Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 93




Edit: Thu Lệ

Cơ Dao bị lưu lại, kể cả những sứ giả kia đều ở lại Tây Việt, bởi vì không có được câu trả lời xác thực của Quân Mặc nên bọn họ không dám rời đi. Mà bọn họ không biết, sở dĩ Quân Mặc dừng công kích lại là bởi vì quân lương của Tây Việt còn chưa tới, nếu như tiếp tục tiến công đường dài, đến lúc đó Tây Việt nhất định sẽ lâm vào cục diện bất lợi, đúng lúc bọn họ đến gặp phải cục diện hòa hoãn này.

Cơ Dao cũng mặc kệ cái gì hòa thân với Nam Chiếu, hiện tại nàng ta chỉ một lòng muốn nhào đến trước mặt Quân Mặc, mỗi ngày đều ăn mặc thật xinh đẹp đến lắc lư trước mặt Quân Mặc, chỉ rất đáng tiếc, Quân Mặc chưa từng ra khỏi nơi đó bao giờ, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng binh lính quân đội lại được nhìn một lần cho thỏa.

Cửa Chủ Điện bị đẩy ra, Mộ Hoàng Tịch hé mắt nhìn bóng người đang đong đưa  tiến vào, khinh miệt nhếch môi: "Công chúa vào đây có chuyện gì?"

Cơ Dao làm như không nhìn thấy vẻ khinh thường của Mộ Hoàng Tịch: "Ta làm bánh ngọt Nam Chiếu, đặc biệt dâng lên cho hoàng thượng nếm thử một chút, hoàng hậu nương nương có thể mời hoàng thượng tới giúp ta không?"

Không thể không thừa nhận, Cơ Dao là một nữ nhân thông minh, mặc dù biết quan hệ của hai người vĩnh viễn đều không thể hòa thuận, nói không chừng trong lòng nàng ta hận nàng đến muốn chết, nhưng nàng ta vẫn có thể giữ sắc mặt bình thản, thậm chí còn mang theo nụ cười yếu ớt khi đối diện với nàng, chỉ dựa vào một phần công lực này cũng đủ để cho người ta ghé mắt. Chỉ có điều rất đáng tiếc, tuy Mộ Hoàng Tịch nàng thưởng thức nhưng chưa bao giờ cho nữ nhân mơ ước nam nhân của mình.

"Hoàng thượng một ngày kiếm tỷ bạc! Há có thể vì một chút bánh ngọt mà vứt bỏ quốc gia đại sự? Huống chi nơi này cũng đã từng là quốc thổ Nam Chiếu, muốn ăn bánh ngọt Nam Chiếu còn không dễ sao?"

Nghe vậy, bàn tay đang bưng mâm của Cơ Dao thiếu chút nữa bóp vỡ cái mâm, trên tay nổi gân xanh, sắc mặt mỉm cười, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cắn răng: "Hoàng hậu nương nương! Ngươi sợ rồi à? Sợ ta xuất hiện trước mặt hoàng thượng, hoàng thượng sẽ không thèm nhìn ngươi nữa?"

Mộ Hoàng Tịch nhàm chán liếc mắt xem thường: "Ngươi thật tự tin!"

"Nếu không phải như thế, vậy vì sao hoàng hậu nương nương vẫn luôn khiến hoàng thượng trốn tránh ta, vì sao không để cho ta gặp hoàng thượng? Thân phận của ta không hề thấp hơn ngươi, có bản lãnh chúng ta cạnh tranh công bằng!" Cơ Dao bức bách.

Mộ Hoàng Tịch hoàn toàn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc để nhìn nàng ta: "Ngươi muốn Bổn cung lấy phu quân của chính mình ra cạnh tranh công bằng với ngươi, đầu óc ngươi có bị bệnh à?"

Mộ Hoàng Tịch bày tỏ thật rất khó mà lý giải suy nghĩ của những người này, hiện giờ Quân Mặc đã là của nàng, nàng sẽ ngu ngốc đến mức cầm thứ gì đóđã là của mình để cạnh tranh với người khác? Nàng ta không cảm thấy bản thân mình đưa ra yêu cầu như vậy rất ngu ngốc sao?

"Ngươi......" Bị Mộ Hoàng Tịch mắng trắng trợn như vậy, Cơ Dao cảm thấy vô cùng xấu hổ: "Ngươi rõ ràng đang sợ! Nếu như ngươi tự tin trăm phần trăm, cho dù ta có tranh với ngươi thì hắn cũng là của ngươi, nhưng ngươi lại không dám tranh giành với ta, chứng tỏ ngươi hoàn toàn đang sợ hoàng thượng sẽ lựa chọn ta!"

Mộ Hoàng Tịch nâng trán, rốt cuộc nàng ta lấy tự tin ở đâu ra vậy? Chỉ có điều, hai ngày nay quả thật rất nhàm chán, vui đùa với nàng ta một chút cũng không tệ, nàng lại vô cùng vui lòng khi nhìn thấy nàng ta chịu đựng chỗ Quân Mặc!

Một nụ cười tà ác nhanh chóng xẹt qua, Mộ Hoàng Tịch làm như thật bị chọc giận, vỗ án kỷ: "Được! Bổn cung đồng ý ngươi! Bổn cung cũng không tin hoàng thượng sẽ thích người như ngươi! Chỉ có điều bây giờ hoàng thượng đang luyện binh, ngươi cũng không thể đi quấy rầy hắn!"

"Hoàng hậu nương nương quả nhiên là người sảng khoái, vậy Cơ Dao lui xuống trước!" Khóe môi nhếch lên một nụ cười hả hê rời đi, trong lòng Cơ Dao khinh thường, nàng ta còn tưởng rằng người hoàng hậu này khôn khéo rất nhiều đấy, thì ra cũng chỉ là một nữ nhân có gương mặt mà không có đầu óc, bị nàng ta dùng phép khích tướng khích một câu, thậm chí vị trí của hoàng thượng đã nói ra hết rồi.

Cơ Dao một lòng hả hê nên không nhìn thấy ở sau lưng mình, Mộ Hoàng Tịch đang dùng một ánh mắt vô cùng “đùa dai” nhìn mình chằm chằm, những suy nghĩ mới vừa rồi hoàn toàn là khắc hoạ chân thật của nàng ta, đáng tiếc Cơ Dao vẫn còn đang đắc chí!

Thanh Qua phụng mệnh bảo vệ Mộ Hoàng Tịch trong chỗ tối thấy vậy bày tỏ khinh bỉ cộng thêm đồng tình với nữ nhân kia, khinh bỉ nàng ta ngực lớn lại không có đầu óc, ngay cả vẻ mặt thật sự của Mộ Hoàng Tịch cũng không nhìn rõ, rõ ràng bản thân mình bị tính kế, kết quả còn làm ra dáng vẻ ta tính kế người khác, đồng cảm nàng ta tới trêu chọc Mộ Hoàng Tịch, mặc dù hắn không hiểu biết mấy hắn cũng biết nàng là người như thế nào, đắc tội nàng, kết quả không phải thảm bình thường đâu!

Cơ Dao trở về phòng của mình, gần như là không kịp chờ đợi thay một bộ trang phục cưỡi ngựa, đến trước ngựa của mình xoay người lên ngựa, hiên ngang mạnh mẽ, sau đó đánh ngựa chạy thật nhanh về phía binh doanh Tây Việt bên ngoài thành! Mà trước đó một khắc, một Mã vương trắng như tuyết chở một bóng người màu đen chạy ra khỏi cửa thành.

Đại doanh quân đội Tây Việt, toàn thân Quân Mặc mặc Văn Long bào Ám Long, hắn ngồi ngay ngắn trên đài cao, một thân khí thế Đế Vương không che giấu chút nào, dưới đất binh lính thao luyện cảm thấy áp lực phía trên, tất cả mọi người đều lên mười hai phần tinh thần, chỉ sợ phạm sai lầm trước mặt Đế Vương. Ngay cả tướng lĩnh cũng không dám tùy ý đi lại, nghiêm túc thao luyện quân đội.

Đột nhiên, một người cưỡi hắc kỵ chạy tới như bay từ bên hông vạn quân, lúc gần đến trước đài cao dùng sức thắng ngựa, con ngựa hí dai, giơ vó trước lên thật cao, người trên ngựa một tay ghìm cương ngựa, thân thể ngửa ra sau, khăn đỏ sau lưng cuốn lên, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng mê người, một giai nhân mặc đồ cưỡi ngựa.

Tất cả binh lính đang huấn luyện đều hơi chậm lại, nhưng sau một tiếng quát của huấn luyện viên lập tức hồi hồn, tiếp tục thao luyện.

Cực kỳ hài lòng hiệu quả mình mang tới, từ trên lưng ngựa Cơ Dao lật người xuống, sau đó nắm roi ngựa đi về phía đài cao, đáng tiếc nàng ta còn chưa bước lên, lập tức bị người ta ngăn lại: "Thật xin lỗi! Công chúa, nơi này không phải nơi ngươi nên tới!"

Cơ Dao giận: "Ta chính là công chúa Nam Chiếu!"

Binh lính chẳng hề động dung: "Nơi này là binh doanh Tây Việt!" Rơi giới rất rõ ràng!

Cơ Dao hận muốn chết: "Ta tới để hòa thân, về sau ta cũng sẽ là phi tử của hoàng thượng các ngươi!"

Măt của binh lính vẫn không chút thay đổi: "Vậy chờ công chúa và hoàng thượng thành thân rồi trở lại!"

Giờ phút này Cơ Dao hận không thể rút kiếm giết người trước mắt này, chỉ một tên lính quèn mà cũng muốn làm nàng ta tức giận: "Nếu như ngươi không để ta đi, chờ ta làm hoàng hậu Tây Việt rồi, người đầu tiên ta giết chính là ngươi!"

"Công chúa cứ tùy ý, chẳng qua Tây Việt ta đã có hoàng hậu rồi, còn nữa, nơi này là doanh trại, hậu cung không thể tham dự vào quân đội!"

Cơ Dao hộc máu, hăng hái mới vừa rồi hoàn toàn bị binh sĩ đáng chết này đả kích đến cặn bã cũng không còn nữa, chẳng lẽ nàng ta chỉ có thể tới đây? Thật vất vả mới có thể nhìn thấy Quân Mặc mà quay đi tay trắng như vậy? Cắn răng! Không cam lòng nha!

Đột nhiên, Cơ Dao mở mắt lui về phía sau một cánh tay, kêu lên: "Hoàng hậu, sao ngươi lại tới đây?"

Nàng ta vốn tưởng rằng sau khi binh lính nghe lời của nàng ta sẽ ý thức nhìn về phía sau, kết quả ngay cả mắt người ta cũng không thèm nháy, động tác chuẩn bị chuồn êm của nàng ta cứng ngay tại chỗ, im lặng, chiêu này đối với hắn không công hiệu!

Cơ Dao vô lực than thở: "Ngươi nói rốt cuộc ngươi muốn như thế nào đi! Ta nhất định phải nhìn thấy hoàng thượng của các ngươi, ngươi dàn xếp một chút được không?"

Binh lính không nói lời nào, thái độ rõ ràng mà kiên định!

Cơ Dao hoàn toàn bị đánh bại, nhưng nàng ta vẫn chưa bằng lòng rời đi, nàng ta đã thề nhất định phải lấy được Quân Mặc, cũng không thể lui bước ở đây được! Đột nhiên, ánh mắt của nàng ta liếc thấy một bóng dáng màu đen mảnh khảnh trên đài cao, trong nháy mắt Cơ Dao có loại tức giận bị lừa gạt: "Tại sao nàng ta lại ở chỗ này?"

Binh lính lạnh lùng mở mắt: "Bởi vì nàng ấy là hoàng hậu!"

"Hoàng hậu chết tiệt!" Cơ Dao giận không thể giải đáp, một chưởng đẩy binh lính ra xông tới, chỉ vào người không nên xuất hiện ở đây, trong mắt tất cả đều là tức giận: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi lừa ta!"

Mộ Hoàng Tịch giơ ngón tay chỉ: "Nếu như Bổn cung nhớ không lầm, hình như ngươi cũng không nên ở chỗ này chứ?"

Cơ Dao giận đến dậm chân: "Rõ ràng ngươi nói cũng ta công bằng cạnh tranh!"

"Bổn cung cũng đã bảo ngươi không nên tới quấy rầy đấy thôi!"

"Nhưng chính ngươi cũng tới! Ngươi không giữ lời gì hết!"

"Nơi này là binh doanh Tây Việt, tại sao bổn cung không thể tới?"

"Ngươi......" Cơ Dao giận đến hộc máu, nhưng nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, cặp mắt rưng rưng vô cùng uất ức: "Hoàng thượng, ta......"

Khi ánh mắt chạm đến Quân Mặc, Cơ Dao cảm giác mình càng bị vũ nhục nhiều hơn Mộ Hoàng Tịch cho nàng ta, bởi vì Quân Mặc hoàn toàn không nhìn nàng ta, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn bố thí! Dưới chân của Cơ Dao lảo đảo một cái, lần này nước mắt rơi thật, nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch: "Ngươi đặc biệt đến chê cười ta!"

Mộ Hoàng Tịch nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi của Cơ Dao và người nào đó nhất thời có chút buồn cười, ánh mắt liếc về Thanh Nguyên sau lưng Cơ Dao: "Lần đầu tiên phát hiện Thanh Nguyên lại độc lưỡi như vậy, thật là không chút lưu tình!"

Thanh Nguyên ăn mặc kiểu binh lính im lặng không lên tiếng, coi như là chấp nhận lời nói của Mộ Hoàng Tịch.

Mà Cơ Dao giống như là bị người ta làm nhục, tức giận chỉ vào hai người: "Các ngươi...... Các ngươi liên hợp lại trêu ta!"

"Đáng chết! Ta phải trở về nói cho hoàng huynh ta biết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Đối mặt với gào thét của Cơ Dao, tất cả mọi người đều không có phản ứng, Mộ Hoàng Tịch kéo tay Quân Mặc đang tác quái trên lưng nàng một cái, trên mặt cười như không cười: "Xem ra công chúa Cơ Dao chuẩn bị khiến Nam Chiếu khai chiến với chúng ta! Như vậy hoàng thượng cũng không cần vì suy nghĩ có nên tiếp nhận Nam Chiếu cầu hòa hay không mà khổ não!"

Nghe vậy, Cơ Dao cảm giác mình bị giội một chậu nước lạnh, lạnh thấu tim, nang ta vậy mà lại quên mất mục đích của chuyến đi này, quên Nam Chiếu đang bị cắn nuốt, quên mình đang đứng trên quốc thổ Tây Việt, mà ở trong đó đã từng là lãnh địa Nam Chiếu."Ta......" Cơ Dao đột nhiên ý thức được vấn đề nghiêm trọng, mà lúc này ánh mắt lạnh lẽo của Quân Mặc quét tới, thân thể Cơ Dao lắc lư một cái, thiếu chút nữa đứng không vững lui về phía sau hai bước, rời đi có chút chật vật.

Mộ Hoàng Tịch nhìn bóng lưng Cơ Dao, tấm tắc nói: "Nhìn như vậy thoải mái hơn, bỏ tính tình qua một bên cũng coi là đại mỹ nhân!"

Dứt lời, Mộ Hoàng Tịch cười tà nhìn về phía Thanh Nguyên: "Thanh Nguyên à! Ngươi cảm thấy công chúa Cơ Dao này như thế nào?"

Mặt Thanh Nguyên cứng đờ, đàng hoàng nói: "Thuộc hạ không thể đánh giá, kính xin hoàng hậu thứ tội!"

Mộ Hoàng Tịch tức giận chép chép mồm, một tia sáng tỏ thoáng qua trong mắt: "Thanh Nguyên cũng đã đến tuổi thành gia thất rồi, Bổn cung lại cảm thấy công chúa Cơ Dao này rất tốt, không bằng gả nàng ta cho ngươi nhé!"

Quân Mặc mỉm cười phụ họa: "Chủ ý này rất tốt!"

Thanh Nguyên đàng hoàng quỳ xuống đất: "Thuộc hạ chỉ muốn một lòng làm việc vì hoàng thượng, không muốn tư tình nhi nữ, Thanh Nguyên rất cảm kích tâm ý của nương nương, nhưng Thanh Nguyên sẽ không lấy công chúa Nam Chiếu, xin hoàng thượng, nương nương giáng tội!"

"Thật không cưới?" Mộ Hoàng Tịch xác nhận lần nữa, ngay sau đó dụ dỗ: "Cơ Dao này chẳng những người đẹp mà vóc dáng cũng vô cùng tốt, báu vật như vậy lấy về nhà trưng bày cũng được nha!"

Sắc mặt Thanh Nguyên đỏ lên: "Nương nương! Thuộc hạ còn có việc, xin được cáo lui trước!"

"Hả?" Nhìn Thanh Nguyên rời khỏi giống như lửa đốt tới mông, Mộ Hoàng Tịch khẽ nhếch miệng, thật ra thì nàng cảm thấy suy nghĩ này rất tốt nha! Huống chi Cơ Dao cũng không phải là hồng thủy mãnh thú, hắn chạy cái gì?

Thấy Mộ Hoàng Tịch hình như có chút thất vọng, Quân Mặc ‘tốt bụng’ nhắc nhở: "Không phải Thanh Nguyên còn có một đệ đệ sao?"

"Đúng rồi!" Mộ Hoàng Tịch hồi hồn kêu: "Thanh Qua!"

Sau một khắc, một bóng dáng màu đen hóa thành ánh sáng bay qua: "Nương nương, thuộc hạ đi xem người có thư không!"

Mộ Hoàng Tịch nhìn bóng dáng kia chợt lóe rồi biến mất, càng tỏ ra khó hiểu, sao tất cả nam nhân đều biến tướng vậy? Không thương báu vật gì cả? Vì thế, Mộ Hoàng Tịch bày tỏ khó hiểu!