Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 159: C159: Chương 159




A Cẩn cảm thấy, trong nháy mắt sự việc đã sáng tỏ, tuy rằng bọn họ chỉ đang phỏng đoán, nhưng chưa chắc không phải sự thật, chí ít, mạch suy nghĩ của bọn họ cũng đã rõ ràng hơn.

“Huynh cảm thấy, bí mật của Vạn Tam có khả năng liên quan đến Minh Y không?” A Cẩn đột nhiên hỏi.

Thời Hàn hơi híp mắt, thực ra hắn cũng nghĩ đến khả năng này, chẳng qua là… Nếu thật sự đúng như phỏng đoán, thế thì kết quả của phỏng đoán này sẽ ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Thời Hàn hỏi A Cẩn: “Vì sao muội lại cảm thấy chuyện này có liên quan đến Minh Y?” Hắn không đáp lời A Cẩn, mà hỏi lại, A Cẩn cẩn thận suy nghĩ một lát, cân nhắc lời nói, không phải là không yên tâm với Phó Thời Hàn mà là muốn biểu đạt suy nghĩ của mình một cách rõ ràng nhất.

“Ở rất nhiều phương diện, rất nhiều phương diện khiến cho muội cảm thấy như vậy, phải biết là tuy rằng lúc trước Minh Y có mưu tính nhưng lại không hề biểu hiện ra ngoài. Thế mà không biết bắt đầu từ lúc nào, trong nháy mắt nàng ta đã thay đổi vô cùng rõ ràng, ngoại trừ chuyện đối chọi với Minh Ngọc kia là có hơi kích động, những lúc khác, nàng ta làm việc rất điềm tĩnh, không phải muội coi thường Minh Y. Mà là muội thật sự không tin nàng ta có thể làm việc ổn thoả như vậy. Hơn nữa chuyện lần này có một vấn đề rất lớn, nàng ta tránh được rủi ro. Rời đi như thế, căn bản là không muốn liên quan.” A Cẩn càng phân tích thì càng suy nghĩ như vậy, nàng chọc Thời Hàn: “Huynh cảm thấy muội nói có đúng không?”

Thời Hàn gật đầu, hắn đồng ý với cách nói của A cẩn: “Thực sự có lý.”

A Cẩn mở to mắt đợi Thời Hàn tiếp tục nói, chỉ là nói đến đây, Thời Hàn lại không nói lời nào nữa, A Cẩn chọc hắn, lại chọc tiếp: “Huynh nói xong rồi?”

Thời Hàn mỉm cười: “Nói xong rồi.”

Nói! Xong! Rồi!

A Cẩn mím môi liếc hắn: “Sao lại nói xong rồi? Muội còn đang đợi huynh phân tích tiếp đó? Bây giờ huynh lại nói mình nói xong rồi, là sao chứ? Muội không vui!”

Thời Hàn bị dáng vẻ này của nàng chọc cười, hắn xoa xoa tóc của A Cẩn, nghiêm túc nói: “Những lời muội nói xác thực đều là những điều ta nghĩ, nếu như đều là những điều ta nghĩ, tất nhiên là ta không có phân tích gì khác rồi. Hơn nữa, bây giờ chúng ta phân tích quá nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì, tất cả mọi chuyện đều cần có chứng cứ. Không có chứng cứ chứng thực, những cái khác đều không nói được.”

A Cẩn gật đầu, đồng ý với cách nói của Phó Thời Hàn. Nàng tặc lưỡi một tiếng nói: “Đúng rồi, chuyện đó huynh xử lý thế nào rồi? Chuyện bà cô của huynh đó.”

Thời Hàn mỉm cười: “Bà ấy không phải là gì của ta, tất cả người ở Phó gia, đều không có tí liên quan gì đến ta.”

A Cẩn nghĩ một lát, đặt tay lên tay của Phó Thời Hàn, Thời Hàn liếc mắt, lại tiếp tục liếc mắt, A Cẩn cười híp mắt: “Huynh đó, đừng để mình căng thẳng quá.”

Thời Hàn nhếch miệng, hơi nghiêng đầu, tất nhiên hắn biết mình nên làm như thế nào mới là mê người nhất, cũng biết A Cẩn rất thích nhìn hắn như thế, khuôn mặt vốn đã đẹp trai lại thêm nụ cười thật lòng, trong nháy mắt A Cẩn nhìn đến ngẩn người. Thời Hàn như thế, nếu như hắn cười thật lòng, toàn thân càng trở nên khác biệt, dường như toả ra một vòng sáng dịu dàng.

Thời Hàn khẽ nói: “Ta biết A Cẩn rất quan tâm ta.”

A Cẩn “ừm” một tiếng, vẫn ngẩn người, Thời Hàn cười càng thêm xán lạn: “Nhưng ta không phải kiểu người để bản thân chịu uất ức, cũng sẽ không khiến mình bị căng thẳng quá. Rất nhiều chuyện đối với ta mà nói là một trò chơi thú vị, thông qua trò chơi, ta có thể có được thứ mà ta muốn. Như vậy đã đủ rồi.”

Có lẽ A Cẩn hiểu một chút ý của Thời Hàn, lúc này cũng phản ứng lại, nàng nhìn móng vuốt của mình đang phủ lên tay của Thời Hàn, nhanh chóng rút về: “Chuyện đó, huynh dự định làm thế nào?”

Thời Hàn thấy nàng cuối cùng cũng phá bỏ được lời nguyền “sắc đẹp” này, hắn lặng lẽ thở dài tiếc nuối một tiếng, tiếp tục nói: “Triệu Minh Ngọc chết không đúng lúc, nếu như bây giờ ta làm cái gì đó, ngược lại giống như cố ý. Đợi mấy ngày nữa đi.”

Thực ra nói đến thì Triệu Minh Ngọc chết quá bất ngờ, đột nhiên làm loạn kế hoạch của rất nhiều người, bao gồm cả Phó Thời Hàn, cũng bao gồm cả A Cẩn.

A Cẩn tặc lưỡi một tiếng, tiếp tục nói: “Sống gây phiền phức cho người khác, chết vẫn gây phiền phức cho người khác, luôn có một kiểu người như thế, lúc nào cũng gây phiền phức cho người khác.”

Tuy A Cẩn với Minh Ngọc là chị em họ, thế nhưng tình cảm của hai người lại rất mỏng manh. Nói ra thì bản thân A Cẩn là người xuyên không đến đây, nàng coi mình là A Cẩn, coi mình thành Triệu Cẩn thật sự, nhưng lại không có cách nào thuyết phục mình thích Minh Ngọc. Nàng không phải cô bé đáng thương sau khi Minh Ngọc đối chọi với nàng như vậy mà nàng vẫn đối tốt với nàng ta. Nàng không có khả năng có thiện cảm với nàng ta. Bây giờ Minh Ngọc đã chết rồi, nàng chỉ cảm thấy thổn thức, nếu như thật sự vì nàng ta mà đau lòng không thôi thì là chuyện không có khả năng.

Thời Hàn nói xong với A Cẩn là rời đi luôn, thấy Lâm ma ma đang đợi ở trong sân, hắn hơi không hiểu lắm. Lâm ma ma dẫn hắn đến chỗ Lục Vương phi, Lục Vương phi thấy Thời Hàn nghiêm túc như thế, mỉm cười tỏ ý bảo hắn ngồi xuống, Thời Hàn vô cùng lễ phép, hai tay đan vào để lên trên đùi, Lục Vương phi thấy dáng vẻ như lão sư của hắn, không nhịn được bật cười. Dường như cho dù là lúc nào, Thời Hàn ở trước mặt bà đều vô cùng quy củ, là đứa trẻ vô cùng lễ phép.

“Lục thẩm có chuyện gì vậy ạ?” Thời Hàn hỏi.

Lục Vương phi đánh giá Phó Thời Hàn từ trên xuống dưới, Thời Hàn hơi mím môi, hình như rất lo lắng, chẳng biết tại sao lại khiến Lục Vương phi cảm thấy hơi buồn cười.

Bà khẽ ho một tiếng nói: “Thời Hàn và A Cẩn có hôn ước rồi.”

Thời Hàn nhếch môi, nghiêm túc gật đầu. Trong mắt đều là vui sướng.

Thấy hắn vui vẻ như thế, Lục Vương phi lại cảm thấy lời tiếp sau đây của mình khó nói ra, bà do dự một lát rồi nói: “Thời Hàn à! Tuy rằng con và A Cẩn có hôn ước, từ nhỏ đã chung sống vô cùng tốt, nhưng… Đêm hôm như thế này, dù sao các con… Các con cũng phải tránh một chút mới được. Ta không yêu cầu các con phải như thế nào cả, chỉ cần các con để ý một chút là được.”

Lục Vương phi cảm thấy lời này của mình nói ra thật sự rất khó khăn, nhưng cho dù khó khăn, bà vẫn kiên quyết nói rõ ý của mình.

Thời Hàn thấy biểu cảm thận trọng của Lục Vương phi, hắn mỉm cười gật đầu: “Ta biết rồi. Lục thẩm yên tâm. Ta với A Cẩn… Bọn ta tuân thủ nghiêm chỉnh, không vượt quá khuôn phép.”

Tất nhiên Lục Vương phi tin tưởng hai người là người có chừng mực.

“Mấy cái này ta đều biết, có điều là có những lúc cũng cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, cho dù trong lòng con không giống như họ nghĩ thì cũng phải để ý một chút. Suy cho cùng danh tiếng của A cẩn vẫn rất quan trọng. Ta có thể để người khác nói nó độc đoán kiêu ngạo nhưng không thể để người khác nói nó không trong sạch. Con hiểu không? Cái này có ý nghĩa khác nhau.” Làm mẹ, cho dù bất cứ lúc nào cũng đều yêu thương con gái của mình. Đám A Cẩn không quan tâm bởi vì tuổi nó còn trẻ, vẫn còn nhỏ, cũng không nghĩ đến điều này, nhưng bà không thể không nghĩ đến, bà là người làm mẹ, nếu như bà không thể nghĩ mọi điều cho A Cẩn, thế thì không ai có thể nghĩ cho A Cẩn được.

Thời Hàn nghiêm túc: “Lục thẩm yên tâm, ta hiểu! Sau này ta sẽ chú ý.”


Thời Hàn không hề tranh cãi, lúc này tranh cãi có vẻ không được hay lắm, không bằng cứ như vậy. Thời Hàn vốn cũng không phải người dễ kích động và liều lĩnh, nghe thấy Lục Vương phi nói như vậy, nghĩ đến có khả năng bà bị chuyện của Minh Ngọc k1ch thích, im lặng một lát rồi nói: “Cái chết của Minh Ngọc, từ đầu đến cuối ta nghĩ là có nội tình khác. Lần này đến gặp A Cẩn vào lúc muộn như thế này, là vì cùng muội ấy thảo luận chuyện đó.”

Lục Vương phi cạn lời với hai đứa trẻ này, bà dở khóc dở cười nhìn hắn: “Hai đứa vội vàng gặp mặt muộn như thế là vì nghiên cứu thảo luận Minh Ngọc chết như thế nào? Thật là chịu thua hai đứa trẻ các con đó.”

Thời Hàn mỉm cười, lúc này cũng thả lỏng hơn chút, hắn thoải mái bưng chén trà lên uống rồi nói: “A Cẩn nghĩ được ra một vài ý, gấp gáp muốn tìm ta thảo luận, hai người bọn ta đều cho rằng, cái chết của Minh Ngọc và nha hoàn của nàng ta lần này, có thể có chút liên quan đến cái chết của Mộc Nghiên lúc trước đó. Đương nhiên, bây giờ vẫn chưa có chứng cứ gì, nhưng chuyện xảy ra ở Tứ Vương phủ dù sao cũng sẽ không thể khéo đến như vậy.” Dừng một lát, Thời Hàn nhìn Lục Vương phi, nghiêm túc nói: “Ta sẽ giúp Lục thẩm xử lý tốt mọi việc.”

Lục Vương phi muốn Tứ Vương gia chết, ngoại trừ người thân của bà ra, không ai biết cả, nhưng Phó Thời Hàn lại có thể cảm nhận được. Hắn nghĩ, cho dù là Cẩn Ngôn cũng chưa chắc biết được, mẹ của hắn không có chút do dự gì muốn Tứ Vương gia chết đến như thế.

Lục Vương phi bị lời nói của Thời Hàn làm cho giật mình, nhưng ngay sau đó bà chỉ hơi híp mắt và cũng hiểu được đôi phần, bà nhìn xuống dưới, giọng điệu dịu dàng: “Có một vài chuyện của người lớn, bọn con là trẻ con đừng nên quan tâm.”

Thời Hàn mỉm cười: “Dù sao thì vãn bối cũng nên san sẻ giúp trưởng bối. Hơn nữa… Có một vài chuyện, có lẽ nên để người thích hợp làm thì mới thỏa đáng nhất.”

Lục Vương phi kinh ngạc nhìn Phó Thời Hàn, thấy nụ cười vô hại thoải mái của hắn.

Có một kiểu người chính là như thế, cho dù bạn biết hắn là một con mãnh thú, vẻ ngoài giả vờ vô hại, bạn cũng cảm thấy hắn vô cùng đơn giản, thoải mái nhẹ nhàng!

Lục Vương phi bật cười, cười xong, bà xua tay: “Được rồi, con là trẻ con, đừng nghĩ nhiều như vậy, nên quay về nghỉ ngơi sớm đi.”

Cũng không nhắc đến chuyện của Tứ Vương gia, càng không nhắc đến chuyện khác.

Thời Hàn đứng dậy: “Vâng!”

Thấy Thời Hàn đi rồi, Lâm ma ma đi lên trước nói với Lục Vương phi: “Nếu như Phó công tử không thích tiểu Quận chúa. Lão nô nghĩ, người như này nên loại bỏ sớm, thực sự quá đáng sợ mà.”

Lục Vương phi lườm bà ta một cái: “Đứa trẻ Thời Hàn này rất tốt.”

Lâm ma ma cười rạng rỡ: “Lão nô nói là nếu như, nhưng trên thế giới này làm gì có cái gọi là nếu như… Phó công tử vô cùng yêu thương tiểu Quận chúa. Có Phó công tử giúp đỡ, chỉ cần chúng ta muốn, nó tương đương với một trợ giúp vô cùng to lớn rồi.”

Lục Vương phi nói lời thật lòng: “Ta lại không hy vọng bọn trẻ dính bẩn nhiều đến chuyện này. Cho dù là Cẩn Ngôn hay là Thời Hàn, bọn nó nên có cuộc sống của bọn nó. Chuyện của Tứ Vương gia đó, nên để tự ta xử lý.”

Lâm ma ma gật đầu: “Vương phi nói có lý, nhưng lão nô cảm thấy, xử lý mấy chuyện này, đối với Phó công tử mà nói căn bản không tính là dính bẩn hay không dính bẩn. Với năng lực của Phó công tử, xử lý mấy chuyện này thậm chí còn không được tính là luyện tập, ngài ấy quá thành thục lão luyện rồi. Nếu như Tứ Vương gia không phải là một Vương gia, đoán chừng chuyện này đã sớm được xử lý ổn thỏa rồi. Sở dĩ nó khó xử lý, chẳng qua là bởi vì đằng sau hắn ta còn có Hoàng Thượng khôn ngoan mà thôi.”

Lục Vương phi gật đầu: “Chính vì như thế, nên ta không muốn Thời Hàn xử lý chuyện này. Ta không hy vọng bởi vì chuyện của ta mà làm hỏng quan hệ của nó với Hoàng Thượng. Được rồi, chuyện này, sau này người đừng nhắc lại nữa, cũng không được biểu hiện cái gì trước mặt mấy đứa trẻ, bọn nó đều rất thông minh, rất dễ dàng đoán ra được.”

“Lão nô biết rồi.”

Minh Ngọc chết rồi, tất cả mọi người đều có suy tính của mình, mỗi người của Tứ Vương phủ có, mỗi người ở Lục Vương phủ có, thậm chí các Vương phủ khác cũng giống vậy.

Mà người thật sự đau lòng buồn bã, chắc chỉ có Hoàng Thượng người ở trong cung. Hoàng Thượng thật sự rất đau lòng, cho dù người khác có như thế nào, trong mắt ông, chung quy vẫn là cháu gái của ông, tuy rằng đứa trẻ này không ngoan ngoãn gì, nhưng dù sao cũng là cháu gái ruột của ông, lúc nhỏ đã từng hầu hạ dưới gối ông.

Im lặng ngồi trong Ngự Thư Phòng, Hoàng Thượng suy nghĩ về mấy chuyện này. Tất nhiên ông không tin chuyện tự sát gì đó, tính cách của Minh Ngọc như thế, làm sao có khả năng tự sát được?

Lại còn nói là ghen tị chuyện hôn sự của A Cẩn, điều này càng không có khả năng. Ghen tỵ hôn sự của A Cẩn, bởi vì cái chết của nha hoàn mà bị cha mắng, nếu như chỉ có chuyện nhỏ như vậy mà khiến cho nó tự sát, thế thì nó đã không phải là Triệu Minh Ngọc rồi.

Mà lúc này, ông không hề làm gì cả chính là vì đang đợi, đợi kết quả điều tra, tuy rằng kết quả này có khả năng mọi người đều đã biết.

“Bẩm Hoàng Thượng, Ngu Quý phi cầu kiến.”

Hoàng Thượng ngước mắt: “Cho vào!”

Còn chưa đợi được thị vệ đến, lại đợi được Ngu Quý phi đến, Ngu Quý phi đang ôm Khánh ca nhi ở trong lòng.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”

Vẻ mặt Hoàng Thượng nghiêm trọng, không hề nở nụ cười: “Sao lại bế Cẩn An đến đây?”

Ngu Quý phi mỉm cười, dịu dàng nói: “Cũng không có gì, hôm nay Cẩn An thế nào cũng không chịu ngủ, thần thiếp nghĩ, có thể do ban ngày nó ngủ nhiều rồi, vì thế nên bế nó ra ngoài đi dạo. Nào, Cẩn An, đây là Hoàng gia gia của con, Hoàng gia gia của con đó, mau gọi Hoàng gia gia.”

Đứa bé mới ba tháng, sao biết gọi Hoàng gia gia gì.

Hoàng Thượng nhìn khuôn mặt tròn mập mạp của Cẩn An rồi nói: “Chắc nó biết tỷ tỷ của nó chết rồi.”

Ánh mắt Ngu Quý phi chợt loé lên, ngay sau đó tiếp lời: “Có lẽ vậy. Cũng có thể là do đứa bé nhớ mẹ!”

Ngu Quý phi chọc chọc mặt của Cẩn An, thấy nó ê ê a a, đưa nó cho Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng bế Cẩn An một chút đi! Có thể ngài bế Cẩn An sẽ buồn ngủ!”


Hoàng Thượng do dự một chút, rồi nhận lấy đứa bé. Cẩn An bị đổi người bế, bẹp bẹp miệng chuẩn bị muốn khóc, Ngu Quý phi đi lên trước vỗ hai cái, Cẩn An làu bàu.

Vẫn chưa quen bế thứ nhỏ mềm mại như này, Hoàng Thượng đưa đứa bé lại cho Ngu Quý phi, ông xoa lông mày “Trẫm có việc, nàng cũng quay về nghỉ ngơi sớm đi.”

Ngu Quý phi gật đầu, dịu dàng nói: “Hoàng Thượng đừng để quá muộn, ngài cũng phải chú ý đến sức khoẻ của mình.”

Nói rồi bà bế Cẩn An ra khỏi cửa, đợi đến khi quay về tẩm cung của mình, Ngu Quý phi gọi nhũ mẫu đến, Cẩn An “ăn no” cuối cùng cũng thiêm thiếp ngủ say.

Ma ma bế bánh bao nhỏ đang ngủ quay về phòng bên cạnh, quay lại bẩm báo: “Bẩm nương nương, tiểu Thế tử đã ngủ rồi.”

Ngu Quý phi gật đầu: “Đứa nhỏ này, hôm nay làm rất tốt.”

Ma ma mỉm cười nói: “Tiểu Thế tử không giống cha mẹ của nó, thật thà ngoan ngoãn, trẻ con hiếm có đứa nào thật thà như vậy, quả thật rất săn sóc!”

Ngu Quý phi: “Nếu như thật sự ngu xuẩn giống như cha mẹ của nó, ta nghĩ, đứa trẻ này không nuôi cũng chẳng sao!” Ngu Quý phi vuốt móng tay dài, cười nhạt nói: “Chuyện lần này, làm thật sự vô cùng ngu xuẩn.”

Gần như tất cả mọi người đều nghĩ rằng chuyện này có thể là Hứa U U làm, nhưng nàng ta lại vẫn cảm thấy không hề gì, điều này khiến Ngu Quý phi mở rộng tầm mắt.

“Vì sao Quý phi muốn giúp Tứ Vương phi? Tứ Vương phi không hề biết, cũng chưa chắc đã cảm tạ nương nương.” Thực ra ma ma vẫn luôn không hiểu được.

Ngu Quý phi thâm thuý nói: “Nàng ta có cảm kích ta hay không, cái này không quan trọng. Quan trọng là, ta có được thứ mà ta muốn hay không. Bản cung lại cảm thấy, để nàng ta tiếp tục ở Tứ Vương phủ, ngoan ngoãn làm Tứ Vương phi là tốt nhất. Dù sao Cẩn An cũng không thể không có mẹ. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng, bản cung thật sự muốn nuôi Cẩn An cả đời? Dù thế nào, nó cũng là Thế tử của Tứ Vương phủ.”

Bà cố ý bế đứa bé đi đến bên đó của Hoàng Thượng là vì để Hoàng Thượng có chút lý trí, ông phải biết, Tứ Vương phi Hứa U U cho dù phạm phải sai lầm lớn, nhưng nàng ta vẫn sinh ra Cẩn An tiểu Thế tử. Nếu như muốn tốt cho đứa bé, phải giữ Hứa U U lại.

Hứa U U sống, đối với rất nhiều người đều tốt, nếu như có thể, bà càng hy vọng người chết là Tứ Vương gia.

Ngu Quý phi vô cùng hiểu Hoàng Thượng, cũng chính vì việc hiểu rõ này của bà mà khiến cho Hoàng Thượng bình tĩnh lại, ông nghe thị vệ bẩm báo xong, bây giờ đủ các loại dấu hiệu cho thấy người giế t chết Minh Ngọc là Hứa U U, Hoàng Thượng vô cùng căm hận, đập mạnh xuống bàn: “Người phụ nữ độc ác này, người phụ nữ độc ác!”

Mắng đủ rồi, ông hận không thể g iết chết nàng ta. Nhưng… do dự một chút, Hoàng Thượng lại nghĩ đến Cẩn An. Hoàng Thượng rất rõ, Hứa U U dám ra tay là bởi vì dự đoán là còn có Cẩn An, bọn họ không thể giết nàng ta, còn về những thứ khác, nàng ta cũng không thèm để ý.

Một đêm này mọi người đều không quan tâm, chỉ duy nhất mỗi Hoàng Thượng một đêm mất ngủ.

Sáng sớm, Ngu Quý phi đang dỗ Cẩn An thì nghe tin Hoàng Thượng tới.

Bà vội vàng đứng dậy, còn chưa kịp thỉnh an đã thấy Hoàng Thượng vào cửa: “Ái phi đứng dậy đi, đừng câu nệ mấy cái lễ giáo này.”

Ngu Quý phi cười đồng ý.

“Hôm nay trẫm gọi tức phụ của lão Tứ vào cung một chút.” Hoàng Thượng nói.

Ngu Quý phi dừng một lát, ngay sau đó cười nói: “Vâng!”

“Đứa bé Cẩn An này, mong nàng chăm sóc tốt.” Hoàng Thượng bình tĩnh nói, biểu cảm nhìn Cẩn An vô cùng hiền từ.

Người già chính là như vậy, vô cùng yêu quý trẻ con, không giống lúc còn trẻ, nghĩ sau này dù sao cũng có cơ hội. Thực ra, sau này có cơ hội gì chứ! Con người chung quy sẽ ngày càng già đi, không biết chừng ngày nào đó đã không còn nữa rồi.

“Cẩn An đáng yêu như thế, ta yêu nó còn không kịp, tất nhiên là phải chăm sóc tốt rồi. Minh Ngọc đã mất, người không còn thì cũng đã không còn rồi, chết cũng chết rồi, người sống mới là quan trọng nhất.” Ngu Quý phi nhẹ nhàng nói.

Hoàng Thượng ôm Ngu Quý phi vào lòng: “Trẫm biết nàng đều là vì muốn tốt cho trẫm.”

Ngu Quý phi dựa vào trong lòng ông: “Thần thiếp ở bên Hoàng Thượng lâu như thế rồi, mười mấy năm, ta đối với ngài như thế nào thì ngài cũng biết, ngài đối với ta ra sao ta cũng đều hiểu. Thế nên trước giờ ta không hề lo lắng Hoàng Thượng hiểu lầm ta, ta chỉ lo lắng, Hoàng Thượng đau lòng quá mà ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ. Ngài không chỉ vì Minh Ngọc, còn vì lão Tứ, vì Cẩn An.”

Hoàng Thượng gật đầu: “Trẫm biết, trẫm đều biết.”



Không ai biết rằng lúc này vì sao Ngu Quý phi lại muốn kêu Tứ Vương phi vào cung, nhưng suy nghĩ lại thì có thể đoán ra một ít.

Đừng nói là A Cẩn, chỉ cần là người hơi có đầu óc một chút, đều đang nhìn chằm chằm vào trong cung muốn xem chuyện này được xử lý như thế nào.

Lúc Hứa U U nhận ý chỉ sắc mặt đã trắng bệch, nhưng cho dù ra sao, bà ta cũng đều bình tĩnh lại, tuy rằng lúc này bà ta cũng có hơi hối hận vì sự lỗ m ãng của bản thân, nhưng cũng rất khó chịu, nếu cho một cơ hội như vậy lần nữa, bà ta không biết mình có làm như thế hay không.


Thấy Tứ Vương gia và Tứ Vương phi quỳ bên dưới, Hoàng Thượng cứ im lặng nhìn chằm chằm như thế.

Hứa U U run rẩy.

“Trẫm tìm lão Tứ đến, ngươi cũng vào cung rồi, các người nói đi.” Trong Ngự Thư Phòng ngoại trừ Hoàng Thượng, cũng chỉ có hai người bọn họ.

Tuy rằng trong lòng Hứa U U sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng nói: “Con dâu không biết Hoàng Thượng nói đến chuyện gì?”

“Bộp” Hoàng Thượng trực tiếp ném tập tấu chương trên bàn xuống, đáp vào người Hứa U U: “Đồ đàn bà độc ác.”

Hứa U U bị đánh ngã trên đất.

Tứ Vương gia nghe lấy lời này, lập tức tức giận trừng mắt nhìn sang Hứa U U: “Là ngươi, là ngươi hại Minh Ngọc!”

Tuy là Hứa U U sợ hãi, nhưng lúc này lại vô cùng bình tĩnh. Bà ta nhìn Tứ Vương gia cười nhạt: “Bây giờ ông còn giả vờ cái gì? Thực ra từ lúc Minh Ngọc xảy ra chuyện, ông đã lờ mờ nghi ngờ ta rồi đúng không? Nhưng ông không làm cái gì cả, lúc này lại giả vờ cha con tình cảm sâu lặng gì đó! Đối với con gái của ông, có lúc nào ông có tình cảm chứ? Ông chỉ hận nó chết rồi không thể giúp ông lôi kéo triều thần mà thôi nhỉ?”

Nghe thấy Hứa U U nói vậy, Tứ Vương gia vô cùng tức giận, trực tiếp bóp cổ Hứa U U: “Đồ đàn bà độc ác nhà ngươi, đàn bà độc ác, ta giết ngươi, ta giết ngươi báo thù cho Minh Ngọc, ta…”

“Đủ rồi.” Thấy hai người như vậy, Hoàng Thượng tức giận: “Bây giờ hai ngươi coi chỗ này là chỗ nào. Lão Tứ, ngươi nghĩ cái gì, trong lòng ngươi nghĩ cái gì trẫm đều nhìn thấy rõ. Nếu như đã nhìn thấy rõ thì cũng chẳng muốn nói gì nhiều với ngươi. Còn về Hứa U U, trẫm chỉ muốn hỏi ngươi một câu, rốt cuộc vì sao ngươi lại muốn giết Minh Ngọc, sao ngươi lại hận nó đến vậy? Dẫu nó có quá đáng thì dù sao sau này nó vẫn sẽ gả cho người ta, chỉ có mấy ngày mà ngươi cũng không thể chịu đựng được nó à?”

Hứa U U bị Tứ Vương gia bóp gần như không thở nổi, nhưng cho dù như thế, vẫn đau khổ nói: “Tất nhiên là ta không thể nào chấp nhận nổi nó rồi, nó chấp nhận nổi ta à? Nó đối xử với ta ra sao? Lúc ta mới vào phủ, khi nó vẫn là một tiểu cô nương thì ta đã biết, nó là người độc ác. Sau này ta có thai thì càng hiểu rõ điều đó, ngài từng thấy tiểu cô nương nhà ai mà cả ngày chỉ nghĩ trăm phương ngàn kế làm trắc phi của cha sảy thai không. Vương phủ nhà người ta, ai mà lại không muốn con đàn cháu đống. Chỉ có bọn họ… Bọn họ mới không chứa chấp nổi người khác như vậy.”

Tứ Vương gia nói chen vào: “Chẳng phải Lục Vương phủ cũng như vậy à?”

Tứ Vương gia vốn định tiện thể đâm lén Lục Vương phi một nhát, nhưng ai biết được Hứa U U lại không hề khách sáo: “Đó là bởi vì Lục Vương gia đã sớm không được. Nếu như thật sự được, ông cho rằng ông ta sẽ lấy người phụ nữ xấu xí Ngọc Chân đó về à? Không giống như ông.”

Tứ Vương gia bị nghẹn họng, Hứa U U tiếp tục nói: “Từ khi ta mang thai, bọn họ liên tục thay đổi cách hại người, nếu như không phải do bọn họ, sao ta có thể sinh non? Làm gì có chuyện con của ta sinh không đủ tháng chứ? Nó vẫn còn nhỏ như thế, bé như vậy, chút nữa thì không cứu sống được, ngài biết tâm trạng của ta ra sao không? Ta bởi vì sinh Khánh ca nhi mà không thể sinh con được nữa, ngài có biết không? Nếu như ta có thể sinh sản bình thường, làm gì có chuyện như vậy? Ta cũng sẽ có con trai con gái dưới gối.”

Hoàng Thượng nhìn chằm chằm vào Hứa U U: “Mấy cái này đều không phải Minh Ngọc làm.”

“Ai nói không phải nó làm? Chính là nó, chính nó với bà mẹ độc ác đó của nó không ngừng tính kế người khác, không nói đến ai khác, ngài nhìn Minh Y là biết, người muội muội này đã bị bọn họ ép thành cái dạng gì rồi. Bọn họ không xấu xa như vậy, tính toán người khác như thế, tính toán ta một lần còn chưa đủ, lại còn tính toán lần hai, nếu như không phải nó, Khánh ca nhi của ta sẽ bị bế đi à?” Hứa U U như mắc bệnh thành kinh.

Hoàng Thượng nhíu mày nhìn bà ta: “Cẩn An bị bế đi, không liên quan gì đến Minh Ngọc.”

Hứa U U cười lạnh: “Sau đó thì sao? Mấy lời đồn vu khống liên quan đến ta đó, cái nào mà không phải do nó làm? Đừng nói mấy cái này, ta thậm chí còn có nhân chứng, trong viện của ta có người tận mắt trông thấy, Minh Ngọc đi tìm người đàn bà độc ác đó thảo luận cách hại người ra sao. Ngài là người thân của nó, tất nhiên ngài sẽ cảm thấy nó có thể được tha thứ. Nhưng ta không muốn tha thứ cho nó, ta cũng không có khả năng tha thứ cho nó, tha thứ cho nó, tương lai nói không chừng nó còn tính toán với bọn ta. Ngài nói ta có thể đợi đến khi nó gả cho người ta, nhưng nó như thế, gả cho người ta thì không tính toán cách hại người khác à? So với việc để nó hại ta, hại Khánh ca nhi của ta, chi bằng ta ra tay trước còn hơn.”

Hứa U U nói xong, im lặng quỳ ở chỗ đó, không nói gì khác nữa.

Tứ Vương gia muốn nổi giận lần nữa, thấy biểu cảm lạnh lùng của Hoàng Thượng, cũng không nói gì cả.

Ba người cứ im lặng ở trong phòng nhìn nhau như vậy.

“Ngươi không có chút hối cải nào à?” Hoàng Thượng cảm thấy, chắc do ông đã thật thực sự lớn tuổi rồi, tuổi lớn rồi, trái tim cũng mềm một chút, nghĩ đến Cẩn An vẫn còn nhỏ như thế, tuy rằng bị ông đưa vào cung, nhưng suy cho cùng cũng không thể không có mẹ.

Hứa U U ngẩng đầu: “Thần thiếp không muốn nói dối, thần thiếp không có. Minh Ngọc chết rồi, thần thiếp cũng coi như không có liên quan gì nữa, chí ít, thần thiếp không cần lo lắng con của thần thiếp sẽ bị nó tính kế. Nó giống như một con rắn độc nhỏ, tuổi tác tuy nhỏ, nhưng lại vô cùng độc ác. Thần thiếp không muốn thấy nó nữa, cũng không muốn bị nó tính kế nữa. Thần thiếp nghĩ, như vậy cũng là một giải thoát đối với Vương gia, có đứa con gái như thế, một đứa con gái không ngừng gây chuyện thị phi hại người khác, chi bằng không có còn hơn.”

“Ngươi câm miệng!” Tứ Vương gia lên án mạnh mẽ.

Hoàng Thượng nhìn chằm chằm Tứ Vương phi: “Hứa thị, chuyện lần này, không có người khác giúp ngươi?”

Hứa U U ngẩng đầu: “Một mình làm một mình chịu, không có ai cả!”

“Người nhà của ngươi… Cha của ngươi, bọn họ giúp ngươi có đúng không?”

Hứa U U lắc đầu: “Không có, bọn họ không có.” Bà ta không thể tin nổi nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lặp lại lần nữa: “Bọn họ có giúp ngươi!”

Giọng điệu vô cùng chắc chắn, giống như không có chút nghi ngờ gì.

Hứa U U trợn to mắt, nàng ta nhìn chằm chằm Hoàng Thượng, muốn từ trong ánh mắt của ông nhìn ra cái gì đó, nhưng lại bị mấy cái này làm cho chấn động.

“Không, thật sự không có, cha của thần thiếp không đồng ý, tất cả đều do tự một mình thần thiếp làm, một người làm…”

“Ngươi còn có con!” Hoàng Thượng đột nhiên mở miệng.

Sắc mặt Hứa U U trắng bệch.

“Xem xét thời thế, ngươi phải hiểu rõ nhất mình nên làm thế nào. Bọn họ sẽ không chết, thậm chí đến vinh hoa phú quý cũng sẽ không bị ảnh hưởng.” Giọng điệu của Hoàng Thượng trầm thấp.

Cuối cùng Hứa U U xụi xơ dưới đất: “Vâng, là cha của thần thiếp giúp đỡ thần thiếp.”

Tứ Vương gia không thể tin nổi nhìn sang Hứa U U: “Ngươi nói linh tinh cái gì đó, ngươi…” Lời còn lại không nói ra nổi, bởi vì, ông ta thấy Hoàng Thượng hơi nheo mắt lại.

Đó là bất mãn và không kiên nhẫn!


Đột nhiên tình thế thay đổi, Minh Ngọc Quận chúa không phải tự sát mà là bị Hứa Vương gia hại chết, mà nguyên nhân ông ta làm như thế là bởi vì nghi ngờ Minh Ngọc Quận chúa đã hãm hại con gái của ông ta.

Hoàng Thượng tước bỏ tước vị Vương gia của ông ta, Vương gia khác họ cuối cùng của bản triều bị tước vị.

Một loạt hành động của Hoàng Thượng nhanh đến mức khiến người ta không hiểu nổi.

Nhưng lúc này ở Nhị Vương phủ, Cẩn Thư đang đứng phía sau Phó Thời Hàn, vẻ mặt khen ngợi: “Quả nhiên biểu ca đoán việc như thần.”

Thời Hàn treo bức vẽ chân dung của A Cẩn lên tường, sau đó xoay người: “Rốt cuộc đệ nói linh tinh cái gì? Căn bản là ta không biết, mấy lời này của đệ là có ý gì?”

Cẩn Thư nhướng mày, cười sâu xa: “Biểu ca thật sự không biết à? Nhưng đệ lại cảm thấy, biểu ca đúng là liệu sự như thần, biểu ca, đợi con của ta sinh ra, sẽ nhận huynh là cha nuôi nhé?”

Thời Hàn dở khóc dở cười nhìn Cẩn Thư, thấy đệ ấy nhìn mình với vẻ mặt tôn sùng như vậy, hắn trêu chọc: “Ta là biểu ca của đệ, đệ là đường ca của A Cẩn, Thẩm Thi Lam là biểu tỷ của A Cẩn, như thế con của đệ lại muốn nhận ta làm cha nuôi? Nếu là như vậy, bối phận giữa chúng ta, nghĩ đến không biết nên xưng hô thế nào.”

Cẩn Thư lập tức nói: “Như thế có gì mà khó, bây giờ A Cẩn gọi đệ là đường ca, gọi Thi Lam là biểu tỷ. Đợi khi hai người thành thân, đệ và Thi Lam đều gọi hai người là biểu ca biểu tẩu, huynh thấy thế nào? Tất nhiên chúng ta đều theo vai vế của huynh!”

Lời này nói ra khiến Phó Thời Hàn vui vẻ, hắn nhìn chằm chằm Cẩn Thư, Cẩn Thư nghiêm túc: “Thật đó, huynh nhận đứa con nuôi này. Cho dù không nhận, đệ sẽ ngày ngày để con trai của đệ sống ở nhà của huynh.”

Lại còn muốn dính lấy Phó Thời Hàn, Nhị Vương gia đi đến cửa, nghe thấy con trai trưởng của mình nói ra lời không biết xấu hổ như vậy, ông khẽ lắc đầu, đi vào cửa.

Thời Hàn nghe thấy tiếng động quay đầu: “Nghĩa phụ.”

Vì vừa là dượng cũng vừa là nghĩa phụ, nói ra cũng không biết nên gọi là gì.

Nhị Vương gia sau khi nhận được tin tức cũng đi đến, nhưng ngờ rằng con trai của mình nhanh chân đến trước, ông nhìn Cẩn Thư nói: “Không có chuyện gì thì con đừng đi kiếm biểu ca của con.”

Hừm, Cẩn Thư cười trêu chọc: “Rốt cuộc thì ai mới là con trai của cha?”

Cẩn Thư ở trước mặt người ngoài vô cùng nghiêm túc, công tử văn nhã, nhưng ở trước mặt Phó Thời Hàn lại sôi nổi rất nhiều, nhớ đến con trai của mình lúc nhỏ nghe thấy Lục Vương gia ném phân thì chạy rất nhanh đi xem hóng chuyện, Nhị Vương gia cảm thán, cho dù lớn rồi, mấy tính cách này cũng không thay đổi.

“Tất nhiên con là con trai của ta.” Nhị Vương gia nghiêm túc, “Nếu như Thời Hàn là con trai của ta, nó còn có thể lấy được A Cẩn à?”

Lời này nói ra, Cẩn Thư ngay lập tức phụt nước miếng, trước giờ hắn không hề biết, cha của hắn lại hóm hỉnh như vậy.

“Nói cũng đúng, ta vẫn luôn cảm thấy, A Cẩn mới là đứa con do cha lén lút đẻ ra, sau đó đưa cho Lục thúc, Lục thẩm nuôi! Nếu không sao con bé lại thích cha như vậy chứ?” Cẩn Thư cố ý xuyên tạc lời của Nhị Vương gia, ý của Nhị Vương gia là đường huynh đường muội, ý của hắn là con đẻ.

Nhưng nói đến cha của hắn, Cẩn Thư thật lòng cảm thấy, cha của hắn quá yêu thương A Cẩn, lúc nhỏ có khi nào bọn hắn có được đãi ngộ như vậy? Nhưng ngươi nhìn cha của bọn họ, còn đặc biệt mở một cửa hàng đồ cổ để sưu tầm đồ, hừm hừm, đều là vì A Cẩn, có cần phải như vậy không?

“Con nói lời này, không sợ Lục thúc, Lục thẩm của con đánh chết con?”

Cẩn Ngôn nhớ đến hành vi giống như bậc thầy nhảy múa đó của Lục thúc, im lặng làm động tác ngậm miệng lại, có một vài lời, vẫn không nên nói.

Ba người ngồi với nhau, Thời Hàn bắt đầu rót trà cho mấy người.

Cẩn Ngôn vẫn luôn cảm thấy, biểu ca nhà hắn thật sự là một nhân tài hiếm có, cho dù làm cái gì cũng đều thoả đáng. Nhìn đã thấy thích rồi chứ đừng nói là uống.

“Thời Hàn, đúng như con dự đoán, phụ hoàng thật sự sẽ lợi dụng chuyện của Hứa U U tước bỏ tước vị Vương gia của cha Hứa U U.” Điều này, Nhị Vương gia cũng không nghĩ đến.

Bọn họ đều nghĩ có thể Hoàng Thượng sẽ tức giận, nhưng sẽ không truy cứu Hứa U U. Chỉ có Phó Thời Hàn nói, Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua chuyện này như thế! Hứa U U tự mua dây buộc mình!

Vì sao Hứa U U lại mua dây buộc mình thì lúc đó bọn họ không hiểu, nhưng bây giờ thấy cha của bà ta bị như vậy, mọi người đã hiểu rồi.

Hoá ra, Phó Thời Hàn có ý này.

“Trước giờ ta chưa hề nói Hoàng Thượng sẽ làm như thế.” Phó Thời Hàn hơi nghiêng ấm trà, rót chén trà đầu tiên, trà thơm nồng quả nhiên là đặc biệt.

Ngươi chưa từng nói, nhưng ẩn ý của ngươi là như vậy.

Nhị Vương gia không hề giấu giếm con trai cả của mình, bây giờ Cẩn Thư đã là Thế tử của Nhị Vương phủ, tương lai… Có thể nói còn là Thái tử, có một vài chuyện, học nhiều một chút dù sao cũng không thừa.

Cha của ông ta không vội lập Thái tử nên mới có mấy cuộc tranh đấu thị phi như này. Nhưng nếu để ông ta làm, ông ta nhất định sẽ trực tiếp nói kết quả với mọi người. Như vậy chí ít, sẽ không khiến nhiều người thèm muốn thứ mà họ không nên thèm muốn. Đương nhiên, tất cả điều này đều nói sau.

“Ta lại quên mất, Hoàng Thượng không chấp nhận được vị Vương gia khác họ cuối cùng.”

Thời Hàn mỉm cười, rót trà cho hai người nói: “Không chấp nhận cũng là vì muốn tốt cho tân vương. Người thành thật thì thế nào, dù có thành thật ra sao cũng không chắc chắn là không có hai lòng. Suy cho cùng cũng là cái gai trong tim. Hôm nay cái gai này cũng được rút ra, dùng sinh mạng của Minh Ngọc có đáng giá hay không? Tuỳ suy nghĩ của từng người! Nhưng ta nghĩ Hoàng Thượng đồng ý.”

Trong tình huống Triệu Minh Ngọc chết đã không thể thay đổi được nữa, bây giờ có lẽ là kết quả tốt nhất.

“Phụ hoàng còn rất yêu thương Minh Ngọc, dù sao cũng là đứa cháu gái của ông ấy.” Nhị Vương gia thở dài.

Thời Hàn ngẩng đầu, hắn nghiêm túc nói: “Trước giờ ta chưa từng nói Hoàng Thượng không yêu thương Minh Ngọc. Nhưng người chết rồi, để nàng ta làm một vài chuyện có ý nghĩa hơn, cũng không quá đáng! Lúc sống đã gây rất nhiều phiền phức cho mọi người, chết rồi giải quyết mấy vấn đề cho mọi người, cũng rất tốt! Nhưng như thế mà nói, e rằng Tứ thúc sẽ không vui vẻ.”

Tất cả những suy nghĩ mà Tứ Vương gia muốn nhờ vào nhà mẹ đẻ của Vương phi, lại một lần nữa bị sụp đổ hoàn toàn.

Không một ai nói gì cả, nhưng ai cũng biết, Hoàng Thượng thực sự đã dùng việc này nói rõ ràng với Tứ Vương gia, cũng nói cho những người khác, ngôi vị này — không dính dáng gì với Tứ Vương gia.