Thịnh Sủng

Chương 104: Chương 104






"Phương nương, đối với ngươi mà nói đến tột cùng hòa ly có ích lợi gì, ngươi một lần lại hai nói muốn hòa ly, đây là đang uy hiếp bổn vương, cho là bổn vương không dám cùng cách với ngươi phải không?" Trầm Tử Trai nhìn chằm chằm Hạ Trọng Phương nói: "Nếu vị trí Tề vương phi này với ngươi không đáng một xu, bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi,"
Vừa lúc nãy Hạ Trọng Phương chỉ là tức giận nhất thời, thật sự vẫn không muốn cùng cách, chỉ cho là nói đến việc hòa ly, Trầm Tử Trai sẽ phải dụ dỗ, xin lỗi nàng, sau đó nàng lại giải thích lại mọi chuyện, giữa hai người sẽ không còn hiểu lầm nữa.

Vả lại Vương Du là thê tử của Trầm Tử Hữu, thân phận của nàng là như vậy, thì những gì nàng nói Trầm Tử Trai cũng sẽ không tin tưởng hoàn toàn.

Không ngờ Trầm Tử Trai lại tin tưởng lời nàng ta, nhất thời không khỏi bối rối.
Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương không nói thêm gì nữa, liền cười lạnh nói: "Thế nào, lại không bỏ được vị trí Tề vương phi?"
Hạ Trọng Phương cố gắng tỉnh táo lại, cắn môi nói: "Vương Gia, Du nương và ta luôn bất hòa, đây là kế ly gián của nàng, chàng thật sự tin tưởng?"
Trầm Tử Trai hừ lạnh nói: " Bổn vương cũng không tin lời của Du nương, nhưng chuyện của Trầm Tử An là do chính miệng ngươi thừa nhận, ngươi nói bổn vương phải nghĩ thế nào?"
Mặt Hạ Trọng Phương sung huyết đỏ bừng, oán hận nói: "Vương Gia, người biết rõ đây là kế ly gián của Du nương, lại nguyện ý trúng kế sao?"
" Mặc dù Du nương không có ý tốt, nhưng lời nói của nàng ta cũng không phải là không có đạo lý.

Ngươi và bổn vương cũng không phải là lương phối." Trầm Tử Trai ủ dột nói.
Suy nghĩ của Hạ Trọng Phương đã có chút lộn xộn, quýnh lên nói: "Vương Gia muốn hưu ta thật sao? Những lời hứa hẹn lúc trước, tất cả đều là giả sao?"
Trầm Tử Trai trầm giọng nói: "Phương nương, chuyện hòa ly là tự ngươi nói ra, Bổn vương chỉ muốn thành toàn cho ngươi một lần mà thôi."
Hạ Trọng Phương không dám tin, thốt lên: "Còn Hiền ca nhi?”
Trầm Tử Trai như đang đấu tranh, thật lâu sau mới nói: " Bổn vương sẽ cho người đưa thư hòa ly đến Vương gia, còn Hiền ca nhi sau này sẽ do ngươi nuôi dưỡng ."
Hạ Trọng Phương không tin Trầm Tử Trai sẽ nói ra những lời như vậy, lại không dám tin hắn thực sự hưu nàng, chỉ ngơ ngác lẩm bẩm: "Đây là nằm mơ thôi, không phải thật?"
Vương Du chỉ giả vờ đi nên thật ra đã nhanh chóng quay lại, lúc này đang đứng ở trước cửa, đợi khi nghe được lời nói ngoan tuyệt của Trầm Tử Trai, thấy hắn đã quyết vứt bỏ Hạ Trọng Phương rồi, thở dài, xoay người rời đi.
Trầm Tử Trai nghe thấy tiếng động ngoài cửa, biết Vương Du đã đi, liền phẩy tay áo một cái, cũng đẩy cửa đi ra.
Sau đó, Trầm Tử Trai không chào mà đi, về thẳng Tề Vương phủ.

Nghe được tin Trầm Tử Trai trở lại, hai vị mưu sĩ của hắn liền đi đến thư phòng bàn chuyện.
Trên mặt Trầm Tử Trai không nhìn ra hỉ nộ, chỉ phân phó Kiều Thiệu Nguyên: "Kiều sư gia, ngươi giúp Bổn vương viết một phong thư hòa ly sau đó đưa đến phủ Nội Vụ lập hồ sơ, lại đưa một phần đến Vương gia đi."
Kiều Thiệu Nguyên ngạc nhiên, hồi lâu sau mới nói: "Vương Gia thật sự muốn hưu vương phi?"
Trầm Tử Trai cười khổ nói: "Khi ta rời chỗ để đi đến tây trong sương phòng, cũng là khi đang đi trên đường nhỏ, ta đã nhận được mật báo, trong kinh thành Trầm Tử Hữu đã chưởng quản Binh bộ, bây giờ đã có ý liên kết binh mã Ngũ Thành, chỉ đợi đến cuối năm sẽ phát động.

Đến lúc đó, hắn ở đây, Tứ Vương Gia lĩnh tư binh ở bên ngoài kinh thành tiếp ứng, phụ tử liên thủ, Bổn vương có thể chống lại không? Hôm nay ta hưu Phương nương, ngộ nhỡ Bổn vương có mệnh hệ gì, mẫu tử Phương nương nhờ vào thế lực của Vương Trạng nguyên còn có thể sống sót."
Kiều Thiệu Nguyên kinh hãi nói: "Trầm Tử Hữu cấu kết với Binh bộ và sở binh mã Ngũ Thành, ý đồ bất chính, người phải bẩm báo với hoàng thượng mới đúng."
Trầm Tử Trai lắc đầu nói: "Trầm Tử Hữu là tuần vệ lang hoàng thượng chính miệng ngự phong, hắn giao hảo với người của sở binh mã Ngũ Thành cũng không có gì kỳ quái, nếu Bổn vương nói đến việc này trước mặt hoàng thượng, chưa chắc hoàng thượng đã tin lời nói của Bổn vương.

Về chuyện hắn cấu kết với Binh bộ, Bổn vương cũng không có bằng chứng cụ thể.

Bây giờ ta chỉ sợ hoàng thượng còn chưa điều tra rõ ràng chuyện Tứ Vương Gia hạ độc, Trầm Tử Hữu đã khống chế được Kinh Thành."
Kiều Thiệu Nguyên suy nghĩ một chút, nói: "Bây giờ cũng chỉ có thể tìm cách khiến hoàng thượng thấy rõ bộ mặt thật của Trầm Tử Hữu thôi."
Trầm Tử Trai nói: "Kể từ khi phụ thân, mẫu thân chết bệnh, Bổn vương vẫn luôn bị quản chế, lại có hai lần trúng độc, từng bước đi đều đối diện với nguy cơ.

Lần này, nếu ta không được phong Hoàng thái tôn, lại phải phụ thuộc vào kẻ khác, Bổn vương tình nguyện chết chứ không sống tạm bợ như thế này nữa."
Sau đó, Trầm Tử Trai nhanh chóng tìm gặp Vi Thiên Trạch, để bàn chuyện, nói: "Bây giờ ta chỉ có thể hưu Phương nương, rồi tìm cách đánh bại Trầm Tử Hữu.

Đến lúc đó ngươi lấy lý do ta hưu Phương nương mà làm ầm lên để đi khỏi Tề Vương phủ, chờ khi Trầm Tử Hữu thực hiện mưu đồ bất chính, thì nhất định phải bắt giữ hắn."
Từ lần cùng Trầm Tử Trai ra khỏi kinh thành, nghe lệnh đi điều tra chuyện Tứ Vương Gia hạ độc, lại thêm thời gian này luôn quan sát Trầm Tử Trai, ngược lại Vi Thiên Trạch phát hiện, Trầm Tử Trai là người có mưu lược và thủ đoạn, không hề giống bộ dạng bệnh yếu bên ngoài.


Lúc này nghe hắn phân phó, tất nhiên vội đáp ứng.
Ở Vương gia, Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi nghe tin Trầm Tử Trai không chào mà đi, chỉ cho là Tề Vương phủ có chuyện khẩn cấp, cũng không để trong lòng.
Đến khi Hạ Trọng Phương cũng không xuất hiện, mới có chút kinh ngạc.

Vi Thanh Mi hỏi nha hoàn biết Hạ Trọng Phương vẫn ở trong sương phòng không ra, vội mượn cớ rời chỗ, đến sương phòng tìm Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương cũng không khóc, chỉ đứng ở cửa ngẩn người.

Đúng vậy, Quý Minh Xuân cũng có thể hưu mình, đường đường là Tề vương, một thời gian nữa không chừng sẽ được phong là thái tôn, hưu mình thì có gì kỳ quái? Mình vốn là khí phụ của Quý Minh Xuân, sao có thể được làm thái tôn phi! Tương lai nếu Trầm Tử Trai đăng vị, mình đã từng trải qua những chuyện như vậy cũng không xứng làm hoàng hậu.

Hơn nữa, Hoàng đế có thể chỉ có một nữ nhân sao? Mình độc bá vị trí vương phi vốn cũng đã có chút không thực tế rồi, tương lai càng không thể.

Như vậy, bây giờ hòa ly cũng tốt, tránh việc tương lai phải khổ sở.
Ngày trước mình chỉ là một thôn cô cũng có thể vượt qua mọi chuyện, hiện tại trên có phụ thân là trạng nguyên, dưới có nhi tử đáng yêu, sao có thể không vượt qua được?
Vi Thanh Mi đến sương phòng thì chỉ thấy Hạ Trọng Phương đang ngơ ngác ngồi ở cửa, nhanh chóng đi đến hỏi "Phương nương, sao lại thế này?"
"Mẫu thân, ngươi đã đến rồi?" Hạ Trọng Phương nhìn lên, thấy là Vi Thanh Mi, đột nhiên nước mắt một giọt lại một giọt lăn xuống, nhưng cũng không có tiếng khóc, dùng giọng điệu giống như thanh âm lúc bình thường, nói: "Vương Gia muốn hưu con!"
"Mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao? Sao đột nhiên lại nói sẽ hưu con?" Vi Thanh Mi kinh hãi, tiến lên ôm Hạ Trọng Phương lau nước mắt cho nàng, nói: "Là nói giỡn đúng không?"
"Không phải, là thật." Nước mắt Hạ Trọng Phương tiếp tục lăn xuống, nói: "Con biết, thật ra con biết rõ con không xứng làm vương phi.

Con vẫn nghĩ sẽ có ngày bị hưu, quả nhiên liền bị hưu rồi."
"Phương nương, đến cùng là có chuyện gì xảy ra, con nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ ra mặt giúp con." Vi Thanh Mi kéo tay Hạ Trọng Phương, trong lòng cũng cảm thấy chua xót, đó là thân nữ của mình mà, nếu không phải ban đầu bị Tiểu Ngọc Lan đổi, lưu lạc bên ngoài mười tám năm, sao có thể không xứng làm vương phi?

Hạ Trọng Phương giơ tay áo lau nước mắt, nhưng lau mãi không xong, lại nói tiếp: " Nếu Du nương không gả cho Trầm Tử Hữu, nàng mới xứng đáng làm vương phi.

Nàng là do phụ mẫu nuôi lớn, tài mạo song toàn, tuy là nữ nhi riêng, nhưng vẫn được mọi người thương yêu, nuông chiều, không cần phải ưu sầu, càng không bị hưu.

Còn con, trước đây bị Quý Minh Xuân hưu, bây giờ lại bị Vương Gia hưu, mẫu thân, có phải người cũng sẽ bỏ rơi con không?"
Từng giọt nước mắt của Vi Thanh Mi cũng rơi xuống, khóc nói: "Phương nương, là mẫu thân có lỗi với con! Bởi vì đã thành thói quen mà luôn chỉ quan tâm tới Du nương, hơn nữa thân thể nàng không khỏe, càng một lòng quan tâm nàng, tuy con là thân nữ, phải ở bên ngoài chịu khổ mà ta cũng không đặc biệt quan tâm con.

Dù cho có người nào bỏ rơi con, mẫu thân tuyệt đối sẽ không bỏ rơi con."
Lúc này Hạ Trọng Phương mới khóc lớn, vừa khóc vừa nói: "Mẫu thân có biết không, con hâm mộ Du nương như thế nào? Con hâm mộ nàng có phụ thân mẫu thân thương yêu, hâm mộ vì sau khi tìm lại thân phận, nàng không có chút tổn thất nào, còn có nhiều thêm một mẫu thân thương yêu, người thân lại có thêm Giản gia.

Còn con, bởi vì đã trải qua đủ chuyện, nên phải liều mạng học đủ loại kiến thức, sợ vì học thức chưa đủ mà khiến cho mọi người mất thể diện, càng sợ Vương Gia không thích.

Bây giờ thì tốt rồi, Vương Gia vứt bỏ con, con cũng không cần phải lo lắng hắn thích hay không thích những chuyện con làm nữa."
Vi Thanh Mi vuốt lưng Hạ Trọng Phương nói: "Phương nương, nếu Vương Gia thật sự muốn hưu con, mẫu thân liền nuôi con.

Chỉ là con phải nói cho mẫu thân biết một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Trọng Phương nghẹn ngào, đem chuyện vừa cùng Trầm Tử Trai cãi vã nói lại: "Vương Gia hoài nghi con, vẫn luôn không tin tưởng con."
Vi Thanh Mi biết được là do Vương Du khích bác ly gián, không khỏi lẩm bẩm nói: "Du nương vẫn luôn có tiểu tính tình như vậy, những năm này ta nuôi dưỡng nàng, cũng không thể sửa đổi tính tình cho nàng.

Nàng giống Tiểu Ngọc Lan sao?" Lại nói: "Phương nương, ta đến Tề Vương phủ tìm Vương Gia giải thích, sẽ không để cho hắn hưu con."
"Không, mẫu thân đừng đi!" Hạ Trọng Phương ngăn Vi Thanh Mi lại: "Bằng mấy câu nói của Du nương, Vương Gia đã nói sẽ hưu con, con chỉ sợ việc này không phải là chuyện hôm nay vương gia mới nghĩ tới, không chừng đã sớm có ý định tái giá.

Hiện giờ ở vương phủ đã sớm có một công chúa Việt Quốc, một người như vậy mới xứng là vương phi của hắn."
Vi Thanh Mi cắn răng nói: "Phải không, ta đi tìm hắn lý luận."
Hạ Trọng Phương oa một tiếng, lại khóc: "Mẫu thân, ngươi để cho con chút thể diện khi đứng trước mặt hắn đi! Nếu cầu xin hắn, hắn càng xem thường con.


Hơn nữa, hắn đã muốn hưu con, thì sẽ không nghe người giải thích mấy câu liền thôi.

Cần gì đi để mất thể diện?"
Vi Thanh Mi ôm Hạ Trọng Phương, lòng tràn đầy áy náy, đây là nữ nhi ruột thịt, là miếng thịt từ trên người bà rơi xuống, thế mà từ nhỏ đến lớn đều bị khi dễ, còn mình lại chẳng giúp gì cho nàng.
"Phương nương, con chỉ cần ở lại Vương gia, dù sao cũng có Hiền ca nhi rồi, hảo hảo nuôi lớn hắn, cũng là một chỗ để dựa vào.

Yên tâm, có mẫu thân ở đây, sẽ không có ai khi dễ con được đâu." Vi Thanh Mi an ủi Hạ Trọng Phương: "Về sau, nếu con còn muốn tái hôn, mẫu thân cũng sẽ giúp con chọn một vị hôn phu tốt."
"Không tái hôn nữa, con gả ra ngoài hai lần đều bị hưu, nào có mặt mũi mà tái giá chứ?" Hạ Trọng Phương nói: "Về sau, con chỉ sống cùng mẫu thân."
"Được, được, liền sống cùng mẫu thân." Vi Thanh Mi gật đầu đáp ứng.
Lúc này Hạ Trọng Phương mới ôm Vi Thanh Mi, nhỏ giọng nói: "Con sẽ may vá, thật ra thì con cũng có thể nuôi sống mình, nhưng có phụ mẫu ở đây, con vẫn muốn dựa vào hai người."
Bên ngoài, Vương Du mượn cơ hội cùng Trầm Tử Hữu đi tới một bên nói chuyện, kể chuyện Trầm Tử Trai cãi vã với Hạ Trọng Phương, nhỏ giọng nói: "Vương Gia muốn hưu Phương nương !"
Trầm Tử Hữu cũng cảm thán, quả nhiên không có nam nhân nào có thể chịu được việc thê thất của mình cùng nam tử khác dây dưa.

Hắn nhỏ giọng nói: "Vương Gia hưu vương phi cũng tốt.

Về sau, ta hoàn thành đại sự, phải diệt trừ Tề vương, ngược lại như vậy sẽ không liên quan đến vương phi.

Cũng bảo toàn tình nghĩa tỷ muội của hai người, càng không khiến phụ thân mẫu thân đau lòng."
Trầm Tử Trai chịu hưu Hạ Trọng Phương, quan hệ cùng Vi gia, Vương gia tự nhiên sẽ bị phá giải, 300 gia đinh của Vi Thiên Trạch ít ngày nữa chắc chắn cũng sẽ rời khỏi Tề Vương phủ.

Đến lúc đó mình muốn bắt Trầm Tử Trai sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vương Du nghĩ đến việc Hạ Trọng Phương sẽ bị hưu lần nữa ngoài sảng khoái, lại có một chút xấu hổ, không phải mình đã có chút quá đáng sao? Nhưng rất nhanh, tia xấu hổ này lại bị ném ra sau đầu, Hạ Trọng Phương có kết quả như vậy là do chính nàng mà thôi, không trách được người khác.