Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 77-2




Edit: *Trần$Thu^Lệ

Trong lúc nhất thời, tiếng khen tặng nổi lên bốn phía, thật giống như Nguyệt Vô Song là trên trời có dưới đất không.

"Vô Song cám ơn các vị, chỉ có điều Vô Song nhận lấy danh tiếng ‘tiên tử’ này thì rất ngại!" Nguyệt Vô Song không nhanh không chậm, nhưng không ai cắt đứt nàng ta, giống như nghe thấy giọng nói của nàng ta đều là hưởng thụ: "Vô Song sớm nghe nói về tài nghệ Vô Song của hoàng hậu nương nương Tây Việt, dung nhan kinh người, càng thêm được hoàng thượng chuyên sủng, Vô Song suy nghĩ danh tiếng như vậy chỉ có hoàng hậu nương nương mới có thể đảm đương nổi!"

"Lần này cũng bởi vì Vô Song ngưỡng mộ dung nhan của hoàng hậu nương nương, cho nên đặc biệt cầu xin ca ca dẫn theo Vô Song cùng đi, chỉ có điều không biết Vô Song có cơ hội nhìn thấy phong thái của nương nương hay không?"

Nguyệt Vô Song vừa nói xong, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi: hoàng hậu của bọn họ tài nghệ Vô Song? Dung nhan của hoàng hậu kinh người? Vì sao bọn họ không nhìn thấy?

Mộ Hoàng Tịch nghe vậy cũng nhịn không được cười, muốn đùa giỡn nàng cũng phải tìm được một lý do lên mặt bàn nha, đây không phải là tự tìm phiền phức cho những đại thần này sao? Chỉ có điều cười thì cứ cười, nhưng diễn thì vẫn phải diễn, Mộ Hoàng Tịch nhẹ nhàng tiến gần vào trong ngực Quân Mặc, vẻ mặt trở nên vô d/đ/l;q"d cùng nhu hòa, hai mắt thật giống như hàm chứa thâm tình vô hạn: "Bản cung đã sớm chấp nhận lời thề, cả đời này chỉ khảy cầm cho một mình hoàng thượng nghe, nếu không Bản cung tình nguyện tự phế đôi tay này cũng sẽ không đụng vào cầm!"

Trong lòng Quân Mặc cười thầm, nhưng trên mặt lại không nhìn ra chút không thỏa đáng nào, chỉ ôm lấy Mộ Hoàng Tịch thật chặt, nửa thật nửa giả nói: "Nguyệt tiểu thư mộ danh mà đến, trẫm vốn không nên ngăn trở, nhưng hoàng hậu đã sớm nói lời thề với trẫm, kính xin Nguyệt tiểu thư tha thứ!"

Nguyệt Vô Song không ngờ Mộ Hoàng Tịch vậy mà lại cho nàng ta thấy cảnh diễn tình thâm, trong lòng nghẹn lời, quay đầu nhìn về phía huynh trưởng của mình.

Nguyệt Diệc Hàn nhận được thỉnh cầu của muội muội không nhanh không chậm đứng lên: "Hoàng thượng nói rất đúng, hoàng thượng và nương nương phu thê tình thâm, chúng ta dĩ nhiên không thể để cho hoàng hậu nương nương phá hủy lời thề của mình!"

Nguyệt Diệc Hàn lễ phép cười một tiếng: "Hoàng thượng cũng biết, muội muội Vô Song của Diệc Hàn đã hơn mười bảy tuổi, những tử nữ đến tuổi này đều đã thành thân sinh con, nửa tháng trước gia phụ nhận được cầu hôn cả hoàng thượng Nam Chiếu, thái tử Nam Chiếu muốn cầu xin lấy muội muội, đáng tiếc muội muội không muốn, liền kéo tại hạ ra khỏi nhà trong đêm, sau đói mới len lén nói cho ta biết nàng đã có nam tử trong lòng, chết sống năn nỉ tại hạ đưa nàng đến Tây Việt!"

"Ca ca!" Nguyệt Vô Song nhìn về phía Nguyệt Diệc Hàn dậm chân nũng nịu, thật giống như một tiểu cô nương bị nói trúng tâm sự.

"Ha ha!" Nguyệt Diệc Hàn sủng ái cười một tiếng, cũng không quản Nguyệt Vô Song thẹn thùng hay không thẹn thùng, tiếp tục nói: "Diệc Hàn biết hoàng thượng và nương nương tình sâu như biển, nhưng làm huynh trưởng, tại hạ thật sự không đành lòng nhìn tiểu muội đau lòng, cho nên......"

"Ca ca! Ca đừng nói!" Nguyệt Vô Song tiến lên kéo lấy vạt áo của ca ca mình, sắc mặt đã sớm đỏ bừng một mảnh.

Nguyệt Diệc Hàn vỗ vỗ tay muội muội mình, cuối cùng nói: "Phụ thân đã từng nói, Nguyệt gia chúng ta cũng không phân chia nam nữ, nếu muội muội xuất giá, một nửa gia sản của Nguyệt gia chính là đồ cưới của muội muội!"

Mộ Hoàng Tịch khẽ nhướng mày, Nguyệt Diệc Hàn này nói chuyện thật đúng lợi hại, đầu tiên là nói rõ Nguyệt Vô Song đã đến tuổi đợi gả, lại dùng Nam Chiếu hoàng thất cầu hôn nói cho mọi người biết rằng Nguyệt Vô Song không phải không ai thèm lấy, nhưng bởi vì một lòng say mê với Quân Mặc mà bỏ qua  Hoàng Thái Tử d/đ;l;q;d người ta, cuối cùng lại ném ra điều kiện mê người là một một nửa gia tài, một nửa gia sản của Nguyệt gia là bao nhiêu? Như vậy thiên văn sổ tự ở đây hoàn toàn sẽ không có người bạo dạn, nếu nói khoa trương một chút, mua cả Tây Việt cũng không sai lắm nhỉ? Thế nhưng cả một tài sản to lớn này, chỉ cần cưới Nguyệt Vô Song là có thể lấy được.

Lấy được một mỹ nhân tuyệt thế đồng thời còn có được một khoản tài phú kinh người, sợ rằng không ai có thể từ chối được cám dỗ lớn như vậy.

"Nguyệt tiểu thư một lòng tình thâm với hoàng thượng, hoàng thượng nhất định không được cô phụ Nguyệt tiểu thư nha!"

"Đúng vậy! Hoàng thượng và Nguyệt tiểu thư trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho!"

"Nguyệt tiểu thư nguyện ý đến Tây Việt, là phúc khí của Tây Việt ta!"

"Thần chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng!" Do Mộ Trình dẫn đầu, một đám thần tử đều quỳ xuống: "Chúc mừng hoàng thượng! Chúc mừng hoàng thượng!"

Nguyệt Vô Song nhìn Mộ Hoàng Tịch, nàng ta rất muốn nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng lại để cho nàng ta thất vọng là Mộ Hoàng Tịch hoàn toàn bất vi sở động, vì sao? Chẳng lẽ Mộ Hoàng Tịch hoàn toàn không ghen tị như lời đồn?

Nguyệt Diệc Hàn cũng nhìn Mộ Hoàng Tịch, hắn cũng muốn xem một chút nữ tử này sẽ ứng đối ra sao, là im hơi lặng tiếng hay sẽ làm gì khác! Đối với vị hoàng hậu đột nhiên xuất hiện quấy rối ván cờ của hắn, Nguyệt Diệc Hàn cũng cực kỳ hứng thú. Trong lúc mọi người đang chờ đợi, trên đại điện yên tĩnh vang lên giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm của Quân Mặc: "Cả đời này trẫm chỉ biết chuyên sủng một mình hoàng hậu, sợ rằng sẽ phụ tấm chân tình của Nguyệt tiểu thư, nếu Nguyệt Thiếu Chủ thật lòng hi vọng Nguyệt tiểu thư hạnh phúc, vẫn nên chọn lương tế khác cho nàng mới phải!"

Vừa nói xong, tự tin trên mặt Nguyệt Vô Song lập tức tan biến, nàng ta nhìn chằm chằm Quân Mặc, mới phát hiện lời nói của hắn là nghiêm túc, nói cách khác Nguyệt Vô Song nàng bị người ta từ chối? Nguyệt Vô Song luôn luôn được người ta theo đuổi chưa bao giờ bị người ta vứt bỏ, mới vừa rồi nàng ta chưa từng nghĩ Quân Mặc sẽ từ chối, ngay cả khi hắn rất sủng ái hoàng hậu của hắn, nhưng có khối tài sản to lớn đặt ở trước mặt, thông minh như hắn nên biết lựa chọn như thế nào, nhưng hắn vậy mà lại...... Vậy mà lại từ chối! "Tại sao? Tại sao.......?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vô Song lập tức mất đi sáng bóng, giống như một chú nai con bị tổn thương, nhất thời khiến một đám đại thần si mê nàng ta giận dữ trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch thật giống như muốn giết nàng.

"Hoàng thượng! Nguyệt tiểu thư có tình cảm sâu đậm với ngài, xin hoàng thượng nghĩ lại!"

"Hoàng thượng! Hoàng hậu đã sớm thất đức, bọn thần kiên trì xin hoàng thượng phế hậu, cưới Nguyệt tiểu thư làm hậu!"

"Nguyệt tiểu thư tài mạo song toàn, đức trí đủ cả, quả thật là mẫu nghi thiên hạ gương mẫu, xin hoàng thượng phế hậu mới lập!"

"Lại tới chuyện này!" Mộ Hoàng Tịch cực kỳ im lặng, ở trong chỗ tối bấm bấm hông của Quân Mặc: "Không giải quyết được thì trực tiếp đánh đi, lời này ta nghe chán rồi!"

"Được!" Quân Mặc cưng chìu xoa xoa đầu của nàng, mấy ngày nay những người này vẫn dùng mấy câu này tới phiền hắn, hắn cũng đã sớm nghe đủ rồi, hôm nay nên kết thúc thôi, thu tay lại, vẻ nhu hòa trên mặt lập tức thối lui, thay bằng vẻ lạnh lùng kinh người mà lúc Mộ Hoàng Tịch mới vừa thấy hắn: "Trịnh Thái phi, còn không ra sao?"

"Cái gì?" Rất nhiều người lập tức không kịp phản ứng, không biết vì sao đột nhiên Quân Mặc lại kêu Trịnh Thái phi.

Nhưng một khắc sau, một tiếng cười của nữ nhân vang lên, người đã từng gặp Trịnh Thái phi lập tức nhận ra, chỉ có điều trong tiếng cười kia còn có điên cuồng làm cho người ta kinh hãi.

"Ha ha ha ha!" Theo tiếng cười dần dần đến gần, một nữ nhân toàn thân mặc cung trang hoa lệ cầm kiếm đi vào, nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện trên mũi kiếm của bà ta còn dính máu đỏ tươi, tóc của bà ta có hơi xốc xếch, y phục cũng bị làm cho nhiều nếp uốn, nhưng để cho người ta chú ý nhất chính là gương mặt điên cuồng của bà ta, bà ta vừa cười to vừa trợn hai mắt, vẻ thù hận thấu xương đó làm cho người ta muốn bỏ qua cũng không được.

"Ngươi là một tên bạch nhãn lang, năm đó ta tốt bụng chứa chấp ngươi... Ngươi lại giết chết hài nhi của ta, hôm nay ta sẽ khiến ngươi đền mạng cho hài nhi của ta!" Trịnh Thái phi một kiếm chém thị vệ muốn đến gần bà ta, cầm kiếm đạp máu tươi trên mặt đất tiến tới gần, mỗi bước đi bà ta đều lưu lại một dấu chân đỏ tươi trên mặt đất, khiến người ta thấy mà ghê.

"Thái phi nương nương!" Mộ Trình hiển nhiên là một trong những người kinh ngạc nhất, tại sao có thể như vậy, trong kế hoạch không có cảnh Thái phi nương nương nổi điên này nha. Ông ta muốn tiến lên ngăn cản, nhưng bây giờ đã không dùng được rồi, Thái phi đã bị hận thù cắn nuốt, lời nói của ai bà ta cũng không nghe lọt.

Trịnh Thái phi hung hăng chờ Quân Mặc, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, sau đó hai tay trống rỗng của bà ta đột nhiên lôi ra một chiếc chuông rỗng ruột, trong nháy mắt bà ta lôi ra, Mộ Hoàng Tịch rõ ràng cảm thấy người bên cạnh chợt run lên, Mộ Hoàng Tịch chợt hiểu đó là cái gì, không chút do dự cắt đứt ngón d/đ;l;q"d tay của mình, nhỏ vài giọt máu tươi vào trong ly rượu, Quân Mặc gắt gao nắm chặt tay Mộ Hoàng Tịch, cuối cùng vẫn là uống hết máu, khó chịu trong thân thể thoáng dịu lại, bên kia Trịnh Thái phi đã bắt đầu dao động, trong miệng còn điên cuồng kêu to.

"Hôm nay sẽ khiến ngươi chết, ta muốn để cho ngươi bị Vạn Cổ Phệ Tâm, ta muốn ngươi chết không toàn thây!"

Gần như trong nháy mắt bà ta muốn rung chuông, thân thể Mộ Hoàng Tịch từ trên đài cao bay xuống dưới như một mũi tên, nhanh chóng đoạt đi chiếc chuông trong tay Trịnh Thái phi, sau đó đánh một chưởng vào sau lưng Trịnh Thái phi.

"Ộc......" Trịnh Thái phi phun ra một ngụm máu tươi, mắt thấy sẽ nhào tới lưỡi dao của thị vệ trước mặt, nhưng Mộ Hoàng Tịch lại bắt bà ta trở lại, giơ tay lên dùng nội lực hút một đoạn lụa cuốn lấy bà ta từng vòng, sau đó nhét vào dưới chân của của thị vệ: "Trịnh Thái phi có ý đồ ám sát hoàng thượng, lập tức áp vào Thiên Lao!"

"Dạ!" Thị vệ lập tức muốn đến bắt Trịnh Thái phi, Mộ Trình chợt hét lớn: "Ai dám?"

"Trịnh Thái phi có ý đồ ám sát hoàng thượng, Mộ Thừa Tướng còn muốn che chở sao? Hay là nói ngươi cùng một phe với bà ta?" Giọng nói của Mộ Hoàng Tịch lạnh như băng trùy.

"Đừng nói bậy! Trịnh Thái phi chính là Thái phi của một nước, bà ấy cũng chỉ bị người ta mê hoặc thần trí, một đứa tiện nhân không rõ lai lịch như ngươi thì có tư cách gì động thủ, người tới, làm cho tiện nhân này thành hình dáng cũ rồi giết!" Mộ Trình gầm lên.

"Mộ Trình! Đây là ngươi tự tìm!" Tiếng nói lạnh đến kinh người của Mộ Hoàng Tịch vang lên, một khắc sau nàng đảo qua thủy tụ, trong mép tay áo thêu tinh sảo lập tức biến thành lợi kiếm giết người, “vèo vèo” xẹt qua những tên thị vệ muốn tiến lên giết nàng, sau đó trong nháy mắt xoay người chợt đá kiếm bên chân tới.

"Dừng tay!" Nguyệt Diệc Hàn kinh hãi, Mộ Trình là con cờ quan trọng của hắn, không thể bị Mộ Hoàng Tịch giết chết như vậy được, ngay trong nháy mắt hắn ra tay, Vân Nương bay ra từ góc tối vung kiếm bức hắn lui, mà thanh kiếm kia của Mộ Hoàng Tịch đã tiến tới gần Mộ Trình, Mộ Trình vận công tránh thoát khỏi nguy hiểm, nhưng Mộ Hoàng Tịch hoàn toàn không cho ông ta cơ hội thở dốc, một dải lụa đỏ mang theo khí thế bén nhọn gào thét xông đến, khi thân thể ông ta chậm lại chốc lát, lụa đỏ đã xuyên thấu qua bụng, đánh thẳng vào vách tường sau lưng ông ta.

Từng lớp ám vệ theo đó vọt tới, những quan viên kia đã sớm bị sợ đến trốn phía sau cây cột hoặc dưới mặt bàn rồi, chỉ có điều mục tiêu của ám vệ không phải là bọn họ, cho nên mạng của bọn họ không có gì nguy hiểm.

Thanh Qua và Thanh Nguyên bảo vệ bên cạnh Quân Mặc, cổ độc trong người Quân Mặc đã phát tác, giờ phút này không thể vận công.

Mắt thấy Vân Nương không ngăn cản được Nguyệt Diệc Hàn, Mộ Hoàng Tịch đánh một chưởng bức lui Nguyệt Diệc Hàn, để Vân Nương đi đối phó với những ám vệ kia, ám vệ của Quân Mặc cũng lập tức gia nhập, trong nháy mắt cả đại đường tàn sát khốc liệt, máu tanh tràn ngập.

"Võ công của ngươi lợi hại như thế, không bằng đi theo ta, ngày sau ta để cho ngươi làm hoàng hậu thiên hạ, như thế nào?" Nguyệt Diệc Hàn kinh hãi võ công của Mộ Hoàng Tịch, sau khi khiếp sợ lập tức xuất hiện tâm tư khác.

"Ngươi đừng có dùng những thứ tính toán kia của người lên thân bản cung, Bản cung nhớ cái mạng nhỏ này của ngươi, cuối cùng một ngày nào đó bản cung sẽ đích thân lấy!"

"Giọng điệu của ngươi cũng không nhỏ, cũng không biết có còn ngày đó hay không!"

Mộ Hoàng Tịch không nói chuyện, chỉ ra chiêu này độc hơn chiêu khác để chào hỏi hắn, mà vào lúc này, Nguyệt Vô Song vốn dĩ nên sợ hãi trốn trong góc lại ôm lấy cây cầm của nàng ta ngồi ngước bàn cầm gẩy lên, tiếng cầm vừa vang lên, thân thể Mộ Hoàng Tịch có hơi chậm lại, sau đó đồng thời nhìn thấy động tác của những ám vệ kia cũng có chút chậm lại.

Nguyệt Diệc Hàn cười hả hê, động tác của hắn không bị ảnh hưởng chút nào, cho nên trong nháy mắt Mộ Hoàng Tịch dừng lại hắn chợt xuất ra một chưởng, Mộ Hoàng Tịch co rụt con ngươi lại, biết một mình tránh không khỏi một chưởng này, nhưng trong nháy mắt một chưởng đó sắp vỗ trước mặt nàng, một luồng chưởng phong bén nhọn gào thét ập đến, đánh vào tay Nguyệt Diệc Hàn đánh gãy tay của hắn.

Mộ Hoàng Tịch kinh hãi: Mặc!

Quả nhiên, nàng quay đầu đã nhìn thấy Quân Mặc nằm trên long án phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng trong đôi mắt đen nhánh khi hắn nhìn nàng lại mang theo một vẻ dịu dàng và vui mừng, nàng biết hắn đang lo lắng cho mình.

Tiếng cầm của Nguyệt Vô Song vẫn còn vang lên, rất nhanh tiếng cầm của nàng ta như biến thành thực chất, cuối cùng theo bàn tay của nàng ta biến thành từng hình lưỡi dao bay về phía ám vệ, mấy ám vệ bất ngờ không kịp chuẩn bị đã bị chém thành hai nửa.

Mộ Hoàng Tịch ngưng tụ một chưởng, cắn răng đẩy ngược về phía tiếng đàn, cuối cùng nội lực cường đại cũng đột phá được không gian dùng tiếng cầm chế tạo của Nguyệt Vô Song, vỗ một chưởng vào chiếc cầm trước mặt nàng ta, ‘Vô Song’ tuyệt thế vì vậy mà biến thành hai nửa!

Mộ Hoàng Tịch muốn ra tay với Nguyệt Vô Song lần nữa, nhưng bóng dáng màu trắng đã bắt được Nguyệt Vô Song nhanh hơn nàng một bước, sau đó rời đi thật nhanh, Mộ Hoàng Tịch biết đó là Nguyệt Diệc Hàn, nhưng nàng không đuổi theo, nàng biết hôm nay mình giết không được Nguyệt Diệc Hàn, hơn nữa hiện tại tình hình của Quân Mặc không được lạc quan, nàng không thể bỏ mặc hắn.

Đi tới phía trên, cho Quân Mặc uống vài giọt máu lần nữa, Mộ Hoàng Tịch nhìn ám vệ của Trịnh Thái phi đã bị tiêu diệt xong, ngay sau đó phân phó Hồ công công bên cạnh: “Bắt giữ tất cả quan viên lại, cầm binh phù chỉ huy binh mã bao vây tất cả phủ đệ của đại thần, không có lệnh của Bản cung, ai cũng không cho thả người!"

Hồ công công chưng từng thấy trường hợp lớn nào, mới vừa rồi chỉ hơi kinh sợ, nhưng cũng không đến nỗi sợ hãi đến nhũn chân ra, bây giờ nghe Mộ Hoàng Tịch phân phó, lập tức cầm d/đ;l;q;d binh phù đi, cũng không quan tâm người ra lệnh cho ông là hoàng thượng hay hoàng hậu, có lẽ hiện tại đối với ông mà nói, hoàng thượng và hoàng hậu không có gì khác nhau.

Những đại thần kia vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong hoảng sợ, lúc bị lôi đi cũng không phản ứng gì.

Hoàng Nhi!" Quân Mặc tựa vào trong ngực Mộ Hoàng Tịch, mặc dù hắn hết sức áp chế, nhưng lúc mở miệng vẫn để cho Mộ Hoàng Tịch nghe được nỗi khổ sở của hắn.

"Rất khó chịu sao? Chỉ có điều bây giờ chàng phải kiên trì!"

Quân Mặc dĩ nhiên hiểu giờ khắc này dù thế nào cũng không thể ngã xuống, gật đầu một cái, tốn sức đứng dậy, sau đó đi ra ngoài giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng Mộ Hoàng Tịch biết hiện giờ cổ độc đang lướt tứ tung trong cơ thể hắn, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn được.

"Diêu tướng quân mang một vạn Ngự Lâm quân thủ ở giữa cổng, Vương tướng quân mai phục ở cạnh cổng!"

"Dạ!"

"Binh Bộ Thị Lang mang năm ngàn tinh binh đi phía tây!"

"Dạ!"

"Thanh Qua truyền lệnh, thiêu hủy toàn bộ cầu treo trên sông bảo vệ thành!"

"Dạ!"

"Hoàng Văn Lương đã mang theo nha dịch sơ tán dân chúng, nhưng các ngươi cũng phải chú ý, ngàn vạn lần không được đả thương dân chúng!"

"Dạ!"

"Bùi tướng quân mang theo mười vạn đại quân đã ra bên ngoài hai mươi dặm, Dương Thị Lang phụ trách tiếp ứng!"

Từng chỉ thị phát ra từ trong miệng Quân Mặc, giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng uy nghiêm như bình thường, nhưng chỉ có Mộ Hoàng Tịch biết hắn đã kiềm chế biết bao nhiêu, tuyên bố mệnh lệnh cuối cùng xong, Mộ Hoàng Tịch cũng phát ra tần số Ám lâu, cuối cùng mở màn ra một cuộc cung biến.