Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 78




Hiện tại kinh thành đang xôn xao nhất là chuyện về hai Quận chúa của Tứ Vương phủ. Cho dù Tứ Vương gia bẩm báo thế nào thì lúc đó những người đứng đấy cũng không phải người mù. Bọn họ không những nhìn thấy Minh Ngọc Quận chúa đẩy người mà còn nhìn thấy nàng ta có ý đồ cuồng loạn đổ oan hãm hại A Cẩn, còn dáng vẻ Minh Y Quận chúa lại rất đáng thương.

Dù sao ban đầu nàng ta là khổ chủ, bây giờ bị tỷ tỷ của mình đẩy vào trong nước, giờ đây lại mang cái danh người chủ mưu đứng sau lưng. Mặc dù không biết Tứ Vương gia và Tứ Vương phi nghĩ thế nào nhưng trong mắt mọi người đều có một cán cân, điều mọi người thấy là Tứ Vương gia và Tứ Vương phi cố tình đẩy việc này lên trên người Minh Y Quận chúa, còn Minh Y Quận chúa vẫn luôn yên lặng. Cho dù thế nào, mọi chuyện cũng phải có một kết quả, cho nên Minh Y bị phạt đi chép sách ở Tàng Thư các, giống y như đãi ngộ của Lục Vương gia năm xưa. Đối với Minh Y, việc này lại là một chuyện tốt, lặng lẽ ở Tàng Thư các không cần phải trở về phủ, vậy cũng không hẳn là một nơi không tốt.

Không bàn tới A Cẩn, ngay cả Minh Y dường như cũng hiểu rõ rằng Hoàng thượng thương hại nàng ta.

Tứ Vương gia thấy Minh Y bị xử phạt như vậy lại sinh ra một sự vui mừng. Nên biết rằng nếu có thể ở lại trong cung chính là chuyện tốt, hơn nữa có thể thấy rõ Minh Y được Thiên gia đồng tình, Tứ Vương gia chỉ mong chờ Minh Y có thể có được đãi ngộ như A Cẩn.

Mặc dù mọi người đều là con gái của Vương gia và đều là Quận chúa nhưng mà A Cẩn và những người khác lại hoàn toàn không giống nhau. Người khác chỉ được gọi là Quận chúa nhưng không có phong hào, cũng giống như Oánh Nguyệt của Lục Vương phủ chỉ được gọi là Oánh Nguyệt quận chúa, Minh Ngọc và Minh Y trong phủ của bọn họ cũng giống như vậy. Nhưng mà A Cẩn lại không giống, nàng không phải là A Cẩn Quận chúa mà là Gia Hòa Quận chúa, có phong hào Quận chúa cũng là người duy nhất trong tất cả con gái của các Vương gia được như vậy.

Nếu như Minh Y cũng có thể được Hoàng thượng yêu quý vậy thì Vương gia như ông ta càng có nhiều hỗ trợ hơn. Có lúc ông ta từng nghĩ nếu như năm đó ông ta không bị Chu thị quyến rũ vậy thì ông ta sẽ có được quang cảnh như thế nào. Nghĩ tới thì đúng là khác rất nhiều, Thẩm gia chắc chắn sẽ hỗ trợ cho ông ta cực kỳ nhiều. Hơn nữa... Tứ Vương gia âm thầm nắm chặt tay, đã hai mươi năm qua đi ông ta vẫn không quên được Thẩm Mỹ Phù, mặc dù có Mộc Nghiên gần giống nhưng cũng không phải là người ông ta thật sự cần, không chiếm được Thẩm Mỹ Phù, đời này của ông ta thật sự khó yên được.

Nếu như Thẩm Mỹ Phù là thê tử của ông ta vậy thì chắc chắn ông ta sẽ có một đứa con trai trưởng xuất sắc như Cẩn Ngôn, cũng sẽ có một đứa con gái giống như Triệu Cẩn, có được như thế còn lo gì ngôi vị Hoàng đế nữa, tất cả mọi thứ đều sẽ nằm trong tay ông ta. Nhưng bây giờ nghĩ đến thì tất cả đều không giống, Thẩm gia như nước với lửa với ông ta, chỉ bằng mặt không bằng lòng. Ông ta cũng biết, kể cả Thẩm Nghị hay là Lục Vương phủ đều hận ông ta thấu xương. Đã không có trợ lực lại còn thêm nhiều kẻ thù như vậy, nghĩ đến đây ánh mắt của Tứ Vương gia tối đi hơn mấy phần.

Nữ tử trong phủ của ông ta có không ít nhưng người thật sự có thể giúp được việc lại chẳng có ai. Người được việc nhất cũng chỉ có Hứa Trắc phi nhưng dù sao cũng chỉ là con gái của một Vương gia khác họ, chẳng có chút thực quyền nào thì còn nói gì tới việc hỗ trợ. Cũng may, bản thân Hứa U U cũng không tồi, có mỹ mạo có tài hoa, có thể nói chuyện với ông ta cũng có thể cai quản Vương phủ. Còn Mộc Nghiên đúng là vô cùng tốt, rất hợp ý ông ta, làm việc cũng rất thông minh lanh lợi. Nhưng mà như thế cũng có ích lợi gì đâu, chung quy cũng không thể trợ giúp việc lớn cho ông ta.

“Khởi bẩm Vương gia, Ngũ Vương gia đến.” Vạn Tam bẩm báo, Vạn Tam chính là tâm phúc của Tứ Vương gia.

Tứ Vương gia gật đầu: “Mau mời vào.” Cho dù thế nào thì hiện tại lão Ngũ vẫn đứng trên cùng một chiếc thuyền với ông ta. Nhưng ông ta cũng biết cùng theo phe yếu với ông ta, chưa chắc lão Ngũ sẽ không sinh ra tâm tư gì khác. Dù sao cũng đều là nhi tử của Thiên gia, ai lại không muốn làm Hoàng đế chứ! Hai năm qua đi, ông ta dần dần cảm nhận được Ngũ Vương gia có ý rời khỏi. Có điều dường như ông ta vẫn tỏ vẻ như không biết, Ngũ Vương gia cũng như vậy, nếu như không hoàn toàn chắc chắn, lão Ngũ cũng không dám dứt bỏ khỏi mình ngay.

Bước chân của Ngũ Vương gia có vài phần gấp gáp, ông ta nhận được tin tức thì đến đây xác nhận ngay với hi vọng mọi việc không giống như ông ta nghĩ.

“Tứ ca.” Vừa vào cửa, Ngũ Vương gia đã gọi.

Tứ Vương gia nhìn vẻ mặt ông ta vội vàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Dù sao đệ cũng không còn là thiếu niên lỗ mãng nữa, sao đi nhanh thế?” Tứ Vương gia ghét bỏ nhăn lông mày.

Ngũ Vương gia đâu quan tâm được những chuyện này nữa, ông ta ngồi xuống nói: “Tứ ca có từng nuôi mỹ nhân để bản thân sử dụng không?” Đúng là không quanh co lòng vòng mà cực kỳ thẳng thắn.

Trong lòng Tứ Vương gia sửng sốt, chuyện này ông ta chưa từng nói cho bất cứ ai, ngay cả Ngũ Vương gia cũng không biết, nhưng bây giờ thấy lão Ngũ hỏi dò như thế thì trong lòng Tứ Vương gia sinh ra một vài linh cảm xấu. Đúng như dự đoán, sau đó Ngũ Vương gia tiếp tục hỏi: “Tứ ca đừng vội giấu đệ, rốt cuộc là có hay không?”

Tứ Vương gia cũng không nói thẳng mà hỏi ngược lại: “Vậy đệ nghe chuyện này từ đâu?”

Ngũ Vương gia nghe Tứ Vương gia nói như vậy thì trong lòng sinh ra linh cảm không lành, ông ta hơi nhíu mày: “Đệ nghe được tin tức nói trong kinh thành có mấy thiếu nữ không rõ lai lịch, một người trong số đó quyến rũ lão Lục, kết quả bị đệ ấy phát hiện nên Hoàng thượng lệnh cho đệ ấy điều tra việc này.”

Tứ Vương gia cười lạnh: “Lão Lục là cái tên háo sắc không có học thức, không tài năng thì có bản lĩnh gì.”

Vậy xem ra không cần phải lo lắng quá.

Ngũ Vương gia: “Nhưng mà phụ hoàng lệnh cho Phó Thời Hàn hỗ trợ lão Lục điều tra. Huynh biết đấy, nếu như lão Lục tự điều tra thì chuyện này cũng chẳng đi đến đâu được nhưng mà phụ hoàng lại hạ lệnh cho Phó Thời Hàn hỗ trợ đệ ấy, như thế thì lại hoàn toàn không giống nữa. Nghe nói trước đó là Phó Thời Hàn khuyến khích lão Lục tiến cung cầu kiến Hoàng thượng, còn không biết có phải hắn đã phát hiện ra cái gì hay chưa nên mới lấy lão Lục làm mũi nhọn đấy!”

Tứ Vương gia tức giận đập bàn: “Lại là cái tên Phó Thời Hàn. Sao hắn cứ bám dai như đỉa vậy?”

Lúc này sao Ngũ Vương gia lại không hiểu được nữa, giọng nói của ông ta thấp hơn rất nhiều: “Quả nhiên Tứ ca có làm đúng không?”

Lúc này Tứ Vương gia mới phản ứng lại, Ngũ Vương gia vẫn ở đây nên ông ta đã thay đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Chuyện này thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Đệ cũng biết, Tứ ca không phải là người như vậy, nếu như có việc này thì đương nhiên ta phải thương lượng với đệ trước. Còn việc quyến rũ lão Lục là vì ta nhìn đệ ấy không thuận mắt, còn nói một đám nữ nhân không rõ lai lịch thì điều này ta thật sự không biết.”

Một phần thật lẫn chín phần giả dối, Ngũ Vương gia cũng không phải là kẻ tầm thường cho nên cũng giả vờ tin tưởng, “Vậy Tứ ca phải cẩn thận. Cho dù là lão Lục hay là Phó Thời Hàn đều không phải là người dễ chọc. Có lẽ bọn họ muốn đẩy chuyện này lên người huynh nên Tứ ca phải tính toán cẩn thận chút.”

“Ta cũng lo lắng bọn họ sẽ lấy việc này làm cái cớ để đổ cho ta. Đệ biết đấy, vài ngày trước Minh Y còn hãm hại A Cẩn, làm gì có chuyện đám Lục Vương gia không báo thù cơ chứ. Việc này đúng là một cơ hội cho bọn họ để giội nước bẩn lên người ta. Đệ cứ yên tâm, chắc chắn ta sẽ tính toán không thể để cho bọn họ chiếm được chút lợi nào.”

Ngũ Vương gia mỉm cười: “Như vậy thì tốt, đã vậy thì đệ cũng không ở đây lâu. Ngày mai đệ phải lên đường đi Giang Nam, đệ còn phải về nhà chuẩn bị một chút.” Ông ta đứng dậy định đi.

Tứ Vương gia bỗng có chút ngạc nhiên: “Đệ muốn đi Giang Nam à? Sao chưa nghe thấy đệ nói lần nào?”

Ngũ Vương gia: “Hôm qua phụ hoàng đã hạ lệnh. Hôm nay đệ đến đây cũng muốn nói cho Tứ ca việc này.”

“Có việc lớn gì ở Giang Nam vậy?” Tứ Vương gia vội vàng hỏi. Mấy năm qua. Ngũ Vương gia nhận được lệnh làm việc còn nhiều hơn ông ta, nếu cứ thế tính ra thì ngoại trừ một Lục Vương gia không có học thức thì ông ta là người nhận lệnh làm việc ít nhất. Bình thường ông ta cũng chưa phát hiện ra việc này nhưng hôm nay nghĩ kỹ lại thì lại đúng như thế. Nghĩ tới đây, trong lòng ông ta sinh ra một luồng ý lạnh.

“Chỉ là điều tra một vài việc thôi Tứ ca, ta cũng không ở lại lâu.” Nói xong, ông ta đứng dậy.

Đợi khi ông ta rời đi rồi, Tứ Vương gia còn chưa nghĩ ra được nên làm thế nào. Nếu suy nghĩ kỹ lại thì Ngũ Vương gia đã hơi xông ra ngoài rồi, ra sức cho phụ hoàng còn hơn cả ông ta. Ông ta nắm chặt nắm đấm, hận vô cùng!

Những điều này, từng việc từng chuyện đều không có cái nào thuận lợi cả!

Mà ông ta không biết rằng vẫn còn một chuyện không như ý đã xảy ra.

Lúc này, Thời Hàn đang ở trong Lục Vương phủ, hắn nhìn tư liệu trên bàn, cười nói: “Lục thúc, quả nhiên thúc đã nhìn ra mọi việc, ngài xem những chứng cớ này đi!”

Lục Vương gia buồn bực mở tư liệu ra xem, con ngươi trong mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài: “Quả nhiên là tên khốn lão Tứ kia.”

Thời Hàn gật đầu: “Còn không phải sao, nếu không phải Lục thúc tính toán như thần thì làm sao chúng ta tìm ra nhiều chứng cứ như vậy được. Vẫn là Lục thúc lợi hại, tiểu chất khâm phục khâm phục.”

Lục Vương gia nghe xong thì dương dương đắc ý: “Tên khốn lão Tứ kia nuôi ra được một đứa láo toét dám bắt nạt A Cẩn nhà ta. Cũng không nhìn một chút xem cha A Cẩn anh minh thần võ như thế mà lại chịu để cho nàng ta bắt nạt sao? Đi, ta sẽ tiến cung báo thù cho nó.”

Thật sự lúc ông ấy nghe nói Minh Ngọc trong phủ của lão Tứ kia bắt nạt A Cẩn, ông ấy lập tức muốn đòi lời giải thích nhưng lại được Cẩn Ngôn khuyên nhủ. Nhìn xem, ông ấy cũng không phải là người thích gây chuyện mà là người lấy đức phục người, đúng là như vậy! Ha ha!

“Vậy Thời Hàn sẽ không tiến cung cùng với Lục thúc.” Thời Hàn nói. Thấy Lục Vương gia định nói cái gì, Thời Hàn lại nói đầy ẩn ý: “Bình thường Hoàng Thượng đều nói Lục thúc uống rượu mua vui, lần này chính là lúc thích hợp để Hoàng Thượng nhìn thấy năng lực của Lục thúc. Nếu đã là chủ ý của ngài đương nhiên ta không thể tranh công được.”

Lục vương gia vừa nghe, đúng là không có lý nào lại làm như thế cho nên cũng không trì hoãn, lập tức sắp xếp ổn thỏa, phái Phúc Quý ôm những tư liệu này tiến cung. Ông ấy cực kỳ đắc ý, nhất định phải tố cáo tội trạng của Tứ Vương gia!

Lừa được Lục Vương gia đi xong, Thời Hàn đứng trước cửa với khuôn mặt tươi cười đưa tiễn. A Cẩn lém lỉnh ló đầu ra khỏi cái cây phía sau, nhướng mày hỏi: “Thời Hàn ca ca lại xúi giục phụ thân muội làm gì đấy?”

Lại nói, từ lúc phụ thân và Thời Hàn ca ca chơi với nhau thì rõ ràng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, đúng là tổ tiên tích đức.

“Đâu phải là xúi giục, phụ thân muội tốt đương nhiên các muội cũng được thơm lây không phải sao?”

A Cẩn nói thầm: “Nhưng mà lúc ông ấy không tốt thì chúng ta cũng vẫn tốt mà! Không những tốt mà Hoàng gia gia còn đặc biệt quan tâm tới chúng ta nữa!” Cái suy nghĩ trông mong cha mình tiếp tục uống rượu mua vui làm sao mới bỏ được đây? Quả nhiên nàng không phải là một đứa con gái ngoan!

Có thể là Thời Hàn đã đoán ra được nội tâm của tiểu cô nương còn chưa nói ra được, hắn hỏi: “Cha muội là hạng người gì?”

A Cẩn không rõ, hạng người gì nhỉ? Không phải là ai cũng biết sao? Đâu cần huynh ấy phải hỏi! Đúng là kỳ quái!

“Đương nhiên cha muội là người không đàng hoàng.”

Cẩn Ngôn vừa đi tới cửa viện đã nghe được một câu như vậy, may mà không bị ngã. Tám năm nay hắn không ở nhà, muội muội càng ngày càng trở nên hung tàn. Quả nhiên không thể để cho Phó Thời Hàn dạy trẻ con. Trước đây chỉ là hơi nghịch ngợm nhưng dù sao vẫn là bé ngoan. Như giờ lại đang nói chuyện trên trời dưới biển, may mà không ai nghe thấy. Nếu không thì...

Đột nhiên hắn nhanh trí ngẩng đầu lên thì thấy thị vệ thiếp thân của Phó Thời Hàn ngồi trên cây lớn trước cửa viện, khuôn mặt không cảm xúc mà nhìn hắn. Cẩn Ngôn hiểu rõ, chẳng trách hai người kia lại dám nói chuyện trên trời dưới biển như vậy, hóa ra là thế.

Chỉ là... như thế cũng không thể che lấp đi sự thật là hắn đã dạy hư trẻ con. Về sau, con của mình và Tố Vấn nhất định phải cách xa kẻ này một chút mới được.

Cẩn Ngôn chỉ nghĩ như vậy nhưng hoàn toàn không hề nghĩ con trai của hắn tại sao người ta lại phải dạy. Người sau này thật sự bị Phó Thời Hàn dạy đến lật trời chính là con trai của chính người ta, là cháu ngoại trai của hắn. Đương nhiên, hiện tại mấy việc này vẫn chưa xuất hiện.

Dĩ nhiên, Thời Hàn đã nhìn thấy Cẩn Ngôn nhưng mà cũng chẳng sao, hắn nhíu mày nói: “Nha đầu này đúng là không vững lòng, nếu muội biết cha muội là người như thế nào rồi thì có gì phải lo lắng đâu? Cho dù có là chuyện tốt nói không chừng để ông ấy làm lại sinh ra sóng to gió lớn khác ý chứ, muội cũng biết, người này rất không đáng tin!”

A Cẩn lên án nói: “Chẳng trách huynh không tiến cung cùng ông ấy. Ồ, không đúng, muội hi vọng Tứ bá phụ không tốt, không phải là chúng ta muốn giết chết ông ta sao?”

Nói trắng ra như thế thật sự không được!

Nhưng mà A Cẩn không quan tâm tới chuyện đó, Phó Thời Hàn không phải là người khác mà là người lớn lên từ nhỏ với nàng!

Thời Hàn: “Lẽ nào muội cảm thấy một chuyện nhỏ như vậy có thể giết chết được một Vương gia? Đùa gì vậy! Nuôi dưỡng nữ nhân để lôi kéo triều thần, thấy việc này có vẻ khó nghe nhưng Thiên gia sẽ không vì điều đó mà thật sự phế Tứ Vương gia, dồn đến bước cuối cùng đâu.”

A Cẩn:: = 囗 =!

"Thiên gia già rồi, mặc dù cực kỳ kiêng kỵ người ngóng trông ngôi vị Hoàng đế của ông ấy nhưng mà sẽ không đánh chết con trai của mình, hơn nữa Vương gia đương triều cũng không nhiều.” Thời Hàn phân tích cho A Cẩn: “Cho nên chỉ cần Thiên gia còn tại vị, dù Tứ Vương gia có thất thế nhưng cũng sẽ không bị tước bỏ phong hào Vương gia, càng không bị giết chết, điều này muội cần phải hiểu được, dù gì họ cũng là máu mủ ruột già.”

A Cẩn nghĩ kỹ lại cảm thấy lời của Phó Thời Hàn có mấy phần đạo lý, không khỏi có chút nhụt chí: “Ông ta làm muội phiền chết mất.”

Thời Hàn cũng không hỏi A Cẩn sao một tiểu cô nương lại nhìn Tứ Vương gia không vừa mắt như vậy. Từ nhỏ tiểu cô nương này đã thông minh lém lỉnh, có lẽ đã nghe được bí mật gì đó nên mới dẫn đến điều này.

“Đôi khi, sống sót còn khó chịu hơn là chết!” Thời Hàn cảm thấy hắn cần phải khai thông một đạo lý mới cho A Cẩn, A Cẩn thật sự không hiểu!

A Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

"Chuyện gì làm con người khổ sở nhất? Là cầu mà không được, điều mà Tứ Vương gia liều mạng theo đuổi cả đời này chính là ngôi vị Hoàng đế. Cầu mà không được, hi vọng không ngừng vụt tắt, đòn đả kích này còn mạnh mẽ hơn làm cho ông ta chết đi.” Về điểm này, muội còn không bằng mẹ muội, xem mẹ muội hận không thể giết chết Tứ Vương gia như vậy nhưng chẳng phải là Mộc Nghiên vẫn chưa ra tay sao?

A Cẩn rơi vào suy nghĩ một hồi, đăm chiêu gật đầu: “Huynh nói rất có lý.”

Thời Hàn cười: “Ta nói đương nhiên là có lý, cho dù thế nào chúng ta luôn luôn đứng cùng một chiến tuyến.”

A Cẩn lại hỏi: “Vậy nếu cha muội tiến cung rồi làm hỏng việc này thì sẽ thế nào?”

Nói đến đây, Thời Hàn cũng không thể nói rõ được. Phải biết rằng hành vi của Lục Vương gia là điều mà người thường khó có thể đoán được. Mặc dù hắn không phải là “người thường” nhưng vẫn không thể hiểu rõ được.

“Không biết, đợi xem đi. Nói chung, đương nhiên là Tứ Vương gia sẽ gặp khó khăn, sau đó để xem cha muội có thể tính toán được cái gì cho bản thân mình. Nếu muốn cái vị trí chẳng ra gì kia thì thà sống vui vẻ bừa bãi còn hơn, rơi vào vòng xoáy tranh quyền đoạt vị chưa chắc đã vui vẻ như thế.” Dường như Thời Hàn nghĩ đến điều gì nên nói ra lời từ tận đáy lòng.

A Cẩn “Ồ” một tiếng, nhìn thấy Cẩn Ngôn ca ca đứng ở cửa viện thì vẫy tay: “Ca Ca đến rồi mà sao không vào?” Chỗ này rõ ràng là vị trí sân thư phòng của Lục Vương gia nhưng nàng lại làm như phòng ngủ của mình vậy.

“Nghe hai người nói chuyện với nhau đương nhiên ta không dễ dàng xen vào được. Nếu chẳng may bị Phó huynh âm thầm tính toán thì không tốt rồi.” Cẩn Ngôn mỉm cười.

“Ca Ca đúng là quá hiểu bản chất của Phó Thời Hàn.” A Cẩn gật đầu.

Thời Hàn: "..." Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn thấy thiệp mời trong tay Cẩn Ngôn, hỏi: “Đây là?”

Cẩn Ngôn nở nụ cười: “Ta đã lâu không ở kinh thành, nhìn cái này cũng biết đây là thiệp mời hội bách hoa hằng năm. Ngươi đúng là, tâm tư quả nhiên không ở trên người. Có điều ta nghĩ tấm thiệp của ngươi cũng được đưa tới phủ rồi.”

Mỗi năm có một lần hội bách hoa, nói đến hội bách hoa chính là truyền thống của triều đại này. Năm đó, thủa mới khai quốc, quyền lực của thế gia cũ và tân hoàng quả thật khó có thể dung hợp được, cũng không biết ai đã đưa ra chủ ý vào mùa hè hằng năm là thời điểm trăm hoa đua nở sẽ tổ chức hội bách hoa. Trên hội bách hoa, các thiên kim tiểu thư và các công tử vừa tới tuổi của các nhà đều phải tham dự. Nếu như vừa mắt nhau thì cũng có thể trở về nói với trưởng bối và sau đó thúc đẩy việc thành hôn.

Năm đó là do muốn dung hợp giữa thế gia và gia tộc mới nhưng sau hơn một trăm năm lại trở thành một lễ xem mắt vô cùng đáng được tôn trọng.

Thời Hàn nhìn thiệp mời, cười nói: “Ta chưa từng có cơ hội đến đó.”

Cẩn Ngôn kinh ngạc: “Ngươi cũng không còn nhỏ nhỉ? Không phải vừa đến tuổi đều sẽ được mời sao? Lẽ nào... bọn họ chê ngươi quá tuấn lãng, đi tới đó sẽ làm ánh mắt của mọi người tập trung hết lên người đệ, cho nên mới không phát thiệp mời cho đệ?” Đây đúng là chuyện cười mà.

Thời Hàn: “Chắc là vậy! Hoặc là bọn họ có đưa thiệp mời mà ta không để ý nên đã vất đi.”

A Cẩn: Đúng là tùy hứng! Ơ, đợi đã!

A Cẩn hỏi: “Tại sao bao nhiêu năm như vậy mà muội không nhận được, không phải đủ mười hai tuổi trở lên là có thể tham gia sao?”

Thời Hàn còn hiểu rõ hơn cả nàng: “Tầm này hằng năm, muội đều đi gặp Cẩn Ngôn.” Nói theo nghĩa bóng là muội không tới bách hoa hội là vì ca ca của muội.

A Cẩn lại “Ồ” một tiếng, cảm thấy thì ra là vậy.

Thời Hàn im lặng mỉm cười, muội xem, cho nên tầm này hằng năm ta đều đề nghị Lục thẩm đi thăm Cẩn Ngôn đó!

“Vậy năm nay muội muốn đi không?” Thời Hàn hỏi.

A Cẩn gật đầu: “ Đương nhiên muội phải đi rồi.” Nàng cười hì hì: “Muội còn chưa từng thấy đâu!”

Thời Hàn mỉm cười: “Vậy chúng ta đi cùng nhau, ta bảo vệ muội!”

A Cẩn kiêu ngạo, nàng chống nạnh: “Rốt cuộc là ai bảo vệ ai, huynh đẹp như vậy nhất định sẽ bị những cô nương đó cướp đi.”

Cẩn Ngôn: Lời nói của hai người họ thật sự không thể nghe được... Trời ạ!