Mặc dù Thời Hàn nói như vậy nhưng cũng không thật sự muốn để Lục Vương gia tới giải thích rõ ràng mọi chuyện trước mặt Hoàng Thượng. Dù sao nếu chuyện này thật sự làm loạn đến chỗ của Hoàng Thượng thì người bị mắng sẽ chỉ là bọn họ. Nhưng Lục Vương gia quá tin tưởng Thời Hàn, thế mà lại hăng lên muốn lôi Tứ Vương gia tiến cung.
“Nào, đi thôi! Huynh đừng có mà định lừa gạt ông đây. Mộc Nghiên chết đã đủ thảm rồi mà huynh vẫn còn không trả người. Đi thôi, đi tìm phụ hoàng phân xử, dù bị mắng cũng không sao.”
Lục Vương gia kéo Tứ Vương gia muốn tiến cung, Ngọc Chân và Phúc Quý thấy thế thì vội vàng đi lên hỗ trợ kéo người lại. Không bàn tới người ngoài, ngay cả bản thân Tứ Vương gia cũng cảm thấy như vậy thật sự xấu hổ.
Nếu như đầu óc tỉnh táo thì đương nhiên là biết Thời Hàn nói không có lý chút nào, cũng chưa chắc sẽ để cho Lục Vương gia đưa thi thể của Mộc Nghiên đi. Nhưng Thời Hàn lại là thân tín của Hoàng Thượng, hắn cũng đã nói như vậy rồi, còn Lục Vương gia lại không ngại làm theo. Nghĩ tới việc ông ấy làm trong mấy chục năm qua, cho dù là việc mất mặt nhưng cũng chẳng bị làm sao. Cứ nghĩ như vậy, Tứ Vương gia lại càng do dự.
Tứ Vương gia vừa do dự đã bị Lục Vương gia lôi đi vài bước. Còn Vạn Tam từ thời niên thiếu đã đi theo Tứ Vương gia cho nên cũng rất hiểu ông ta, nhìn ông ta chần chờ như vậy thì biết trong lòng ông ta cũng không muốn gặp Hoàng Thượng.
Thực ra, theo như lời hắn ta nói, nếu như Lục Vương gia muốn thi thể của Mộc Nghiên thì cứ cho là được, cũng chẳng mất cái gì, chỉ là có hơi mất mặt. Nhưng mà Lục Vương gia lại làm loạn lên như thế, nếu như không cho thì cũng vẫn mất mặt thôi.
Vạn Tam nghĩ như vậy, bản thân Tứ Vương gia cũng nghĩ tới điều này, nhưng bây giờ ông ta đã cưỡi lên lưng hổ rồi nên khó xuống. Có điều, Phó Thời Hàn lại rất tinh ý, cho ông ta một cái thang.
“Lục thúc, công việc hàng ngày của Hoàng Thượng bề bộn, thật sự là còn bận hơn cả Vạn Tam. Chuyện nhỏ như vậy đúng là không nên quấy rối lão nhân gia nhỉ?” Phó Thời Hàn hơi cười, một công tử cả người mặc quần áo xanh sẫm nhẹ nhàng làm cho tâm trạng người ta thoải mái, nhưng người này đáng sợ thế nào bọn họ đều đã biết từ sớm.
Không nói tới chuyện khác, chỉ là việc hôm qua Phó Thời Hàn phá lệ đi tới phủ Phó Tướng quân, hôm nay bệnh tình của Phó lão phu nhân đã sắp nguy kịch thì có thể thấy được hắn tàn nhẫn như thế nào. Cũng không phải mọi người nghi ngờ hắn ra tay, Phó gia đương nhiên không có lỗ hổng như vậy. Chỉ nghĩ rằng hắn chắc đã kích thích Phó lão phu nhân nên mới có hậu quả như hôm nay.
Đương nhiên, việc mọi người muốn thảo luận bây giờ không phải là Phó Thời Hàn như thế nào mà thứ họ muốn bàn tán chính là Tứ Vương gia và Lục Vương gia.
Lục Vương gia: “Nhưng mà ta cũng đã ôm đùi xin hắn rồi mà hắn vẫn không chịu, vẫn cứ không chịu, hoàn toàn quên mất mẫu phi ta trước kia đã quan tâm hắn như thế nào, đúng là đồ ăn cháo đá bát.”
Tứ Vương gia: “Ngọc Phi...”
“Không cho phép huynh gọi tên mẫu phi của ta, huynh đâu có quan tâm ta. Ngoại trừ việc huynh suốt ngày cắn trộm ta thì còn có thể làm gì, huynh là đồ tiểu nhân nham hiểm, huynh hại chết Mộc Nghiên, huynh là đồ không ra gì. Huynh...” Lục Vương gia mở ra hình thức nói nhảm linh tinh.
Tứ Vương gia thở dài: “Ta hại đệ lúc nào, đệ hiểu lầm đối với ta quá sâu. Thôi bỏ đi, thi thể của Mộc Nghiên đệ mang đi đi! Muốn an táng thế nào... đều theo ý đệ, ta không muốn dính dáng gì đến nàng ta nữa.”
Nói xong, Tứ Vương gia đi thẳng vào cửa, lần này đúng là không ai kéo tay, càng không có người ôm đùi...
Mặc dù nhìn giống như Tứ Vương gia niệm tình xưa không tính toán với Lục Vương gia nhưng phàm là người có đầu óc đều nhìn ra được rõ ràng Tứ Vương gia không muốn vì việc này mà phải gặp Thiên gia.
Trò khôi hài diễn ra một lúc, kết quả cuối cùng là Lục Vương gia chiến thắng. Lục Vương gia đập vai Phó Thời Hàn, nói: “Thời Hàn à, con đúng là ngôi sao may mắn của ta, chuyện gì có con đều cực kỳ thuận lợi!”
Thời Hàn cười yếu ớt: "Thực ra là vì Lục thúc làm rất đúng, vận mệnh của ông trời đã định sẵn là phải giúp người rồi.”
Mặt Lục Vương gia lập tức cười như nở hoa: “Con nói đúng, chuyện ta làm đều là chuyện rất tốt.”
Lục Vương gia thắng lợi, Lục Vương phi ở Nhị Vương phủ nghe được tin này cũng hơi cúi đầu, tâm trạng bà ấy nhẹ nhàng hơn mấy phần. Điều bọn họ có thể làm giúp cho Mộc Nghiên cũng chỉ được như vậy thôi.
Nhị Vương phi mỉm cười nói: “Muội lại thật sự để đệ ấy làm như vậy mà không ngại mất mặt.”
Lục Vương phi ngẩng đầu mỉm cười, nói: “Thực ra cũng không có gì, ta cũng quen rồi. Hơn nữa, không phải như vậy rất tốt sao? Hắn cũng coi như là có tình có nghĩa. Thực ra, con người quan trọng nhất là bản thân có thể nghĩ thoáng ra, phải biết nhìn mọi chuyện theo một khía cạnh khác. Nếu cứ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, người đau buồn cũng chỉ có mình. Thật ra trước đây ta đã hiểu rõ một đạo lý.” Bà dừng lại một hồi rồi tiếp tục nói: “Tình nghĩa phu thê qua ngày tháng dài lâu, cho dù tình cảm có tràn đầy thì cũng dần phai nhạt, phai nhạt thì phải cần vào những thứ khác để duy trì. Không có tình yêu thì ta còn có tình thân, dù sao hắn vẫn tôn trọng ta nhất, cho dù thế nào cũng không làm được việc sủng thiếp diệt thê, luôn luôn lấy chủ ý làm kim chỉ nam. Còn ta, con trai của ta đã là Thế tử, hai con gái của ta cũng có cuộc sống thoải mái, vậy đã là tốt rồi. Điều ta muốn cũng chỉ có vậy!”
Từ trước tới giờ, Lục Vương phi chưa từng nói những điều này trước mặt chị em dâu, cho dù người bên ngoài khuyên bà ấy thì bà cũng luôn nở một nụ cười thân thiết mà không nói quá nhiều. Nhưng bây giờ nói nhiều như vậy đúng thật là bà đã vô cùng rộng rãi. Nhìn Nhị Vương phi và Tam Vương phi, bà nói: “Lúc còn trẻ chỉ quan tâm những thứ tình tình ái ái, nhưng giờ lớn tuổi rồi, con cái mới là quan trọng nhất, đúng không?”
Nhị Vương phị nở nụ cười, nói: “Muội đúng là nhìn thoáng hơn hai chúng ta.”
Lục Vương phi cũng không giấu giếm, nghiêm túc nói: “Đã nhiều năm như vậy, hai tẩu cũng giãi bày với ta nhiều, đương nhiên ta cũng không dối gạt các tẩu.” Bà nhìn về phương xa, dường như rơi vào trong hồi ức: “Vốn dĩ ta cũng cảm thấy tình cảm là thứ quan trọng, rất nhiều chuyện khó nói. Nhưng ta nhìn Cảnh nhị tiểu thư, người người đều gọi nàng một tiếng Phó phu nhân, nhưng trong lòng ta nàng mãi mãi là Cảnh nhị tiểu thư, Phó tướng quân không xứng với nàng. Một cô nương xuất sắc như vậy, nếu không bị tình cảm ràng buộc thì sẽ giỏi giang như thế nào. Chính là vì yêu quá tha thiết cho nên mới chịu nhiều tổn thương như vậy. Chúng ta đã quen biết nhau từ khi mười mấy tuổi, khi đó cả người nàng đều tỏa ra hơi thở tự tin. Nhưng sau đó thì sao, khi ta gặp lại nàng thì nàng đã rời khỏi Phó gia, nàng nói tình cảm thực ra không quan trọng như vậy, có rất nhiều chuyện cần phải cân nhắc, cân nhắc kết quả tốt nhất đối với mình. Ta nghe lời của nàng nói, cho nên cả đời này ta đều sống vui sướng, bởi vì thứ ta cả thấy quan trọng nhất chính là con của ta, con của ta vui vẻ thì ta cũng cảm thấy vui vẻ.”
Nói xong, Lục Vương phi ngại ngùng cười, tiếp tục nói: “Nhưng nhị tẩu cũng đừng cảm thấy ta cố tình khen muội muội của tẩu tốt trước mặt tẩu, ta thật sự nghĩ như vậy.”
Nhị Vương phi và Tam Vương đều yên lặng đã lâu, Nhị Vương phi cười mơ hồ: “Đúng vậy, Lê Tịch, Lê Tịch là một nữ tử rất đặc biệt. Muội ấy đã thay đổi rất nhiều người, cũng ảnh hưởng rất nhiều người. Ban đầu ta còn nghĩ rằng muội là người không nghĩ thoáng nhất trong số chúng ta. Nhưng chúng ta đúng là ếch ngồi đáy giếng, hóa ra muội mới là người nhìn rõ nhất.”
Lục Vương phi: “Tứ tẩu cứ luôn tranh đấu nhưng cuối cùng lại tranh được cái gì? Cái gì cũng không có, ngay cả vị trí Vương phi cũng không còn. Nữ nhân chúng ta vốn đã ở thế yếu, nếu như không nhìn rõ bản thân mình một chút, e là sẽ tự mình hại mình.”
Nhị Vương phi: “Muội nói đúng.”
Tam Vương phi dường như cũng nghĩ tới điều gì, yên lặng gật đầu.
Thực ra Lục Vương phi cũng biết, mặc dù Nhị Vương phi và Nhị Vương gia tình cảm sâu đậm nhưng Nhị Vương gia cũng không phải không có người bên ngoài. Tam Vương gia thì còn hơn thế, ông ta cưới Tam Vương phi, ban đầu ông ta vừa ý Tam Vương phi là vì Tam Vương phi nhìn giống ý trung nhân của ông ta. Ai cũng đều có nỗi khổ của mình, các nàng giãi bày chân thành với mình, một năm hai năm, mười tám năm, bây giờ đã khoảng hai mươi năm, Lục Vương phi cảm thấy mình không cần phải phòng bị quá mức. Nếu như hai mươi năm còn không nhìn rõ một người, như vậy là do bà thất bại chứ không phải tại người ngoài.
"Xem ta này, nói mấy thứ này làm gì không biết. Chắc Vương gia nhà ta sắp về nhà rồi, về đến nơi sẽ nói mấy chuyện thú vị, nghĩ cũng không tệ.” Lục Vương phi mỉm cười nói.
Nhị Vương phi nhìn thoáng bà một chút nhưng cũng nở nụ cười theo: “Muội đúng là nghĩ thoáng!”
Mặc dù tuổi của Lục Vương phi không nhỏ nhưng cũng dí dỏm nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy hắn đi ra ngoài gây rối cho người khác rất thú vị. Đã trở thành trò hay để xem đấy!”
“Phụt.” Nhị Vương phi và Tam Vương phi cùng bật cười.
...
Tứ Vương Phủ.
Sắc mặt Tứ Vương gia tái xanh ngồi trong thư phòng hồi lâu cũng không nhúc nhích. Vạn Tam gõ cửa tiến vào nói: “Bẩm Vương gia, thi thể của Mộc Nghiên đã giao cho người của Lục Vương phủ.”
Tứ Vương gia ngẩng đầu nhìn Vạn Tam, cau mày hỏi: “Thực ra Phó Thời Hàn đang hù dọa ta. Khi đó hắn nhìn ra được ta đang rối tung lên nên cố ý nói như vậy, đáng hận là ta lại rơi vào bẫy của hắn. Cho dù có đi gặp phụ hoàng thì ta chưa chắc đã chịu thiệt.”
Trong lòng Vạn Tam hiểu rõ nhưng hắn ta lại cảm thấy cho dù có tiến cung thì bọn họ cũng không được lợi gì cả, nên thà rằng cứ làm như vậy.
“Nhưng Hoàng Thượng lại không thích Vương gia làm náo loạn vì mấy chuyện nhỏ nhặt này. Lục Vương gia gây rối thì cứ gây rối, trước giờ hắn vẫn luôn không đàng hoàng như vậy cho nên mới vô duyên với vị trí cường thịnh kia. Nhưng Vương gia lại không giống, nếu như Hoàng Thượng không thích thì lại là một chuyện không hay.” Vạn Tam động viên Tứ Vương gia.
“Nhưng mà cứ giao thi thể cho Lục Vương phủ như thế, trong lòng ta càng nghĩ càng giận. Ngươi nói xem, người đứng sau lưng Mộc Nghiên có thể là người của Lục Vương phủ hay không? Là Lục Vương gia hay là Lục Vương phi? À đúng rồi, cũng có thể là Phó Thời Hàn. Nếu không thì sao hôm nay hắn lại xuất hiện, ngươi cảm thấy thế nào?” Tứ Vương gia nhíu mày, tức muốn hộc máu nói.
Vừa rồi Vạn Tam cũng đang suy nghĩ chuyện này, trước đó đúng là hắn ta có nghi ngờ là do Lục Vương phủ gây nên, nhưng Lục Vương gia lại đi đòi thi thể nên sự lo lắng của hắn ta cũng vơi bớt đi nhiều.
“Ta cảm thấy không phải!”
“Hả? Vì sao? Nếu như không phải thì sao lại đến đòi thi thể của Mộc Nghiên?” Tứ Vương gia gõ bàn.
Lời nói của Vạn Tam đầy thấm thía: “Vương gia ngài nghĩ thử xem, nếu như người ngài sắp xếp trong phủ của người khác mà người đó bị phát hiện rồi tự sát, ngài sẽ đòi người sao?” Thấy ánh mắt khẳng định của Tứ Vương gia, Vạn Tam tiếp tục nói: “Ngài sẽ không. Nếu như thật sự làm như vậy nghĩa là đặt mình vào một vị trí vô cùng bất lợi, không ai làm như vậy cả, cho dù Lục Vương gia có ngốc thì hắn cũng không làm như vậy. Mà nếu như là Lục Vương phi thì chắc chắn nàng sẽ khuyên nhủ Lục vương gia, Lục Vương phi thông minh hơn Lục Vương gia nhiều. Nàng sẽ không để cho người khác nghi ngờ. Cho nên ta cảm thấy độ khả thi của Lục Vương phủ là thấp nhất. Đương nhiên, cũng không ngoại trừ khả năng cách làm của bọn họ trái ngược với suy nghĩ của chúng ta nhưng bọn họ có lý do gì để làm như thế? Hơn nữa, thanh danh cũng rất khó nghe. Ta cảm thấy chắc là không phải! Còn về Phó Thời Hàn, ngược lại ta cảm thấy hắn là người khôn khéo thế thì sẽ không làm những chuyện như vậy. Hẳn là vì Gia Hòa Quận chúa. Nếu như ngài quan sát kĩ sẽ thấy, chỉ cần Lục Vương gia gây sự, cho dù là làm gì thì nhất định Phó Thời Hàn sẽ giúp hắn, thậm chí còn giúp hắn chùi mông, ngài cho rằng hắn thật sự quý Lục vương gia sao? Một cái thùng cơm làm nên chuyện thì ít hỏng chuyện thì nhiều như vậy, ai mà thích chứ? Ta nghĩ, Phó Thời Hàn quyết tâm muốn làm con rể của Lục Vương gia.”
Tứ Vương gia gật đầu, thực ra trong lòng ông ta cũng không hoàn toàn cho là như vậy.
“Tên Phó Thời Hàn này đúng là làm cho người khác không vui.”
Vạn Tam mỉm cười: “Hắn không cùng một phe với chúng ta, không giúp chúng ta cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng Vương gia, bây giờ hắn chính là tâm phúc bên cạnh Vạn Tuế gia, chúng ta không nên so đo với hắn đỡ bị hắn cắn. Phải biết rằng tên Phó Thời Hàn này là người bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, thù rất dai.”
Tư Vương gia đồng ý với cách nói của Vạn Tam nhưng vẫn không cam lòng: “Phụ hoàng đúng là càng già càng hồ đồ. Đối với người trong nhà thì không thèm quan tâm, đối xử với người ngoài lại tốt đến mức không thể tốt hơn. Nếu như nói Cảnh Lê Tịch không có quan hệ với phụ hoàng thì nói ra cũng không ai tin. Bây giờ càng thú vị, lại muốn cho Phó Thời Hàn cưới Gia Hòa. Nói ra không thấy buồn cười sao? Nếu như Phó Thời Hàn thật sự là con riêng của ông ấy, như vậy hắn chính là thúc thúc của Gia Hòa, tình huống như vậy còn để cho hai người dây dưa nhiều như vậy, đúng là không ngại mất mặt.”
Trong lòng Vạn Tam hơi thở dài, nếu như không phải bị trói lên chiếc thuyền của Tứ Vương gia từ thuở còn niên thiếu thì hắn ta cũng sẽ không khăng khăng một mực đi theo như vậy. Mặc dù Lục Vương gia là người ngu ngốc chắc chắn không thể dính dáng vào, nhưng Tứ Vương gia như vậy thực ra cũng chẳng kém bao nhiêu, đúng là quá thiển cận. Nếu như Hoàng Thượng đã ngầm đồng ý chuyện của Phó Thời Hàn và Gia Hòa Quận chúa thì cũng nói lên việc Phó Thời Hàn chắc chắn không phải con riêng của ông ta, dù thế nào cũng không phải! Cho dù là tình huống nào thì Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện lẫn lộn huyết mạch của Hoàng thất như thế. Thế nhưng Tứ Vương gia lại nhìn không ra. Nghĩ đến đây, hắn ta lại cảm thấy tương lai là một mảnh tối tăm.
“Vương gia tuyệt đối không nên thể hiện suy nghĩ như vậy trước mặt người ngoài, ngay cả Ngũ Vương gia cũng không được.” Vạn Tam khuyên nhủ đúng trọng tâm: “Ban đầu thế lực của Ngũ Vương gia còn yếu nên một lòng với ngài, thật tâm với ngài. Nhưng cùng với sự tăng cường thế lực của hắn, ta thấy chưa chắc hắn sẽ không có lòng riêng. Bây giờ Tô gia xảy ra chuyện dính đến Minh Ngọc tiểu thư, Tô gia rơi vào kết cục như vậy, chưa chắc hắn sẽ không có ý kiến với ngài. Ngài nói nhiều, coi chừng hắn đâm ngài một đao sau lưng. Thận trọng có thể chèo lái con thuyền vạn năm*.”
(*) Thận trọng có thể chèo lái con thuyền vạn năm: Đó là ẩn dụ cho thấy cẩn thận không dễ mắc sai lầm có thể đạt được sự phát triển ổn định và lâu dài.
Tứ Vương gia gật đầu: "Đạo lý này còn cần ngươi dạy chắc? Đương nhiên là ta hiểu. Mặc dù ngươi có lòng tốt nhưng Vạn Tam à, tính cách của ngươi quá chi li từng việc lớn nhỏ. Quá ít khí khái nam tử, rất giống bà dì.”
Trong lòng Vạn Tam cáu giận, có điều ngoài mặt vẫn nói: “Vương gia là thân thể ngàn vàng đương nhiên không cần suy tính quá nhiều, nhưng thuộc hạ nhất định phải chi li từng việc lớn nhỏ thì mới có thể phụ tá được cho ngài. Cho dù ngài cảm thấy không ổn, thuộc hạ vẫn sẽ duy trì tác phong của mình.”
Hắn ta như vậy, Tứ Vương gia lại cảm thấy hài lòng, ngậm cười: “Tương lai bản vương đạt thành nghiệp lớn chắc chắn không thiếu được phần của ngươi.”
Vạn Tam lập tức nói: “Thuộc hạ đa tạ Vương gia.”
Cáo biệt Tứ Vương gia, thực ra Vạn Tam đã nghĩ rất nhiều, người tinh tường đều có thể nhìn ra hiện tại phần thắng của Tứ Vương gia không lớn. Nếu như không phải vì việc của Tô gia thì chắc vị trí của Ngũ Vương gia trong lòng Hoàng Thượng bây giờ đã trên Tứ Vương gia rồi.
Nghĩ về mấy vị Vương gia, thực ra từ ban đầu Hoàng Thượng đã thiên vị Nhị Vương gia. Nhị Vương phi Cảnh Lê Nhược là trưởng nữ của Cảnh gia. Cảnh gia là thế lực nào? Cảnh Thừa tướng là người mà khi Hoàng Thượng gặp cũng phải nghiêm túc gọi một tiếng lão sư, đôi khi có một số việc không liên quan đến tuổi tác mà chỉ nhìn tới thân phận. Mấy Vương gia cưới thê tử, ai mà có thêm nhiều trợ lực như Nhị Vương gia. Nói chung cũng vì Nhị Vương gia có một mối hôn sự tốt như vậy nên mới thúc đẩy các Vương gia khác chú trọng tới dòng dõi. Cũng là nguyên nhân làm Tứ Vương gia từ bỏ Thẩm Mỹ Phù, nhưng có một số việc thật sự đã được định sẵn do số trời. Tứ Vương gia vừa từ bỏ Thẩm Mỹ Phù, Thẩm gia lại bỗng phất lên. Mặc dù Thẩm Các lão không phải là đại phòng của Thẩm gia, cũng không phải là phụ thân của Thẩm Mỹ Phù. Nhưng Thẩm Nghị lại có năng lực vô cùng, ai ai cũng nhìn thấy được. Cho dù ai là người leo lên ngôi vị Hoàng Đế, Thẩm Nghị cũng chắc chắn trở thành một trọng thần. Kể cả Tứ Vương gia có đăng cơ thì đại khái cũng là như thế. Hắn không có liên quan quá nhiều tới những nhà khác, hơn nữa còn có tài cán, có năng lực thực sự. Ngoài ra, đại phòng của Thẩm gia là Thẩm Liên làm người cao thượng cũng không làm quan. Điều này cũng gián tiếp tăng thêm địa vị của Thẩm Nghị ở Thẩm gia.
Bây giờ, Hoàng Thượng lại để cho cháu gái của Thẩm Các lão, là con gái lớn của Thẩm Liên gả cho Thế tử Cẩn Thư của Nhị Vương phủ, Nhị Vương phủ lại như hổ thêm cánh. Chỉ thoạt nhìn như vậy, trừ khi Nhị Vương gia mưu phản, nếu cứ theo lẽ thường thì ứng cử viên cho ngôi vị Hoàng Đế sẽ không dành cho ai khác nữa.
Nghĩ tới đây, Vạn Tam hơi nhíu mày, cảm thấy tương lai vô cùng ảm đạm.
Muốn thiết kế để Nhị Vương gia làm phản thực ra rất khó nhưng thuyết phục Tứ Vương gia phản chiến thì khó càng thêm khó. Việc này cần phải bàn bạc lại kỹ càng. Vốn dĩ có rất nhiều chuyện hắn ta tính toán tốt vô cùng nhưng Mộc Nghiên chết làm rối tung tất cả. Vạn Tam nhíu mày rời khỏi thư phòng của Tứ Vương gia, trên đường nhìn thấy Minh Y ngồi ở trong sảnh nhìn qua đây, hắn ta hơi gật đầu.
Nhưng ngoài dự đoán là Minh Y bỗng dưng quay đầu đi, Vạn Tam kinh ngạc. Đương nhiên, sự kinh ngạc này cũng không kéo dài bao lâu, chỉ trong chốc lát Vạn Tam đã biết nguyên nhân làm cho Minh Y không vui vẻ, nguyên nhân đó quả nhiên có liên quan tới hắn ta, nương tử của hắn ta lại vào trong phủ.
Vạn Tam nhìn thấy nương tử Hạo Tuyết của hắn ta đi từ trong phòng của Hứa Trắc phi ra thì tức giận trong lòng. Đợi nàng ta đi gần tới cửa, Vạn Tam chặn lại: “Ngươi tới đây làm gì?”
Hạo Tuyết dịu dàng cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Phu quân, hôm nay Hứa Trắc phi mời ta tới đây làm khách.”
“Làm khách? Vì sao ngươi không hỏi ta trước một tiếng mà đã tự tiện quyết định? Ngươi không hề nghĩ tới có lẽ ta sẽ không muốn à? Bây giờ Hứa Trắc phi đang mang thai, ngươi đến như vậy không sợ trúng kế của người khác, xảy ra chút chuyện gì đó sẽ đổ lên người ngươi sao? Hạo Tuyết, trước giờ ta không cần ngươi giúp ta chút gì cả, ta cũng biết ngươi căn bản không có năng lực gì giúp được ta. Ta chỉ mong ngươi đừng gây cản trở cho ta, có vậy mà ngươi còn không làm được sao?” Vạn Tam lạnh giọng. Lúc hắn ta cưới Hạo Tuyết cũng coi như là tình đầu ý hợp, nhưng hiện giờ có một Minh Y càng tốt hơn, Minh Y yếu đuối như vậy, trong sáng như thế, cần người che chở. Hạo Tuyết đúng là có vẻ không quan trọng gì cả. Một người thanh xuân lộng lẫy, một người gần bốn mươi sắp thành bà thím trung niên, lựa chọn như thế nào trong lòng Vạn Tam cũng rõ.
Hạo Tuyết bị hắn ta trách móc thì trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Lão gia yên tâm, ta rất cẩn thận, sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, không phải ta không muốn nói cho chàng, chỉ là, chỉ là mấy ngày nay chàng đều không ở nhà, căn bản ta không tìm được chàng...”
“Không tìm được ta thì nên từ chối mới đúng, tự chủ trương như vậy, có coi ta là chủ của gia đình hay không?”
Giọng nói của Hạo Tuyết cực thấp nhưng ngữ điệu đau khổ: “Ta không đến thì sao mà biết có tiểu tiện nhân nào đó quyến rũ chàng làm cho chàng cả ngày không về nhà. Chàng không muốn cho ta biết, ta sẽ tự mình tìm. Tướng công, bây giờ con trai chúng ta cũng cưới vợ rồi, chàng như vậy là sao?”
“Ngươi đừng có ăn nói bậy bạ. Đây là chỗ để ngươi nói hươu nói vượn sao?”
Nói xong, Vạn Tam kéo Hạo Tuyết nhanh chóng ra ngoài.
Tiếng tranh chấp của Vạn Tam và Hạo Tuyết cực nhỏ nhưng vẫn không thoát khỏi người cố tình theo dõi. Minh Y đã biết tất cả, nàng ta cười đắc ý lập tức gọi nha hoàn tâm phúc bên cạnh dặn dò: “Ngươi tìm một cơ hội thông qua nha hoàn bên cạnh Minh Ngọc để nói cho ả, nói Vạn Tam là người rất có năng lực, rất có mặt mũi trước mặt phụ vương. Nếu như xin được Vạn Tam mở lời, chắc chắn phụ vương có thể thả ả ra ngoài. Nhưng chuyện này ngươi phải làm cẩn thận một chút, nhất định không được để người khác bắt được một chút nhược điểm nào, ngươi hiểu không?”
Nha hoàn nói: “Nô tỳ đã hiểu. Ngài cứ yên tâm.”
Minh Y tiếp tục nói: “Mặt khác, tìm một cơ hội tiếp xúc với nương tử của Vạn Tam một chút, cứ nói người có quan hệ với Vạn Tam trong Tứ Vương phủ là Minh Ngọc.”
Nha hoàn khiếp sợ, nàng ta ngẩng đầu nhìn Quận chúa, không biết vì sao Minh Y lại muốn nói như vậy.
Minh Y cười lạnh: “Như vậy không phải rất tốt sao? Nếu bà ta muốn biết người gian díu với Vạn Tam là ai thì ta để cho bà ta biết. Nhưng biết rồi lại không chắc còn mạng để mà sống không!”
Nha hoàn nói vâng rồi bước nhanh rời đi.
Minh Y đứng bên cửa sổ, bây giờ đã là ngày mùa thu, mọi người nói thời tiết mùa thu mát mẻ, nhưng gió hôm nay vô cùng lớn. Minh Y nhìn lá bị thổi rụng ở ngoài cửa sổ, nàng ta cười lạnh nói: “Dù là một con chó cũng chỉ có thể là con chó thuộc về một mình ta.”
......
Không ai biết những thị phi trong Tứ Vương phủ, điều mọi người biết bây giờ là quả nhiên Lục Vương gia lấy được thi thể của Mộc Nghiên về. Lục Vương phi cũng là một người rộng lượng, không hề phật lòng chút nào, không những thế còn giúp Lục Vương gia an táng cho Mộc Nghiên, ai cũng nhìn thấy Lục Vương gia còn khóc một hồi!
Lục Vương phi thấy thế cũng rơi nước mắt theo. Người ngoài đều nói Lục Vương phi đúng là một nữ nhân tốt, cho dù Lục Vương gia như thế nào cũng đều một mực lặng lẽ đi theo bên cạnh ông ấy không rời không bỏ, nhưng chỉ có bản thân Lục Vương phi biết rốt cuộc bà ấy khóc cái gì! Cũng rốt cuộc là vì cái gì.
Mộc Nghiên được đưa về an táng, A Cẩn cũng yên tâm. Mặc dù khi Mộc Nghiên còn sống bọn họ chỉ là giao dịch nhưng khi chết rồi nàng vẫn hi vọng có thể an táng Mộc Nghiên chu toàn, như vậy thì mẫu thân nàng cũng không đến nỗi thương tâm như thế. Con người đều có tình cảm, lúc cuối cùng Mộc Nghiên vẫn còn suy tính cho bọn họ. Cho nên A Cẩn biết, Mộc Nghiên là người có ơn thì sẽ báo đáp.
An táng Mộc Nghiên xong, Lục Vương gia và Lục Vương phi đều trở về nghỉ ngơi nhưng A Cẩn lại nhìn Thời Hàn: “Đa tạ huynh.”
Thời Hàn mỉm cười: “Không có gì, đây là điều ta nên làm. Hơn nữa, cũng không tính là gì cả.”
A Cẩn: “Nếu như phụ thân ta dây dưa với ông ta, nói không chừng lại chẳng đi đến đâu. Vẫn phải cảm ơn huynh!” A Cẩn cười híp mắt, hai người xúm lại nói chuyện với nhau, người bên ngoài không nghe thấy. Cẩn Ngôn nhìn thì nhíu mày muốn tiến lên, Tố Vấn thấy vậy mỉm cười kéo vạt áo của hắn: “Tướng công, ta nghĩ chàng cũng mệt mỏi rồi, hay là chúng ta về nghỉ ngơi đi!”
Cẩn Ngôn vẫn không yên lòng: “Ta nhìn thế nào cũng thấy Phó Thời Hàn này không có lòng tốt như vậy đâu.”
Tố Vẫn cười: “Chàng cả nghĩ quá rồi. Phó công tử sẽ không hại A Cẩn, hơn nữa mẫu thân cũng vừa ý với mối hôn sự này, chàng làm loạn ở giữa thì không hay lắm đâu nhỉ?” Ngày ấy nàng và mẹ chồng nói chuyện hồi lâu, hai người cũng nói không ít mấy lời thầm kín.
Nghe xong lời này, Cẩn Ngôn oán giận: “Từ nhỏ đến lớn, chẳng biết vì sao mẫu thân vẫn luôn rất thích Phó Thời Hàn, đối xử với hắn tốt vô cùng. Có nhiều lúc đối xử với hắn còn tốt hơn cả đối với ta. Thật đúng là không biết còn tưởng rằng Phó Thời Hàn mới là con trai của bà ấy, chúng ta đúng là bị chịu thiệt.”
Tố Vấn bị tính trẻ con này của hắn chọc cho phát cười nói: “Chàng đấy, đúng là ít khi thấy chàng như vậy! Có điều ta cũng biết thật ra chàng rất coi trọng Phó Thời Hàn đấy nhỉ?”
Cẩn Ngôn ho khan một tiếng, giả vờ nghiêm túc: “Còn lâu!”
Đôi phu thê nhỏ nở nụ cười. Oánh Nguyệt thấy Phó Thời Hàn và A Cẩn nhỏ giọng nói chuyện với nhau bên kia, chỗ này ca ca và tẩu tẩu cũng thì thầm to nhỏ với nhau, nàng lặng lẽ lướt qua... Mấy ngày nay tâm trạng của nàng không tốt. Nàng không muốn nhìn người khác thể hiện tình cảm.
Tố Vấn thấy trên trán Oánh Nguyệt viết rõ “Ta không vui, ta rất không vui, tâm trạng của ta không tốt” thì đẩy Cẩn Ngôn một cái, nói: “Tiểu muội này của chàng mới đáng quan tâm hơn đấy!”
Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của Oánh Nguyệt, nghĩ tới nguyên nhân những ngày qua nàng không vui thì nở nụ cười theo: “Từ khi quẻ của muội ấy bị hỏng thì muội ấy bắt đầu như vậy, ta an ủi muội ấy một chút.”
“Ta đi cùng với chàng.”
Nhắc đến thì Cảnh Diễn đúng thật là đã đưa cho Oánh Nguyệt rất nhiều quẻ nhưng nhiều quẻ hơn cũng không phải cái của nàng trước kia. Hơn nữa, luôn cảm thấy có chút tức giận. Hắn dựa vào cái gì! Cho nhiều thì tốt lắm sao? Cho nhiều như vậy nhưng nàng căn bản cũng không... không chọn được!
Thực ra không ai biết, Oánh Nguyệt là một cô nương có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế!
Để nàng chọn đúng là việc cực kỳ đau khổ. Cho nên nàng chỉ có thể không cần, mà không xem bói thì nàng lại thực sự cảm thấy cả người không khỏe. Tâm trạng như vậy, không ai có thể hiểu được.
Càng đáng giận hơn, chắc Cảnh Diễn sợ gặp nàng thì càng làm cho nàng tức giận nên đưa xong quẻ thì nhanh chóng ra khỏi Kinh thành, muốn tìm người cũng không tìm được. Tình trạng hiện tại của Oánh Nguyệt cực kỳ tăm tối. Thứ nhất là không thể xem bói nên tâm trạng rất nôn nóng, thứ hai, muốn đánh chết Cảnh Diễn nhưng không tìm được người.
Trước đó Phó Thời Hàn còn nói cái gì mà để Cảnh Diễn đến đón nàng, việc đó chắc chắn không thể nào? Cảnh Diễn căn bản đã chạy trốn rồi chứ gì? Thế mà bọn họ lại không biết gì! Tức giận!
“Oánh Nguyệt!” Cẩn Ngôn đi nhanh lên vài bước tới bên cạnh Oánh Nguyệt.
Đầu Oánh Nguyệt đang gục xuống lại ngẩng lên, hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Cẩn Ngôn mỉm cười: “Không có việc gì, ta và tẩu tẩu muội muốn nói chuyện với muội thôi, gần đây thấy muội không có tinh thần cho nên chúng ta không yên lòng.”
Oánh Nguyệt tức giận giơ nắm đấm lên nhìn trời: “Ta không thể xem bói đương nhiên tâm trạng sẽ xuống dốc. Tên Cảnh Diễn chết tiệt.”
Cẩn Ngôn: “...” Thực ra, không xem bói cũng rất tốt mà. Một cô nương suốt ngày lẩm bà lẩm bẩm cũng rất kỳ quái. Nhưng mấy đứa trẻ nhà bọn họ đều kỳ quái cả, như thế cũng không có gì đáng nói.
“Ca, huynh không biết Cảnh Diễn kia là cái đồ xui xẻo...”
A Cẩn liếc nhìn dáng vẻ của Oánh Nguyệt, chọc Thời Hàn hỏi: “Huynh có cảm thấy tỷ tỷ của ta có chút thiện cảm với Cảnh Diễn không?”
Thời Hàn nhướng mày: “Lẽ nào vẻ mặt tức giận như vậy là có thiện cảm? Vậy ta nghĩ Tứ bá phụ của muội đối với phụ thân muội rất có thiện cảm đấy.”
A Cẩn trợn mắt lên nói: “Huynh đừng có mà nói gần nói xa nói hươu nói vượn, dù sao ta cũng cảm thấy tỷ tỷ của ta thật sự có hơi thích Cảnh Diễn ca ca. Huynh đã thấy tỷ tỷ của ta như vậy bao giờ chưa? Mặc dù không hẳn cứ thích là sẽ ghét nhưng ai nói chán ghét không bắt nguồn từ thích? Huynh hoàn toàn không hiểu đâu!”
Đây rõ ràng là bạn nhỏ thích nhau lại không dám nói thẳng ra, trong lòng đã có tính toán nhưng ngoài mặt nhất định phải biểu hiện ra là nói xấu đối phương thì mới chịu.
Thời Hàn: "Ta không hiểu. Ha ha, ta không hiểu, nhưng A Cẩn...” Thời Hàn chớp mắt: “Vậy muội nói cho ta, muội hiểu đến đâu?”
A Cẩn vén tay áo: “Đương nhiên là ta rất hiểu.”
Thời Hàn nhìn một đoạn cổ tay trắng nõn non mềm như ngó sen của nàng lộ ra, ánh mắt nóng bỏng thêm mấy phần. A Cẩn phát hiện ánh mắt hắn không đúng thì gào lên một tiếng, thả tay áo xuống: “Huynh là đồ đáng chết không biết xấu hổ, huynh nhìn chỗ nào vậy?”
Thời Hàn rất vô tội nhướng mày nhìn nàng: “Ta nhìn muội đấy, không được sao? Hơn nữa, không phải là muội tự vén lên à? Sao lại nói ta không biết xấu hổ, làm loạn vì chuyện này không tốt đâu nhé!”
A Cẩn chọc ngực hắn: “Cho dù ta vén lên thì huynh cũng không được nhìn. Quân tử có việc nên làm và không nên làm, phi lễ chớ nhìn, đạo lý này huynh không hiểu hả?”
Thời Hàn lắc đầu: “Không hiểu. Ta chỉ để ý chỗ nào có thể không bị chịu thiệt thì tuyệt đối sẽ không chịu thiệt. Hơn nữa...” Thời Hàn cười xấu xa: “A Cẩn, ta còn nhớ hình như muội còn nợ ta một cái hôn đúng không?”
A Cẩn lập tức trợn tròn hai mắt, nàng nhìn chằm chằm Thời Hàn, nói từng câu từng chữ: “Ta đã đồng ý với huynh rồi sao?”
Thời Hàn nghiêm túc: “Theo như ta thấy thì đã đồng ý rồi. Mặc dù lúc đó muội không trả lời nhưng không trả lời không phải là có ý ngầm thừa nhận sao? Đối với nhưng chuyện ngầm đồng ý không tiện nói ra của người khác, từ trước tới nay ta đều giữ lòng tốt, vạch trần người ta thì đúng là không được hay cho lắm.”
A Cẩn cười lạnh "Ha ha", sau đó nói: "Nếu vạch trần người khác là không hay thế thì vĩnh viễn huynh cũng đừng nói ra nữa.”
Thời Hàn lắc đầu: “Không không không, thật ra ta lại cảm thấy không nên có chuyện như vậy. Quyền lợi nên có ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Thấy đấy, có mấy người có thể nói mấy lời như vậy một cách thẳng thắn đúng lý hợp tình như vậy, A Cẩn cảm thấy hắn đúng là chướng mắt, rất rất chướng mắt! Nàng liếc nhìn Thời Hàn, lạnh lùng nói: “Có bản lĩnh thì huynh tới trước mặt ca ca ta nói đi. Hừm (ˉ(∞)ˉ) hừm.”
Thời Hàn: “Chuyện của hai chúng ta không cần thiết phải kinh động đến Cẩn Ngôn chứ? Hơn nữa, bây giờ ca ca muội còn đang vội giao lưu tình cảm với tẩu tẩu muội để còn sinh con đấy, không có thời gian quan tâm tới muội đâu? Tuổi tác của hắn cũng không còn nhỏ! Nếu không sinh thì người khác sẽ nghi ngờ đấy. Phụ thân muội cũng không thể sinh nữa, nhà muội chỉ có một mình ca ca muội độc đinh, nếu không sinh... Ha ha!”
A Cẩn nhìn trời, cảm thấy nói chuyện với người này thực sự quá mệt mỏi, cái cảm giác nhọc lòng kia không thể nào miêu tả được.
“Thực ra có sinh hay không cũng không liên quan gì đến huynh. Tẩu tẩu ta cũng không phải cưới về để sinh con. Huynh đi chỗ nào thì đi đi đừng lượn lờ ở đây nữa. Nếu huynh còn ở đây nói linh tinh ta sẽ đi tới chỗ ca ca tẩu tẩu để tố cáo huynh, bảo tẩu tẩu ta độc cho huynh thành người câm, không bao giờ có thể nói linh tinh được nữa!”
Thời Hàn: “Muội xem, ta còn chưa nói cái gì mà muội đã tức giận như vậy rồi. Làm người thật khó.”
A Cẩn: “Vậy thì sao? Địa bàn của ta do ta làm chủ! Phó Thời Hàn, nơi này là nhà ta!” Ở nhà người khác còn dám kiêu ngạo như thế cũng chỉ có một mình Phó Thời Hàn. Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, đã đi tới tiểu viện của A Cẩn, A Cẩn dặn dò A Bích: “Ngươi đi chuẩn bị dụng cụ pha trà đi.”
Trong tiết trời hoàng hôn của mùa thu, uống trà là thích ý nhất.
Thời Hàn cảm nhận gió thu hiu quạnh, dặn dò: “Ngày mai đi du thuyền ta tới đón muội, muội khoác thêm áo choàng vào. Trời lạnh, rất dễ bị cảm lạnh.”
A Cẩn gật đầu: “Ta biết, ôi ôi, đã lâu ta không đi thuyền hoa của Hoàng thúc chơi đùa.”
Thời Hàn mỉm cười: “Ta nghĩ chắc là lần này sẽ có chuyện cực kỳ vui xảy ra.”
A Cẩn ồ một tiếng, nhìn xung quanh một chút thấy không có ai mới lén lút hói: “Bật mí bật mí, lại có chuyện gì?”
Thời Hàn nhìn nàng, A Cẩn nhanh chóng dùng cánh tay huých vào Thời Hàn, tiếp tục truy hỏi: “Huynh nói đi, ta muốn biết, hai chúng ta có quan hệ thế nào rồi mà huynh lại không nói cho ta, nói đi nói đi mà!”
Thời Hàn: “Rất kỳ lạ, hắn lại mời Thôi Mẫn.”
A Cẩn lại ồ lên một tiếng, lập tức ngờ vực nhìn Thời Hàn, do dự hỏi: “Không phải huynh lại bày ra kế sách gì chứ?”
Thời Hàn lắc đầu: “Không có, cho nên ta mới thấy kỳ lạ. Nhưng dù sao cũng không phải việc lớn gì, hơn nữa hơn phân nửa người trong Kinh đều được mời, thậm chí có cả... Tô Nhu nhà Ngũ Vương phi.”
Đôi mắt A Cẩn lập tức sáng lên, nàng kích động, nắm chặt lấy tay Thời Hàn: “Nói cách khác, lần này có trò hay để xem rồi?”
Thời Hàn nhìn bàn tay nhỏ của nàng đang nắm chặt tay mình, lại nhìn đôi mắt to sáng lấp lánh của A Cẩn, vô thức nuốt một ngụm nước miếng, lập tức nói: “Đúng vậy, có trò hay. Bởi vì, Triệu Minh Ngọc và Triệu Minh Y cũng được mời.”
Không ai biết Triệu Mộc có ý đồ gì nhưng từ xưa hắn đã rất thích mỹ nhân, mời nhiều mỹ nhân như vậy đúng là không làm người khác giật mình.
A Cẩn bắt được trọng điểm, hỏi: “Nam nhân thì sao? Hắn mời ai? Ta thấy huynh nói tới mấy người này dường như đều chưa kết hôn đúng không? Thành thân rồi thì sao? Có mời không?”
Thời Hàn cười híp mắt: “Quả nhiên là tiểu A Cẩn nhà chúng ta, đúng là hỏi được điểm quan trọng. Đúng vậy, tất cả những người hắn mời đều chưa thành thân. Còn nam tử...” Hắn hơi nhướng mày: “Cũng giống như nữ tử, đều là người chưa thành thân.”
A Cẩn: “Đây là ghép đôi?”
Thời Hàn cười: “Ai mà biết! Nhưng ta nghĩ, nếu như Tô Nhu xuất hiện thì sẽ có một trò hay. Thôi Mẫn là trò hay, Tô Nhu cũng là trò hay. Nếu như Triệu Minh Ngọc và Triệu Minh Y thật sự tới thì lại là một trò hay khác. Thậm chí ta cảm thấy cũng nên cho A Điệp nhà muội đi, à đúng, còn cả Ngũ Vương phi nữa. Vậy là những người cần lên sân khấu đã đủ, thế thì vở kịch then chốt cuối năm chỉ e không ai có thể đè xuống được. Ha ha!”
A Cẩn nhìn thấy hắn cười trong sáng thì thấy sao kẻ này lại có thể xấu xa như vậy. Nhưng... cắn khăn tay, ngẫm lại cũng cảm thấy thật kích động: “Ta nói với huynh nhé, ta...” A Cẩn ngẩng đầu, không thể kìm nén được muốn nói chuyện, cũng không biết làm sao đột nhiên bị vướng một chút ngã thẳng về phía trước. Thời Hàn kéo cánh tay của nàng, dường như hai người cũng không ngờ, không biết bọn họ đột nhiên đụng vào nhau như thế nào, Thời Hàn ngã thẳng về phía sau, tay A Cẩn vốn đang bị hắn nắm trong tay nên đương nhiên cũng bị ngã xuống theo...
A Bích nghe thấy tiếng vang thì vọt ra khỏi phòng bỗng nhìn thấy Quận chúa ngã lên trên người Phó công tử, hai người ngã chồng lên nhau nằm trên đất, còn tiểu Quận chúa nhà bọn họ... ờm, lại đang hôn Phó công tử...