Edit: Vivi
Beta: Sakura
“Ly nhi…” Nghe vậy, Hoa Thiên Hương sửng sốt, khẽ cắn môi nhìn Diệp Ly, trong ánh mắt long lanh thường ngày rơm rớm nước mắt. Nàng biết Diệp Ly khó xử, Hoàng thượng giao chuyện lớn như vậy cho Định Quốc vương phủ xử lý, thoạt nhìn là gửi gắm trọng trách tín nhiệm, trên thực tế là đẩy Định quốc vương phủ lên nơi đầu sóng ngọn gió. Diệp Ly dễ dàng đồng ý lời cầu xin của công chúa Trường Nhạc như vậy, khiến Hoa Thiên Hương vừa vui mừng vừa lo lắng.
Diệp Ly cầm ống tay áo nàng vỗ nhẹ, cười nói: “Lòng người luôn thiên vị vài phần như thế. Vả lại dù sao đều là chuyện đắc tội với người, vì sao ta không thể lựa chọn chuyện khiến bản thân mình thoải mái hơn?”
Công chúa Trường Nhạc lại không rõ phương diện này có gì khó xử, vui vẻ nhào vào lòng Diệp Ly cười nói: “Ngươi quả nhiên là người tốt, bản công chúa thích ngươi.” Diệp Ly nhẹ nhướn đôi mi thanh tú, cười nói: “Nếu như ta không đồng ý thì công chúa không thích ta sao?” Công chúa Trường Nhạc khó xử nhìn nàng, xoắn xuýt mãi lâu mới nói: “Định vương thúc nói ngươi sẽ đồng ý. Nhưng mà…nhưng mà dù ngươi thật sự không đồng ý, bản công chúa cũng sẽ không trách ngươi, mẫu hậu nói… mẫu hậu nói mặc kệ ngươi đưa ai đi hòa thân thì cũng không phải là lỗi của ngươi. Bởi vì… bởi vì… đây vốn chẳng phải chuyện của ngươi.” Không ngờ Hoàng hậu sẽ nói ra như vậy, Diệp Ly giật mình một chút, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của công chúa Trường Nhạc, cười nói: “Thay ta cảm ơn Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, cho nên dù ai bị đưa đi hòa thân cũng không phải là lỗi của công chúa. Công chúa cũng không cần quá khó chịu.” Công chúa Trường Nhạc chớp mắt, chần chờ rồi gật đầu nói: “Nếu như bản công chúa trưởng thành rồi, bản công chúa sẽ tự mình đi hòa thân.”
Diệp Ly có ấn tượng không tốt lắm với công chúa, quận chúa hoàng thất, lại không ngờ tiểu công chúa này không chỉ đáng yêu lại có suy nghĩ như vậy. Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, Diệp Ly cười nói: “Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng lại không nỡ để công chúa đi hòa thân. Hơn nữa… công chúa biết đi hòa thân là gì không? Đi tới một quốc gia khác rồi không được thoải mái như ở lại Đại Sở.”
Công chúa Trường Nhạc nhe răng với Diệp Ly, bắt lấy cái tay đang chà đạp khuôn mặt mình, rầu rĩ nói: “Ta biết, mẫu hậu nói với ta, thân là công chúa, tuy hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng không thể làm chủ hôn sự của mình, ngay cả mẫu hậu cũng không thể. Nếu như tương lai còn cần hòa thân mà phụ hoàng chọn Trường Nhạc đi thì Trường Nhạc không thể càn quấy. Bởi vì… đây là trách nhiệm của công chúa…”
Nghe xong lời công chúa Trường Nhạc nói, Diệp Ly và Hoa Thiên Hương chỉ có thể thở dài trong lòng.
Trong cung cũng không phải nơi tốt lành gì, cho dù ba người trốn ở nơi bí ẩn cũng khó tránh khỏi cung nữ thái giám thành đàn tìm kiếm chung quanh. Diệp Ly lôi kéo công chúa Trường Nhạc đứng dậy: “Nói chuyện xong rồi, chúng ta đi ra ngoài đi.” Bản thân chủ động đi ra còn tốt hơn so với bị người tìm bắt được. Đường đường Định quốc vương phi và một tiểu công chúa trốn ở trong núi giả, bị người nhìn thấy thì không còn mặt mũi gì rồi. Công chúa Trường Nhạc tự nhiên cũng nghe được tiếng gọi từ xa đến gần, nhẹ nhăn đôi mi thanh tú: “Mẫu hậu sẽ không gò bó ta, những người này đáng ghét nhất rồi, rất sợ bản công chúa nói nhiều một câu với người khác.”
Diệp Ly đi đầu xuống khỏi núi giả, quay đầu lại bế công chúa Trường Nhạc xuống, sau đó mới đỡ Hoa Thiên Hương đi xuống.
Đi ra ngoài thấy đám cung nhân chạy về hướng các nàng, Hoa Thiên Hương bất đắc dĩ cười nói: “Hiện tại ta không tiện tìm ngươi, vốn tưởng rằng có thể nói chuyện, xem ra trong cung thật không có chỗ yên tĩnh có thể nói chuyện.”
Diệp Ly cười nói: “Có gì không tiện, nếu ngươi rảnh thì cố tránh ra mà tới tìm ta là được.” Hoa Thiên Hương suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Thôi khỏi đi, ta biết hiện tại ngươi đâu thể rút thời gian rảnh ra chơi bời.” Diệp Ly ngẫm lại mình vừa trở về không tới hai ba ngày, thật sự là bận bịu không thôi, đành phải cười nói: “Lâu lắm không ở kinh thành, khó tránh khỏi có nhiều việc. Thậm chí ta còn chưa có thời gian gặp Tranh Nhi tỷ tỷ đây.” Hoa Thiên Hương bĩu môi nói: “Sớm muộn gì các ngươi chả là người một nhà, Tranh Nhi bị mẹ nàng giữ trong nhà chuẩn bị gả đây, ngươi có muốn gặp cũng chưa chắc gặp được.” Nhìn lướt qua cung nữ sắp đến trước mặt, Diệp Ly nhẹ giọng cười nói: “Nếu không phải ngươi quá soi mói, sớm định ra hôn sự thì không lâu sau sẽ không còn chuyện gì rồi?”
Hoa Thiên Hương ngẩn ra, lập tức đỏ lựng mặt, khổ nỗi cung nữ đi tìm người đã đến trước mắt, chỉ đành oán hận liếc xéo Diệp Ly, không thể nói gì.
Trở lại trong đình nghỉ mát, Vân phi và Vương chiêu dung đã đi rồi. Hoàng hậu thấy Hoa Thiên Hương còn chưa hết đỏ mặt, lại nhìn công chúa Trường Nhạc đang nháy mắt với mình như đã hiểu ra, hơi biết ơn gật đầu với Diệp Ly. Diệp Ly cười nhẹ, kéo công chúa Trường Nhạc ngồi xuống. Trong đình nghỉ mát chỉ còn lại công chúa Chiêu Dương, Chiêu Nhân và quận chúa Dung Hoa. Các phu nhân khác dù có muốn cầu xin cho con gái nhưng cũng biết trong cung không phải là nơi tùy ý, nên không tiến lên quấy rối.
Diệp Ly ngồi xuống thì thấy đối diện có hai ánh mắt không hề hiền lành nhằm vào mình. Ánh mắt của công chúa Chiêu Nhân vẫn luôn soi mói và khinh thường, của quận chúa Dung Hoa thì thêm phần thù hận soi với mẹ nàng. Diệp Ly bưng lên, mở nắp ly trà cung nữ vừa đưa tới, Thanh Ngọc phía sau đột nhiên mở miệng nói: “Vương phi, trong khoảng thời gian này vương phi làm lụng vất vả, thân thể lạnh lẽo. Trầm tiên sinh từng nhắc nhở, gần đây vương phi kiêng uống trà xanh.” Diệp Ly dừng tay, bưng ly trà nhẹ hít một hơi, thương tiếc than thở: “Trà xuân Long Tỉnh tốt nhất đấy, đã lãng phí trà tốt của Hoàng hậu nương nương rồi.” Ánh mắt Hoàng hậu chợt lóe, xoẹt qua một tia lạnh lẽo, cười nói với Diệp Ly: “Trà Long Tỉnh này là trà tốt, nhưng sức khỏe quan trọng hơn. Nếu ngươi thích, chốc nữa ta cho người đưa một ít đến Định vương phủ là được.”
Diệp Ly cũng không khách sáo, cười nói: “Vậy đa tạ hoàng hậu nương nương rồi. Nương nương chớ trách ta tham lam.”
Công chúa Trường Nhạc ngồi trong lòng Diệp Ly, đôi mắt trong veo, chớp mắt, đứng dậy nói: “Mẫu hậu, Trường Nhạc muốn đi luyện chữ.”
Hoàng hậu cưng chiều nhìn con gái, gật đầu nói: “Đi đi.”
Đến khi công chúa Trường Nhạc chạy mất không thấy bóng người, quận chúa Dung Hoa soi mói nhìn Diệp Ly, hừ nhẹ một tiếng nói: “Không phải là Định quốc vương phi có thể văn có thể võ sao? Từ lúc nào thân thể trở nên mảnh mai tới mức ngay cả một ly trà cũng không uống nổi?” Diệp Ly mỉm cười nhìn quận chúa Dung Hoa, nói: “Quận chúa nói đùa, chẳng qua có gì không khỏe tất nhiên phải để đại phu khám. Giấu bệnh sợ thuốc cũng chẳng phải chuyện tốt gì, quận chúa cảm thấy sao?” Quận chúa Dung Hoa ngạo nghễ nhướn mày, bưng ly trà uống một ngụm nói: “Trước giờ bản quận chúa chưa từng nghe lúc không khỏe thì không thể uống trà.”
“Được rồi, Dung Hoa.” Thấy quận chúa Dung Hoa gây sự như thế, công chúa Chiêu Dương hơi nhíu mày không vui, nói: “Một cô gái chưa lấy chồng như ngươi, không biết nói chuyện cho tử tế sao? Đấu đá qua lại thế còn ra thể thống gì?”
“Ta đã sắp bị gả đến Bắc Nhung rồi, còn quan tâm gì đến nói chuyện tử tế!” Quận chúa Dung Hoa nổi giận đùng đùng nói, dứt lời, hung ác trừng Diệp Ly, hiển nhiên đã nghẹn những lời này đã lâu. Diệp Ly cười khổ trong lòng, hòa thân là quyết định của hoàng đế, có liên quan gì tới nàng? Xoay người đưa chén trà cho Thanh Ngọc ở phía sau, Diệp Ly hạ quyết tâm không mở miệng nói chuyện. Công chúa Chiêu Nhân ở cạnh cũng không chịu được rồi, mở miệng nói: “Định vương phi, ngươi tính toán gì về việc chọn người đi hòa thân?”
Diệp Ly âm thầm lắc đầu trong lòng, công chúa Chiêu Nhân và quận chúa Dung Hoa đều có tính nết như nhau. Có lẽ là đã quen tâm cao khí ngạo ở hoàng gia rồi, nên ngay cả lời nói ra lúc này cũng mang giọng mệnh lệnh: “Hôm qua vương gia vừa mới mang danh sách chọn người theo ý Hoàng thượng về phủ, ta còn chưa kịp xem đây. Ta thực sự không thể trả lời vấn đề của công chúa.”
“Người theo ý của Hoàng thượng chính là Hoa Thiên Hương, ai chả biết rồi?” Quận chúa Dung Hoa thốt ra: “Ngươi nói như thế rõ ràng là muốn loại bỏ nàng ra ngoài, tưởng bản quận chúa không biết sao?”
Diệp Ly thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn quận chúa Dung Hoa nghi hoặc hỏi: “Ý của Hoàng thượng là Hoa tiểu thư? Đã như vậy vì sao Hoàng thượng không trực tiếp hạ lệnh cho Hoa tiểu thư đi hòa thân mà muốn Bản phi lựa chọn người thích hợp? Đã như vậy… vừa vặn hôm nay chúng ta đều ở trong cung, không bằng mời quận chúa Dung Hoa đi hỏi Hoàng thượng xem, có phải người thực sự tính là Hoa tiểu thư không? Để tránh sau này Bản phi chọn người không hợp ý Hoàng thượng. Quận chúa Dung Hoa cảm thấy sao?”
“Ta…” Quận chúa Dung Hoa tức giận, mặt trắng bệch, tuy nàng không hiểu chuyện triều chính thế nhưng cũng không có nghĩa không biết gì cả. Vì sao Hoàng thượng không trực tiếp hạ chỉ muốn Hoa Thiên Hương đi hòa thân, nàng thân là họ hàng gần của hoàng thất, dù nàng không nghĩ ra thì người khác cũng sẽ nói cho nàng. Nếu nàng thực sự chạy đến hỏi Hoàng thượng, chỉ sợ nàng chính là người được chọn đi hòa thân duy nhất rồi. Diệp Ly này, lại dám tính toán nàng! Thật giống nữ nhân Diệp Oánh kia, họ Diệp không ai là người tốt!
“Định vương phi.” Nhìn thoáng qua quận chúa Dung Hoa đang tỏ vẻ căm phẫn, công chúa Chiêu Dương thở dài bất đắc dĩ, nàng không có con nối dòng, công chúa Chiêu Nhân cũng chỉ có một người con gái này, cho nên khó tránh khỏi quá cưng chiều Dung Hoa, lại không ngờ chiều ra cái tính thẳng thừng ương ngạnh, không biết động não này. Định vương phi mất mẹ từ khi còn ít hơn Dung Hoa nửa tuổi, nhưng nhìn phong thái làm việc này thì Dung Hoa không thể bằng được: “Tính tình Dung Hoa hấp tấp, không biết nói chuyện, mong rằng Định vương phi chớ trách.”
Diệp Ly cũng biết công chúa Chiêu Dương xưa nay nuông chiều cô cháu gái này, cũng không thèm để ý lại cười nói: “Công chúa nói quá lời, thật ra tuy Hoàng thượng giao chuyện hòa thân cho ta làm, nhưng công chúa cũng biết ta còn ít tuổi, chưa từng xử lý việc như thế này, có nhiều chỗ còn không hiểu. Cho nên cũng không dám vội vã kết luận. Bởi vậy, nhất thời ta chưa có cách nào trả lời vấn đề công chúa Chiêu Nhân vừa hỏi, còn xin thứ tội.”
Công chúa Chiêu Dương cười nói: “Chiêu Nhân cũng sốt ruột cho Dung Hoa mới hỏi nhiều một câu. Vương phi không cần để trong lòng.”
“Khởi bẩm nương nương, Định vương tới.” Một tiểu cung nữ ngoài đình bẩm báo.
Hoàng hậu ngoảnh đầu nhìn Diệp Ly cười nói: “Ai cũng nói Định vương và Định vương phi ân ái vô cùng, Bản cung vốn không tin, hôm nay đã tin. Giờ mới bao lâu Định vương đã không chờ kịp rồi? Mời Định vương vào đi.”
Chỉ chốc lát sau, Mặc Tu Nghiêu chậm rãi đi vào, đứng ở ngoài đình nghỉ mát, nhìn lướt qua mọi người trong đình, cười nhạt nói: “Quấy rầy Hoàng hậu nương nương rồi.”
Hoàng hậu cười nói: “Định vương đây là tới đón Vương phi về?”
Mặc Tu Nghiêu nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nhìn Diệp Ly nói: “Ta và A Ly còn một số việc phải về phủ, mới đến quấy rầy nhã hứng của Hoàng hậu nương nương, còn xin nương nương thứ lỗi.” Hoàng hậu khoát tay cười nói: “Miễn, Định vương và Vương phi xa cách đã lâu giờ gặp lại khó trách luôn lo lắng không thôi. Hôm nay ta cũng muốn xem Định vương phi lâu rồi không gặp còn khỏe không. Hôm nay ta đã thấy người, Định vương đưa Vương phi đi đi.”
Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng cảm ơn, kéo Diệp Ly, gật đầu với công chúa Chiêu Dương rồi mới cáo từ đi khỏi.
Hai người dắt tay bước chậm trong ngự hoa viên, các phu nhân ngắm hoa trong hoa viên đều biết điều tránh đi. Tuy Mặc Tu Nghiêu đã khôi phục sức khỏe, nhưng vẫn đeo mặt nạ trên nửa bên mặt, vẫn khiến không ít người sợ hãi không thôi. Dù sao từng có lời đồn rằng một vị hôn thê của Định vương chính là bị nửa bên mặt của hắn dọa chết. Vả lại hôm nay tình thế trong triều khó nói, cho dù có người yêu mến phong thái của Định vương cũng sẽ không bước lên tiếp lời trong ngự hoa viên này.
Có thể rời khỏi hoàng cung trước thời gian, tất nhiên Diệp Ly có tâm trạng rất tốt, trong ngự hoa viên thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt, Diệp Ly thong thả đi cạnh Mặc Tu Nghiêu, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này, còn không quên quan tâm tới tâm trạng của Mặc Tu Nghiêu: “Làm sao vậy? Hoàng thượng nói gì khiến chàng thoạt nhìn không vui thế.” Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu nhìn nàng hỏi: “Vừa rồi trong trà có gì vậy?”
Diệp Ly kinh ngạc nhìn hắn, hắn biết chuyện xảy ra trong đình nghỉ mát nhanh thế?
“Đại khái có xạ hương, hoa hồng gì đó. Thanh Ngọc đi kiểm tra rồi, lúc về hẳn sẽ có kết quả.” Thấy vẻ mặt hắn không tốt lắm, Diệp Ly cứ nói ra điều mình biết, cũng hơi tò mò mấy thứ bị bỏ vào trong trà của mình. Mấy thứ kia xác thực có ảnh hưởng tới thân thể, nhưng chẳng ảnh hưởng mấy tới nàng hiện tại. Thực sự không rõ những người đó mạo hiểm bỏ mấy thứ này vào trong trà của nàng thì có tích sự gì, dù bỏ chút thuốc xổ cũng có ích hơn đi. Mặc Tu Nghiêu dừng bước, nghiêng đầu nhìn Diệp Ly nói: “A Ly không biết công dụng của thuốc này?”
“Lưu thông mạch máu… giảm đau…”
“A Ly, sau khi về phủ, nàng theo Trầm tiên sinh học dược lý một tháng.” Im lặng chốc lát, rốt cuộc Mặc Tu Nghiêu mở miệng nói?
Dược lý? Diệp Ly co rúm khóe môi, được rồi, nàng không phải không biết nghe nói hai thứ này còn có một tác dụng nữa, thế nhưng… cũng có người nói đó căn bản chẳng đáng tin cậy. Huống chi… đó căn bản không hề ảnh hưởng tới bọn họ có được không? Mặc Tu Nghiêu tức giận thì tức giận, nhưng vẫn không buông tay Diệp Ly, kéo nàng đi ra ngoài Ngự hoa viên. Thấy Mặc Tu Nghiêu không nói chuyện với mình, chỉ một mực đi về phía trước, Diệp Ly cảm thấy hơi lạ, nàng chưa từng thấy Mặc Tu Nghiêu tức giận, phải nói từ trước tới giờ chưa từng thấy Mặc Tu Nghiêu giận nàng. Túm tay Mặc Tu Nghiêu: “Tu Nghiêu…” Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu nhìn nàng một cái, vẫn chưa nói chuyện. Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, được rồi, là nàng sai, không nên biểu hiện thờ ơ như thế.
“Chàng thật tức giận? Không phải ta không thèm để ý, chỉ có điều… cái này cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta cho nên mới không căng thẳng như thế…” Diệp Ly không khỏi kinh bỉ mình trong lòng, Mặc Tu Nghiêu chỉ không nói chuyện với nàng mà thôi, nàng đang giải thích cái gì chứ? Ở trong cung bị người bỏ thuốc, nàng đương nhiên tức giận, hơn nữa cũng có thể đoán được rốt cuộc là ai đã xuống tay. Nên ngay cả quà đáp lại, nàng cũng đã suy nghĩ ổn thỏa rồi. Chỉ có điều, thứ mà đối phương bỏ vào thật sự ngoài dự đoán của nàng cho nên mới biểu hiện tùy ý. Vì sao Mặc Tu Nghiêu không giận người bỏ thuốc, lại muốn giận nàng chứ? Quan trọng nhất là… vì sao nàng còn cảm thấy mình đuối lý, đi giải thích với hắn đây?
“Không ảnh hưởng gì?” Mặc Tu Nghiêu nâng gương mặt đẹp đẽ của Diệp Ly lên, dùng ánh mắt thâm trầm đối diện với ánh mắt buồn rầu của Diệp Ly. Diệp Ly chẳng hề quen bị vây trong tình thế không thuận như vậy, mất tự nhiên ngọ nguậy nói: “Đúng vậy, nghe nói thuốc kia có công hiệu gì đó… Nhưng chúng ta chưa… hơn nữa cái đó dường như cũng chẳng đáng tin. Huống chi ta cũng không uống mà.” Không phải Mặc Tu Nghiêu thật đang lo lắng nàng bị bỏ thuốc … tương lai không sinh con được…gì đó chứ? Thấy Mặc Tu Nghiêu vẫn tỏa ra khí áp âm u, Diệp Ly sau mới nghĩ tới.
“A Ly…”
“Định vương, Định vương phi sao lại ở đây?” Mặc Tu Nghiêu đang muốn nói, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng áp đảo hắn. Hai người đồng thời quay đầu lại, thấy Liễu quý phi một thân áo trắng giống tiên tử thanh khiết đứng dưới cây hải đường trắng cách đó không xa.
Liễu quý phi nhàn nhạt nhìn lướt qua Diệp Ly, dừng mắt lại ở Mặc Tu Nghiêu trong chốc lát cuối cùng ngừng lại ở nơi hai người nắm tay. Dường như Mặc Tu Nghiêu chẳng để ý tới ánh mắt của Liễu quý phi, lãnh đạm gật đầu nói: “Liễu quý phi. Bản vương và A Ly xuất cung, cáo từ.”
Trên vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của Liễu quý phi xẹt qua một tia phức tạp khó phân biệt, nàng khẽ cắn đôi môi đỏ thắm, nhìn Mặc Tu Nghiêu rất lâu, mới nhìn Diệp Ly khẽ nhíu mày nói: “Định vương phi, Bản cung có việc muốn nói riêng với Định vương.”
Diệp Ly vô cùng kinh ngạc mà nhướn mày, muốn nói chuyện riêng với Mặc Tu Nghiêu, hẳn phải hỏi Mặc Tu Nghiêu mới đúng chứ? Ý của Liễu quý phi là mong nàng chủ động né tránh sao? Không hổ là quý phi được sủng ái nhất trong cung, chỉ khí thế này thì các cung phi khác đã không bằng rồi.
Diệp Ly đang muốn mở miệng, Mặc Tu Nghiêu nắm tay nàng rất chặt. Diệp Ly ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thâm thúy nén giận của Mặc Tu Nghiêu, chỉ đành nghiêng đầu áy náy nói với Liễu quý phi: “Rất xin lỗi, ta và Vương gia có một số việc vội vã xuất cung. Hôm nay sợ là không có thời gian trò chuyện với Quý phi rồi.”
Liễu quý phi nhíu mày, nhìn Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Cáo từ.”
Liễu quý phi tái nhợt mặt, nắm chặt tay giấu trong tay áo. Nhìn Diệp Ly một cái thật sâu, không nói một lời xoay người đi khỏi.
Nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Liễu quý phi, Diệp Ly hơi lo lắng nhìn Mặc Tu Nghiêu: “Nàng ta… không có việc gì chứ?” Đương nhiên Diệp Ly đã nghe nói tình cảm Liễu quý phi dành cho Mặc Tu Nghiêu, tuy rằng theo như nàng biết, dường như hai người chưa từng gặp mặt riêng bao giờ. Nhưng không thể phủ nhận việc Mặc Tu Nghiêu từ chối không chút lưu tình khiến nàng vui hơn nhiều.
“Về phủ.” Mặc Tu Nghiêu cứ như không hề nghe thấy vấn đề của nàng, kéo nàng xoay người nói.
Ra khỏi cửa cung, về tới phủ, Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn Mặc Tu Nghiêu vẫn sầm mặt không chịu nói lời nào, thở dài: “Chàng còn đang tức giận?” Người bình thường không hay tức giận, một khi trở nên tức giận sao mà khó nguôi thế? Dọc đường trở về, một câu hắn cũng không chịu nói, bình thường nàng đã quen với tiếng cười và giọng nói ôn hòa của Mặc Tu Nghiêu, một khi hắn im lặng hoặc phụng phịu không chịu mở miệng cười, Diệp Ly mới phát hiện bản thân mình cực kỳ không quen: “Ta biết chàng lo lắng cho ta, ta sai rồi, ta không nên không thèm để ý như vậy, đã được chưa?” Diệp ly khuyên lơn an ủi bản thân trong lòng, hắn đang cáu kỉnh, bản thân mình không thể chấp nhặt với người đang cáu mình. Trời biết, thật sự không phải nàng không chú trọng chuyện này. Mặc Cảnh Kỳ, ngươi chờ đấy cho ta!
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nhìn nàng một cái, xoay người đi tới một bên ngồi xuống.
Diệp Ly chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nhảy thình thịch, chỉ nghe nói đàn ông dỗ phụ nữ, tới lượt nàng thì thế nào lại ngược lại đây? Mặc Tu Nghiêu chàng có cần ấu trĩ như thế không chứ? Được rồi, Diệp Ly ngươi phải rộng lượng!
“Tu nghiêu…chàng còn chưa nguôi giận sao. Vậy… ta đi thư phòng xử lý chuyện ngày hôm nay, chàng hết giận rồi nói đi.” Diệp Ly căn bản không biết dỗ người bất đắc dĩ tính lui bước. Không phải nàng không có tính nhẫn nại, cũng không phải nàng nhát gan, mà là dáng vẻ tức giận của Mặc Tu Nghiêu thật sự khiến nàng mất tự nhiên. Khuôn mặt tuấn tú ôn hòa ngày thường, lúc này không hề có biểu cảm, thoạt nhìn không giống như cáu giận mà trái lại như đang đau lòng. Diệp Ly thấy vậy không khỏi nghi ngờ không biết có phải bản thân mình thực sự đã làm chuyện tội ác tày trời gì không, còn nói tiếp thì không chừng nàng sẽ sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để xin hắn tha thứ khiến hắn vui vẻ. Cho nên… Diệp Ly dự cảm được tia nguy hiểm quyết định gấp rút lùi bước.
“A Ly…” Một tay nàng bị kéo lại, Mặc Tu Nghiêu hơi dùng lực kéo người con gái định bỏ chạy vào trong lòng mình, Diệp Ly bối rối phát hiện, tư thế hiện tại của hai người thật sự hơi mập mờ, Mặc Tu Nghiêu ngồi trên ghế, nàng bị kéo vào trong lòng hắn, không có cách nào khác là phải ngồi lên trên đùi hắn. Tuy đã cùng giường chung gối không ngắn, nhưng quan hệ tuyệt đối trong sạch, tình hình hiện tại này không khỏi khiến Diệp Ly hơi luống cuống tay chân.
“Cái kia… Mặc Tu Nghiêu, chàng… có thể buông ta đã được không?” Diệp Ly nuốt nước miếng một cái, khóc không ra nước mắt. Nàng cũng không muốn biểu hiện vô dụng như thế, dù đối mặt với ai nàng cũng đều có thể thành thạo, nhưng cứ đối mặt với Mặc Tu Nghiêu, thỉnh thoảng nàng lại nghi ngờ chỉ số thông minh của bản thân. Mặc Tu Nghiêu lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm buồn bã: “A Ly, nàng coi ta là ai của nàng?”
“Cái gì …ai?” Diệp Ly khóc không ra nước mắt, nàng điên rồi mới có thể cảm thấy Mặc Tu Nghiêu đang khổ sở. Hiện tại việc nàng nên làm nhất chính là giãy khỏi Mặc Tu Nghiêu sau đó nhanh chóng rời khỏi, trực giác của bộ đội đặc chủng nói cho nàng, nàng còn tiếp tục ở lại, sẽ có chuyện không tốt lắm xảy ra: “Cái kia… không phải chúng ta đã sớm thành thân rồi sao? Ta đương nhiên coi chàng là trượng phu của ta mà…”
Con mắt sâu thẳm nháy một cái: “Như vậy… có phải chúng ta vẫn luôn quên một việc không?”
“Quên … việc gì?” Diệp Ly mù mờ hỏi, Mặc Tu Nghiêu ghé vào cổ nàng, hơi thở ấm áp phả vào nơi cổ bóng loáng của nàng, làn hơi thở thanh nhã sạch sẽ khiến nàng cảm thấy khô nóng vô lực.
“Viên phòng.” Mặc Tu Nghiêu nhẹ phun ra hai chữ bên tai nàng.
Ầm!
Đầu óc Diệp Ly như đã trải qua một trận nổ mạnh, trống rỗng trong nháy mắt. Thế nhưng Mặc Tu Nghiêu không định cho nàng thời gian tự hỏi, hơi nâng chiếc cằm khéo léo của nàng, cúi đầu bao phủ đôi môi mềm mại kia.
“Mặc … Mặc Tu Nghiêu…” So với nụ hôn bên ngoài Toái Tuyết quan, lúc này đây Mặc Tu Nghiêu dịu dàng hơn nhiều. Thế nhưng chính sự dịu dàng này lại khiến Diệp Ly không có lòng nào phản kháng. Vợ chồng thành thân một năm còn chưa viên phòng, sợ rằng chỉ có hai người bọn họ. Trong lòng, Diệp Ly rất hiểu Mặc Tu Nghiêu muốn cho mình thời gian chuẩn bị. Chỉ là bản thân mình… Diệp Ly cũng không biết rốt cuộc bản thân đã chuẩn bị tiếp nhận Mặc Tu Nghiêu xong chưa. Có lẽ nói, rốt cuộc…nàng có yêu Mặc Tu Nghiêu không…
“A Ly…” Mưa hôn nhỏ vụn lưu luyến bên môi nàng, xẹt qua gương mặt như ngọc của nàng, vô cùng thân thiết đụng vào vành tai khéo léo, nơi cổ duyên dáng của nàng: “A Ly…”
Có thể là bầu không khí dây dưa trong phòng tối, có thể là tiếng gọi khàn khàn dễ nghe của Mặc Tu Nghiêu, cũng có thể là vì mấy nụ hôn nhẹ nhàng nhỏ vụn mà triền miên, Diệp Ly ghét bản thân mình luôn rơi vào thế yếu trước mặt Mặc Tu Nghiêu, vì thế nàng ra một quyết định rất bạo dạn. Nàng ngồi dậy, vòng tay lên cổ Mặc Tu Nghiêu, sau đó chủ động dâng lên đôi môi đỏ thắm: “Mặc Tu Nghiêu… chàng thích ta?”
Mặc Tu Nghiêu hơi giật mình, thản nhiên cười nói: “Đúng vậy, không phải A Ly đã sớm biết sao.”
Diệp Ly nghiêng đầu nhìn hắn, cười xinh xắn, trong đôi mắt vương đầy ánh sao: “Đã như vậy, Bản vương phi cho phép chàng thích ta.”
Trời nghiêng đất ngả, Diệp Ly hơi hoa mắt phát hiện vừa ở cạnh bàn giờ đã nằm lên trên giường. Mặc Tu Nghiêu ghé vào vai nàng, thấp giọng cười ra tiếng, mãi lâu sau mới ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống nàng: “A Ly, chỉ là thích còn chưa đủ đâu.” Diệp Ly vừa nghĩ, trên đôi môi nở nụ cười tươi đẹp, giơ tay ôm lấy vai Mặc Tu Nghiêu, nhướn mi nói: “Như vậy bản vương phi cho phép chàng yêu ta.”
“Nếu như cái giá lớn là nàng vĩnh viễn không thể rời khỏi ta, nàng cũng cho phép sao? A Ly.” Mặc Tu Nghiêu thấp giọng nói.
Diệp Ly sửng sốt: “Vĩnh viễn…có lẽ là có thể. Như vậy, tương tự, chàng cũng chỉ thuộc về ta?” Diệp Ly nhướn mi hỏi.
“Như vậy… ta yêu nàng. A Ly… như nàng mong muốn, kiếp này, chỉ mình A Ly …” Cúi đầu một lần nữa chiếm cứ đôi môi thuộc về hắn. Dường như tất cả nhiệt tình đều tô điểm cho giờ phút này, lớp màn lụa buông màu đỏ thắm. Tiếng rên rỉ và thở dốc tinh tế tràn ra từ trong màn, nha đầu giữ cửa nhanh trí đóng cửa thay chủ tử, mỉm cười mà đi.
Mãi lâu sau mây tan mưa tạnh.
Mặc Tu Nghiêu nghiêng người trên giường nhìn người con gái vẫn đang ngủ say, trên bả vai hơi lộ ra dấu ấn nhàn nhạt, dung nhan hoặc yêu kiều hoặc long lanh bình thường, giờ ửng màu hồng nhạt, có vẻ vô cùng dịu dàng động lòng người. Mặc Tu Nghiêu giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh xắn của người con gái, cúi đầu khẽ khàng hôn xuống. Vẻ u sầu và buồn bã dường như đã hoàn toàn tan biến, hơi thở ôn hòa và mặt mày phấn khởi đã biểu hiện ra tâm trạng hớn hở lúc này của Mặc Tu Nghiêu.
“A Ly… A Ly…” Nhớ tới việc triền miên lưu luyến, mệt nhọc vừa rồi, Mặc Tu Nghiêu không khỏi cúi đầu nhẹ hôn lên gương mặt của người con gái đang ngủ say sưa. A Ly của hắn, rốt cuộc …đã là của hắn rồi. Bao ngày bao đêm, bao lần hắn căm hận trời xanh bất công, căm hận đám kẻ thù của hắn. Thân thể không trọn vẹn khiến hắn không dám đi chạm vào cô gái độc nhất vô nhị trên thế gian này. Hiện tại, rốt cuộc hắn có thể có nàng hoàn toàn. Vì thế, hắn bằng lòng nỗ lực tất cả…
“Ừ… Tu Nghiêu…” Diệp Ly mơ mơ màng màng mở mắt ra, trận hoan ái vừa rồi tiêu hao quá nhiều thể lực của nàng, nửa ngủ nửa tỉnh nhìn người đàn ông trước mặt, nói nhỏ.
Mặc Tu Nghiêu nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi nàng: “Không có việc gì, cứ ngủ đi. Có chuyện gì tỉnh ngủ rồi nói.”
“Ừ.” Diệp Ly gật đầu qua quýt, cọ cọ trong lòng hơi lạnh của hắn, lần nữa chìm vào mộng đẹp.
“A Ly, kiếp này duy chỉ mình nàng…”