Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 46: Tạ di nương sảy thai




edit: Phương Moe

Tạ Nhân gào khóc như vậy, Lục Linh Lung có chút bị dọa sợ.

Nàng muốn an ủi Tạ Nhân, nhưng nhìn biểu hiện của Tạ Nhân, liền biết những lời Giang Diệu nói là sự thực —— Tạ Nhân thật sự là ăn trộm đồ.

Lục Linh Lung thu tay về, theo bản năng tránh xa Tạ Nhân một bước, muốn cùng Tạ Nhân phân biệt rõ ràng... 

Nàng là tôn nữ bảo bối của Tuyên Vương, cùng giao du với người thân phận thấp kém như Tạ Nhân đã là tự hạ thấp tư cách của nàng. Chỉ là Lục Linh Lung nghe nói, Tạ Nhân dòng dõi thư hương thế gia, gia thế như vậy vẫn tính là có thể diện, nên lúc này nàng mới đồng ý cùng Tạ Nhân giao du. Nhưng còn bây giờ thì sao? Tạ Nhân lại là người có tay chân không sạch sẽ.

Nghĩ đến đây lông mày Lục Linh Lung chợt nhướng lên, dường như là nhìn thấy cái vật gì bẩn thỉu.

Mẫu thân của Lục Linh Lung lúc trước cũng trừng phạt qua mấy nha hoàn tay chân không sạch sẽ, nên đối với Lục Linh Lung thì việc trộm đồ quả thực là tội ác tày trời.

Phản ứng của Lục Linh Lung là trong dự liệu của Giang Diệu.

Vừa nghe Tạ Nhân ăn trộm đồ, Lục Linh Lung liền vội vã muốn rũ sạch quan hệ, vậy mà mới vừa rồi còn bênh chằm chặp như vậy đấy?

Nghe được tiếng khóc, Thanh Nha và Tạ di nương đang đi đến chỗ Tạ Nhân, nhất thời cũng lo lắng sắp hỏng rồi. 

Lục Linh Lung muốn đem Tạ Nhân đi Cẩm Tú viện thì Thanh Nha đã cảm thấy việc này không thích hợp, bèn vội vã chạy đi nói cho Tạ di nương. Tạ di nương biết được việc này, không kiềm chế nổi liền vội vàng lại đây.

Bây giờ Tạ di nương là phụ nữ có thai, Thanh Nha nhìn chủ tử đi nhanh như vậy, tâm đều muốn nhảy đến cổ họng. Tạ di nương là tâm can bảo bối của Giang tam gia, nếu xảy ra chuyện gì thì cái mạng nhỏ của nàng cũng khó bảo toàn.

Tạ di nương nhìn muội muội nước mắt đầy mặt, tâm đều vỡ nát, vội vàng đem Tạ Nhân ôm lấy, nói:

"Đừng khóc, đừng khóc, tỷ tỷ ở đây...có tỷ tỷ ở đây." Nói xong, chính mình cũng không nhịn được liền khóc lên.

Động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên là kinh động đến Kiều Thị.

Giang Diệu thấy mẫu thân mình đến đây, ngoan ngoãn kêu một tiếng nương.

Kiều Thị đem nữ nhi ôm vào trong lồng ngực, liếc mắt nhìn Tạ di nương cùng Tạ Nhân đang ôm nhau khóc sướt mướt, mày liễu cau lại, cũng có chút hiểu được tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Lão thái thái đều đã lên tiếng, Tạ Nhân này còn dám tới, lá gan cũng thật lớn nha.

Kiều Thị cùng chính thê Giang tam gia - Thích thị, tình như tỷ muội, nên đối với Tạ di nương nhu nhu nhược nhược như đoá Bạch Liên hoa này, tất nhiên là đều không thích. 

Hôm nay là sinh nhật bảo bối nữ nhi, tỷ muội hai người này ngược lại thật tốt, khóc đến sướt mướt, người không biết còn tưởng rằng nàng cậy quyền bắt nạt người ta.

Kiều Thị vẫn là nể mặt mũi Giang tam gia, nên vẫn cho Tạ di nương sắc mặt tốt, dù sao nàng cũng đã nể thì cũng nên cho.

Kiều Thị nói:

"Tạ di nương mau mau mang theo muội muội ngươi trở về đi thôi, hôm nay ta làm như không nhìn thấy, nhưng nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy, nói lại với Lão thái thái, chuyện này còn rắc rối lớn hơn."

Trấn Quốc Công phủ chú ý quy củ, uy nghiêm của Lão thái thái là không thể xâm phạm, nếu để Lão thái thái biết Tạ di nương coi lời của bà như gió thoảng bên tai, không nghĩ cũng biết, sẽ không tránh được Giang tam gia cùng Lão thái thái - mẹ con một phen cãi vã.

Tạ di nương cảm động đến rơi nước mắt, liên tục nói:

"Thiếp thân biết rồi, thiếp thân đội ơn phu nhân."

Tạ di nương trên mặt toàn nước mắt, dáng dấp liễu rủ trong gió, nhìn cả người thật là mảnh mai yếu ớt.

Tính tình Kiều Thị thẳng thắn nên không ưa cái dáng vẻ giả vờ giả vịt ấy của Tạ di nương.

Đầu nhỏ của Tạ Nhân chôn ở lồng ngực Tạ di nương thương tâm nức nở, Tạ di nương động viên một trận, ôn nhu nói: 

"Nhân nhi, tỷ tỷ đưa ngươi trở lại, đừng khóc nữa....nhé?" 

Nàng cầm khăn, giúp Tạ Nhân lau nước mắt, chuẩn bị kéo tay Tạ Nhân đi ra ngoài.

Không ngờ Tạ Nhân lại không chịu. Nàng gắt gao cắn chặt môi, con mắt khóc đến đỏ phừng phừng nhìn về phía Giang Diệu, chỉ vào Giang Diệu nói: 

"Ta chán ghét ngươi, ta chán ghét ngươi!" 

Chỉ mới là hài tử choai choai, tâm trạng làm sao chịu nổi chuyện này? Hơn nữa chuyện này rất mất mặt, đổi lại là người lớn, cũng khó có thể khống chế tâm tình.

Tạ di nương không nghĩ tới, muội muội xưa nay luôn ngoan ngoãn, vậy mà cũng dám không nghe lời.

Tạ di nương chỉ lo sẽ xảy ra chuyện, tâm liền hung ác, hướng về mặt Tạ Nhân tát một cái, lạnh lùng nói: 

"Nhân nhi, không được nháo loạn!"

"... Tỷ tỷ?"

Tạ Nhân sửng sốt, ôm mặt, ủy khuất nói:

"Tỷ tỷ đánh ta?"

Tạ di nương cũng đau lòng đến viền mắt ửng hồng, nhưng mà nàng không thể để cho muội muội tiếp tục nói nữa. Trấn Quốc Công phủ này, tuyệt đối không thể đắc tội, chính là vị tiểu tổ tông này, huống hồ xác thực lần này là muội muội nàng làm chuyện bậy trước.

Tiểu hài tử da dẻ mềm mại, chỉ đánh một cái, mặt Tạ Nhân đã hiện lên vết ngón tay rõ ràng. Tạ di nương nhẹ nhàng vỗ về mặt Tạ Nhân, dỗ dành nói:

"Ngoan, cùng tỷ tỷ trở lại."

Tạ Nhân thuở nhỏ mất đi cha mẹ, hiện nay chỉ còn một người tỷ tỷ là người thân ruột thịt, vậy mà tỷ tỷ lại ở ngay trước mặt người ngoài đánh nàng.

Trong lòng nàng không chịu nổi, đột nhiên đem Tạ di nương đẩy ra, lớn tiếng nói:

"Ta không đi!"

Tạ di nương thân thể mảnh mai, Tạ Nhân lại không kìm chế được trạng thái bên trong, tuy là hài tử tám tuổi, nhưng nếu muốn dùng sức đẩy, thì khí lực vẫn là rất lớn. 

Tạ di nương thân thể bất ổn, lập tức bị Tạ Nhân đẩy ngã xuống đất, nàng chuẩn bị đứng dậy tiếp tục động viên muội muội thì chợt cảm giác được cái gì, hai mắt mở to ôm bụng, một mặt hoảng sợ nói:

"Thanh Nha, con của ta..."

Thanh Nha sợ đến chân đều mềm nhũn.

Tạ di nương hôm nay mặc là một cái váy dài màu nhũ bạch thêu hoa, vào lúc này giữa hai chân nhanh chóng tràn ra máu đỏ sẫm,váy dài cũng bị nhiễm một mảng lớn toàn máu.

Tạ Nhân lúc này mới bình tĩnh lại, vội vàng chạy đến bên người Tạ di nương, ôm lấy cánh tay của tỷ tỷ, âm thanh lo lắng nói:

"Tỷ... tỷ tỷ..."

Trên trán Tạ di nương tràn đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

Kiều Thị tuy rằng không thích Tạ di nương, nhưng cũng không muốn nháo chết người, vội vàng dặn dò nha hoàn nói: 

"Còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Nhanh chóng đem Tạ di nương đưa trở về, đi thỉnh đại phu, còn có đi tìm Tam gia trở về." 

Nhìn Tạ di nương bị bọn nha hoàn mang đi rồi, Kiều Thị cúi đầu liếc mắt nhìn vết máu trên đất, nhất thời có chút đau đầu. Nàng vò vò đầu nữ nhi trong lồng ngực, nói:

"Diệu Diệu, trở lại Cẩm Tú viện thôi."

Giang Diệu gật đầu, ngoan ngoãn nắm tay Kiều Nguyên Bảo trở lại.

Còn Lục Linh Lung, làm gì còn mặt mũi ở mà ở lại Trấn Quốc Công phủ? Nàng bĩu môi, cầm lễ vật trong tay nhét vào trong lồng ngực Phỉ Thúy, nói:

"Đây là quà cho Giang Diệu." 

Sau đó cũng đoạt lấy lễ vật trong tay Lục Hành Chu cùng nhét vào chỗ Phỉ Thuý. 

Xong Lục Linh Lung mới lôi kéo tay Lục Hành Chu nói:

"Ca ca, chúng ta về thôi."

Lục Hành Chu vẻ mặt ngơ ngác bị Lục Linh Lung lôi kéo rời đi, đi được mấy bước, hắn mới quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy Lục Lưu lẳng lặng đi theo phía sau Giang Diệu. Không biết làm sao, Lục Hành Chu đột nhiên cảm giác có chút không thoải mái.

Cũng thật tốt vì nhóm tiểu hài tử hôm nay đến dự sinh nhật Giang Diệu đều là giáo dưỡng vô cùng tốt, mặc kệ lúc ấy có hay không có ở đây, đều không nhắc lại một chữ sự việc của Tạ Nhân, dù Kiều Nguyên Bảo mới ba tuổi, cũng ngoan ngoãn ngồi yên lặng ở giữa Lục Lưu và Giang Diệu ăn bánh ngọt.

Chỉ là, chuyện này chung quy là lớn, tự nhiên cũng ảnh hưởng tâm tình của mọi người và Giang Diệu, nên cũng không tiện giữ bọn họ ở lại lâu, cuối cùng cực lễ phép tiễn bọn họ trở về.

Lục Lưu cùng tỷ đệ Kiều phủ là về cuối cùng.

Vốn Kiều Thị muốn cảm tạ thật tốt Lục Lưu, nhưng hôm nay Tạ di nương ở chỗ đích tôn nữ xảy ra chuyện, Kiều Thị tất nhiên phải cùng Lão thái thái và Giang tam gia nói một chút, nên hôm nay không có thời gian nói chuyện cùng Lục Lưu.

Lục Lưu trước khi đi, thoáng ngồi xổm người xuống nhìn Giang Diệu.

Ý tứ rất rõ ràng.

Lần đầu tiên Giang Diệu còn có chút ngại ngùng không được tự nhiên, nhưng vào lúc này, khi Giang Diệu thấy Lục Lưu ngồi xuống, nàng liền vui vẻ, không hề do dự nhanh chóng tiến lên hôn "Chụt" một cái ở trên má Lục Lưu... Dù sao hôm nay hắn đã để nàng cưỡi lâu như vậy.

Ánh mắt Lục Lưu vui vẻ, giơ tay lên xoa xoa hai búi tóc của nàng.

Kiều Nguyên Bảo đã cùng Giang Diệu chào tạm biệt xong, đang chuẩn bị lên xe ngựa, nhìn sang liền thấy tiểu biểu tỷ đang hôn mặt Đại ca ca, hắn cũng hưng phấn chạy tới, hét lên: 

"Tiểu biểu tỷ.....Bảo Bảo cũng muốn hônnnn."

Kiều Nguyên Bảo chạy đến bên người Giang Diệu, đem khuôn mặt mập mạp của mình đưa ra.

Giang Diệu không có từ chối, hơi chu môi chuẩn bị hôn tới má tiểu biểu đệ.

Vậy mà Lục Lưu ở bên cạnh liền vươn tay lập tức đem Kiều Nguyên Bảo túm lên. Kiều Nguyên Bảo đạp đạp hai chân trong không khí, khuôn mặt mập mê man ngẩng lên nhìn Lục Lưu:

"Đại ca ca?"

Lục Lưu mặt không hề cảm xúc, nói: "Ta đưa ngươi lên xe ngựa."

Kiều Nguyên Bảo mừng rỡ không thôi, con mắt mở to. Đại ca ca vẫn luôn đối với hắn lãnh lạnh nhạt đạm, hắn còn tưởng rằng là không thích hắn đây. Gương mặt Kiều Nguyên Bảo đều muốn cười thành hoa cúc, ôm chặt lấy cánh tay Lục Lưu, gật đầu nói:

"Được được."

Tiễn người xong, lúc này Giang Diệu mới trở về Cẩm Tú viện của mình.

Thời điểm chạng vạng, Giang Diệu liền nghe được tin tức Tạ di nương sẩy thai. Tạ di nương vốn là đang mang thai thời kỳ đầu, hôm nay Tạ Nhân dùng sức lớn như vậy đẩy Tạ di nương, đứa nhỏ này không giữ nổi cũng là bình thường.

Ngày hôm sau, Giang tam gia phái người đem Tạ Nhân đuổi về Bình Châu, lúc này Tạ di nương cũng không có ngăn cản.

Giang Diệu nhớ tới đời trước Tạ Nhân không có về Bình Châu, lần này đưa đi, sợ là trong thời gian ngắn Tạ Nhân sẽ không trở lại đây. 

Nhưng theo như tính tình không dễ dàng chịu tha thứ của Tạ Nhân, ngày sau nhất định sẽ lại trở về. Có điều đây cũng là chuyện của ngày sau.

Đi rồi cũng tốt, nàng đỡ phải nhìn chướng mắt.

Nghĩ như vậy, Giang Diệu liền cầm bút tiếp tục vẽ tranh.

Nàng yêu thích viết chữ, yêu thích vẽ vời, bây giờ cánh tay tiểu Nữ Oa sáu tuổi này còn chưa có linh hoạt, nhưng vẽ mấy bức đơn giản thì thừa sức. 

Mà giờ khắc này Giang Diệu vẽ bên trên giấy là một thiếu niên cao gầy, trên cổ có một tiểu nữ oa mập mạp đang cưỡi, cả hai người đều cười rất vui vẻ...

Giang Diệu vui vẻ cười đến xinh đẹp, nàng từ tận trong tâm thấy rất hài lòng.

Ngày sau Lục Lưu đắc thế, trở thành người có nhiều thực quyền nhất, có lẽ sẽ không lại nghịch ngợm cùng tiểu nha đầu là nàng. Nhưng khi đó, thời điểm nàng nhìn thấy bức họa này còn có thể tự nói với mình: Nhìn đây...vị Vương gia lòng dạ độc ác này, nàng đã từng được cưỡi hắn đấy!!!!