Tin tức biên quan một ngày một ngày truyền đến, sau đó không khí trên cả triều đình cũng càng ngày càng nghiêm trọng hơn, đại quân Tây Lăng liên tiếp nửa tháng liền hạ ba thành, tiến tới gần Tín Dương. Ngày chín tháng chín, lại truyền tới tin tức Lãnh Kình Vũ và Thế tử Nam Hầu mang mười vạn đại quân mới vừa chạy tới cứu viện đã bị Trấn Nam Vương tự mình mang theo năm vạn đại quân nửa đường chặn đánh, tổn thất hơn phân nửa, tàn quân còn dư lại lui giữ Tín Dương. Ngày mười tháng chín, Tín Dương bị vây. Mà đồng thời, đại quân Tây Lăng phân ra ba đường chia ra hướng Nam, Bắc, Trung, ba đường đồng thời tiến công, các quan khẩu biên quan đều truyền đến tin khẩn cấp cầu viện. Nhưng lúc này, Định Quốc Vương Gia trăm năm qua vẫn bảo vệ Đại Sở lại vẫn không thấy bóng dáng, mỗi ngày Định Quốc Vương phủ đông như trẩy hội.
“Vương phi.”
Trong thư phòng, Diệp Ly ngẩng đầu lên nhìn Mặc tổng quản ở cửa hỏi: “Lại có người nào yêu cầu gặp?”
Mặc tổng quản trầm giọng nói: “Hoa Quốc công và Nam Hầu cầu kiến. Thế tử Nam Hầu mất tích trong loạn quân.”
“Mất tích? Làm sao lại. . . . . .” Đôi mi thanh tú của Diệp Ly nhíu chặt, nàng hơi hiểu Hoa Quốc công và Nam Hầu tới để làm gì. Chỉ là cái này lại thật sự hơi làm khó nàng. Khẽ thở dài một hơi, Diệp Ly nói: “Mời lão Quốc công và Nam Hầu vào đi.”
Không lâu sau, Hoa Quốc công và Nam Hầu đã đến cửa, Diệp Ly tự mình đứng dậy nghênh đón, ngăn lại hai người muốn hành lễ, nói: “Nơi này cũng không có người ngoài, nghi thức xã giao liền thôi đi. Lão Quốc công, Hầu gia, mời ngồi.”
Hai người tạ ơn ngồi xuống, nha đầu dâng nước trà lên, Diệp Ly mới hỏi: “Lão Quốc công và Nam Hầu cùng đến, là vì chuyện ở biên quan?”
Nam Hầu tiều tụy, thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy, quấy rầy Vương phi.”
Diệp Ly lắc đầu nói: “Thế tử và Bản phi cũng không tính là người ngoài, Hầu gia không cần gấp gáp. Bản Phi lập tức liền phân phó người đang ở biên quan tìm kiếm Thế tử.”
Nam Hầu lắc đầu, thở dài nói: “Khuyển nhi tận trung vì nước, sống hay chết đều xem ý trời. Chỉ là. . . Vương phi, chắc chắn Định Vương Phủ nhận được tin tức ở biên quan nhanh hơn chúng ta một chút, cứ như vậy nữa chỉ sợ không đợi được Định Vương điện hạ trở về, vài chục vạn đại quân ở biên cảnh sẽ toàn quân bị diệt!”
Diệp Ly cũng nhẹ giọng thở dài, nói: “Trấn Nam Vương Tây Lăng tích lũy sức lực cùng nhuệ khí mười mấy năm, hôm nay trở lại xâm lược sao lại đơn giản như vậy được chứ? Nhưng mà mặc dù Định Vương phủ đã truyền tin tức đi Bắc Nhung từ sớm, nhưng đến nay Vương gia cũng vẫn bặt vô âm tín. Bản phi cũng thế. . . Không thể làm gì. . .”
Hoa Quốc công nặng nề than thở, nói: “Chỉ một cái đưa hôn, sao Hoàng thượng lại phái Định Vương đi? Hết lần này tới lần khác hôm nay tướng lãnh trong triều có thể mang binh đánh giặc thì chỉ có Mộ Dung tướng quân tại Vĩnh Châu phía xa, Tĩnh Quốc tướng quân trấn thủ biên cảnh Bắc Nhung. Lão phu. . . . . .” Thở dài một tiếng, Hoa Quốc công chợt đứng dậy liền đi ra ngoài nói: “Lão phu tiến cung cầu kiến Hoàng thượng, liền do lão bất tử ta lãnh binh xuất chinh đi!”
Diệp Ly và Nam Hầu liền vội vàng kéo hắn lại, Nam Hầu cười khổ nói: “Lão Quốc công, nếu lãnh binh xuất chinh cũng là do chúng ta đi, sao có thể để lão Quốc công chứ?”
Nhìn hai lão nhân trước mắt cộng số tuổi lại cũng đã vượt qua một trăm hai mươi tuổi, trong lòng Diệp Ly bất đắc dĩ cười. Nàng hiểu mục đích bọn họ đến đây, nhưng không cách nào trách bọn họ. Bởi vì bọn họ khác với Mặc Cảnh Kỳ và Liễu Thừa tướng, Mộc Dương Hầu. Bọn họ thật sự lo lắng tướng sĩ, dân chúng, ám vệ của Đại Sở và biên quan. Bởi vì nàng cũng từng là một quân nhân, chỉ bằng điểm này nàng đã không có cách nào oán hận bọn họ.
“Lão Quốc công, Hầu gia. . . . . .”
Hoa Quốc công quay đầu lại thấy hai tròng mắt Diệp Ly trong suốt trầm tĩnh giống như soi rõ mọi chuyện, ngẩn người lại ngồi xuống. Hoa Quốc công hơi áy náy nói: “Vương phi chớ trách, lúc này lão đầu tử ta còn không biết thức thời tới quấy rầy ngài, thật sự là. . . . . .”
Diệp Ly lắc đầu nói: “Lão Quốc công nói quá lời, Diệp Ly hiểu.”
Hoa Quốc công nói: “Hôm nay Tu Nghiêu không có ở đây, một nữ tử như cháu chống đỡ Định Quốc Vương phủ lớn như thế vốn đã không dễ, sao lão đầu tử ta lại không biết. Chỉ là biên quan báo nguy, chỉ sợ thật sự không đợi được đến lúc Định vương trở lại. Lão đầu tử cũng nghe nói qua một chút về bản lãnh của Vương phi, kính xin Vương phi nhìn ở trên tánh mạng của dân chúng và tướng sĩ biên quan Đại Sở ra một phần lực. Mới vừa rồi lão phu nói dẫn binh xuất chinh tuyệt đối không phải yêu cầu gì, điều Vương phi cố kỵ, lão đầu tử ta cũng biết rõ. Nếu Vương phi tin lão đầu tử ta, lão phu tự mình lãnh binh, ít nhất còn có thể chống đỡ đến ngày Định vương trở về. Cho dù Hoàng thượng nóng lòng cũng sẽ không làm việc chuyện đã ập lên đầu còn muốn chiếm binh quyền của lão phu. Một khi Định Vương trở về trực tiếp đi biên quan tiếp quản đại quân, hết thảy đều không mất gì cả. Vương phi cháu xem thế nào?”
Diệp Ly cười khổ nói: “Lão Quốc công liền khẳng định Diệp Ly có thể điều động Mặc gia quân như thế?”
Lông mi trắng của Hoa Quốc công nhảy lên, liếc nhìn Diệp Ly nói: “Vậy Vương phi có thể điều động hay không? Nếu Vương phi nói không thể, lão đầu tử sẽ đứng dậy đi liền.”
Diệp Ly trầm mặc một hồi lâu, ngẩng đầu lên nói: “Binh quyền không thể cho lão Quốc công, cũng không phải Diệp Ly không tin Quốc công, mà cho dù binh phù cho Quốc công chỉ sợ cũng không thể dễ dàng điều động.”
Đáy mắt Hoa Quốc công và Nam Hầu hiện lên vẻ thất vọng, lại nghe Diệp Ly thản nhiên nói: “Diệp Ly sẽ cùng đi đến biên quan một chuyến là được. Nhưng tuổi tác lão Quốc công đã cao chỉ sợ không thể lặn lội đường xa. . ..”
Nam Hầu vui vẻ nói: “Nếu Vương phi tin tưởng Bản hầu, Bản hầu lập tức thỉnh cầu Hoàng thượng lãnh binh xuất chinh là được, không, Bản hầu cũng có thể nhậm chức Phó Tướng, nhưng tạm gác vị trí chủ soái lại đợi Định Vương trở về!”
Hoa Quốc công hơi kinh ngạc đánh giá Diệp Ly, trong mắt không thiếu ý than thở, gật đầu nói: “Tốt, Tu Nghiêu quả nhiên thật tinh mắt. Lần này liền làm phiền Vương phi.”
Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Lão Quốc công đừng cao hứng quá sớm, suy nghĩ của ta và người có khá hơn nữa, thì Hoàng thượng chưa hẳn đã đồng ý.”
Hoa Quốc công trầm giọng nói: “Nếu Hoàng thượng thật sự là vua của một nước thì tự nhiên sẽ đáp ứng.”
Nghe vậy, Nam Hầu ngẩn ra, nhìn ngoài thư phòng một chút, thấp giọng nói: “Lão Quốc công, lời này không thể nói.”
Lão Quốc công hừ nhẹ một tiếng không nói thêm gì nữa.
Tiễn Hoa Quốc công và Nam Hầu đi, Diệp Ly vừa trở lại thư phòng liền thấy Phượng Chi Dao đứng ở dưới giá sách cúi đầu lật sách. Nghe thấy tiếng bước chân của nàng mới quay đầu lại hơi lo lắng nói: “Vương phi thật sự đáp ứng lão Quốc công và Nam Hầu đi đến biên quan?”
“Ngươi nghe được?” Diệp Ly cười yếu ớt, đi trở về án thư ngồi xuống, rồi nói: “Thế tới của Tây Lăng hung hãn, Mặc gia quân không muốn đếm xỉa đến căn bản là chuyện không thể nào, cho dù Vương gia không có ở đây. Hiện tại ta đè ép không giao binh quyền ra, có lẽ mọi người còn có thể hiểu, nhưng một khi chiến sự tiếp tục chuyển biến xấu nữa, vô luận là lý do gì cũng không có kết quả. Người trong thiên hạ nhìn qua chỉ có Đại Sở bị ngoại tộc giày xéo mà Mặc gia quân lại ngoảnh mặt làm ngơ. Ngoài ra, nếu sớm muộn gì cũng phải xuất binh, sớm tiến vào chiến trường sẽ sớm nắm giữ được cục diện. Huống chi. . . Ta đã đáp ứng, vị trong cung kia cũng không nhất định sẽ đáp ứng.”
Phượng Chi Dao cười lạnh nói: “Nếu hắn không đáp ứng, tương lai bị người trong thiên hạ nghị luận cũng không liên quan đến chúng ta.”
Diệp Ly gật đầu, nói: “Đã qua lâu như vậy rồi, nếu như Vương gia bên kia thuận lợi…, đại quân chúng ta xuất phát đến biên quan, Vương gia cũng nên gấp trở về.”
Nhắc tới Mặc Tu Nghiêu, Phượng Chi Dao cũng không nhịn được nữa cau mày nói: “Đã nhiều ngày như vậy, sao Vương gia còn không có tin tức?”
“Có lẽ có người không hy vọng hắn trở lại. Hoàn toàn không có tin tức ít nhất chứng minh bây giờ hắn còn không có chuyện gì. Ngươi đi chuẩn bị đi, nhân tiện nói cho Mặc tổng quản, nếu như Thế tử trắc phi Nam Hầu phủ tới, mời nàng đi về trước.”
“Vâng.” Phượng Chi Dao gật đầu, chần chờ một chút lại nói: “Vương phi, lần này vẫn là để Phượng tam cùng đi biên quan với ngài đi.”
Diệp Ly nhíu mày nói: “Ta và Vương gia không có ở đây, mặc dù Định Vương phủ trong kinh thành sẽ không có chuyện gì, nhưng cũng cần người lưu lại chủ trì đại cục.”
Phượng Chi Dao nói: “Có Mặc thúc ở đây là đủ rồi. Mặc dù thủ vệ của Định Vương phủ sâm nghiêm nhưng tác dụng thực tế cũng không tính lớn với Mặc gia quân. Huống chi Mặc tổng quản quản lý Vương phủ mấy chục năm rồi, vốn mạnh hơn nhiều người không có kinh nghiệm như ta.”
Diệp Ly trầm tư chốc lát rồi nói: “Ta biết rồi, ngươi đi trước đi, chút nữa ta sẽ suy nghĩ. Ngươi đã chuẩn bị cùng xuất chinh, nên đi cáo biệt người nào, liền đi cáo biệt đi.”
Phượng Chi Dao sửng sốt, trên mặt tràn ra một tia khổ sở cười nói: “Một lãng tử như ta thì chỗ nào có người nào cần cáo biệt. . . . . .”
Diệp Ly mỉm cười nhìn hắn nói: “Lừa gạt mình không có ý nghĩa, đến khi ly biệt đã không kịp mới hối hận.”
Phượng Chi Dao hơi hoảng hốt thất thần, một lát sau phục hồi tinh thần lại mới hơi thất hồn lạc phách tiêu sái đi ra ngoài.
Đề nghị của Hoa Quốc công và Nam Hầu, quả nhiên Mặc Cảnh Kỳ nghe cũng không nghe xong, quả quyết phủ quyết ngay trong lúc lâm triều, Diệp Ly cũng không để ý cái này, thì ngược lại, sau khi bãi triều Từ Hồng Ngạn và Từ Thanh Trạch liền cùng nhau đi đến Định Vương phủ. Từ Hồng Ngạn cũng không nói gì, mặc dù ông cũng không là người giữ chức vị quan trọng, nhưng rất hiểu rõ ràng thời cuộc hơn người đang ở trong cuộc. Chỉ dặn dò một phen rồi thở dài xoay người rời đi. Từ Thanh Trạch vẫn trầm mặc ít nói như ngày thường, lúc gần đi mới nói: “Nếu muội cố ý muốn đi, ngày mai huynh xin tấu với Hoàng thượng cùng đi biên quan với muội.”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Nhị ca sắp phải thành thân. Nếu vì Ly Nhi mà trì hoãn hôn sự, Tần bá mẫu và mợ còn không giận muội? Thị vệ của Định Vương phủ nhiều, Nhị ca yên tâm đi.”
Từ Thanh Trạch nhíu nhíu mày, nói: “Cùng đi, bác, phụ thân và ông nội cũng yên tâm hơn một chút.” Nói xong cũng không quản Diệp Ly còn muốn nói điều gì, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
Tin tức xấu ở biên quan một ngày lại một ngày truyền đến, mặc dù tại phía xa kinh thành mọi người không nhìn thấy tinh phong huyết vũ nhưng một ít thành trì san sát bị mất và số thương vong lại vẫn làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình. Mà trong kinh thành, ngôn luận thỉnh cầu Định Quốc Vương phủ xuất binh cũng càng ngày càng nhiều. Mọi người đã sớm có thói quen vô luận lúc nào luôn luôn vẫn là đại quân màu đen ở đây bảo vệ an nguy của bọn hắn như vậy, còn lần này, chiến tranh bắt đầu đã gần một tháng rồi, lại vẫn chưa từng nghe qua bất cứ tin tức gì của Định Quốc Vương phủ và Mặc gia quân, điều này làm cho rất nhiều dân chúng thậm chí là quan to hiển quý đều mơ hồ bất an. Lòng người trong cả kinh thành dao động hoảng loạn.
Đợi đến sau khi không biết từ chỗ nào truyền ra tin tức Định Vương ở tại phía xa Bắc Nhung, Định Quốc Vương phi thay thế phu quân xuất chinh bị Hoàng thượng phủ quyết, đến lúc đó trên triều đình một mảnh im lặng, dân chúng đang lúc này lại dần dần nghị luận. Lời lẽ tự nhiên là rất có bất mãn với quyết định của Hoàng đế, nhưng lúc này Mặc Cảnh Kỳ lại không quyết đoán đi trấn áp lời đồn đãi kia, đưa đến cả kinh thành, thậm chí dân chúng các nơi dâng tấu ùn ùn kéo đến, cơ hồ che mất hơn phân nửa Ngự Thư phòng. Ba ngày sau, rốt cục Mặc Cảnh Kỳ ở trong lúc lâm triều, mặt đen tuyên bố ý chỉ, do Nam Hầu làm Phó Tướng, Định Quốc Vương phi đi theo giám quân, xuất chinh biên quan đón đánh Tây Lăng xâm lược. Nhận được ý chỉ, Diệp Ly quệt quệt khóe môi xoay người trở về phòng chuẩn bị.
Tin tức Mặc gia quân sắp xuất chinh làm cho cả kinh thành rất hưng phấn, phảng phất như chỉ cần Mặc gia quân vừa ra, đại quân Tây Lăng sẽ hoa rơi nước chảy binh bại như núi đổ. Diệp Ly nhìn ở trong mắt không thể thầm than, Mặc Tu Nghiêu nói không sai, Định Vương phủ cường đại qua nhiều năm như vậy làm cho danh tướng chân chính của Đại Sở rất thưa thớt. Một khi Định Vương phủ xảy ra chuyện gì, cục diện của Đại Sở thật sự làm người ta lo lắng.