Thịnh Thế An Ổn

Chương 18




Giữa trưa nên trời thật oi bức, đám liễu ngoài sân như cũng lười phe phẩy những cành lá mỏng manh của mình. Trong phòng vì có để bồn băng ở bốn góc nên có vẻ mát mẻ rất nhiều. Hai chị em Tạ Ý Hinh đều ngồi trên sạp gụ lớn trải chiếu cạnh cửa, mỗi người chiếm cứ một góc làm việc riêng.

Tạ Ý Hinh tựa vào gối mềm suy nghĩ mông lung nhưng vẫn để mắt đến Tạ Mịch Hãn bên góc kia. Thằng bé đang cầm bút mím môi đồ theo từng nét chữ mẫu to trông rất chăm chú, nhưng có lẽ đã bắt đầu mệt mỏi nên tư thế cầm bút không còn chính xác như lúc đầu.

“Mệt thì nghỉ chút đi, tư thế cầm bút bắt buộc phải chuẩn xác chứ đừng xiêu xiêu vẹo vẹo.” Tạ Ý Hinh rút khăn tay ra xoa xoa đám mồ hôi li ti trên mũi cậu.

“Còn có hai chữ à, tô xong rồi nghỉ.” Thằng bé ngửa đầu, giọng trong veo.

Tạ Ý Hinh ừ một tiếng xem như đồng ý.

Ngay lúc này, Xuân Tuyết đẩy mành tiến vào, “Tiểu thư, vừa rồi tiểu đinh nói ca ca của nô tỳ có việc muốn bẩm báo.”

“Ừ, em ra đón cậu ấy vào đi.”

Chỉ lát sau, Xuân Tuyết đã đón anh trai vào. Tạ Ý Hinh bảo Xuân Tuyết ôm Tạ Mịch Hãn ra ngoài sân chơi trước.

“Chuyện ta bảo ngươi làm thế nào rồi?” Tạ Ý Hinh không loanh quanh mà trực tiếp hỏi ngay.

Nàng muốn mở một nhà y quán (phòng khám chữa bệnh) ở khu vực bị thiên tai nặng nhất tại Cừ Nam, quyết định này được đưa ra ngay từ lúc nàng nhớ ra sự kiện lũ lụt lớn này.

Kiếm tiền và phát tài từ tai nạn là con đường dễ nhất và tốt nhất, đạo lý này nàng học được từ Ân gia kiếp trước. Không thấy sau mỗi lần tai nạn hay thiên tai nghiêm trọng thì các cửa hàng điền sản thôn trang của nhà họ Ân đều tăng mạnh trên diện rộng đó sao?

Kiếp trước, Tạ Ý Hinh không ưa Ân Từ Mặc, hơn nữa sau đó lại mơ hồ biết được tiếng lòng của Chu Thông Dục, nên nàng luôn muốn lảng tránh những chuyện liên quan đến ả, nếu có thể không nghe thì sẽ không nghe. Những chuyện về Ân gia dẫu nàng có biết thì cũng không đào sâu suy nghĩ, bởi nàng cho rằng hễ càng nghĩ sâu xa thì sẽ càng tạo nên nỗi thống khổ cho bản thân. Chính vì tâm lý trốn tránh này mà nàng đã bỏ lỡ rất nhiều dấu vết để lại. Sau khi trọng sinh, vào những đêm mất ngủ, nàng luôn buộc mình phải hồi tưởng lại từng li từng tí các sự kiện ở kiếp trước. Dẫu rằng làm thế sẽ vô cùng thống khổ nhưng nàng đã đủ dũng cảm để đối mặt, cũng đủ dũng cảm để suy xét. Kết quả thật là đáng mừng, nàng đã phát hiện ra không ít các đầu mối và đạo lý người đời, mà một trong số đó là Ân gia rất am hiểu cách phát tài từ tai nạn hoặc thiên tai.

Tuy nhiên, nàng mở nhà y quán này không phải chỉ để phát tài, mà còn có tác dụng thay Nhị thúc của nàng chùi đít, mà quan trọng nhất là để tránh tối đa việc phát sinh tai họa ngập đầu sau này.

Tuy rằng lần này triều đình thu thập được tiền bạc chẩn tai rất nhiều, nhưng những khía cạnh cần dùng đến tiền bạc cũng nhiều. Đầu tiên chính là lương thực. Bởi vì lũ lụt xảy ra đúng vào mùa lúa đang trổ bông nên sau khi lũ lụt rút đi thì hầu như dân chúng tại Cừ Nam chẳng vớt vát được một hạt thóc nào, mà đợi đến vụ thu hoạch lương thực sau thì còn phải bốn tháng nữa. Điều này cũng có nghĩa là triều đình phải lo cái ăn cho dân chúng trong ít nhất bốn tháng tới, một nhiệm vụ không dễ dàng chút nào. Chỉ một vấn đề hàng đầu là lương thực này thôi sợ là đã phải chi hết hơn phân nửa lượng bạc dùng cho chẩn tai, đã vậy còn phải chuẩn bị sẵn cho dân chúng hạt giống để canh tác vụ tới nữa, nên chắc chắn bạc sẽ không đủ dùng. Mảng khám chữa bệnh này sợ rằng ngay cả khi triều đình có lòng thì cũng bất lực không làm được. Thế nên nàng hưởng lợi, ha ha.

Lúc ấy, nàng vừa ra quyết định xong thì liền bắt đầu bắt tay vào sắp xếp việc này ngay, giao luôn cả việc chỉ điểm thị vệ tại Thanh Hà yến cho Cảnh Xuân đi làm.

Năng lực của người tên Cảnh Xuân này không kém, ít ra thì không hề kém hơn Lâm Đồng con của vú nuôi. Chẳng qua vì kiếp trước nàng chỉ coi trọng vẻ bề ngoài, mà Cảnh Xuân lại có tướng mạo xấu xí nên không được trọng dụng. Hiện tại, nàng không dám cũng không muốn dùng hai mẹ con vú nuôi đi làm những việc này nên đành phải bắt đầu dùng Cảnh Xuân. Giờ hóa ra quyết định của nàng lại rất chính xác.

“Các hiệu thuốc bắc trong Kinh thành hay các vùng sát Kinh thành mà có có kho chứa dược liệu đều bị chúng ta vét sạch, đặc biệt là những mặt hàng mà cô chủ dặn như rễ bản lam, hạ cô thảo hay hoa cúc dại thu mua được rất nhiều. Giờ các chưởng quầy của mấy hiệu thuốc lớn vừa thấy mặt chúng nô tài thì liền lập tức lắc đầu nguầy nguậy bảo chẳng còn tí dược liệu nào để bán cho chúng ta nữa.” Nói xong câu cuối, Cảnh Xuân, đại ca của Xuân Tuyết, cũng lắc đầu bật cười, “Đúng rồi, cô chủ, số bạc cô chủ đưa cho nô tài còn lại hơn hai ngàn lượng.” Nói xong, Cảnh Xuân liền đứng dậy lấy ngân phiếu.

“Ngươi tạm giữ số đó đi, lát nữa ta còn có việc giao cho ngươi làm.”

Nghe vậy, Cảnh Xuân vui mừng rạo rực ngồi xuống lại.

“Còn đại phu thì sao? Mời được bao nhiêu vị?” Mở y quán đương nhiên không thể không có đại phu. Lương y như từ mẫu, nàng tin sẽ có đại phu sẵn lòng làm chút gì đó cho dân chúng bị nạn thế nên mới bảo Cảnh Xuân đi một vòng hỏi thăm xem có ai bằng lòng đến Cừ Nam giúp đỡ không. Đương nhiên, đây không phải là hỗ trợ không công mà nàng sẽ trả tiền công.

“Mời được ba vị đại phu, Tôn đại phu Tôn Trọng Minh, Chu đại phu Chu Thông, Cát đại phu Cát Phát Sinh. Tôn đại phu vốn là người Cừ Nam nên nô tài vừa đến cửa thưa chuyện là ông ấy lập tức đồng ý ngay mà không phải nhiều lời. Chu đại phu và Cát đại phu đều có y đức vô cùng tốt, mới đầu người nhà họ cũng không đồng ý, sau nghe nô tài nói chỉ cần đi hai tháng thì mới đáp ứng.”

Tạ Ý Hinh cười cười, “Ngươi làm khá lắm. Xuân Tuyết, chút nữa nhớ đưa anh của em mười lượng bạc trước khi đi nhé. Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà đã chạy ngược chạy xuôi được bao nhiêu đó chuyện cũng không phải dễ đâu.”

Cảnh Xuân hưng phấn xoa tay, cũng chẳng phải vì nhận được tiền thưởng mà là vì nhận được khích lệ từ Tạ Ý Hinh, ngoài miệng thì vẫn cứ bai bải “không cần không cần”.

“Tiểu thư, ngài có việc gì cứ việc sai bảo hắn, không cần cho tiền thưởng đâu.” Xuân Tuyết thấy Tạ Ý Hinh hào phóng như vậy thì cũng hoảng sợ. Mười lượng bạc à nha, tương đương với những năm tháng tiền tiêu vặt của nàng chứ ít đâu.

“Đừng từ chối, chính vì ngươi làm tốt lắm nên số bạc này ngươi xứng đáng nhận! Hơn nữa, cho dù ngươi không cần tiền thưởng, nhưng chẳng lẽ không cần có gì đó để đáp lại tình cảm của các huynh đệ đã giúp ngươi sao?”

Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, không từ chối nữa.

“Đêm nay ngươi về nghỉ một đêm, ngày mai lập tức khởi hành đi Cừ Nam. Ta cần ngươi nhanh chóng mở cửa y quán, muốn sang lại y quán cũ của người ta hay mua khu nhà mới đều được. Nói tóm lại, tốc độ phải nhanh.” Vừa nói Tạ Ý Hinh vừa đứng dậy, đi đến án thư cầm một phong thư đưa cho hắn, “Ngươi cầm phong thư này, đến Cừ Nam rồi thì đầu tiên là đến chào Nhị thúc của ta. Trong thư ta đã nhờ Nhị thúc để ý giúp đỡ ngươi, lúc nào có chuyện gì xử lý không được thì ngươi đến tìm thúc ấy.”

Cảnh Xuân tiếp nhận thư, thận trọng gật đầu, “Còn dược liệu thì sao?”

“Số dược liệu này ngươi không cần quan tâm. Vài ngày nữa ta sẽ sắp xếp người đưa đến Cừ Nam cùng với ba vị đại phu.” Ngày mốt đội hộ vệ sẽ áp giải nhóm lương thực mua được đầu tiên bắt đầu xuôi nam, có đội hộ vệ thì vấn đề an toàn sẽ được bảo đảm. Nàng chỉ cần sắp đặt người vận chuyển dược liệu đi theo ngay phía sau là xong.

Nghe Tạ Ý Hinh sắp xếp chu đáo, Cảnh Xuân yên tâm.

“Ngày mai ta có việc, ngươi không cần lại đây chào từ biệt. Nếu có việc gì bất ngờ, ta sẽ phái người thông báo cho ngươi.”

Xuân Tuyết đứng cạnh lắng nghe liền hiểu là việc bận mà tiểu thư vừa nhắc đến là tham gia hỗ trợ cho Quỹ hội, liền tự nhủ ngày mai phải kêu kêu tiểu thư rời giường sớm hơn một chút.

Sau khi Tạ Ý Hinh bảo Cảnh Xuân ra về xong liền dành chút thời gian rà soát lại mọi chuyện, phát hiện còn có vài chuyện nho nhỏ cần phải sắp xếp nữa. Nàng sực nhớ hôm nay chính là ngày Trần Thái y đến phủ xem bình an mạch cho ông bà nội, liền đứng dậy quyết định đi đến Sùng Đức Viên để hỏi xin Trần Thái y mấy công thức nấu trà lạnh dùng cho mùa hè.

*********

Ngày hôm sau, nhớ đến Quỹ hội cứu trợ nên Tạ Ý Hinh thức dậy từ sáng sớm, sau khi ăn sáng bằng vài món đơn giản, nàng liền đi ra sân trước.

Tạ Ý Hinh là người đến sớm nhất. Sau khi nàng đến được một lúc thì đường đệ Tạ Danh Viễn mới được Nhị thẩm Quản thị dẫn lại đây. Quản thị cứ lải nhải sau khi ra ngoài thì phải chú ý cái này cẩn thận cái kia suốt dọc đường khiến Tạ Danh Viễn nghe mà phát bực mình, vừa nhìn thấy Tạ Ý Hinh thì lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới.

Thế là Quản thị lại mặt mày lo lắng, la lên, “Đừng chạy nhanh thế, cẩn thận kẻo ngã.”

Tạ Ý Hinh thấy mà nản, Quản thị đúng là cưng chiều con quá thể.

Quản thị thấy Tạ Ý Hinh thì hiểu là nàng cũng sẽ cùng đi, thế là liền nhíu mày vẻ không đồng ý nhưng rồi cũng không mở miệng nói gì.

“Đại tỷ, chừng nào chúng ta xuất phát?” Tạ Danh Viễn hỏi.

“Chờ ông nội ra tới thì chúng ta sẽ đi ngay.” Tạ Ý Hinh trả lời. Ông nội nàng vốn không cần phải vào triều trừ khi được Hoàng Đế truyền triệu, nhưng vì thời gian gần đây xảy ra chuyện tại Cừ Nam nên mới khôi phục việc tham triều mỗi ngày. Nhưng dẫu sao thì ông nội tuổi tác cũng đã cao, dạo này lại phải làm việc cật lực như thế nên rõ ràng đã khiến ông mỏi mệt vô cùng. Tạ Ý Hinh nghĩ bụng, tối nay lúc nào về tới thì nhất định phải nói với bà nội để bà cho người chuẩn bị vài món hầm bồi bổ cho ông nội mới được.

“Tổ phụ ra tới.”

Tiếng Tạ Danh Viễn kêu lên mừng rỡ đánh gãy suy nghĩ đang bay xa của Tạ Ý Hinh.

Hai người hỏi thăm sức khỏe xong, Tạ lão gia dẫn hai cháu nội đi ra cửa lớn, xe ngựa đã chờ sẵn ở đó. Lên xe ngựa, lại đi đến nhà ông bác để đón hai đường ca của nàng – Tạ Phái Thần và Tạ Cẩn Bác.

Trên đường đi, Tạ lão gia thậm chí còn thương yêu vuốt vuốt đầu Tạ Ý Hinh như khi xưa nàng còn bé, “Tội nghiệp cháu.”

Tạ Ý Hinh lắc đầu, cười cười. Nàng đương nhiên hiểu vì sao ông nội lại nói vậy. Việc hỗ trợ Quỹ hội cứu tế lần này ngoài ba cháu trai trực hệ nhà họ Tạ nhất định phải tham gia ra thì phía cháu gái chỉ có mỗi mình Tạ Ý Hinh, các chị em khác trong nhà đều bị các bà mẹ lấy lý do con gái không nên xuất đầu lộ diện để từ chối. Thật ra mọi chuyện nào có nghiêm trọng đến thế, suy nghĩ của dân chúng Đại Xương khá cởi mở, chỉ cần đừng làm việc gì tổn hại đạo đức thì lâu lâu ngẫu nhiên lộ mặt ở trước công chúng cũng chả có vấn đề gì. Chẳng qua có vài gia tộc hơi xét nét một chút, nhưng điều đó cũng tùy cách suy nghĩ của từng người.

Chẳng qua có vài việc dẫu sao cũng phải có người đứng ra làm. Kiếp này, cái nhìn của Tạ Ý Hinh đối với chuyện nhân duyên khá lãnh đạm. Theo nàng thấy, nếu có phải sống giống như Ôn Nho Tình, cựu gia chủ Ôn gia, thì cũng tốt đấy chứ, dù cả đời không lấy chồng nhưng cuộc sống lại vô cùng thoải mái tự do. Song Tạ Ý Hinh chẳng thể nào ngờ được, người tính không bằng trời tính, nhân duyên một khi đã đến thì có muốn ngăn cũng ngăn không được.

Tạ lão gia đầu tiên đưa mấy đứa nhỏ đến trước cửa nha môn Kinh Triệu Doãn nằm tại phường Quang Đức phía Đông Nam kinh thành, dặn dò chúng phải hăng hái làm việc vài câu rồi mới xoay người chậm rãi đi vào triều.

Bốn anh em họ nhà Tạ Ý Hinh vừa xuống xe ngựa liền có nha dịch bước lên đón.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa nóc màu xanh cũng đang đi tới phía họ, Tạ Ý Hinh nhận ra đây là xe ngựa nhà họ Kim nên ra hiệu các anh em họ dừng lại chờ một chút.

Có hai người bước xuống xe ngựa. Tạ Ý Hinh ngạc nhiên nhướn mày, biểu ca xưa nay sức khỏe không tốt hôm nay cũng đến đây à?

Cậu béo Kim Tiêu Kha vừa nhìn thấy nàng thì mắt lóe ánh vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại xoay mặt đi hừ một tiếng.

Tạ Ý Hinh bật cười, có vẻ nhóc béo này còn tức chuyện hôm Thanh Hà yến đây.

Hai bên chào nhau, “Biểu muội cũng đến đây à?” Kim Tòng Khanh cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy nàng ở chỗ này.

“Ừ. Biểu ca sức khỏe vốn không tốt mà hôm nay cũng đến đây đấy thôi!” Tạ Ý Hinh cười hì hì đáp lại.

Kim Tòng Khanh hơi nhíu mày, rồi lại lập tức cười lên, “Đúng vậy, hiếm lắm mới có dịp làm gì đó cho dân chúng nên dù thế nào cũng phải đến chứ. Chỉ lạ nửa năm không thấy biểu muội hóa ra lại thay đổi nhiều vậy!”

Đây mới đúng là biểu ca xưa nay luôn thông minh của nàng, khó mà ỡm ờ qua mặt.

“Con người ta sống đến lúc nào đó cũng phải hiểu biết ra một chút chứ, đâu thể suốt đời tỉnh tỉnh mê mê không biết nặng nhẹ gì hết được.” Tạ Ý Hinh nhẹ nhàng.

Kim Tòng Khanh nhíu mày: nàng bị bắt nạt? Chứ nếu không thì sao lại nói ra lời nói thâm thúy thế này? Nhưng là ai? Hắn kín đáo quan sát ba huynh đệ của nàng, lại không phát hiện có gì bất thường. Nhưng chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, khiến tính tình nàng thay đổi hoàn toàn. Hắn quyết định đầu tiên cứ gác vấn đề này qua một bên, tối nay lại điều tra xem tại sao lại có chuyện này.

Nhà họ Kim xưa nay ít con cháu, tính ra, trên hắn không có anh trai, dưới thì chỉ có một cậu em trai và một cô em họ. Tuy không thường qua lại nhưng hắn vẫn rất thương cô em gái này. Còn chuyện em trai và em họ không ưa nhau thì theo cái nhìn của hắn chẳng qua là đám con nít chưa lớn hay khắc khẩu chọc ghẹo nhau thôi, lúc nào lớn lên thì khắc sẽ biết trân trọng anh em như chân tay. Nhưng hễ em họ bị người ngoài bắt nạt thì chắc chắn là không được rồi.

“Ca, chúng ta vào đi thôi, đừng đứng chặn ngay cửa thế này. Vào trong rồi nói chuyện cũng được mà.” Cậu béo vốn nóng tính, thấy hai người cứ lề mà lề mề thì rất chi là bất mãn.

“Được rồi, chúng ta vào trong đi thôi.”