Thịnh Thế An Ổn

Chương 24




Tạ Ý Hinh cau mày, nghĩ bụng, những lập luận và chứng cứ thế này nếu nói ra thì có vẻ hời hợt, thậm chí là qua loa sơ sài quá.

“Đang nghĩ gì vậy?” Kim Tòng Khanh hỏi, vừa rồi thấy nàng muốn điều tra Ân gia thì hắn cũng loáng thoáng đoán được vài phần.

Tạ Ý Hinh cũng không định giấu diếm nên liền nói ra những suy đoán của mình. Nàng biết biểu ca rất thông minh, không chừng hắn có thể giải thích được một số điều mà nàng vẫn còn đang nghi hoặc.

“Muội nói nghe cũng rất có lý. Nếu kẻ đứng sau giật dây đám thích khách này là Quân Cảnh Di thì quả là y có lý do rất lớn để muốn tính mạng của Tả Ký Quân và Lý Tử Linh. Còn Tần Thi Hạm và Tương Thấm Hạ thì lại có khả năng cản đường Ân Từ Mặc nên bị trừ bỏ nghe cũng xuôi tai. Nhưng muội đừng quên, Ân gia cũng mất vào trận này hai đứa con mà lại là đích tử đích nữ đó.”

Tạ Ý Hinh phe phẩy tờ giấy trong tay, cười hỏi ngược lại, “Nếu muội nói cặp con trai con gái chính thống kia của nhà họ Ân xưa nay luôn bất hòa với Ân Từ Mặc thì sao?”

“Làm gì đến nỗi thế?” Kim Tòng Khanh nhíu mày. Anh chị em trong nhà cãi nhau là chuyện thường tình, dẫu có mâu thuẫn gì không giải quyết được thì chỉ cần đừng nhìn mặt nhau thôi chứ có phải là kẻ thù sống chết đâu mà cần phải đẩy người kia vào chỗ chết?

Lúc này, Tạ Ý Hinh bỗng vô tình nhìn thấy thân thể tròn vo của cậu béo run run rẩy rẩy, tròng mắt tối sầm nhìn về phía mình.

Tạ Ý Hinh không cần nghĩ cũng hiểu ngay ẩn ý trong mắt cậu, “Yên tâm đi, đệ có chọc tỷ giận cỡ nào tỷ cũng không làm thịt đệ đâu.”

Cậu béo hừ một tiếng, nguẩy đầu, lại chơi tiếp với Hãn Ca Nhi.

Kim Tòng Khanh đưa mắt nhìn hai người, rồi lại nói vào chuyện chính, “Giải thích như vậy xem như đã hợp lý.”

“Biểu ca, muội vẫn còn chưa rõ một điều là hai kẻ kia sao lại to gan lớn mật đến thế? Bởi cho dù mọi người không thể lập tức nghĩ ra ngay kẻ thủ ác dấu mặt là ai, nhưng biện pháp cứu trợ này là do Ân Từ Mặc đưa ra sáng kiến đầu tiên, còn Quân Cảnh Di lại là người kêu gọi con cháu các gia tộc lớn nhập cuộc hỗ trợ. Bây giờ, hai đứa cháu nối nghiệp được Tả gia và Lý gia coi trọng nhất lại gặp nạn tại Thành Hoàng miếu, bộ Ân Từ Mặc với Quân Cảnh Di không sợ hai nhà họ Tả họ Lý giận chó đánh mèo trả thù mình à?” Nhân vật lãnh đạo hàng đầu của thế hệ mới ở hai gia tộc lại bị chôn vùi như thế, hai gia tộc này trong lòng không căm không thù mới là lạ.

“Hơn nữa hai kẻ này tài trí nào có bình thường, hẳn đã phải lo lắng điểm ấy mới đúng chứ.”

“Đúng như muội nói, chúng hẳn là đã cân nhắc điều này, nhưng rồi vẫn cứ thực hiện. Như thế có nghĩa là phải có lý do gì đó khiến chúng không thể không làm, hơn nữa làm vậy lợi lớn hơn hại.” Kim Tòng Khanh cân nhắc từng tầng từng lớp, chậm rãi phân tích bằng một giọng ôn hòa, “Ắt hẳn bọn chúng đã đoán được rằng tương lai chúng sẽ phải đối đầu với thế lực của hai nhà này, đã thế bản thân hai người Tả Ký Quân và Lý Tử Linh cũng đủ khiến cho bọn chúng phải dè chừng kiêng kị, nên thay vì chờ về sau hai người này cánh chim cứng cáp rồi mới đi xử lý thì chi bằng nhân dịp này liền diệt trừ tận gốc. Tuy sẽ gặp chút rắc rối sau khi trừ bỏ họ đấy, nhưng cứ chiếu theo cách đánh giá vừa rồi của muội thì cũng biết hai kẻ này lòng dạ sắt đá, đã quyết là sẽ làm dù khó khăn cỡ nào.”

Tạ Ý Hinh gật đầu đồng ý. Đúng vậy, chúng là như thế. Hơn nữa, vì để cho không ai sinh lòng nghi ngờ, Quân Cảnh Di còn diễn một vở khổ nhục kế, cánh tay trái bị chém liệt trong đợt tập kích, tuy tay vẫn còn nhưng về sau sẽ không cầm được vật nặng. Ân Từ Mặc thì ngay cả anh chị em nhà mình mà còn nghiến răng ra tay từ bỏ, một là để xóa sạch hiềm nghi Ân gia dính líu vào việc này, đồng thời cũng diệt trừ những kẻ có ý kiến trái ngược với ả trong Ân gia. Đúng là một hòn đá hạ hai con chim.

Đột nhiên, đầu Tạ Ý Hinh chợt sáng lên, nhớ lại nhận xét vừa rồi của biểu ca về thân phận của những kẻ thích khách. Nếu giả thuyết chúng là tay chân còn sót lại của triều đại trước, vậy rất có khả năng chúng sẽ có mối liên hệ ngầm nào đó với một trong hai kẻ Ân Từ Mặc hoặc Quân Cảnh Di chăng?

“Biểu ca, liệu chúng ta có thể cải biên biến cố ở Thành Hoàng miếu thành một câu chuyện phấn khích, trong đó lồng vào các suy đoán của chúng ta, sau đó cho mấy người kể chuyện đem ra kể lại và thảo luận tại các quán ăn lớn trong Kinh thành không?” Cho dù không có chứng cớ trực tiếp, nàng cũng muốn khiến cho bọn chúng sứt đầu mẻ trán một phen, nhất là nếu mẹ cả của Ân Từ Mặc tại Ân gia biết được hai đứa con mình hóa ra là do thứ nữ con thiếp lại được ghi là con của bà kia tự tay hại chết thì không biết sẽ có phản ứng thế nào!

Kim Tòng Khanh lắc đầu cười khẽ, “Nếu ta là đám Quân Cảnh Di kia thì kẻ đầu tiên mà ta muốn trừ bỏ chính là biểu muội đó.”

Tạ Ý Hinh bất mãn nguýt hắn một cái, bĩu môi, chúng có nghĩ đấy chứ, chẳng qua là nàng may mắn tránh thoát được đó thôi.

“Muội đừng quên, tất cả những điều này đều là chúng ta suy đoán, dù có hợp lý thế nào thì cũng chỉ là ý tưởng đơn phương của chúng ta mà thôi. Làm sao biết được trong mắt các thế gia khác thì Đại Hoàng tử lại không khả nghi? Tần gia không khả nghi? Hơn nữa theo ý ta, Tạ gia cũng vô cùng khả nghi. Muội xem, về nhan sắc thì muội nào có thua kém Tần Thi Hạm, Tương Thấm Hạ, vì sao mặt các nàng bị phá hủy mà muội chỉ bị thương trên lưng, đã vậy còn may mắn cứu được Ngũ Hoàng tử! Toàn bộ các huynh đệ của muội cũng chỉ bị thương chứ không ai chết? Theo ta thấy, trong sự kiện thích khách lần này kẻ được lợi lớn nhất chính là muội. Và hoàn toàn có lý do để người ta hoài nghi.” Lợi ích của mười đại thế gia chồng chéo phức tạp, không thể chỉ một chốc là có thể phân chia rạch ròi. E rằng chỉ trừ hai nhà họ Tả và họ Lý bị tổn thất nặng nề ra thì tất cả các thế gia còn lại đều khả nghi hết.

Mắt Tạ Ý Hinh híp lại, “Nghe ca nói vậy, nước Kinh thành càng ngày càng đục rồi đây.”

Kim Tòng Khanh gật đầu, “E rằng đây cũng là một trong những mục đích mà chúng muốn.”

“Mặc kệ, việc này nhất định phải dàn xếp đi làm.” Nếu nước đã đục, vậy nàng càng không ngại gì mà không quậy cho đục ngầu thêm.

“Cứ giao việc này cho ta.”

“Tiểu thư, nha đầu ngoài nguyệt môn vừa báo biểu tiểu thư đang đi về phía này. Em đã bảo nha hoàn cản lại rồi.” Xuân Tuyết bước vào, cười tí tởn bước tới đứng phía sau Tạ Ý Hinh.

Biểu tiểu thư trong miệng Xuân Tuyết chính là Vương Tuyết Chi. Vương Tuyết Chi thường hay kiếm cớ qua đây trong lúc Tạ Ý Hinh đang dưỡng bệnh, mà Tạ Ý Hinh cũng chỉ không mặn không nhạt đón tiếp. Ai biết một hôm Kim Tòng Khanh và cậu béo vừa khéo tới chơi lại bị Vương Tuyết Chi gặp được, thế là nàng ta liền “say nắng”. Hễ phía trước Kim Tòng Khanh vừa đặt chân đến thì y như rằng nàng ta sẽ xuất hiện ngay sau lưng cứ như mèo thấy mỡ vậy. Hai lần gần đây nhất thật sự đã khiến Kim Tòng Khanh cảm thấy phiền ghê gớm.

“Biểu muội, cũng trễ rồi, bọn ta cũng nên cáo từ thôi.”

Tạ Ý Hinh nén cười, “Được rồi, hôm nào biểu ca rảnh rỗi lại đến chơi nhé.”

Tạ Ý Hinh và Hãn Ca Nhi đứng dậy, tiễn hai huynh đệ ra sân ngoài theo một đường khác rồi mới trở về.

“Tiểu thư nhà em đi ngủ một chút đây. Chừng nào biểu tiểu thư đến thì em cứ mời ngồi ngoài phòng khách là được.” Tạ Ý Hinh dặn dò xong liền vào phòng trong ngủ bù.

******

“Tiểu thư muốn ra ngoài thật à?” Mặt Xuân Tuyết đầy vẻ bất mãn, thân thể tiểu thư còn chưa thật khỏe mà.

“Xuân Tuyết, em dài dòng quá. Tiểu thư em nằm bẹp hơn nửa tháng nên đã tốt lắm rồi. Mấy hôm nữa là sinh nhật của béo biểu đệ kia, nếu không có quà cho nó có khi cả nửa năm nữa nó cũng không thèm ngó mặt ta không chừng.” Tạ Ý Hinh cài xong cây trâm ngọc bích cuối cùng, gật đầu, “Nhanh đi đi thôi.”

Tạ Ý Hinh mới ra khỏi nhị môn thì gặp nhị quản sự giữ cửa. Vừa thấy nàng, nhị quản sự nhanh chân bước tới đón, “Đại tiểu thư, Thế tử An Quốc Hầu lại sai người tới tặng đồ.”

Trong mắt Tạ Ý Hinh xẹt qua tia ghét bỏ. Nàng cho rằng hôm đó ở Thanh Hà yến nàng nói thế là đã quá rõ ràng rồi, “Ta đã bảo không nhận bất cứ thứ gì của hắn rồi mà!”

Thời gian trước Chu Thông Dục không ở Kinh thành mà đi Cừ Nam, nhưng khi về nghe được nàng bị thương liền năm lần bảy lượt sai người tới cửa tặng đồ, đều là dược liệu quý hoặc vài món đồ chơi giết thời gian. Tất cả những món này đều bị Tạ Ý Hinh trả về không chút do dự. Hắn còn muốn tự mình tới thăm nữa chứ. Mơ à!

“Nhưng nghe gã sai vặt kia nói đây là thuốc tiên trừ sẹo do chính thế tử cầu cạnh y thánh mới phối chế ra --” Bởi vậy nên lão mới chần chừ không trả về đấy chứ, cô nương nào mà chẳng thích mình đẹp?

“Thần dược cũng không thèm. Quăng trả lại cho ta.” Tên Chu Thông Dục này có tính chiếm giữ rất mạnh, chỉ cần mềm lòng một chút thôi là rất có thể làm cho y chui lỗ hổng. Đối với một kẻ như thế phải dứt khoát, không một chút lưu tình. Hơn nữa, thuốc xóa sẹo từ Thái y viện cũng có hiệu quả tốt mà.

Nói xong, Tạ Ý Hinh cũng mặc kệ nhị quản sự, vịn Xuân Tuyết lập tức ra khỏi cửa.

Gã sai vặt cầm cái bình nhỏ chứa thuốc tiên trừ sẹo vô giá bằng hai tay, mặt mày đau khổ đứng trước mặt Chu Thông Dục.

“Ngươi nói nàng mang theo một nô tỳ ra ngoài rồi à? Phải đi khu Tuyên Võ không?” Chu Thông Dục cầm lại bình thuốc, thuận tay bỏ bừa vào trong một tủ ẩn tường.

“Dạ phải, nô tài cũng vô tình nghe thấy được là vậy.” Gã sai vặt thấp thỏm.

Chu Thông Dục trầm ngâm một lát, mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo. Y liếc nhìn tên sai vặt phất tay, “Biết rồi. Đi xuống lĩnh thưởng đi.”

--***--

Khu Tuyên Võ - Bút Chí các

“Chưởng quầy, xin hỏi quý cửa hàng có thể giúp tại hạ gửi bán một ít tranh chữ không?” Một người đàn ông nét mặt mai mái, mặc áo vải xám tiến vào hỏi thăm.

“Tránh ra, ở đây không nhận gửi bán!” Trình Vạn Bảo bực bội xua tay.

“Chưởng quầy, xin ông giúp chút với. Không cần để ở chỗ tốt, chỉ cần một góc nào đó là được rồi.” Người đàn ông áo xám giọng không kiêu không nịnh, cho dù đang nhờ vả vẫn mang trong xương khí chất ngạo nghễ của người có học.

“Bảo ngươi cút ngươi nghe không hiểu à? Nơi này là cơ nghiệp của Trì Lễ công, ngươi nghĩ là chỗ nào mà thứ đồ rách nát gì cũng muốn để ở đây?” Trình Vạn Bảo đang cáu kỉnh vì thua bạc nên lòng dạ đâu mà nhìn tranh chữ? Giờ lại thấy người đàn ông mặt mày lãnh đạm kia dùng đôi mắt cá chết nhìn mình thì đâm ra sợ hãi, đồng thời càng nổi giận, giơ tay giật phắt bức tranh chữ của người ta xé cái roẹt.

Lập tức, một giọng đầy đe dọa vang lên, “Ngươi dám xé thì tự gánh lấy hậu quả!”

“Tiểu thư, cần ra mặt không?” Xuân Tuyết hỏi.

Tạ Ý Hinh không ngờ chẳng qua mình đột nhiên hứng chí đến Bút Chí các của gia đình để chọn cho đệ đệ một bộ văn phòng tứ bảo thì lại gặp được chuyện này. “Chờ một chút.”

Nàng đang muốn nhìn xem kẻ này kiêu ngạo đến bực nào. Nếu trí nhớ của nàng không nhầm thì người đàn ông áo xám đứng kia chính là Ti Tướng Hồng mà nàng vừa sực nhớ đến hôm trước. Trình chưởng quầy đúng là quá thất trách, dám giao cửa hàng cho một kẻ không biết điều thế kia canh giữ, đã vậy còn để mặc hắn đắc tội với khách hàng.

Bút Chí các được mở đối diện Thiên Nguyệt lâu, mà Thiên Nguyệt lâu lại là nơi các thư sinh tụ tập nên lúc nào cũng nô nức thư sinh lui tới, bởi thế việc mua bán nơi đây luôn tấp nập. Chính vì vậy, hôm nay Bút Chí các vừa xảy ra cãi vã thì lập tức bị vô số người xúm lại xem, trong đó phần lớn là thư sinh. Thư sinh xưa nay tính tình khí phách, chỉ cần có tí teo nào không ổn thỏa trong xử lý thì miệng lưỡi và ngòi bút của họ sẽ chẳng tha. Chẳng qua hôm nay nếu đã vậy thì cứ để quậy bung cho lớn chuyện ra rồi hãy xử lý một lần. Bởi trong thâm tâm đã có tính toán nên Tạ Ý Hinh liền tìm một góc thờ ơ quan sát.

“Hậu quả? Buồn cười, có hậu quả gì mà đường đường Tạ gia không thừa nhận nổi? Ngươi không cho xé phải không? Ta lại càng muốn xé đấy. Để ta xem một kẻ dân ngu một nghèo hai trắng như ngươi làm gì được ta?” Nói xong, Trình Vạn Bảo quăng tờ giấy bị xé làm hai nửa vào mặt Ti Hướng Hồng. Ti Hướng Hồng vẫn lạnh lùng đứng đó không nói gì.

“Người đâu, giúp ta đuổi đồ rác rưởi này ra!” Trình Vạn Bảo phủi tay, đắc ý dào dạt hạ mệnh lệnh.

“Bảo nhị ca, như vậy không tốt đâu! Nếu chưởng quầy biết được --” Tiểu nhị rụt cổ, xưa nay nơi này làm gì có chuyện đuổi khách ra khỏi cửa đâu.

“Kêu ngươi đuổi thì ngươi cứ đuổi, có chuyện gì ta chịu. Sao không nhanh đi!”

Hiệu lớn thường khinh khách, đã vậy còn tự giới thiệu để kéo thêm oán hận cho Tạ gia. Tạ Ý Hinh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trình Vạn Bảo. Đồ có mắt không tròng, chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu “Coi chừng chim sáo đá, đừng khinh thiếu niên nghèo” sao? Nếu cứ để cho y nói tiếp thì chắc chắn hắn sẽ đạp nát thanh danh của Tạ gia.

Tạ Ý Hinh đang muốn lên tiếng thì lại bị một giọng thanh thúy từ ngoài vọng vào đánh gãy, “Ha ha, đúng là hiệu lớn khinh khách. Vị công tử này, tiểu thư nhà ta nói, ngài là người đọc sách hẳn cũng biết câu “đường này không được thì tìm đường khác”, cần gì phải ở đây để bị người ta lăng nhục? Nhà ông chủ chúng ta cũng có cửa hàng thư phẩm, chẳng qua tiếng tăm không bằng Bút Chí các của Tạ gia người ta thôi. Nếu công tử không chê thì có thể đem họa chữ đến gửi bán tại cửa hàng thư phẩm nhà chúng ta.”

Tạ Ý Hinh đưa mắt nhìn sang liền nhận ra ngay cô bé kia là một trong những nha hoàn thân cận của Ân Từ Mặc. Nha hoàn của ả ở đây, như vậy nhất định ả cũng cách đây không bao xa. Đi đâu cũng gặp hơi hướm của ả này! Tạ Ý Hinh nghĩ mà phát ghét.

Nha hoàn kia vừa nói thế liền nhận được vô số lời ủng hộ. Đám thư sinh kia ai nấy đều ồn ào góp lời, giật dây Ti Hướng Hồng chuyển tác phẩm sang đặt ở cửa hiệu nhà khác.

“Chúng mày... chúng mày có biết đây là đâu không? Ở đây mà chúng mày dám láo xược là định chống đối Tạ gia và Trì lễ công đấy à?” Trình Vạn Bảo miệng hùm gan sứa.

Bốp! “Thật to gan lớn mật! Ngươi luôn mồm nói Tạ gia thế nọ Tạ gia thế kia, ngươi là gì của Tạ gia? Con cháu họ Tạ không có tên ngươi, dòng họ thân thích cũng không có, dựa vào đâu mà ngươi dám lên giọng thay mặt Tạ gia?” Giọng Tạ Ý Hinh vang vang đanh thép, toàn thân tỏa đầy khí thế. Nhiều năm làm phu nhân Hầu gia đã hun đúc ra một khí thế khiếp người khiến người ta nao núng, lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

“Ta ta ta --” Trình Vạn Bảo câm họng không trả lời được.

Tạ Ý Hinh nạt, “Ngươi cái gì? Xét ra, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó trong nhà họ Tạ, thế mà cũng dám mượn hơi Tạ gia để lên mặt, không sợ tổn thọ à?”

“Hay, mắng hay lắm.” Mọi người ồn ào.

Lúc này Trình Vạn Bảo có ngu xuẩn đến đâu cũng ý thức được rằng mình đã chọc cho nhiều người tức giận.

Thế nhưng Trình Vạn Bảo không hổ là kẻ hay trà trộn trong phường cờ bạc đầu trộm đuôi cướp, chỉ một lúc là đã lấy lại tinh thần, vặn hỏi Tạ Ý Hinh, “Cô là ai? Dựa vào cái gì mà nhúng mũi vào?” Đúng vậy, y chỉ là cháu của một quản sự trong nhà họ Tạ, nhưng thế thì sao chứ?

“Ta là ai ngươi không có tư cách để biết. Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây, ta muốn biết vì sao hắn lại thả một con chó điên sủa bậy trong cửa hàng để phải tội với khách hàng thế này.” Câu cuối cùng là nói với tiểu nhị của cửa hàng đang đứng một bên.

Tiểu nhị đang sợ chết khiếp khi thấy tình huống xảy ra, đồng thời cũng hiểu được việc này chỉ có chưởng quầy mới có thể xử lý tốt, nay được ra lệnh như vậy thì lập tức co giò chạy đi nhanh như chớp.

Trong đám đông đã có người nhận ra Tạ Ý Hinh. Qua sự kiện Thanh Hà yến và các sự việc phát sinh gần đây, mọi người vẫn có nhận xét khá tốt về Tạ gia và Tạ Ý Hinh, nên sau khi biết được nàng là ai thì ai nấy đều đề nghị, “Tạ đại tiểu thư, bắt trói cái tên dám bại hoại thanh danh Tạ gia, bại hoại thanh danh Trì lễ công này lại đi.”

Trong đám đông ồn ào náo động, mỗi Ti Hướng Hồng là không nói bất cứ câu nào cứ như mọi hỗn loạn hiện thời đều chẳng liên quan gì tới gã, chỉ ngồi xổm xuống nhặt hết mấy tờ giấy bị xé dưới đất lên.