Thịnh Thế Đích Phi

Chương 134: Xuất chinh (3)




Bên ngoài, cách thành Tín Dương mười dặm, mấy chục vạn binh mã Tây Lăng nhìn chằm chằm về phía thành trì trong tầm mắt cách đó không xa. Tòa thành trì kia còn có lực hấp dẫn và ý nghĩa hơn một thành trì ở biên quan. Nơi đó đều có rất nhiều lương thảo và quân nhu, là thành lớn nhất, giàu có, đông đúc và phồn hoa của Tây Bắc, nơi đó sẽ trở thành bước đầu tiên chân chính đánh dấu bọn họ chinh phục Đại Sở. Trong đại trướng Chủ soái, Trấn Nam Vương đã gần năm mươi tuổi ngồi ở sau án thư, một tay cầm lấy sổ con mà thuộc hạ mới vừa đưa lên nhìn một lát, bỗng dưng cất tiếng cười như điên. Các tướng lĩnh phía dưới hai mặt nhìn nhau, không biết là có chuyện gì để cho Vương gia vui vẻ như thế. Đợi đến khi ông ta cười đủ rồi, mới lớn tiếng nói: “Mặc Lưu Danh! Ngươi cũng có ngày hôm nay! Nếu ngươi còn sống mà thấy được tình cảnh ngày hôm nay của Định Quốc Vương phủ, thì ngươi có hối hận hay không đây?”

Các tướng lĩnh rối rít trao đổi một ánh mắt, một người đứng ở phía trước bước ra khỏi hàng hỏi: “Vương gia, có tin tức gì tốt sao?”

Trấn Nam Vương tiện tay đưa sổ con tới, cười nói với mọi người: “Định Quốc Vương phủ quả nhiên là không có người kế tục rồi, lại để một nữ nhân chấp chưởng binh quyền!”

Nhìn sổ con, trên mặt tướng lãnh cũng nhiều thêm một tia vẻ kinh dị, nói: “Nam Hầu làm phó soái, Định Quốc Vương phi giám quân? Đông Sở có ý gì đây?”

Trấn Nam Vương hừ nhẹ một tiếng nói: “Bất đắc dĩ mà thôi. Nam Hầu thì Bản Vương cũng có nghe thấy, trung lập trước sau như một không hỏi thế sự. Làm tướng tài thì cũng được thôi, thống lĩnh Mặc gia quân thì ông ta còn không có bản sự đó. Huống chi, binh quyền Mặc gia quân cũng không phải dễ cầm như vậy.”

“Không lẽ hôm nay, Mặc gia quân đều nằm ở trong tay Định Quốc Vương phi sao?” Tướng lãnh cả kinh nói.

Trấn Nam Vương gật đầu, như có điều suy nghĩ, cười nói: “Đúng vậy, Mặc Tu Nghiêu đang ở tại Bắc Nhung không thể chạy về. Mặc Tu Nghiêu rời đi thì Định Quốc Vương phủ lại không người nào có thể lãnh binh xuất chinh, hôm nay binh quyền lại rơi vào trong tay một con nhóc mười sáu mười bảy tuổi.”

Các tướng lĩnh dưới trướng không khỏi hưng phấn lên, rối rít chụm đầu nói với nhau một vòng, chỉ chốc lát, có người bước ra khỏi hàng nói: “Đã như vậy thì, Vương gia, chúng ta vừa lúc nhân cơ hội này thu thập Mặc gia quân. Cũng tránh cho bọn họ tụ họp với Định Vương, mang đến thêm phiền toái cho việc chúng ta đông chinh Đông Sở!”

Trấn Nam Vương khẽ hí mắt, tay phải thờ ơ vuốt ve tay áo trái trống rỗng, rồi nói: “Mặc dù Bản vương muốn giao thủ với Mặc Tu Nghiêu một phen, nhưng mà. . . Là người chủ soái thì không thể có tính tranh giành được. Lần này, đúng là trời cao ban thưởng cơ hội tốt nhất cho quân ta. Nếu có thể tiêu diệt đại quân này trên đường, Định Quốc Vương phủ sẽ rất khó làm nên trò trống gì!”

“Xin nghe Vương gia phân phó!” Mọi người cùng kêu lên nói, suy nghĩ diệt Định Quốc Vương phủ để cho trong lòng của mỗi người cũng không thể không mơ hồ kích động lên.

Trấn Nam Vương hài lòng gật đầu, “Rất tốt, gia tăng tiến công Tín Dương, trong vòng ba ngày nhất định phải đoạt được thành Tín Dương! Sau đó đi Giang Hạ trước, một lưới bắt hết Mặc gia quân!”

“Tuân lệnh!”

“Khởi bẩm Vương phi, Ám Nhị  đưa tin đến.”

Trong quân doanh Mặc gia quân, Diệp Ly đang ngồi ở trong đại trướng, thừa dịp thời điểm toàn quân đóng lại mà nghị sự với đám người Nam Hầu. Trác Tĩnh cầm một hàm tín đi vào, đầu Diệp Ly cũng không ngẩng lên, lạnh nhạt nói: “Dịch ra cho ta.”

Trác Tĩnh gật đầu đi tới một góc lều lớn phía sau án thư để dịch thư.

Diệp Ly tiếp tục nói với Nam Hầu: “Ít nhất còn phải bảy ngày nữa thì chúng ta mới có thể chạy tới Giang Hạ, theo như lời Hầu gia, thì chỉ sợ tăng nhanh tốc độ hành quân hơi khó khăn.”

Nam Hầu cau mày nói: “Vì sao? Xưa nay Mặc gia quân hành quân mau lẹ. Bản Hầu nhớ được, khi nhanh nhất cũng đã từng có một ngày hành quân mấy trăm dặm . . . . . .”

Diệp Ly lắc đầu nói: “Hầu gia, đó là đội ngũ nhỏ. Chúng ta có gần ba mươi vạn đại quân, vốn cần mười ngày đi đường, nhưng đã giảm thành năm ngày, ngài cho là, cho dù thật chạy tới biên quan, ba mươi vạn tướng sĩ này còn có khí lực tác chiến sao? Chỉ sợ người Tây Lăng cũng sẽ không cho chúng ta thời gian chuẩn bị, vừa đến được Giang Hạ, nghênh đón chúng ta cũng chỉ có thể là một trận ác chiến.”

Nam Hầu nặng nề thở dài, “Lời của Vương phi, làm sao mà Bản Hầu lại không biết được, chỉ là Bản Hầu thật sự rất lo lắng Tín Dương. . . . . .”

Diệp Ly lắc đầu, thấp giọng nói: “Tín Dương không giữ được. Lấy khả năng của Hầu gia, đối mặt Trấn Nam Vương, thành Tín Dương có thể thủ được mấy ngày?”

Nam Hầu suy tư chốc lát nói: “Thành Tín Dương không thiếu quân nhu, nếu là Bản Hầu, thì có thể thủ được một tháng.”

Diệp Ly nói: “Lãnh tướng quân có thể thủ nửa tháng, Hầu gia xem hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi. Ngay cả có mọc cánh, thì chúng ta cũng không chạy kịp tới Tín Dương, huống chi, thành Tín Dương cũng không phải là không thiếu gì, thành Tín Dương thiếu nước!”

Mọi người khẽ biến sắc, nếu nói thiếu lương thực, thì còn có thể miễn cưỡng chống đỡ chút ít thời gian, nhưng thiếu nước thì thật sự không hay. Mà hết lần này tới lần khác thì Tín Dương lại ở Tây Bắc, nên nguồn nước vốn đã thiếu thốn. Sau khi bị Tây Lăng bao vây, trong thành thiếu nước là điều chắc chắn.

“Chúng ta chạy nhanh hơn nữa, thì nhất định Trấn Nam Vương cũng sẽ chờ chúng ta ở Giang Hạ.” Diệp Ly thở dài nói.

Mộc Dương cau mày hỏi: “Vạn nhất Giang Hạ cũng bị công phá?”

Mày kiếm của Lữ Cận Hiền giương lên, nói: “Mộc thế tử cứ việc yên tâm, thủ tướng Giang Hạ là tướng quân Nguyên Bùi, mặc dù dưới trướng chỉ có mấy vạn nhân mã, nhưng Giang Hạ hoàn toàn khác với vùng đất Tín Dương bằng phẳng, thủ mười ngày nửa tháng tuyệt đối không thành vấn đề. Cho dù đại quân của Trấn Nam Vương thật sự tiếp cận, thì chỉ cần Giang Hạ còn có một binh một tốt, tuyệt đối sẽ không để cho người Tây Lăng bước vào nửa bước!”

Nghe vậy, trên mặt Nam Hầu và Mộc Dương cũng không thể không nóng lên, Mặc gia quân đã trấn thủ biên quan trên trăm năm, chưa bao giờ để cho địch quốc bước vào Đại Sở một bước. Mà hôm nay, cũng bởi vì Hoàng đế kiêng kỵ Định Vương phủ, không dùng tướng sĩ Mặc gia quân, nên khai chiến vẫn chưa tới một tháng, mà đại quân Tây Lăng đã hạ hết số thành ở tiền phương, tiến sâu vào bên trong ba bốn trăm dặm.

Nam Hầu gật đầu nói: “Trong lòng Vương phi nắm chắc là được rồi.”

Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Bản phi biết Hầu gia cũng lo lắng chiến sự. Nhưng Hầu gia yên tâm đi, tướng quân Tôn Viêm đã phái Hắc Vân kỵ lên đường trong đêm, đi đến Giang Hạ trước.”

“Vương phi.” Bên kia, Trác Tĩnh đã dịch thư xong, đi tới đưa đến trong tay Diệp Ly.

Diệp Ly cúi đầu nhìn một hồi lâu, nhíu nhíu mày đưa tin cho Nam Hầu, rồi nói: “Hầu gia và chư vị tướng quân thấy thế nào?”

Nam Hầu nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua sắc mặt bình thản của Trác Tĩnh đứng ở bên cạnh Diệp Ly, cau mày nói: “Trấn Nam Vương đột nhiên tăng nhanh tốc độ tiến công, chẳng lẽ là muốn đoạt Giang Hạ trước khi chúng ta chạy tới? Không đúng! Vương phi, chỉ sợ việc lớn không tốt!”

Lữ Cận Hiền và Phượng Chi Dao thấy sắc mặt Nam Hầu thay đổi, vội vàng cầm lấy thư tín, cũng bất chấp người khác, hai người trước sau cùng đọc, càng đọc mày nhíu lại càng sâu. Trấn Nam Vương vừa phái người mạnh mẽ tấn công Tín Dương vừa đánh vu hồi* (đánh  vu hồi hay được áp dụng trong nghệ thuật quân sự, theo âm hán việt thì Vu là đi, hồi là về, đánh vu hồi chỉ một cách đánh vòng lại, đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương) mà đi. Thậm chí nam lộ cách bọn họ không xa, cũng chia quân ra một đội ngũ đi đến phía bắc. . . . . .

“Vương phi. . . . . .” Phượng Chi Dao cau mày.

Nam Hầu trầm giọng nói: “Trấn Nam Vương vừa mạnh mẽ tấn công Tín Dương, vừa chia đường vòng, chỉ sợ là muốn chặt đứt đường lui của Nguyên tướng quân.”

Đôi mi thanh tú của Diệp Ly nhíu lại, một hồi lâu mới nói: “Cầm bản đồ tới đây.” Lúc này tai hại là tin tức không thông suốt, vô luận hiện tại bọn họ phân tích ra cái gì, thì đều không thể lập tức truyền cho tướng lãnh phía trước, chỉ có thể chờ đợi tướng lãnh trên tiền tuyến cũng nhìn thấu ý đồ của đối phương giống như bọn họ, hơn nữa phải có thể đưa ra ứng đối cần thiết. May là, loại tai hại này trong một thời gian dài cũng sẽ giúp nhau .

Trác Tĩnh quay đầu lại xoay người sang chỗ khác, lấy ra một tờ giấy được gấp lại từ phía sau, từ từ mở ra, trên giấy hiện ra một mảnh đường nét dài hẹp quanh co biểu thị núi non sông ngòi, biên cảnh Đại Sở từ Nam tới Bắc, vừa xem đã hiểu ngay.

Diệp Ly cầm lấy bút trên bàn, đánh dấu lộ tuyến hành quân của các lộ binh mã Tây Lăng trên thư nhắc tới ở phía trên xong, nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên nói: ” Bản đồ chi tiết của Tây Bắc còn chưa truyền về sao?”

Trác Tĩnh quay đầu lại rút ra một phần từ trong hành lý, rồi nói: “Sáng hôm nay vừa đưa đến, đang định đưa cho Vương Phi xem.”

Diệp Ly dọn bàn ra, mở bản đồ ra, một bên nói: “Cho ta xem có ích lợi gì, ta cũng chưa từng đi qua Tây Bắc. Hầu gia, Lữ tướng quân, các ngươi tới xem đi.”

Mọi người đã sớm ngạc nhiên với bản đồ trước mắt, nghe lời của Diệp Ly liền lập tức xông tới. Trên bàn bày hai bức bản đồ không xê xích bao nhiêu, một tấm bản đồ rõ ràng cho thấy tất cả khu vực biên cảnh phía tây Đại Sở, mà một bức khác lại cặn kẽ hơn, cũng chỉ có Tây Bắc và nơi này. Nhưng cũng đã cụ thể đến mức bọn họ chưa từng thấy qua, Lữ Cận Hiền khen: “Thứ tốt, mạt tướng hai mươi tuổi đã ở biên quan Tây Bắc. Ngây người gần hai mươi năm cũng không dám nói có thể biết đến rõ ràng hơn những nơi trên tấm bản đồ này.”

Nam Hầu gật đầu, chỉ vào nơi nào đó trên bản đồ, nói: “Lữ tướng quân nói rất đúng, năm đó Bản hầu cũng có đi qua Tây Bắc mấy lần, bản đồ của Vương Phi này vẽ. . . rất cặn kẽ.”

Diệp Ly hài lòng cười, sao không cặn kẽ được chứ? Một nhóm người mới vừa huấn luyện ra đã bị phái ra toàn bộ, hơn nữa còn có các loại bản đồ khác nhau, nếu còn không lần mò kỹ càng hết Tây Bắc, thì những người đó cũng chẳng khác gì là học hành vô ích.

Diệp Ly nhìn chằm chằm hai tấm bản đồ, nhìn hồi lâu, mới đặt bút vào một nơi nào đó trên địa đồ, mạnh mẽ vẽ một đường, trầm giọng nói: “Lập tức truyền lệnh cho binh mã phía nam, di chuyển tới gần quân nam lộ của Tây Lăng, toàn bộ tụ họp đến phía tây, chặn lại binh lực mà quân nam lộ phân ra!”

Trác Tĩnh gật đầu xác nhận, Diệp Ly nhướn mày suy nghĩ một chút, cười nhạt. Cúi đầu rút một trang giấy ra, viết ra một hàng chữ ký hiệu trên giấy, rồi đưa cho Trác Tĩnh hỏi: “Tần Phong đang ở đâu?”

Trác Tĩnh cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Ở gần Lăng Quan, hiện tại hẳn là đã chuẩn bị đi lên phía Bắc tụ họp với chúng ta.”

Diệp Ly cúi đầu nhìn vị trí Lăng Quan một chút, rồi nói: “Nói với hắn, không cần trở lại, đưa cái này cho hắn, bước kế tiếp của kế hoạch.”

Trác Tĩnh cất tờ giấy, nhìn cũng không nhìn trực tiếp đi ra ngoài.

“Vương phi đã có kế hoạch gì rồi?” Mộc Dương nhướng mày hỏi.

Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: “Cũng không thể xem là kế hoạch gì, chỉ là an bài trước một chút thôi. Để ngừa vạn nhất.”

Biết nàng không muốn nói rõ, ánh mắt Mộc Dương cũng chỉ hơi phức tạp nhìn nàng một cái, nhưng cũng không tra cứu. Trăm năm qua Mặc gia quân đều nghe theo Định Quốc Vương phủ điều khiển, mấy năm gần đây lại càng không có ấn tượng tốt gì với Hoàng đế. Một người tâm phúc của Hoàng đế bị Hoàng đế nhét vào như hắn đương nhiên cũng khó xử, may mà Mộc Dương cũng là người rất biết điều.

Nam Hầu nhìn Diệp Ly một chút, lại nhìn Mộc Dương một chút, làm như không phát hiện được mạch nước ngầm giữa hai người, vỗ về chòm râu, cười nói: “Vương phi có kế hoạch là tốt rồi, hiện tại chúng ta cách xa tới mấy trăm dặm, muốn làm chuyện gì cũng không thể giúp được, vẫn nhanh chóng chạy tới chiến trường trợ giúp sớm mới là chính sự.”

Diệp Ly và Mộc Dương đều gật đầu đồng ý, lúc này Nam Hầu mới cười thảo luận với đám người Diệp Ly một lát, rồi mới đứng dậy cáo từ trở về trong trướng của mình nghỉ ngơi. Mộc Dương thấy Nam Hầu đi, cho dù hắn có lòng muốn lưu lại tiếp tục nghe mọi người nói, thì cũng không thể không đứng dậy cáo từ.