Thịnh Thế Đích Phi

Chương 128: Bí mật kinh thiên




Ngày hôm đó, Mộc Dương Hầu** phủ đột nhiên xuất hiện một vị khách nhân mà trong dĩ vãng tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Được quản gia thông báo,  Mộc Dương hầu đầu tiên là sửng sờ một chút, rất nhanh sắc mặt liền cứng ngắc. Mộc Dương** đứng bên cạnh hắn có chút tiều tụy, tuấn nhan cau có, lộ ra mấy phần bộ dáng khó hiểu. Chỉ còn mấy ngày nữa là đến hôn lễ của hắn, nhưng trên gương mặt trẻ tuổi lại không có chút vui mừng nào, nhìn thấy thần sắc phụ thân thất vọng cứng ngắc, Mộc Dương vốn còn mấy phần oán hận, nay tâm nhất thời mềm nhũn rất nhiều, trầm giọng hỏi: “Cha, sao vậy?”

( **  Mộc Dương hầu ở đây là chức danh, Dương viết là , nghĩa là mặt trời

Còn Mộc Dương là tên riêng, là con trai của Mộc Dương hầu trong đó Dương này viết là – Giương, có nghĩa là lên cao)

Mộc Dương hầu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cứng ngắc hé ra một nụ cười nói: “Không có gì. . . Cha đi ra ngoài gặp Định Quốc Vương phi.”

Mộc Dương nhíu nhíu mày, nhìn sắc mặt phụ thân thật sự không tốt, liền nói: “Hay là để hài nhi cùng theo phụ thân đi gặp Định Quốc Vương phi. Vừa hay hài nhi cùng Định Vương phi cũng có chút quen biết.” Mộc Dương hầu sửng sốt, vì sự quan tâm của nhi tử mà động dung, lại lắc đầu nói: “Không cần, Định Vương phi tìm ta ước chừng là có chính sự gì, cha đi gặp nàng là được.” Thấy phụ thân dứt khoát như thế, Mộc Dương cũng không nhiều chuyện nữa.

Trong thư phòng Mộc Dương Hầu phủ, Diệp Ly đứng chắp tay nhàn nhã thưởng thức danh họa trên tường, Trác Tĩnh cung kính đứng một bên. Mộc Dương hầu đẩy cửa đi vào thấy thân ảnh mảnh khảnh đưa lưng về phía mình không khỏi sửng sốt, rất nhanh kịp phản ứng chắp tay hành lễ, “Tham kiến Định Vương phi.” Diệp Ly xoay người lại cười một tiếng: “Hầu gia miễn lễ, mạo muội đến quấy rầy đến bình an của Hầu gia rồi, kính xin Hầu gia thứ lỗi.” Tiếng nói nhẹ nhàng hết sức dễ nghe, hai chữ bình an tựa hồ lại như cố ý nhấn mạnh một chút, mà hai chữ này đối với  Mộc Dương hầu cũng không khác gì sét đánh bên tai, khiến trong lòng ông lộp bộp. Miễn cưỡng cười cười đáp lại: “Vương phi cứ nói đùa, Vương phi có thể giá lâm đến Mộc Dương Hầu phủ là vẻ vang cho Mộc Dương Hầu phủ rồi. Mời Vương phi ngồi.” Diệp Ly cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện Mộc Dương hầu, đợi đến khi nha đầu dâng trà lên, Mộc Dương hầu mới nhìn tới Trác Tĩnh ở phía sau Diệp Ly có chút do dự nói: “Vị này là. . . . . .”

“Hầu gia không cần khách khí, thuộc hạ chỉ là một người của Vương phi mà thôi.” Trác Tĩnh thản nhiên nói.

Trác Tĩnh tự xưng hạ nhân, Mộc Dương hầu cũng không dám thật coi hắn là một hạ nhân bình thường mà đối đãi. Mặc dù không ai biết Trác Tĩnh này thân phận lai lịch thế nào, nhưng hai tháng nay, đại đa số sự vụ của Định Vương phi cũng đều do Trác Tĩnh và Lâm Hàn ra mặt xử lý . Có thể nói, hai người này hoàn toàn là thân tín của Định Vương phi đấy.

Diệp Ly nhìn Trác Tĩnh cười nói: “Trác Tĩnh, ngồi xuống nói chuyện đi. Một lát nữa cùng Hầu gia nói chuyện ngươi cũng không thể để cho ta và Hầu gia ngước nhìn lên ngươi mà nói chứ?”

Trác Tĩnh nói không dám, cuối cùng cũng ngồi xuống phía dưới.

Trong thư phòng khôi phục lại yên lặng, ba người trầm tĩnh uống trà, phảng phất như đang so tính nhẫn nại. Ánh mắt Mộc Dương hầu  như có như không rơi vào trên người Diệp Ly và Trác Tĩnh, mặc dù trên mặt tươi cười nhưng đáy lòng lại âm thầm kêu khổ. Khó trách Hoàng thượng kiêng kỵ Định Quốc Vương phi như vậy. Biết rõ Định vương không có ở đây, cho dù có đem Định Vương Phủ san thành bình địa cũng không được gì, thế nhưng vẫn. . . . . . Định Vương phi còn nhỏ tuổi mà khí phách như thế, tương lai nhất định bất khả hạn lượng (không thể đo đếm được).

Hồi lâu, Mộc Dương hầu nhẹ nhàng thở dài, nhìn Diệp Ly nói: “Định Vương phi đại giá quang lâm có gì chỉ giáo?”

Diệp Ly cười nhạt nói: “Chỉ giáo thì không dám, Bản phi thật ra là được người nhờ cậy đến Hầu gia một chuyến.”

Mộc Dương hầu đặt chén trà xuống, nói: “Vương phi cứ việc nói, Bản hầu tất nhiên sẽ không chối từ.”

Diệp Ly cười nhẹ một tiếng: “Như vậy đa tạ Hầu gia. Bản phi chỉ nhận ủy thác của người ta muốn hỏi Hầu gia một câu, Hầu gia còn nhớ đến một người tên là Mộc Kình Thương?”

Tay Mộc Dương hầu run lên, suýt nữa làm đổ chén trà trong tay, cũng rất nhanh đã ổn định lại. Trác Tĩnh ngồi ở đó không khỏi nhướn mày, thấy rõ Mộc Dương hầu hạ một tay xuống âm thầm nắm chặt hai cái, hiển nhiên là để bắt buộc mình thanh tĩnh lại. Mộc Dương hầu cười lớn nói: “Bản hầu tự nhiên biết, Mộc Kình Thương được xưng là cao thủ đệ nhất Đại Sở, trong thiên hạ xếp hạng còn cao hơn Định Vương điện hạ đấy, thiên hạ ai có thế không biết?” Diệp Ly cúi đầu uống trà, nhàn nhạt cười nói: “Hầu gia nói rất đúng, nói lại Mộc Kình Thương và Hầu gia cùng họ đấy, không biết Hầu gia có quen biết hắn hay không?”

Mộc Dương hầu trầm mặc chốc lát, rốt cục trầm giọng nói: “Mặc dù ngưỡng mộ đại danh đã lâu, đáng tiếc là không có duyên gặp qua.”

“Hầu gia thật không biết Mộc Kình Thương?” Trác Tĩnh đột nhiên mở miệng hỏi.

Mộc Dương hầu cau mày, có chút không vui  nói: “Trác công tử đây là có ý gì. Chẳng lẽ là hoài nghi Bản hầu nói dối?”

Trác Tĩnh mày kiếm chau lên, cũng không đáp lời, phảng phất là chấp nhận lời của Mộc Dương hầu. Mắt thấy Mộc Dương hầu tức giận, Diệp Ly đặt chén trà xuống cười nói: “Hầu gia chớ để bụng, thật sự là mấy ngày trước trong phủ chúng ta bắt được một thích khách, hắn tự xưng là Mộc Kình Thương, hơn nữa còn quen biết Hầu gia cho nên Bản phi mới nhiều chuyện tới hỏi Hầu gia thôi. Nếu Hầu gia thật sự không quen biết hắn thì được rồi, dù sao cũng chỉ là thích khách, nếu đã rơi vào tay Định Quốc Vương phủ còn có ngày thoát ra sao?” Mộc Dương hầu ngưng mi nói: “Thích khách? Nhưng thích khách mà Định Vương Phủ chuyển giao cho Đại Lý Tự cũng không có. . . . . .” Nói được một nửa, Mộc Dương hầu liền không nói tiếp, thích khách Định Vương Phủ giao cho Đại Lý Tự có bao nhiêu phân lượng thật ra tất cả mọi người đều rõ, giống như Định Vương phủ biết rõ kẻ chủ mưu đứng sau màn là ai nhưng lại chưa từng công khai. Định Vương phủ tất nhiên sẽ giữ lại những tên thích khách có thân phận trọng yếu, mà mọi người cũng ngầm hiểu đây là bí mật. Chẳng qua đêm đó Định Quốc Vương phủ nhất định thật sự đã khiến cho các lộ nhân mã trong lòng run sợ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ là không ai có lá gan đến Định Quốc Vương phủ cướp ngục đâu.

Diệp Ly tỏ vẻ xin lỗi cười nói với Mộc Dương hầu: “Nếu Hầu gia cũng không biết thì Bản phi đã quấy rầy Hầu gia rồi, Bản phi ở quý phủ cũng có nhiều chuyện phải làm, đành phải cáo từ.”

Trong lòng Mộc Dương hầu quýnh lên, thốt lên: “Vương phi định xử trí Mộc Kình Thương kia thế nào?”

Khóe miệng Diệp Ly khẽ câu lên một nụ cười, nhàn nhạt mà u lãnh, “Chỉ là một thích khách mà thôi, giết là được.”

Trong lòng Mộc Dương hầu lạnh lẽo, trơ mắt nhìn Diệp Ly đứng dậy mang theo Trác Tĩnh ra ngoài. Trác Tĩnh đi theo sau Diệp Ly, đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại nhìn Mộc Dương hầu vẫn còn chút xuất thần, mở miệng nói: “Vương phi đã quyết định đêm nay giết tất cả thích khách để tế những thủ vệ của Định Vương phủ đã hy sinh lần này. Nếu Hầu gia muốn gặp người nào tốt nhất nên mau mau một chút.” Ánh mắt Mộc Dương hầu chợt lóe, cười lớn nói: “Trác công tử nói đùa, Bản hầu cũng không  có người nào muốn gặp.” Trác Tĩnh cũng chẳng để ý gật đầu, xoay người đi theo Diệp Ly.

Cho đến khi tiếng bước chân của hai người hoàn toàn biến mất ở cuối hành lang, Mộc Dương hầu vẫn còn cứng ngắc  duy trì tư thái đứng dậy tiễn khách đột nhiên dùng hết khí lực toàn thân ngã xuống ghế, khuôn mặt già nua kèm theo vẻ tinh ranh nay trong mắt hiện lên vẻ uể oải cùng áy náy, nhưng nhiều hơn đó là bất cần cùng với kiên quyết.

“Cha.” Mộc Dương chẳng biết đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào, ánh mắt phức tạp nhìn phụ thân hiếm khi chán chường trước mặt, “Cha, Định Quốc Vương phi đã nói gì làm khó cha sao?”

Mộc Dương hầu khoát khoát tay cười nói: “Không có gì, Dương nhi con lập tức sẽ phải thành thân rồi, trước hết cũng đừng nghĩ tới những chuyện này. Những việc vặt này cha tự nhiên sẽ xử lý thỏa đáng . Con chỉ cần làm tân lang tốt là đủ rồi.”

Mộc Dương cau mày, nhìn Mộc Dương hầu trầm giọng nói: “Cha, hài nhi cũng là con cháu của Mộc gia, có chuyện gì không thể nói cho hài nhi sao?”

Mộc Dương hầu nói: “Thật không cũng không  có chuyện gì. Dương nhi không cần  nghĩ  nhiều.”

Mộc Dương nói: “Hài nhi không phải đứa ngốc. Cha, rốt cuộc đêm đó chuyện thích khách vào Định Vương Phủ có quan hệ gì với phủ chúng ta. Nếu không làm sao Định Vương phi lại . . . . .”

“Câm mồm !” Mộc Dương hầu đột nhiên lớn tiếng quát, ánh mắt bén nhọn nhìn Mộc Dương, thần sắc lạnh nhạt, “Con nhớ rõ ràng cho ta, chuyện của Định Vương phủ không có quan hệ gì tới Mộc gia ta!”

Thật ra phản ứng này cũng đã cho hắn hiểu rõ vấn đề, bộ dáng có chút nhức đầu nhìn  phụ thân thở dài một tiếng nói: “Cha, người biết người đang làm gì không?” Mộc Dương hầu sửng sốt, hạ mắt nói: “Cha cũng vì hưng thịnh của Mộc Dương Hầu phủ, Dương Nhi, con cứ yên tâm, không có việc gì đâu. Lui xuống đi.” Mộc Dương còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn sắc mặt phụ thân rốt cục vẫn phải đem nuốt lời ra đến khóe miệng trở vào, yên lặng thối lui ra khỏi thư phòng.

Trở lại Định Quốc Vương phủ, Diệp Ly quay đầu lại nhìn Trác Tĩnh theo sau mình thản nhiên nói: ” Ngươi vừa lòng với kết quả này chứ?”

Trác Tĩnh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên giơ tay lên kéo từ trên mặt xuống. Một tầng mặt nạ thật mỏng bằng da bị hắn kéo xuống , lộ ra dung nhan tang thương mà bi ai. Thật ra  Mộc Kình Thương dịch dung  cũng không giống hệt Trác Tĩnh, chẳng qua là Trác Tĩnh cũng không ra mặt nhiều, ít nhất Mộc Dương hầu chưa từng thấy qua Trác Tĩnh, mà Trác Tĩnh ở trước mặt người ngoài lại luôn thích duy trì bộ mặt không chút thay đổi, cho nên ngay cả Mộc Dương hầu cũng không phát hiện thần sắc cứng ngắc của Mộc Kình Thương có cái gì khác thường. Mộc Kình Thương cúi đầu, hờ hững nói: “Đã đánh cuộc thì nguyện chịu thua.”

Diệp Ly cũng không đắc ý, chẳng qua nói: “Giao dịch mà thôi, hiện tại nói cho Bản phi biết tin tình báo của ngươi.”

“Ngươi không sợ ta bội ước sao?”

Diệp Ly cười lạnh nói: ” Nếu ngươi bội ước thì Bản phi liền giết Mộc Dương hầu!”

Trong mắt Mộc Kình Thương hiện lên chút mệt mỏi, nói: “Ta biết rồi. Ta sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi hỏi đi.”

Diệp Ly thu hồi nụ cười trên mặt, thần sắc nghiêm nghị nhìn người trước mặt trầm giọng hỏi: ” Vì sao Tiền Định Vương Mặc Tu Văn chết ?”

Mộc Kình Thương ngẩn ra, không nghĩ tới nàng vừa mở miệng sẽ hỏi tới chuyện như vậy, cũng sảng khoái, thong dong  mở miệng nói: “Là ta giết.”

Diệp Ly nhướn mày, không nói gì. Mộc Kình Thương nói: “Năm đó là ta phụng mệnh đi trước tới vùng biên giới giao chiến với Bắc Nhung, thả độc dược vào trong nước uống của Mặc Tu Văn, giả như hắn chết bệnh.” Diệp Ly lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh nói: “Mộc tiên sinh thật đúng là cái gì cũng dám nói.”

Mộc Kình Thương cũng không để ý, thản nhiên nói: ” Nếu ta đáp ứng Vương phi tự nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn. Nếu Vương phi cảm thấy không dám nghe vậy thì coi như ta chưa nói gì.”

Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng nói: “Lời nói này của Mộc tiên sinh vẫn còn một nửa, ta tự nhiên không dám nghe.”

Mộc Kình Thương cụp mắt nói: “Bằng tài trí cùng với sự thông tuệ của Vương phi, nửa còn lại chẳng lẽ còn cần tại hạ nói tỉ mỉ nữa sao?” Diệp Ly nhắm lại mắt, hít sâu một hơi nói: “Tốt, Bản phi không hỏi kẻ chủ mưu đứng sau Mộc tiên sinh là ai, xin Mộc tiên sinh nói lại những điều ngươi biết. Còn có. . . Bản phi cũng không bảo đảm được an toàn tính mạng cho Mộc tiên sinh.”

Mộc Kình Thương lạnh nhạt nói: “Cũng chẳng có gì. Việc đã đến nước này sống hay chết đối với ta có gì khác nhau.”