Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 84




Đám A Cẩn đi đến chùa Thanh Ẩn bái Phật, người ở đây ồn ào huyên náo, xem ra hương hỏa rất hưng thịnh. A Cẩn và Oánh Nguyệt mỗi người đi một bên cạnh Ngu Quý phi, A Cẩn còn tự chủ trương: “Tổ mẫu, bên này.”

Ngu Quý phi ngơ ngác một chút, lập tức trả lời “Ơi”, nếu như nhìn kỹ thì có thể phát hiện khóe mắt bà hơi ướt. Ngu Quý phi chưa từng có con của mình, bà vẫn luôn xem và đối xử với A Cẩn như cháu ruột. Tuy bà không thích Lục Vương gia, nhưng lại cực kỳ thương yêu A Cẩn.

Bình thường cố kỵ đủ thứ quy củ, A Cẩn tuyệt đối không thể gọi bà là tổ mẫu, nhưng hôm nay thì khác. Nếu như giả vờ là nữ tử gia đình thường thì cũng nên có một cái xưng hô, A Cẩn gọi “tổ mẫu” rất tự nhiên, nhưng Ngu Quý phi cảm giác quả thật hoàn toàn khác.

“Đứa trẻ ngoan, đi thôi, vào trong dâng hương.”

A Cẩn vốn không biết rõ về chùa Thanh Ẩn này lắm, chỉ biết đây là một am ni cô cực kỳ linh nghiệm. Nhưng Oánh Nguyệt nói thứ linh nhất ở đây chính là cầu phúc, cầu phúc cho con cái.

A Cẩn cảm thấy có lẽ nàng đã hiểu được gì đó. Ngu Quý phi không có con, có lẽ bà vốn sẽ có. Chỉ là đã không còn nữa! Trong hậu cung có thật nhiều bất đắc dĩ, chuyện này A Cẩn đã biết từ khi còn rất rất nhỏ.

Tuy chùa Thanh Ẩn nhiều người, nhưng lúc thăm viếng cũng không đồng ý cho tất cả mọi người cùng vào, mọi người đều xếp hàng theo thứ tự chờ đợi. Ngu Quý phi cũng không khác biệt, A Cẩn ngoan ngoãn đứng chờ bên cạnh.

Nhưng hàng chờ cũng nhanh, chẳng bao lâu đã đến lượt bọn họ. Ba người thành kính quỳ xuống cúi lạy, Ngu Quý phi lắc ống tre, thẻ tre rung lên, Ngu Quý phi hơi dùng lực, một chiếc thẻ tre rơi ra.

Oánh Nguyệt nói: “Tổ mẫu, giao cho con đi, con dẫn ngài đi tìm Ngọc Ẩn đại sư giải xăm.”

Ngu Quý phi gật đầu: “Nữ tử còn trẻ cũng nên cầu nhân duyên, các con cũng cầu một quẻ đi.”

Oánh Nguyệt cười dịu dàng: “Từ trước đến nay nhân duyên đều do trời định, cho dù con có cầu cũng không thấy sẽ có kết quả gì, còn không bằng thuận theo tự nhiên. Nếu như biết sớm có lẽ sẽ thay đổi tâm ý của mình, không cầu ngược lại là tốt nhất! Có lẽ con sẽ gặp được một nam tử mà vừa nhìn đã cảm mến nhau đó!”

A Cẩn giơ ngón cái lên: “Đúng là tỷ tỷ của ta. Thật tuyệt!” Đừng nói đến nữ tử cổ đại, cho dù là nữ tử hiện đại cũng chưa thấy có ai tự nhiên phóng khoáng như tỷ tỷ của nàng. Ờ, đương nhiên nếu như không ngày ngày muốn đâm hình nộm thì tốt hơn.

Ngu Quý phi mỉm cười: “Con đúng là một cô nương sáng suốt, hèn chi Ngọc Ẩn đại sư lại thích con như vậy. Vốn tưởng rằng là do vận mệnh của con, không ngờ con lại sáng suốt như thế. Tâm tính thế này đúng là hiếm có.”

Oánh Nguyệt nở nụ cười: “Tổ mẫu nói thế này khiến con có cảm giác mình cực kỳ lợi hại, thật sự không ổn.”

Ngu Quý phi nhìn gương mặt sáng sủa của nàng, nói: “Chi này của các con đều giống mẹ, đúng là cực kỳ tốt.”

A Cẩn bật cười thành tiếng, nói: “Rốt cuộc tổ mẫu ghét bỏ cha con thế nào chứ? Tuy cha con thường xuyên tìm đường chết, nhưng cũng thường được trời xui đất khiến mà làm chuyện tốt đó!”

Ngu Quý phi cười: “Con cũng nói là trời xui đất khiến. Hơn nữa, thường xuyên tìm đường chết… đây là thứ một cô nương như con nên nói sao?”

A Cẩn xin tha: “Con không dám, con không dám nữa.”

Dù sao ở đây nhiều người, chỉ nói mấy câu đã thấy người bên ngoài đi vào rút quẻ. Ba người ra ngoài, Ngu Quý phi nói: “Một lát nữa ta đi tìm Ngọc Ẩn đại sư giải xăm, hai người các con có thể lén đến rút quẻ. Da mặt nữ hài tử đều mỏng, ta không nhìn, các con lén cầu là được.”

A Cẩn: “Tổ mẫu đúng là biết châm biếm người khác, người ta đâu cần làm như thế. Nếu như con cần thì sẽ làm đường đường chính chính.”

Ngu Quý phi chỉ cười, bà nhìn Phó Thời Hàn đứng trước cửa, dặn dò: “Để mấy nha hoàn đi bên cạnh ta là được rồi, con cũng đi rút quẻ với bọn nó đi. Có lẽ… lời trên quẻ xăm còn có thể được hợp lại.”

Miệng A Cẩn = =

Thời Hàn mỉm cười: “Dạ vâng!”

Ngọc Ẩn đại sư không thường xuyên giải xăm cho người ta lắm, đương nhiên cái này có những người khác làm. Nhưng do Oánh Nguyệt dẫn đến thì dù sao vẫn khác biệt. Hơn nữa, vừa gặp Ngu Quý phi, Ngọc Ẩn đại sư đã ngơ ngẩn, lập tức mỉm cười nói: “Tướng mạo của vị thiếu chủ này rất tốt…”

A Cẩn còn muốn nghe nhiều hơn đã bị Oánh Nguyệt lôi ra. Dù sao Oánh Nguyệt cũng lớn hơn một chút, nói: “Muội đàng hoàng chút đi.”

A Cẩn: Người ta đâu tính làm gì? Tỷ nghĩ oan cho ta rồi!

Tuy A Cẩn nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói ra khỏi miệng. Phản kháng tỷ tỷ nàng là không được, không được nha!

“Muội chờ ở đây, ta ra sau viện nhìn nuôi trồng hoa cỏ.” Nói rồi, Oánh Nguyệt dẫn theo nha hoàn bên cạnh rời đi, A Cẩn nhìn nàng lưu loát vung ống tay áo bước đi đầu không ngoảnh lại, phàn nàn với Thời Hàn: “Ta muốn nói mình cũng đi.”

Thời Hàn nở nụ cười, làm bộ suy tư một lúc rồi nói: “Thật ra đây cũng là chuyện có thể đoán được.”

A Cẩn bị kích thích lòng tò mò, hỏi: “Chuyện gì? Chẳng lẽ huynh lại biết được chuyện gì mà ta không biết?”

Thời Hàn nghiêm túc: “Đương nhiên ta biết Oánh Nguyệt Quận chúa không muốn cho muội đi chung. Muội mà đi, hoa cỏ nàng ấy cực khổ trồng chẳng phải sẽ bị uổng phí tâm huyết rồi sao?”

A Cẩn lập tức cạn lời, nàng nện vào bả vai Thời Hàn, giận dỗi nói: “Mọi người chỉ biết nói xấu ta, ta đâu phải là người như vậy, không phải!”

Thời Hàn cười: “Hình như có một nửa hoa cỏ trong phủ các muội chết hết là vì sự nhiệt tình của muội nhỉ?”

A Cẩn không thể làm vườn, chuyện này mọi người đều biết.

A Cẩn dậm chân: “Sao huynh lại có thể như thế này hả?”

Hai người ngươi tới ta đi miệng lưỡi lừa người, đột nhiên nghe có tiếng bước chân truyền đến, A Cẩn nghi ngờ nhìn quanh. Xuyên qua bức tường khắc hoa, nàng nhìn thấy một người mặc quần áo đỏ rực như lửa, lại nhìn gương mặt, quả nhiên chính là Thôi Mẫn lúc trước. A Cẩn vẫy tay với Thời Hàn, Thời Hàn đi đến, hai người nhìn Thôi Mẫn đi về phía sương phòng.

A Cẩn rất khó hiểu: “Tại sao Thôi Mẫn lại ở đây?”

Thời Hàn: “Chẳng lẽ chỉ có các muội mới được thăm viếng, còn Thôi Mẫn thì không được đến?”

A Cẩn trợn trắng mắt: “Đương nhiên không phải. Chỉ là muội đang nghĩ Quý phi nương nương không thích nàng ta cho lắm, gặp nàng ta chắc cũng không vui vẻ gì. Chúng ta có cần dụ nàng ta ra chỗ khác không?”

Thời Hàn bóp mặt A Cẩn: “Đúng là một con quỷ tinh quái.”

A Cẩn đắc ý: “Ta thông minh như vậy, đương nhiên nghĩ được nhiều.”

Trong lòng Thời Hàn lén vui vẻ, hắn chạm vào mặt A Cẩn, thế mà A Cẩn lại không nổi giận, đúng là tốt quá! Từ khi nàng lớn lên thì không còn cho người khác bóp mặt nữa, không đáng yêu chút nào. Quả nhiên thời cơ rất quan trọng, hắn cần phải nắm chắc cơ hội thích hợp, đúng là quá giỏi!

“Ai da, huynh nói xem, vì sao Thôi Mẫn lại ở sương phòng bên này?” A Cẩn nói thầm.

Thời Hàn nhìn tiểu ni cô đi ngang qua, ngoắc tay, tiểu ni cô nói: “Xin hỏi thí chủ có chuyện gì sao?”

Thời Hàn gật đầu, hỏi: “Vừa rồi chúng ta thấy được người quen cũ nhưng không dám xác nhận, muốn hỏi một chút. Người mặc áo đỏ vừa rồi ở bên kia có phải là Thôi Mẫn tiểu thư của Thôi phủ không?”

Tiểu ni cô mỉm cười trả lời: “Đúng là Thôi thí chủ, ngài không nhận nhầm người.”

Thời Hàn giật mình: “Không ngờ thật sự là nàng ấy. Vậy chúng ta cần phải đi qua chào hỏi.”

Tiểu ni cô ngăn lại: “Ta nghĩ hai vị đừng nên qua đó quấy rầy Thôi tiểu thư thì tốt hơn, lúc Thôi tiểu thư tụng kinh không thích bị quấy rầy. Ta nghĩ nếu như hai vị muốn đến gặp Thôi tiểu thư thì nên chọn ngày khác đến nhà chào hỏi, như thế thì ổn thỏa hơn.”

“Có vẻ tiểu sư phụ rất thân quen với Thôi tiểu thư.”

Tiểu ni cô tiếp tục nói: “Mỗi mùng một và ngày rằm, Thôi tiểu thư đều sẽ đến cầu phúc, đã liên tục hơn một năm rồi. Thời gian lâu rồi thì đương nhiên cũng thân quen hơn.”

A Cẩn và Thời Hàn liếc nhau, mỉm cười trả lời: “Cảm ơn tiểu sư phụ.”

Tiểu ni cô mỉm cười lắc đầu: “Ta nghĩ chắc các vị không phải là người Kinh thành.”

“Ồ?” A Cẩn nhíu mày: “Vì sao lại nói như thế?”

Tiểu ni cô: “Đám người trong Kinh có nhiều hiểu lầm với Thôi tiểu thư nên chắc sẽ không thân mật như vậy. Hơn nữa, vị công tử này cũng đã nói là bạn bè cũ. Thật ra người ta chỉ nhìn mặt ngoài, lại chưa từng chú ý đến rất nhiều chuyện bên trong, Thôi tiểu thư là một người tốt hiếm có.” Tiểu ni cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chỉ hy vọng hai vị đừng bị người bên ngoài ảnh hưởng, hiểu lầm Thôi tiểu thư.”

A Cẩn: “Tiểu sư thái nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy… xin cáo từ.” Tiểu ni cô mỉm cười gật đầu rồi rời đi.

A Cẩn nhìn Phó Thời Hàn, nói: “Huynh khá đấy, nhưng hỏi thẳng như thế có ổn không?”

Thời Hàn nhìn nàng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Có ổn hay không thì đều đã hỏi rồi.”

A Cẩn cười tủm tỉm: “Nhưng huynh xem, vị tiểu sư thái kia lại rất có thiện cảm với Thôi Mẫn. Bà ấy còn sợ chúng ta vì những lời đồn kia mà không thích Thôi Mẫn nữa. Có thể thấy quan hệ của hai người họ không tệ, nói đến mới nhớ, Thôi Mẫn cũng là một người kỳ quái.”

“Ai lại không có chút bí mật của mình, có gì lạ đâu?” Thời Hàn hỏi. Nói đến kỳ lạ, trong Kinh này có ai lại không lạ chứ?

“Đương nhiên là lạ, bề ngoài Thôi Mẫn xinh đẹp quyến rũ phóng khoáng, nhưng thật ra lại có một mặt yên tĩnh ăn chay niệm kinh ở đây. Chẳng lẽ huynh không cảm thấy chuyện này quá kì lạ à?”

“Nếu đã lạ thì…  hay là chúng ta đi qua đó xem một chút. Có lẽ đằng sau tất cả chuyện kỳ quái đều có rất nhiều bí mật chúng ta không nhìn thấy đó?” Thời Hàn nắm tay A Cẩn, muốn đi qua đó nhưng A Cẩn lại kiên định lắc đầu.

Nàng nói: “Thật ra ta lại không muốn phỏng đoán bí mật của nàng ta. Không biết vì sao, nghĩ đến việc sẽ phỏng đoán bí mật của nàng ta, ta lại cực kỳ sợ hãi. Huynh có tin không? Cực kỳ sợ!”

A Cẩn cũng không nói rõ được cảm giác này ở đâu ra, nhưng nó cứ xuất hiện đột ngột như thế. Giống như thăm dò bí mật của Thôi Mẫn là một chuyện sẽ khiến cho nàng cực kỳ khó chịu.

Thời Hàn quan sát A Cẩn cẩn thận, thấy nàng cũng không phải đang nói giỡn thì nắm chặt tay nàng, an ủi: “Nếu đã vậy thì chúng ta không nhìn nữa. A Cẩn, muội phải thật tốt, đừng để bị những yêu ma quỷ quái này hù dọa.”

“Phụt!” A Cẩn lập tức bật cười, nàng chọc bả vai Thời Hàn: “Cái gì mà yêu ma quỷ quái, huynh nói bậy bạ gì đó? Trên đời này làm gì có quỷ?”

“Sao lại không có? Thật ra ta lại cảm thấy chắc chắn là có!” Thời Hàn nghiêm túc.

A Cẩn: …Ở đâu?

Có lẽ nhìn ra được sự khó hiểu trong ánh mắt A Cẩn, Thời Hàn nói: “Không phải A Cẩn là một đứa bé lanh lợi sao?”

A Cẩn… cười lạnh, tuyệt đối không buồn cười!

“Huynh…” Chưa đợi nàng nói tiếp, đột nhiên Thời Hàn giữ chặt A Cẩn, trốn ra phía sau cây. Trong đầu A Cẩn đầy dấu chấm hỏi, chuyện gì xảy ra thế? Cũng may mà Oánh Nguyệt vì muốn chế tạo cơ hội cho hai người họ mà dẫn tất cả nha hoàn đi, nếu không sao có thể làm thế này được.

“Là Tề Vương gia.” Thời Hàn nói nhỏ.

A Cẩn: Đậu đen rau má, Tề Vương gia, hai người bọn họ gặp riêng ở đây sao? A Cẩn dùng khẩu hình hỏi.

Thời Hàn nhẹ nhàng nhảy lên, dẫn A Cẩn lên cây. Miệng A Cẩn ==.

Hai người ở trên cao nhìn xuống, thấy Triệu Mộc mặc quần áo màu trắng, cực kỳ đẹp trai.

“Hoàng thúc!” A Cẩn bưng kín miệng của mình.

Quả nhiên, khi A Cẩn đang khiếp sợ, Triệu Mộc gõ cửa phòng Thôi Mẫn. Thôi Mẫn mỉm cười đứng tựa cửa, yếu đuối không xương, giọng nói dịu dàng: “Vương gia bất ngờ ghé thăm, Mẫn nhi đúng là được yêu thương mà sợ.”

Triệu Mộc nâng cằm nàng lên: “Vậy Mẫn nhi đang mong đợi bản vương đến thăm sao?”

Ngón tay ngọc thon dài của Thôi Mẫn khẽ trượt đến bên hông Triệu Mộc, cả người nhào về phía hắn ta, nhẹ nhàng ghé sát lại gần lỗ tai hắn ta, thổi hơi: “Đương nhiên là mong, tâm ý của Mẫn nhi với Vương gia, trời đất làm chứng.”

A Cẩn nhìn hai người càng lúc càng quấn quýt lấy nhau, tròng mắt gần như rớt ra ngoài. Mà lúc này, Thời Hàn cũng không hoảng không vội, dùng tay che mắt nàng lại: “Con nít đừng nên nhìn những thứ không tốt này.”