Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 147: C147: Chương 147




Lúc Phó Thời Hàn đến Ngu phủ có thể cảm nhận rõ ánh mắt khác thường của mọi người, nhưng hắn cũng đã quen với điều đó. Sao có thể không quen được đây, không nói cái khác, chỉ riêng bản thân hắn cũng đã là một độc lạ rồi, nếu như đều là độc lạ, thế thì không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, cái gì cũng đều có khả năng.

Phó Thời Hàn với Ngu đại nhân có quan hệ thân thiết, bà ngoại của hắn cũng chính là muội muội ruột của Ngu đại nhân, tức là hắn phải gọi Ngu đại nhân một tiếng ông. Phó Thời Hàn mỉm cười tặng lễ vật lên, mọi người nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, không tin là trước khi đến hắn không hề biết chút gì, cái này căn bản là không có khả năng.

Dạng tiểu bối như Phó Thời Hàn, theo lý mà nói không nên ngồi ở bàn chính, nhưng Lục Vương gia vẫy tay vui vẻ, ông đắc chí nói: “Phó Thời Hàn, đến đây, ngồi chỗ bên này của ta, đến đây đến đây!”

Phó Thời Hàn mỉm cười đi qua: “Tâm trạng của Vương gia hình như rất tốt.”

Lục Vương gia đắc chí: “Tất nhiên rồi, vừa nãy ta mới dốc sức đánh chó rơi xuống nước.”

Mọi người im lặng:...

Thời Hàn: “Ha ha, thế ngài nhất định là đã thu được thắng lợi nhỉ?”

Lục Vương gia mắt trợn to nói: “Sao con biết được?”

Thời Hàn mỉm cười nói: “Tất nhiên là giành được chiến thắng áp đảo, nếu như không giành được chiến thắng áp đảo, làm gì có chuyện ngài vui vẻ như vậy được? Nhưng cho dù không giành được chiến thắng áp đảo, ta cũng sẽ giúp đỡ ngài. Dù nói thế nào ta cũng luôn đứng về phía chính nghĩa.”

Lập trường của Phó Thời Hàn rất rõ ràng, ngược lại khiến người khác ngại nói gì nhiều.

Nhưng nói ra Thời Hàn không ngồi cùng bàn với Lục Vương gia được, hắn cũng không thể mặc kệ thân phận, chào hỏi mọi người trên bàn sau đó đi ngồi cùng bàn với đám Ngu Kính Chi và Cảnh Diễn.

Cảnh Diễn nhìn hắn đi đến, bô bô nói: “Hai chúng ta đều đến muộn, đã lỡ mất vở kịch lớn rồi.”

Thời Hàn mỉm cười: “Đến muộn tất nhiên cũng có cái hay của đến muộn, ít nhất huynh cũng có thể nghe được nhiều thêm một vài thoại bản, mọi người thêm mắm dặm muối vào trong cuộc thảo luận, chuyện này không phải rất buồn cười sao?”

Mọi người im lặng nhìn trời, Phó công tử, ngài nói như vậy thật sự ổn à?

Nhưng tuy là như thế, nhưng chủ và khách đều rất vui vẻ, nếu như nói có người không vui, đó nhất định là Triệu Mộc. Tuy rằng cười tươi như hoa, nhưng hắn ta cũng có lo lắng của bản thân.

Mặc dù điều kiện của hắn không tốt, nhưng vẫn còn có sự trợ giúp rất lớn, phần trợ giúp lớn này là binh lực trong tay của Phó Tướng quân, chỉ cần Phó Tướng quân hướng về phía hắn, rất nhiều chuyện sẽ khác.

Nhưng hiện tại không như vậy, Phó lão phu nhân lại qua đời vào thời điểm không thích hợp, mụ già này, hắn căm ghét mười hai vạn phần, nếu như nói Phó Thời Hàn căm ghét người này hận không thể khiến bà ta chết, thế thì hắn cũng không hề kém cạnh, nếu như không phải bởi vì bà ta chết là Phó Tướng quân phải bỏ binh quyền giữ hiếu ba năm, chắc hắn đã sớm độc chết con mụ già này rồi.

Thế nên rất nhiều lúc, hắn thực sự có thể hiểu được Phó Thời Hàn, đối với tiện nhân đó, hắn căm ghét vô cùng, nhớ năm đó lúc mẫu thân hắn còn chưa mất trí nhớ và trở thành Công chúa ngoại quốc, hai chị em dâu đã không hoà thuận, bà già này cả ngày chỉ nghĩ cho bản thân, rất hay đối chọi với tiểu cô. Khi ấy mẫu thân của hắn rất có năng lực, theo ra được cả chiến trường. Dưới tình huống như vậy, bà già kia vẫn nói mẫu thân hắn được, thường xuyên ở bên ngoài nói xấu, toàn ở trước mặt thúc thúc và biểu ca của hắn đổi trắng thay đen, chính vì như vậy, khiến cho mẹ của hắn chịu nhiều khổ cực, cũng lặng lẽ rơi nước mắt rất nhiều.

Ngay cả sau này khi hồi phục được trí nhớ, mẫu thân của hắn cũng kiên quyết không để cho nữ nhân này biết bản thân từ cõi chết trở về, bà đã từng nói với hắn, nếu như để bà ta hay chuyện, không biết sự việc sẽ trở thành dạng gì.

Chắc là bởi vì nguyên nhân này, sau khi mẫu thân hắn tự sát vì tình, Triệu Mộc rất hận mụ già này.


Bây giờ mụ già chết tiệt này chết rồi, hắn không thể nói rõ được là bản thân vui vẻ hay không vui vẻ. Không vui vẻ, đó là bởi vì ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của hắn, ai biết sau ba năm sẽ thế nào. Nhưng nói vui vẻ cũng là sự thật, người năm đó khiến cho mẫu thân hắn không vui đã chết rồi, chuyện này tốt biết bao.

Vốn dĩ tâm trạng vẫn còn một chút rối rắm, nhưng bây giờ lại không như vậy, hắn đột nhiên phát hiện, thực sự mọi việc không giống như bản thân hắn nghĩ. Ba năm này, thực sự có ảnh hưởng quá nhiều. Nếu Phó Tướng quân không thể giữ được bình tĩnh, sau ba năm rốt cuộc sẽ thế nào, căn bản không thể biết trước được. Không thể thuận lợi nhận lại binh quyền, hậu quả đó không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ có đạt được hoàng vị, hắn mới có thể có được tất cả những gì bản thân muốn, không có ai có thể bố trí hắn, hắn cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy nữa.

Nghĩ như thế, Triệu Mộc lại uống một ngụm rượu, tâm trạng vì vậy mà rất không vui.

Ánh mắt hắn đảo quanh, vô tình chạm mắt với Thôi đại nhân, Thôi đại nhân sững sờ một chút, có hơi chán ghét quay đầu đi. Nếu như có cơ hội làm lại lần nữa, Triệu Mộc nghĩ, bản thân sẽ không cự tuyệt Thôi Mẫn. Hiện tại thì hay rồi, hoàn toàn đắc tội Thôi đại nhân, cũng đắc tội Lục Vương phủ và Phó Thời Hàn, chỉ đổi lấy một Tô Nhu không có chút tác dụng nào.

Tô Nhu là muội muội của Tô Thanh Mi, nhưng nàng ta chỉ hơi giống một chút về ngoại hình mà thôi, nếu như nói giống y hệt thì không có khả năng, hơn nữa, tính cách của Tô Nhu sao có thể so sánh được với Tô Thanh Mi. Nghĩ đến dáng vẻ làm bộ làm tịch đó của nàng ta, Triệu Mộc càng sinh ra một cảm giác chán ghét. Loại cảm giác chán ghét này quả thực không thể nhẫn nhịn được.

Hơn nữa, tuy rằng chỉ chung sống chưa đến hai tháng, Tô Nhu cũng phát hiện ra một suy nghĩ của Triệu Mộc. Triệu Mộc sẽ để cho Tô Nhu mặc theo màu sắc mà Tô Thanh Mi thích, để nàng ta trang điểm theo kiểu của Tô Thanh Mi thích, để nàng ta ăn mặc giống Tô Thanh Mi. Thời gian tuy là ngắn, nhưng Tô Nhu vẫn cảm giác được một chút, lại liên tưởng đến chuyện tỷ tỷ nàng ta đột nhiên chết, Tô Nhu vô cùng hoài nghi, tỷ tỷ của nàng ta và Triệu Mộc, thực ra là có quan hệ. Nhưng lời này, có giết Tô Nhu, nàng ta cũng không dám nói nhiều.

Phải biết là, Ngũ Vương gia đã hận chết cả nhà bọn họ rồi, nếu như nàng ta không ôm chắc cây đại thụ Tề Vương gia này thì về sau chỉ có một con đường chết. Hơn nữa, Tô Nhu luôn hoài nghi cái chết của phụ mẫu mình không phải là tỷ tỷ của nàng ta làm. Làm gì có chuyện tỷ tỷ của nàng ta không phải do mẹ của nàng ta sinh chứ, nếu như đó là sự thật, sao lúc còn ở nhà tỷ ấy lại không phát hiện ra? Tỷ tỷ hết lòng hết sức vì phủ của bọn họ, gần như có thể bỏ ra tất cả, nói tỷ tỷ nàng sẽ giết chết cha mẹ, cái này căn bản là không hợp lý, còn vụ tự sát đó, cũng có rất nhiều điểm đáng nghi.

Tô Nhu hoài nghi tất cả, nàng ta cảm thấy nhất định là Ngũ Vương gia biết tỷ tỷ của nàng ta có người khác ở bên ngoài, bởi vì vậy thẹn quá thành giận mà giết chết tỷ tỷ của nàng ta cùng cha mẹ, sau đó lại bịa đặt lung tung với bên ngoài. Tô Nhu nghĩ về điểm này,đột nhiên thấy vô cùng sợ hãi, nàng ta cẩn thận đề phòng.

Dù Tô Nhu có nhiều tâm cơ nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương, suy nghĩ của nàng ta căn bản không thể nào che giấu được Tề Vương gia, mấy cái mà nàng ta suy đoán cẩn thận đó ở trong mắt của Triệu Mộc biến thành sự thật, hắn xác thực lại với suy đoán lúc trước của mình, càng thêm hận Ngũ Vương gia.

Nếu như nói hắn chỉ có một mục đích, thế thì chính là mong muốn có thể giết chết Ngũ Vương gia.

Sinh thần của Ngu đại nhân thực sự là “Khách và chủ đều vui vẻ”, đợi đến lúc quay về phủ, Triệu Mộc đã uống khá nhiều, gã sai vặt đỡ hắn vào trong phòng của Tô di nương.

Triệu Mộc hơi say nhìn Tô Nhu mặc bộ đồ màu lam, giống như nhìn thấy Tô Thanh Mi, nhắm mắt ôm lấy nàng ta: “Thanh Mi…”

Sắc mặt của Tô Nhu lập tức trắng bệch, nàng ta vốn chỉ phỏng đoán Triệu Mộc thích tỷ tỷ của nàng ta, bây giờ đột nhiên một tiếng Thanh Mi này khiến nàng ta tỉnh táo trở lại.

Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, cẩn thận nở nụ cười: “Vương gia uống say rồi, ta là Tô Nhu.” Xua tya ý bảo gã sai vặt lui xuống, Tô Nhu đỡ Triệu Mộc đến bên giường. Triệu Mộc híp mắt nhìn Tô Nhu, Tô Nhu nói: “Thiếp thân hầu hạ ngài tắm rửa được không?”

Triệu Mộc chỉ nhìn Tô Nhu một cái sau đó chán ghét đá nàng ta. Tô Nhu bị hắn đá xuống đất nhưng lại cắn răng trèo lên, đây cũng không phải lần đầu tiên, có rất nhiều lúc tâm trạng hắn không tốt sẽ ở trong phòng đối xử như vậy với nàng ta. Nhưng cũng chỉ có trong phòng mới như vậy, nếu như ra ngoài thì lại không làm thế, dịu dàng giống như hai người khác nhau vậy.

Tô Nhu lại lần nữa đi lên trước: “Vương gia không muốn tắm à? Thế thì thiếp thân thay y phục cho ngài.”

Triệu Mộc lạnh lùng nói với Tô Nhu: “Ngươi biết không? Gần đây ta hối hận nhất chính là giữ lại ngươi.”

Trong lòng Tô Nhu kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống: “Thiếp thân không tốt, tất cả đều do lỗi lầm của thiếp thân, Vương gia ngàn vạn lần đừng bỏ rơi thiếp thân, thiếp thân sẽ cẩn thận hầu hạ ngài, ngài muốn thế nào đều có thể, đều có thể hết.”


Triệu Mộc lạnh lùng nhìn Tô Nhu hỏi: “Ngươi biết hết rồi đúng không?”

Tô Nhu mắt rưng rưng ngước lên nhìn, nói: “Thiếp thân không biết Vương gia nói cái gì.”

Triệu Mộc cười lạnh, quyết định nói thẳng ra: “Ngươi biết ý của ta, ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi biết hết rồi đúng không? Biết người ta thích là tỷ tỷ của ngươi, Tô Thanh Mi?”

Tô Nhu lập tức ngã nhào xuống đất, nàng ta hoảng loạn gật đầu, trong lòng sinh ra cảm giác khủng bố, nếu như Vương gia muốn giết nàng ta diệt khẩu, bây giờ phải làm sao mới ổn đây?

Tô Nhu kinh hoàng khiếp sợ nhìn Triệu Mộc. Triệu Mộc thờ ơ nói: “Ngươi không phải sợ, ta sẽ không giết ngươi. Ít nhất ta vẫn chưa tìm được người giống với tỷ tỷ ngươi hơn ngươi, hơn nữa, ta đã từng đồng ý với nàng ấy sẽ thay nàng ấy chăm sóc muội muội của nàng ấy.”

Mấy lời này nói ra, Tô Nhu rơi nước mắt, đương nhiên, đây không phải là giọt nước mắt cảm động, mà là may mắn, nàng ta thấy may mắn vì Tô Thanh Mi trước lúc chết còn lo lắng cho nàng ta, nếu như không phải vì điều này, không biết nàng ta đã lưu lạc đến bước đường nào rồi.

“Tỷ tỷ thật đáng thương, tỷ chết thật thảm, tất cả đều do tỷ phu, hức, chính là Ngũ Vương gia, là hắn ta hại tỷ tỷ, cũng hại cha và mẹ, đều do hắn ta làm.” Tô Nhu bò đến bên cạnh chân của Tề Vương gia, cẩn thận nói: “Thiếp thân sẽ cẩn thận hầu hạ Vương gia, thay tỷ tỷ hầu hạ Vương gia, chỉ cần Vương gia vui vẻ, tất cả đều tốt. Thực ra…Thực ra thiếp thân đã ngưỡng mộ Vương gia từ lâu rồi…”

Triệu Mộc nhếch miệng cười như không cười: “Nhưng ta phải biết giữ lại ngươi rốt cuộc có đáng giá hay không.”

Tô Nhu vội vàng không ngừng gật đầu: “Ngài yên tâm, nhất định đáng giá, nhất định đáng giá.”

Cuối cùng Triệu Mộc cũng bật cười: “Ngày mai bổn vương tìm người dạy dỗ ngươi, ta muốn ngươi trong thời gian ngắn nhất học được nhảy múa, học được cách quyến rũ, và học được… cách hầu hạ người khác.”

Tô Nhu không ngừng gật đầu: “Vâng, thiếp biết ạ.”

Triệu Mộc liếc nàng ta; “Ta muốn ngươi học mấy cái này, không phải bởi vì hầu hạ ta.”

Tô Nhu khiếp sợ ngẩng đầu.

Triệu Mộc: “Nếu như ai ai cũng biết, ngươi là chân ái của ta, ta tặng ngươi ra ngoài, chẳng phải sẽ càng có thể chứng minh thành ý của ta sao? Tô Nhu, nếu có thể bổn vương đăng cơ lên hoàng vị, tuy rằng không thể lập ngươi làm hậu, nhưng, một Quý phi thì vẫn có thể.”

Hắn nói trắng ra như vậy khiến cho sắc mặt của Tô Nhu càng trắng bệch hơn. Nàng ta cắn môi, cầu xin: “Vương gia bỏ qua cho ta đi, ngài không thể, ngài không thể như vậy, ta không muốn hầu hạ người khác, ta…”

“Thế bây giờ ngươi có thể quay về Tô gia nhà các ngươi. Ta thậm chí không sợ ngươi nói suy nghĩ của ta cho người khác, có ai sẽ tin ngươi đây? Nếu như ngoan ngoãn giúp đỡ ta, những gì ta đồng ý với ngươi thì ta đều sẽ làm, cho dù là vì giúp đỡ ngươi hay là vì thực hiện lời hứa với tỷ tỷ của ngươi, ngươi đều có thể có được vị trí Quý phi. Ta nghĩ, ngươi chắc sẽ biết cân nhắc thiệt hơn.”

Tô Nhu ngàn vạn lần không nghĩ đến Triệu Mộc lại nhẫn tâm như vậy, muốn lợi dụng nàng ta để mua chuộc người khác, tuy rằng nàng ta không phải là người tốt gì, nhưng cũng xuất thân từ đại gia khuê tú, nghĩ đến điều này, nàng không ngừng đấu tranh muốn đứng lên, nàng ta thậm chí không biết vì sao Tô gia của bọn họ lại đi đến bước đường như thế này, nàng ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến, cắn môi, Tô Nhu không ngừng lắc đầu: “Ta không… Ta… A!”

Triệu Mộc tung chân đá nàng ta sang một bên: “Đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta. Ngươi nên biết, ngươi ra ngoài, có rất nhiều người muốn ngươi phải chết, bây giờ ngươi ở lại đây thì nên ngoan ngoãn vì ta mà làm việc. Nếu không, ta không cần làm gì thì ngươi đã phải chết không có chỗ chôn rồi Ngươi nên biết, A Cẩn chán ghét ngươi ra sao, Thôi Mẫn ghét ngươi thế nào, mà Phó Thời Hàn lại là kẻ lòng dạ độc ác!”

Tô Nhu không ngừng run rẩy, nhưng đến cuối cùng nàng ta cũng run rẩy gật đầu, biểu thị bản thân nghe theo. Ở trên thế giới này, người duy nhất nàng ta có thể dựa vào chỉ có Tề Vương gia, nếu như đến Tề Vương gia cũng đuổi nàng ta đi, thế thì nàng ta chẳng dám nghĩ đến kết quả của bản thân. May mà… may mà nàng ta vẫn còn có thể, chí ít, nếu như Tề Vương gia đoạt được hoàng vị, nàng ta còn có thể trở thành Quý phi.


Nghĩ đến dáng vẻ Quý phi chỉ tay năm ngón đó, Tô Nhu lại nhếch khoé miệng.

Nàng ta, cũng có thể sao?



Tuy rằng vẫn chưa hết tháng Giêng, nhưng có rất nhiều chuyện xảy ra, ngoại trừ sinh thần của Ngu đại nhân, Tứ Vương phủ lại có một sự kiện trọng đại, tiểu Thế tử của Tứ Vương phủ, nhi tử Triệu Cẩn An do Hứa U U vừa sinh lại bị đưa cho Ngu Quý phi nuôi dưỡng. Nghe đến tin đồn này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không thể nào ngờ đến sự việc lại như vậy.

A Cẩn nghe thấy tin tức này cũng sững sờ, nhưng nàng nhanh chóng hiểu rõ vì sao lại thế.

Oánh Nguyệt không hiểu, hỏi: “Vì sao phải đưa Khánh ca nhi cho Quý phi nương nương nuôi. Tứ Vương phi nuôi không được à?”

Vốn dĩ nàng không để ý đến mấy điều này, nhưng bây giờ nàng cũng sắp gả rồi, mẹ của nàng nói đúng, nếu như phải gả cho người ta rồi, có một vài chuyện nên để ý nhiều hơn. Cho dù không phải quan tâm, nhưng cũng có thể hiểu rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, như vậy mới có thể là một nương tử tốt.

Nàng đã từng hỏi mẹ của nàng rồi, vì sao từ nhỏ bà đã không hề tị huý mà lạnh nhạt, không có tình cảm với cha của nàng.

Lục Vương phi mỉm cười nói: số phận mỗi người không giống nhau, nếu như con đã có thể thông qua tình cảm mà có được hạnh phúc thì vì sao không cố gắng thêm chút nữa? Hoàn cảnh lúc đó của mẹ không giống với con! Mà ta cũng hy vọng các con hiểu, cho dù ta không có tình cảm với cha của các con, hai người chúng ta mỗi người đều sống rất tốt, thế nên con xem, bây giờ ai ai cũng nói chúng ta là một đôi phu thê, mà các con, các con cũng nên học cách bình thản, ít nhất lỡ như trái tim của phu quân có thay đổi hoặc là nạp thiếp khác thì cũng sẽ không đi trên con đường tuyệt vọng giống như Cảnh Lê Tịch.

A Cẩn nói xong nhìn Oánh Nguyệt đang ngẩn ra, nàng vẫy vẫy tay hỏi: “Tỷ tỷ đang nghĩ gì đó, lời vừa nãy của muội, tỷ có nghe thấy không?”

Oánh Nguyệt ngại ngùng cười: “Không, muội nói lại lần nữa đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao tỷ nghĩ thế nào cũng không hiểu.”

A Cẩn nghiêm túc nói: “Muội nghĩ, Hoàng gia gia cảm thấy, Tứ bá phụ nuôi hài tử không tốt. Thế nên mới để cho Khánh ca nhi vào cung sống, mà Tứ bá phụ chắc cũng đồng ý. Suy cho cùng, có thể được Ngu Quý phi nuôi dưỡng cũng không phải là điều dễ dàng. Chỉ là, chắc Hứa U U sẽ rất đau lòng.”

Oánh Nguyệt thở dài: “Đây chính là điểm không tốt không ở hoàng gia, cái gì cũng tính toán.”

A Cẩn lắc đầu, nàng nghiêm túc nói: “Muội cảm thấy không phải như vậy, cho dù là hoàng gia hay là gia đình bình thường khác, cho dù là dân chúng nghèo cũng vậy thôi, đều có chuyện không vui của bản thân. Chỉ là có khó khăn lớn khó khăn nhỏ mà thôi. Thế nên, đừng oán trách hoàng gia. Chúng ta nhờ vào thân phận này đã đạt được quá nhiều rồi, chính bởi vì chúng ta có được những điều kiện vật chất này nên chúng ta phải suy nghĩ nhiều hơn, tỷ nghĩ xem mấy gia đình nghèo đó, mặc cũng không mặc đủ ấm, ăn cũng phải tính toán, như vậy thật sự vui vẻ sao?”

Oánh Nguyệt bật cười: “Muội lại nói kiểu đạo lý rồi.” Ngừng lại một chút, Oánh Nguyệt chống cằm nhìn A Cẩn, cắn môi nói: “Ngày của tỷ đã ấn định rồi, tháng mười. A Cẩn, sao tỷ lại cảm thấy hơi lo lắng nhỉ, muội nói xem, tỷ có thể chung sống tốt với Cảnh Diễn không?”

A Cẩn cười híp mắt: “Tỷ quen biết Cảnh Diễn ca ca từ lúc nhỏ, tỷ còn thường xuyên mắng huynh ấy, tỷ lại lo lắng hai người chung sống không tốt à? Tỷ tỷ thực sự biết nói đùa!”

Oánh Nguyệt nghĩ một chút, gật đầu: “Hình như đúng thật ha. Thực ra ta càng lo lắng việc chung sống không hoà thuận với mẹ chồng.” Oánh Nguyệt bày ra dáng vẻ cô bé sợ hãi, nói: “Tuy rằng trước giờ ta chưa từng gặp mẫu thân của Phó Thời Hàn, nhưng trong Kinh thành ai mà không biết bà ấy là bởi vì quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt nên mới có đủ chuyện sau này! Ta vẫn rất lo lắng.”

A Cẩn nắm lấy tay của Oánh Nguyệt cười híp mắt nói: “Tỷ tỷ đừng lo lắng quá nhiều.”

Oánh Nguyệt hít một hơi: “Sao ta có thể không lo lắng đây. Nếu như đổi lại muội là ta, muội cũng lo lắng thôi! Phải biết rằng, mẫu thân của Cảnh Diễn không phải là mấy kiểu phu nhân truyền thống như chúng ta tưởng tượng. Ta sợ muốn chết.”

A Cẩn cười híp mắt: “Thực ra càng như vậy thì càng dễ đối phó. Tỷ nghĩ xem, nếu giống như mẹ của chúng ta thì còn may, nếu như gặp phải kiểu người vô cùng nguyên tắc, ha ha, tỷ tỷ, tỷ cảm thấy tỷ ổn sao? Nào, chúng ta cùng phân tích tính cách của Cảnh phu nhân một chút. Muội lại cảm thấy, có khả năng Cảnh phu nhân chung sống rất tốt với tỷ tỷ đấy chứ.”

Thực ra A Cẩn chưa gặp được Cảnh phu nhân mấy lần, nhưng từ trong lời nói của những người ngoài, cũng có thể nhìn ra được tính cách của Cảnh phu nhân.

“Cảnh phu nhân là người phụ nữ mạnh mẽ.”


Oánh Nguyệt thắc mắc: “Thế nào gọi là người phụ nữ mạnh mẽ?”

A Cẩn ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Ý của muội là, Cảnh phu nhân không phải là một phu nhân quanh quẩn trong nhà, từ nhỏ bà ấy đã học kinh doanh, cũng rất giỏi việc này. Dù gả cho người ta rồi, tỷ xem bà ấy vẫn như vậy. Tất cả gia sản của Cảnh gia, đều do bà ấy từ từ gây dựng. Lúc trước muội đã điều tra cẩn thận chuyện kinh doanh của Cảnh gia, Cảnh gia vốn dĩ thực sự là dòng dõi thi hương, cửa hàng của bọn họ tuy rằng có làm ra tiền, nhưng lợi nhuận không nhiều. Thế nhưng từ khi Cảnh phu nhân gả qua, tiếp nhận toàn bộ vào trong tay thì không giống như vậy nữa, có thể thấy, bà ấy kinh doanh rất tốt. Mà hiện tại, tuy rằng có Cảnh Diễn giúp đỡ, Cảnh phu nhân vẫn rất bận rộn. Nữ tử như vậy, hiểu biết sâu rộng, chắc chắn sẽ không phải là kiểu người nhỏ mọn.”

Oánh Nguyệt vội vàng gật đầu không ngừng: “Muội tiếp tục nói đi.”

Tố Vấn vừa vào cửa thấy hai tỷ muội đang nói chuyện, nàng ấy mỉm cười nói: “Nói cái gì đó? Vui vẻ như vậy.”

A Cẩn vội vàng đứng dậy đỡ Tố Vấn lên giường sưởi, Tố Vấn dựa vào gối dựa to mềm mại nói: “Mấy thứ A Cẩn nghĩ ra này thật sự thoải mái, dựa vào, vô cùng mềm mại.”

A Cẩn cười hì hì: “Muội thông minh như thế, tất nhiên có thể nghĩ ra thứ tốt rồi.”

Tố Vấn cười càng to hơn.

“Tẩu tử, A Cẩn đang phân tích Cảnh phu nhân cho muội đó. Tỷ cũng giúp muội phân tích một chút.” Oánh Nguyệt ngồi bên phải Tố Vấn, Oánh Nguyệt, A Cẩn, mỗi bên một người, ba người thật sự giống như các khuê mật vậy.

Tố Vấn cười khổ: “Muội cảm thấy ta có thể à? Ta ở trong núi đã lâu, làm sao hiểu được như các muội!”

Oánh Nguyệt khụ một tiếng, nhìn sang A Cẩn: “Thế muội vẫn nên tiếp tục nói đi. Tẩu tử, muội không nên hỏi tẩu, tẩu và muội đều giống nhau, chúng ta đều là những người rất đơn thuần, sao nhiều suy nghĩ giống như A Cẩn được.”

Tố Vấn vui mừng khôn xiết.

A Cẩn nhìn trời: “Muội đây là đắc tội với ai chứ!”

Nhưng tuy là nói như vậy, A Cẩn vẫn tiếp tục nói: “Thực ra cũng không có gì để nói, chỉ cần tỷ tỷ không quá ngốc, muội cảm thấy Cảnh phu nhân cũng sẽ chẳng ý kiến gì với tỷ. Hơn nữa phải đối xử với người khác chân thành. Nếu như mới bắt đầu đã cảm thấy không sống chung được, lúc nào cũng ngượng nghịu, tất nhiên là không sống chung được. Nhưng nếu như ngay từ đầu đã coi bà ấy giống như là mẫu thân của mình thì cũng không ổn, tỷ có thể ở trước mặt mẹ của chúng ta lừa bịp chơi xấu, nhưng ở chơi xấu lừa bịp trước mặt mẹ chồng, chẳng phải đang tìm chết sao?”

Oánh Nguyệt gãi đầu: “Như này cũng không được, như kia cũng không được, thế nên như nào mới tốt?”

A Cẩn nói xong, nàng ấy cảm thấy đầu óc mình rối tinh rối mù, tóc bị gãi giống như ổ gà.

“Có chừng mực, xem như là mẹ, nhưng không thể cáu kính tỏ thái độ, chừng mực như vậy, tỷ tỷ có thể làm được, hơn nữa, có một chuyện muội đề nghị tỷ không nên xen vào, đó chính là việc kinh doanh của Cảnh phủ. Điều này tỷ phải ghi nhớ, ngàn vạn lần đừng xen vào, thường thì người kinh doanh, cho dù là người ngay thẳng cũng sẽ không vui khi có người khác xen vào việc kinh doanh của mình, đặc biệt là người ngoài ngành. Điều này Phó Thời Hàn từng nói với muội.”

Oánh Nguyệt lặng lẽ nhìn trời, cảm thán: “Giờ mới nghĩ đến, muội còn có một trợ thủ, chẳng trách cái gì cũng biết.”

A Cẩn cười hì hì: “Ha ha, còn có việc nội trợ trong phủ. Lúc mới đầu, chắc Cảnh phu nhân sẽ nói giao cho tỷ, nhưng tỷ phải nhớ không thể nhận. Trong phủ của chúng ta tỷ còn chưa đụng tay vào, sao có năng lực để làm tốt được, nếu như mẹ chồng đã làm tốt rồi, không lẽ nào không nhìn ra năng lực của tỷ. Hơn nữa theo như tính cách của Cảnh phu nhân, bà ấy chưa chắc đã vui vẻ như thế đâu, nếu đã như vậy, thế thì tỷ dứt khoát đừng nhận, nhưng không nhận không đại biểu tỷ có thể nhàn rỗi. Tỷ có thể giúp bà ấy. Thái độ thành khẩn một chút, giúp Cảnh phu nhân một tay, không hiểu thì hỏi. Thẳng thắn một chút không phạm sai lầm, nhưng không thể nói mà không suy nghĩ.”

Đừng nói là Oánh Nguyệt, cho dù là Tố Vấn cũng âm thầm ghi nhớ lời này của A Cẩn, thực ra ở rất nhiều điểm Lục Vương phi khá giống Cảnh phu nhân! Tuy rằng cảm thấy tính cách không giống nhau, nhưng vẫn có rất nhiều điểm giống.

A Cẩn nhìn hai người trầm tư suy nghĩ, thở dài một hơi, chỉ vào chính mình: “Cái này chỉ là quan điểm của bản thân muội thôi…”

“Dùng được là được!” Hai muội tẩu cùng đồng thanh.

Nha hoàn A Bích lặng lẽ pha trà cho mấy người, khụ, một tiểu cô nương chưa thành thân nói vấn đề kinh điển giữa mẹ chồng và nàng dâu, có thể đáng tin à?

Ha ha, ha ha ha!