Thịnh Thế Đích Phi

Chương 141: Trấn Nam Vương




“Người đâu, lôi người này ra ngoài chém cho Bản phi!”

Mọi người đều ngẩn ra, Nguyên Bùi nhìn Phượng Chi Dao, Phượng Chi Dao lại liếc nhìn Từ Thanh Trạch đang ngồi đọc sách bên cạnh. Có lẽ thấy ánh mắt của Phượng Chi Dao nhìn mình thật quá mức nóng bỏng, Từ Thanh Trạch bình thường vốn lười mở miệng nói chuyện mới để sách trong tay xuống, ngẩng đầu nói với  Diệp Ly nói: “Tiểu muội, hai quân giao phong không giết sứ giả.” Diệp Ly cười nhẹ: “Đa tạ Nhị ca nhắc nhở. Vậy Mạc tiên sinh, ngươi muốn tự mình đi ra hay muốn Bản phi cho người lôi ra đây?”

Mạc Phi nhìn qua người trong phòng, cười lạnh một tiếng nói: “Thì ra đây chính là đạo đãi khách của Định Quốc vương phi Đông Sở?” Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Người tới là khách, Bản phi tự nhiên lấy lễ mà đối đãi với khách quý. Nhưng kẻ tới là giặc, Bản phi cần gì phải khách khí, không phải sao?” Mạc Phi nhướng mày nhìn nàng nói: “Vương phi thật không cân nhắc đề nghị của Vương gia chúng ta sao?” Diệp Ly đứng dậy tiến lại gần hắn, nhàn nhạt nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: “Mạc tiên sinh, ngươi không phải nghĩ rằng Bản phi sẽ không giết ngươi đấy chứ?”

Nụ cười trên mặt Mạc Phi có chút cứng ngắc, nếu hắn đã được Trấn Nam Vương  chọn làm sứ giả tới gặp Diệp Ly, tất nhiên là có chút bản lãnh thật sự đấy. Làm sao lại không nhìn ra sát ý và lạnh lẽo giấu trong đáy mắt của nữ tử áo xanh xinh đẹp trước mắt này.

Mạc Phi cố gắng cười nhẹ một tiếng, gật đầu nói: “Tại hạ đã hiểu , nếu đã như vậy. . . Tại hạ cáo từ trước.” Dứt lời, Mạc Phi hướng Diệp Ly chắp tay rồi xoay người đi ra ngoài. Lần này đến thành Giang Hạ, hắn vốn tưởng rằng mọi chuyện rất dễ dàng, cho dù Định Quốc Vương phi quyền cao chức trọng thế nào cũng chỉ là một nữ tử, hết thảy đều dựa vào Định Vương mà có. Mạc Phi hắn cũng không  để nàng vào mắt, lại không nghĩ rằng Định Vương phi căn bản không cho hắn cơ hội nào, thậm chí ngay cả cơ hội nói ra khỏi miệng cũng chưa có đã phải nhanh chóng bại lui.

Diệp Ly nhìn bóng lưng đang rời đi, cười nhạt ra lệnh: “Ngăn lại.”

Lời còn chưa dứt, hai bóng người một trái một phải thật nhanh đã xuất hiện ngăn cản đường đi tới cửa của Mạc Phi. Ánh mắt Mạc Phi lóe lên, xoay người nhìn Diệp Ly lạnh lùng nói: “Vương phi, đây là có ý gì?” Diệp Ly cười nói: “Mạc tiên sinh muốn đi thì cứ tự nhiên, về phần Trấn Nam Vương thì phiền nán lại một chút .”

Sắc mặt Mạc Phi biến hóa, cười lớn nói: “Trấn Nam Vương gì chứ, Vương phi định nói giỡn gì thế?” Vừa nghe thấy lời Diệp Ly, mọi người đang ngồi ngay lập tức cảnh giác  quét mắt nhìn về phía bốn người đi theo Mạc Phi, bỏ qua tên tướng quân có dáng người cao lớn kia , ánh mắt dừng trên người ba tùy tùng còn lại. Ba người Phượng Chi Dao, Nguyên Bùi và Tần Phong thoắt cái đã thay đổi vị trí, Trác Tĩnh thì lơ đãng  nhích lại gần bên cạnh Từ Thanh Trạch. Diệp Ly mỉm cười nói với một nam tử trong đó: “Trấn Nam Vương, nếu đã tới thì cần gì phải ẩn ẩn giấu giấu?”

Chỉ lát sau, trong phòng vang lên một tiếng cười càn rỡ, nam tử cao to mặc quần áo tùy tùng đứng ở chính giữa đưa tay lên mặt, tướng mạo vốn là bình thường trong nhất thời đã thay đổi. Trấn Nam Vương ra mặt, nhìn qua cũng không quá năm mươi, gương mặt giống Lôi Đằng Phong đến bảy tám phần, chỉ khác ở mấy phần ung dung và khí phách. Chẳng qua ánh mắt ông ta nhìn Diệp Ly làm cho người khác cảm thấy hết sức không thoải mái, chỉ cần là nam nhân đều có thể hiểu ánh sáng chớp động kia có ý gì. Trên mặt đám người Phượng Chi Dao không hẹn mà cùng  hiện lên phẫn nộ và sát khí. Diệp Ly cũng không tức giận, sống hơn hai mươi năm ở kiếp trước còn hạng người nào nàng chưa  thấy qua. Mức độ này cũng không đủ khiến cho nàng mất đi lãnh tĩnh (bình tĩnh +lãnh đạm), lạnh nhạt nhìn  Trấn Nam Vương đang cười đến điên loạn, cũng không mở miệng nói.

Đợi đến Trấn Nam Vương tựa hồ cười đã đủ thì ông ta mới đi qua một bên ngồi xuống ghế, bốn người Mạc Phi thì kính cẩn đứng sau ông. Cho dù mặc một bộ quần áo tôi tớ, nhưng cũng khó nén một thân khí phách cuồng ngạo như thường.

“Sao Vương phi lại nhìn ra được? Nhãn lực thật không tồi, Bản vương bội phục.” Trấn Nam Vương ngạc nhiên nói.

Diệp Ly mím môi cười một tiếng, “Trác Tĩnh, khi Bản phi dặn các ngươi muốn dịch dung lẻn vào, thì điều gì là quan trọng nhất?”

Trác Tĩnh trầm giọng đáp: “Đó là phải hết sức bình thường, không để người khác chú ý.”

Trấn Nam Vương nhướng mày nói: “Bản vương không nghĩ ra được đã có gì sơ hở.”

Trác Tĩnh nhìn thoáng qua Trấn Nam Vương, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Diệp Ly, Diệp Ly nhẹ nhàng gật đầu, Trác Tĩnh lại nói: “Người tàn tật, không thích hợp để cải trang giả dạng.” Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt đều nhìn đến cánh tay trái của Trấn Nam Vương, người trong thiên hạ đều biết mười mấy năm trước, Trấn Nam Vương bị Mặc Lưu Danh đánh bại, phế đi một cánh tay mới nhặt về một cái mạng.

Vốn cũng không  quá mức lưu ý, nhưng lúc này người có nhãn lực tốt tập trung chú ý trên cánh tay ông ta liền lập tức phát hiện có cái gì không đúng. Trấn Nam Vương nãy giờ vẫn chưa từng động cánh tay trái, tay trái luôn che dấu trong ống tay áo. Mặc dù ống tay áo kia cũng không trống rỗng , nhưng nếu nhìn kỹ vẫn làm cho người ta cảm thấy quá cứng ngắc. Dù sao vô luận là thứ gì, cho dù hình dáng có giống nhau thì vĩnh viễn cũng không cách nào thay thế một cánh tay thật. Thần sắc Trấn Nam Vương ngưng tụ, khóe mắt nhảy lên hai cái, hiển nhiên lời của Trác Tĩnh đã châm chọc đến thương thế của ông ta. Thua dưới tay Mặc Lưu Danh, chính là bóng ma cùng với sỉ nhục suốt đời ông không quên được. Song Mặc Lưu Danh đã chết rất nhiều năm trước, thậm chí ngay cả cơ hội để rửa nhục ông cũng không có. Trong mắt thế nhân, Trấn Nam Vương Tây Lăng quốc Lôi Chấn Đình ông vĩnh viễn cũng không sánh bằng Mặc Lưu Danh. Cho nên với ông, việc đánh bại Mặc gia quân và Mặc Tu Nghiêu lại càng quan trọng, bởi vì đây là cách duy nhất để ông có thể rửa sạch sỉ nhục năm đó.

“Tốt, thuộc hạ của Định Vương phi quả nhiên đều là người tài ba.” Một hồi lâu, mới nghe thấy Trấn Nam Vương trầm giọng nói.

Diệp Ly gật đầu cười nhạt nói: “Vương gia khen lầm rồi.”

Trấn Nam Vương đánh giá Diệp Ly một phen, mở miệng hỏi: “Mới vừa rồi Định Vương phi không chút do dự cự tuyệt phong thư của Bản vương, không biết hiện tại có thể suy nghĩ thêm một lần nữa hay không?”

Diệp Ly vuốt trán, lắc đầu khẽ thở dài: “Bản phi không tìm được lý do tại sao ta cần phải suy nghĩ đấy.”

Trấn Nam Vương cười vang nói: “Chẳng lẽ Vương phi cho rằng Bản vương không bằng Mặc Tu Nghiêu?”

Diệp Ly quay đầu suy tư chốc lát lắc đầu nói: “Sao như thế được? Ít nhất số tuổi của Vương gia lớn hơn Vương gia chúng ta đấy.”

Ánh mắt Trấn Nam Vương lóe lên, ” Quả nhiên Vương phi không phải nữ tử phàm tục, nếu như Bản vương nói chỉ cần Vương phi đi theo Bản vương thì Bản vương lập tức lui binh rút lui khỏi Đông Sở thì thế nào?”

“Càn rỡ!” Nguyên Bùi giận dữ, nổi giận đùng đùng  vỗ án nhìn chằm chằm Trấn Nam Vương, thần sắc trên mặt những người khác cũng không dễ nhìn hơn. Diệp Ly giơ tay ngăn Nguyên Bùi, nhàn nhạt cười nói: “Vương gia nói ra lời như thế, là vì cảm thấy Diệp Ly ta chỉ là nữ tử nên đầu óc không dùng được sao?” Trấn Nam Vương nhướng mày, không hiểu nói: ” Sao Vương Phi lại nói thế?” Diệp Ly cười lạnh một tiếng nói: “Mấy chục vạn đại quân Tây Lăng xâm lấn Đại Sở ta, thật vất vả mới đến được dưới thành Giang Hạ này, hiện tại Vương gia muốn rút quân chỉ sợ cũng không còn dễ dàng như vậy? Huống chi. . . Bản phi cảm thấy thay vì trao đổi về vấn đề tang quyền nhục quốc*(mất quyền nhục nước) để ngài lui binh, không bằng trực tiếp mang Vương gia trao đổi thì lại dễ dàng hơn đấy. Vương gia nói đúng không?”

Nghe vậy, mấy tùy tùng Tây Lăng nhất thời đều biến sắc. Nam tử có bộ dáng của võ tướng kia kêu lên một tiếng tùy thân rút ra trường kiếm phi tới che ở trước mặt Trấn Nam Vương. Diệp Ly khẽ chớp đôi mi thanh tú, mỉm cười không nói.

Trấn Nam Vương giơ tay, đè vũ khí trong tay của thuộc hạ đứng bên cạnh, nói: “Trong phòng này nơi nào mà không phải là cao thủ nhất lưu, Định Vương phi để cho chúng ta mang theo kiếm đi vào chứng tỏ nàng ấy nắm chắc rằng kiếm của ngươi không thể tạo nên uy hiếp gì. Để xuống đi.” Người nọ có chút không cam lòng nhìn Diệp Ly một cái, nhưng cũng nghe theo phân phó của Trấn Nam Vương mà thu trường kiếm lại. Dù cho mắt thấy sẽ trở thành tù binh trong tay người, thế nhưng Trấn Nam Vương lại không gấp gáp. Mà Diệp Ly thân là chủ nhân tự nhiên cũng không gấp gáp, thong thả ngồi uống trà. Một lúc lâu, Trấn Nam Vương thở dài nói: “Mặc dù hôm nay Bản vương mạo muội đến đây thật sự là có chút mạo hiểm, nhưng gặp được Vương phi rồi lại cảm thấy chuyến đi này thật không tệ. Vương phi có tính toán gì không?” Diệp Ly đặt chén trà xuống nói: “Bản phi nói, những người khác có thể đi, còn Vương gia thì mời lưu lại nấn ná mấy ngày.” Trấn Nam Vương lắc đầu nói: “Việc quân nhiều sự bận rộn, chỉ sợ phải cô phụ ý tốt của Vương phi.”

 

“Không sao, nếu Vương gia cảm thấy chỉ bằng mấy người các ngài có thể xông ra khỏi Giang Hạ thì cứ tự nhiên.”

 

Trấn Nam Vương cúi đầu trầm ngâm chốc lát, ngẩng đầu cười nói: “Không bằng như vậy, trong tay Bổn vương có người mà chắc rằng Vương Phi sẽ có hứng thú. Người này coi như là lễ ra mắt cho Vương Phi.”

 

Diệp Ly nhướng mày, trong lòng hơi động một chút, trên mặt cũng bất động thanh sắc  bình tĩnh nhìn ông ta. Trấn Nam Vương cũng không vòng vo, nói thẳng: ” Thế tử Nam Hầu, nghe nói là tỷ phu của Vương phi?”

 

” Thế tử Nam Hầu đang ở trong tay Vương gia sao?” Trấn Nam Vương mỉm cười không nói, Diệp Ly hỏi: ” Sao Bản phi có thể tin Vương gia đây.” Trấn Nam Vương nói: “Trước tiên Bản vương sẽ cho Vương phi trông thấy người.”

 

Thấy bộ dáng ông ta như thế, Diệp Ly liền biết tám phần làthế tử Nam Hầu đang ở trong tay Trấn Nam Vương. Vấn đề như vậy phát sinh, rốt cuộc lại muốn dùng Trấn Nam Vương để đổi lại thế tử Nam Hầu.

 

Trầm mặc hồi lâu, Diệp Ly rốt cục ngẩng đầu nói: “Tốt, nhìn thấy Nam Hầu thế tử Bản phi lập tức để Vương gia ra khỏi thành.”

 

“Một lời đã định.”

 

Đám người Trấn Nam Vương được dẫn đi, trong thư phòng nhất thời như muốn bùng nổ. Nguyên Bùi lo lắng hỏi: “Vương phi, dùng Trấn Nam Vương đổi lại Thế tử Nam Hầu, có phải hay không quá mức. . . .” Ai nấy cũng đều thấy được , đây tuyệt đối là một khoản mua bán lỗ vốn. Thế tử Nam Hầu và Trấn Nam Vương  phân lượng xê xích  nhiều lắm. Diệp Ly mỉm cười nhìn Phượng Chi Dao hỏi: “Phượng tam, ngươi nhìn gì vậy?” Phượng Chi Dao đem cây quạt lên trước cằm, nghĩ một chút rồi nói: “Trấn Nam Vương không thể giết. Trấn Nam Vương vừa chết, quân Tây Lăng ở Giang Hạ cùng với những nơi bị Tây Lăng chiếm nhất định sẽ lấy máu trả thù. Còn có Thế tử Trấn Nam Vương Lôi Đằng Phong đóng tại Tín Dương cũng không phải nhân vật dễ đối phó. Nếu hắn vì báo thù cho cha mà điên cuồng tiến công Giang Hạ, chúng ta chưa chắc đã chống đỡ được. Hơn nữa, Trấn Nam Vương vừa chết, cục diện cân bằng giữa ba nước hiện nay, cùng ý định của triều đình với Mặc gia quân lại càng không thể dự đoán được, đến lúc đó chúng ta. . . . . . Mặt khác, mặc dù Nam Hầu nhất quán trung lập không thích hỏi tới thế sự, nhưng trong triều đình, cùng quân đội cũng có chút thực lực. Nếu như chúng ta cứu Thế tử Nam Hầu, cho dù Định Quốc Vương phủ không thể có thêm trợ lực thì ít nhất cũng sẽ không có thêm kẻ thù.”

 

Nguyên Bùi cũng không phải người không biết thế sự, nghe Phượng Chi Dao nói như thế, suy tư chốc lát mới gật đầu nói: “Mạt tướng suy nghĩ không chu toàn, xin Vương Phi thứ tội.”

 

Diệp Ly lắc đầu nói: “Nếu có thể giết được Trấn Nam Vương tự nhiên là tốt nhất, đáng tiếc bây giờ bây giờ còn chưa chuẩn bị tốt cho điều này. Trước hết cứ tạm để cho đầu của hắn lại trên cổ thêm mấy ngày.”

 

Mọi người nghe không khỏi ầm ầm cười một tiếng, rất nhanh Diệp Ly thu hồi nụ cười nghiêm mặt nói: “Chúng ta thương lượng một chút chuyện trao đổi thế tử Nam Hầu thế nào đi. Tần Phong, Trấn Nam Vương giao cho ngươi.” Tần Phong gật đầu nói: “Vương Phi yên tâm, bảo đảm ngoại nhân cũng đừng mơ chạm vào được cọng tóc của Trấn Nam Vương chứ đừng nói là tiếp xúc.”