Thịnh Sủng

Chương 11




Phương ngự y nghiêng người ghé tai nghe, đột nhiên chợt nghe tiếng Hạ Trọng Phương kinh hô, tiếng “Bụp” vừa vang lên cũng là tiếng rên của Trầm Tử Trai xuất hiện.

“Ca ca, ca không có chuyện gì chứ?” Trầm Ngọc Tiên đang muốn chạy vào lại bị Qúy Minh Xuân kéo lại.

Bên trong truyền đến giọng nói của Trầm Tử Trai: “Không sao, không sao.”

Cả bọn nghe thấy thế, mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng nghi ngờ, tiếng “Bụp” vừa vang lên, chẳng lẽ là tiếng Vương gia … ngã?

Trầm Tử Trai vừa chạm vào đáy quần, liền bị Hạ Trọng Phương đạp cho một cước, đạp cho hắn rơi xuống đất, lúc này mới đứng lên, chỉ thấy cả người phát nhiệt lại nhào lên người Hạ Trọng Phương, đè cô xuống không cho cô nhúc nhích.

Hạ Trọng Phương vừa thẹn vừa vội, dùng dằng nói: “Vương gia kia, ta chỉ chịu cho người bú sữa, không cho làm cái khác đâu nha.”

Trầm Tử Trai mang theo ý cười: “Bản vương nãy giờ chỉ chăm chỉ uống sữa, bản vương có làm gì khác đâu.” Hắn sờ liên tục khiến Hạ Trọng Phương nóng người, biết tình trạng này chính là khí huyết dâng tràn mà Phương ngự y nói, hắn cúi đầu, hút cho được hai giọt sữa cuối cùng mới chịu buông Hạ Trọng Phương ra.

Tiền bà tử và Thanh Trúc đến đỡ Hạ Trọng Phương về phòng, thấy cô còn chật vật hơn cả tối hôm qua, giống như cô không phải bị hút sữa mà là bị hút máu vậy.

Bên này Phương ngự y đã đi vào giúp Trầm Tử Trai bắt mạch, vui vẻ nói: “Huyết khí rất tốt! Đoán chừng nửa tháng nữa, Vương gia có thể đi ra ngoài rồi. Cũng không đến một năm, độc tố sẽ bị xuất hết.”

Trầm Tử Trai không khoe khoang uy phong của bản thân nhưng cũng hơi đắc ý, cúi xuống tai Phương Cố Ngôn nói: “Lão Phương, bản vương cảm thấy lực khí còn rất nhiều, đón Hạ cô nương giờ tý, bọn ta không có đủ thời gian vận động.”

Phương ngự y trả lời: “Vương gia cảm thấy mình có thể ngự nữ?

Trầm Tử Trai lại hỏi: “Chẳng lẽ lại không được ngự nữ?”

Phương ngự y thấp giọng: “Thân thể Vương gia chưa khử hết độc, không thích hợp ngự nữ. Tốt nhất là được thêm vài tháng nữa đi ha.”

Cũng là vì, bản vương hay suy nghĩ, chẳng lẽ bắt ta nhìn cảnh mà nhớ lại sao? Trầm Tử Trai có chút uyển tích. (tiếc nuối dư âm đẹp đẽ)

Hạ Trọng Phương đột ngột ngã mình trong bồn tắm, hai chân mềm nhũn không đứng nổi, chỉ nhẹ nhàng nói với Tiền bà tử: “Vương gia khỏe mạnh lắm mà, xém chút nữa…”

Tiền bà tử kì lưng cho cô, thấy trước ngự cô có mấy dấu màu xanh xanh, nhịn không được hỏi: “Không phải là nói Vương gia bệnh đến không dậy nổi, không thể ra khỏi cửa sao? Sao bây giờ lại làm con…”

Mặt Hạ Trọng Phương đỏ như máu, nghiêng đầu tựa vào thành bồn, nói nhỏ: “Tối hôm qua mới gặp thôi, thì còn cảm thấy hắn ốm yếu, hôm nay gặp lại, vẫn thấy có vẻ ốm yếu, nhưng lúc nhào người tới, nghĩ mà cũng khiến người ta phát sợ.” Cô nói xong vội vàng ngậm miệng không dám nói tiếp.

Tiền bà tử nghĩ đến chuyện gì, nhất thời mừng thầm, ố ồ, nếu như Vương gia đã nhìn trúng Phương nương, sau đó Phương nương sẽ trở thành quý nhân của Vương phủ, không đúng sao? Hí hí, người bên cạnh nàng như bà cũng có thể giương oai được rồi.

Hạ Trọng Phương cũng nghĩ đến giờ học đã hẹn với Hà ma ma, chỉ sợ sáng mai mình không dậy nổi nên quay sang dặn dò Tiền bà tử, nhớ chú ý thời gian để đánh thức cô dậy, căn dặn xong mới yên tâm lên giường đi ngủ.

Mới sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Trọng Phương đã tự mình thức dậy. Chỉnh đốn trong chốc lát, dùng điểm tâm, lúc này mới đến Tình Vũ các.

Đến Tình Vũ các hãy còn sớm, đi dọc theo các thưởng thức phong cảnh.

Hạ Trọng Phương đi qua, là Thanh Trúc và Mạc bà tử. Thanh Trúc cười nói: “Trước khi bệnh tình Vương gia có chút chuyển biến, Vương gia yêu phong cảnh ghê lắm, cũng có vẽ vài bức tranh nữa.”

Hạ Trọng Phương đã cho Trầm Tử Trai uống sữa hai lần, trong bụng cũng có cảm giác gần gũi cùng hắn, lúc này nghe Thanh Trúc nhắc đến , liền miệng hỏi thăm chuyện Trầm Tử Trai.

Thanh Trúc kể: “Vương gia khá giống với tướng mạo của Vương phi, rất tuấn mĩ a~! Khi ra ngoài xây dựng phủ, biết là bao nhiêu thiên kim tiểu thư ái mộ? Nếu như không phải mắc bệnh, chúng ta sớm đã có Vương phi rồi. Lần này khỏi bệnh, phải nạp phi, không thể kéo dài nữa.”

Hạ Trọng Phương hỏi nhỏ: “Giữa phòng ngủ của Vương gia có treo mấy bức tranh, tất cả là của Vương gia vẽ hết hả?”

Thanh Trúc nói: “Vài bức, nghe nói là trước kia là Vương trạng nguyên vẽ. Vương gia yêu thích nét bút của ông ấy, nên bảo gia nhân treo giữa phòng ngủ.”

Từ lúc Hạ Trọng Phương lên kinh cũng đã nghe qua một vài vị quan trong triều, nhưng vị Vương trạng nguyên này, cô lại chưa nghe lần nào, nên hỏi lại: “Là vị trạng nguyên nào cơ? Hình như ta chưa nghe.”

“Hạ cô nương chỉ mới lên kinh trong thời nghe ngắn, tất sẽ chưa nghe qua lần nào.” Mạc bà tử không thể đứng vòng ngoài: “Vị Vương trạng nguyên này là trạng nguyên ba năm của Lâm An. Cũng nói, ông ấy đậu trạng nguyên, đó là chuyện của hai mươi ba năm trước. Khi đó là lúc lão Vương gia mới cưới Vương phi không bao lâu, cùng Vương trạng nguyên qua lại thân cận, người muốn Vương trạng nguyên vẽ vài bức họa. Lúc đó cũng từng nói, nếu hai bên gia đình đều sinh con có đủ nam nữ, sẽ kết thành thông gia.”

Thanh Trúc kéo Mạc mẫu, cũng nói với Hạ Trọng Phương: “Mạc mẫu là người trong phủ của lão nhân, từ lâu đã được theo bên người Vương phi.”

Mạc bà tử thương cảm nói: “Vương gia và Vương phi vừa đi, mọi người trong phủ tản đi không ít, vẫn là tiểu vương gia niệm tình cũ, khi ra ngoài xây phủ thì nhận chúng tôi về, nếu không, những ông bà lão như chúng tôi, ra ngoài chỉ bị người ta khi dễ, khinh khi thôi.”

Hạ Trọng Phương liền an ủi: “Khi Vương gia khỏi bệnh, tự nhiên sẽ không bạc đãi mọi người, ma ma cứ an tâm chờ hưởng ‘lão Phúc’ đi nha.”

Mạc mẫu gật đầu: “Đúng thế, bây giờ phái lão nô đến hầu hạ Hạ cô nương, đó chính là đã coi trọng lão nô rồi. Hạ cô nương dùng sữa cứu Vương gia, cũng không dám có sơ sót gì.”

Vừa nói chuyện, thấy cũng sắp tới giờ, Hạ Trọng Phương liền vào Tình Vũ Các, ngồi trong thư phòng nội các.

Một hồi sau, Hà ma ma tới, thấy trang phục Hạ Trọng Phương thay đổi hoàn toàn, dung sắc kiều diễm, không khỏi liếc mắt nhìn nhiều lần, trong lòng vô cùng kinh ngạc, chỉ một ngày một đêm không gặp, lại đẹp ra rất nhiều, nhìn có chút giống một người nào đó. Cũng là, trang phục này không phải là mốt của các quý nữ trong kinh thành sao? Những tiểu nương tử ăn mặc theo phong trào, trang phục giống nhau, nhìn cũng giống nhau phết.

Hạ Trọng Phương thấy Hà ma ma, cũng vội vàng hành lễ, đợi Hà ma ma cho phép ngồi xuống, cô mới dám ngồi.

Trong lòng Hà ma ma vô cùng ưng ý, chỉ là một nhũ nương nhưng rất biết lễ nghĩa, so với nhiều tiểu cô nương vừa bước chân lên cao, đã không biết trời cao đất rộng là gì, thì tốt hơn nhiều.

Chữ Hạ Trọng Phương biết không nhiều lắm, ngày đầu tiên đi học, bất quá là được dạy thêm vài chữ lạ, viết cho cô vài tờ mẫu, liền xong bài dạy.

Khi Mạc bà tử thấy Hà Trọng Phương học xong mới đi ra, tiến lên bái kiến Hà ma ma, vái đầu (phụ nữ thời xưa cúi đầu vái chào hai tay nắm lại để trước ngực): “Ma ma còn nhớ lão nô không?”

Hà ma ma nhìn Mạc bà tử cố nhớ, kinh ngạc: “Bà là Mạc nương?”

Mạc bà tử thấy Hà ma ma nhận ra mình, viền mắt nóng lên, gật gật đầu: “Là lão nô. Lần đầu tiên lão nô gặp ma ma, lão Vương gia vẫn còn ở trên đời, khi đó trong phủ thiết yến, mở tiệc chiêu đãi vợ chồng Vương trạng nguyên, bữa tiệc xen kẽ với những bức vẽ, ma ma bình luận tranh, còn lão nô thì đứng bên rót rượu.”

Hà ma ma cũng cảm thán: “Đúng thế, lúc đó là ta có chút say, là bà cho ta uống canh giải rượu, chẳng ngờ bưng không chắc tay, nên toàn bộ đều bị tung vào người. Ta quên không mang theo xiêm y, buộc phải thay đồ của bà, ha ha, rất ra dấp dáng của một nha hoàn.”

Hai người cùng nhớ lại chuyện xưa, đều cảm thấy sao mà năm tháng trôi qua nhanh quá.

Nói đến vợ chồng Vương trạng nguyên, Hà ma ma nói với Mạc bà tử: “Ngày hôm trước ta nghe nói, hình như thánh thượng hạ chỉ, muốn điều Vương trạng nguyên hồi kinh. Cả nhà bọn họ, coi như khổ tận cam lai.”

Vương trạng nguyên nguyên danh là Vương Tinh Huy, vào năm hai mươi tuổi đã đỗ trạng nguyên, nhân kì tài – mạo xuất chúng, tất nhiên là dương danh (tên tuổi truyền nhanh.). Cùng năm đó, cưới một tài nữ trong kinh thành, phu thê ân ái, khiến người ngoài ái mộ không thôi.

Nhưng Vương Tinh Huy vui vẻ chỉ được một năm, vì một chuyện mà chọc giận hoàng đế, bị cách chức đày đến Triều Châu, cả gia đình phải đi theo, không cho ở lại kinh thành.

Khi đó, Trầm Vĩnh Thái và Vương Tinh Huy có giao tình, đương nhiên là đứng ra xin cho Vương Tinh Huy, lại bị hoàng đế mắng một trận, đành nuốt giận lui ra. Đợi đến sau khi cả nhà Vương Tinh Huy rời khỏi kinh thành, Trầm Vĩnh Thái mới hiểu thì ra việc Vương Tinh Huy bị cách chức đày ra khỏi kinh thành là đúng.

Nguyên nhân là do Thái tử Trầm Vĩnh Xương nhìn trúng Vi Thanh Mi, có ý định nạp Vi Thanh Mi làm trắc phi, lệnh cho lễ bộ đi hỏi canh giờ bát tự Vi Thanh Mi, Vi Thanh Mi không muốn nên lấy cớ bị bệnh từ chối, lễ bộ hồi bẩm với thái tử, thái tử mặc dù bực tức, nhưng vì cha của Vi Thanh Mi có thanh danh, cũng không muốn bức bách Vi Thanh Mi, nên đã gác lại việc này. Không ngờ không bao lâu sau đó, Vi Thanh Mi lại định thân cùng Vương Tinh Huy. Chỉ đợi Vương Tinh Huy đỗ trạng nguyên, Vi Thanh Mi liền thành thân với ông.

Nuốt uất khí, nhịn hai năm, đến khi quan trường của Vương Tinh Huy rực rỡ nhất, thái tử bày cuộc, cho ông vào tròng, đá cho ông một đá thật mạnh.

Sau khi ra khỏi kinh thành hai mươi năm, Vương Tinh Huy đã không muốn thêm gì nữa, hoàng thượng lại nhớ đến ông, yêu cầu ông về lại kinh thành.

Cô ở đây trò chuyện về Vương Tinh Huy, bên Trầm Tử Trai cũng nhận được tin tức hoàng thượng bảo Vương Tinh Huy về kinh.

Kiều Thiệu Nguyên nói: “Đây là trời giúp vương gia, đang phát sầu vì trong triều không có tâm phúc của Vương gia, hoàng thượng lại đưa Vương trạng nguyên hồi kinh.”

La Quân Dụng cũng nói: “Hoàng thượng nhớ đến Vương trạng nguyên, tất nhiên là muốn trọng dụng ông ấy. Vương trạng nguyên rất có khí phách, trở về tất cũng không bám vào phe cánh của Thái tử, chỉ nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, hướng về Vương gia. Vương tộc vốn là thế gia (nhà có truyền thống làm quan). Mặc dù, vì sự cố của Vương trạng nguyên mà mấy năm nay không được trọng dụng, nhưng bây giờ Vương trạng nguyên đã trở về, Vương tộc tất nhiên lại được ngẩng đầu. Tình thế tự nhiên sẽ lại nghiêng về phía Vương gia.”

Kiều Thiệu Nguyên nói: “Nghe nói Vương trạng nguyên có một độc nữ (một đứa con gái duy nhất) năm nay mười sáu tuổi, đã đến tuổi gả chồng. Đến khi bọn họ lên kinh, Vương gia phải mau chân đến đó nghị thân, chỉ cần Người kết thành thân gia với Vương trạng nguyên, lực lượng của Vương tộc sẽ là của Vương gia.”

Trầm Tử Trai gật đầu đồng ý: “Nghe nói năm đó cha mẹ* đã có ý muốn kết thông gia, nhưng khi đó bản vương còn nhỏ, mà phu nhân trạng nguyên lại chưa có thai, nên không định hôn ước. Hôm nay nhắc lại việc hôn nhân, có lẽ Vương trạng nguyên sẽ không khước từ đâu. Mà ông ấy với Thái tử lại có hiềm khích, ngoại trừ kết thân cùng bản vương, không còn cách nào khác.”

*Nguyên là a đa a nương cũng có nghĩa là cha mẹ, nhưng là kiểu thân thiết, để dễ hiểu tớ dùng luôn cha mẹ, bạn nào đọc convert thấy lạ thì hiểu rồi nhé. ^-^~

Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng vừa hiến kế, e là Trầm Tử Trai mệt, nên nhanh chóng cáo lui.

Trầm Tử Trai ngủ trưa dậy, tinh thần tốt lên, lúc này mới cho gia nhân gọi Tô Lương đến hỏi, hỏi đến Hạ Trọng Phương đang học viết chữ, liền cười nói: “Nhũ nương rất biết cố gắng vươn lên.”

Tô Lương báo cáo: “Hạ cô nương xuất thân nghèo khó, thật trong phủ ta cũng không có cô nương nào thanh tú như vậy, lại dễ hầu hạ. Hiện Hà ma ma đã sắp xếp mấy tờ đại tự, cô nương ấy cũng không ngủ trưa, tập viết thêm vài tờ, đang phơi trong phòng cho khô chữ, đi ngang qua nghe thấy mùi mực phiêu phiêu.”

Trầm Tử Trai vừa nghe, liền dặn: “Mang mực tốt trong cung ban thưởng lần trước đưa cho nàng đi.”

Tô Lương ứng, trong bụng thầm đoán, Vương gia đang quan tâm Hạ cô nương?

Trầm Tử Trai lại dặn Tô Lương: “Đi qua bảo cô ấy đi ngủ mau đi, tối nay sang đây lại ngủ thiếp đi mất.”

Tô Lương mắt thì liếc liếc nhìn Trầm Tử Trai, đầu thì gật gật ứng, đúng kiểu người hai mặt.

Trầm Tử Trai im lặng: Giờ ngọ mà còn không chịu đi ngủ đi, đêm nay làm sao còn tinh thần làm sạch giường cho bản vương chứ?