Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 166: C166: Chương 166




Thật ra hôm đó thảo luận Phó Thời Hàn đã nói có thể phương hướng của bọn họ sai rồi, lúc đó hắn đã cảm thấy có lẽ người có vấn đề là Thôi Mẫn. Nhưng khi đó không dám khẳng định, con người Thời Hàn không thích nói nhảm, bởi vậy cũng không nói nhiều hơn với A Cẩn. Bây giờ nghe A Cẩn báo lại tình hình thực tế thì cảm thán mãi.

Cùng lúc này, A Cẩn mới nghĩ đến đường ca Cẩn Ninh của nàng thích Thôi Mẫn đây này! Nếu vậy thì đường ca Cẩn Ninh nên thế nào đây? Tuy ngoài miệng không muốn để cho đường ca Cẩn Ninh dây dưa với Thôi Mẫn, nhưng A Cẩn vẫn cảm thấy người thân của mình có thể đạt được hạnh phúc.

A Cẩn có hơi buồn phiền, nói với Thời Hàn việc này. Thời Hàn cũng cảm thán không thôi, hắn cảm thấy nếu như Thôi Mẫn có thể gả cho Cẩn Ninh thì đúng là không thể tốt hơn, nhưng bây giờ chuyện lại không hề đơn giản như bọn họ nghĩ. Thôi Mẫn không muốn, cho dù Cẩn Ninh có hàng trăm ngàn tâm tư, nhưng Thôi Mẫn không thích. Nàng ấy tình nguyện rời khỏi Kinh thành mãi mãi không trở lại cũng không muốn đón nhận Cẩn Ninh. Mỗi người đều có lựa chọn của mình, đây chính là lựa chọn của Thôi Mẫn.

Thời Hàn nói chuyện với A Cẩn xong thì hồi phủ, nghĩ tới nhiều chuyện hơn. Thôi Mẫn trúng độc là lễ vật cuối cùng mà Thôi Mẫn đưa cho hắn, nhưng nàng ấy không biết, cho dù nàng ấy không làm vậy, hắn cũng đã nghĩ xong nên ứng đối thế nào.

“Biểu ca.” Nghe nói Thời Hàn vừa từ Lục Vương phủ về, Cẩn Ninh đã đứng đợi trước cổng. Vừa thấy Thời Hàn, Cẩn Ninh đã vội vàng hỏi: “Biểu ca, huynh đi gặp A Cẩn sao?”

Bây giờ đủ thứ giả thuyết trong Kinh thành, nhưng chuyện thực tế thế nào thì không người ngoài nào biết được. Cẩn Ninh sốt ruột muốn biết chân tướng: “Thôi Mẫn… Rốt cuộc là Thôi Mẫn đã xảy ra chuyện gì?”

Thời Hàn còn chưa kịp trả lời thì đã thấy thị vệ thân cận của Nhị Vương gia đến tìm hắn. Thời Hàn mỉm cười: “Đợi ta về rồi nói.”

Cẩn Ninh do dự một chút bèn đi theo Thời Hàn, Nhị Vương gia thấy Cẩn Ninh cũng theo tới, nhíu mày: “Sao con cũng đến?”

Cẩn Ninh nghiêm túc: “Con muốn biết người tìm biểu ca có liên quan gì đến Thôi Mẫn không. Thật ra mọi người đều biết đúng không? Đều biết con thích Thôi Mẫn.”

Cẩn Ninh cũng không phải người ngốc, chỉ cần suy nghĩ kĩ một chút là hiểu rõ, chuyện hắn thích Thôi Mẫn vốn không giấu được. Mà tất cả mọi người đều không nhắc đến, có lẽ là do có vấn đề. Bây giờ hắn sợ nhất chính là chuyện Thôi Mẫn trúng độc có liên quan đến nhà mình.

Cẩn Ninh cực kì nghiêm túc, Nhị Vương gia liếc hắn một cái rồi nói: “Đi ra ngoài cho ta.”

Cẩn Ninh đứng yên không động đậy.

“Chúng ta thảo luận chuyện quan trọng, không liên quan gì đến Thôi Mẫn.” Thời Hàn trấn an Cẩn Ninh: “Đệ ra ngoài chờ ta trước đi.” Hắn nghiêm túc.

Nhị Vương gia lập tức nở nụ cười lạnh: “Không đi? Được, con không đi thì cứ đứng đợi ở đây nghe chúng ta nói chuyện. Con cũng không phải là tiểu hài tử mà vẫn tùy hứng như vậy. Ta đúng là không hiểu nổi, sao con lại giống như hài tử chưa trưởng thành, đừng nói đến biểu ca con, ngay cả ca ca con cũng gánh vác hơn con nhiều. Ngày nào con cũng thi từ ca phú, con có nghĩ đến chúng ta đang mưu đồ gì không?”

Cẩn Ninh không nói lời nào, hắn cảm thấy cổ họng đắng chát, không phải là hắn không hiểu, sinh ra ở Hoàng gia, nếu như nói bản thân không hiểu gì cả thì đúng là đồ ngốc. Chỉ là hắn không thích tham dự những thứ đó, những tính toán những mưu đồ đó, nghĩ đến những chuyện đó, hắn đã cảm thấy không thú vị.

Hắn cũng biết phụ thân hắn và ca ca, thậm chí là biểu ca làm vì nhà họ, nhưng dường như bởi vì có bọn họ, hắn mới có thể đi con đường mình muốn đi. Chỉ là bây giờ hình như không phải.

Thời Hàn thấy Cẩn Ninh ngẩn người thì trở tay đóng cửa.

Đợi ngồi xuống, Nhị Vương gia tự tay rót trà cho Thời Hàn, ông liếc Cẩn Ninh một cái: “Qua đây ngồi đi.”

Cẩn Ninh mím môi ngồi xuống bên cạnh họ. Nhị Vương gia tiếp tục rót trà, sau đó nói: “Lúc hạ triều hôm nay không phải con nói có chuyện muốn nói với ta sao?”

Thời Hàn mỉm cười: “Vâng, con có tin nội bộ, Tề Vương gia Triệu Mộc lợi dụng tiểu thiếp bên cạnh hắn để lôi kéo triều thần.”

Nhị Vương gia lập tức nhíu mày, Thời Hàn mỉm cười: “Nghe nói đầu bảng của Tề Vương phủ chính là Tô Nhu cô nương. Phải biết rằng ai ai cũng biết Tề Vương gia coi Tô Nhu là tình yêu đích thực, vì Tô Nhu mà thậm chí không tiếc đắc tội A Cẩn. Đương nhiên, A Cẩn là tiểu bối, không thể coi là đắc tội gì, chỉ là quan hệ rắc rối phức tạp trong đó đủ để chứng minh vấn đề. Tề Vương gia bằng lòng đưa Tô Nhu mà mình yêu thích cho người khác tương đương nói hắn ta coi trọng người đó. Ít nhất, người ngủ với Tô Nhu có thể nghĩ như vậy.”

Phó Thời Hàn vẫn giữ nụ cười, nhưng hàm nghĩa trong lời nói lại khiến người ta ghê tởm muốn ói. Nghe lời này, đừng nói Cẩn Ninh, ngay cả Nhị Vương gia cũng cảm thấy buồn nôn khó nói, loại cảm giác này không phải người bình thường có thể chịu được.

“Hắn ta điên rồi sao? Chẳng lẽ không chê bẩn à? Hơn nữa, đầu nón xanh thế này…” Nhị Vương gia không nói được nữa.

Thời Hàn nghiêm túc: “Chỉ cần hắn ta leo lên Hoàng vị, tất cả tiểu thiếp đều có thể tặng cho người, cũng có thể gi ết chết. Đây không đáng là gì, nếu như thật sự công thành danh toại, ai sẽ nói nhiều vậy chứ! Hơn nữa, có ai ngờ được lúc trước hắn sẽ tặng tiểu thiếp của mình ra ngoài chứ? Dù sao cũng không phải chính phi.” Thời Hàn dừng lại một chút rồi cười lạnh: “Con nghĩ cho dù là chính phi, có lẽ hắn ta cũng làm được, đây chính là hắn ta.”

Cẩn Ninh gần như không tin nổi, Hoàng thúc nho nhã lạnh lùng, không hỏi thế sự trong mắt hắn, nhưng trong mắt biểu ca và phụ thân, hắn ta lại là một người không từ thủ đoạn vì Hoàng vị. Chuyện này đúng là lật đổ nhận biết vốn có của Cẩn Ninh.

Thời Hàn cũng không khách sáo, tiếp tục nói: “Con đã điều tra, cụ thể có ai thì bây giờ vẫn chưa nói được. Nhưng căn cứ theo tin tức của con, Hứa đại nhân, Triệu đại nhân, Liên đại nhân đều là khách quý trong đó. Con đã sắp xếp người để điều tra cụ thể ai, tin là chẳng mấy chốc sẽ có kết quả.”

Nhị Vương gia cầm chén trà: “Triệu Mộc thật sự muốn đoạt Hoàng vị sao? Danh không chính, ngôn không thuận, hắn ta điên rồi. Gần đây quan hệ của hắn ta và lão Ngũ rất tốt, có thể tất cả đều là do hắn ta làm giúp lão Ngũ không?”

Thời Hàn lắc đầu, hắn cười lạnh, sao lại thế được? Nếu như nói dưới gầm trời này có ai Triệu Mộc căm hận nhất thì chắc chắn người này là Ngũ Vương gia, không ai có thể vượt qua. Trong lòng hắn ta, Ngũ Vương gia là người hại chết Tô Thanh Mi, Tô Thanh Mi là tình yêu đích thực mà cả đời này hắn ta cũng không thể quên.

“Không! Ta cá chỉ cần có cơ hội, người đầu tiên mà hắn ta giết chính là Ngũ Vương gia.”

Nhị Vương gia không hiểu: “Vì sao?” Ông hồ nghi nhìn Thời Hàn: “Rốt cuộc là con còn biết chuyện gì? Ta vẫn luôn nghĩ con còn biết bao nhiêu. Thời Hàn, ta biết con có nơi để thám thính tin tức, ta cũng cực kì tin tưởng con, chỉ là có đôi khi ta nghĩ, con…”

Thời Hàn ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Tề Vương gia có một đoạn tình cảm với Ngũ Vương phi.”

Thời Hàn vừa nói như vậy, Nhị Vương gia lập tức ngạc nhiên đến ngây người: “Con nói… Con nói cái gì?”

Ông ngạc nhiên không thôi nhìn Thời Hàn, hoàn toàn không tin nổi. Ông hỏi: “Con nói thật sao? Tô Thanh Mi và Triệu Mộc có một đoạn tình cảm? Vậy Ngũ đệ có biết không?”

Thời Hàn cười ha ha, chỉ là nụ cười hơi lạnh: “Biết không? Người cảm thấy biết không? Nếu như biết, Ngũ Vương gia sẽ đứng cùng một chiến tuyến với Tề Vương gia sao? Có lẽ lúc ban đầu Tề Vương gia không quan tâm đ ến Hoàng vị. Nhưng ta dám chắc chắn, từ khi Tô Thanh Mi chết, hắn ta bèn nhất định phải đạt được Hoàng vị. Chỉ khi đạt được Hoàng vị, hắn ta mới có thể nắm chặt vận mệnh của mình, chỉ khi đạt được Hoàng vị, hắn ta mới có thể giết Ngũ Vương gia. Người khác đều có thể sống, nhưng Ngũ Vương gia không thể, trong lòng hắn ta, Ngũ Vương gia là người giết Tô Thanh Mi. Cho dù có hàng trăm ngàn ngỗ tác* nghiệm thi chứng minh Tô Thanh Mi tự sát, nhưng trong lòng Tề Vương gia, Ngũ Vương gia nhất định là hung thủ. Còn về Ngũ Vương gia, người cảm thấy vì sao sau khi Tô Thanh Mi chết, Ngũ Vương gia vẫn muốn điều tra nàng ta chứ?”

*Ngỗ tác: Người khám nghiệm tử thi.


Nhị Vương gia cau mày, ông nhìn sang Thời Hàn, im lặng.

Lúc đầu Cẩn Ninh cho rằng bọn họ muốn nói đến Thôi Mẫn, nhưng tuyệt đối không ngờ vậy mà biết được bí mật Hoàng thất thế này. Hắn không thể tưởng tượng được, Ngũ thẩm nhìn dịu dàng hiền thục, cao quý hào phóng lại có quan hệ với Hoàng thúc. Mà Hoàng thúc… Hoàng thúc cũng thế, bọn họ ở bên nhau khiến hắn giật mình, bàng hoàng không thôi.

“Những lời này con vốn không muốn nói nhiều, người đều đã chết rồi, chúng ta còn nói lại thì dù sao cũng không tốt lắm. Dượng, có một số việc không phải ta không muốn nói, nói ra rồi cũng không có ảnh hưởng lớn gì đến mọi chuyện. Người chỉ cần biết kết quả là được, nếu như biết quá trình sẽ khiến người ta cảm thấy cực kì dơ bẩn.” Thời Hàn cười khổ.

Nhị Vương gia hiểu, ông thở dài: “Đúng là không ngờ, quả thật là vậy.”

Tuy Nhị Vương gia không hợp chính kiến với Ngũ Vương gia, nhưng dù sao cũng là huynh đệ ruột, không phải dạng có ngươi không có ta như Tứ Vương gia. Ông nhíu mày: “Chẳng lẽ không nên nói chuyện này cho lão Ngũ sao? Để Triệu Mộc tùy ý lừa gạt lão Ngũ thế này, ta không nhìn được.”

Nghĩ đến lão Ngũ tuổi này vẫn không có một đứa con trai nào, dường như ông lại hiểu gì đó.

"Nữ nhân Tô Thanh Mi kia không muốn sinh con cho lão Ngũ, thế nên lâu như vậy bọn họ vẫn chưa có hài tử sao?”

Thời Hàn lắc đầu: “Điểm ấy con cũng không rõ, con nghĩ, Tô Thanh Mi đã chết, cụ thể thế nào đã không còn ai biết. Có lẽ là muốn sinh cũng không sinh được? Nhưng con cảm thấy những điều này cũng không có ý nghĩa gì, người cũng đã chết rồi. Còn về việc nói cho Ngũ Vương gia, con khuyên dượng không nên làm thế.”

“Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Ngũ Hoàng thúc mơ mơ màng màng, tiếp tục cùng ông ta qua lại thân thiết sao?” Cẩn Ninh không tin nổi.

Thời Hàn nhíu mày: “Sao lại không chứ? Nói cho bọn họ thì thế nào? Có đôi khi cân bằng rất quan trọng, bất kể lúc nào, bại lộ bản thân quá nhiều dưới ánh mắt người khác đều không phải là chuyện tốt. Bây giờ thân thể Hoàng Thượng rất tốt, các bên đều đang giằng co mới là thỏa đáng nhất. Đệ cảm thấy Hoàng Thượng muốn thấy cảnh một nhà lớn mạnh sao?”

Thời Hàn nói có đạo lý, Nhị Vương gia đều hiểu. Chẳng qua ông chỉ buột miệng thế thôi, nghĩ kĩ lại, ông nói: “Con nói đúng.”

Cẩn Ninh cảm thấy mình quả thật không phù hợp với những chuyện mưu tính này, nghe bọn họ nói như thế, lòng hắn buồn bực: “Không ngờ Hoàng thúc lại là người như thế.”

Rồi lại nghĩ đến Thôi Mẫn thích Tề Vương gia Triệu Mộc, hắn thật lòng hơi cảm kích Tô Nhu. Nếu như không có người tên Tô Nhu này, có lẽ Thôi Mẫn sẽ gả vào Tề Vương phủ, đây là chuyện hắn không muốn nhìn thấy. Mà Thôi Mẫn thích một người như vậy… Cẩn Ninh cắn môi, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Có phải là Tề Vương gia hại Thôi Mẫn không?”

Nhị Vương gia nguýt hắn một cái, im lặng, nhưng cũng nhìn về phía Thời Hàn.

“Có phải là hắn ta hại Thôi Mẫn không? Thôi Mẫn đã từng khéo léo từ chối hôn sự với hắn ta, người này nhỏ mọn, cũng có khả năng báo thù. Có phải là hắn ta không?” Cẩn Ninh truy hỏi.

Thời Hàn cảm thấy có đôi khi chân tướng thường là chuyện mà không ai nghĩ đến. Hắn nhìn hai người, nghiêm túc nói: “Không biết.”

“Đệ có thể nào đừng có mở miệng ngậm miệng đều là Thôi Mẫn không?” Thời Hàn nhìn Cẩn Ninh: “Thôi Mẫn là một người không có liên quan gì đến đệ cả.”

Đột nhiên Thời Hàn nói vậy khiến Cẩn Ninh ngẩn người. Nghĩ có lẽ bọn họ không quá tán thành hắn thích Thôi Mẫn, Cẩn Ninh quả thật không biết nên nói thế nào.

“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.

“Chuyện gì?” Nhị Vương gia cao giọng hỏi.

Người hầu ngoài cửa nói: “Khởi bẩm Vương gia, Hoàng Thượng sai người đến, nói là mời Phó đại nhân tiến cung.”

Phó Thời Hàn cười khổ.

“Gần đây con luôn bận rộn.”

Nhị Vương gia nghĩ lại một chút rồi nói: “Có phải là vì Ngu Kính Chi không, gần đây bên quân Phó gia có chút vấn đề mà Ngu Kính Chi không giải quyết được.” Tuổi còn trẻ mà đã nắm quyền quả nhiên không phải là một chuyện ổn thỏa.

Thời Hàn trợn mắt: “Ngu Kính Chi không giải quyết được, chẳng lẽ con có thể chắc? Con là quan văn, hỏi con thì làm được gì.”

“Ta chỉ là suy đoán như thế, có lẽ cũng không phải chuyện này, chỉ là ta nghĩ tám chín phần mười là thế. Con tiến cung nên ăn nói cẩn thận, chớ có như thế.”

Thời Hàn không vui, cười: “Còn có để người ta nghỉ ngơi không.”

Người hầu ở cửa bổ sung: “Nghe nói Quận chúa cũng tiến cung.”

Thời Hàn ho khan một cái, đứng lên: “Nếu Hoàng Thượng đã gọi ta, vậy ta không thể chậm trễ. Dượng, con cáo lui trước.” Nói rồi, hắn lập tức phất ống tay áo, đi ra ngoài.

Nhị Vương gia nhìn hành động của hắn, không nhịn được mà lắc đầu cười: “Xem ra ngay cả Hoàng Thượng cũng biết nhược điểm của Phó Thời Hàn là gì.”

Cẩn Ninh cảm thấy câu này của phụ thân hắn đúng là không có trình độ: “Chuyện biểu ca thích đường muội không phải cả thiên hạ đều biết sao?”

Nhị Vương gia trừng con mình một cái, nói: “Con còn cãi nữa sao?”

Cẩn Ninh yên lặng ra ngoài, trở về tiêu hóa tất cả chuyện hôm nay hắn biết.

Trên đường tiến cung Thời Hàn đã nghĩ ra vì sao lại đồng thời tuyên cả hắn lẫn A Cẩn tiến cung. Hắn suy nghĩ cẩn thận, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Ngu Quý phi. Có lẽ, chính là vì Thôi Mẫn.


Đợi Thời Hàn tiến cung, tiểu thái giám bèn dẫn hắn đến Ngự thư phòng. Quả nhiên, Ngu Kính Chi cũng chờ ở đây, sau khi Thời Hàn thỉnh an xong thì đứng sang một bên, hoàn toàn không mở miệng.

Hoàng Đế phê duyệt tấu chương, một lúc lâu sau mới đặt bút xuống. Ông nhìn hai người không hề quấy rầy mình chút nào, nói: “Kính Chi nói vấn đề của ngươi cho Thời Hàn đi.”

Phó Thời Hàn lập tức mở miệng: “Ừm, Ngu tướng quân là quan võ, ta là quan văn, hai chúng ta không có gì để nói mà?” Hắn cũng không muốn tham dự bất cứ chuyện gì có liên quan đến Phó gia. Bất kể là chuyện tốt hay cục diện rối rắm đều không có liên quan gì đến hắn, nghĩ như vậy, Thời Hàn càng kiên định mình không muốn quản.

Hoàng Đế liếc xéo hắn một cái, cười lạnh nói: “Sao nào? Ai nói quan văn không thể quản chuyện quan võ thế? Hơn nữa, con cứ từ chối như vậy, ta thấy con mới là người không đáng tin cậy nhỉ?”

Thời Hàn cảm thấy mình thật oan uổng, hắn không muốn quản chuyện Phó gia, đây là chuyện văn võ cả triều đều biết. Lúc này Hoàng Thượng lại bảo Ngu Kính Chi nói chuyện với hắn, tuyệt đối không được!

Thời Hàn thử nói rõ ràng: “Ta vốn cũng không hiểu, ai cũng có chuyên môn của mình, ta không hiểu, sao dám mò mẫm nghĩ kế. Ngu tướng quân nói đúng không?” Thời Hàn muốn nói rõ ràng với Ngu Kính Chi.

Ngu Kính Chi mỉm cười đứng một bên không đáp, nếu Hoàng Thượng đã muốn bày chuyện này ra trước mặt Phó Thời Hàn, vậy hắn cũng không nói gì thêm. Hắn chỉ lẳng lặng chờ đợi kết quả, bây giờ hắn xử lý quá khó, không bằng để Phó Thời Hàn làm.

Ngu Kính Chi không trả lời, Thời Hàn cũng không nói chuyện. Hắn dựa vào cây cột ở Ngự thư phòng như không có xương, lẳng lặng nhìn hai người trước mặt.

Hoàng Đế thấy hắn đứng cũng không đứng đàng hoàng, hừ lạnh nói: “Con đứng thẳng cho trẫm, con đúng là càng lúc càng không ra gì. Chẳng lẽ cho rằng trẫm không dám làm gì con sao?”

Thời Hàn mỉm cười: “Đương nhiên vi thần không dám suy nghĩ lung tung. Chỉ là, con không có năng lực đó.”

Hoàng Đế lại càng cười lạnh: “Không có năng lực? Không có năng lực còn dám nói một cách hùng hồn như vậy. Nếu đã không có năng lực thì đi học cho trẫm, đứng đây giả vờ yếu đuối làm gì. Nếu không thể học tốt thì trẫm còn cần những thần tử như các con làm gì!”

Thời Hàn cúi đầu nhưng vẫn không nói lời nào.

Thấy hắn như vậy, Hoàng Đế lại nói: “Ngu Kính Chi, nói!”

Ngu Kính Chi nhìn Thời Hàn một cái, thấy vẻ mặt hắn không vui, không biết vì sao tâm trạng của bản thân lại khá hơn hẳn. Có lẽ, có lẽ thấy tình địch sẽ như thế nhỉ?

Loại cảm giác “Ngươi sống không tốt lắm, ta cũng yên tâm” đúng là không nói ra thì người khác tuyệt đối không hiểu.

“Là thế này…”

A Cẩn ngồi trong cung Ngu Quý phi chơi đùa với hài tử, chơi một lát thì vỗ tay nói: “Con cảm thấy Khánh ca nhi không thú vị chút nào. Dù sao cũng không thú vị bằng Hoan Hỷ và Hoan Duyệt nhà con.”

Lúc hài tử đầy tháng, Lục Vương phi từng ôm bọn nhỏ vào cung một lần. Hai tiểu nha đầu cực kì hoạt bát, nhưng cũng là hai nhóc mít ướt, hoàn toàn khác tính tình của Khánh ca nhi.

Khánh ca nhi vẫn luôn yên lặng, ăn no thì ngủ, ngủ xong lại ăn, cực kì yên tĩnh.

Ngu Quý phi nở nụ cười: “Không phải ai cũng thấy hài tử nhà mình là tốt nhất sao?”

A Cẩn chậc chậc: “Cái gì gọi là cảm thấy hài tử nhà mình tốt, tiểu Hoan Hỷ và tiểu Hoan Duyệt nhà con vừa hoạt bát vừa lanh lợi đáng yêu. Khánh ca nhi… Con cảm thấy thằng bé chưa lớn đã già.”

Ngu Quý phi bị nàng chọc bật cười, nhưng dù là thế, bà vẫn nói: “Ta lại cảm thấy hài tử này rất hiểu chuyện, nó biết ta nuôi nó, đương nhiên tương đối ngoan ngoãn. Không phải mẹ ruột, sao có thể dung túng vô hạn với nó chứ?”

A Cẩn mếu máo: “Quý phi nương nương nói gì thế? Con biết tấm lòng người tốt nhất mà. Người sẽ đối với nó rất tốt, bất kể lúc nào cũng thế.”

Ngu Quý phi nhíu mày, nắm được cái đuôi trong lời nàng, hỏi: “Cái gì gọi là… Bất kể lúc nào.”

A Cẩn chớp mắt: “Ý con là cả hiện tại và tương lai.”

Ngu Quý phi cười: “Hiện tại và tương lai, tương lai… Cái tuổi này của ta có thể sống bao lâu chứ?” Bà dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nói không chừng ta sẽ chết. Đừng nói đến tuổi này của ta, cho dù còn trẻ thì cũng có nỗi lo này! Đừng nói đến người ngoài, người bạn tốt của con, tên Thôi Mẫn nhỉ? Con bé còn trẻ như vậy, không phải cũng trúng độc nặng sao?”

Nói rồi, Ngu Quý phi nhìn A Cẩn, chờ đợi nàng.

A Cẩn đã nghĩ đến những chuyện này sẽ xảy ra, bây giờ Ngu Quý phi nói vậy vốn cũng không nằm ngoài dự liệu của nàng.

“Người với người khác nhau, lựa chọn cũng khác nhau.” A Cẩn không nhắc đến Thôi Mẫn, tiếp tục đùa với Khánh ca nhi: “Ngươi nói đúng không? Tiểu Khánh ca nhi, người với người khác nhau nhỉ?”

“Ưm” Khánh ca nhi phát ra tiếng, sau đó tiếp tục ngậm miệng.

A Cẩn thấy hắn chất phác như thế thì bật cười: “Vẫn rất đáng yêu, không hề giống người nhà bọn họ.”

A Cẩn chuyển hướng chủ đề, Ngu Quý phi quan sát nét mặt nàng, muốn nhìn ra gì đó từ mặt nàng nhưng thất bại. Không thể không nói, có đôi khi A Cẩn cực kì thông minh, nàng sẽ không đi theo tiết tấu của người khác.

Ngu Quý phi không chắc Phó Thời Hàn có nói thân thế của Thôi Mẫn cho A Cẩn hay không, theo lý mà nói thì sẽ không. Nhưng bà lại cảm thấy thật ra giữa hai người không có bí mật lớn nào. Có lẽ cũng có khả năng. Ngu Quý phi lập tức xoắn xuýt, bà muốn hỏi nhưng cũng không biết nên hỏi thế nào. Vừa rồi chẳng qua bà chỉ thăm dò một chút, nhưng A Cẩn cũng không thuận theo bà nói tiếp, xem ra là không biết.


“Bảo con tiến cung ấy à, thật ra cũng không có chuyện gì. Lát nữa Thời Hàn cũng sẽ tiến cung, đợi nó đến, các con ở lại dùng bữa với nhau, sau đó để nó đưa con về.”

A Cẩn chống cằm nhìn Ngu Quý phi, nói: “Quý phi nương nương, người có lời muốn nói với con sao?”

Ngu Quý phi cười ẩn ý: “Vậy con cảm thấy ta nên có lời muốn nói không?”

A Cẩn lắc đầu, nàng chọc tay nhỏ của Khánh ca nhi, cười khanh khách. Đợi cười đủ rồi, nàng mới nói: “Nếu như Quý phi nương nương không muốn nói gì với con thì sao đột nhiên lại gọi con vào cung chứ! Rất kỳ lạ đó!”

Ngu Quý phi nhíu mày: “Ta đây không phải chế tạo cơ hội gặp mặt cho con và Phó Thời Hàn sao?”

A Cẩn lập tức cười ngửa tới ngửa lui, cười đủ rồi, nàng mới nằm trên giường nhỏ, thở mạnh: “Quý phi nương nương lo lắng quá rồi, chúng con vốn không có cố kỵ gì! Phó Thời Hàn sẽ đến Lục Vương phủ thăm con.”

Ngu Quý phi lặng im không nói, một lúc lâu sau, bà mới mở miệng: “Con không cố kỵ gì như vậy có ổn không?”

A Cẩn gật đầu, nghiêm túc: “Con cảm thấy rất tốt, người đều là sống vì bản thân, không phải vì người ngoài.”

Người khó được nhất chính là thế, nghĩ đến đây, Ngu Quý phi nói: “Phó Thời Hàn có nói quan hệ của ta với Thôi Mẫn cho con không?” Bà quyết định đi thẳng vào vấn đề.

A Cẩn lại không ngờ Ngu Quý phi có thể nói ra, nàng vốn tưởng rằng sau khi Ngu Quý phi thăm dò xong sẽ không nói tiếp, nhưng không ngờ bà ấy lại thật sự hỏi ra miệng. Giờ nghĩ lại cũng không phải là không có khả năng, dù sao cũng là người thân bà ấy, bà quan tâm cũng là bình thường.

“Con biết.” A Cẩn chỉ im lặng một chút, nhưng Ngu Quý phi hiểu A Cẩn biết, bà nói: “Ta nên nghĩ đến chứ, Phó Thời Hàn không giấu giếm con chuyện gì cả.”

A Cẩn nghiêm túc: “Huynh ấy không thể không nói cho con. Nếu như huynh ấy không nói cho con đã xảy ra chuyện gì mà đã đối xử cực kì tốt với Thôi Mẫn, con sẽ ghen tị. Tính con hung bạo, nếu như con ghen lên thì hậu quả rất nghiêm trọng.”

Nàng chững chạc đàng hoàng thế này lại chọc cười Ngu Quý phi. Bà nhìn A Cẩn, nói: “Hậu quả nghiêm trọng đến mức nào?”

A Cẩn: “Cực kì cực kì!”

Ngu Quý phi cười: “Nếu con đã biết thì vừa rồi sao lại phải giả vờ vô tội như thế?”

A Cẩn ngẩng đầu: “Con không biết mình có nên nói không mà! Dù sao người chỉ nói cho một mình Thời Hàn ca ca, huynh ấy lại nói cho con biết, con sợ người trách huynh ấy.”

A Cẩn thản nhiên khiến Ngu Quý phi cạn lời, bây giờ nhìn con quả thật không có bộ dạng lo lắng sợ hãi chút nào.

“A Cẩn, Thôi Mẫn, con bé vẫn khỏe chứ?”

A Cẩn do dự một chút: “Người nói phương diện nào?”

Ngu Quý phi sửng sốt, lập tức nói: “Mọi thứ.”

A Cẩn suy nghĩ một chút, trả lời: “Nếu người nói thân thể thì nói thật, không tốt lắm, nàng ấy trúng độc đã hơn ba tháng, tẩu tử con cũng không giải được. Nhưng sáng sớm mai nàng ấy sẽ lên đường, lên đường đến chỗ của Lý thần y, sau này nàng ấy sẽ trị liệu ở đó. Ngoài ra còn có đệ đệ nàng ấy đi cùng, thân thể của đệ đệ nàng ấy cũng không tốt. Tỷ đệ bọn họ ở cùng một chỗ cũng coi như là có bạn. Nếu như người nói tâm trạng thì con cảm thấy còn tốt, dù sao sắp rời khỏi Kinh thành thị phi này, con nghĩ tâm trạng Thôi Mẫn khá tốt.”

Ngu Quý phi cảm thấy hơi không hiểu, không hiểu A Cẩn. Nhưng nghe nàng nói thân thể Thôi Mẫn không tốt, bà lập tức có cảm giác một bàn tay vô hình đang bóp lấy trái tim bà.

“Con bé trúng độc? Chuyện gì đã xảy ra chứ? Có người hiềm nghi chưa?” Thật ra Ngu Quý phi cũng có người ở Thôi phủ, nhưng người của bà không có một tí manh mối nào. Điều này khiến Ngu Quý phi cảm thấy rất kì lạ, chuyện này không hợp lý cho lắm.

A Cẩn do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Ngu Quý phi: “Nếu con nói cho người thì người không được tức giận.”

Ngu Quý phi không hiểu, nhìn A Cẩn.

A Cẩn cắn cắn môi: “Thật ra, độc là do Thôi Mẫn tự hạ.”

Ngu Quý phi lập tức sợ ngây người, bà không tin nổi nhìn A Cẩn. Một lúc lâu sau, bà mới hỏi: “Con bé tự hạ độc mình? Là tính sai hay là… Hay là vẫn còn chuyện gì trong đó nữa? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ta quả thật nhìn không rõ, A Cẩn, con kể lại cho ta nghe đi. Quan hệ của các con vô cùng tốt, con nên biết nhỉ?”

A Cẩn gật đầu, chậm rãi nói: “Thôi Mẫn muốn rời khỏi Kinh thành, nhưng lại không thể đi mà không có lý do. Vừa vặn trời xui đất khiến biết được loại độc này, thế là nàng ấy liền dùng lên người mình. Nàng ấy muốn tạo cho mình một lý do để rời khỏi Kinh thành vĩnh viễn, lý do chính là vì nàng ấy trúng độc. Nàng ấy nói, nếu như nàng ấy ở lại Kinh thành, tương lai chắc chắn phải lấy chồng, không thì sẽ khiến Thôi gia mất mặt, mà nàng ấy đã không còn lòng dạ để yêu thích ai nữa. Cho nên, thế này là tốt nhất.”

A Cẩn nói đều là thật, người kia trong miệng nàng là Cẩn Ngôn, mà Ngu Quý phi lại hiểu sai, bà cho rằng đó là Triệu Mộc.

“Con bé vì người nam nhân kia mà làm như thế sao? Vì hắn ta, con bé không để ý mình đang trong kỳ để tang đã quyến rũ trước công chúng. Vì hắn ta, con bé tự hạ độc bản thân, hoàn toàn mặc kệ người thân của mình nghĩ thế nào sao? Con bé điện rồi à? Yêu một người thật sự quan trọng đến thế ư?” Ngu Quý phi cực kì hận, bà hung hăng đấm lên giường.

A Cẩn vội vàng ngăn cản Ngu Quý phi: “Không đâu, sau này nàng ấy sẽ không như vậy.”

Vành mắt Ngu Quý phi đỏ ửng: “Sau này? Con bé trúng độc nặng, còn có bao nhiêu sau này nữa? Con bé không suy nghĩ cho người nhà mình một chút nào sao? Triệu Mộc quan trọng đến vậy?”

A Cẩn biết, lúc nàng nói Ngu Quý phi sẽ hiểu sai, nhưng nàng cũng không giải thích, chỉ là đâm lao thì phải theo lao. Đây cũng là ý của Phó Thời Hàn, trước đó Phó Thời Hàn đã nói với nàng, nếu như Ngu Quý phi hỏi thì hắn sẽ nói như thế. Nhưng không ngờ, Ngu Quý phi không hỏi Phó Thời Hàn mà lại hỏi tới nàng.

“Triệu Mộc không quan trọng, hắn ta không quan trọng chút nào cả. Quý phi nương nương, người đừng quá lo lắng. Thôi Mẫn sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Lý thần y sẽ chữa khỏi cho nàng ấy.”

Ngu Quý phi cười khổ: “Chữa khỏi? Không phải con nói rất nặng sao? Chữa khỏi, một năm, hai năm, ba năm bốn năm… Một cô nương tốt như con bé lại muốn sống uổng phí thời gian thế này. Tất cả mọi thứ con bé làm vì sao chỉ là để rời khỏi Kinh thành không lấy chồng. Con không cảm thấy rất buồn cười sao? A Cẩn, vì sao Thôi Mẫn lại muốn thích một người như thế, vì sao con bé lại phải trọng tình cảm như thế. Nhiều khi, thật ra tình cảm chính là vết thương vô tận, con hiểu không?”

A Cẩn lắc đầu: “Con không hiểu. Nhưng mà con biết, lựa chọn của mỗi người không có cách nào để quay đầu. Quý phi nương nương, người không thể giữ khúc mắc trong lòng, người phải tin tưởng nàng ấy sẽ khá hơn. Hơn nữa, đó cũng là cuộc sống nàng ấy muốn.”

Ngu Quý phi dường như già đi rất nhiều: “Triệu Mộc đúng là đáng chết!”

A Cẩn không nói gì.

Thật ra con người đều như thế, nếu như có thể, họ đều muốn đem tất cả vấn đề đẩy lên trên người người khác, chứ không phải để bản thân gánh chịu, hoặc là nói để người thân của mình gánh chịu.

“A Cẩn, ta có chút không thoải mái. Ban đêm, ban đêm không gọi con nữa.” Ngu quý phi xoa xoa mi tâm của mình.


A Cẩn đứng dậy bóp sau lưng cho bà, nhỏ giọng nói: “Con biết Quý phi nương nương cực kì đau lòng vì Thôi Mẫn. Đều là người thân của mình, đương nhiên là rất khó chịu. Nhưng mà… Đây là lựa chọn của Thôi Mẫn nha. Tuy con cũng cảm thấy nàng ấy nổi điên mới có thể đối xử với bản thân thế này, nhưng chuyện đã rồi, chúng ta có cách nào đâu? Chuyện chúng ta có thể làm chỉ là giúp đỡ nàng, ở thời điểm này, không giúp nàng chẳng lẽ lại oán trách nàng sao?” A Cẩn dừng lại một chút rồi hỏi: “Quý phi nương nương, ngày mai bọn họ rời đi, người có muốn đi tiễn nàng ấy không?”

Ngu Quý phi không nói gì.

A Cẩn thở dài một tiếng, nói: “Thôi Mẫn trúng độc rất nặng, trong lòng nàng ấy cũng có chấp niệm. Con nghĩ, cả đời này nàng ấy sẽ không về nữa. Nếu như người không đi gặp, sợ là cả đời này, hai người cũng không còn cơ hội gặp lại nữa.”

Đột nhiên Ngu Quý phi rơi một giọt nước mắt, A Cẩn có hơi không biết nên làm sao.

Ngu Quý phi lau sạch nước mắt, kéo tay A Cẩn, kéo nàng đến trước người, nhìn nàng nói: “Ta có thể đi gặp con bé sao?”

A Cẩn gật đầu: “Nếu như người muốn, có thể, con sẽ giúp người. Con sẽ đi ngoại ô tiễn nàng ấy.”

Ngu Quý phi nở nụ cười, bà vuốt tóc A Cẩn, nói: “Đúng là một hài tử ngây thơ.”

A Cẩn không hiểu, nàng nhìn Ngu Quý phi, bà nói: “A Cẩn là một cô nương tốt bụng, nhưng mà, ta không thể đi gặp Thôi Mẫn. Cho dù, cho dù cả đời này cũng không còn cơ hội gặp nhau, ta cũng không thể đi gặp con bé. Ta không thể, ta không thể vì Thôi Mẫn mà hại Ngu gia. Đời này, ta biết con bé mạnh khỏe là được rồi.”

A Cẩn cắn môi.

“Thật ra ta vẫn luôn nghĩ giữa người và người rốt cuộc có bao nhiêu duyên phận. Ta nghĩ, ta và A Cẩn là có duyên phận, nếu không, ta cũng sẽ không thích tiểu cô nương này như vậy, ngoại tôn nữ của ta cũng sẽ không trở thành khuê mật của A Cẩn.” Ngu Quý phi mỉm cười rất hiền lành.

A Cẩn ngẩng đầu, cười xinh đẹp: “Con là tôn nữ của người nha, đâu phải người ngoài.”

Ngu Quý phi khẽ giật mình, lập tức vành mắt lại đỏ ửng. Bà liên tục nói hai chữ tốt rồi nói: “Tôn nữ, tôn nữ của ta, tiểu A Cẩn của ta trưởng thành rồi.”

A Cẩn mỉm cười: “Bên phía Thôi Mẫn con sẽ giúp người chăm sóc tốt cho bọn họ. Dù sao có một số chuyện Thời Hàn ca ca không tiện xử lý, con là khuê mật của Thôi Mẫn, con ra mặt sẽ đẹp mắt hơn nhiều. Người yên tâm, có được không?”

Ngu Quý phi gật đầu: “Tin con, đương nhiên tin con rồi.”

Hai người khôi phục tâm trạng nói sang chuyện khác. Không bao lâu sau thì nghe nói Phó Thời Hàn và Ngu Kính Chi cầu kiến. Thời Hàn vừa bước vào đã thấy hai người đang nói giỡn, cũng gia nhập vào đó.

Ngu Kính Chi tương đối yên tĩnh, ngồi ở một bên không nói nhiều.

Ngu Quý phi thấy Ngu Kính Chi nhìn sườn mặt A Cẩn thì trong lòng không khỏi hơi hồi hộp một chút. Bà lại nhìn Kính Chi, thấy hắn lại đang nhìn Phó Thời Hàn thì bà nghĩ có lẽ do bản thân nghĩ nhiều.

Ngu Quý phi hòa hoãn tâm trạng, nói: “Tuy đều ở Kinh thành, nhưng các con lại hiếm khi gặp nhau ở chỗ ta.”

Kính Chi mỉm cười: “Còn không phải sao, tính ra là tất cả mọi người đều bận.”

A Cẩn giơ tay: “Con không bận, Quý phi nương nương, con đến nhiều nhất.”

Tuy là thiếu nữ, nhưng nói thế này vẫn cực kì đáng yêu. Tỏ vẻ xong, A Cẩn lập tức cảm thấy không thú vị, hình như giả vờ đáng yêu tương đối đáng xấu hổ!

Thấy nàng lén le lưỡi, ý cười trên mặt Ngu Kính Chi càng nhiều hơn.

Con người hắn ở trong quân doanh lâu, thấy thiếu nữ thế này thì giống như gió xuân. Nếu như… Ngu Kính Chi không nghĩ nhiều nữa, không có nếu như. Dù sao nàng đã có Phó Thời Hàn.

“Khởi bẩm nương nương, Hoàng Thượng mời mấy vị đến Khánh An điện dùng bữa tối.” Tiểu thái giám bẩm báo.

Ngu Quý phi mỉm cười đáp ứng.

Một bữa tối cũng coi như là cả chủ và khách đều vui vẻ. Đợi đến khi trời tối hẳn, Thời Hàn đưa A Cẩn về phủ. Đặc biệt là một “quan văn”, Phó Thời Hàn đều nấp trong kiệu, lần này cũng là chuyện đương nhiên.

Ngu Kính Chi thấy hắn như thế thì hơi nhíu mày, nhưng không có nói thêm gì khác.

Thời Hàn và A Cẩn rời đi, Kính Chi chỉ yên lặng nhìn theo phía sau cỗ kiệu, trong lòng chua xót khôn nguôi.

Tiết trời hôm nay đã hơi ấm, Phó Thời Hàn vén rèm cỗ kiệu lên, hắn liếc nhìn ra bên ngoài, thấy Ngu Kính Chi đang “trông mong” nhìn bên này, cười lạnh một tiếng rồi nói với A Cẩn: “Muội xem hắn kìa, đứng ở đó như tảng đá.”

A Cẩn nghe ra giọng điệu của hắn không đúng, cười khanh khách: “Sao Kính Chi lại đắc tội huynh rồi, lại bị huynh nói thế này.”

Thời Hàn giả vờ tức giận: “Sao hắn lại không đắc tội ta chứ, hắn lại muốn để ta tiếp nhận quân Phó gia, đây chính là đắc tội.”

A Cẩn bật cười, bản thân nàng cũng cảm thấy chuyện này không phù hợp với phong cách của Phó Thời Hàn nha!

“Huynh là quan văn mà!”

Phó Thời Hàn gật đầu: “Còn không phải sao! Hơn nữa, ta không muốn dính líu liên quan gì đến Phó gia, hắn là kiếm chuyện đúng không? Cho nên vừa rồi ở Ngự thư phòng ta hoàn toàn giả chết. Lợn chết không sợ nước sôi! Bọn họ cũng không có cách nào bắt ép ta.”

Nói cực kì đương nhiên, A Cẩn quả thật nhìn mà cảm thán.

“Ha ha, có người hình dung bản thân như thế không? Huynh thật sự bình thường chứ?”

Thời Hàn không quan tâm: “Dù sao để ta tiếp nhận quân Phó gia, ta tuyệt đối không làm, đừng cho rằng ta không biết bọn họ có ý đồ gì. Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

A Cẩn không hiểu: “Muội không rõ.”

Thời Hàn hừ lạnh một tiếng: “Muội không cần hiểu, bọn họ đừng hòng thành công là được.”

Dáng vẻ trẻ con của Thời Hàn khiến A Cẩn lập tức cười to hơn. Thấy A Cẩn vui vẻ, khóe môi Thời Hàn cũng chầm chậm cong lên…