Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 139: C139: Chương 139




Rốt cuộc Phó Thời Hàn cũng quay về trước khi năm mới đến, A Cẩn thấy hắn quay về, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ngoại trừ hơi gầy một chút, cũng không khác biệt mấy so với trước kia. A Cẩn nhìn xong, vươn tay nói: “Quà đâu?”

Thật là giống hệt lúc nhỏ, Phó Thời Hàn rất vui khi nàng vẫn đòi quà như khi còn nhỏ, hắn mỉm cười, vô cùng dứt khoát: “Muội vẫn giống hệt như lúc nhỏ, lúc ấy muội toàn dùng biểu cảm ngây thơ này lừa gạt vô số người.” Lời này, ngược lại khiến A Cẩn không nói lên lời!

Nhưng A Cẩn híp mắt, suy đoán hỏi: “Không phải là huynh quên mang quà về nên đánh trống lảng đấy chứ?”

Thời Hàn cười càng đậm hơn, hắn nghiêm túc nói: “Chuyện gì đã nói, ta đều có thể làm được. Quà cho muội còn đi ở phía sau, ta vội vã quay về trước, nhưng ta nghĩ, đợi đến ngày mai thì quà cũng đến.”

A Cẩn thở dài một hơi nhìn hắn: “Huynh làm gì phải về trước?” Nàng chế nhạo.

Thời Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Còn không phải vì người nào đó sao, nghe nói người nào đó bởi vì nhớ ta mà chẳng có tâm trạng ăn uống, cô nương đáng thương như vậy nếu ta còn không mau quay về gặp nàng ấy, thế thì thật lãng phí tấm lòng của nàng ấy rồi.”

A Cẩn nghe thấy lời này thì cũng không nhịn được bật cười: “Thật sự không biết, đó là cô nương nào ấy nhỉ? Chỉ là trên thế giới này có quá nhiều lời đồn bậy bạ, muội thấy, chưa chắc đã là sự thật. Tốt nhất Phó công tử không nên tự luyến quá. Người tự luyến quá cũng là bệnh đó, hơn nữa một khi biết được điều này không phải sự thật, không chịu được đả kích thì phải làm sao? Huynh nói có đúng không?”

Thời Hàn: “Nhưng ta lại cảm thấy chuyện này không phải là giả, từ trước cũng đã có thể nhìn ra! Hơn nữa, ta nghĩ Gia Hòa Quận chúa hiểu rõ nhất về cô nuơng này, tất nhiên biết cô nương này là thật sự nhớ ta đến không ăn không uống, không thể tự thoát ra được.”

A Cẩn làm dáng vẻ muốn nôn, nôn đủ rồi, hừ hừ nói: “Thật sự quá tự tin rồi, con người nha, tự tin quá cũng là một loại bệnh, ôi ôi!”

Hai người tán tỉnh đẩy đưa, Cẩn Ngôn vội vàng chạy đến, thấy như thế nhưng không hề có chút phản cảm, hơn nữa cũng không tức giận Phó Thời Hàn cướp muội muội của mình, đồng thời hắn cũng không hề cảm thấy xấu hổ gì khi cắt ngang lúc người ta đang tán tỉnh.

Trực tiếp lớn tiếng nói: “Thời Hàn, cuối cùng huynh cũng quay về, huynh qua đây một chút, ta có lời muốn nói với huynh.”

Thời Hàn nhướng mày: “Huynh thật sự là người thiếu kiên nhẫn.”

Cẩn Ngôn cũng không quan tâm đến việc đó nhiều, chỉ liếc hắn rồi đi về phía trước. Phó Thời Hàn cười với A Cẩn, vô tội đi lên.

Thời Hàn quay về, A Cẩn cảm thấy tinh thần thoải mái, cũng không phải vì thích huynh ấy, thật sự không phải thích, chính là cảm thấy không có người này thì hơi trống vắng, hì hì!

Nàng đang định quay về phòng thì thấy Ngọc Chân di nương đi qua, A Cẩn mỉm cười gật đầu. Ngọc Chân di nương lập tức kích động, bà ta cười lớn, bày tỏ thân thiện với A Cẩn.

Còn chưa đợi A Cẩn đi qua thì thấy Lục Vương gia đi cùng, A Cẩn biết hai người này nhất định là đi cùng nhau, nhưng cũng không có hứng thú gì nhiều, nếu như mẫu thân của bọn họ có thể không hề để ý, thế thì bọn họ hà tất gì phải suy nghĩ nhiều!

Lục Vương phi không hề yêu Lục Vương gia, thế nên ông cũng có thể yêu người khác.

“Phụ vương, ngài vội vã như vậy làm gì?” A Cẩn mỉm cười.

Lục Vương gia dừng bước chân, nghiêm túc nói với A Cẩn: “Ta còn có chuyện! Quay về lấy đồ!”

A Cẩn nghi ngờ nhìn ông. Lục Vương gia lại không tiếp tục nói, Ngọc Chân di nương thấy vậy, vội vàng giải thích giúp: “Phía đông có người chơi xe trượt băng, Vương gia thấy hay nên muốn tự mình làm một cái.”

A Cẩn: “...”

Xe trượt băng, cha nàng mười tuổi à?

Nhưng người có thể tự mình chơi tự mình vui như vậy cũng rất tốt, thực sự hiếm có!

Lục Vương gia ngại ngùng gãi đầu: “Mấy hài tử đó… Bọn nó chơi thực sự quá kém, ta không làm mẫu cho bọn nó thì thật có lỗi với danh hiệu tiểu vương tử trên băng năm đó của ta.”

A Cẩn phụt cười ra tiếng, nàng ồ dài một tiếng, nói: “Hóa ra là tiểu vương tử trên băng, thật là thất lễ, thất lễ.”


“Nói hay lắm, nói hay lắm! Nếu như A Cẩn không có chuyện gì thì có thể đi cùng ta, để cho con thấy phong thái mê người của phụ vương con.” Lục Vương gia càng nói càng đắc chí, hất cằm khoe khoang, A Cẩn thấy vậy, chỉ cảm thán thật là một boy ngây thơ!

Nàng lắc đầu trong âm thầm, nói: “Không cần đâu, ngài nghĩ nhiều rồi.”

Tuy rằng nàng cảm thấy hình như rất thú vị, nhưng lại không thích vận động kiểu này, ngày đông giá rét ở ngoài trời chơi đùa, nàng nghĩ thôi cũng thấy lạnh.

Lục Vương gia nhìn ra nữ nhi không có hứng thú, gật đầu: “Thế ta đi đây!”

Quả nhiên ngày hôm sau quà của Phó Thời Hàn được đưa đến. Hắn mang hai xe đầy ắp hoa quả theo mùa ở phương Nam, tuy rằng bởi vì đủ các loại nguyên nhân trên đường đi mà có chút hao tổn, nhưng vẫn còn rất nhiều phần có thể ăn. A Cẩn cảm thấy tâm trạng vô cùng sảng khoái.

Ai có thể nghĩ đến, ở cổ đại còn có thể ăn sầu riêng thơm ngon ngào ngạt!

Tuyệt vời!

Tâm trạng của A Cẩn vô cùng vui vẻ.

Theo như thông lệ xưa, ba mươi và mùng một tết đều ở trong cung. Sáng sớm ba mươi tết, Lục Vương phi sắp xếp mọi người vào cung.

Thực ra cũng chẳng có gì phải chuẩn bị, thứ cần đã chuẩn bị xong từ sớm rồi. Bọn họ chỉ cần đem người vào cung là được.

Bởi vì năm mới, Lục Vương phi nghĩ là chuyện vui mừng nên đã chuẩn bị y phục phong cách tươi sáng cho bọn họ. A Cẩn cảm thấy có thể nhìn ra được mẹ của nàng có sự hiểu nhầm đối với việc kết hợp màu sắc. Đỏ phối với xanh, cái rắm gì vậy? Hoàn toàn không phù hợp nhưng mẹ nàng lại rất thích phối như vậy, thật kinh khủng!

A Cẩn nghĩ đến thấy hơi mất mặt, may mà nhan sắc của bọn họ đẹp, nếu như không phải vậy, ăn mặc thế này đi ra ngoài giống như cây thông nô-en vậy, thật là muốn người ta cười chết, chậc chậc! Thật đáng sợ!

Lên xe ngựa, A Cẩn nhìn Lục Vương phi, lại nhìn tẩu tử Tố Vấn và tỷ tỷ Oánh Nguyệt, đột nhiên nghĩ tới lúc vừa xuyên đến nơi này, lúc đó, nàng rất ngoan ngoãn! Cũng như thế này, đương nhiên lúc đó chưa có tẩu tử, lúc đó, ngồi bên cạnh nàng là ca ca Cẩn Ngôn của nàng.

Mấy người khác nói chuyện như chỗ không người, nào biết được bé con chỉ mới biết bò lại có thể nghe hiểu, nghĩ đến đây, A Cẩn chỉ cảm thấy buồn cười.

“Con cười cái gì? Cười xấu xa như vậy làm ta cảm thấy con muốn gây rắc rối.” Lục Vương phi do dự nói.

Oánh Nguyệt nháy mắt bật cười: “Mẹ quả nhiên hiểu rõ con gái của mình. Đúng là A Cẩn đang nghĩ như vậy nha! Con thấy, tám phần là muội ấy muốn gây rắc rối.”

Đối với việc chọc ngoáy của mẹ và tỷ tỷ nhà mình, A Cẩn cảm thấy bi quan không thôi. Làm gì có như vậy chứ?

Nàng bĩu môi đi đến gần Tố Vấn: “Chỉ có tẩu tử tốt! Bọn họ đều là người xấu. Muội ngoan ngoãn như vậy, hai người đó còn nói muội như thế, muội cảm thấy bản thân tất tủi thân! Muội muốn tố cáo với Hoàng gia gia!”

A Cẩn tủi thân bô bô nói, khiến cho Lục Vương phi mỉm cười: “Con đó! Ta sợ con lắm cơ!”

A Cẩn lẩm bẩm: “Mẹ, người khiêu khích con!”

Oánh Nguyệt cũng không yếu thế: “Khiêu khích muội đó, A Cẩn chính là một nha đầu xấu xa.”

Hai tỷ muội ầm ĩ vui đùa, A Cẩn cười híp mắt nhìn Oánh Nguyệt, cười xấu xa nói: “Hôm nay sao tỷ cứ bắt chẹt muội vậy? Hừm, ôm đùi mẹ lộ liễu như vậy thích lắm hả? À à, muội biết rồi, tối nay, có thể có tin tức tốt gì đó! Ha ha~”

Oánh Nguyệt bị nàng nói cho đỏ mặt, thực ra bọn họ đều biết, tối nay, Hoàng thượng sẽ công bố hôn sự của Cảnh Diễn và Oánh Nguyệt, điều này cũng là nguyên nhân mà đoạn thời gian này Cảnh Diễn không đến Lục Vương phủ, hắn cũng muốn tránh hiềm nghi, đợi đến khi đón vào cửa rồi, tất nhiên là muốn thế nào chẳng được.

Oánh Nguyệt không chịu yếu thế nói: “Muội đừng cười, ngày tốt của muội cũng không xa nữa đâu, ta thấy Phó Thời Hàn cũng đâu thể đợi mãi không cưới muội? Đợi đến khi muội gả cho Phó Thời Hàn, ta vẫn cao hơn muội một cái đầu hừm (ˉ(∞)ˉ), nếu như đi cùng với Phó Thời Hàn, muội phải gọi ta là biểu tẩu đó, nếu như ở nhà, muội phải gọi ta là tỷ tỷ. Nếu như ta vẫn luôn cao hơn muội một cái đầu, vì sao muội không tôn trọng ta một chút chứ?”


Lục Vương phi cạn lời đối với hai nữ nhi này, cô nương nhà ai sẽ nói trắng ra như vậy chứ, cảm giác thực sự không có chút xấu hổ nào. Hai người này, rốt cuộc giống ai chứ? Hừm, chắc chắn là giống Lục Vương gia rồi, nhất định là người đó, tất cả những thứ xấu xa đều là giống ông ấy. Thật là, thế nên nói gả cho người ta cũng là lần đầu thai thứ hai của nữ tử, nếu như gả cho người không tốt, đến đứa con cũng không thể sinh.

Rốt cuộc vì biểu cảm của Lục Vương phi quá rõ ràng, A Cẩn ngẩng đầu hỏi: “Mẹ à, biểu cảm này của người là gì vậy, thật sự quá… quá kỳ lạ rồi, rất giống như chê bai bọn con vậy. Có nữ nhi nào đáng yêu như con không, mẹ lại còn chê bai, vì sao chứ?”

Lục Vương phi thở dài: “Con lúc nhỏ là đáng yêu, sao bây giờ lại biến thành như vậy, hoàn toàn là tiểu rắm thối!”

A Cẩn cười: “Ôi, mẹ còn biết tiểu rắm thối!”

Cả đường đi, thật sự là tiếng cười nói vui vẻ.

Đợi đến khi vào hoàng cung, thấy bọn họ lại là người đến sớm, người trong phủ khác vẫn chưa đến. Lục Vương phi đột nhiên cảm thấy thực ra khá tẻ nhạt.

Năm ngoái, Tứ Vương phi vẫn chưa đổi thành Hứa U U, Ngũ Vương phi chưa mất, mà bây giờ thật sự hơi có cảm giác cảnh còn người mất.

Lục Vương phi nói: “Xem kìa, chúng ta là người đầu tiên rồi!”

A Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, nhưng những năm trước chẳng phải Nhị bá phụ đến sớm nhất sao? Năm nay lại kỳ lạ vậy.”

Mấy người đi Phụng Tê Cung bái kiến Ngu Quý phi, Ngu Quý phi duyên dáng sang trọng, A Cẩn vội vàng lên trước, nàng ôm lấy cánh tay của Ngu Quý phi nói: “Ngu Quý phi nương nương có nhớ con không!”

Đừng nói là Ngu Quý phi, đến cả những cung nhân khác cũng đều bật cười, A Cẩn không hề để ý chút nào, tiếp tục nói: “Con biết, ngài nhất định là nhớ con.”

Ngu Quý Phi ra vẻ là thật gật đầu: “Đúng vậy, nhớ con, nhớ đến mức sắp nhớ không ra rồi. Con khỉ nhỏ này, cũng không biết cả ngày bận rộn cái gì, gần đây không thấy vào cung thăm bản cung. Ta nhớ con nhưng con có nhớ ta đâu!”

A Cẩn che mặt, giả vờ xấu hổ: “Bây giờ chẳng phải là cuối năm sao? Cha của con lại không giống người thường, bọn con đương nhiên phải giúp đỡ mẹ con nhiều hơn!” A Cẩn lại nói thẳng.

Ngu Quý phi bị nàng chọc cười, dí nàng một cái rồi nói: “Đừng nói vớ vẩn. Nếu như để Hoàng gia gia của con nghe được, chắc sẽ tức giận.”

A Cẩn tỏ vẻ thờ ơ: “Hoàng gia gia của con sẽ không trách con đâu, người không chỉ không trách con, còn khen thưởng con nữa, chúng con thực sự là lao tâm khổ trí với cha của con mà, phải biết là, mấy cái này vốn nên là chuyện Hoàng gia gia lao tâm khổ trí, hiện tại chúng con giúp người lo lắng, đương nhiên người phải tuyên dương bọn con rồi. Đúng rồi, mấy ngày trước cha con còn đi ngoại thành chơi trượt tuyết với mấy đứa trẻ con nhà người ta đó! Hừm!” Dáng vẻ đầy vẻ ghét bỏ!

Ngu Quý phi nghe vậy, không nhịn được bật cười: “Lão Lục ngược lại là người có tâm hồn trẻ thơ.”

Lục Vương phi cười: “Đúng là như vậy. Đây cũng là mặt Mỹ Phù thích nhất ở ông ấy.”

A Cẩn cảm thấy, mẹ nàng sinh ra ở cổ đại đúng là một thiếu sót, nếu như ở hiện đại, quá đủ năng lực vào phái diễn xuất, hoàn toàn không cần giải thích! Xứng đáng làm ảnh hậu!

“Quý phi nương nương, Nhị Vương phi đến rồi.”

Mấy người ngồi xuống nhìn Nhị Vương phi dẫn theo Thẩm Thi Lam vào cửa, nhưng A Cẩn lại cảm thấy hình như hai người có gì đó không đúng, dường như có vẻ vui sướng, thật sự hoàn toàn không che giấu được.

Mấy người chào hỏi lẫn nhau, A Cẩn cười ha ha kéo Thẩm Thi Lam ngồi bên cạnh mình: “Có lúc theo thói quen định gọi là biểu tỷ, nhưng lại nghĩ vẫn nên gọi là tẩu tử thì đúng hơn.” A Cẩn cười híp mắt nói.

Ngu Quý phi cảm thấy đây là lí do vì sao mọi người đều thích A Cẩn, thật sự là con nhóc chuyên gia khuấy động bầu không khí! Mỗi khi con bé có mặt, không khí đều sẽ trở nên rất tốt.

Mặt Thi Lam đỏ ửng nói: “Tất nhiên muội muốn gọi gì thì gọi, nhưng ta nghĩ, cho dù ta nói thế nhưng muội vẫn có thể kiếm chuyện khác để nói, thật là không thể trêu vào muội được!”


A Cẩn và Thi Lam quen biết từ khi còn nhỏ, quan hệ của hai người cực kỳ tốt, cho dù người khác không nhìn ra nhưng nàng chắc chắn có thể nhìn ra, nàng phát hiện, tay phải của Thẩm Thi Lam luôn để lên bụng dưới, trên mặt luôn nở nụ cười.

A Cẩn cảm thấy, cảnh này sao quen thuộc vậy?

Hừ, đợi chút, nàng nhìn sang Tố Vấn bên đó, lại nhìn Thẩm Thi Lam, lập tức nảy sinh ra cảm giác kỳ lạ. Thẩm Thi Lam, Thẩm Thi Lam, có tin vui à?

A Cẩn kinh ngạc đánh giá Thẩm Thi Lam một lần nữa, Nhị Vương phi thấy biểu cảm kinh ngạc của A Cẩn, không nhịn được bật cười, thật là quỷ tinh ranh, bà liếc Thi Lam một cái, nói: “Quý phi nương nương, còn có một chuyện vui chưa bẩm báo với người.”

Ngu Quý phi mỉm cười: “Nếu như là chuyện vui, tất nhiên cần phải nói sớm một chút.”

Nhị Vương phi mỉm cười: “Thi Lam có tin vui. Sáng nay đang định ra khỏi nhà, con bé đột nhiên bị choáng, lúc đó đại phu khám nói là hỉ mạch, bây giờ đã được nửa tháng có thừa rồi, con bé này tuổi trẻ nên chưa phát hiện ra.”

Ngu Quý phi lập cười bật cười: “Thế thì thật sự là chuyện vui lớn. Bản cung còn nói sao hôm nay nhà các ngươi đến quá muộn như vậy, hóa ra lại là vì chuyện này, thật là chuyện vui lớn. Các ngươi đã bẩm báo Hoàng thượng chưa?”

Nhị Vương phi lập tức nói: “Cẩn Thư đã đi qua đó rồi.” Bà ấy cười không khép được miệng, nghĩ đến chuyện mình sắp lên chức bà, bà ấy vui sướng không thôi. Đối với người con dâu này, bà vô cùng vừa lòng. Tiểu thư khuê các, tài hoa hơn người, dịu dàng lương thiện, bây giờ cũng đã sắp có con rồi, nghĩ đến chỗ này, Nhị Vương phi cười nói với Lục Vương phi bên cạnh: “Thi Lam không có kinh nghiệm, lại ngây thơ, không hiểu mấy cái này. Phải đến phủ các muội thỉnh giáo nhiều nhiều.”

Ai ai cũng biết, Thế tử phi Lý Tố Vấn của Cẩn Ngôn gần như không tìm thái y, tất cả đều tự bản thân làm hết, chăm sóc bản thân vô cùng tốt. Hơn nữa thấy tinh thần nàng ấy hôm nay không hề có tí sắc xanh của thai phụ bình thường, Nhị Vương phi đã quyết xong ý định muốn con dâu mình đi theo nàng ấy học hỏi rồi.

Tuy rằng thái y có y thuật, ma ma có kinh nghiệm, nhưng sao so được với một nữ thần y đây!

Tố Vấn điềm đạm: “Thi Lam có thể qua đây ngồi nhiều hơn!”

Thi Lam vội vàng gật đầu: “Được!”

“À, ta rảnh rỗi cũng có thể qua thăm muội. Có mấy cái đơn giản ta đều viết ra, hôm nào gửi cho muội.” Tuy rằng lúc bình thường Tố Vấn không nói gì mấy, nhưng không phải kiểu lạnh nhạt. Thật ra là do tính cách như vậy.

Thi Lam hơi ngại ngùng, nàng ấy vội vàng xua tay: “Không thể như vậy, nếu không tiện thì muội sẽ sai nha hoàn qua đó, tẩu tử đừng đi lại nhiều, tẩu cũng có thai mà!”

Nhìn dáng vẻ chắc qua năm là Lý Tố Vấn sẽ sinh con, nàng không dám để một thai phụ còn lớn tháng hơn mình vất vả đi đi về về, nếu như có gì thì phải làm sao?

Tố Vấn mỉm cười dịu dàng, nghiêm túc nói: “Muội không cần quá lo lắng. Tuy rằng cẩn thận là rất quan trọng, nhưng cũng không thể hoàn toàn không vận động, thời gian này ta nên vận động nhiều mới tốt.”

“Hửm?” Nhị Vương phi tò mò, tri thức mà bà biết lại không như vậy nên vô cùng ham học hỏi: “Vì sao chứ?”

Tố Vấn: “Như vậy con mới có sức lực để sinh con. Hơn nữa con vận động phù hợp thì đối với đứa trẻ cũng tốt.”

Nhị Vương phi gật đầu: “Hóa ra là như vậy!”

Ngu Quý phi nhìn biểu cảm nghiêm túc của các nàng ấy, cũng mỉm cười dịu dàng, nhưng A Cẩn lại cảm giác nụ cười này có chút hiu quạnh, nghĩ một chút, A Cẩn nắm lấy tay Ngu Quý phi. Ngu Quý phi cảm nhận tay mình được một bàn tay nhỏ nắm lấy, nhìn lại thì thấy A Cẩn nở nụ cười xán lạn với bà, nụ cười này lập tức làm trái tim Ngu Quý phi ấm áp, bà cười: “A Cẩn sốt ruột à?”

A Cẩn quả thực muốn nhảy dựng lên: “Quý phi đừng bắt nạt con, con còn nhỏ như vậy, không muốn trở thành mẹ sớm đâu!”

Dừng lại một lát, A Cẩn tiếp tục nói: “Hơn nữa, con gả cho ai chứ!”

Vừa nói xong lời này, vẻ mặt của tất cả mọi người kiểu “Ngươi cứ giả vờ đi, cứ tiếp tục giả vờ đi”. A Cẩn bật cười: “Mọi người làm gì thế, con nói thật mà, thật sự!”

Ngu Quý phi nói cho có: “Được rồi, được rồi, thật sự, bọn ta cũng đâu nói không tin con, bọn ta cũng đâu nói con có thể gả cho Phó Thời Hàn!”

Phụt! Oánh Nguyệt không nhịn được, trực tiếp bật cười.

A Cẩn: “Tình bạn đâu? Tình yêu đâu? Mọi người sao lại đối xử với con như vậy chứ!”

Ngu Quý phi: “Cái con nha đầu này, còn tình bạn, còn tình yêu nữa!”

Không lâu sau, Tam Vương phi và Tứ Vương phi cũng đến, những năm trước Hứa U U đều lấy tư cách là trắc phi vào cung, nhưng bây giờ lại không giống. Hiện giờ Hứa U U còn hai ngày nữa mới đầy tháng, nhưng dù sao cũng là năm mới nên không thể chối từ được. Đợi đến khi Hứa U U vào cửa. A Cẩn nhìn thấy bà ta không quá để ý đến hình tượng của bản thân mà mặc rất nhiều quần áo.


Đều nói lúc nữ nhân sinh sản nhất định phải ở cữ cho tốt, nếu không rất dễ sinh bệnh. A Cẩn thấy sắc mặt của Hứa U U không tốt thì càng cảm thấy chuyện ở cữ này của Hứa U U chắc chắn là chưa được tốt. Bây giờ tuy Tứ Vương phủ đều nằm trong tay bà ta, nhưng nghĩ đến Minh Ngọc - cái người có tính cách hống hách chuyên quyền, trong ngoài không giống nhau đó, A Cẩn cảm thấy, chắc cuộc sống của bà ta cũng không dễ chịu.

Nhớ năm đó, Hứa U U được người ta gọi là tài nữ, có rất nhiều danh môn tài tử đổ xô chạy theo, tuy rằng bà ta là Quận chúa nên không cần phải thêm mấy thứ lặt vặt này, nhưng suy cho cùng cũng chứng minh được sự nổi bật của bà ta, hôm nay nhìn lại, bà ta lại thăng trầm như thế.

Hứa U U phủ rất nhiều phấn, nhưng cũng không thể che giấu được vẻ mệt mỏi của bà ta, lúc bà ta sinh con đã tổn thương thân thể, tháng ở cữ dù đã làm ổn thoả, nhưng vẫn không thể quên được câu nói chỉ cần đứa nhỏ hôm đó của Tứ Vương gia, trong lòng tuy cũng hiểu được, nhưng chung quy vẫn không bình tĩnh lại được. Vốn cũng không thật lòng yêu nam tử, bây giờ trong lòng càng nảy sinh chán ghét.

“Mau bế hài tử lên đây cho bản cung xem.”

Hứa U U lập tức phái ma ma đi lên trước, đứa bé vì mới sinh, vẫn còn nhỏ xíu, nhìn thật sự bé nhỏ. Ngu Quý phi trêu chọc đứa bé một chút, thằng bé chỉ ưm ưm một chút, cũng không có phản ứng gì khác.

Ngu Quý phi lập tức nhớ đến A Cẩn lúc còn nhỏ, lúc đó, nàng thực sự là một hạt dẻ cười nhỏ, nhưng Ngu Quý phi lại quên mất, đứa trẻ này còn chưa đủ tháng. Mà A Cẩn lúc đó đã hơn một tuổi rồi. Thế nên nói, có lúc con người ta chính là dối lòng!

Đương nhiên Ngu Quý phi ban thưởng, Hứa U U cười dịu dàng.

Nghe nói Thẩm Thi Lam cũng mang thai, bà ta vô cùng kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại, cảm thấy Tứ Vương gia cũng vô cùng thảm thương, nhi tử của mình thì mới sinh, mà người ta thì đến cháu cũng có rồi.

Tuy rằng biết phu quý thê vinh, nhưng Tứ Vương gia là Vương gia, cho dù ông ta có không ổn thì cũng chẳng thể đến nông nỗi nào, vì thế, Hứa U U âm thầm nghĩ, ông ta vẫn nên chết sớm siêu sinh sớm đi!

Người ngồi ở đây tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của Hứa U U, nhưng mọi người đều rất hòa hợp.

Đợi một lúc, A Cẩn ra ngoài đi vệ sinh, trên đường quay về, gặp một nam tử đứng ở trong tuyết, thấy nàng đi qua thì quay lại.

A Cẩn cười haha đi lên phía trước: “Gia Hòa bái kiến Cẩn Ninh ca ca.”

Triệu Cẩn Ninh, nhị nhi tử của Nhị Vương phi, cũng là đường ca của nàng.

Cẩn Ninh không hề ngạc nhiên khi gặp A Cẩn, vẻ mặt này tự nhiên khiến cho A Cẩn cảm thấy, bạn học Cẩn Ninh là cố ý ở chỗ này đợi nàng, nhớ đến lời của Phó Thời Hàn, A Cẩn cảm thấy, không phải là đợi để hỏi về chuyện của Thôi Mẫn đó chứ? Ôi chao, Tương Vương thì có ý mà thần nữ thì vô tình!

“A Cẩn vẫn giống như lúc trước nhỉ.”

A Cẩn cười híp mắt: “Cẩn Ninh ca ca nói lời này giống như là rất lâu rồi không gặp muội vậy đó. Lúc mùa hè muội mới gặp huynh mà!”

Tuy rằng Cẩn Thư, Cẩn Ninh là đường ca của nàng, nhưng A Cẩn với bọn họ thực sự không tiếp xúc nhiều.

Cẩn Ninh: “Sao muội có thể nói như vậy. Mùa hè, rất lâu rồi mà?”

A Cẩn cười: “Vậy muội nên nói thế nào? Cẩn Ninh ca ca có muốn nói cho muội nghe một chút không?”

Cẩn Ninh hít một hơi: “Nha đầu này, quả nhiên mồm miệng lanh lợi!”

A Cẩn nhìn ra, Cẩn Ninh đặc biệt đợi nàng, rõ ràng là muốn nói chuyện với nàng. A Cẩn cảm thấy bản thân là một nữ hài tử hiểu chuyện, nếu như đã hiểu chuyện thì nên chủ động một chút thì tốt hơn: “Ca ca, muội chu đáo như vậy, huynh đã hiểu nhầm muội.”

“Chu đáo?” Cẩn Ninh cười.

A Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, rõ ràng muội biết Cẩn Ninh ca ca có lời muốn nói với muội nên mới gọi muội, muội vẫn ngoan ngoãn không nhắc đến, không phải rất chu đáo sao?”

Hình tượng công tử tuấn tú lúc đầu của Cẩn Ninh lập tức rạn nứt, hắn nhìn A Cẩn thở dài nói: “Muội, muội, muội! Muội biết ta muốn nói gì với muội sao?”

A Cẩn bật cười: “Sao lại nói lắp rồi?”

Cẩn Ninh mặt đỏ bừng xấu hổ, do dự một chút, hắn nói: “Trách không được… Trách không được muội với Phó Thời Hàn có thể nồi nào úp vung nấy!”

A Cẩn o(╯□╰)o

Đây là lời gì vậy chứ!!!