Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 138: C138: Chương 138




Ngu Kính Chi nhìn A Cẩn tuyên bố: Phó Thời Hàn làm gì cũng đúng! Cảm giác này, thực sự có chút kỳ lạ. Nhưng nói đến cùng, tuổi của hắn cũng lớn rồi, thế nên không thể hiện ra cái gì, chỉ mỉm cười: “A Cẩn thiên vị như thế thì phải làm sao mới tốt đây.”

A Cẩn cười nói: “Ai cũng biết muội thiên vị nha, muội cũng chẳng phải thần tiên, nếu như muội là thần tiên, muội sẽ không thiên vị. Chắc chắn sẽ đối xử bình đẳng.”

Ngu Kính Chi bật cười, vốn ở trong lòng hắn, A Cẩn chỉ là một tiểu hài tử, không khác gì với bé con thắt hai bím tóc đi theo sau lưng Phó Thời Hàn lúc nhỏ, cho dù nàng đã lớn rồi, nhưng đôi mắt to tròn linh hoạt ấy vẫn khiến hắn coi nàng giống như bé con khi xưa.

Nhưng chuyện của Triệu Điệp đột nhiên khiến hắn phát hiện, Gia Hòa Quận chúa không còn như lúc nhỏ nữa, nàng đã trưởng thành, nàng có tính toán của mình, cái này không thể nói là không tốt, chỉ có thể nói, đây là chuyện đều phải trải qua sau khi trưởng thành. Sau đó, hắn gặp được nàng ở trong cung, góc nghiêng xinh đẹp của nàng khiến hắn phải ngước nhìn. Có thể nhiều người nói Thế tử phi Lý Tố Vấn của Lục Vương phủ vẻ ngoài xinh đẹp giống như tiên tử trên trời. Thế nhưng Ngu Kính Chi lại cảm thấy người giống như tiên tử là Gia Hòa Quận chúa Triệu Cẩn.

Tiên tử thật sự không phải là người khuôn phép dịu dàng, mà là một tiểu tiên nữ đáng yêu, hoạt bát, tinh nghịch, vừa khéo… vừa khéo chính là dáng vẻ của A Cẩn.

Chỉ là, suy cho cùng Ngu Kính Chi cũng không phải một cậu nhóc, cho dù tán thưởng A Cẩn, hoặc từ sâu trong trái tim có một chút yêu thích, nhưng hắn không nói linh tinh, vừa làm ảnh hưởng đến mối quan hệ với Phó Thời Hàn, cũng khiến A Cẩn xấu hổ.

Có một vài chuyện, nếu đã biết kết cục rồi thì không cần thiết phải bắt đầu, cho dù hắn còn trẻ cũng không có khả năng cạnh tranh với Phó Thời Hàn chứ đừng nói hiện tại đã lớn tuổi rồi thì càng không có khả năng. Nữ tử tràn đầy sức sống như thế, ông già như hắn đây không xứng.

A Cẩn làm sao biết chỉ trong thời gian ngắn như vậy, suy nghĩ của Ngu Kính Chi đã xoay chuyển đủ đường, nhưng lúc này hắn lại cực kỳ dịu dàng: “Nói chuyện về Phó Thời Hàn cùng với muội, nghĩ đến cũng chỉ có bị kích thích mà thôi. Nếu đã như vậy, chúng ta vẫn nên nói về chuyện khác đi!”

A Cẩn bật cười: “Thế huynh muốn nói chuyện gì? Nói chuyện làm quan sao? Thế thì người bị kích thích lại chính là muội nha!” A Cẩn trêu đùa.

Ngu Kính Chi không nhịn được khẽ thở dài: “Đúng là mồm miệng lanh lợi. A Cẩn lựa chọn được sách gì chưa?”

Lúc này A Cẩn nhớ ra, Phương Chí Uẩn còn đang bị bỏ mặc ở chỗ này đó! Nàng quay người giới thiệu với Ngu Kính Chi: “Kính Chi ca ca, muội giới thiệu cho huynh một bằng hữu mới!”

Ngu Kính Chi nhìn qua bóng lưng của A Cẩn thì thấy Phương Chí Uẩn. Hắn mỉm cười gật đầu một cái. Phương Chí Uẩn lịch sự nói: “Hạ quan bái kiến Ngu đại nhân.”

“Đã lâu không gặp, Phương đại nhân.”

A Cẩn nhìn thấy hai người như thế thì ngạc nhiên: “Hai người lại quen biết nhau?”

Ngu Kính Chi mỉm cười: “Năm Phương đại nhân tham gia khoa cử, ta là một trong các vị giám thị, tất nhiên là biết Phương đại nhân.”

A Cẩn chợt hiểu ra: “Muội nói mà! Vốn dĩ muội cho rằng ngày tuyết lớn như thế này, chắc không có ai ra ngoài, mình có thể yên tĩnh lựa chọn sách mà mình thích, nhưng hiện tại xem ra, thực sự mọi người đều rất rảnh.”

Phương Chí Uẩn nhướng mày nói: “Ta được gọi vào Kinh. Nhưng chưa từng thấy huyện lệnh còn phải thượng triều.” Ý nói là bản thân rất vô tội.

A Cẩn lập tức “ha ha ha” bật cười: “Kính Chi ca ca, ý của hắn là nói huynh trốn việc!”

A Cẩn không có ý xấu gì, chỉ đơn giản là trêu đùa, mà Phương Chí Uẩn cũng không để ý đến lời “khiêu khích” này của nàng. Tuy rằng không quen thuộc lắm với Gia Hòa Quận chúa, nhưng hắn có thể nhìn ra được, Gia Hòa Quận chúa chỉ trêu đùa thôi.

Phương Chí Uẩn thở dài nói: “Ta thật sự vô cùng oan ức, ta vốn không phải là người như thế, bị Quận chúa nói vậy, tự ta cũng cảm thấy bản thân là một người xấu xa rồi.”

A Cẩn cười ha ha: “Hình tượng của ngươi, đích thực không tốt được.”

“Sao lại nói vậy?” Lời này nói ra, cả Ngu Kính Chi và Phương Chí Uẩn đều hơi tò mò. A Cẩn thản nhiên nói: “Dưới tình huống bình thường, kiểu công tử trẻ tuổi đắc chí, gia cảnh lại bần cùng như này, không phải đều tâm tư tỉ mỉ, cẩn trọng dè dặt, tâm như rắn độc à? Giống như cái gì mà thiếu niên với một nữ tử là thanh mai trúc mã, sau đó nhà thanh mai chê bai trúc mã nghèo hèn, về sau tức giận chia cắt hai người. Thiếu niên phấn đấu đi lên, nhưng tâm lý trong lòng lại mất cân bằng, chắc đều là kiểu người như này nhỉ?”

A Cẩn cảm thấy, bình thường xem TV, rất nhiều phim đều như vậy!

Ngu Kính Chi nhìn nàng với biểu cảm vô cùng khó hiểu. Còn về phần Phương Chí Uẩn, Phương Chí Uẩn nhìn trời nói: “Gia Hòa Quận chúa… Gia Hòa Quận chúa thật sự là xem kịch quá nhiều rồi. Ta nghĩ, ngài cũng có thể đi viết kịch cho bọn ta rồi.”

A Cẩn cười ha ha, không tiếp tục đùa nữa: “Được rồi, ta không đùa nữa, đừng khiến lời này để cho người khác không biết chuyện đồn ra ngoài, lại coi là chuyện thật mà đánh ngươi đó!”


Phương Chí Uẩn không hề để ý, hắn mỉm cười nói: “Người trong sạch thì không cần thanh minh vẫn trong sạch, thực ra cũng không cần phải quá để ý cái nhìn của người khác, cho dù hắn nói bậy bạ với người khác, chẳng phải ta vẫn có Ngu đại nhân có thể làm chứng sao? Trêu đùa mà thôi, không cần phải nghĩ quá nhiều.”

A Cẩn gật đầu: “Đích thực là như vậy. Được rồi, ta muốn chọn sách rồi.”

Ngu Kính Chi vươn tay ra hiệu mời, A Cẩn đi lên lầu trước, tuy rằng quen biết nhưng nam nữ ở chung một phòng cũng không tốt, Gia Hòa đi lên lầu, bọn họ vẫn ở dưới lầu chọn sách thì hơn. Suy cho cùng hắn cũng lớn tuổi hơn một chút, thấy Phương Chí Uẩn tuy rằng nhìn có vẻ bình thường, nhưng sự yêu mến trong mắt lại không che giấu được, chỉ đánh tiếng nói: “Gia Hòa với Thời Hàn là một đôi trời sinh.”

Nói rồi không nói gì khác, đi qua Phương Chí Uẩn bắt đầu xem sách. Phương Chí Uẩn mới đến Kinh thành mấy ngày nhưng cũng biết những điều này. Hắn lập tức nghe hiểu ý trong lời nói của Ngu Kính Chi. Hắn cũng không có gì khác thường, chỉ cười lắc đầu, lấy hai quyển sách mà mình đã chọn rồi nói lời từ biệt với Ngu Kính Chi: “Ngu đại nhân, ta đã chọn xong rồi, xin tạm biệt trước, nếu như Gia Hòa Quận chúa xuống, phiền ngài giúp ta nói một câu với ngài ấy, Vân Khai đi trước.”

Ngu Kính Chi không ngờ rằng Phương Chí Uẩn cũng là người hiểu chuyện, gật đầu nói: “Mời!”

Phương Chí Uẩn lấy áo choàng treo ở cửa, xoay người ra ngoài, đợi đến khi ra cửa, hắn không nhịn được nhìn bầu trời đen kịt. Không biết vì sao lại bật cười, lúc Ngu Kính Chi nói lời này, có biết biểu cảm trên mặt của hắn ra sao không? Đó là loại biểu cảm có chút thất vọng!

Đột nhiên, Phương Chí Uẩn cảm thấy, thực ra dù ở địa vị cao thì vẫn có những chuyện không được như ý. Ngu Kính Chi cũng được coi là người có địa vị cao, với tuổi này của hắn mà đi đến được ngày hôm nay, ngoại trừ Thẩm Nghị năm đó thì không có người nào như vậy.

Thẩm Nghị năm đó tuổi trẻ tài năng hơn người, trạng nguyên hai bảng, quả thực không thể so sánh. Mà bây giờ Ngu Kính Chi cũng như vậy, thân phận, địa vị của Ngu gia, Ngu Quý phi được sủng ái, năng lực của Ngu Kính Chi, tất cả những cái này đều khiến hắn một bước lên mây. Tuy rằng chưa có ai nói, nhưng mọi người đều có suy đoán, mẫu thân của Phó Tướng quân qua đời, nghĩ đến ông ta sẽ rất nhanh lui khỏi sân khấu này, mà người thay ông ta, chắc chắn sẽ là Ngu Kính Chi. Đoán chừng đến năm mới sẽ có thông báo. Thân phận, địa vị như thế, nhưng vẫn không thể đạt được mọi chuyện đều như ý.

Thế thì, hắn, một quan huyện nhỏ nhoi như thế này, thậm chí đến cả gia thế tốt cũng không có, hắn lại muốn ngấp nghé cái gì, khát vọng cái gì đây?

Có lúc, tiên tử chính là tiên tử, chỉ nên đặt nơi góc tim mà không thể chạm vào!

Gia Hòa Quận chúa, quả thực là ngoài tầm với!

“Thời Hàn ca ca của muội tất nhiên là khác biệt rồi!” Nhớ đến lời của Gia Hòa Quận chúa, Phương Chí Uẩn bật cười, hắn thích cô nương thẳng thắn đến mức làm tổn thương người khác như vậy, cũng rất xinh đẹp phải không?

Phương Chí Uẩn giẫm lên lớp tuyết dày, không che ô, chỉ ôm sách vào lòng, nhàn nhã đi về phía trước, không có chút vội vàng nào, thực sự hắn cũng không cần phải vội vàng. Nàng thích trời tuyết lớn như thế này, vậy thì sao hắn có thể không thích đây? Cái nàng thích, bản thân cũng có thể thích. Cảm giác như vậy cũng rất tốt!

Phương Chí Uẩn nghĩ, ta không mong đợi có được nàng, ta chỉ hy vọng, chúng ta có cùng chung sở thích. Nàng thích thứ gì, ta cũng thích thứ đó, đi con đường mà nàng đi qua, nhìn cảnh sắc mà nàng nhìn, kết giao… kết giao với người mà nàng cảm thấy đáng để kết giao!

Phương Chí Uẩn biết tình cảm của mình đến rất đột ngột, nhưng, lại không hề đột ngột. Thực ra thích, vốn chính là chuyện trong nháy mắt, lúc trước có thể chỉ hơi loạn nhịp, nhưng hôm nay nhìn thấy vẻ xinh đẹp của nàng, hắn lại cảm thấy, tình cảm này càng thêm lên men!

Hắn thong dong đi về phía trước, thấy xe ngựa trước mặt đột nhiên dừng lại, mành xe ngựa được vén lên, người đến chính là Cẩn Ngôn Thế tử của Lục Vương phủ. Cẩn Ngôn thấy Phương Chí Uẩn, dừng lại chào hỏi: “Trời tuyết lớn như vậy, Phương Đại nhân đừng để bị cảm.” Cẩn Ngôn nói rồi, đưa một chiếc ô. Phương Chí Uẩn mỉm cười lắc đầu, không nhận lấy: “Đa tạ Thế tử quan tâm, thực ra ta không cần cái này. Ta rất thích cảm giác đi bộ chậm rãi trong tuyết.”

Cẩn Ngôn thấy hắn dường như không phải nói dối, cười nói: “Ta thấy, ngươi vẫn chưa quen thuộc với quan trường, ngươi không nhận lấy, ngược lại rõ ràng là không nể mặt ta. Cầm lấy mà được, qua mấy ngày lại đến trả ô, qua lại mấy lần có thể càng thêm quen biết. Nói thế nào nhỉ, ta cũng là hoàng thân quốc thích, ngươi không suy nghĩ việc nịnh nọt ta một chút sao?”

Phương Chí Uẩn càng cười tươi hơn: “Cảm ơn Thế tử đề xuất, có điều ta lại không nghĩ đến chuyện đó. Thế tử và tiểu Quận chúa đều là những người thích đùa.”

Nhắc đến A Cẩn, Cẩn Ngôn hỏi: “Ngươi gặp A Cẩn rồi à?” Hôm nay chẳng phải A Cẩn đi Thôi phủ sao, lúc này còn chưa quay về, hắn có hơi lo lắng, đang định đi đón. Nhưng Phương Chí Uẩn gặp A Cẩn ở chỗ nào?

Dường như cảm nhận được nghi ngờ của Cẩn Ngôn, Phương Chí Uẩn vội vàng nói: “Vừa rồi hạ quan gặp Quận chúa trong Vinh Bảo Trai, đoán chừng Quận chúa vẫn còn ở trong đó chọn sách.”

Cẩn Ngôn vừa nghe thấy là chỗ đó, yên tâm hơn, hắn gật đầu: “Nếu như ngươi đã không cần ô, thế thì ta cũng phải đi rồi. Phương huyện lệnh cứ tiếp tục thưởng tuyết đi nhé.”

Phương Chí Uẩn vui vẻ gật đầu.

Thấy hắn như thế, Cẩn Ngôn mỉm cười ngả đầu vào trong kiệu.

A Cẩn thấy kỳ lạ, sao Cẩn Ngôn lại đến đón nàng, nhưng có người đón vẫn tốt hơn, đặt tất cả những quyển sách mà nàng đã chọn vào trong tay Cẩn Ngôn, A Cẩn nói: “Ca ca đến thật quá tốt.”


Cẩn Ngôn cạn lời nói: “Ta chỉ đến giúp muội cầm đồ thôi sao?”

A Cẩn nghiêm túc gật đầu, sau đó bật cười, nàng nhìn trái nhìn phải, hỏi chưởng quầy mập: “Kính Chi ca ca và Phương huyện lệnh đâu rồi?”

Chương quầy béo lập tức nói: “Phương đại nhân đi trước, đi không lâu thì người của Ngu phủ đến đón Ngu đại nhân đi. Ngu đại nhân dặn tiểu nhân nói với ngài một tiếng, ngài ấy và Phương đại nhân có việc, không thể ở lại lâu được, mong Quận chúa lượng thứ.”

A Cẩn gật đầu cười nói: “Huynh xem, hai người này chạy nhanh thật, muội cũng đâu để họ giúp muội thanh toán đâu!”

Cẩn Ngôn phụt một tiếng bật cười: “Muội thật sự không coi mình là người ngoài, còn nghĩ đến để cho người ta thanh toán.” Hắn hơi hiểu ra vì sao vừa rồi Phương Chí Uẩn lại nói như thế, nhất định là A Cẩn lại trêu đùa bọn họ. Muội muội của hắn thực sự là người nhanh mồm nhanh miệng. May là sinh ra ở Vương phủ, nếu như ở trong gia đình bình thường, nhanh mồm nhanh miệng đắc tội người ta như vậy, tám phần là bị người ta đánh cho nửa chết. Thế nên nói, con người vẫn phải biết đầu thai! Cẩn Ngôn càm ràm trong lòng!

A Cẩn nhìn Cẩn Ngôn cười nhạo nàng, nói: “Muội là Quận chúa, bọn họ không muốn nịnh nọt muội một chút sao?”

Cẩn Ngôn đánh giá A Cẩn từ trên xuống dưới, nói: “Ta thấy, thực sự không cần thiết phải nịnh nọt muội. Nếu như thực sự muốn nịnh nọt, cũng là nịnh nọt ta mới phải!”

Chưởng quầy béo lảo đảo suýt thì ngã, phong cách của Lục Vương phủ này, thực sự không giống người thường, nhớ đến Lục Vương gia đó đã là người kỳ lạ rồi, quả nhiên, con trai và con gái của ông ấy cũng như thế. Ông ta nói mà! Sao có thể không giống gì cho được! Con trai con gái làm sao có thể không giống ông ấy chứ! Quả nhiên là như vậy, thực sự đúng là như thế!

Mọi người xem, ở đây không có ai, bọn họ lộ ra nguyên hình rồi. Phải ghi vào sách, phải ghi vào sách, sau này nói không chừng hắn có thể xuất bản ra sách!

Khám phá bí mật của tầng lớp thượng lưu ở Kinh thành!

Nghĩ như vậy, chưởng quầy béo cảm thấy tâm trạng của bản thân vô cùng kích động. Chỉ là, kích động này vẫn chưa kéo dài được bao lâu đã nghe thấy Thế tử nói: “Gần đây sao không nhìn thấy chủ tử nhà ngươi?” Nói rồi cười lạnh một tiếng, Cẩn Ngôn siết chặt ngón tay: “Đổi ngày khác Phó Thời Hàn quay về, chúng ta cùng nhau tìm chủ tử nhà ngươi so tài!”

Chưởng quầy béo lập tức cảm nhận được một trận sát khí, thực sự là, sát khí!

Mà chủ tử của hắn không phải ai khác, chính là Cảnh Diễn công tử đó!

Không sai, nhà sách này chính là sản nghiệp của Cảnh Diễn, năm đó cửa hàng sách này cđược Cảnh Lê Tịch thành lập, chính vì nguyên nhân này nên nó mới có phong cách cực kỳ đặc trưng của tiệm sách thời hiện đại, đây cũng là nguyên nhân A Cẩn muốn đến.

Sau này Cảnh Lê Tịch gả cho người ta, cửa hàng sách này được tặng cho tẩu tử của bà, cũng chính là mẫu thân của Cảnh Diễn. Cảnh phu nhân không muốn bán sách, cũng không thể nào có hứng thú nổi với thứ này nên đã sớm giao cho Cảnh Diễn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Cẩn Ngôn không hề lo lắng gì khi biết A Cẩn ở đây. Tuy Cảnh Diễn không đáng tin, nhưng hắn ta sẽ không để A Cẩn xảy ra chuyện gì.

Ở mặt này, Cẩn Ngôn vẫn có chút thiện cảm đối với họ. Nhưng chút thiện cảm này không chống đỡ lại được mưu đồ đáng xấu hổ muốn cướp muội muội của mình. Oánh Nguyệt ngây thơ như vậy, sắp bị con chồn này tha về ổ của mình rồi, Cẩn Ngôn cảm thấy không thể nhịn được!

Nếu như nói Phó Thời Hàn ở Kinh thành, hắn còn có thể suy đoán, là Phó Thời Hàn, cái tên xấu xa này cổ vũ Cảnh Diễn, nhưng Phó Thời Hàn người ta căn bản không ở Kinh thành, tên quỷ này rõ ràng là đã ngấp nghé từ lâu, điểm này kiên quyết không thể nhịn! Đánh người ấy hả? Chắc chắn rồi!

Hiện tại vẫn chưa chính thức bàn chuyện. Nếu như hắn nói nhiều, sợ sẽ ảnh hưởng đến hôn sự, nếu thật sự là như vậy, mẫu thân hắn chắc chắn muốn bóp chết hắn luôn. Đợi đến khi việc đã thành rồi, hừ hừ, Cảnh Diễn tiểu tử, ngươi chịu chết đi! Đợi ta kéo theo Phó Thời Hàn, cùng nhau đánh chết ngươi!

Cẩn Ngôn nào biết, tuy Phó Thời Hàn rời khỏi Kinh thành, nhưng chuyện này, thật ra vẫn là hắn xúi giục, chính là hắn! Mà bản thân Thời Hàn cũng biết Cẩn Ngôn sẽ có phản ứng gì, nếu như không phải lần này hắn rời khỏi Kinh thành, chắc cũng sẽ không kiến nghị Cảnh Diễn làm như vậy, thế nên nói, Triệu Cẩn Ngôn vẫn nhìn nhầm Phó Thời Hàn rồi, mà Cảnh Diễn thành kẻ xui xẻo nằm ngay họng súng.

Nhưng cho dù là nằm họng súng hay không, chỉ cần ngươi muốn lấy muội muội nhà người ta, dù sao vẫn phải đối mặt với lửa giận của anh vợ, chính là như vậy!

Sắc mặt Cẩn Ngôn kỳ lạ, chưởng quầy béo không hiểu sao chủ tử nhà mình lại đắc tội người ta, lại nhớ đến lời đồn bên ngoài, hắn tự suy đoán, người anh vợ này nhìn em rể không vừa mắt. Trong mắt chỉ có Gia Hòa Quận chúa, tại sao Phó Thời Hàn không bị đối xử như vậy? Vì sao công tử nhà hắn lại bị ghét? Làm người thật khó!

Chưởng quầy béo thận trọng cười: “Sắp năm mới, đủ các khoản đều đổ về Kinh. Tất nhiên công tử có hơi bận, ha ha, tất nhiên là bận rộn!”


Cẩn Ngôn cười lạnh: “Hắn cũng biết tính toán đấy!”

Cái “tính toán” này là nghiến răng nghiến lợi mà nói, quả thực như muốn ăn người ta vậy!

Chưởng quầy béo không ngừng lau mồ hôi, A Cẩn thấy hắn như vậy, thương tình giải vây: “Ca ca, chúng ta về đi, muội chọn sách xong rồi, muốn về xem cho kỹ!”

Cẩn Ngôn là một người ca ca tốt, nghe thấy muội muội nhà mình nói như vậy, lập tức gật đầu nói: “Thế thì đi thôi!”

Chưởng quầy béo nhìn bóng lưng hai người rời đi, âm thầm lau mồ hôi. Hắn thực sự vì công tử nhà mình mà thầm rơi nước mắt chua xót. Gả qua đó, à không, là lấy được Quận chúa của Lục Vương phi đó, tuyệt đối không hề ấm áp giống như hắn tưởng tượng.

Anh vợ cùng em vợ này… Đều rất khủng bố!

Tuy rằng Gia Hòa Quận chúa giải vây cứu hắn, nhưng hắn quen biết Gia Hòa Quận chúa cũng không phải một hai năm, từ nhỏ nàng ấy đã mua sách ở đây. Ôi ôi! Cũng là một tiểu cô nương rất đáng sợ!

Hai người bọn họ, nhất định sẽ hành hạ chết công tử nhà hắn. A di đà phật! Ông trời phù hộ!



Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến Giao thừa, A Cẩn ở trong nhà tính ngày, tính đi tính lại, phát hiện Phó Thời Hàn đã đi được mười tám ngày rồi. Mười tám ngày lận đó! Từ khi A Cẩn một lần nữa quay trở về Kinh thành, hai người chưa từng xa nhau lâu như vậy, nghĩ đến đây, A Cẩn cảm thấy bực bội. Phó Thời Hàn nhà bọn họ, ấy, không phải nhà bọn họ, là bạn học nhỏ Phó Thời Hàn, sao không thấy bóng dáng huynh ấy nhỉ? Không hề có tin tức nào báo về cả!

Vốn dĩ lúc Phó Thời Hàn ở bên cạnh, nàng không hề cảm thấy gì, bây giờ mới cảm giác được, tên Phó Thời Hàn này còn rất có tác dụng. Hừm, cũng không phải là có tác dụng, chính là cảm thấy thiếu đi một người như vậy, cảm giác nơi nơi đều không ổn, ghét thật!

A Cẩn cảm thấy tâm trạng không thể nào tốt được, thậm chí nàng cũng không thèm chuẩn bị những thứ cần chuẩn bị cho năm mới. A Cẩn rất hiếm khi thiếu sức sống như thế, nghe nói trạng thái của A Cẩn như vậy, Lục Vương phi đến thăm nàng.

Thực ra bà cũng hiểu được một chút tâm tư của con gái. Lúc trước không cảm thấy, bây giờ không gặp, sẽ cảm giác trống vắng, ai bảo hai đứa ở bên nhau từ nhỏ chứ!

Nhưng Lục Vương phi cũng hơi sợ hãi, bà sợ, nếu như có một ngày Thời Hàn phản bội A Cẩn, giống như là phụ thân hắn phản bội mẫu thân hắn năm đó, liệu A Cẩn có giống như Lê Tịch?

Phải biết rằng, năm xưa Cảnh Lê Tịch cũng rất hoạt bát vui vẻ!

Nhưng kết quả thì sao? Còn không phải bởi vì tổn thương tình cảm mà đi đến nông nỗi đó. Tuy rằng thích Phó Thời Hàn, cũng cảm thấy Phó Thời Hàn là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng A Cẩn là con gái của bà, tất nhiên là bà càng hy vọng A Cẩn có thể hạnh phúc, nghĩ đến đây, Lục Vương phi lại thay đổi cách an ủi A Cẩn, hy vọng con bé biết, tuy rằng Phó Thời Hàn không ở Kinh thành, nhưng không đại biểu cho tất cả đều phải đình trệ.

Bà hy vọng A Cẩn vừa có được khát khao tương lai tốt đẹp, vừa có được lòng dạ giống như bà, chỉ có như thế mới không để bản thân khổ sở. A Cẩn là nữ hài tử thông minh, đã nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của Lục Vương phi, nàng quả thực dở khóc dở cười. Chẳng lẽ hành vi ngày thường của nàng tích cực quá hay sao? Đến nỗi… đến nỗi ủ rũ một chút cũng khiến người khác lo lắng không thôi.

An ủi Lục Vương phi một hồi, thấy bà rốt cuộc không tiếp tục nghĩ linh tinh nữa, A Cẩn cảm thấy, ôi… Mệt mỏi quá đi!

Nhưng, nàng cũng không còn suy nghĩ về Phó Thời Hàn nữa, quả thực, nàng vốn cũng không có suy nghĩ gì chuyện của Phó Thời Hàn! Mọi người thực sự nghĩ quá nhiều rồi.

Nàng chỉ hơi lo lắng cho Phó Thời Hàn, hôm nay đã là ngày 28 tháng 12 âm lịch rồi, còn chưa đến hai ngày nữa là ba mươi tết rồi.

A Cẩn buồn buồn nói: “Đã nói là mang hoa quả của phương nam về, huynh ấy đúng là không đáng tin chút nào.” A Cẩn nhìn trời.

Lục Vương phi cảm thấy hơi sụp đổ, bà hỏi: “Bây giờ con buồn bã như thế này là bởi vì nó chưa mang đồ ăn về?”

Tất nhiên là A Cẩn sẽ không phản bác lời nói của Lục Vương phi, để mặc bà hiểu nhầm. Nàng coi như là đúng mà gật đầu, nói: “Tất nhiên là vậy rồi, nếu không thì con tìm huynh ấy làm cái gì…”

Lục Vương phi im lặng: “...”

“Con thích ăn xoài, con thích ăn sầu riêng, thích ăn vải thiều, thích ăn đu đủ…” A Cẩn bẻ ngón tay, bẻ hết rồi, nghiêm túc nói: “Thứ con muốn ăn quá nhiều, cũng không biết rốt cuộc huynh ấy có thể mang về cho con cái gì. Con thật sự rất sốt ruột, a a a!”

A Cẩn nói như vậy, Lục Vương phi cảm thấy mình không nhìn nổi, bà vốn còn muốn an ủi A Cẩn, hiện tại xem ra, bản thân hoàn toàn đều hiểu sai ý rồi. A Cẩn nhà bà… Ha ha ha!

Lục Vương phi yên tâm rồi, thế là cũng không quan tâm A Cẩn nữa, bà đứng dậy: “Ta còn bận chuyện khác, nếu như con không có chuyện gì thì đừng ở giả vờ đa sầu đa cảm với ta nữa, mau chóng đi giúp đỡ tỷ tỷ của con đi, tẩu tử của con có thai, không giúp đỡ được cái gì. Tuy Oánh Nguyệt giúp ta mấy năm nhưng nó không tiếp xúc nhiều như con, dù sao con cũng phải hướng dẫn tỷ tỷ của con, tương lai thành thân, mấy cái này đều có tác dụng.”

Người chủ trì chuyện nhà, quản gia, chuyện như thế này sao có thể không học một chút được chứ!

A Cẩn: “Vâng vâng, con biết rồi!”


Chút tình cảm vụn vặt của A Cẩn đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh, giống như dì cả đến vậy. Lúc này, A Cẩn đột nhiên nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng! Đó chính là – Nàng! Vẫn! Chưa! Có! Dì! Cả!

Nàng lập tức sững sờ, nàng làm trẻ con lâu rồi, lại quên mất còn có cái thứ dì cả này, mà nàng, đã sắp mười lăm tuổi rồi đó! Sao lại chưa có dì cả nhỉ? Đời trước, đời trước nàng có vào lúc nào nhỉ?

A Cẩn cẩn thận nhớ lại, chắc khoảng lúc mười sáu mười bảy, như thế này, nàng cũng yên tâm hơn một chút.

Thật là, dọa chết nàng rồi!

Lục Vương phi thấy A Cẩn bối rối thì hỏi: “Con lại làm sao thế?”

A Cẩn lắc đầu như trống bỏi: “Không có gì, không có gì!”

Dì cả chưa đến thật là một chuyện vui lớn! Giống như mỗi tháng đều có ngày của dì cả, nghĩ đến thôi đã thấy đau khổ.

Nhớ đến quá khứ đau buồn chảy ngược dòng sông, không thể nào quên được cái khung cảnh nhuốm máu đó! Còn có bụng đau giống như đẻ con…

A Cẩn hơi co rúm lại, dì cả này, cả đời đừng đến thăm nàng thì hơn! Hu hu!

Lục Vương phi chẳng thèm để ý nàng lên cơn, biết nàng không phải âu sầu vì Phó Thời Hàn, bà cũng yên tâm rồi.

Mà A Cẩn chỉ âu sầu trong nháy mắt, nếu như nói nàng đau lòng buồn bã, đó chắc chắn là không có!

Chắc là, chắc là vì niềm vui chưa có dì cả còn thắng cả chút âu sầu khi không được gặp Phó Thời Hàn, A Cẩn nháy mắt lại vui vẻ. Thấy A Cẩn là tràn đầy sức sống, đến cả Cẩn Ngôn cũng âm thầm nói với Tố Vấn: “Thực lòng nghĩ, nếu để A Cẩn gả cho Phó Thời Hàn cũng là chuyện tốt.”

Tố Vấn cười hỏi: “Vì sao vậy? Bởi vì A Cẩn thích Phó công tử?”

Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn thê tử nhà mình, giống như đang nhìn kẻ ngốc vậy, hắn nghiêm túc nói: “Ha ha! Hoàn toàn không phải vậy, người bình thường không thẩm nổi thần kinh của muội muội ta đúng không?”

Đồ bổ ở trong miệng Tố Vấn trực tiếp phun ra, Cẩn Ngôn thấy chiếc áo choàng của mình bị dính bẩn, cũng không để ý, tiếp tục cảm thán: “Thực sự, thực sự một người bình thường không đấu lại được A Cẩn. Cũng chỉ có Phó Thời Hàn thôi. Suy cho cùng bọn họ đều không phải người bình thường. Bọn họ ở cùng nhau rất hợp!”

Tố Vấn dịu dàng hỏi: “Nếu như thực sự là vậy, sao chàng còn gây phiền phức cho Phó công tử làm gì, hắn cũng giúp chàng rất nhiều.”

Cẩn Ngôn duỗi cổ nói: “Đúng là hắn giúp ta rất nhiều, nhưng giúp ta không có nghĩa là có thể lấy muội muội của ta được! Vốn dĩ ta nghĩ như thế, việc nào ra việc đó. Nhưng hiện tại không giống vậy, ta cảm thấy, lúc trước ta như ếch ngồi đáy giếng, dù thế nào ta cũng cảm thấy là Phó Thời Hàn được hời, thực ra giờ cẩn thận nghĩ lại, vẫn không biết là ai chiếm hời của ai đâu. Theo lý mà nói, muội muội của ta lanh lợi như vậy, chắc chắn sẽ không chịu thiệt.”

Tố Vấn bật cười: “Chàng cũng chỉ lo lắng vớ vẩn. Bọn họ rất xứng đôi.”

Điều này Cẩn Ngôn đồng ý: “Có thể không xứng sao! Hồ ly lớn và hồ ly nhỏ.”

Hai phu thê dường như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên bật cười.

Tố Vấn hất cằm nhìn Cẩn Ngôn: “Thiếp cảm thấy, bọn sống với nhau sẽ rất hạnh phúc, cảm giác toàn là chuyện tốt đẹp. Hơn nữa bọn họ có thể tìm thấy những điều thú vị. Chắc bọn họ đều có loại thể chất thích khiêu khích!”

Cẩn Ngôn: “Nương tử à, nàng thực sự nên đọc sách nhiều hơn, ngôn từ của nàng có vấn đề!” Cẩn Ngôn thở dài: “Chuyện tốt đẹp và thể chất thích khiêu khích, hai chuyện này không phải từ nhân quả mà thành!”

Tố Vấn đấm hắn: “Chàng bắt nạt thiếp!”

Cẩn Ngôn âm thầm cười, A Cẩn đứng ở cửa, thấy hai người tán tỉnh đưa đẩy, thở dài một tiếng, rồi rời đi.

Tốt hơn hết là nàng không hỏi ca ca nữa, có chuyện tự mình làm! Vừa rồi ca ca như vậy… Thật ngốc! Nhưng thế mới tốt!

A Cẩn vừa nghĩ đến chuyện này vừa đi, tốc độ rất nhanh, không biết còn tưởng phía sau có người đuổi theo nàng.

“Ối!” A Cẩn vốn không tập trung, lúc này lại đụng phải một người, nàng ngẩng đầu, đang định mở miệng lại đột nhiên đơ ra, phía trước không phải ai khác, chính là Phó Thời Hàn đã lâu không gặp.

Phó Thời Hàn thấy dáng vẻ ngốc nghếch đó của A Cẩn, cười nhéo má nàng: “Ta quay về rồi!”