Thịnh Thế Đế Vương Phi

Chương 13: Thập Thất




Cùng lúc đó, Mộ Thiên Tuyết ngồi trên lưng ngựa khe khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Đáng tiếc, không thể lấy mạng hắn."

Tuy nàng nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Đông Phương Tố ngồi cùng một ngựa với nàng nghe được, "Khiến hắn thấy Tây Sở bị diệt trong tay nàng, chẳng phải càng thêm thống khoái sao!"

Nghe hắn nói, Mộ Thiên Tuyết khẽ cười, không nói chuyện nữa, trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là thoát được trước khi cửa thành đóng lại!

Tuy nàng từ bỏ ý niệm đồng quy vu tận, lại trước nay không định buông tha Tiêu Nhược Ngạo, mà tiếng còi vừa rồi kia, xác thật là tin tức truyền lại cho Thập Thất, nhưng nội dung tin tức, không phải là rút lui, mà là —— động thủ!

Đáng tiếc, sau tiếng còi, cung thành vẫn chưa truyền đến tiếng nổ mạnh, nói vậy trước khi mũi tên đó rơi xuống đất đã bị chắn được, vì thế kíp nổ không thể bắt lửa, khiến cho Tiêu Nhược Ngạo tránh được một kiếp!

Thất tín bội nghĩa? A, Tiêu Nhược Ngạo hắn ta căn bản không xứng với hai chữ "tín nghĩa"!

Đây là một cuộc đua về thời gian, để xem đến tột cùng là Đông Phương Tố chạy ra thành trước, hay Thiên Cơ Vệ phong tỏa cửa thành trước!

Lần này ngựa Đông Phương Tố mang đến đều là ngựa tốt có thể chạy một lần ngàn dặm, toàn lực chạy nhanh như chớp, nhanh chóng vô cùng; bất quá cũng vì thế mà xóc nảy vô cùng, khiến cho thân mình vốn cực kỳ suy yếu của Mộ Thiên Tuyết khó có thể thừa nhận, toàn thân như muốn rơi từng mảnh.

Đông Phương Tố vẫn luôn có để ý tình huống của Mộ Thiên Tuyết, thấy sắc mặt nàng xanh đến dọa người, vội vàng giữ chậm tốc độ lại, "Nàng sao thế?"

"Ta không sao!" Mộ Thiên Tuyết cố nén cơn đau đớn đang lan ra khắp người, thúc giục: "Thời gian không còn nhiều lắm, nhất định phải ra khỏi cửa thành trước giờ Dậu, nếu không sẽ chậm mất, mau!"

Nếu Tiêu Nhược Ngạo chưa chết, nhất định sẽ ra lệnh cho Thiên Cơ Vệ dốc toàn bộ lực lượng truy bắt toàn thành, một nén hương, đây là thời gian nàng đã tính toán nhiều lần để có thể bình an rời đi, một khi chậm hơn thời gian này liền sẽ bị nhốt trong thành, không còn đường trốn!

Hơn nữa... cho dù chạy thoát cũng không thể an toàn ngay, chỉ cần lưu lại một chút dấu vết, Thiên Cơ Vệ lập tức sẽ theo đuổi không rời; mà nàng, đã không còn thời gian xóa đi dấu vết đó.

Đông Phương Tố tuy lo cho thân thể Mộ Thiên Tuyết nhưng cũng hiểu sự việc đang trong lúc khẩn cấp, cho nên đành phải cắn răng giơ roi đánh vào mông ngựa, đẩy nhanh tốc độ chạy đến cửa thành!

Sau một lúc chạy như điên, cửa thành rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt, Đông Phương Tố vui vẻ trong lòng, nhỏ giọng nói: "Nàng cố gắng chịu đựng một lát, ta sắp ra khỏi thành rồi!"

Lúc này Mộ Thiên Tuyết đã suy yếu đến mức nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu; cùng lúc đó, sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, đúng là Thiên Cơ Vệ một đường đuổi theo, mắt thấy cửa thành hạ xuống, một tên trung niên dẫn đầu lấy ra một tấm lệnh bài, quát lớn: "Thiên Cơ Vệ phụng mệnh bệ hạ, truy nã phạm nhân, lập tức đóng cửa......"

"Vèo!" Nói được một nửa, sau đầu bỗng vang lên tiếng xé gió bén nhọn, tên trung niên cảnh giác vội vàng nghiêng đầu né tránh, cùng lúc đó, một mũi tên xẹt qua xương gò má hắn, mũi tên để lại trên mặt hắn một vết máu rõ sâu, thật là hiểm quá sức hiểm.

Người bắn tên, chính là Thập Thất mai phục tại đỉnh điện cung Vĩnh Đức, lúc trước hắn trốn thoát khỏi sự vây công của Vũ Lâm Quân và Thiên Cơ Vệ, sau đó vẫn luôn giục ngựa lặng lẽ đi theo sau Thiên Cơ Vệ.

Hắn vừa động thủ liền bại lộ hành tung, Thiên Cơ Vệ lập tức phân ra ba người, vây quanh Thập Thất, Diêm Trọng Sơn bất chấp miệng vết thương trên mặt, lại lần nữa quát: "Lập tức đóng cửa cửa thành! Đừng để bọn họ chạy!"

Lính gác cửa thành lại nghe được lời này, vội vàng muốn đóng cửa thành, đáng tiếc cửa thành vừa dày lại vừa nặng, không phải muốn đóng là đóng, mới vừa đọng được một nửa, đám người Đông Phương Tố đã vội chạy tới phụ cận, những tay lính gác cửa thành đó thấy không kịp đóng cửa thành, vội vàng lập thành hàng chuyển đến bảo vệ trước cửa thành!

Ánh mắt Đông Phương Tố lạnh lùng, không chỉ không chậm lại, mà còn đẩy nhanh tốc độ hơn, quát lên: "Cứ tiếp tục chạy thẳng!"

Nghe hắn nói, mấy người kia cũng khống chế ngựa chạy nhanh hơn, đâm vào hàng bảo vệ, trong lúc đám lính gác ở cửa thành sợ tới mức tránh né tứ tán, đám Đông Phương Tố đã chạy như bay qua cửa thành mới đóng một nửa!

"Đuổi theo!" Sắc mặt tên trung niên âm trầm mà khiển trách, Tiêu Nhược Ngạo đã hạ tử lệnh, nếu không bắt được Mộ Thiên Tuyết, bọn họ phải mang đầu đến gặp!

Chưa chạy ra cửa thành, hắc mã dưới người đột nhiên nhảy dựng lên, trong miệng phát ra tiếng "Hííí" rên rỉ, ngay sau đó đi phía trước tài đi, tên trung niên phản ứng cực nhanh, ngựa mới vừa có dị động, hắn đã dùng sức nhảy khỏi lưng ngựa.

Hết thảy phát sinh trong chớp mắt, chờ mọi người phản ứng lại, Diêm Trọng Sơn đã đứng vững sang một bên, mà con ngựa của hắn thì lại ngã rạp xuống đất, đùi phải cắm một mũi tên, máu tươi đỏ sậm không ngừng chảy xuống.

Mũi tên cũng không chỉ ngăn mỗi ngựa của hắn, hai tên lính bên trái và phải cũng cơ hồ đồng thời ngã xuống đất, hai tên đó không kịp phản ứng Diêm Trọng Sơn, bị ngựa làm té ngã trên đất, may mà không có trở ngại, chỉ bị thương ngoài da!

Bắn tên, tất nhiên là Thập Thất, đối mặt với ba người chặn giết, hắn thế nhưng còn có thời gian bắn liền ba (mũi) tên, tài bắn cung quả thật đúng là kinh người, bất quá Thập Thất cũng không chịu nổi, dưới tà dương, ngực hắn xuất hiện một vết thương sâu đến tận xương, máu tươi giành trước giật sau mà trào ra, nhiễm đỏ thân bố trường y (1) màu xám!

(1) Trường y bằng vải bố.

Đông Phương Tố quay đầu lại, nhìn đến cảnh huyết hồng chói mắt này, đáy mắt xẹt qua một tia bi sắc, hắn rõ ràng, mạng Thập Thất... Sợ là giữ không nổi!

Đông Phương Tố ép mình thu hồi ánh mắt, mã bất đình đề (2) mà chạy về phía trước, chuyện tới hiện giờ, chỉ có chạy ra ngoài, mới vừa rồi không phụ Thập Thất sở lưu máu tươi!

(2) 馬不停蹄 – Mã bất đình đề: Đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước

Thập Thất cũng biết bản thân mình không sống được bao lâu, hắn không trốn mà lấy tên từ trong bao đựng sau lưng ra bắn ba mũi tên cuối cùng, đồng loạt đặt lên trường cung, một lần nữa nhắm ngay ngựa đám người Diêm Trọng Sơn.

Mà lúc này, bọn Thiên Cơ Vệ rốt cuộc cũng biết, mới vừa rồi không phải Thập Thất bắn liền ba mũi tên, mà là bắn ba mũi tên cùng một lúc, không hề thất bại.

Lúc này, Thập Thất nhắm ngay mấy con ngựa nhanh chân đuổi theo như cũ kia, bắn người trước hết phải bắn ngựa, bắt giặc phải bắt vua trước.

Người Thiên Cơ Vệ cũng nhìn ra ý đồ của hắn, thế công trong tay lại gia tăng vài phần, vừa rồi đã sơ sót một hồi, lúc này đây, nói thế nào cũng không thể để hắn lại bắn ra ba mũi tên kia.

Mỗi một lần trốn tránh, trên người Thập Thất đều sẽ chảy xuống máu tươi, khiến thân thể hắn càng ngày càng lạnh, mọi thứ trước mắt cũng bắt đầu xuất hiện bóng chồng, tuy nhiên hắn vẫn luôn cố gắng chống chọi, không chịu ngã xuống, đôi tay càng gắt gao nắm chặt cung tiễn, nhìn chằm chằm đám người Diêm Trọng Sơn càng chạy càng xa.

Thời gian đang dần cạn kiệt, những người đó sắp rời khỏi phạm vi tầm bắn của cung tiễn; nghĩ đến đây, Thập Thất cố nén từng cơn choáng váng, nhắm cung tiễn ngay dưới ngựa đám người Diêm Trọng Sơn.

Ngay lúc này, một thanh lợi kiếm bắn ra hàn quang bốn phía đâm tới ngực hắn, trong mắt Thập Thất lướt qua một tia tàn nhẫn, nhưng vẫn không tránh, bị này thấu ngực mà qua này một mũi kiếm!

Người nọ cũng ngây ngẩn cả người, một kiếm này của hắn ta chỉ là muốn ép Thập Thất bỏ tên, không ngờ lại thật sự đâm trúng, đang lúc hắn ngây người, Thập Thất đã kéo trường cung rồi bắn, ngay sau đó âm thầm cắn lưỡi, trong nháy mắt khi cơn đau nhức kéo đến, ba mũi tên đã xé gió mà đi, thẳng đến chỗ tọa kỵ ba người Diêm Trọng Sơn.