Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 60: Yêu Liên kinh thế




"Bịch!" Một vật thể rơi thẳng từ trên trời xuống, cũng may có một đống cỏ đỡ bên dưới, nếu không nhất định sẽ rơi nát. 

Một lát sau, bóng dáng màu đen khẽ giật, Quân Mặc từ trong hôn mê mở mắt ra, lúc này mới phát hiện dưới thân thể của mình là rất nhiều cỏ khô, cũng vì vậy cứu bọn họ một mạng; buông Mộ Hoàng Tịch đã ngất xỉu ở trong ngực ra, sau đó cầm hai chân đã trật khớp hung hăng nắn lại, kèm theo tiếng nắn khớp, khớp xương trở về vị trí cũ.

Quân Mặc đứng lên, đầu vẫn còn có chút choáng váng, nhưng không chết đã là may mắn rồi! Đột nhiên nghĩ đến suy nghĩ bản thân ôm lấy nữ nhân này cùng nhau chết vừa nãy, không khỏi có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng không thể phủ nhận, trong ranh giới sống chết kia, quả thật hắn lựa chọn nữ nhân này.

"Ưmh......" Một tiếng ưm phát ra từ trong miệng Hoàng Tịch, nàng chậm rãi mở mắt, đã nhìn thấy trước mắt một mảnh trắng xóa, đúng, một màu trắng, Mộ Hoàng Tịch nghi ngờ xoay đầu, lúc này mới nhìn thấy phong cảnh bên ngoài màu trắng, nơi này hẳn là phía dưới vách đá, chỉ là, sau khi nàng nhìn rõ xung quanh, rốt cuộc phát hiện một sự thật làm cho nàng im lặng, cái đồ vật màu trắng cao ngang người trước mắt, hẳn là trứng của Hỏa Diễm Điểu vừa nãy, quả trứng cao chừng ngang người, có thể thấy được giống này có bao nhiêu nghịch thiên.

Đột nhiên, Mộ Hoàng Tịch cảm giác được một loại cảm giác lạnh buốt truyền tới sống lưng, thân thể cứng đờ, có chút cứng nhắc quay đầu, bất ngờ nhìn thấy Quân Mặc ngồi ở chỗ cách nàng không xa, dùng một loại ánh mắt còn lạnh hơn băng tuyết nhìn nàng, không cần đoán nàng cũng biết người nam nhân này tức giận, mặc dù vào giây phút giữa sống chết kia là lựa chọn của nàng, nhưng nàng chẳng hề nghĩ tới người nam nhân này có tiếp nhận hay không, lấy chút ít hiểu biết của nàng với hắn, có thể nàng đã đả thương lòng tự ái của hắn rồi, Mộ Hoàng Tịch cười khổ: "Cái đó...... Ta......"

Quân Mặc nhìn nàng thật sâu không nói một lời, cuối cùng khi Mộ Hoàng Tịch sắp điên mất thì xoay người không nói rời đi, nhảy xuống ổ chim siêu cấp khổng lồ kia, đi tới chỗ đầm nước cách đó không xa!

Mộ Hoàng Tịch cảm giác vô lực sâu sắc, xem ra nàng đã đắc tội người nam nhân này rồi, gian nan đưa tay lên đỡ bả vai đứng dậy, nhưng sau một khắc lại bất lực rơi xuống trên cỏ, Mộ Hoàng Tịch cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc, cái này gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống được; giùng giằng muốn đứng dậy, giơ tay lên vịn vào quả trứng cao ngang người, rồi mới miễn cưỡng đứng vững; thế nhưng khi Mộ Hoàng Tịch thu tay lại, nhất thời cho làm kinh sợ, bởi vì trên mặt vỏ trứng trắng bóc này, đột nhiên in một dấu bàn tay đỏ tươi! Xong rồi, Mộ Hoàng Tịch cả kinh trong lòng, lập tức muốn dùng y phục lau, nhưng rất bi thống, y phục của nàng cũng bị máu của nàng nhuộm đỏ, cho nên kết quả lau chính là càng lau càng đỏ! 

Nhưng, đang lúc Mộ Hoàng Tịch gấp gáp có lẽ lúc Đại Điểu trở lại nhất định sẽ ăn luôn nàng, chuyện kỳ dị lại xảy ra, dấu ấn màu đỏ kia sau khi nàng lau dần dần phát ra ánh sáng màu đỏ, tia sáng kia đâm vào làm nàng không khỏi nhắm hai mắt lại; đợi nàng mở mắt lần nữa, kinh ngạc phát hiện những vết máu trên vỏ trứng kia đã biến mất.

"Rắc!" Một tiếng nứt thanh thúy vang lên, trong nháy mắt Mộ Hoàng Tịch cho rằng là ảo giác của mình, nhưng tiếng ‘rắc rắc’ vang lên không ngừng, Mộ Hoàng Tịch cũng không thể lừa gạt mình, bởi vì cái khe trên vỏ trứng đã nứt đến trước mặt nàng; Mộ Hoàng Tịch vô lực ngã ngồi ở trên cỏ khô, trái tim cũng lạnh lẽo như tiến vào trong hầm băng, thật lạnh!

Cuối cùng vỏ trứng nứt đến phần đáy, một mùi tanh nhàn nhạt truyền đến, tiếp đó vỏ trứng mở rộng ra hai bên, Mộ Hoàng Tịch thấy hoa mắt, sau đó liền bị một vật lớn nhớp nhúa đụng ngã, đầu lưỡi còn không ngừng liếm ở trên mặt của nàng, trên mặt nàng toàn nước miếng.

Quân Mặc cảm nhận được khác thường trở lại từ bên cạnh đầm nước, cảnh nhìn thấy chính là Mộ Hoàng Tịch bị con ấu điểu Hỏa Diễm Điểu cao ngang người xô ngã xuống đất, hơn nữa thân mật dùng đầu lưỡi liếm nàng; trong nháy mắt này Quân Mặc cũng có chút kinh ngạc, phải biết Hỏa Diễm Điểu là họ hàng gần của Phượng Hoàng, là thần điểu chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, mấy trăm năm khó gặp, mà trời sinh tính tình của Hỏa Diễm Điểu cao ngạo, cũng không cúi đầu, phương pháp duy nhất muốn có được Hỏa Diễm Điểu chính là lúc nó vẫn còn ở trong trứng dùng máu tươi của mình bôi lên trên, như vậy mới được Hỏa Diễm Điểu công nhận và thân cận; nếu như hắn đoán không nhầm, hẳn là mới vừa rồi Mộ Hoàng Tịch lấy máu bôi lên trứng chim, trùng hợp Hỏa Diễm Điểu phá xác mà ra, cho nên mới thân cận với Mộ Hoàng Tịch như vậy, không thể không làm cho người ta cảm thán vận may của nàng!

"Ưmh ưmh!" Chim nhỏ phát hiện Quân Mặc, phòng bị nhìn hắn, không ngừng vỗ chiếc cánh chỉ có một chút lông tơ, miệng nâng lên giống như sẽ bay qua công kích ngay lập tức.

"Á! Đừng!" Mộ Hoàng Tịch kéo cánh Hỏa Diễm Điểu, lấy lòng vuốt vuốt, cũng không quản nó có nghe hiểu hay không, dịu dàng nói: "Hắn không phải người xấu, sẽ không làm thương tổn mày!"

Tiểu Hỏa Diễm Điểu ngơ ngác trực tiếp nhìn Quân Mặc và Mộ Hoàng Tịch rất lâu, rốt cuộc xác định không có nguy hiểm, tiếp theo sau đó cúi đầu cọ vào gò má của Mộ Hoàng Tịch, mà mỗi khi nó đụng vào Mộ Hoàng Tịch thấy chỗ nào chảy máu thì không ngờ có chút hưng phấn, nhưng lại không có hành động muốn ăn sạch Mộ Hoàng Tịch.

Mộ Hoàng Tịch bất đắc dĩ nhìn về phía Quân Mặc, vừa giơ tay lên đẩy tiểu tử nhiệt tình ra: "Chuyện này phải làm sao đây?"

Hiện tại đang ở trong ổ Hỏa Diễm Điểu, nếu sau đó Đại Điểu trở lại, chắc sẽ không một ngụm ăn nàng luôn chứ?

So sánh với Mộ Hoàng Tịch, trái lại Quân Mặc không lo lắng gì: "Con chim nhỏ này thích nàng như vậy, nhất định sẽ không để cho mẫu thân của nó tổn thương nàng, nàng hãy yên tâm đi!"

Có này câu, Mộ Hoàng Tịch thoáng buông lỏng tâm tư một chút, nhưng sau một khắc lại nói, bởi vì ở phía sau Quân Mặc, có một con vật khổng lồ chậm rãi đi tới: "Cẩn thận!"

Vào lúc Mộ Hoàng Tịch sợ hãi kêu, con vật to lớn kia cũng phát động công kích về phía Quân Mặc, trong nháy mắt Quân Mặc phi thân lên, thuận tay nắm một nắm cỏ khô, ôm đầu đại vật kia, dùng sức lực lớn vung tới, một tay kéo nó rời khỏi ổ chim, tốc độ phản ứng kia cùng với một loạt động tác nước chảy mây trôi, Mộ Hoàng Tịch nhìn đến trợn mắt.

"Ưmh ưmh!" Dường như cảm thấy nguy hiểm, Tiểu Hỏa Diễm Điểu khẩn trương dựa đến trên người của Mộ Hoàng Tịch, Mộ Hoàng Tịch nhìn ánh mắt trong suốt như đứa bé của nó, trong nháy mắt cũng cảm thấy con chim nhỏ này không đáng sợ, xoa xoa đầu chỉ có lông tơ của nó: "Không có việc gì, không sợ!"

Tập kích phía trước là giống loài đã tuyệt chủng khác sinh hoạt trong u đàm này, có chút tương tự Ngạc Ngư, nhưng lại không hoàn toàn đúng, thân thể của nó dài chừng một trượng, thân thể cường tráng, mang theo tròng mắt máu tanh, nhìn một cái cũng biết nó đã trưởng thành; có lẽ là cảm nhận được Tiểu Hỏa Diễm Điểu ra đời, lại phát hiện Đại Hỏa Diễm Điểu không có ở đây, cho nên mới đánh bạo muốn chạy tới ăn no nê.

Bị Quân Mặc mang rời khỏi ổ chim, quái vật trở nên nóng nảy, cái đuôi cường tráng giống như mang theo sức lực ngàn quân hung hăng đánh về phía Quân Mặc, Quân Mặc phi thân tránh thoát, lăng không nhảy một cái đứng ở trên lưng quái vật; cái đuôi kia của quái vật như có linh tính, một kích không trúng lập tức vòng vo trở lại, không chút khách khí đánh lên trên lưng mình; cường đại mà linh hoạt, không chút nào quan tâm sẽ thương tổn mình, đuổi Quân Mặc xuống phần lưng của mình, tiếp đó cả thân thể chợt nhào tới!

Quân Mặc đánh nhau cũng không tính là cố hết sức, nhưng Mộ Hoàng Tịch ở một bên nhìn lại sợ hết hồn hết vía, đến chính nàng cũng không cảm nhận được, bây giờ nàng đang lo lắng cho Quân Mặc!

"Phanh!" Quân Mặc tránh được công kích của quái vật, sau đó ôm lấy cái đuôi cường tráng của nó, vận hết sức lực, sau đó vang lên hai tiếng ‘răng rắc’, cái đuôi tráng kiện mãnh lực kia không ngờ bị hắn bẻ gãy!

"Rống!" Quái vật đau đến nổi điên, trong nháy mắt trong đôi mắt to tràn đầy máu đỏ, tức giận tập trung sức lực, tốc độ cũng tăng nhanh gấp đôi, hung mãnh nhào qua, người xem sợ hết hồn hết vía.

‘Đông’ Quân Mặc cấp tốc đánh ra một chưởng, chưởng phong tạo thành bức tường thực chất màu vàng nhạt, quái vật đụng vào làm mặt tường run rẩy kịch liệt, nhưng không rách ra, chưởng tiếp theo Quân Mặc hung hăng đánh vào đầu quái vật, trực tiếp đánh quái vật bay ra ngoài, thân thể cao lớn tạo thành một cái hố thật lớn trên mặt đất, tứ chi gãy mấy cái, cuối cùng vô lực rũ xuống, một lát nữa sẽ không có hơi thở!

"Ngươi không sao chứ!" Mộ Hoàng Tịch vội vàng bước xuống từ ổ chim, đỡ con vật to lớn bên cạnh đi về phía Quân Mặc, khi nàng nhìn thấy khóe miệng Quân Mặc chảy xuống một giọt máu tươi, trái tim không khỏi co rút đau đớn, đau đến làm cho nàng không rõ tại sao.

"Không có việc gì!" Lau vết máu bên môi, Quân Mặc ngước mắt nhìn lại, khi hắn kịp chạm đến một chút vẻ lo âu trong mắt Mộ Hoàng Tịch, trong lòng xẹt qua một chút ấm áp, cơn tức giận với nàng cũng giảm bớt.

"Cạc cạc!" Tiểu Hỏa Diễm Điểu là vui vẻ nhất, nó vọt tới thật nhanh bên cạnh thi thể quái vật, không cần thầy dạy cũng biết bắt đầu dùng miệng sắc bén của nó đi mổ lên trên thi thể da thịt dày của quái vật, trên người quái vật da dầy y như độn giáp cũng không chịu nổi một kích dưới cái miệng sắc bén của Hỏa Diễm Điểu, chỉ một lát đã bị mổ lộ ra thịt tươi mới bên trong, nó lập tức vui vẻ ăn, nó mới vừa ra đời, quả thật cần thức ăn đến bổ sung thể lực, mà con vật khổng lồ này vừa lúc đủ cho nó ăn no nê!

Không biết có phải có chút nguyên nhân đói bụng hay không, Mộ Hoàng Tịch đột nhiên ngửi thấy được mùi cá, kinh ngạc nhìn xung quanh một lần, cuối cùng nhìn thấy ở bên cạnh đầm sâu một đống củi đốt, phía trên củi đốt là một nhánh cây đâm xuyên con cá, hiện tại đang phát ra mùi thơm nồng đậm! Thì ra là mới vừa rồi Quân Mặc đi bắt cá để nướng! Mộ Hoàng Tịch cảm thấy bụng thật đói, nhưng lại xấu hổ khi đi tới ăn cá, chỉ có thể đứng tại chỗ duy trì nhìn.

Quân Mặc không làm ra vẻ gì đi tới cầm con cá đã nướng lên chia làm hai nửa, đi về đưa một nửa đưa cho Mộ Hoàng Tịch, Mộ Hoàng Tịch cũng không khách khí, nhận lấy đưa vào trong miệng, bọn họ đi vào đã hơn nửa ngày, vẫn đánh nhau chảy máu, nàng có thể không đói sao? Hai ba ngụm giải quyết sạch sẽ cá, mùi vị gì nàng cũng không nếm ra được, nhưng trong bụng có thứ lót dạ, ngược lại khôi phục chút hơi sức!

Lảo đảo hai bước, nàng từ từ đi tới đầm nước, quay đầu nhìn thấy Quân Mặc không nhìn chăm chú nơi này, lúc này mới cúi người xuống, từ từ tháo vải gấm bọc vết thương ra, rồi gỡ y phục đã nhuộm đỏ ở đầu vai, máu tươi đọng lại ở trên vết thương, cầm lấy áo dính ở trên vết thương, nàng gỡ ra, đau đến làm nàng rơi nước mắt!

Lột ra nhìn một chút, vết thương vẫn máu thịt be bét, nơi này không tìm được dược thảo, nàng cũng không dám tùy tiện rửa sạch, chỉ có thể xé ống tay áo bên còn lại băng bó vết thương lần nữa, mặc áo ngoài lên, lúc này mới đi về!

"Keeé!" Một tiếng chim hót xé rách vang lên, Mộ Hoàng Tịch nhìn cái bóng càng ngày càng lớn sắc mặt hơi trắng bệch, thảm rồi! Đại Hỏa Diễm Điểu trở lại!

Hỏa Diễm Điểu nhìn thấy hai người xâm lăng, không chút khách khí công kích tới đây, Quân Mặc nhanh chóng ôm lấy Mộ Hoàng Tịch bay ra xa mấy trượng, hiểm hóc tránh thoát công kích của Hỏa Diễm Điểu; đã biết sự lợi hại của Hỏa Diễm Điểu, Quân Mặc cũng không dám dừng lại lâu, ôm Hoàng Tịch nhanh chóng đi vào sâu trong vực sâu! Xuyên thấu qua khe hở bả vai của Quân Mặc cũng không nhìn thấy Hỏa Diễm Điểu đuổi theo, Mộ Hoàng Tịch lại nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ bên cạnh Đại Hỏa Diễm Điểu, xem ra hắn nói không sai, Tiểu Hỏa Diễm Điểu này không nỡ để Đại Điểu đả thương nàng! Một đường chạy như bay, Mộ Hoàng Tịch núp ở trong ngực Quân Mặc, ước chừng chạy hết tốc lực một canh giờ, hai người mới dừng chân trong một vách núi, chỉ là Quân Mặc không dừng lại lâu, mà vận khinh công dọc theo vách đá bay đi lên, đang bay đến giữa sườn vách đá, Quân Mặc dừng lại bước chân, không phải là bởi vì lên không được, mà là bị hồ hỏa diễm lớn chỗ giữa sườn núi hấp dẫn!

Ở trong vách núi này có một bình đài to như vậy, trong bình đài lại có một hồ Hỏa Diễm lớn ước chừng hơn một trăm mét, ngọn lửa trong ao không có rễ tự nhiên, khác với những thứ ngọn lửa màu đỏ phía trên, ngọn lửa nơi này là mang theo màu vàng nhạt; mà ở giữa hồ này có một thạch đài thật cao, trên thạch đài có một ao nước nho nhỏ, nước bên trong không biết là nước gì, dưới lửa mạnh như vậy không ngờ không bay hơi.

Điều đó cũng không quan trọng, quan trọng nhất là, giữa hồ nước kia giờ phút này đang nở ra một đóa hoa sen, cuống lá màu xanh, cánh hoa màu trắng, đường viền hoa màu vàng, ở giữa đã phát triển ra một đài sen, không có lá xanh nâng, nhưng cũng đặc biệt đẹp; ở trong cổ mộ này, đóa hoa sen sinh trưởng trong hỏa diễm, trừ bông hoa tuyệt thế, Mộ Hoàng Tịch không nghĩ ra những thứ gì khác, nhưng mà là thật sao? Đóa hoa có thể giải hàn độc trên người nàng, đang ở trước mắt của nàng —— Phượng Dực Hỏa Liên!

"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!" Một trận giọng nói dồn dập truyền từ xa đến gần, Mộ Hoàng Tịch và Quân Mặc nhìn nhau, Quân Mặc ôm cả Mộ Hoàng Tịch giấu ở bên trên vách dốc, nơi đó vừa lúc có một thạch đài nhô ra, bọn họ đứng ở phía trên cũng sẽ không té xuống!

"Nhanh lên một chút nhanh lên một chút!" Giọng nói thúc giục càng ngày càng gần, chỉ chốc lát tiếng bước chân đã xuất hiện ở nơi đây.

"Thật sự là Phượng Dực Hỏa Liên! Trời ạ!" Một người trong đó kinh ngạc nói.

"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, nhanh lên một chút!" Ngay từ đầu giọng nói kia tiếp tục thúc giục.

"Ngươi đừng giục, thành chủ đã nói, hoa sen này phải chín mới được hái, hiện tại chỉ có đài sen cũng chưa có hạt sen, hái cũng chỉ lãng phí mà thôi!" Một người khác nói!

"Các ngươi đừng tranh cãi nữa, trước chờ xem đã!" Giọng nói này rõ ràng có uy nghiêm rất nhiều, ba người kia lập tức không nói, lẳng lặng bắt đầu chờ đợi.

Mộ Hoàng Tịch đột nhiên cảm thấy có chút quen tai, tỉ mỉ suy nghĩ, trong bụng kinh hãi, đây không phải là lão già hầu ở bên cạnh Độc Cô Thịnh hôm đó sao? Bọn họ lại có thể nhẹ nhàng đi vào như thế, hơn nữa đã sớm biết chỗ của Phượng Dực Hỏa Liên, hiển nhiên là đã sớm tiến vào; Mộ Hoàng Tịch liên tưởng đến những mũi tên và trận pháp bên ngoài, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, Độc Cô Thịnh này chỉ sợ không phải là bộ dạng ông ta cho thế nhân nhìn thấy.

Đột nhiên, ánh mắt của Mộ Hoàng Tịch bị đâm, định thần nhìn lại, mới phát hiện ở nơi cách trên bình đài chừng 200m bày một chậu Mẫu Đơn màu vàng, không phải là đồ hôm đó thương hội Nguyệt gia đưa cho phủ thành chủ sao? Thấy bên cạnh chậu Mẫu Đơn màu vàng kia có lửa cháy thiêu đốt hừng hực, một suy nghĩ tạo thành ở trong lòng Mộ Hoàng Tịch, đây nhất định là làm ra vì mê hoặc Hỏa Diễm Điểu kia, vì để tránh tầm mắt của Hỏa Diễm Điểu, trông chừng Phượng Dực Hỏa Liên trưởng thành

Đây là một âm mưu! Âm mưu đùa bỡn các đại thế lực, âm mưu vứt bỏ vô số sinh mạng không quan tâm đến! Trong lòng Mộ Hoàng Tịch dâng lên lửa giận, nhưng là ngay sau đó lại chìm xuống, ngửa đầu chống lại ánh mắt thâm thúy của Quân Mặc, môi khẽ nhúc nhích, không tiếng động nói: Phượng Dực Hỏa Liên đối với ta mà nói rất quan trọng, có thể giúp ta lấy không?