Sau khi A Điệp trở về thì bị A Cẩn nhốt lại, A Cẩn suy nghĩ rất nhiều điều trong đầu và cũng không muốn xử lý nàng ta ngay lập tức, nếu thật sự phải xử lý cũng không phải vào lúc này. Mà sau khi A Điệp bị nhốt lại thì ngày nào cũng thấy lo sợ, nàng ta không biết khi nào A Cẩn sẽ xử lý nàng ta, trừ nàng ta, Liên di nương cũng bị canh giữ cẩn thận, chẳng qua là hai mẹ con họ không bị giam chung một chỗ.
Đương nhiên Lục Vương gia đã nghe rõ đầu đuôi mọi chuyện từ chỗ A Cẩn rồi, ông ta không ngờ Liên di nương và A Điệp lại to gan như thế. Nghĩ như thế, ông ta lại cảm thấy rất buồn, phải biết là từ trước đến giờ ông ta vẫn luôn là người rất tình cảm, nhưng không ngờ cuối cùng Liên di nương lại phản bội ông ta. Còn mối quan hệ của Liên di nương và Tô đại nhân là như thế nào, ông ta cũng không biết rõ.
Nghĩ như thế nên Lục Vương gia cảm thấy rất cô đơn, không muốn quan tâm đến chuyện này. Liên di nương thế nào, A Điệp ra sao cũng không thèm bận tâm nữa.
A Cẩn nghĩ đến thể diện của Lục Vương gia nên tạm thời không làm loạn nữa, đương nhiên, cũng bởi vì qua mấy ngày nữa là đến hôn sự của Cẩn Ngôn. Nàng muốn chờ sau khi mọi chuyện xong xuôi hết rồi tính, Cẩn Ngôn là người lớn tuổi nhất trong số các Hoàng tôn, vì thế hôn sự của hắn sẽ phải làm sớm hơn Cẩn Thư của Nhị Vương phủ, chỉ là gần đây Thi Lam cũng bận rộn chuyện hôn sự nên không có thời gian đến tìm nàng chơi.
Lý Tố Vấn không phải người của Kinh thành, nên đương nhiên đám người A Cẩn sẽ phải giúp đỡ nàng ấy nhiều một chút, không bao lâu sau đã đến ngày thành hôn của Lý Tố Vấn và Cẩn Ngôn. Lục Vương phi sắp xếp cho Lý Tố Vấn đến ở trong Thẩm phủ để xuất giá, Thẩm Nghị và Ngu Uyển Tâm cũng rất săn sóc cho nàng ấy. Đây không phải hôn sự đầu tiên A Cẩn tham gia, chỉ là trước kia còn quá nhỏ, mọi người đều không để nàng đến gần, nhưng bây giờ thì không còn giống thế nữa.
Lục Vương phủ đông kín người, khi tiếng dây pháo đùng đoàng vang lên, A Cẩn che lỗ tai lại, mọi người đều dựa vào cạnh nhau, Oánh Nguyệt thấy A Cẩn vui vẻ nhìn xung quanh, nói: “Đâu phải là muội chưa từng gặp tẩu tử, tò mò thế làm gì?”
A Cẩn cười híp mắt: “Đương nhiên là nhìn tân nương rồi, là tân nương và khi bình thường sao giống nhau được.”
Hai tỷ muội cùng nhau pha trò, hôm nay Cẩn Ngôn lấy vợ, ngoại trừ các trọng thần trong triều, còn có các Vương phi, Thế tử, Quận chúa từ các phủ đều có mặt. A Cẩn nhìn trước nhìn sau, thấy Hứa Trắc phi ở Tứ Vương phủ thì nhỏ giọng nói với A Bình đứng bên cạnh: “Ngươi đi phái người canh gác đi, không được để xảy ra bất kỳ một bất trắc nào.”
Mặc dù trước kia A Bình là người hoạt bát đáng yêu, nhưng vào thời khắc mấu chốt cũng biết một chút ít, vừa nghe thế nên nàng ấy lập tức gật đầu rời đi. Lần này Minh Ngọc không đến, bây giờ Minh Ngọc đã trở thành trò cười trong khắp Kinh thành rồi, đương nhiên sẽ không dễ dàng được ra cửa, không chỉ thế, ngay cả Tứ Vương phi cũng không đến, hôm nay bà từ Vương phi trở thành Trắc phi, sợ là chẳng còn mặt mũi ra ngoài. Trái lại Minh Y dáng vẻ dịu dàng ngồi đó, rất được lòng các thế gia, tiểu thư ở đây.
A Cẩn cong cong khóe môi, càng nhìn càng cảm thấy Minh Y không đơn giản. Tuổi còn nhỏ nhưng có bản lĩnh như thế thật sự không phải người bình thường.
Nhớ trước kia, Minh Y là một tiểu cô nương đáng thương, mà bây giờ, khi Minh Ngọc xảy ra chuyện, mọi người đều nhìn thấy rõ cách giải quyết mọi chuyện của nàng ta thỏa đáng như thế nào, thật là hiếm thấy. Đến A Cẩn mà cũng phải giơ một ngón tay lên khen thưởng, chẳng qua sau khi giơ ngón tay xong thì trong lòng nghĩ thế nào lại là một chuyện khác.
“Thôi tiểu thư không được lòng người khác nhỉ?” Các tiểu thư và thế gia đều có vòng xã giao của riêng mình, còn nếu không có cũng phải quen một hai người. Chỉ có Thôi Mẫn, im lặng ngồi ở một bên, trên mặt mang theo nụ cười tươi, vô cùng yên tĩnh, xung quanh nàng ấy không có bất kỳ người nào, giống như mọi người cũng yên lặng cách xa nàng ấy, không muốn làm quen với nàng ấy.
Từ trước đến giờ Thôi Mẫn đều mặc y phục màu đỏ, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, nàng mặc một bộ y phục màu xanh lấp lánh, phần thân trên là màu trắng nhạt, trên búi tóc có một cây trâm mạ vàng, nếu nói là tầm thường thì cũng rất tầm thường! Nhưng nếu nhìn kỹ thì như tô điểm thêm cho nhan sắc này, bản thân Thôi Mẫn chính là một đóa hồng kiều diễm, thứ càng tầm thường càng tô điểm thêm cho nàng ấy. Thật ra y phục trên người không đẹp, hoặc là nói, những thứ này đều bị phong thái của Thôi Mẫn ép xuống rồi. Thôi Mẫn có tướng mạo diễm lệ, quyến rũ. Trong Kinh thành rất nhiều người đẹp, nếu nói đến mỹ nhân thì có rất nhiều, nhưng nếu nhất định phải chọn người đẹp hơn thì theo khách quan mà nói, đa phần mọi người sẽ nói người đó chính là Thôi Mẫn.
Dường như Thôi Mẫn cũng biết mình có nhiều ưu điểm nên cũng có thói quen mặc y phục màu đỏ, trông rất quyến rũ. Mặc như hôm nay thì có một không hai. Nhưng có người cảm thấy, nàng ấy cũng là một người thông minh, thường thì tân nương sẽ mặc y phục màu đỏ, nếu như nàng ấy còn mặc như thế thì như đánh vào mặt Lục Vương phủ, vì thế ăn mặc nhã nhặn một chút cũng tốt.
Chẳng qua là mọi người đều không thích đến gần nàng ấy, tính cách khoe khoang lại còn xinh đẹp như thế, chẳng có cô nương nào thích qua lại với nàng ấy cả.
“Thôi Mẫn thật ra khá tốt.” A Cẩn nói.
Oánh Nguyệt gật đầu: “Tỷ biết quan hệ của muội và nàng ấy không tệ.”
Chuyện lần này, người ngoài không biết rõ nội tình, nhưng một số người của Lục Vương phủ đều biết rõ. A Cẩn cũng tin tưởng ca ca và tỷ tỷ sẽ không hại mình.
A Cẩn mỉm cười nói: “Nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.”
A Cẩn vừa nói chuyện vừa đến bên cạnh Thôi Mẫn, mỉm cười nói: “Thôi tiểu thư vẫn luôn xinh đẹp, khiến Gia Hòa ngưỡng mộ không thôi.”
Thôi Mẫn hơi đứng dậy làm lễ, trả lời: “Quận chúa quá lời rồi.” Nàng ấy cong môi, nở nụ cười khiến các công tử có ở đây đều phải há hốc mồm, chỉ khẽ cười như thế nhưng cũng không thể che giấu được vẻ ngoài xinh đẹp của nàng ấy.
“Gia Hòa tỷ tỷ và Thôi tỷ tỷ đứng cạnh nhau, thật đúng là mỗi người một vẻ.” Minh Y mỉm cười tiến lại, cực kỳ thân thiết. Thôi Mẫn cong khóe miệng nhưng nếu để A Cẩn nói thì trông nụ cười này như loại cười giễu cợt, xem ra, Thôi Mẫn thật sự rất chán ghét Minh Y.
“Thật ra ta cảm thấy những lời Minh Y nói hôm nay không đúng. Hôm nay ca ca ta thành thân, người xuất sắc nhất tất nhiên là tẩu tử của ta rồi.” A Cẩn ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Tẩu tử của ta vừa đẹp vừa giỏi. Đây mới chính là người chúng ta nên ngưỡng mộ đấy.”
A Cẩn nói xong thì rất nhiều người nắm chặt khăn tay, quả thật, Triệu Cẩn Ngôn không được xem là rể hiền. Dù sao, thân thể hắn không tốt, tương lai có thể sống được bao lâu, có thể có hài tử không đều không biết. Ở trong Vương phủ mà không có đứa nhỏ của mình, nghĩ lại thì cuộc sống như thế thật thê lương. Nhưng bây giờ thì khác, Lục Vương gia không thể sinh, hắn là con chính thất, là Thế tử, mà thân thể cũng rất tốt, từ sau khi hồi kinh thì rất nổi bật trong triều, không ngừng lộ ra vẻ tài giỏi. Mà người nam nhân xuất sắc như thế lại không lấy một người xứng tầm, thậm chí bị một nữ tử không tài năng gì cướp đi, sao mọi người không đau lòng cho được?
“Đúng thế, thế tử phi thật sự rất có phúc.”
A Cẩn cười híp mắt: “Nói tẩu tử ta có phúc chẳng bằng nói ca ca ta có phúc thì đúng hơn. Tẩu tử ta có võ nghệ cao siêu, y thuật hơn người, nếu như không có tẩu tử, ca ca có thể hết bệnh được à?”
Không phải bỗng nhiên A Cẩn nói những chuyện này, chuyện có phúc ban đầu chỉ là phần dạo đầu, mặc dù sẽ khiến một vài người thấy ghen tị, nhưng A Cẩn sẽ lập tức để những người này biết, mặc dù Lý Tố Vấn không có những thứ mà bọn họ nhìn trúng nhưng lại có thứ Triệu Cẩn Ngôn cần nhất. Như thế mới là tốt nhất, đương nhiên những lời này không chỉ nói cho những cô nương này nghe, người nàng muốn nói cho nghe nhất chính là Thôi Mẫn.
Thôi Mẫn gật đầu mỉm cười: “Đúng thế. Mấy ngày nay ta thường nghĩ, nếu như ta trở về Kinh thành sớm một chút, quen biết Lý thần y và Lý tiểu thư sớm một chút, mẫu thân ta…” Nàng ấy dừng lại, trong ngày vui của người ta không nên nói nhiều chuyện không tốt như thế. Chẳng qua nàng ấy vừa nói như thế, mọi người cũng hiểu. Đúng thế, Triệu Cẩn Ngôn tốt nhưng không có nữ thần y Lý Tố Vấn bên cạnh thì chẳng ai biết được khi nào hắn trở lại tình trạng trước kia! Nghĩ như thế trong lòng mọi người lại yên tâm hơn rất nhiều.
“Có rất nhiều chuyện đều đã qua rồi, sau khi rối rắm xong chỉ biết đau lòng thôi. Thế chẳng bằng cứ nhìn về phía trước, ngươi nói đúng lắm Thôi tiểu thư!” A Cẩn nhìn Thôi Mẫn, trong lời nói có ẩn ý.
Thôi Mẫn nhìn vào mắt nàng, mỉm cười gật đầu: “Người nói đúng!”
Minh Y thấy hai người hòa hợp thế nên không nhịn được nói tiếp: “Ta nghĩ, dù sao mỹ nhân trong thiên hạ đều tập trung trong nhà này rồi. Thôi tiểu thư…”
Thôi Mẫn quay đầu nhìn Minh Y, nói: “Quận chúa cũng kỳ quái thật đấy, sao cứ nói mãi về mỹ nhân với không mỹ nhân vậy chứ? Bây giờ, cho dù chúng ta có đẹp như hoa thì mọi người càng muốn nhìn tân nương hơn đúng chứ? Vả lại, ta nghĩ chuyện xinh đẹp này cũng không nhất thiết phải nhấn mạnh mãi đâu. Đương nhiên ta sẽ tự hiểu. Để người khác thích không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài này được, điều mà hầu hết nam nhân tìm kiếm là liệu người phụ nữ đó có thực sự xinh đẹp, thông minh và có năng lực hay không. Dùng nhan sắc giữ chân người khác có lẽ không được lâu dài đâu, nam nhân cũng không mù quáng đến mức chỉ nhìn vẻ bề ngoài.”
Thôi Mẫn đứng đây nói những lời này mặc dù trông không quá thích hợp nhưng lại là nơi thích hợp nhất, mọi người đều nghe thấy nên bỗng nhiên những ác ý của mọi người về nàng ấy cũng tiêu tan đi mấy phần, mặc dù không cảm thấy nàng ấy rất tốt nhưng cũng không còn chán ghét nàng ấy như lúc đầu nữa rồi.
“Thôi tiểu thư… Thôi tiểu thư nói chuyện cũng dứt khoát thật đấy.”
Thôi Mẫn gật đầu cười: “Trước giờ ta đều như thế. Ta sống trong phủ chưa được bao lâu đã phải về nông thôn ở, cũng quen với việc nói thẳng, không thích vòng vo. Trở về Kinh thành, ta vẫn không sửa được thói quen này nên vẫn luôn cảm thấy, thích ai thì phải nói thành lời, nghiêm túc tranh thủ thời gian mới đúng. Thật ra không nghĩ là đã chọc cho người khác chê cười.” Nói xong, nàng nhìn về hướng Tề Vương gia, giống như đang nói người nàng thích là Tề Vương gia vậy, sau đó yên lặng cúi đầu, gò má đỏ ửng: “Nhưng bây giờ nghĩ lại, thật xấu hổ.”
A Cẩn cười tủm tỉm, kéo tay Thôi Mẫn: “Thôi tiểu thư, ngươi đừng lo lắng quá. Mặc dù trước đây chúng ta không biết ngươi là người thế nào, nhưng lâu ngày sẽ thấy lòng người nên tóm lại cuối cùng cũng sẽ hiểu cho ngươi thôi.”
“Không đúng. Lúc đầu ta còn tưởng rằng ngươi có chút lẳng lơ, quyến rũ nên cực kỳ không thích ngươi, bây giờ trông có vẻ cũng tốt đấy.” Oánh Nguyệt giống như ngây thơ nói lời“thẳng thắn”.
Lời này chọc cho mọi người đều phải dùng khăn tay che mặt mà cười.
Thôi Mẫn cũng như thế, nàng ấy che mặt nói: “Nhưng mắc cỡ chết đi được.”
Chắc là vì quá ngại ngùng, nàng ấy không cẩn thận đụng phải ly trà trên bàn, A Cẩn lại đứng gần nàng ấy, vạt áo hai người đều bị ướt một chút. Thôi Mẫn vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta…”
Đương nhiên A Cẩn sẽ không trách móc gì, “Cũng không có gì, về thay y phục khác là được.” Dừng một chút, A Cẩn nhìn Thôi Mẫn: “Thôi tiểu thư đi cùng với ta chứ?”
Thôi Mẫn gật đầu: “Thế ta đây cung kính không bằng tuân lệnh rồi. Thật sự gây thêm phiền phức cho người rồi.”
A Cẩn lắc đầu cười: “Ta cũng muốn đổi y phục khác.”
Hai người cùng nhau rời đi, Oánh Nguyệt lắc đầu cảm khái: “Xem ra nàng ấy trông cũng không giống hồ ly tinh lắm.” Giọng nói rất nhỏ, nhưng vừa khéo có thể khiến người ta nghe thấy.
Mọi người suy nghĩ một chút, cảm thấy quả nhiên cũng có lý, vì thế đều cười lên.
Thôi Mẫn và A Cẩn cùng nhau rời đi, đi được nửa đường Thôi Mẫn cũng không nhìn ngó xung quanh, nhưng trông nàng ấy như đã rất quen thuộc với con đường này.
A Cẩn yên lặng quan sát hành động của Thôi Mẫn, bỗng nhiên nói: “Ngươi ở Lục Vương phủ mấy năm?”
Thôi Mẫn thoáng ngạc nhiên, sau đó nói: “Ba năm. Ta ở đây ba năm. Thật ra không ngờ, cách bài trí của nơi này lại chẳng khác biệt nhiều so với đời trước.”
A Cẩn mỉm cười: “Những thứ này đều do mẫu thân ta bài trí.”
Thôi Mẫn hiểu ngay, sau đó cũng nói: “Nghĩ cũng đúng, khi đó Lục Vương phi đã qua đời, thế tử Cẩn Ngôn vô cùng nhớ mẫu thân, giữ lại mọi thứ trong phủ cũng là chuyện đương nhiên.”
A Cẩn cũng không nói chuyện nhiều với nàng ấy, trái lại hỏi: “Ngươi cố ý làm đổ nước trà lên người ta vì chuyện gì thế?” Nàng cười khẽ: “Ta không cảm thấy bây giờ ngươi có gì muốn nói với ta đâu.”
Thôi Mẫn im lặng đi theo bên cạnh A Cẩn, đi mấy bước cuối cùng cũng nói: “Quận chúa đang không yên tâm, mà ta muốn ở riêng với người cũng vì hy vọng người có thể yên tâm hơn một chút.”
A Cẩn nhíu mày, không tiếp lời.
Thôi Mẫn: “Ta nói sẽ không làm phiền là không làm phiền. Quận chúa yên tâm đi, người không cần phải nhắc nhở ta đâu, chuyện nên làm, ta nhất định sẽ làm. Cuộc sống đang rất tốt, ta vẫn nên suy nghĩ những chuyện khiến ta vui vẻ nhiều một chút, những thứ kia… Cuối cùng chỉ là mây khói thoảng qua mà thôi.”
A Bích đi theo hai người nhưng cách một khoảng rất xa, thật ra không nghe được cái gì, có điều nàng ấy rất cẩn thận, sợ sẽ có chuyện bất ngờ gì đó xảy ra.
A Cẩn nhìn trời, thấy trời xanh mây trắng, thoáng chốc lại trong xanh, nàng cúi đầu bật cười. Thôi Mẫn không biết vì sao nàng cười nhưng cũng cười theo. Thật ra nếu ngẫm nghĩ một chút, đời người không phải cũng buồn cười như thế à?
“Thôi Mẫn, ta vẫn chưa từng hỏi qua ngươi. Ta nghĩ là ta đã bỏ sót gì đó, hoặc ta vẫn không muốn đối mặt với thực tế. Kiếp trước, ở kiếp trước, ca ca của ta có yêu ngươi không?” A Cẩn hỏi.
Thôi Mẫn ngẩn người, ngơ ngác đứng đó, nhìn A Cẩn nghiêm túc nhìn nàng, nàng khẽ lắc đầu: “Không có. Hắn chưa từng yêu ta. Sau đó hắn muốn cùng Lý Tố Vấn cao chạy xa bay, rời khỏi Kinh thành này. Kiếp trước, người hắn yêu là Lý Tố Vấn, nhưng cuối cùng thì thân thể của hắn cũng không thể khỏe lên được.”
A Cẩn thở dài một hơi, cắn môi: “Thật ra ta rất dễ sa đà vào một số việc nhỏ nhặt. Chậc chậc, hỏi ngươi mấy cái này làm gì! Vả lại, ta chọn tin tưởng ngươi thì phải thật sự tin tưởng ngươi.”
Thôi Mẫn cười: “Thế Quận chúa, chúng ta có đi thay y phục thật không? Thật ra thì người nhìn đi, giống như người đã nói, ta có hơi thay đổi cách xử sự của mình nên mọi người cũng không chán ghét ta nữa.”
A Cẩn: “Đúng thế. Ngươi đừng nên suy nghĩ về những chuyện vẫn chưa xảy ra nữa, sao ngươi biết được đó có phải là một giấc mộng hoàng lương hay không chứ?”
Thôi Mẫn mỉm cười gật đầu.
Nàng ấy yên lặng đi theo A Cẩn, ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng đang khóc.
Kiếp trước, ca ca ta có từng yêu ngươi không?
Gia Hòa Quận chúa người nói xem, kiếp trước hắn có yêu ta không?
Ta cũng rất muốn biết kiếp trước hắn có yêu ta không nhưng ta hy vọng hắn chưa từng yêu ta. Chỉ cần hắn không yêu ta thì đời này ta mới không đau khổ như thế, mới không cần nghĩ mình đang buông bỏ cái gì. Nhưng mà, vì sao ta lại đau thế chứ?
Kiếp trước, ta vì tiểu đệ làm nội ứng cho Phó Thời Hàn, ta thành một ca cơ ở Lục Vương phủ, ta quyến rũ, lẳng lơ, ta xinh đẹp tuyệt trần, ta không ngừng thám thính tin tức của Lục Vương phủ, không ngừng truyền tin tức ra ngoài. Ta nghĩ là, không ai biết, hắn sẽ không biết.
Cho dù hắn đối xử dịu dàng với ta, đối xử tốt với ta thì ta cũng không dám động lòng thật sự với hắn, cho đến khi mọi chuyện bại lộ, hắn mỉm cười nói với ta, Tiểu Mẫn, ta biết lúc đầu ngươi được Phó Thời Hàn sắp xếp vào đây. Nhưng mà, ta không oán trách ngươi.
Khoảnh khắc đó, nàng thật sự cảm thấy mình không thể che giấu được tình cảm của mình nữa rồi.
Thật ra thì khi lựa chọn phản bội Phó Thời Hàn, thứ nàng bỏ ra cho ván cược này rất lớn, lớn đến mức nàng cảm thấy sợ… Nhưng mà nàng vẫn làm, thế nên tiểu đệ nàng trúng phải một loại cổ độc rất khó gặp, nàng không còn được gặp tiểu đệ của mình nữa.
Lại là hắn, hắn tìm Phó Thời Hàn thương lượng, hắn vì nàng mà cứu tiểu đệ của nàng ra. Hắn nói, Thôi Mẫn, ngươi thật ngốc, thực ra ta cũng đang lợi dụng ngươi. Khi đó nàng rất hận hắn, hận hắn tuyệt tình, càng hận hắn yêu Lý Tố Vấn, muốn cùng Lý Tố Vấn cao chạy xa bay.
Nhưng mà, Thôi Mẫn lặng yên rơi nước mắt…
Nhưng mà đêm hôm đó, nàng giả vờ ngủ, hắn ngồi trước giường nàng nói, thật xin lỗi, ta không cố ý làm tổn thương nàng, chỉ là, ta phải chết. Làm như thế, nàng mới có thể quên ta đi, phải không?
Thật ra thì, có lẽ hắn yêu nàng nhỉ?
Hắn nói: “Thôi Mẫn, ngươi còn nhớ lần đầu tiên khi ngươi xuất hiện không? Năm đó ngươi mặc một chiếc áo lót mỏng màu trắng, y phục màu xanh nhạt, mát mẻ nhã nhặn, giống như tiên nữ hạ phàm…”
Hắn nói: “Thôi Mẫn, nàng mang cây trâm này rất đẹp, khó lắm mới thấy được có một cô nương mang thứ đồ tầm thường như thế lại có ánh sáng kiều diễm mê người…”
Hắn nói: “Thôi Mẫn, ta mãi mãi không thể cưới nàng, nhưng ta hy vọng, nếu có kiếp sau, nếu như còn có kiếp sau, ta hy vọng sẽ thấy nàng cả người đỏ thẫm, cho dù chúng ta không thể thành thân, cũng xem như là đền bù được tiếc nuối, đền bù được việc ta mãi mãi không thể cưới được nàng…”
Hắn nói: “Thôi Mẫn, ta phải cùng Tố Vấn rời đi, ta không biết ta có thích nàng ấy hay không, nhưng ta không thể thích nàng…”
“Ngươi khóc à?” A Cẩn dừng bước nhìn Thôi Mẫn.
Thôi Mẫn cũng không hoảng sợ, nàng mỉm cười lau nước mắt, nói: “Chỉ là ta nhớ đến một vài chuyện cũ thôi. Nhưng ta nghĩ những chuyện cũ này không còn tồn tại nữa. Ta nghĩ, ta thật sự buông bỏ rồi.”
A Cẩn: “Cây trâm này… Rất thích hợp với ngươi.”
Thôi Mẫn cười trong nước mắt, nói: “Ta mua đấy, ở Phỉ Thúy Lâu, tiểu nhị nơi đó nói mặc dù nhìn cây trâm này rất tầm thường nhưng lại rất đặc biệt, chỉ có một cái duy nhất. Ta nghĩ, chắc là món đồ này có duyên có phận với ta.” Đời này, không phải Triệu Cẩn Ngôn đưa ta, mà là ta tự mình mua. Kiếp trước ta đã nợ người nhà của mình nên đời này ta phải đền bù. Mà đời này, chàng gặp Lý Tố Vấn trước, như thế, chàng sẽ hạnh phúc!
Đời trước, chàng quá khổ rồi, đời này, chàng phải hạnh phúc!
A Cẩn nhìn kỹ Thôi Mẫn, Thôi Mẫn cười nghiêng đầu nhìn A Cẩn: “Tiểu Quận chúa thật tốt.”
A Cẩn: “Hả? Sao lại nói đến chỗ ta rồi.”
Thôi Mẫn: “Ta thích người, bởi vì người thật sự rất tốt.” Có ngươi, tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi, như thế rất tốt! Tình yêu đương nhiên rất quan trọng, nhưng bây giờ đối với ta mà nói, quan trọng hơn hết chính là tình thân. Hơn nữa… Chỉ cần Triệu Cẩn Ngôn hạnh phúc, rất hạnh phúc thì hai người có bên nhau hay không, còn gì quan trọng nữa chứ?
A Cẩn: “Ngươi bày tỏ với ta cũng vô ích thôi. Ta không phải bách hợp, không thích nữ nhân.” A Cẩn lắc đầu, làm vẻ mặt sâu sắc.
Thôi Mẫn cười to: “Nhưng mà ta thì rất thích Quận chúa. Có Quận chúa ở đây mọi thứ đều thay đổi! Chắc chắn Quận chúa là tiểu tiên nữ hạ phàm.”
A Cẩn lảo đảo một cái, tiểu tiên nữ! A trời ơi! Ngươi có thấy tiểu tiên nữ nào tè dầm chưa? Lịch sử đen tối đó, tiểu tiên nữ căn bản không nên có!
Nhìn thấy vẻ mặt bánh bao phiền muộn của A Cẩn, Thôi Mẫn nở một nụ cười từ tận đáy lòng nói: “Quận chúa dễ thương như thế, khó trách, khó trách, mọi người đều yêu thích người.” Có thể hòa tan một tên bệnh thần kinh như Phó Thời Hàn thì là người có năng lực lớn thế nào chứ.
A Cẩn: “Không phải cũng có rất nhiều người không thích ta à? Còn muốn giết ta luôn đấy!”
Thôi Mẫn nghiêm túc: “Nếu như muốn giết chết người, ta sẽ giúp người giết chết nàng ta.”
A Cẩn nghi ngờ nhìn Thôi Mẫn, lẩm bẩm: “Ngươi không bị thương ở đâu chứ, thật sự thích ta hả? Má ơi, ta không thích ngươi đâu! Người ta vẫn muốn gả cho nam nhân đó. Quả thật… Quả thật không được thì Phó Thời Hàn cũng được!” Mặc dù Phó Thời Hàn có hơi biến thái, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể suy xét đến. Ít nhất so với việc ở cùng Thôi Mẫn thì vẫn tốt hơn, chậc chậc, quả nhiên người không bùng nổ trong im lặng thì đang biến thái trong im lặng mà, bây giờ Thôi Mẫn muốn trở thành kẻ ở vế sau rồi hả?
Thôi Mẫn càng cười sâu xa hơn: “Hả? Phó Thời Hàn à?”
A Cẩn thẳng cổ nói: “Ta và Phó Thời Hàn ở bên nhau chẳng lẽ không được à?” Mặc dù không được thì ta vẫn kiên định với lập trường yêu người khác phái của ta.
Thôi Mẫn gật đầu cười: “Được chứ, được chứ, đương nhiên là được rồi.”
A Cẩn: “Ha! Vậy thì tốt, ngươi nhanh chóng tay y phục trước đi, cũng đừng mơ tưởng đến ta nữa đấy.”
Hai người vội vàng rời đi, không nhìn thấy trong bụi cỏ có người đang đỏ mặt, Phó Thời Hàn sờ mặt mình, cảm thấy có chút nóng. A Cẩn… Quả nhiên A Cẩn đang thầm mến hắn.
A a, hắn nói mà, sao A Cẩn có thể không thích hắn được chứ, từ nhỏ đã gặp được một người nam nhân cực phẩm như hắn rồi thì tuyệt đối sẽ không vừa ý người nào khác nữa, chắc chắn là như thế.
Đợi A Cẩn và Thôi Mẫn trở lại tiệc rượu thì thấy sắp phải mở tiệc rồi, mà lúc này, tân nương cũng đã vào cửa. A Cẩn cảm thấy mình cũng xem như là tiểu cô nên cũng có quyền đến phòng tân hôn một chút, vì thế bỏ Thôi Mẫn lại, kéo Oánh Nguyệt tỷ cùng nhau rời đi.
Đợi hai người chạy đến, Lý Tố Vấn đã tháo tấm khăn che mặt màu đỏ xuống ngồi đó, đỏ mặt trông như tiên nữ.
A Cẩn cảm khái, nước ở Kinh thành của họ thật sự nuôi được rất nhiều người đẹp, sau đó lại nghĩ Lý Tố Vấn không phải người lớn lên trong Kinh thành, nghĩ thế nàng thở dài một hơi, nói: “Trên đời này thật sự có quá nhiều mỹ nhân rồi!”
Cẩn Ngôn nhìn thấy trong đám người vây xem còn có hai muội muội nhà mình thì nhanh chóng bỏ gậy hỉ xuống, dặn dò: “Ta đi xã giao rồi về.”
Lý Tố Vấn gật đầu, đưa cho Cẩn Ngôn một viên thuốc: “Chàng uống đi!”
“Hả?” Trên mặt tất cả mọi người đều vẽ dấu chấm hỏi, đây là ý gì? Đang vui vẻ, uống gì thế?
Có người trực tiếp cười hỏi: “Tẩu phu nhân chẳng lẽ đang cho Thế tử ăn Uy Nhĩ Cương à?”
Lý Tố Vấn hỏi: “Cái đó là gì thế?” Nàng không hiểu.
Cẩn Ngôn quay đầu, trợn mắt nhìn người vừa nói, lại nhìn hai muội muội mình đang hăng say lắng nghe: “Hai muội đến làm gì?”
A Cẩn vô tội: “Muội đến ngắm tẩu tử, tránh để người khác bắt nạt tỷ ấy. Nếu như có ai dám đứng đây nói bậy nói bạ, muội sẽ đóng cửa thả chó.”
Mọi người im lặng: “...” Làm gì dám ầm ĩ nữa!
“Thuốc này có tác dụng làm giảm bớt chóng mặt khi uống nhiều rượu, đồng thời sẽ khiến người ta bớt mệt mỏi. Mọi người đều biết, uống rượu nhiều không tốt cho gan, dược vật này có tác dụng làm giảm bớt tình trạng không tốt đó, nó sẽ phân giải rượu đã được hấp thu trong cơ thể chàng, sẽ khiến chàng không vì uống nhiều mà mệt mỏi, trái lại, trong thuốc bổ này còn giúp chàng có cảm giác tràn đầy năng lượng. Hôm nay chúng ta thành thân, lát nữa mọi người sẽ rót rượu cho chàng, nhưng mà ta không lo lắng, chúng ta có vũ khí bí mật, đợi lát nữa bọn họ có thể thay nhau tiến lên mời, tóm lại cuối cùng kẻ uống đến khó chịu, đến mức say thành chó chắc chắn là đám bọn họ…” Lý Tố Vấn nghiêm túc giải thích. Chỉ là câu nói sau cùng kia khiến người khác đau lòng thật đấy!
A Cẩn: Bách khoa toàn thư hả? Nhưng mà, tẩu tử quá giỏi, tẩu tử quá tuyệt vời!
Cẩn Ngôn: “Ta lén uống là được rồi, không cần nói cho họ.”
Mọi người: “Đại tẩu, chúng ta tuyệt đối không rót rượu, đảm bảo sẽ trả lại một Thế tử gia không chút hao tổn nào cho ngài. Ngài yên tâm, ngài nhất định phải yên tâm! Người khác rót rượu, chúng ta sẽ cản rượu! Người khác quậy động phòng, chúng ta chắc chắn sẽ cản cho ngài, ai dám làm hỏng động phòng thì chính là đang đối nghịch với chúng ta. Chỉ cần… Chỉ cần tẩu tử ban thuốc thôi! Thuốc này, rõ ràng còn lợi hại hơn Uy Nhĩ Cương nữa!!!”
A Cẩn lập tức phỉ nhổ.
“Tẩu tử, ngài có thể bắt mạch cho chúng ta được không? Ngài nhìn chúng ta đi đều đã biến thành dạng gì rồi. Ngài có thứ gì tốt, chắc chắn phải giao cho chúng ta. Tẩu tử, xin giúp đỡ…”
A Cẩn nhìn những vẻ mặt vui vẻ hùa theo này, chỉ cảm thấy, trên đời này loại người nào cũng có. Đã nói là phá động phòng rồi đấy! Nói xong bảy mươi hai kế luôn rồi đó! Bọn họ cũng đồng ý với cách làm đó rồi. Sao các người có thể nói không làm khó, cũng không quậy phá như thế được?
Hơi chán nản! Đây là cảm giác anh hùng không có đất dụng võ đấy!
“Các ngươi nịnh hót như thế, thật sự tốt thế à?”
“Tiểu Quận chúa à, ngài thì hiểu gì chứ, ngài còn là con nít!” Chúng ta chỉ cần thuốc, không trách Lục Vương phi cứ nhất định phải cưới Lý Tố Vấn, hóa ra lại suy nghĩ nhiều thế, thật là gian trá mà.
Cầu hỏi: Thế tử phi, ngài còn có tỷ muội nào vừa xinh đẹp vừa tài giỏi không thế? Xin giới thiệu cho ta!
Lý Tố Vấn cong môi: “Nhìn thấy các ngươi biểu hiện tốt như thế, vừa khéo có thể để các ngươi biết một chút về dược liệu của ta. Tướng công, uống đi!”
Cẩn Ngôn: “À!”
A Cẩn: Ôi ôi, hình như có chỗ nào không đúng lắm nhỉ?