Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 72




Quân Mặc ra lệnh người của Khâm Thiên Giám chọn ngày làm đại điển phong hậu, nhưng chỉ chọn được ngày sau Thu, nói cách khác đại điển phong hậu còn phải đợi hơn nửa năm, Mộ Hoàng Tịch biết đây là kết quả Trịnh Thái phi tham dự vào, nhưng nàng không quan tâm đến đại điển phong hậu gì đó, coi như không có đại điển phong hậu, vị trí hoàng hậu của nàng vẫn ổn định. 

Liên tiếp ở hoàng cung đợi nửa tháng, Mộ Hoàng Tịch cảm giác mình cũng sắp nổi mốc rồi, sau cùng linh cảm chợt lóe, Mộ Hoàng Tịch cười, giơ tay lên tìm Vương ma ma đến: "Đi chuẩn bị một chút, Bổn cung muốn đi phủ Thừa tướng!"

Trong mắt chớp qua ánh sáng, mang theo vài phần hơi thở nguy hiểm!

Vương ma ma đáp một tiếng ‘vâng’ lập tức đi xuống chuẩn bị, Vân Nương lập tức đi tới bên cạnh Mộ Hoàng Tịch, hai mắt sáng đến kinh người: "Tiểu thư, người nói xem khi bọn họ gặp lại người thì sẽ có vẻ mặt gì?"

Mộ Hoàng Tịch cười khẽ: "Mặc kệ bọn hắn có vẻ mặt gì, còn không phải là phải cung cung kính kính hay sao?"

"Ha ha! Đây mới là làm cho người ta hả lòng hả dạ!" Vân Nương có loại cảm giác trút cơn giận, nghĩ tới ban đầu mình bị dùng để uy hiếp tiểu thư, trong lòng của nàng lập tức vô cùng khó chịu, nếu không phải Mộ Hoàng Tịch không cho phép nàng động thủ, nàng đã ra tay giết người sớm mấy năm rồi.

"Đi thôi!" Mộ Hoàng Tịch rời khỏi giường, từng bước từng bước đi ra phía ngoài, nàng đã quyết định phối hợp với Quân Mặc đối phó Mộ gia, dĩ nhiên là sẽ không nóng vội, nàng sẽ tận mắt thấy Mộ gia biến mất, còn như bây giờ, nàng cũng không ngần ngại làm cho người Mộ gia ngột ngạt, để cho bọn họ không thoải mái, nàng cũng rất thỏa mãn!

Đội ngũ xe vua sang trọng dừng ở trước Ngự Long Điện, Mộ Hoàng Tịch nhìn thấy thế liền cười, đó không phải là đội ngũ của Quân Mặc sao? Nàng một hoàng hậu ra cửa không ngờ dùng trang phục và đạo cụ của hoàng thượng, Quân Mặc muốn làm gì đây?

Chờ đợi ở một bên, Hồ công công mang theo cung kính cười đi lên phía trước: "Nương nương, hoàng thượng phân phó nô tài cùng ngài đi Mộ gia, xe này cũng là hoàng thượng muốn nô tài chuẩn bị!"

Nhìn thấy Hồ công công, Mộ Hoàng Tịch cũng biết Quân Mặc dụng tâm rồi, có xe vua Đế Vương, lại có Hồ công công Tổng Quản Thái Giám áp trận, người của Mộ gia muốn không thừa nhận vị hoàng hậu là nàng đây cũng không được!

"Đi thôi!" Mộ Hoàng Tịch thuận thế lên xe, còn kéo Vân Nương lên theo nàng.

Hồ công công vung phất trần: "Khởi giá!"

Đại đội ngũ đi qua trên đường lập tức nghênh đón vô số người vây xem, phải biết đây chính là xe vua, mà nghe nói ngồi bên trong là hoàng hậu nương nương, trong lúc nhất thời mọi người xôn xao, xem ra vị hoàng hậu này không chỉ được sủng ái bình thường! 

Đội ngũ thật dài dừng lại ở trước cửa Mộ phủ, ngay cả Mộ Trình không nguyện ý, cũng không thể không mang theo gia quyến ra ngoài tiếp giá: "Cung nghênh hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

"Nương nương! Đến rồi! Mời xuống kiệu!" Hồ công công đi tới bên cạnh xe vua, phất ống tay áo cung kính nói vào bên trong xe ngựa.

"Ừm!" Mộ Hoàng Tịch miễn cưỡng đáp một tiếng, sau đó không nhanh không chậm từ trong xe ngựa ra ngoài, Vân Nương ở phía sau giúp nàng sửa sang lại vạt áo!

Hôm nay Mộ Hoàng Tịch mặc hoa phục màu trắng, so với trang phục của hoàng hậu thì đơn giản rất nhiều, nhưng lại vẫn hoa lệ bức người, tơ lụa thượng đẳng màu trắng làm váy dài quần dài, eo ếch thắt đai lưng rộng một mét, làn váy dài, vạt áo thêu đóa Mẫu Đơn lớn, ở dưới màu trắng càng được nổi bật càng thêm chói mắt; làn váy sau lưng kéo dài một mét, áo khoác mỏng cùng màu, thoạt nhìn mông lung uyển chuyển hàm xúc, quý khí bức người; tóc cũng kiểu tóc đơn giản nhất, nhưng lại không giảm quý khí chút nào!

Ánh mắt của Mộ Hoàng Tịch rơi vào trên người những người đang quỳ dưới đất, Mộ Trình và đại phu nhân không cần phải nói, khẳng định hận không thể giết chết nàng, mà mấy di nương sau lưng cũng thế, chỉ là họ tốt hơn một chút không hận Mộ Hoàng Tịch như vậy, nhiều nhất chỉ là ghen tỵ; cuối cùng ánh mắt của Mộ Hoàng Tịch rơi vào trên người của Mộ Tương Vũ, tâm cơ của nữ tử này cũng không thể khinh thường!

"Đứng lên đi!"

"Tạ hoàng hậu nương nương!" Mộ Trình dẫn đầu tạ ơn, chỉ là câu nói cắn răng nghiến lợi này không khó để nghe thấy.

Mộ Hoàng Tịch nhàn nhạt nhếch môi, cất bước đi vào Mộ phủ! Mộ Hoàng Tịch hoàn toàn nhớ rõ lần đầu tiên mình tới đây còn bị đuổi ra, sợ rằng tất cả mọi người nơi này đều không ngờ, có một ngày bọn họ sẽ cung kính quỳ nghênh đón nàng đi vào!

Mỗi một bước Mộ Hoàng Tịch đều đi vô cùng chậm, nhưng cũng sẽ không để cho người khác cảm thấy nàng cố ý, rốt cuộc đi vào cửa chính Mộ phủ, một đám người làm lập tức quỳ lạy, Mộ Hoàng Tịch không để ý tới bọn họ, mà là một đường đi tới phòng khách! 

Vương ma ma để đệm gấm ở vị trí phía trên nhất, mới để Mộ Hoàng Tịch ngồi xuống, mà ngay lập tức có người bưng trà bánh tới, Mộ Hoàng Tịch tự nhiên vê thành một khối, làm như không thấy những người đứng phía dưới!

Mọi người bị bỏ qua một bên có chút xấu hổ, Mộ Trình thì không muốn mở miệng, đại phu nhân là tức đến không duy trì được dáng vẻ ôn hòa, mấy vị phu nhân khác thì có dáng vẻ khác nhau, ngược lại chỉ có Bát di nương lắc lắc mông đi lên, không được tự nhiên hành lễ: "Thiếp thân tham kiến hoàng hậu nương nương, chúc mừng hoàng hậu nương nương có được thánh ân!"

Mộ Hoàng Tịch không nhịn được ngẩng đầu nhìn Bát di nương, ngay sau đó nhàn nhạt nhếch môi: "Đứng lên đi!"

"Tạ hoàng hậu nương nương!" Bát di nương đứng lên, ngay sau đó vung tay, lập tức có người bưng một xấp bánh ngọt đi lên: "Bẩm hoàng hậu nương nương, hôm nay thiếp thân làm một chút bánh ngọt, nghe nói nương nương muốn tới thiếp thân cầm chút ra ngoài để nương nương thưởng thức, mong rằng nương nương chớ ghét bỏ!"

Hồ công công nhận lấy, cẩn thận dùng ngân châm thử mấy cái mới đưa cho Mộ Hoàng Tịch, Mộ Hoàng Tịch cũng ăn hai cái làm dáng một chút, mà Mộ Trình và sắc mặt những người khác đã sớm thay đổi mấy lần rồi!

Rốt cuộc, Mộ Trình vẫn không nhịn được: "Nương nương, xin hỏi ngài tới phủ Thừa tướng vì chuyện gì?"

"Bổn cung trở lại xem nhà mẹ, có vấn đề gì sao?" Mộ Hoàng Tịch ngước mắt.

"Nương nương nói gì vậy? Mộ gia của chúng ta không với cao nổi!" Đại phu nhân sẵng giọng nói, có thể thấy được hôm đó làm bà ta tức không nhẹ.

"Nghe nói nương nương cũng không phải là người Mộ gia chúng ta, sao tới nhà mẹ được?" Lời này dĩ nhiên là Tứ di nương chỉ sợ thiên hạ không loạn.

"Khụ khụ!" Hồ công công giả vờ ho hai tiếng, nhắc nhở bọn họ hắn còn ở đây!

Sắc mặt Mộ Trình khó coi, chắp tay: "Hàn xá đơn sơ, sợ chiêu đãi không chu toàn, xin nương nương hồi cung!"

Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng nâng môi mỏng, lão hồ ly, nhanh như vậy đã không nhịn được hạ lệnh đuổi khách rồi? Ngẩng đầu nháy mắt ra hiệu với Vân Nương, Vân Nương hiểu ý cười một tiếng đi ra: "Đại phu nhân, còn nhớ rõ nô tỳ chứ?"

"Ngươi......" Vân Nương đi ra là đang nhắc lại chuyện tình hôm đó, cái hôm làm Mộ Hoàng Tịch nổi điên, tính mạng bị treo lơ lửng.

Vân Nương cười lạnh: "Đại phu nhân cũng đừng sợ! Nô tỳ mạng lớn, nhờ phúc của phu nhân, còn chưa có chết!"

"Ta ngươi......" Đại phu nhân giận đến nói không đầy đủ, cuối cùng không đếm xỉa đến gì nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

"Bổn cung không muốn như thế nào!" Mộ Hoàng Tịch ‘vô tội’ lắc đầu, ngay sau đó tà ác cười một tiếng: "Chẳng qua là bổn cung trở lại xem các ngươi mà thôi, thế nào? Sợ? Vậy kế tiếp chẳng phải là để Bổn cung thất vọng rồi sao?"

Hơi tiếc nuối lắc đầu một cái, Mộ Hoàng Tịch cười đến vô cùng không tim không phổi: "Vân Nương, nơi này rất không thú vị, hay là chúng ta đi thôi! Tránh cho chọc Thừa tướng đại nhân tức chết!"

Sau khi đứng dậy, Mộ Hoàng Tịch từng bước một đi tới bên cạnh Thừa tướng, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được, nói: "Thừa tướng đại nhân, mấy ngày nay...... Có mạnh khỏe không?"

Mộ Trình chấn động thân thể, tiếp theo là giận dữ, đưa ngón tay chỉ Mộ Hoàng Tịch, cả thân thể đều đang run rẩy: "Thì ra là ngươi!"

Mấy ngày nay ông ta bị cổ độc hành hạ đến sắp chết đi, ông ta vẫn không biết nguyên nhân, chưa từng nghĩ tới tất cả lại là bút tích của Mộ Hoàng Tịch!

"Ha ha!" Mộ Hoàng Tịch ngửa đầu cười một tiếng: "Nếu thân thể Thừa tướng đại nhân khó chịu, bản cung cũng không quấy rầy, hồi cung!"

"Khởi giá hồi cung!" Hồ công công vung phất trần quát lên.

"Cung tiễn hoàng hậu nương nương!"

Thời điểm đi ngang qua bên cạnh Mộ Tương Vũ, Mộ Hoàng Tịch nghe được nàng ta thị uy: "Ta sẽ tham gia tuyển tú!"

Mộ Hoàng Tịch giống như không nghe thấy, thẳng tắp đi ra ngoài, trong lòng cũng đang cười nhạo nàng ta không biết tự lượng sức mình, uy hiếp như vậy quả thật buồn cười, công việc tuyển tú vẫn là do Trịnh Thái phi thu xếp, mấy ngày nay đã làm quyết liệt vô cùng, nhưng có thể tuyển ra được hay không còn là ẩn số vẫn chưa biết, ngay cả Trịnh Thái phi đã chọn được, chỉ cần Quân Mặc dám chạm vào, nàng tuyệt đối sẽ không chút do dự thiến hắn! Hừ!

Nàng đã từng nhượng bộ, nàng có thể đón nhận Quân Mặc yêu, nhưng tuyệt không bước vào hoàng cung, nhưng Quân Mặc lại đặt nàng ở vị trí hoàng hậu, còn chết cũng không thả nàng rời đi, nếu hắn trêu chọc mình trước, vậy thì phải chịu đựng hậu quả trêu chọc nàng; mặc dù nàng không bị bệnh sạch sẽ, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ nam nhân của mình nhiễm phải hơi thở của nữ nhân khác; nàng cũng sẽ không giống những nữ nhân kia ngu ngốc đi đối phó nữ nhân, nàng sẽ trực tiếp tìm nguồn gốc, sau đó —— cắt đứt hậu hoạn!

Tại hoàng cung phía xa, tay đang cầm bút của một vị Đế vương đột nhiên run lên, một giọt mực nước nhỏ ở trên tấu chương, sau đó từ từ nhuộm mở rộng ra......

Từ Mộ phủ ra ngoài, đại đội ngũ sẽ phải đi hướng hoàng cung, Mộ Hoàng Tịch còn chưa chơi đủ, vì vậy đổi một thân nam trang đơn sơ, lôi kéo Vân Nương chuồn khỏi xe vua!

"Tiểu thư! Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?"

"Cốp!" Mộ Hoàng Tịch cầm Chiết Phiến trong tay gõ trên trán Vân Nương: "Sai! Là thiếu gia!"

"Tuân lệnh! Thiếu gia!" Vân Nương rất biết nghe lời!

Mộ Hoàng Tịch cười một tiếng, sau đó trực tiếp đi về phía một gian quán rượu cách bọn họ gần đó!

"Mời hai vị khách quan vào bên trong!" Tiểu nhị mặc quần áo màu xám bề ngoài bình thường tiến lên đón, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình làm cho người ta không cảm thấy ghét: "Trên lầu có nhã gian, hai vị mời lên!"

Hai người đi lên, tìm một nhã gian gần cửa sổ, nói là nhã gian, nhưng mà cũng chỉ là dùng rèm tách ra mà thôi, xem từ bên ngoài không thấy rõ lắm, nhìn từ bên trong thì vừa nhìn là thấy, hơn nữa ngồi ở nhã gian có thể thấy rõ ràng mọi cử động ở đường cái, dưới đất!

"Hai vị khách quan muốn gọi món gì? Nơi này có Bích Loa Xuân thượng đẳng, có bánh Quế Hoa mỹ vị, còn có bánh hạt thông đặc sắc....." Tiểu nhị thân thiện giới thiệu.

"Một bầu Bích Loa Xuân, mấy đĩa điểm tâm!"

"Vâng! Xin khách quan chờ một chút!" Tiểu nhị vung khăn rời đi, lúc này Vân Nương mới hỏi: "Thiếu gia, người tới nơi này xem cái gì?"

Mộ Hoàng Tịch tựa lưng vào ghế ngồi, mặt hướng đường cái, chỉ là ánh mắt kia lại không biết đang nhìn nơi nào, nghe câu hỏi của Vân Nương mới hồi hồn: "Chờ người!"

"Chờ người?" Vân Nương nghi ngờ, suy nghĩ rất lâu cũng không biết Mộ Hoàng Tịch đang đợi người nào.

Chờ sau khi tiểu nhị dâng trà điểm tâm, một người khoan thai mà đến, phong lưu đung đưa Chiết Phiến trong tay, khóe môi cũng như thường lệ treo nụ cười lưu manh: "Ta nên gọi như thế nào đây? Là Hoàng Tịch? Hay là hoàng hậu nương nương?"

"Ngươi cứ tùy ý!" Mộ Hoàng Tịch không cảm thấy đây là một vấn đề rối rắm.

Vân Nương rất có ánh mắt đi ra coi chừng, để chỗ lại cho hai người!

"Nói đi! Tìm ta có chuyện gì!" Lúc ở Mộ gia nàng đã nhận ra sự tồn tại của Bắc Đường Ngọc, sau khi đi ra hắn cũng đi theo, cho nên rõ ràng đang chờ hắn.

"Chuyện thì không có, chỉ là có chút vấn đề vây hãm làm bản thiếu ăn ngủ không yên, cho nên muốn xin Hoàng Tịch giúp một tay giải thích nghi hoặc mà thôi!" Bắc Đường Ngọc ngồi xuống ở đối diện Mộ Hoàng Tịch, không chút để ý nói.

Mộ Hoàng Tịch cũng không ngoài ý muốn, chỉ là nói: "Nhưng ngươi cũng nên biết, lòng hiếu kỳ sẽ giết chết người!"

Bắc Đường Ngọc di chuyển ly trà, nhếch môi cười tà: "Cho dù chết cũng phải làm quỷ rõ ràng, nàng có nói hay không?"

"Xem ra ngươi không đạt mục đích không bỏ qua rồi!" Mộ Hoàng Tịch nhẹ nhàng thở dài nói: "Nói đi! Muốn biết cái gì?"

Bắc Đường Ngọc nhíu mày, sau đó chậm rãi nói: "Theo tin tức của ta, đại tiểu thư Mộ gia bởi vì khắc chết mẹ đẻ (thân mẫu) của mình vẫn không được Thừa tướng chào đón, cho nên ở Mộ gia bị bắt nạt, địa vị ở Mộ gia còn thấp hơn một đứa nha hoàn, cho đến năm đó bảy tuổi, đại phu nhân đưa Mộ đại tiểu thư đi ‘Cổ Nghiệp tự’ vùng ngoại ô tu phật, mà vừa đi chính là mười năm, rất kỳ lạ là, mười năm này tin tức lại trống không, mặc dù Bắc Đường Ngọc ta không thể nói là tin tức linh thông, nhưng muốn biết chút chuyện này vẫn có thể, tuy nhiên một chút cũng không thăm dò ra được, không biết Hoàng Tịch có thể giải thích nghi hoặc cho ta hay không?"

"Ngươi thật sự không khách khí!" Mộ Hoàng Tịch cười lạnh.

"Đâu có! Chỉ là tò mò mà thôi!"

"Nhưng tò mò cũng có mức độ có phải không?"

"Chẳng lẽ là Hoàng Tịch muốn đổi ý?"

Hai người một lạnh lùng một không đàng hoàng, giọng nói bình thản giống như nói chuyện phiếm bình thường, nhưng hơi thở lại càng ngày càng quỷ dị!

Lát sau, Mộ Hoàng Tịch thu hồi hơi thở trên người mình, thản nhiên cười: "Không phải là ngươi cũng đã biết rồi sao? Còn phải để ta nói?"

Bắc Đường Ngọc đánh Chiết Phiến, cười ‘ha ha’: "Chỉ là suy đoán mà thôi, còn cần Hoàng Tịch giúp một tay chứng thật một chút!"

Mộ Hoàng Tịch nâng chung trà lên chậm rãi đưa tới bên môi, trong nháy mắt ném ly trà ở trên bàn, một tay còn lại thật nhanh đánh về cổ họng Bắc Đường Ngọc, Bắc Đường Ngọc đã sớm có chuẩn bị giơ tay lên, nhưng võ công của Mộ Hoàng Tịch ở trên hắn, không tới năm chiêu Bắc Đường Ngọc đã bị Mộ Hoàng Tịch giữ mệnh môn không nhúc nhích được, Mộ Hoàng Tịch cầm lấy ly trà kia, kỳ lạ là ly trà kia không rơi một giọt nào, Mộ Hoàng Tịch từ từ uống cạn trà trong ly.

Bắc Đường Ngọc vẫn nở nụ cười chiêu bài của hắn, giống như người bị giữ mệnh môn không phải hắn, bưng ly trà trước mặt lên thưởng thức, bình luận: "Mặc dù là Bích Loa Xuân thượng đẳng, nhưng phương pháp bào chế cũng không đúng, ít đi mùi thơm ngát của Bích Loa Xuân, cũng chỉ có thể cũng coi là trà thô!"

"Trà phải tự mình pha mới có thể thưởng thức được tư vị chân chính, ở ngoài này uống trà cũng không chú ý nhiều như vậy!" Mộ Hoàng Tịch nói.

Bắc Đường Ngọc nâng Chiết Phiến lên gõ gõ tay đang giữ chặt hắn của Mộ Hoàng Tịch: "Buông ra đi! Bây giờ nàng sẽ không giết ta!"

"Vì sao khẳng định như thế?" Mộ Hoàng Tịch nhíu mày.

Bắc Đường Ngọc cười thần bí: "Trực giác!"

Mộ Hoàng Tịch thu hồi tay của mình, cũng không dây dưa với hắn, đặt ly trà xuống đứng dậy: "Đường thiếu đừng quá tin tưởng trực giác!" Dứt lời, Mộ Hoàng Tịch vén rèm lên rời khỏi.

Lát sau, Bắc Đường Ngọc vẫn duy trì tư thế lúc Mộ Hoàng Tịch rời đi, mà tay hắn vẫn rũ xuống, một dòng máu tươi dọc theo mu bàn tay hắn chảy tới đầu ngón tay, sau đó từng giọt từng giọt chảy xuống!

Lấy ra một khăn tay lau vết máu đi, Bắc Đường Ngọc bất đắc dĩ cười khổ: "Thật đúng là không nể mặt!"