Thịnh Sủng

Chương 116: Chương 116






Nghe xong lời của Trầm Ngọc Tiên, Trầm Tử Trai liền cho người đi mời Hạ Trọng Phương đến thư phòng nói chuyện.
Thật ra khi quyết định chuyện thư đồng, Hạ Trọng Phương cũng có chút không chắc chắn, sợ Trầm Tử Trai không vui, nhưng nghĩ tới chuyện lời cũng đã nói ra rồi, không thể thu hồi lại, nếu thu hồi, sau này uy tín của mình để ở chỗ nào, đợi khi nghe tin Trầm Tử Trai muốn gặp nàng, trong lòng kêu “Đinh" một tiếng, nhưng cũng nhanh chóng đi đến thư phòng.
Nàng đến thư phòng, thì thấy Trầm Ngọc Tiên cũng đang ở đây, cảm giác càng thêm không ổn, nhưng cũng nhắm mắt mà ngồi xuống, cười hỏi: "Vương Gia mời ta tới đây, có gì phân phó?"
Trầm Tử Trai liền nói: "Nghe nói nàng đã định ra người làm thư đồng cho Hiền ca nhi?"
"Vâng" Hạ Trọng Phương liền đem việc quen biết một nhà Tiền ma ma nói ra, rồi lại nói: "Bởi vì ta thấy Hiền ca nhi thích Chí nhi, vả lại Chí nhi là đứa bé ra đời ở hải ngoại, ở hải ngoại đến lúc được hơn ba tuổi, tuy nhỏ tuổi nhưng cũng là đứa bé thông minh biết nhiều thứ, vẫn xứng làm thư đồng cho Hiền ca nhi, nên nhân dịp mọi người vui mừng, ta đã định Chí nhi làm thư đồng rồi.

Vương Gia, lúc ấy là ta liều lĩnh, chưa kịp thương lượng cùng người đã tự mình định ra thư đồng.

Nhưng lời ấy ta cũng đã nói ra, xin Vương Gia nể mặt mũi của ta mà thành toàn chuyện này, giữ mặt mũi giúp ta!"
Trầm Ngọc Tiên đứng ở bên cạnh nghe vậy thì cười lạnh, Hiền ca nhi tôn quý bực nào, ngươi lại dám tự mình định ra thư đồng cho hắn, ca ca sao có thể đồng ý?
Ngược lại, Trầm Tử Trai không giận tím mặt giống trong tưởng tượng của Trầm Ngọc Tiên, chỉ nghĩ nghĩ, rồi nói: "Nếu nàng đã chọn được thư đồng cho Hiền ca nhi, tự nhiên Bổn vương cũng muốn gặp mặt.

Người đâu, mau mời một nhà Tiền ma ma tới thư phòng nói chuyện."
Lục Mộng nghe vương gia muốn gặp Tiền ma ma, liền đi xuống phân phó a hoàn, để a hoàn nhanh đi gọi họ.
Rất nhanh, một nhà Tiền ma ma đã tới, lần lượt vào thư phòng bái kiến Trầm Tử Trai và Trầm Ngọc Tiên.
Trầm Tử Trai đợi bọn hắn cúi chào xong, liền nhìn về phía Chí nhi, thấy hắn quả nhiên có bộ dạng cơ trí, liền hỏi: "Ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi?"
Mạnh An Chí chỉ nghe nói lưu loát tiếng hải ngoại, việc nghe nói tiếng Cảnh quốc cũng có chút không lưu loát, nhưng hai câu hỏi của Trầm Tử Trai hắn đều nghe được rõ ràng, non nớt đáp: "Ta tên là An Chí, tuổi mụ là bốn tuổi, tuổi chẵn là ba tuổi rưỡi."

Mạnh Lệ Nương cười bổ sung: "Ở hải ngoại, khi nói tuổi thì đều là nói tròn tuổi, chúng ta cũng nói tuổi mụ."
Trầm Tử Trai liền hỏi Mạnh An Chí ở hải ngoại đã thấy vật gì, việc ăn mặc có gì bất đồng so với ở đây?
Đầu tiên Mạnh An Chí nói một chuỗi lời hải ngoại, nói xong Mạnh Lệ Nương sẽ nói lại lời hắn nói bằng tiếng Cảnh quốc.
Trầm Tử Trai thấy tuy Mạnh An Chí tuổi còn nhỏ, nhưng đối với sự khác biệt của hai nước lại có thể nói ra rất nhiều điều, rất có năng lực quan sát, ngược lại cũng gật gật đầu.
Hạ Trọng Phương vẫn lưu ý cử chỉ của hắn, thấy hắn khẽ gật đầu, cũng thở phào nhẹ nhõm một cái.
Trầm Ngọc Tiên thấy Trầm Tử Trai khảo nghiệm Mạnh An Chí, Mạnh An Chí đáp được mà không mắc lỗi, lại có chút buồn bực, chẳng lẽ ca ca sẽ đáp ứng chọn một người có thân phận như vậy làm thư đồng cho Hiền ca nhi?
Trầm Tử Trai nhìn Hạ Trọng Phương một chút, thứ nhất trước mặt mọi người Hạ Trọng Phương đã nói muốn chọn Mạnh An Chí làm thư đồng, hắn không thể phản đối làm mất thể diện của nàng.

Thứ hai, Mạnh An Chí cũng giống như lời Hạ Trọng Phương nói, cũng là một đứa trẻ có tiền đồ, nhìn hắn cũng cơ trí hoạt bát, thân thể lại tráng kiện, để cho hắn làm thư đồng cũng có thể chấp nhận.
Một nhà Tiền ma ma có chút thấp thỏm, sợ Trầm Tử Trai không để cho An Chí làm thư đồng.
Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương nhìn sang mình, tất nhiên cười trấn an nàng một tiếng, lúc này mới nói: "Vương phi đã nói để Chí nhi làm thư đồng, tự nhiên Bổn vương sẽ không phản đối, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."
Một nhà Tiền ma ma mừng rỡ, vội vàng tiến lên nói cám ơn.
Đợi bọn hắn lui ra, Trầm Ngọc Tiên lập tức nổi giận nói: "Ca ca, Hiền ca nhi chọn thư đồng đương nhiên phải chọn trong con cháu của những nhà thế gia đại tộc, sao có thể chọn tôn nhi của một vị ma ma?"
Trầm Tử Trai nói: "Muội muội, thư đồng của Hiền ca nhi không chỉ có một người, sau này sẽ còn chọn nữa, trước hết để cho Chí nhi làm thư đồng cũng rất tốt.

Vả lại vừa rồi muội không thấy sao? Chí nhi tuổi nhỏ nhưng có điểm thua con em thế gia đại tộc?"
Trầm Ngọc Tiên nghe lời này, rõ ràng là nghiêng về phía Hạ Trọng Phương, không khỏi phất tay áo lên nói: "Ca ca hiện tại chỉ biết nghe tẩu tử, đâu còn xem ta là muội muội?"

"Tại sao muội lại nói như vậy?" Trầm Tử Trai dạy dỗ: "Bây giờ tẩu tử ngươi là đương gia, bản thân muội phải hiệp trợ mới phải, sao có thể chỉ lo bác bỏ, đối đầu với nàng như vậy?"
"Được, được, các ngươi mới là gia đình, ta là người ngoài." Trầm Ngọc Tiên dậm chân một cái, xoay người liền muốn ra khỏi phòng, không nghĩ tới , thân thể có chút không vững, chỉ quơ quơ tay.
Hạ Trọng Phương đứng ở bên cạnh nàng, liền đưa tay đỡ, hỏi "Quận chúa thế nào?"
“Không liên quan đến ngươi?" Trầm Ngọc Tiên còn mạnh miệng, nhưng bất đắc dĩ chân như nhũn ra, chỉ đành phải ngồi xuống ghế.
Hạ Trọng Phương thấy sắc mặt nàng không đúng, cũng có chút luống cuống, vội hô: "Mau mời Phương ngự y tới đây, Quận chúa thấy khó chịu!"
Tự có a hoàn nhanh chân đi mời Phương ngự y.
Trầm Tử Trai thấy Trầm Ngọc Tiên không tốt, cũng có chút dè chừng, vội đến gần nói: "Vừa mới rồi còn rất tốt mà, thế này là thế nào?"
Phương ngự y nghe được Trầm Ngọc Tiên khó chịu, nhanh chóng chạy tới, giúp nàng chẩn mạch, vẻ mặt vui mừng, cười nói: "Quận chúa có hỉ mạch!"
"A!" Trầm Ngọc Tiên vừa mừng vừa sợ, không tin vào tai mình, hỏi lại Phương ngự y: "Phương ngự y không chuẩn nhầm chứ?"
"Ta đã khi nào chuẩn mạch sai chưa?" Phương ngự y cười nói: " Đúng là Quận chúa có hỉ mạch."
Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương cũng vui mừng, cười nói: "Mau cho người đi tìm Quận mã báo tin mừng, để Quận mã tới đón Quận chúa!"
Mặc dù Phương Chấp Bình làm Quận mã nhưng lại được giữ chức ở Binh bộ, xuân phong hả hê, nhưng vì Trầm Ngọc Tiên không thể mang thai, rốt cuộc cũng không vui vẻ lắm, hôm nay trở về phủ, không thấy Trầm Ngọc Tiên ở trong phòng, cũng không để ý, không ngờ đột nhiên có một a hoàn tới bẩm báo, nói Trầm Ngọc Tiên có tin vui nên vương phi sai nàng đến nói cho hắn chạy nhanh qua đón quận chúa trở lại, nhất thời có chút ngây dại, chỉ cho là mình nghe lầm, đợi a hoàn lặp lại lần nữa, lúc này mới tin chắc rằng mình không nghe lầm, tất nhiên chạy gấp tới đón Trầm Ngọc Tiên.
Trầm Ngọc Tiên vừa có hỉ, cũng không quản lý phủ vụ nữa, ngày hôm sau liền đem phủ vụ và lệnh bài giao cho Hạ Trọng Phương, bởi vì tâm tình thoải mái, cũng không có ý định đối nghịch với Hạ Trọng Phương, chỉ nói: "Tẩu tử, ta muốn dưỡng thai, những việc còn lại của phủ liền giao cho người."
Hạ Trọng Phương nói: "Ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thai, mọi việc trong phủ đã có ta!"
Hai người cùng nói chuyện, cũng coi như khá tốt.
Trầm Ngọc Tiên rốt cuộc vẫn nói: "Về sau muốn quyết định chuyện gì, tẩu tử không nên tự mình quyết định, phải cùng thương nghị với ca ca."
Hạ Trọng Phương thấy Trầm Ngọc Tiên nói chuyện hòa khí, tự cũng bồi lễ nói: "Những lời ta nói lúc trước cũng có điều không phải, nên ở nơi này bồi lễ với Quận chúa, Quận chúa không cần để trong lòng."

Lúc trước Hạ Trọng Phương nói Trầm Ngọc Tiên không thể mang thai, lại không chịu cho Phương Chấp Bình nạp thiếp là đã nói tới cái gai trong lòng Trầm Ngọc Tiên, giờ Trầm Ngọc Tiên mang bầu, tất nhiên đã hài lòng, cười nói: "Giờ đã mang bầu, tẩu tử sẽ không nói ta nên để Quận mã nạp thiếp chứ?"
Hạ Trọng Phương cười một tiếng, nói: "Quận chúa cũng đừng nói đến chuyện nạp trắc phi nữa? Trong phủ chỉ riêng hai người chúng ta là nữ nhân quản sự cũng đã có nhiều tranh cãi, nếu là có thêm nữ nhân khác, nữ nhân ấy tâm tính tốt thì không nói, nếu tâm không tốt, đến lúc đó chúng ta cũng thua thiệt không đúng?"
Trầm Ngọc Tiên gật đầu nói: " Lời này của tẩu tử vẫn có mấy phần đạo lý."
Trong phủ, mọi người thấy Trầm Ngọc Tiên mang thai, Hạ Trọng Phương một mình chưởng quản phủ vụ, tất nhiên cũng âm thầm quan sát, chỉ cần Hạ Trọng Phương mềm yếu, họ sẽ làm loạn, nhưng không được mấy ngày mọi người phát hiện Hạ Trọng Phương không phải là người mềm yếu mà rất cứng rắn, vả lại so với Trầm Ngọc Tiên, nàng còn tỉ mỉ hơn, khó có thể lừa gạt, nên mấy người đó đành phải cố gắng làm việc, ý định làm loạn cũng bị loại bỏ.
Hạ Trọng Phương có gì khó quyết định, tự nhiên còn đi gặp Trầm Ngọc Tiên cùng thương lượng, còn có Trầm Tử Trai làm chỗ dựa, nửa tháng trôi qua, nàng xử lý phủ vụ mà không để xảy ra bất trắc gì.
Trầm Tử Trai cũng đã mời lão sư tới dạy học cho Hiền ca nhi, An Chí cũng cùng đi học chung.
Tiền ma ma nghĩ tới tôn nhi là thư đồng của Hiền ca nhi, tự nhiên không nguyện ý rời khỏi vương phủ, chỉ mong được ở lại bên cạnh Hạ Trọng Phương tiếp tục hầu hạ.
Trầm Tử Trai thấy Tưởng Thập và Mạnh Lệ Nương rất có tài buôn bán, liền để cho phu thê bọn họ đến cửa hàng Phương gia, giúp đỡ quản lý cửa hàng.
Tiền ma ma tìm được nữ nhi nữ tế, vả lại nữ nhi nữ tế lại có tiền đồ, tất nhiên yên tâm, hầu hạ Hạ Trọng Phương càng thêm tận tâm.

Một ngày kia nghe một chút lời nói xấu, liền tới nói cho Hạ Trọng Phương: "Có ma ma nói lần trước trong phủ thiết gia yến, Vương Gia và Lam cô nương đã đơn độc gặp mặt, sau Vương Gia lại đi ra ngoài, là ma ma ấy dẫn Lam cô nương tới bữa tiệc ."
Khi Hạ Trọng Phương và Trầm Ngọc Tiên gây gổ thì nghe được Trầm Ngọc Tiên nhìn trúng Giản Mộc Lam làm trắc phi, vốn đã có tâm bệnh, lúc này vừa nghe Tiền ma ma nói vậy, sắc mặt tự cũng thay đổi, nhỏ giọng nói: "Chuyện nạp trắc phi, quyền chủ động rốt cuộc cũng ở trong tay vương gia, chỉ cần Vương Gia không muốn nạp thì sẽ không nạp ."
Tiền ma ma nói: "Nếu Vương phi mang thai lần nữa, Vương Gia tự sẽ không nạp trắc phi, kéo được thì phải kéo, lúc ấy Giản cô nương tự nhiên sẽ phải kén người khác, không đợi nữa vì biết sẽ phải uổng công."
Tới đêm, Trầm Tử Trai trở về phòng, Hạ Trọng Phương liền rỉ tai nói: "Vương Gia, người có ta là đủ rồi, đừng nạp trắc phi được không?"
Trầm Tử Trai ngẩn ra nói: "Lại có lời đồn gì sao?"
Hạ Trọng Phương liền đem chuyện Tiền ma ma nghe được nói ra, thở dài nói: "Vương Gia, Hiền ca nhi còn nhỏ, nếu người nạp trắc phi, sinh ra đứa bé khác, chỉ sợ sẽ gây bất lợi đối với Hiền ca nhi.

Tương lai người lên làm Hoàng thái tôn, Hiền ca nhi tuy là trường tử, nhưng tuổi gần các huynh đệ khác quá, cũng không phải là chuyện tốt."
Trầm Tử Trai cười như không cười nhìn Hạ Trọng Phương nói: "Nhìn biểu hiện tối nay của nàng, nếu nàng để Bổn vương, để Bổn vương từ phía sau.


.

.

.

.

.

, Bổn vương sẽ đồng ý với nàng không nạp trắc phi."
Đơn giản như vậy? Hạ Trọng Phương nghi ngờ nhìn Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai nhìn Hạ Trọng Phương nói: "Cũng không từ chối?"
Hạ Trọng Phương đỏ mặt nhìn hắn nói: "Vô lại!"
Trầm Tử Trai thấy nàng kiều mỵ như vậy, nhào tới, hôn nói: "Phương nương, Bổn vương chỉ mê luyến một mình nàng, nàng yên tâm đi!"
Hạ Trọng Phương nhân nhượng, cùng Trầm Tử Trai môi lưỡi quấn quít.
Chỉ một hồi, Trầm Tử Trai liền để hai tay Hạ Trọng Phương ở bên giường còn hắn lại từ sau lưng Hạ Trọng Phương mà ôm nàng, đôi tay đi xoa nắn nơi đẫy đà, ghé tai nàng nói những lời tình ngữ, chọc cho Hạ Trọng Phương đỏ hồng mặt
"Phương nương, từ khi Bổn vương bú sữa của nàng, Bổn vương chỉ yêu mình nàng, sẽ không yêu người khác." Trầm Tử Trai lại ôm Hạ Trọng Phương vào ngực, nói nhỏ .
Hạ Trọng Phương nằm trong ngực Trầm Tử Trai, nói nhỏ: "Đúng thế, bổn vương phi nãi sống vương gia, ai dám tới tranh giành?".