Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 87




A Cẩn giải quyết xong người cha xấu xa, nàng tin chắc người cha xấu xa của mình sẽ làm tốt, tự tin như vậy đó! Ai bảo người cha xấu xa luôn có thể trời xui đất khiến mà làm tốt mọi chuyện cần thiết chứ?

Tuy người cha xấu xa làm người không ra gì, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải vào triều, không thể nào có chuyện để một Hoàng tử văn dốt võ nát không làm gì cả được. Thế nên, người cha xấu xa cũng có một chức quan nhàn hạ. Chỉ là, số lần mà ông xin nghỉ phép gần bằng với số lần vào triều, đến mức… Hoàng Đế còn cảm thấy không nhìn thấy ông mới là bình thường.

Nhưng mà hôm nay Lục Vương gia lại vào triều sớm, không xin nghỉ, yên phận vào triều, đúng là một chuyện rất kinh dị.

A Cẩn tràn đầy phấn khởi đợi kết quả, kết quả mà nàng mong chờ. Nàng có lòng tin với cha mình như thế, nhưng mà người ngoài thì không có nha! Mọi người nhìn thấy Lục Vương gia đều lộ ra biểu cảm “Hôm nay thằng nhãi này không uống thuốc”, “Xảy ra chuyện lớn gì rồi”, đương nhiên, còn có người lộ ra biểu cảm “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây”. Lục Vương gia thấy tất cả mọi người đều sốt ruột nhìn ông thì vui mừng cảm thán: “Thì ra tất cả mọi người đều mong chờ ta vào triều như thế sao?”

Cạn lời! Mọi người thật sự không nghĩ như vậy, ngài nghĩ nhiều rồi!

Trên triều đình, Hoàng Đế nhìn Lục Vương gia “đột nhiên” xuất hiện, cảm thấy mí mắt giật giật, đó là một cảm giác cực kỳ không tốt. Giống như… sắp xảy ra chuyện gì đó, phàm là khi Lục Vương gia bình thường thì đó đều là bắt đầu của cơn ác mộng. Có thể khiến cho cả cha già nhà mình cũng nghĩ như vậy, tác phong làm việc trước nay của Lục Vương gia thật sự rất liều.

Tứ Vương gia lại càng không nói một lời, hận không thể núp ở góc hẻo lánh, sợ bị liên lụy đến. Bây giờ ông ta đã tập thành thói quen với việc bị thằng ngu Lục Vương gia liên lụy, chỉ cần ông xuất hiện, Tứ Vương gia hận không thể trốn đi ngay, tiếp xúc với ông có quá nhiều bất ngờ. Vẫn nên tránh xa một chút, cơ hội dạy dỗ ông…  có lẽ sau này sẽ có nhỉ? Tứ Vương gia âm thầm đoán, chỉ khi mình leo lên Hoàng vị, đương nhiên có thể dạy dỗ ông, đâm chết ông! Đâm chết đâm chết! Sau đó chiếm lấy người vợ của ông!

Lục Vương gia ưỡn ngực ngẩng đầu, ánh mắt mọi người nhìn ông đều sốt ruột như vậy, khiến cho ông cảm thấy mình đúng là rất được chào đón. Quả nhiên, bình thường mình không xuất hiện là đúng, mỗi lần đến đều khiến mọi người liên tục nhìn ngắm thế này, còn có thể tảo triều đàng hoàng không chứ? Nam tử đẹp trai sẽ bị người khác yêu quý như vậy! Vui vẻ!

“Có việc khởi tấu, không việc bãi triều!” Niệm trọng điểm hôm nay xong, tiểu thái giám nói the thé.

Hoàng Đế ngồi trên long ỷ, chuẩn bị đứng dậy rời đi ngay, ông luôn cảm thấy lão Lục xuất hiện không phải chuyện tốt gì. Quả nhiên, còn chưa đợi ông hành động đã nhìn thấy Lục Vương gia bước ra khỏi hàng, tiến lên trước một bước, hô to: “Nhi thần có chuyện bẩm báo.”

Ặc… (⊙o⊙)

Lục Vương gia lớn tiếng: “Nhi thần có bản tấu!”

Hoàng Đế cố gắng bình tĩnh lại, quan sát ông ấy từ trên xuống dưới, phun ra một chữ từ kẽ răng: “Nói!” Nó có thể nói cái con khỉ!

Lục Vương gia chỉnh trang quan phục, nói: “Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng hạ chỉ, tứ hôn cho tiểu nhi tử Cẩn Ngôn và Lý cô nương - cháu gái Lý thần y.”

Hoàng Đế hơi híp mắt lại, đám người đều cúi đầu, sợ bị liên lụy.

“Cầu phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn!” Lục Vương gia lớn tiếng.

Hoàng Thượng chậm một lúc lâu, hận không thể bóp chết ông ấy: “Chuyện này… trẫm còn phải cân nhắc cho kỹ. Hơn nữa, chuyện như thế không cần mang lên trên triều nói.”

Lục Vương gia ngẩng đầu: “Đương nhiên chuyện này phải nói trên triều, nếu không, Cẩn Ngôn nhà con sẽ bị ngài hại chết.” Lời nói cực kỳ to gan.

Hoàng Đế suýt nữa đã ngừng thở, ông vỗ bàn, đứng lên: “Ngươi lại đang nói bậy cái gì, ở đây không phải chỗ cho ngươi nói hươu nói vượn đâu?”

Mọi người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, yên lặng cúi đầu, hận mình hôm nay sao không nghỉ phép, đừng có đứng trên triều. Sợ cái miệng đó quá!

Lục Vương gia ấm ức, quỳ phịch xuống: “Sao phụ hoàng có thể không để ý đến sống chết của Cẩn Ngôn chứ? Thân thể Cẩn Ngôn không tốt, cưới Lý Tố Vấn là ổn thỏa nhất. Nếu như không cưới Lý Tố Vấn, tổn thương lòng dạ nàng ấy, lỡ như Cẩn Ngôn có chuyện gì, người ta còn có thể quan tâm sao? Ngài không đồng ý chính là muốn hại chết Cẩn Ngôn.” Lục Vương gia bày ra vẻ mặt lên án.

Hoàng Thượng cố gắng bình tĩnh lại, tiểu thái giám thấy thì vội vàng bước đến vỗ lưng cho ông. Đậu má, đây là chuyện gì thế?

“Thằng con bất hiếu này, chẳng lẽ nàng ta còn dám kháng chỉ hay sao? Hay là nói ngươi cho rằng thái y chết hết rồi?” Hoàng Đế gần như rống lên.

Lục Vương gia cũng rống theo: “Ngài đúng là già nên hồ đồ rồi, làm sao người ta lại không dám kháng chỉ? Cẩn Ngôn bị bệnh bao nhiêu năm, những thái y dưới tay ngài có ai chữa khỏi cho nó chưa? Đệt mợ, ngay cả chuyển biến tốt hơn còn không được, hoàn toàn là heo. Còn ngài nữa, cả ngày cứ thái y thái y, đúng là không chê mất mặt. Hơn nữa, người ta trốn đi, ngài tìm được à? Nếu như không phải Phó Thời Hàn bọn họ tìm được Lý thần y, bây giờ Cẩn Ngôn vẫn là ma bệnh đó! Ngay cả người mà ngài còn không tìm ra, còn nói cái gì mà kháng chỉ hay không!”

Hoàng Đế đã bị ông ấy chọc giận đến run người, làm gì có loại con trai ngu đến cỡ này!

“Cái tên ngu nhà ngươi, ngươi muốn chết à? Cẩn Ngôn đang êm đang đẹp, người làm cha như ngươi lại rủa nó như vậy?”

Lục Vương gia bày ra tư thế cãi nhau: “Con biết ngay mà, chắc chắn là ngài muốn chỉ hôn một đích nữ nhà quyền quý cho Cẩn Ngôn, nhưng mà con vốn không hứng thú với Hoàng vị của ngài, mệt gần chết, còn phải đề phòng bị người ta tính toán cả ngày. Chúng con chỉ muốn yên phận vui vui vẻ vẻ tùy tiện sinh hoạt cả đời, con như thế, Cẩn Ngôn nhà con cũng vậy. Ngài chỉ hôn quý nữ nhà giàu cho nó, nói không chừng các Hoàng huynh lại cho rằng con có ý với Hoàng vị. Chức quan của đại cữu ca con đã rất lớn, ngài lại cho nhi tử con thêm một nhạc phụ làm quan to. Bọn họ còn không nghĩ con cũng muốn Hoàng vị sao? Một khi ám hại Cẩn Ngôn nhà con thì làm sao bây giờ? Con chỉ có một đứa con trai là nó thôi đó!”

Lục Vương gia chỉ về phía mấy người ca ca, không bỏ qua một ai: “Chính là bọn họ, ngài nói xem, bọn họ người nào lại không muốn Hoàng vị? Con còn chưa làm cái gì mà bọn họ đều đã tính toán nhà con, nếu như Cẩn Ngôn nhà con cưới quý nữ danh môn gì, có liên quan đến gia tộc lớn, không phải bọn họ càng sợ sao? Ai da Hoàng tổ mẫu của con ơi! Hoàng tổ mẫu chết sớm của con ơi! Người nhìn phụ hoàng của con này, căn bản chỉ muốn nhi tử tự giết lẫn nhau nha! Nếu như ngài biết chuyện thì hiện lên dạy bảo con trai của ngài đàng hoàng nha!” Lục Vương gia còn khóc lên…

Thẩm Nghị đứng trong đám đông, liếc mắt với bá phụ cách đó không xa, yên lặng cúi đầu, mặc cho Lục Vương gia quậy, không chịu bước lên khuyên can. Quậy… thật ra lại đúng, quậy ra thế này còn dễ nhìn hơn!

Có điều những lời sau cùng là cái quỷ gì? Hoàng tổ mẫu… ặc!

Hoàng Đế thật sự tức đến suýt nữa ngất đi, ông lập tức cầm nghiên mực trên bàn gần đó, ném về phía Lục Vương gia. Tuy Lục Vương gia đang ngồi khóc, nhưng vẫn cực kỳ có mắt nhìn, nhìn thấy là né ngay, sau đó đắc ý: “Không đánh trúng nha!”

Đám người cảm thấy tuyệt… đúng là tìm đường chết!

Lục Vương gia: “Ngài không thể vì những thứ con nói đều là thật mà đánh người!”

Hoàng Đế tức đến nỗi râu cũng run lên: “Thằng con bất hiếu này, ta phải đánh người thành con chó.” Hoàng Đế vọt thẳng xuống khỏi long ỷ, cũng mặc kệ “trẫm” gì đó, thật sự là cực kỳ tức giận nên cũng quên cả xưng “trẫm”.

Lục Vương gia tránh: “Ngài không thể vì những thứ con nói đều là thật mà đánh người được, ngài còn có để cho mọi người nói lời thật lòng không. Hèn chi những Ngự sử kia sống không dễ dàng. Ngài cứ độc đoán như vậy thật sự không được đâu!”

Ngự sử lặng lẽ rơi nước mắt: Lục Vương gia, ngày xưa vạch tội ngài là chúng ta không đúng, ngài suy nghĩ vì chúng ta quá…

Mọi người yên lặng né tránh, Hoàng Đế cởi giày ra, chuẩn bị đập chết cái thằng ngu này. Lục Vương gia cũng không quỳ nữa, đứng dậy vừa chạy vừa tránh: “Ngài thế này thật sự không tốt đâu, đậu má! Nào có ai như ngài, con nói sai chỗ nào chứ. Con không tham cái Hoàng vị kia nhưng khó đảm bảo các Hoàng huynh không nghĩ nhiều nha. Haizzz, lão Nhị lão Tam lão Tứ lão Ngũ, các người đừng giả chết nữa, nói thật đi, các người đều muốn có Hoàng vị kia mà! Ta khác với mấy người tình cảm sâu đậm các người, ta không muốn, ông đây nói thật, ta rộng lượng như vậy đấy! Đệt mẹ! Đừng đánh!” Trên người bị đánh một cái, Lục Vương gia tiếp tục chạy, Hoàng Thượng tiếp tục đuổi!

“Anh vợ của ta là Thượng thư Hộ bộ, tuy cha vợ của ta không góp sức, nhưng đại ca ông ấy lại là thành viên của Nội các, là Thẩm Các lão. Thân phận như thế, nếu ngài còn cho nhi tử con thêm một thê tử có chỗ dựa, vậy không phải bọn họ sẽ càng kiêng kỵ con hơn sao? Hại chết Cẩn Ngôn thì sao bây giờ? Con chỉ có một đứa con trai, thái y đã nói con phóng túng quá độ, thân thể tổn thương, có lẽ không thể có con được nữa. Ngài phải cân nhắc vì con chứ!” Tuy Lục Vương gia bị đánh, nhưng tiếng la không hề nhỏ chút nào.

Mọi người: Ôi vãi, nghe được bí mật của Hoàng thất! Hèn gì nhiều năm như vậy Lục Vương gia không có con nữa, thì ra đúng là như thế. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng không bất ngờ nha! Ai bảo mỗi ngày ông ấy đều lưu luyến những nơi bướm hoa kia chứ! Tất cả mọi người đều kẹp chặt chân, ặc, cũng nên, cũng nên kiêng khem thôi!

Hoàng Đế vung chiếc giày trong tay “bộp bộp bộp”, hoàn toàn là tâm trạng đánh chết không cho giải thích!

“Ngài phải cho con để lại nòi giống chứ, tuy con còn mấy đứa nữa, nhưng dù sao đều phải gả đi. Ngài cũng không thể để con cô đơn quá mức nha!” Lục Vương gia kêu khóc: “Tuy gia thế Lý Tố Vấn không ra sao, nhưng thắng ở chỗ y thuật cao siêu, lại có một gia gia là thần y. Thời đại này, Vương tôn quý tộc, quý nữ danh giá nắm một cái được cả bó, nhưng mà nữ thần y không thường thấy lắm đâu. Hơn nữa chúng con đều đã là Vương tôn quý tộc, vì sao nhất định phải tìm một Vương tôn quý tộc khác chứ, cũng nên chừa cho người khác một con đường sống nha. Nói không chừng, ngài không chỉ hôn, vị tiểu thư vọng tộc mà ngài muốn chỉ hôn kia sẽ có thể gả cho người trong lòng của mình, nói không chừng còn là một người con trai tài hoa xuất chúng nhưng nhà nghèo nè! Ừm, nói không chừng cũng là một người tài hoa hơn người đó!”

Lục Vương gia chạy tới chạy lui trên đại điện, thường xuyên bị Hoàng Thượng đập một cái, nhưng chưa từng ngừng kêu khóc. Mọi người không ai bước lên, lặng lẽ núp trong góc hẻo lánh, lúc này… ai đi lên không phải chết chắc sao?

Tứ Vương gia: Quả nhiên lão Lục là tên não tàn, ngay cả phụ hoàng cũng dám chọc. Sau này ông ta vẫn nên đừng đụng vào hắn thì tốt hơn, lỡ như đụng phải, cho dù mình được phụ hoàng ủng hộ, nhưng vô duyên vô cớ bị hắn đánh một trận nhục nhã thì cũng mất mặt.

“Ngài nói ngài xem, nhiều năm như vậy, ngoài con với thê tử của con ra, những cặp ngài chỉ hôn có cặp nào hạnh phúc nữa đâu. Ngài đúng là chỉ chỗ nào chỗ đó không yên. Thật sự, ngài đừng tiếp tục làm vậy nữa, vẫn nên nghe con đi. Van xin ngài, ai da má ơi! Ngài cũng đừng đánh chết con nha, dù sao con cũng là con trai ruột thịt của ngài.”

Lục Vương gia giơ chân, xoa bờ vai của mình: “Giết người rồi, đậu má, Hoàng Thượng giết người rồi, mưu sát con trai ruột của mình á!”

Thời Hàn nhìn về phía Nhị Hoàng tử, khẽ mỉm cười một cái, Nhị Hoàng tử chần chừ, Thời Hàn lặng lẽ gật đầu, lúc này làm gì còn ai chú ý đến hắn. Nhị Hoàng tử nắm chặt cơ hội xông đến, từ phía sau ôm lấy Hoàng Đế: “Phụ hoàng, ngài bớt giận, bớt giận nha!”

Hoàng Đế đẩy Nhị Hoàng tử một cái, Nhị Hoàng tử buông tay, Hoàng Đế không đánh được lão Lục, lập tức đạp lão Nhị một cước. Đây quả thật là… bị liên lụy.

Nhưng Nhị Hoàng tử lại tiếp tục quỳ gối bên chân Hoàng Đế: “Phụ hoàng, ngài chớ tức giận quá mức, coi chừng thân thể của ngài. Thân thể ngài bị tức điên thì chúng con nên làm thế nào cho phải? Phụ hoàng phải chăm sóc tốt bản thân mình. Lục đệ, Lục đệ cũng không phải cố ý, hắn không có ác ý gì. Xưa nay Lục đệ đều không ra gì như vậy, sao ngài phải để bản thân tức đến mức này vì hắn chứ?”

Thiên gia cũng cực kỳ tức giận, không đánh được lão Lục, lập tức cầm đế giày đánh Nhị Hoàng tử hai lần. Ông ấy vẫn quỳ đàng hoàng ở đó chịu đựng, không hề lùi bước: “Phụ hoàng, chớ có tức giận ảnh hưởng thân thể!”

Mọi người nhìn Thiên gia đánh Nhị Hoàng tử nhiều như vậy, bản thân mình nhìn còn thấy đau. Chuyện này… xông lên cũng phải trả giá đắt nha.

Lục Vương gia nhìn lão Nhị chịu phạt thay mình, chậc chậc: “Nhị ca, huynh đúng là ca ca ruột của ta. Huynh mau khuyên phụ hoàng đi, ta nói toàn là sự thật. Thế lực bên ta càng lớn thì càng không tốt với các huynh. Đúng không? Ta chỉ muốn tốt cho mọi người thôi!”

Hoàng Đế nghe lời này thì tức giận đến mức lại muốn xông lên, Nhị Hoàng tử ôm chân Hoàng Đế, bị ông đạp mấy cước.

“Phụ hoàng, Lục đệ không có ác ý, thật sự không có. Ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với hắn, xưa giờ hắn toàn như thế. Ngài… ngài tức giận thế này, tức giận ảnh hưởng thân thể mình thì không phải mất nhiều hơn được sao? Ừm… hay là, hay là ngài phạt hắn bị nhốt lại chép sách đi! Ngài…” Nhị Hoàng tử còn chưa nói xong đã nghe Lục Vương gia la to: “Lão nhị huynh giỏi lắm, huynh thất đức quá nha! Thứ ta ghét nhất là chép sách, ta tình nguyện bị đánh cũng không muốn chép sách, huynh còn dám đề nghị nhốt ta lại chép sách. Huynh có còn là ca ca ruột của ta nữa không?”

Gương mặt Nhị Hoàng tử chuyển thành màu gan heo, gần như bị ông ấy chọc tức bất tỉnh. Bây giờ, Nhị Hoàng tử lại có hơi hiểu tâm trạng của Hoàng Thượng, ông trừng Lục Vương gia: “Đệ ngậm miệng được không?”

Lục Vương gia nhướng mắt: “Tức chết khỉ!”

Hoàng Đế lập tức ném bay giày mình đi, đập thẳng vào đầu Lục Vương gia. Lục Vương gia che mặt: “Đậu má, chân ngài ra mồ hôi nha!”

Phụt, mọi người suýt nữa đã bật cười, nhưng ai cũng hết sức đàng hoàng, hận không thể ẩn thân. Đây quả thật… đây quả thật là chuyện hiếm từ thuở khai thiên lập địa đến nay nha! Đúng là vở kịch đầu năm!

Trên triều đình đánh loạn thành một đám, nhưng bên ngoài làm sao biết được, chỉ cảm thấy dường như hôm nay thời gian tảo triều dài hơn một chút.

“Đệ câm miệng cho ta.” Nhị Hoàng tử trừng mắt liếc lão Lục, tiếp tục làm yên lòng Hoàng Thượng: “Phụ hoàng, ngài đừng để ý đến hắn là được, đừng nóng giận.”

“Cái gì gọi là không để ý đến ta, ta nói đều là thật. Lão Nhị, huynh vừa phải thôi! Phụ hoàng, trong triều này chính là thiếu người có can đảm nói thẳng như con đó. Ngài nhìn những Ngự sử kia đi, đều bị ngài ép thành dạng gì, hoàn toàn không dám nói thật. Khổ trong lòng nha!”

Nhị Hoàng tử đi thẳng đến ấn ông ấy xuống, Lục Hoàng tử không chạy thoát được, bị đè xuống đất.

“Đệ câm miệng cho ta, bảo đệ ngậm miệng lại đệ không nghe được đúng không? Đệ muốn chọc phụ hoàng tức chết à?”

“Phụ hoàng, không có ai làm như ngài, ngài còn tìm người giúp đỡ!” Lục Hoàng tử rướn cổ kêu gào!

Hoàng Đế bước lên đạp liền một cước: “Nhốt nó vào Tàng Thư Các, để cho nó chép sách, chép mười năm cho ta.”

Ặc… mười năm!

Nhị Hoàng tử: “...”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng.” Cuối cùng Thẩm Các lão cũng đứng dậy: “Vi thần cảm thấy vẫn nên đánh một trận thì tốt hơn. Chép sách… chép sách cũng không thể tinh lọc tâm hồn Lục Vương gia.”

Lục Vương gia: “Ai da Thẩm lão đầu, hai chúng ta là thân thích mà. Sao ông có thể lừa ta, ông lại lừa ta, ta sẽ cổ vũ phụ hoàng gả cháu gái ông cho… gả cho Triệu Mộc, đúng thế, Triệu Mộc không đàng hoàng nhất! Ta bẫy chết ông! Ta muốn cổ vũ phụ hoàng gả Thẩm Thi Lam cho Triệu Mộc!”

Hoàng Đế cực kỳ tức giận, một chiếc giày khác lập tức bị ném ra, lại đập trúng Lục Vương gia: “Trẫm bị cái tên ngu ngốc nhà ngươi mê hoặc bao giờ?” Ánh mắt liếc đến Nhị Hoàng tử bên cạnh, thấy ông ấy ngoan ngoãn cúi đầu đứng đó, lại nhớ đến hành động vừa rồi, cảm thấy mình chỉ có mỗi đứa con trai này là đáng tin cậy. Ông lập tức nghĩ đến Cẩn Thư cũng không còn nhỏ tuổi, lập tức nói: “Trẫm lại cảm thấy cô nương nhà họ Thẩm có chút phù hợp với Cẩn Thư. Tứ hôn cô nương nhà họ Thẩm làm Thế tử phi cho Cẩn Thư.”

Mọi người lập tức cạn lời! Thế này là muốn quậy gì đây? Tác phong như thế là sao, vì sao lại đến bước này? Vì sao chuyện này lại xảy ra? Không đúng!

“Có điên trẫm mới nghe theo ngươi. Quyết định vậy đi, tứ hôn Thẩm Thi Lam cho Cẩn Thư, Lễ Bộ đi làm đi!”

Lễ Bộ Thị lang lảo đảo nghiêng ngả lao ra, quỳ xuống: “Vi thần… tuân chỉ.”

Lúc này Thẩm Các lão mới phản ứng được: “Vi thần tạ ân điển của Hoàng Thượng.”

Lục Vương gia: “Phụ hoàng, ngài không thể không quan tâm con chứ, nào có ai giống ngài nha? Con không phải con ruột của ngài, Thẩm Các lão mới là con ruột của ngài đúng không?”

Phụt!

Ăn nói lung tung thế này, Hoàng Thượng cũng không sinh được lão già như Thẩm Các lão nha. Rõ ràng… rõ ràng Thẩm Các lão không chênh lệch nhiều với Hoàng Thượng mà!

Hoàng Đế đúng là bị tên đần này làm cho tức chết, lại đạp một cước, ông cố gắng bình tĩnh lại, quát lên: “Là ai bảo ngươi đến nói những lời này?”

Lục Vương gia huênh hoang đắc ý: “Tự con muốn đến. Đầu óc con thông tuệ như vậy, chỉ cần động não một chút là có thể hiểu rõ mọi thứ.”

Hoàng Đế hừ lạnh: “Ngươi có thứ gọi là đầu óc à?”

Lục Vương gia: “Sao lại không có? Con là kiểu người trí tuệ! Con chỉ có thể than thở con cái của mình không kế thừa được một chút thông minh của con. Đúng là tiếc nuối!”

Tiếc nuối, tiếc nuối con khỉ!

Hoàng Đế: “Đầu óc của ngươi, quả thật nên mở ra nhìn xem có phải bên trong toàn là phân không?”

Lục Vương gia: “Không có ai làm nhục người khác như ngài. Con là con trai ruột của ngài, con chứa phân thì ngài chứa cái gì?”

“Đệ câm miệng cho ta.” Nhị Vương gia đá Lục Vương gia một cái, nhưng cũng không nặng. Lục Vương gia: “Giết người rồi!”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hay là… hay là để cho Lục Vương gia về phủ từ từ tỉnh táo lại. Ngài thế này mà bị lạnh thì phải làm thế nào? Vẫn nên giữ gìn thân thể thì tốt hơn, những cái khác đều là chuyện nhỏ.” Thời Hàn bước ra khỏi hàng, nói.

Hoàng Đế nhìn hắn, hít sâu một hơi: “Nghe con đi, bãi triều!”

Nói rồi ông vung tay áo rời đi, lại không nói nên xử lý Lục Vương gia thế nào. Mọi người cũng hơi ngẩn người, vậy, vụ nhốt ở Tàng Thư Các mười năm có còn tính không?

Thời Hàn lại mỉm cười nói: “Lục thúc, ngài về phủ suy nghĩ lại cho đàng hoàng đi.”

Lục Vương gia ôm chặt lấy Thời Hàn: “Quả nhiên tiểu huynh đệ Thời Hàn đáng tin nhất!”

Mọi người… đậu má!

Bãi triều, mọi người đều đi ra ngoài, Lục Vương gia lôi kéo Thời Hàn không buông tay: “Đi nào, Lục thúc mời con uống rượu. Chỉ có con thật lòng suy nghĩ cho Lục thúc, đúng là người tốt.”

Thời Hàn cười nói: “Nếu Lục thúc biết lỗi thì nên ngẫm lại, uống rượu thì bỏ đi.”

Đợi bọn họ đi đến chỗ vắng người, Lục Vương gia thì thầm: “Lần này… không có vấn đề gì chứ?”

Thời Hàn cười: “Lục thúc nói cái gì đó? Đương nhiên sẽ không có vấn đề. Ngài tin con, Hoàng Thượng về rồi sẽ suy nghĩ kỹ lại. Ngài bảo Vương phi tiến cung cầu kiến Ngu Quý phi đi, kết quả… sẽ khiến cho tất cả mọi người hài lòng.”

Hôm nay tất cả những lời Lục Vương gia nói đều do Phó Thời Hàn dạy, chuyện này quả thật không ai biết được. Cho dù là A Cẩn cũng không ngờ, đêm qua sau khi nói chuyện với nàng xong, Lục Vương gia đã tìm đến Phó Thời Hàn. Phó Thời Hàn tính toán một phen, tuy khiến Lục Vương gia ăn đạp mấy cước, nhưng kết quả lại khiến cho người ta hết sức hài lòng.

Lục Vương gia đắc ý: “Con nói xem, đám lão Nhị sẽ không giận ta chứ?”

Thời Hàn nhíu mày: “Cảm ơn ngài còn không kịp, Cẩn Thư có thể cưới được cháu gái của Thẩm Các lão thì cần phải cảm ơn ngài.”

Lục Vương gia: “Thật à?”

“Đương nhiên rồi!” Thời Hàn vỗ vỗ vai Lục Vương gia: “Ngài đợi bọn họ đến cảm ơn đi! Hôm nay có bao nhiêu người cần cảm ơn ngài!”

Lục Vương gia bị Thời Hàn vỗ về một hồi, đắc ý rời đi.

Thời Hàn nhìn bầu trời sáng sủa, vạn dặm không mây, đột nhiên nở nụ cười. Bất kể là chuyện gì, chỉ cần tính toán kỹ thì sẽ không có sai sót, không phải sao?

Lúc Thời Hàn trở lại Ngự thư phòng, thấy Hoàng Đế đang giận dỗi, Ngự thư phòng đã bị đập hơn phân nửa. Thời Hàn quỳ xuống thỉnh an: “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Hoàng Đế ngẩng đầu: “Tiễn lão Lục đi rồi?”

Thời Hàn mỉm cười: “Lục Vương gia cũng chỉ muốn tốt cho con cái. Người làm cha mẹ làm gì có ai không thương con chứ?”

“Con đúng là biết nói chuyện. Nếu như Phó tướng quân đứng ở đây thì sợ là con không nói được những lời này.” Hoàng Đế nhíu mày nói.

Thời Hàn lắc đầu cười: “Hoàng Thượng thánh minh, đương nhiên không thể. Nhưng mà, chuyện xưa vốn không giống nay. Tuy trông Lục Vương gia có hơi không đàng hoàng, nhưng cho đến nay chưa từng không nể mặt Lục Vương phi. Phu thê hai người cũng ân ái. Đối với mấy đứa con, tuy Lục Vương gia không tận tâm, nhưng vào lúc quan trọng lại có thể hi sinh bản thân, phụ thân thế này làm sao giống Phó tướng quân được. Phó tướng quân ông ta không phải phụ thân của con, ông ta là người hại cả đời mẫu thân của con, ngài hiểu không? Có lẽ ngài không hiểu tâm trạng đó của con, nhưng sự thật chính là như thế.”

Hoàng Đế khoát tay: “Con đứng lên đi.”

Thời Hàn đứng dậy, yên lặng sắp xếp lại giá sách cho Hoàng Đế. Hoàng Đế thấy bèn hỏi: “Con thấy thế nào?”

Thời Hàn nói: “Hoàng Thượng hỏi nhầm người.”

“Ồ?”

“Con thích A Cẩn, Cẩn Ngôn cũng là huynh đệ tốt của con, cho nên người mà đệ ấy thích, đương nhiên con sẽ tán thành. Lý Tố Vấn không được tính là lựa chọn tốt nhất, nhưng con sẽ tán thành. Ngài hỏi con, đương nhiên con sẽ nói như thế, con không khách quan, cho nên ngài không thể hỏi con được.” Thời Hàn thu dọn đồ đạc, cực kỳ tỉnh táo.

Hoàng Đế trách mắng hắn: “Con lại có thể nói thẳng là thích A Cẩn như thế.”

Động tác trên tay Thời Hàn không ngừng lại: “Nói thật mà thôi.”

“Không cần thu dọn, sẽ có tiểu thái giám làm, con không cần làm những thứ này.” Lúc này Hoàng Đế đã bình tĩnh lại, ông suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện xảy ra hôm nay, nói: “Tuy lão Lục không đàng hoàng, nhưng chưa chắc lời nói đã không có lý.”

Thời Hàn cũng không xen vào, chưa được bao lâu đã nghe tiểu thái giám bước vào bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lục Vương phi thỉnh chỉ tiến cung bái kiến Ngu Quý phi.”

Hoàng Đế thở dài: “Nó cũng khó khăn! Phải quản một tên đần như lão Lục, con bé cũng chỉ có thể làm như thế.”

Thời Hàn: “Có lẽ Vương phi vui vẻ chịu đựng đó! Chúng ta không phải ngài ấy, làm sao biết được ngài ấy có cảm giác gì. Có lẽ Lục Vương phi hết sức vui vẻ giải quyết tốt hậu quả cho Lục Vương gia thì sao?”

Hoàng Đế sửng sốt, một lúc lâu sau, ông mới khó hiểu hỏi: “Con bé vui vì giải quyết tốt hậu quả cho lão Lục?”

Thời Hàn mỉm cười: “Đúng thế, có lẽ ngài ấy còn vui đó! Chuyện tình cảm rất khó nói, cách biểu đạt cũng khác nhau. Có lẽ trong lòng Lục Vương phi, có thể làm những chuyện này cho Lục Vương gia cũng là một loại vui sướng, càng có thể là một cách gia tăng tình cảm giữa bọn họ.”

Hoàng Đế: “Vậy con bé… còn tội nghiệp hơn!”

Thời Hàn cười, từ chối cho ý kiến.

“Tình thú nhỏ giữa phu thê quả thật không phải thứ người bình thường có thể hiểu.” Hoàng Đế nói: “Vậy con cảm thấy Cẩn Thư và Thẩm Thi Lam như thế nào?”

Thời Hàn cười: “Làm sao con biết được chứ?”

“Con là Trung Thư Lệnh của trẫm, lại gọi trẫm một tiếng Hoàng gia gia, nói không chừng… tương lai còn là cháu rể của trẫm, chẳng lẽ nói chuyện phiếm với trẫm một chút mà cũng không được à?” Hoàng Đế nhíu mày.

Thời Hàn: “Đương nhiên là được. Tuy ngài chỉ xúc động nhất thời, nhưng con nghĩ chắc chắn ngài đã cân nhắc, nếu không thì cũng không thốt ra. Cẩn Thư là biểu đệ của con, trong mắt con, cưới Thẩm Thi Lam là cực kỳ tốt! Gia thế nhà họ Thẩm tốt, con người Thẩm Thi Lam con cũng hiểu rõ, dịu dàng hiền thục, rất thỏa đáng! Nàng ấy sẽ là một nội trợ hiền huệ!”

Hoàng Đế gật đầu: “Thằng nhóc chết tiệt kia thế mà dám nói ngoài hôn sự của nó ra thì trẫm không chỉ hôn cho một đôi phu thê nào ổn thỏa. Là trong nhà lão Nhị không hài hòa hay là trong nhà lão Tam không hài hòa? Ngoài lão Tứ ra thì có chỗ nào không đáng tin cậy chứ? Lão Tứ cũng là vì nó cố ý trước, làm sao có thể trách trẫm được?”

Thời Hàn nở nụ cười: “Sao ngài lại tức giận vì Lục thúc? Không phải xưa nay ông ấy đều không đàng hoàng sao? Lục thúc không có ác ý.”

“Có ác ý thì ta đã giết chết nó lâu rồi. Cái tên đần như vậy, đúng là quá đáng tiếc người kế tục xuất sắc như Cẩn Ngôn.” Nếu như Cẩn Ngôn không xuất thân từ Lục Vương phủ, là con trai của bất kỳ Hoàng tử nào khác, đều đáng giá để bồi dưỡng một chút. Nhưng cố tình… nhưng cố tình Thái tử tương lai thích hợp nhất lại là con trai của lão Lục. Tuy con trai tốt nhưng lão Lục không hợp nha! Cũng không thể nhảy qua con trai mà lập cháu trai được!

Hoàng Thượng cảm thấy trong lòng mình rất băn khoăn.

“Hoàng Thượng, không thể đồng thời chiếm cả cá và tay gấu. Tuy thân thể Cẩn Ngôn đã tốt hơn nhưng dù sao vẫn yếu. Nếu như lại lao lực hết sức vì chuyện nước thì sợ là… cũng không tốt cho lắm!” Thời Hàn nói nghiêm túc.

Hoàng Thượng khẽ giật mình, lập tức thở dài gật đầu: “Sao trẫm không hiểu đạo lý đó được?”

Hai người không nói thêm gì nữa, Thời Hàn im lặng sắp xếp lại văn thư. Bây giờ Thời Hàn là Trung Thư Lệnh, chủ yếu phụ trách tất cả công việc văn thư của Hoàng Thượng. Nói đơn giản chính là thư ký riêng của Hoàng Thượng. Tuy nhìn qua không dính dáng quá nhiều đến ý kiến trên triều đình, nhưng cũng là một chức quan Tam phẩm, thật sự không thấp. Thượng thư Lục bộ cũng chỉ là nhất phẩm mà thôi.

Lục Vương phi căn cứ theo yêu cầu của Lục Vương gia, tiến cung cầu kiến Ngu Quý phi, dùng tình cảm đả động, dùng lời lẽ thuyết phục, nói đến chỗ xúc động thì khóc một lúc lâu. Ngu Quý phi đặc biệt thiên vị mấy đứa nhỏ của Lục Vương phủ, cũng nghe nói đến sự không ra gì của Lục Vương gia, thân là nữ nhân lại càng đồng tình. Cho nên bà cũng đồng ý sẽ nói một chút với Hoàng Thượng, Lục Vương phi mang theo nước mắt rời đi.

Tiến triển bên này đều thuận lợi, bên kia A Cẩn ở trong phủ nghe nói cha nàng gây đủ chuyện trên triều đình thì ngây dại, nàng mở to mắt, lặng lẽ nhìn sang đại ca và tỷ tỷ, ba người nhìn nhau.

A Cẩn nuốt một chút nước bọt, hỏi Lục Vương gia: “Cha, ngài nói cái gì?”

Lục Vương gia ngẩng đầu đắc ý: “Đương nhiên là cái nên nói, cái không nên nói ta đều nói hết rồi. Hà hà hà!”

A Cẩn: “Ngài nói Hoàng gia gia cởi giày đánh ngài?”

Lục Vương gia vỗ bả vai Cẩn Ngôn: “Thấy cha già này tốt với con không? Vì con mà ta bị Hoàng gia gia con đánh nhiều lần, cái chân thối đó của Hoàng gia gia con nha! Đúng là… ta không nói sai, tuyệt đối là mồ hôi chân!”

Cẩn Ngôn: “...”

“Con yên tâm đi, ta bảo mẹ con tiến cung, một khi nói rõ được với Ngu Quý phi thì chắc chắn thành công! À đúng rồi, biểu tỷ Thẩm Thi Lam của con sắp lập gia đình.” Lục Vương gia chép miệng nói với A Cẩn, tình cảm của hai cô nương này rất tốt, mình nói cho nó biết tin tức trực tiếp.

A Cẩn: “...”

Rốt cuộc buổi tảo triều hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Cầu giải đáp!!!

Có lẽ Cẩn Ngôn là người đầu tiên kịp phản ứng lại, hắn yên lặng nhìn cha mình, hỏi: “Chuyện này cũng liên quan đến ngài sao?”

Lục Vương gia ngẫm nghĩ rồi bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Ta cũng không biết, ai biết có liên quan hay không. Con cũng biết mà, Hoàng gia gia con ấy, vừa nghĩ ra là nói ngay, đúng là lão già ương bướng! Ta cũng có hơi không nắm chắc rốt cuộc ông ấy nghĩ thế nào. Làm nhi tử cũng không dễ dàng nha!”

A Cẩn lặng lẽ nhìn trời, ngài còn không biết xấu hổ mà nói người khác như vậy sao? Nàng ngoan ngoãn đi đến sau lưng Lục Vương gia, quan tâm bóp vai cho ông ấy: “Cha, ngài cảm thấy phía Hoàng gia gia không có vấn đề gì chứ? Hôn sự của ca ca đều dựa vào ngài hết nha! Ngài là người đứng đầu gia đình của Lục Vương phủ chúng ta, cũng là hy vọng của chúng ta đó!”

Lục Vương gia bị khen ngợi một hồi thì cái đuôi lập tức cong lên, ông ấy đắc ý: “Con cứ yên tâm, Phó… không phải, chính là Hoàng gia gia con chắc chắn sẽ đồng ý. Ta tung ra rất nhiều chiêu lớn, ta không tin Hoàng gia gia con sẽ không trúng chiêu!”

A Cẩn: “...”

“Đừng thấy Hoàng gia gia con đánh ta, nhưng trong lòng ông ấy hiểu ta rõ nhất. Ta đã sớm đoán được, cho dù ông ấy đánh người thì cũng không thể làm gì khác, hà hà hà hà! Con cứ tin ta là được. Đợi đến khi mẫu thân trở về từ trong cung, ta nghĩ có lẽ chuyện đã gần thành công rồi.” Lục Vương gia đắc ý.

A Cẩn: “Ngài cảm thấy thế nào?”

Lục Vương gia: “Vừa đúng vừa đúng, tiếp tục. Đậu má, A Cẩn đúng là một khuê nữ ngoan. Tay nghề này của con đúng là không tệ nha!”

Oánh Nguyệt: … Nịnh hót!

“Phụ vương, tuy người ngoài đều nói ngài như thế này như thế kia, nhưng trong lòng chúng ta, ngài là lợi hại nhất, chúng ta đều biết.” A Cẩn tiếp tục vỗ mông ngựa.

Cú vỗ này vang bộp bộp, Lục Vương gia lại càng đắc ý, ông ấy gật gù: “Sau này có chuyện gì mà các con không xử lý được thì cứ nói cho phụ vương, phụ vương giúp các con. Mấy đứa các con vẫn còn quá nhỏ, chưa thấy việc đời nha. Ta là người trải qua trăm ngàn trận đánh, chuyện gì vào trong tay ta chắc chắn cũng sẽ thành công. Sau này ta chính là chỗ dựa của các con, các con làm gì có năng lực, đừng nghĩ dựa vào năng lực của mình mà làm việc gì đó. Các con ấy mà, còn nhỏ, không hiểu chuyện đời hiểm ác đâu!”

A Cẩn gật đầu: “Còn không phải sao? Làm sao chúng ta có thể lợi hại như phụ vương được?”

“Dù sao cũng còn trẻ tuổi, các con không biết, năm đó Hoàng cô cô của các con được phụ hoàng yêu chiều bao nhiêu nha, phô trương ương ngạnh đến thế nào, đắc ý thế nào, còn không phải là bại tướng dưới tay ta. Năm đó ta còn trẻ đã có chiến tích như thế, bây giờ làm sao mà thành đèn đã cạn dầu được?” Lục Vương gia dương dương đắc ý, nói tiếp: “Nhưng chuyện của Ngọc Chân, các con cũng phải nói tốt vài câu trước mặt mẫu thân các con nha. Hà hà! Hà hà hà!”

A Cẩn: “Đó là đương nhiên.”

“Ngọc Chân đâu?” Lúc này Lục Vương gia mới nhớ tới người đẹp mình đưa về phủ, ông vội vàng hỏi, tính khoe khoang trước mặt người đẹp một chút.

A Cẩn dừng tay, nắm vuốt khăn nhỏ cười tủm tỉm: “Ngọc Chân đã được mẫu thân sắp xếp thỏa đáng. Ngài còn không biết mẫu thân là người thế nào ư? Lòng dạ mẫu thân mềm mại nhất, chỉ cần ngài thích, đã bao giờ mẫu thân làm trái ý ngài? Cho dù người khác không vui, mẫu thân cũng sẽ giúp ngài giải quyết bọn họ.”

Lục Vương gia: “Ai dám không vui? Ngoài mẫu thân con ra, người khác làm gì có quyền lợi đó?” Lục Vương gia trừng mắt đập bàn, đậu má, cảm giác phô trương thanh thế như thế này đúng là quá tuyệt vời, là lá la!

Lục Vương gia cực kỳ vui vẻ, làm sao A Cẩn không nhìn ra được, nàng nói tiếp: “Dù sao… cũng có người không muốn, nhưng ngài cứ yên tâm. Mẫu thân quản lý chuyện trong phủ nhiều năm như vậy, có bao giờ để ngài phải bận lòng chưa? Lúc nào cũng ổn thỏa mọi thứ.”

Lục Vương gia nghĩ đến thê tử mệt nhọc, cảm động gật đầu: “Con nói đúng đó. Mẫu thân con đúng là quá hiền lành, trong Kinh này làm gì có ai không ngưỡng mộ ta có một thê tử tốt như thế. Chắc chắn là kiếp trước ta làm nhiều chuyện tốt rồi, đã tu luyện có phúc.”

A Cẩn: “Đúng đó đúng đó. Thật ra đừng nói đến kiếp trước, cho dù là hiện tại thì phụ vương cũng đang làm rất nhiều chuyện tốt nha. Bọn họ không hiểu ngài, nhưng ta làm nữ nhi biết rất rõ. Trong lòng ta, ngài là giỏi nhất, không có kẻ nào sánh bằng.”

Lục Vương gia cảm động đến rưng rưng: “A Cẩn…”

A Cẩn: “Phụ vương tuyệt vời nhất.”

Hai cha con kẻ xướng người họa, một người nịnh, một người cảm động, đúng là một khung cảnh hài hòa!

Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt liên tục nhìn nhau, cảm giác từng cơn mắc ói. Vỗ mông ngựa đường đường chính chính thế này thật sự không có vấn đề gì sao? Hơn nữa phụ vương bọn họ còn tin tưởng kìa, có mang não không? A Cẩn giả tạo quá đi! Ọe! Rất muốn ói!

Gương mặt A Cẩn tràn đầy vui sướng, trông thì có vẻ rất chân thành. Nhưng làm sao Cẩn Ngôn không hiểu muội muội mình, càng nói dối thì nàng càng biểu hiện chân thành. Ngược lại, rất nhiều khi lời nói thật lại nói lúc vui đùa.

“Ta…” Đang chuẩn bị nói gì đó thì nghe tiếng của gã sai vặt từ bên ngoài truyền đến, thì ra là Lục Vương phi về.

Mọi người đều đợi ở trong sảnh, Lục Vương phi thấy thì mỉm cười nói: “Vương gia.”

Lục Vương gia: “Ngu Quý phi đồng ý chưa?”

Lục Vương phi gật đầu: “Đương nhiên, không biết kết quả sẽ như thế nào?”

Lục Vương gia: “Đương nhiên là đạt được ước muốn, mọi người cứ tin ta là được. Ta ra tay thì có khi nào không thành công đâu chứ? Hơn nữa, ta còn có quân sư đó!”

Quân sư? Mọi người nhìn nhau.

Lục Vương gia khó kiềm được đắc ý: “Cho nên ấy mà, mọi người cứ yên tâm là được!”

“Thánh chỉ đến…!”

Khi mọi người đang nói chuyện thì nghe giọng nói lanh lảnh từ bên ngoài truyền đến, Lục Vương gia: “Mọi người xem!” Phó Thời Hàn đúng là tính toán không lệch chút nào nha! Đúng là giỏi đến phát khóc! Sau này nhất định phải canh chừng kỹ lưỡng!

Quả nhiên, bên ngoài chính là đại thái giám đắc lực nhất bên cạnh Hoàng Thượng. Ông ta trông thấy vẻ mặt đắc ý của Lục Vương gia thì khóe miệng giật một cái, nhưng vẫn mở thánh chỉ: “Lục Vương gia, Lục Vương phi, Thế tử gia, tiếp chỉ!”

Người trong Lục Vương phủ đều quỳ xuống, A Điệp vội chạy đến xem trò hay cũng vội vàng quỳ theo.

Đại thái giám nhìn bốn phía, nói: “Mời Lý tiểu thư đến luôn đi.” Cho dù là ai cũng không ngờ, tuy lúc đó Hoàng Thượng cực kỳ tức giận, nhưng đợi đến khi Lục Vương phi tiến cung cầu kiến Ngu Quý phi, chuyện lại được cứu vãn. Rốt cuộc Hoàng Thượng lại cho Lục Vương gia được như ý. Đây đúng là chuyện mà mọi người làm thế nào cũng không nghĩ ra, vốn cho rằng Lục Vương gia sẽ bị Hoàng Thượng ghét bỏ đến chết, không ngờ qua một lát đã lật mặt, đúng là… có một số người thật sự đạp cứt chó!

Lục Vương phi nghe nói như thế thì vội vàng ra lệnh cho A Phúc đi gọi Lý Tố Vấn. Đợi đến khi Tố Vấn đến, đại thái giám hắng giọng một cái, nói: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Nay nhà họ Lý có con gái Tố Vấn, hiền lành khéo léo, tài đức vẹn toàn, đặc biệt…”