“Phụ hoàng!”
Nghe thấy tiếng gọi quỷ dị này, Hoàng Đế đột nhiên cảm thấy một trận đau đầu, đối với nhi tử này, ông thực sự không biết làm sao cho ổn. Người bình thường ngươi có thể nói đạo lý với hắn, nhưng người không bình thường thì sao? Ngươi nói đạo lý, nói được sao? Được, cho dù nói được… Vấn đề quan trọng là, hắn nghe hiểu à?
Thật là vô cùng đáng sợ!
Nghe nói Hoàng Thượng đang ở trong cung của Ngu Quý phi, Lục Vương gia ngựa không ngừng vó, nhưng ông cũng là người cẩn thận, tất nhiên sẽ không đường đột xông vào, nhỡ đâu nhìn thấy cái không nên nhìn thấy thì sao? Thế nên Lục Vương gia cảm thấy, mình đúng là một người tinh tế.
Hoàng Thượng lặng lẽ bình tĩnh lại một chút, vẫy tay, tiểu thái giám lập tức mời Lục Vương gia vào. Lục Vương gia vừa vào cửa đã xông lên, gần như phi như bay quỳ xuống ôm lấy đùi của Hoàng Thượng, hành vi như vậy trực tiếp khiến Hoàng Thượng loạng choạng, suýt thì ngã.
“Ngươi làm cái gì thế?”
“Phụ hoàng!” Lục Vương gia cố gắng biểu hiện dáng vẻ bản thân rất tốt.
“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện cầu xin.”
Hoàng Thượng vẫn còn chưa tỉnh táo sau cơn ác mộng suýt nữa thì ngã vừa rồi thì đã nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Lục Vương gia, vì không có đuôi chứ nếu có đuôi dài, sợ rằng muốn vẫy vẫy rồi.
Nhìn một lúc, ông thận trọng hỏi: “Ngươi có chuyện gì?” Câu hỏi này vô cùng thấp thỏm, nhi tử này, thực sự khiến ông đau tim. May mà hiện tại Thời Hàn có thể khắc phục hậu quả giúp cho ông, tương lai ông không còn nữa, bọn huynh đệ làm sao có thể chịu nổi cái não tàn này của nó chứ.
Từ “não tàn” này của A Cẩn, dùng trên người nó là phù hợp nhất.
Ngoại trừ nó ra, còn có lão Tứ, hai nhi tử này là người khiến ông lo lắng nhất. Làm việc không mang theo não kiểu này, nên như thế nào mới tốt đây. Lão Lục luôn không bình thường thì ông cũng quen rồi. Nhưng mấy năm nay, sao lão Tứ càng ngày càng ngu ngốc, khác hẳn với sự lém lỉnh thông minh lúc còn nhỏ. Quả nhiên lấy vợ phải lấy vợ hiền, nếu như không phải lão Tứ lấy phải người vợ độc ác đó, chắc Tứ Vương phủ sẽ không đi đến mức như ngày hôm nay, lão Tứ sẽ không giống như bây giờ.
Lão Lục tuy rằng ngu ngốc, nhưng lại không thèm muốn cái không nên thèm, là người thoải mái cởi mở, ngoại trừ hai điều này, còn có nhi tử Cẩn Ngôn hiểu chuyện và con rể tương lai là Phó Thời Hàn giúp đỡ, vì thế cũng không gây ra rắc rối gì lớn. Lão Tứ thì sao, nhi tử thì vẫn là đứa bé, lão Tứ cũng không dẫn nó đi chơi được, bên cạnh cũng không có một người thật lòng giúp đỡ. Cho dù con rể… Minh Ngọc đã không còn trinh tiết rồi, tính cách còn kiêu ngạo hống hách, gả cho ai mới tốt đây. Còn về Minh Y, Minh Y tuy rằng dịu dàng, nhưng Hoàng Thượng lại biết một bí mật mà không ai biết cả. Sự việc giữa Minh Ngọc và Tô đại nhân ở Chùa Thanh Ẩn lúc trước chính là tác phẩm của Minh Y. Tâm tính như thế, sao ông có thể tìm người tốt gì đó cho đứa cháu gái này được, ai biết, nó có quay lại cắn Tứ Vương phủ một cái hay không. Lão Tứ tuy là hồ đồ, nhưng dù sao cũng là nhi tử ruột của ông.
Hoàng Thượng rơi vào trầm tư, Lục Vương gia nhìn thấy ông như vậy, vội vàng lắc: “Phụ hoàng, lời con nói người nghe thấy không?”
Nói cái gì? Hoàng Thượng hoang mang nhìn Lục Vương gia một cái, khụ một tiếng: “Ngươi nói lại lần nữa.”
Lục Vương gia: “Phụ hoàng, sao người có thể không để ý đến con như vậy chứ! Phụ hoàng à… Người thật sự làm tổn thương trái tim của con, con nói chuyện với người, sao người có thể không để ý chứ, hu hu hu!”
Hoàng Thượng cảm thấy nghẹn một cục tức trong cổ họng, thật là lên không lên được, xuống không xuống được, nếu như không phải nhi tử nhà mình, thật là muốn đá chết nó!
“Có gì thì ngươi nói đi. Không nói thì ngươi cút!”
Lục Vương gia lập tức thành thật, ngươi xem, con người chính là như vậy, Hoàng Thượng nể mặt ông ta thì ông ta còn muốn tiến thêm một tấc, nếu như không nể mặt ông ta, ông ta lại ngoan ngoãn ngay.
“Phụ hoàng à! Thực ra là như thế này. Người xem, Cẩn Ngôn nhà con là Thế tử của Lục Vương phủ; A Cẩn cũng được phong hào là Gia Hòa Quận chúa rồi; nhưng Oánh Nguyệt vẫn chỉ có danh hiệu Quận chúa, đến cả phong hào cũng không có. Người cảm thấy như vậy có ổn không?” Lục Vương gia hỏi với dáng vẻ nghiêm túc.
Hoàng Thượng cạn lời, ngươi muốn xin phong hào mà không thể nói dễ nghe hơn một chút sao? Ngứa răng muốn bị đấm à?
“Vẫn ổn.”
Lục Vương gia lập tức khóc luôn, không sai, khóc luôn rồi. Ông ta vừa lau nước mắt nước mũi, còn không ngừng lau lên long bào của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ghê tởm không thôi.
“Sao phụ hoàng có thể độc ác như vậy chứ? Oánh Nguyệt cũng là cháu gái của người mà. Nhiều năm như vậy rồi, nó ngoan ngoãn đáng yêu, dịu dàng thân thiết, nhưng người đến cái phong hào cũng không cho nó, một cái phong hào cũng không cho! Sao người có thể nhẫn tâm vô tình như vậy chứ? Oánh Nguyệt đáng thương, Hoàng gia gia của con là người độc ác nhất, đến cả cái phong hào cũng không cho con, tương lai con gả cho người ta sẽ bị nhà chồng khinh thường! Khuê nữ của ta thật đáng thương, con không thể gả đi được, con không thể gả đi được, đều là bởi vì Hoàng gia gia của con không cho con phong hào! Oánh Nguyệt đáng thương của ta! Tuy rằng tất cả bất hạnh của con đều là vì Hoàng gia gia của con, nhưng con đừng trách ông ấy, người già rồi, khó tránh khỏi có chút hồ đồ! Con có trách thì trách cha không tốt. Ai bảo cha không giỏi, không được Hoàng gia gia của con yêu thích! Hu hu hu, đáng thương cho Oánh Nguyệt của ta không gả đi được!...”
Hoàng Thượng bị tiếng kêu khóc của ông ta làm cho đau đầu, nhưng vẫn cẩn thận ngẫm nghĩ lại một chút, cuối cùng cũng hiểu rõ, ông xoa thái dương hỏi: “Ngươi nói toàn mấy lời linh tinh. Chẳng lẽ không được phong hào thì Oánh Nguyệt không thể gả đi được sao? Đây là đạo lý gì vậy?”
Lục Vương gia tiếp tục tủi thân khóc lớn: “Sao lại không có đạo lý như thế. Thân phận của con gái con hiển hách, đi gả cho người ta mới có thể làm mưa làm gió. Nếu như không được làm mưa làm gió, bị người ta bắt nạt thì phải làm sao? Bà mẹ chồng đó hung dữ như vậy, Oánh Nguyệt đáng thương của ta, cha con chắc chắn sẽ không để cho con gả đi…”
Lúc này rốt cuộc Hoàng Thượng cũng coi như hiểu một chút: “Ai đến cầu thân nhà ngươi?” Ông bình tĩnh hỏi.
Lục Vương gia lau nước mũi lên long bào nói: “Không có ai đến cầu thân, nhưng Cảnh phu nhân đến ngồi một lúc, xem ý bọn họ, tám phần là muốn Cảnh Diễn có thể lấy Oánh Nguyệt. Người cũng biết, Cảnh phu nhân đó là con hổ cái, con gái của con gả đi, không có phong hào gì thì sao được? Oánh Nguyệt không thể bị người khác bắt nạt! Con gái của con là cháu gái của thiên tử, nó nhất định phải được làm mưa làm gió.”
Khóe miệng Hoàng Thượng giật giật, hỏi: “Ngươi có thể có chút suy nghĩ của người bình thường không? Nhất định phải làm mưa làm gió?”
Lục Vương gia khó hiểu ngẩng đầu hỏi: “Không làm mưa làm gió thì làm cái gì?”
Hoàng Đế cạn lời, cẩn thận ngẫm nghĩ, bỗng dưng không hiểu sao lại thấy cũng có lý, làm sao đây? Không được, ông không thể bị tư duy của lão Lục dẫn dắt được, như thế không tốt!
“Cảnh gia nhìn trúng Oánh Nguyệt? Không ngờ rằng bọn họ cũng có ánh mắt. Cháu gái của trẫm đương nhiên là tốt rồi.”
Lục Vương gia gật đầu: “Đúng vậy, chính là đạo lý này.” Nói rồi lại ưỡn ngực, cười nói: “Cha, cha, người ban cho Oánh Nguyệt một phong hào hay được không?”
Lúc này cũng không gọi là phụ hoàng nữa. Một tiếng cha như vậy, khiến Hoàng Đế nháy mắt bật cười, ông nói: “Vừa khóc vừa cười. Lớn như vậy rồi, cháu cũng sắp có rồi, ngươi còn xấu tính như thế. Ngươi thật đúng là nỗi buồn của người làm cha.”
Lục Vương gia đúng là điển hình của kiểu được một tấc lại tiến một thước, ông ta vui vẻ tự mãn nói: “Nếu như không có người như con tồn tại, phụ hoàng chắc đã mất đi bao nhiêu niềm vui rồi!”
Hoàng Thượng: “...”
“Người như con, đúng là nhân vật tốt tạo phúc cho mọi người!” Lục Vương gia tiếp tục khoác lác.
Hoàng Thượng: “Mặt của ngươi đâu?”
“Phụ hoàng, người không thể nói con như vậy, con thật sự là một nhi tử vô cùng tốt, con…” Lục Vương gia cảm thấy, nếu như khen bản thân, ba ngày ba đêm cũng chưa khen hết, cũng hết cách, ưu điểm nhiều như vậy mà. Nhưng Hoàng Thượng không cho ông ấy có cơ hội biểu hiện. Ông trực tiếp cắt ngang: “Được rồi, chuyện của Oánh Nguyệt trẫm biết rồi, ngươi quay về đi.”
Lục Vương gia: “Quay về? Người không nói lý do, hôm nay con sẽ không đi!” Dáng vẻ càn quấy.
Hoàng Thượng đỡ trán, ý của ông rõ ràng là đồng ý rồi, nhưng hễ nói hơi “không rõ ràng” một chút là nó sẽ không hiểu, thật là con lợn ngu ngốc.
“Không đi? Ngươi ở đây tìm gốc rạ?”
Lục Vương gia tiếp tục khóc: “Oánh Nguyệt của ta, Hoàng gia gia của con không thể nghĩ cho con một chút nào, nhưng con không thể trách người… Ai bảo cha của con…” Lục Vương gia tiếp tục than khóc.
Hoàng Thượng không nhịn được nữa: “Phong làm Gia Tường Quận chúa, cút!”
Lục Vương gia nghe thấy, nháy mắt bật dậy, vui vẻ vô cùng, nói: “Cảm ơn phụ hoàng! Được rồi, người nghỉ ngơi cho tốt, người nghỉ ngơi cho tốt, con cút đây!”
Lục Vương gia nhanh như chớp ra khỏi hoàng cung.
Ngày hôm sau.
Hoàng Thượng truyền chỉ đến, sách phong cho Quận chúa Oánh Nguyệt của Lục Vương gia phong hào Gia Tường, gọi là Gia Tường Quận chúa. Ngoại trừ cái này ra còn ban thưởng rất nhiều thứ khác.
Lục Vương gia cảm ơn tiểu công công truyền chỉ. Đắc ý nhìn về hướng Lục Vương phi nói: “Ta không có lừa nàng chứ? Nàng xem, phụ hoàng thực sự đồng ý rồi.”
Đúng vậy, không lừa gạt người khác, chỉ là mất mặt. Bây giờ cả Kinh thành ai mà không biết, tối hôm qua Lục Vương gia vào cung gào khóc xin Hoàng Thượng ban phong hào cho Oánh Nguyệt Quận chúa?
Ai! Mà! Không! Biết! Chứ!
Nhưng chuyện mất mặt như thế này cũng không phải lần đầu tiên của Lục Vương phủ, bọn họ đã sớm coi như chuyện bình thường rồi phải không? Bây giờ tuy rằng có nhiều lời đồn về điều này, nhưng bọn họ cũng nhận được lợi ích là sự thật.
Cho dù người khác cũng muốn như vậy, nhưng suy cho cùng vẫn không bỏ được mặt mũi này, ai bảo bọn họ không có da mặt dày như Lục Vương gia? Thế nên nói, da mặt dày là được lợi!
Lục Vương gia vô cùng đắc ý: “Tối qua ta cùng bọn họ uống mấy chén rượu, bọn họ còn không tin ta thực sự có thể đánh động được Hoàng Thượng đó, bà xem đi, bà xem cha của ta nể mặt ta biết bao. Ha ha! Ai bảo ta là nhi tử ruột của Hoàng Thượng chứ! A ha ha, a ha ha, ha ha!”
Lục Vương phi mỉm cười nói: “Vương phủ chúng ta thật là may mắn khi có Vương gia biết trù tính như vậy, nếu không, sao chúng ta có thể phồn vinh như ngày hôm nay.”
Lục Vương gia được khen đến mức cái đuôi sắp dựng lên rồi, ông vui vẻ nói: “Tất nhiên là như vậy rồi, có ta ở đây, mọi người cứ yên tâm.”
Lục Vương phi vẻ mặt cảm động, dịu dàng như nước. A Cẩn nhìn thấy không khỏi cảm thán, thực sự nữ tử như mẹ của nàng có lẽ mới là người thông minh nhất. Tính ra, chỉ có tâm tư như vậy mới có thể ở bất cứ thời điểm nào cũng đều sống tốt!
Nhìn cha của nàng xem, không phải là được dỗ đến vô cùng ngoan ngoãn à. Mà người không thể nào ngờ đến còn có Oánh Nguyệt. Oánh Nguyệt hoàn toàn ngu ngơ luôn, nàng ngốc nghếch nhìn mọi người hỏi: “Con trở thành Gia Tường Quận chúa?”
A Cẩn cười chúc mừng: “Chúc mừng tỷ tỷ!”
Tính ra, một cái phong hào cũng không có gì, nhưng triều đại này rất chú trọng mấy thứ này, nếu như có được thì có thể khiến người ta sống tốt hơn, mọi hy vọng của nàng ấy càng có thể thuận lợi hơn. Nhưng phong hào này không hề dễ có được như vậy, cho dù bọn họ đều là cháu gái ruột của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng không tùy tiện phong thưởng. Vàng bạc châu báu có thể có, nhưng phong hào thì sẽ không tùy ý phong.
Mà A Cẩn có thể được cái phong hào Gia Hòa Quận chúa như vậy hoàn toàn là bởi vì lúc nàng còn bé tí đã thực sự quá thông minh, hơn nữa Ngu Quý phi còn nói giúp cho nàng. Tính ra, bọn họ càng lúc càng lớn, Hoàng Thượng càng cân nhắc nhiều hơn, đây cũng là điều đương nhiên.
Mà lần này, A Cẩn cảm thấy, chắc chắn Hoàng gia gia sẽ không chỉ vì phụ thân khóc lóc, khả năng lớn có thể là bởi vì, Cảnh gia muốn kết thân với Lục Vương phủ bọn họ. Cái này là Hoàng Thượng đặc biệt tăng thêm giá trị cho bọn họ.
A Cẩn suy nghĩ nhiều nhưng Oánh Nguyệt lại không suy nghĩ nhiều như vậy, nghe thấy A Cẩn dịu dàng nói chúc mừng, nàng ấy lập tức đỏ mặt: “Gần đây sao cứ có chuyện gì vậy nhỉ?” Nàng ấy nói như vậy.
A Cẩn bật cười: “Chuyện gì chứ, chung quy đều là chuyện tốt, như vậy càng tốt!”
Oánh Nguyệt gật đầu, chính là đạo lý này.
Tất nhiên Phủ Thừa tướng cũng nhận được tin tức này, không nói đến Cảnh phu nhân bây giờ, Cảnh Thừa tướng với Cảnh đại nhân đều biết được suy nghĩ này của Cảnh Diễn, bọn họ còn chưa vào cung xin Hoàng Thượng ban hôn đã nghe thấy Hoàng Thượng phong thưởng, mà bên ngoài đồn, đó là do tối hôm qua Lục Vương gia vào cung khóc lóc ầm ĩ xin được.
Lục Vương gia gặp Hoàng Thượng, sao người khác có thể biết. Có thể thấy là Hoàng Thượng ngầm cho phép lộ tin tức này, lời nói như vậy, cũng rất hợp với tính cách của Lục Vương gia. Càng để cho người khác biết, nếu như muốn có phong hào này, thế thì phải giống như Lục Vương gia đó. Xem ngươi có thể vứt bỏ mặt mũi không, mà các vị Vương gia khác rõ ràng là không làm được.
Hoàng Thượng có chủ ý của bản thân, Lục Vương gia lại hoàn toàn không biết, chỉ nghĩ thành công của bản thân là do bản thân được Hoàng Thượng yêu thích nhất.
Cảnh Diễn chân chó ở bên cạnh mẫu thân nhà mình, người ngoài không biết, nhưng hắn lại biết, phụ thân yêu thương mẫu thân nhất, ông nghe lời mẫu thân.
“Mẹ, khi nào nhà chúng ta thì đi cầu thân? Người xem, Lục Vương gia đã thể hiện lòng tốt của mình rồi.” Cảnh Diễn chớp chớp mắt nhìn Cảnh phu nhân.
Cảnh phu nhân nhìn hắn như vậy cười lạnh: “Lúc này mới biết vội vã, năm đó ai nói hoàn toàn không muốn thành thân, con gái chỉ biết khóc, không thú vị? Là ai?”
Cảnh Diễn cảm thấy, tuy mẹ hắn là người anh dũng hào sảng, nhưng chung quy vẫn là nữ tử, phàm là nữ tử thì đều sẽ có một chút ương ngạnh, ngươi xem, đây chẳng phải lại lôi lại chuyện cũ ra tính sổ sao?
Hắn làm bộ cầu xin: “Mẹ à, con sai rồi, con thật sự sai rồi. Tóm lại, tóm lại Lục Vương phi bên đó cũng không phản đối gì, sớm chút đến cửa cầu thân càng tốt. Nói không chừng, đầu xuân sang năm người có thể nhìn thấy nàng dâu rồi, đến thu là đã có thể nhìn thấy cháu rồi. Chẳng phải người vẫn hâm mộ Lục Vương phi nhà người ta đã sớm ôm cháu sao? Chúng ta cũng nhanh lên! Người xem, cho dù Thời Hàn trù tính trước con thì có tác dụng gì chứ, nó chắc chắn sẽ xếp sau con rồi.”
Cảnh Diễn cảm thấy bản thân thật khổ, sao mẹ hắn lại không vội vàng chứ?
Cảnh phu nhân thấy hắn mong ngóng như vậy, cuối cùng cũng không làm khó hắn nữa, nói cho hắn biết sự thật: “Lát nữa ta lại đi gặp Lục Vương phi, nếu như Lục Vương phủ không có vấn đề gì. Tổ phụ của con sẽ vào cung cầu xin thánh thượng, tuy rằng đến cửa cầu hôn cũng được, nhưng ban hôn vẫn tốt hơn. Đợi đến lễ mừng năm mới, thánh thượng mở lời vàng ngọc công bố, chẳng phải chuyện vui càng thêm vui sao?”
Cảnh Diễn vừa nghe, cảm thán mẹ hắn quả nhiên là người biết suy nghĩ: “Tất nhiên là tốt, nhưng… Sẽ không có ai nhanh chân chiếm trước đấy chứ?”
Cảnh phu nhân nhìn hắn chằm chằm cười lạnh: “Nhanh chân chiếm trước? Hắn tưởng phủ Thừa tướng của chúng ta đều chết rồi à?”
Lúc này Cảnh Diễn mới yên tâm: “Mẹ thật sự vì con mà suy tính rất nhiều.”
Cảnh phu nhân liếc hắn một cái, nói: “Con yên tâm được chưa, mấy ngày nay ta sẽ qua Lục Vương phủ nhiều hơn chút, chỉ cần người có đầu óc thì sẽ hiểu rõ hai nhà chúng ta có ý muốn kết thân, nếu như lúc này còn muốn chọc gậy, thế thì thật sự là muốn đối đầu với nhà chúng ta. Ai dám đánh vào mặt ta như vậy, chắc chắn sẽ cho hắn đẹp mặt!”
Cảnh Diễn vỗ tay: “Mẹ đúng là nữ trung hào kiệt, nữ trung hào kiệt!”
Vỗ đủ rồi, Cảnh Diễn cảm thán nói: “Con thấy tính tình này của mẹ, chắc chắn là có thể chung sống được với Oánh Nguyệt.”
Cảnh phu nhân liếc hắn: “Con biết là được.”
Cảnh Diễn dáng vẻ nghiêm chỉnh: “Tất nhiên là con biết, tính cách của mẹ với Gia Hòa Quận chúa ngược lại có mấy phần tương tự, tỷ muội các nàng ở chung rất tốt, nếu như nàng ấy gả vào đây, gặp được người có tính cách tương tự với muội muội của nàng ấy, sao có thể không sống tốt cơ chứ?”
Cảnh phu nhân bật cười: “Con nói cái này làm gì. Hơn nữa, ta và Gia Hòa Quận chúa giống nhau sao? Tuy rằng nàng nổi tiếng là người độc đoán ngang ngược, ta nổi tiếng là con hổ cái, nhưng ta cũng từng gặp cô nương này hai lần, xinh đẹp dịu dàng, kín kẽ, không hề độc đoán hay ngang ngược giống như lời đồn!”
Cảnh Diễn lập tức nghẹn họng, lúc sau, hắn cảm thán: “Mẹ à, người còn chưa biết đâu! Gia Hòa Quận chúa xinh đẹp dịu dàng? Ha ha ha, muội ấy mưu mô chết người đấy! Người cũng không nghĩ xem, người yêu của Phó Thời Hàn, sao có thể là con thỏ nhỏ được?”
Cảnh phu nhân dí hắn một cái: “Ai cho con nói Thời Hàn!”
Cảnh Diễn cạn lời nhìn trời! Nảy sinh cảm thán giống Cẩn Ngôn, tiểu tử Phó Thời Hàn này, không phải là mẹ hắn lén sinh ra đấy chứ? Sao lại không cho nói xấu đệ ấy? Cái quỷ gì vậy?
“Tóm lại, hai người có thể chung sống rất tốt.” Cảnh Diễn nói như vậy.
Hắn ngàn vạn lần không thể ngờ đến, bản thân lại một lời thành sấm. Đợi đến sau khi thành hôn, mẹ hắn và nàng dâu quả nhiên thành bạn thân lâu năm, giống như hai mẹ con vậy, mà hắn thì rơi vào bi kịch thê thảm tranh nàng dâu với mẹ ruột!
Tất cả đều nói sau!
…
Oánh Nguyệt của Lục Vương phủ được phong thành Gia Tường Quận chúa, Minh Y ở trong Tứ Vương phủ biết được tin tức này, chút nữa thì làm vỡ chén trà của mình. Được lắm, nàng ta còn giữ lại chút lý trí cuối cùng, cơ hồ gần như cắn răng nghiến lợi hỏi: “Có thể nói vì sao lại đột nhiên sách phong không?”
Trong cuộc đời của nàng ta, không muốn thấy nhất là người khác mạnh hơn mình, bất kỳ người nào cũng không được.
Nha hoàn vội vàng nói: “Nghe nói, là bởi vì tối hôm qua Luc Vương gia vào cung khóc quậy, Lục Vương gia này đúng là không biết xấu hổ, lần nào cũng làm mấy chuyện ngu xuẩn, thực sự là quá mất mặt.”
Tiểu nha hoàn không có nhiều kiến thức, nhưng Minh Y lại cảm thấy, nếu như mất mặt có thể đạt được lợi ích thật sự, thế thì vì sao không làm chứ? Nàng ta cắn răng: “Phụ vương thì sao? Người có biết tin tức này không?”
Tiểu nha hoàn vội vàng gật đầu: “Tất nhiên là biết rồi. Nô tỳ nghe quản gia nói, Tứ Vương gia còn nói lão Lục thật là mất mặt, mất mặt cả nhà rồi.”
Minh Y buồn bực xua tay, đuổi tiểu nha hoàn đi ra ngoài, lúc này, nàng ta lười giả vờ. Khó có dịp tốt lên được mấy ngày, thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy.
Bây giờ mẫu thân của nàng ta vẫn còn bị nhốt ở phòng củi, nàng ta còn tưởng rằng Minh Ngọc sẽ đi ra gây chuyện, ai có thể ngờ, Minh Ngọc chính là cái gối thêu hoa, lúc này, nàng ta ngược lại không dám, chỉ thành thật làm ổ trong phòng. Mà mấy ngày nay Tứ Vương phủ có chuyện vui lớn, có sinh mệnh mới, nàng ta cũng bận rộn, không đi động đến Minh Ngọc, dù sao cơ hội vẫn luôn còn đó.
Nhưng hiếm khi tâm trạng mới tốt được một chút, sao lại xảy ra chuyện buồn bực như thế này.
Triệu Cẩn lúc nhỏ được phong làm Gia Hòa Quận chúa, bây giờ Oánh Nguyệt cũng được phong là Gia Tường. Như vậy trong mấy cô nương con vợ cả, ngoại trừ phủ các nàng thì chỉ còn Tam Vương phủ. Trong hai cô nương con vợ cả của Tam Vương phủ, cũng chỉ có tiểu nữ nhi là chưa có phong hào, tính ra, cũng chỉ có mình phủ bọn họ không có lấy một cái phong hào nào.
Nghĩ đến đây, Minh Y thật sự cảm thán cha của nàng không biết tranh giành vì các nàng, lúc này chẳng sợ danh tiếng không tốt, cũng phải làm ầm ĩ lên, chí ít có thể đạt được lợi ích thật sự. Nhưng nàng ta nghe lời của tiểu nha hoàn nói thì càng hiểu rõ, cha của nàng ta không có ý này. Không chỉ không có, còn ngốc nghếch chê cười người ta, thật sự là cực kỳ ngu xuẩn.
Minh Y siết chặt khăn tay của mình, chỉ hận không thể nhéo lấy Tứ Vương gia mà ra sức lắc, hỏi ông ta rốt cuộc nghĩ cái gì. Người cha này, thực sự là không biết nghĩ cho nữ nhi.
Sao nàng ta không phải là… Sao không phải là nữ nhi của Lục Vương gia chứ? Chí ít, còn có thể có được phong hào Quận chúa! Không, không phải Lục Vương gia, nếu như là nữ nhi của Nhị Vương gia, nói không chừng, tương lai nàng ta chính là Công chúa, còn là Trưởng Công chúa, vì sao, vì sao ông trời lại đối xử bất công với nàng ta như vậy chứ?
Trong lòng Minh Y hận khôn nguôi, nhưng lại không thể nào phát tiết được, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. Vạn Tam vào cửa thấy cảnh này, trong lòng hắn ta hiểu rõ đau khổ của Minh Y, dịu dàng gọi: “Minh Y!”
Minh Y vừa nhìn thấy Vạn Tam thì lập tức tủi thân rơi nước mắt, nàng ta sà vào lòng của Vạn Tam khóc lóc: “Rốt cuộc huynh cũng đến thăm ta.”
Mấy ngày trước nàng ta muốn gặp Vạn Tam nhưng lại không có cơ hội, ngược lại không ngờ đến hôm nay hắn lại tới.
Vạn Tam vỗ vỗ lưng nàng ta, dỗ: “Đừng khóc!”
Minh Y rưng rưng nước mắt nhìn hắn: “Vạn Tam ca, ta tủi thân!”
Vạn Tam không ngừng an ủi nàng ta: “Không có chuyện gì, tất cả đều có ta, nàng cứ nói với ta, ta biết mấy ngày nay trong lòng nàng cũng buồn. Nàng vẫn còn đau lòng vì mẹ của nàng, nhưng có một vài chuyện, nên làm thì phải làm, không thể do dự, càng không thể có nhân từ của nữ nhân. Không thì sẽ lãng phí nỗ lực lúc trước.”
Vạn Tam cho rằng Minh Y đau lòng vì mẹ của nàng ta nên an ủi như vậy.
Trong lòng Minh Y lạnh lùng, thuận theo lời của hắn ta, nói: “Mẹ ruột không muốn tha thứ cho ta, trong lòng ta rất khó chịu, hôm nay nghe nói Oánh Nguyệt được phong hào Gia Tường Quận chúa, ta càng khó chịu hơn. Ta luôn luôn vì lợi ích của Vương phủ, thế nhưng cha lại không thương, mẹ không yêu, rốt cuộc ta sống vì cái gì đây?”
Nếu như hắn muốn nghĩ nàng là con thỏ nhỏ đơn thuần thiện lương, thế thì nàng ta cứ thuận thế theo là được. Nhưng, nàng ta cũng âm thầm dẫn dắt câu chuyện theo hướng nàng ta muốn.
Vạn Tam vừa nghe thấy thế vội vàng an ủi: “Ta thương nàng, tất nhiên là ta thương nàng nhất. Ta biết nàng hiện tại đau khổ, nhưng nhỏ không nhịn sẽ hỏng chuyện lớn. Nàng tạm thời chịu đựng. Còn về Quận chúa…Thực sự muốn có được phong hào, cũng không phải không có cách!”
Minh Y lập tức ngẩng đầu: “Huynh có cách?”
Vạn Tam do dự một chút, gật đầu: “Coi như là vậy!”