Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 158: C158: Chương 158




Lục Vương gia cảm thấy, tin tức của mình quá chậm trễ rồi, tại sao đều đã đến buổi tối rồi mà giờ ông mới biết vụ Minh Ngọc xảy ra chuyện? Không có ai chủ động đến nói cho ông một tiếng à, chẳng lẽ ông không phải là người một nhà hả? Nghĩ đến điều này, Lục Vương gia cảm thấy rất tức giận!

“Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ…” Vén rèm cửa lên, đã thấy nương tử và nữ nhi đang giương mắt nhìn ông tha thiết, bị cái nhìn như vậy, Lục Vương gia lại cảm thấy ngại ngùng, ông che mặt: “Mọi người nhìn gì thế?”

Lại bắt đầu ngượng nghịu.

A Cẩn thấy cha của nàng như vậy, lập tức cảm thấy cả người không được thoải mái, cái cảm giác này, thật sự là không có cách nào diễn tả, trong lòng thấy bất ổn!

“Chúng con chưa từng nhìn thấy mỹ nam tử, thế nên muốn nhìn ngắm một chút.” A Cẩn chỉ có thể nói như thế, nàng cảm thấy, nói như thế này, cha già xấu xa nhà nàng chắc sẽ xấu hổ nhỉ?

Nhưng sự thật lại vượt ngoài suy nghĩ của mọi người, Lục Vương gia không chỉ không thấy xấu hổ, ngược lại còn vui vẻ ngay tức thì, ông xoay trái, xoay phải, hỏi không ngừng: “Ta thật sự xuất sắc à? Ta biết con chưa từng thấy qua nhiều chuyện đời, thế nên không biết mỹ nam tử có dáng vẻ như thế nào. Bây giờ ngắm ta là đúng rồi đó, đừng cho rằng có chút tuổi trẻ thì chính là đẹp trai, không đúng đâu! Bọn họ hoàn toàn không có nội hàm, nam nhân phải ở một độ tuổi nhất định thì mới có nội hàm này, mọi người nhìn mái tóc hoa râm của ta, cái này không phải là già mà là sự quyến rũ đầy nam tính vô địch của ta, tất cả đều là sự lắng đọng của tuổi tác.”

Lục Vương phi ra sức lườm A Cẩn, bà cảm thấy, nếu không phải do A Cẩn bắt đầu chuyện này thì sao ông ấy có thể phát điên, làm sao có thể! Nghĩ như thế, Lục Vương phi không lườm A Cẩn thì còn lườm ai? Nhưng A Cẩn lại thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga! Đùa chứ, ai có thể nghĩ đến cha của nàng lúc nào cũng có thể phát bệnh như vậy đâu.

Cái loại cảm giác này, vô cùng tệ!

Nếu như không chen ngang, cha nàng còn muốn nói dông dài tiếp nữa, nghĩ như thế, A Cẩn vội vàng mở miệng: “Cha, cha có chuyện gì à? Sao lại vội vàng như vậy?”

Lúc này Lục Vương gia mới nhớ đến chuyện quan trọng, ông vội nói: “Minh Ngọc chết rồi!”

Tin chấn động như vậy, quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

A Cẩn gật đầu: “Vậy à, con nghe thấy rồi, ngày mai cha đi qua đó thử xem có thể giúp đỡ gì không. Nhưng cha đừng cãi nhau với Tứ bá phụ nha, bây giờ ông ấy đã buồn lắm rồi, không cần chấp nhặt với ông ấy, nếu như ông ấy nói cái gì chói tai, cha hãy coi như ông ấy đang đánh rắm là được rồi.”

Lục Vương phi cảm thấy, lời nói con gái nhà bà thật sự thâm sâu, cái gì mà coi như ông ấy đánh rắm là được, tuy rằng người đó khiến người ta vô cùng chán ghét, nhưng ngoài mặt vẫn cần phải giả vờ chứ?

Nhưng Lục Vương gia nghe thấy con gái nói vậy ông lại gật đầu: “Cha chẳng thèm chấp nhặt với ông ta đâu, cả nhà ông ta đều là người nhỏ mọn, con xem con bé Minh Ngọc đó, con bé đó không muốn người khác được tốt đẹp, bản thân làm càn đến mức không cưới được người đàn ông tốt, lại còn thèm muốn đàn ông nhà người ta, bên ngoài đều đồn đãi, nguyên nhân con bé đó tự sát hoàn toàn là do ghen tỵ với con, con bé ghen tỵ con được tứ hôn cho Phó Thời Hàn, con bé thích Phó Thời Hàn. Chậc chậc, thật sự không nhìn ra, nếu như thật sự thích Phó Thời Hàn, sao không đối xử với Phó Thời Hàn tốt một chút? Gần như chưa từng thấy bọn họ có tiếp xúc với nhau, ta thấy, con bé chỉ là không thích nhìn người khác được an ổn.”


A Cẩn cười nhạt: “Không cần phải để ý đến mấy lời đồn này, ai biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chúng ta cũng không trốn dưới gầm giường của Minh Ngọc, không biết suy nghĩ thực sự của nàng ta lúc nàng ta tự sát, nói không chừng nàng ta không muốn chết, lúc treo lên liền hối hận thì sao? Tuy nhiên cái này cũng không biết có đúng không, nha hoàn đó của nàng ta đều đã bị nàng ta ép chết, nàng ta còn…” Nói đến đây, đột nhiên A Cẩn nghĩ đến một vấn đề, nàng dừng lại không nói.

Lục Vương gia hỏi: “Sao vậy?”

A Cẩn ngẩng đầu, nhếch khóe miệng cười, nàng chỉ tay vào bụng của mình: “Con muốn đi vệ sinh.”

Lục Vương gia lập tức lùi sau một bước, sợ nàng giải quyết tại chỗ, chuyện lúc nhỏ vẫn khiến cho ông có ám ảnh.

A Cẩn không phải thật sự muốn đi vệ sinh, nàng ra khỏi cửa đi thẳng đến phòng của Cẩn Ngôn. Thường vào lúc này Cẩn Ngôn sẽ cùng Tố Vấn ở trong sân tản bộ, hôm nay cũng không ngoại lệ, tẩu ấy sắp sinh, vận động nhiều một chút càng dễ cho việc sinh nở, thế nên Cẩn Ngôn vẫn luôn ở bên cạnh Tố Vấn.

Nhìn thấy A Cẩn đến, Tố Vấn lập tức sai nha hoàn đỡ mình: “Ta hơi mệt, muốn quay về phòng nghỉ ngơi một lúc, hai người tiếp tục đi dạo đi. A Cẩn cùng ca ca của muội đi dạo nhé, ca ca của muội ăn hơi nhiều, hơi đầy bụng.”

Cẩn Ngôn không yên tâm: “Ta đi vào cùng nàng.”

Tố Vấn lắc đầu xua hắn: “Huynh tiếp tục đi đi, nghe lời, thân thể này của huynh, không thể không luyện tập.”

Cẩn Ngôn nghe vậy, gật đầu.

Tố Vấn vào phòng, trong sân chỉ còn hai huynh muội. Hoàng hôn hôm nay thật sự rất đẹp, ráng đỏ, cả bầu trời nhuộm màu vàng cam, đẹp đến nao lòng.

“Có chuyện gì vậy?” Nếu như không có chuyện gì, A Cẩn sẽ không qua đây vào lúc này, lúc này là thời gian hắn và Tố Vấn tản bộ, người trong phủ ai cũng biết.

A Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, ca ca, muội đến tìm huynh là muốn chứng thực với huynh một chuyện.”

Cẩn Ngôn: “Chuyện gì?”


“Mộc Nghiên, lúc Mộc Nghiên chết đó, tình hình cụ thể là như thế nào? Tiểu Hồng bị huynh đưa đến phương nam à?” Khi Mộc Nghiên chết, Tiểu Hồng ở bên cạnh Mộc Nghiên đã bị Cẩn Ngôn đưa đến phương nam, sống cùng với đệ đệ và cha của Mộc Nghiên.

A Cẩn hỏi: “Thế huynh vẫn còn nhớ, bí mật lúc đó mà Mộc Nghiên phát hiện ra không? Thời điểm đó Mộc Nghiên rất gấp gáp muốn nói cho chúng ta, kết quả lại thất bại. Bà ấy chết rồi, vì bảo vệ Lâm ma ma, bà ấy tự sát. Huynh có cảm thấy, sự việc bây giờ có điểm tương tự không?”

Cẩn Ngôn lập tức sững sờ, A Cẩn thấy Cẩn Ngôn như vậy, đột nhiên lại không nói: “Thôi bỏ đi, muội không nói với huynh nữa, muội đi tìm Phó Thời Hàn.”

Cẩn Ngôn thấy bóng lưng hùng hổ rời đi của A Cẩn, lập tức cảm thấy mình bị kỳ thị, sự thật rất lớn đây là muội muội của hắn đó, làm gì có chuyện như vậy chứ, căn bản không coi hắn ra cái gì mà! Nói được một nửa đã đi mất dạng như thế đó!

“A Cẩn…” Tuy rằng đã kêu to, nhưng A Cẩn rời đi không hề quay lại, càng không nghe thấy lời của Cẩn Ngôn.

Cẩn Ngôn lặng lẽ quay về phòng, Tố Vấn thấy hắn ủ rũ quay về, nghi ngờ hỏi: “Sao lại nói nhanh như vậy?”

Cẩn Ngôn nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của nương tử, lập tức kéo lấy tay của Tố Vấn: “Sư tỷ, nàng nói xem, làm gì có chuyện như vậy chứ, A Cẩn là muội muội của ta à? Sao muội ấy lại không hề giống như người nhà ta vậy? Đối xử với tên Phó Thời Hàn đó còn tốt hơn với người ca ca là ta, nói còn chưa được một nửa đã bỏ rơi ta rồi, nói thẳng là đi tìm Phó Thời Hàn, mất hút luôn. Nàng xem nỗi lòng của người làm ca ca ta xem. Người ta đều nói con gái lớn rồi cũng đến lúc phải gả đi, thật sự là không có sai mà.”

Cẩn Ngôn cảm thấy, mình thật sự đáng thương, tiểu muội muội nhà người ta đều là cô bé dịu dàng ngoan ngoãn, muội muội nhà hắn… Oánh Nguyệt xem bói không ngừng, căn bản không thèm để ý đến hắn. A Cẩn nhỏ tuổi đã biết tìm bạn cho mình, mà người bạn đó bây giờ đã phát triển thành vị hôn phu tương lai của muội ấy rồi, thật là… Ôi chao buồn quá đi mà!

Tố Vấn nhìn Cẩn Ngôn tủi thân như vậy, không nhịn được bật cười: “A Cẩn còn nhỏ, chẳng lẽ chàng còn muốn tính toán với đứa nhỏ à? Hơn nữa hai người đó đã quen nhau từ khi còn bé, cũng chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm tốt không phải là điều rất tự nhiên à? Tuy rằng thời gian ta tiếp xúc với bọn họ không lâu, nhưng ta cũng biết, Phó Thời Hàn rất yêu thương A Cẩn, nữ tử dù sao cũng sẽ có chút phóng túng trước người nam tử mình yêu, cái này là điều hiển nhiên mà!”

Nếu như nói như vậy, Cẩn Ngôn cảm thấy cũng không đúng, hắn nhìn Tố Vấn, hơi mím môi: “Nếu nàng đã nói như vậy, thế sao sư tỷ lại không phóng túng?”

Dừng lại một lát, Cẩn Ngôn móc lấy ngón trỏ của Tố Vấn, hỏi: “Là vì nàng không cảm nhận được ta yêu thương nàng à?”

Tố Vấn liếc hắn một cái cười nói: “Chàng nói linh tinh, sao chúng ta có thể giống như thế được?”

“Khác chỗ nào?” Cẩn Ngôn kiên quyết.


Tố Vấn mỉm cười: “Bởi vì, ta là sư tỷ của chàng! Cho dù ra sao, cho dù ta có là nương tử của chàng hay không, dù ta có nhỏ tuổi hơn chàng hay không, thì ta cũng từng là sư tỷ của chàng. Nếu đã là sư tỷ, làm sao có khả năng ta phóng túng được, dù thế nào sư tỷ cũng cần phải ra dáng sư tỷ.”

Cẩn Ngôn xì một tiếng bị nàng chọc cười: “Nàng lại còn có thể nói tào lao đó.”

Tố Vấn lắc đầu: “Lời ta nói đều là thật, mỗi người đều có cách thức chung sống khác nhau, ta ở trong núi qua loa đã quen rồi. Làm sao có thể giống với các tiểu thư yểu điệu được nuôi lớn ở trong Kinh thành. Ta không nói đến A Cẩn, người khác cũng như vậy, chúng ta chịu sự giáo dục khác nhau, phong cách xử sự cũng không giống, nói một câu không dễ nghe, nếu luận về tính kế, người ta đặt bẫy, ta có thể bị xoay đến nửa năm đó!”

Cẩn Ngôn bĩu môi: “Ai dám đặt bẫy nương tử của ta, ta đá chết người đó.”

Tố Vấn bật cười: “Chàng đó!”

“Đúng rồi, gần đây sao ta không thấy Thôi Mẫn đến gặp A Cẩn nhỉ, quan hệ của hai người đó chẳng phải rất tốt à? A Cẩn từ chỗ khác quay về, Thôi Mẫn lại không đến.” Tố Vấn nhắc đến Thôi Mẫn, giống như đang tám chuyện về trong nhà.

Cẩn Ngôn không quan tâm nói: “A Cẩn cũng vừa mới về, có thể mấy ngày nữa sẽ đưa thiệp, có khả năng là vậy!”

Ánh mắt Tố Vấn chợt loé, bật cười: “Thôi tiểu thư thật là đại mỹ nhân hiếm có.”

Cẩn Ngôn nghiêm túc nhìn sang Tố Vấn, không thể nhìn ra được có điều gì khác thường, hắn tò mò nói: “Sao nàng lại nhắc đến nàng ta? Bình thường không nhìn ra nàng lại quan tâm đ ến người khác như vậy. Sao thế? Nàng cũng thích đại mỹ nhân à?”

Tố Vấn duyên dáng mỉm cười, nàng hơi cúi đầu, khuôn mặt vốn sinh đẹp dưới sự phản chiếu của ánh nến thì càng đẹp hơn, nàng hơi nghiêng người: “Ấn tượng của ta đối với Thôi tiểu thư luôn rất tốt. Huynh nghĩ đi, A Cẩn chẳng phải là kiểu người tùy tiện kết bạn lung tung. Tuy rằng bên ngoài nói Thôi Mẫn không tốt, nhưng A Cẩn vẫn kết bạn với nàng ấy tức là người này rất tốt. Hơn nữa ta cũng từng gặp nàng ấy mấy lần, không giống như lời đồn.”

“Chẳng phải chỉ là lời đồn thôi sao, chẳng có liên quan gì đến chúng ta cả, được rồi, được rồi, đừng nói đến nàng ta nữa, ta đỡ nàng đi một vòng nữa nhé? Hôm nay vẫn chưa đi đủ!” Cẩn Ngôn đỡ Tố Vấn đứng dậy, Tố Vấn mỉm cười gật đầu: “Đi thôi!”



A Cẩn sai A Bích đi tìm Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn vội vàng từ Nhị Vương phủ đến, thấy A Cẩn đang nhíu mày suy tư ở trong phòng, hắn mỉm cười tiến lại gần: “Có chuyện gì mà vội vàng như vậy? Ngựa không ngừng vó gọi ta đến!”

A Cẩn nói: “Chúng ta đã từng phân tích, rốt cuộc Mộc Nghiên phát hiện ra bí mật gì mới vội vàng tìm gặp Lâm ma ma như vậy.”

Thời Hàn gật đầu: “Đúng!”


“Thế còn Minh Ngọc thì sao? Nha hoàn của Minh Ngọc chết, Minh Ngọc chết, chẳng lẽ bản thân nàng ta cũng phát hiện ra chuyện gì? Chuyện bọn họ phát hiện là cùng một bí mật. Mộc Nghiên bởi vì bí mật này mà chết, bọn Minh Ngọc cũng bởi vì bí mật này mà chết. Có khả năng này không?” A Cẩn ngẩng mặt, hai mắt sáng ngời nhìn Thời Hàn, nghiêm túc hỏi: “Huynh cảm thấy có khả năng này không?”

Thời Hàn nghiêm túc, hắn cẩn thận nghĩ, gật đầu: “Có, khả năng gì cũng có.”

“Bí mật này, có quan hệ với Hứa U U?” A Cẩn lại hỏi lần nữa.

Thời Hàn do dự, một lúc sau nói: “Tất cả đều chỉ là khả năng, nhưng ta cảm thấy cho dù có bí mật, bí mật này chắc không liên quan đến Hứa U U. Nhưng khả năng Hứa U U giết Minh Ngọc là rất lớn.”

“Vì sao không liên quan đến Hứa U U?”

“Đầu tiên muội phải xác định, Mộc Nghiên ở lại Tứ Vương phủ làm cái gì? Mộc Nghiên là vì muốn đạp Tứ Vương gia. Nếu như có quan hệ với Hứa U U, lúc đó Hứa U U còn chưa là Vương phi, bà ta chỉ là một trắc phi, cho dù… Cho dù nói khó nghe nhất, bà ta cũng chỉ là một tình nhân, điều này có thể tác động gì đến Tứ Vương gia chứ? Hoặc là nói có khả năng để chúng ta thông qua chuyện này gián tiếp bắt được thóp gì đó của Tứ Vương gia không? Không có khả năng! Thế nên ta cảm thấy, bí mật mà Mộc Nghiên muốn nói lúc đó, nhất định không liên quan đến Hứa U U. Thực ra, ta càng nghiêng về hướng, bí mật bà ta biết là thóp của Tứ Vương gia, hoặc có thể là… thóp của Vạn Tam.”

Nhắc đến Vạn Tam này, A Cẩn cũng biết, người này luôn đi theo bên cạnh Tứ Vương gia, từ lúc còn trẻ đọc sách cùng với Tứ Vương gia, theo lý mà nói người đọc sách cùng đều là con vợ lẽ của các gia đình quan lại, nhưng hắn lại khác, không có thân phận tốt gì. Thế mà lại được gia tộc nhà mẫu phi của Tứ Vương gia sắp xếp cho ông ta.

Mà bây giờ, Vạn Tam tuy rằng không ra mặt làm gì nhiều, nhưng A Cẩn từng gặp người này mấy lần, cảm thấy nam nhân này chắc chắn không tốt bụng như vẻ bề ngoài.

“Thóp của Vạn Tam?” A Cẩn kinh ngạc hỏi.

Thời Hàn gật đầu: “Cái này là suy đoán táo bạo của ta, chưa chắc đã đúng. Nhưng muội nghĩ mà xem, nếu như Mộc Nghiên biết chuyện quan trọng của Vạn Tam, từ đó có khả năng sẽ khống chế được Vạn Tam, Tứ Vương gia sẽ thế nào? Một Vạn Tam không tính là gì, nhưng một Vạn Tam biết rõ tất cả bí mật của Tứ Vương gia, muội cảm thấy có tác dụng không?”

Điều này, Phó Thời Hàn đã nghĩ đến, nhưng lại không dám khẳng định, cũng chưa từng nói với A Cẩn, khi chưa đủ chắc chắn, hắn sẽ không nói ra nghi ngờ của hắn với A Cẩn, nhưng bây giờ A Cẩn lại nghĩ đến điều này.

“Có khả năng, theo như huynh nói, cảm giác chuyện này có khả năng liên quan đến nhau.Thực ra ban đầu, chuyện này giống như không có chút đầu mối gì, nhưng nếu như huynh dùng Vạn Tam để xâu chuỗi, thế thì rất có khả năng. Vạn Tam có một bí mật, một bí mật lớn, nếu như bí mật này bị chúng ta biết được, thế thì sẽ bị chúng ta khống chế. Nhưng Mộc Nghiên chưa kịp nói đã bị Vạn Tam phát hiện ra tất cả, bà ấy chỉ còn cách duy nhất là tự sát. Bởi vì cho dù bà ấy nói, cũng không sống được đến khi rời khỏi chùa miếu, mà… còn để lộ ra nhà chúng ta. Thế nên Mộc Nghiên chết rồi. Sau đó Minh Ngọc phát hiện ra bí mật này, nàng ta không lựa chọn nói ra, bởi vì nàng ta có thể dùng Vạn Tam. Muội nói sao Minh Ngọc này đột nhiên lại được phong lại tước vị Quận chúa. Chúng ta đều cho rằng là Hoàng gia gia muốn bồi thường cho Tứ Vương gia, bởi vì ông ấy đã ôm Khánh ca nhi đi. Nhưng cũng có khả năng, cũng có khả năng không phải vậy!”

A Cẩn dừng một chút, cẩn thận nghĩ: “Vạn Tam thuyết phục được Tứ Vương gia, Tứ Vương gia xin Hoàng gia gia. Đúng rồi, cũng có khả năng như vậy, thế nên Vạn Tam muốn giết người diệt khẩu. Cũng không phải là Hứa U U mà chính là Vạn Tam giết người diệt khẩu.”

Thời Hàn lắc đầu cười, hắn nghiêm túc: “Không, nhất định là Hứa U U ra tay. Người duy nhất ra tay sẽ không bị chịu trách nhiệm lớn nhất chính là Hứa U U. Nếu như Vạn Tam thật sự có mưu kế đó, hắn sẽ lợi dụng Hứa U U. Điều này không còn nghi ngờ gì nữa. Bây giờ việc chúng ta phải điều tra chính là phán đoán của chúng ta có đúng không, Vạn Tam có phải là vấn đề không? Nếu có, bí mật lớn của hắn là gì?”

Thời Hàn tổng kết xong, A Cẩn lập tức vung nắm tay lên: “Chúng ta cũng coi như có được manh mối. Cố lên!”

Thời Hàn mỉm cười: “Cố lên!”