Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 43: Tiếp tục cứu người




edit: Phương Moe

Thả xong đèn Khổng Minh, đoàn người dọc đường liền hướng về vị trí xiếc ảo thuật náo nhiệt đi tới. 

Giang Thừa Nhượng một tấc cũng không rời muội muội, người càng lúc càng nhiều, hắn liền đem Giang Diệu ôm lên. Người Giang Diệu gần đây ăn nhiều thịt, phân lượng xác thực không nhẹ, ba huynh đệ luân phiên ôm, cũng có chút vất vả.

So với Lục Lưu biến ảo không ngừng thì tính tình Hoắc Nghiễn ôn hòa hơn nhiều, hắn thấy ba huynh đệ luân phiên ôm Giang Diệu, hiểu được Giang Diệu thân thể yếu, Trấn Quốc Công phủ xem nàng là cục cưng quý giá mà coi như trân bảo.

Hắn là người thiện lương, có lòng nhiệt tình, hôm nay Giang Diệu đối với hắn thái độ thân mật, bèn tiến lên hướng về phía Giang Thừa Nhượng nói: "Nếu không để ta giúp đỡ bế Diệu Diệu đi." Hắn nhìn Giang Diệu, nụ cười ấm áp vươn cánh tay, nói:

"Ta khí lực lớn."

"Hi hi —— "

Nhìn Hoắc Nghiễn bộ dạng ngốc ngốc, Giang Diệu không nhịn được cười ra tiếng. Nàng một tay cầm kẹo hồ lô, một tay ôm cổ Giang Thừa Nhượng, hướng về phía Hoắc Nghiễn nói:

"Hoắc ca ca, muội rất nặng." 

Cái đầu Hoắc Nghiễn so với nam hài cùng tuổi xác thực cao hơn một ít, thân thể cũng rất rắn chắc, nhìn chính là có khí lực mạnh mẽ, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ chút, hơn nữa bọn họ cũng chưa quen thuộc, tóm lại là không tiện nhờ người ta. 

Hoắc Nghiễn nói: "Diệu Diệu nhìn rất nhỏ, A Tuyền so với muội mập mạp hơn nhiều, ta cũng thường thường cõng A Tuyền."

Hoắc Tuyền nguyên bản là đang cùng Giang Thừa Ngạn nói chuyện, vừa nghe lời này của ca ca, nhất thời có chút thẹn quá thành giận, khuôn mặt nhỏ bé đỏ phừng phừng, nói: "Ca ca nói cái gì đó, muội nơi nào thì mập mạp?" Nàng bĩu môi, lầm bầm một câu: "Thật không biết nói chuyện."

Hoắc Tuyền xác thực không mập. Nàng chỉ rất khỏe mạnh, thường thường yêu thích nhảy nhót tưng bừng. Có điều Hoắc Tuyền so với Giang Diệu lớn hơn một tuổi, hiện nay tuy rằng không béo giống Giang Diệu, nhưng vóc dáng so với Giang Diệu cao hơn rất nhiều, không giống Giang Diệu, tối đa chỉ như hạt đậu nhỏ nhiều thịt hơn một chút thôi.

Hoắc Nghiễn tính tình tốt hướng về muội muội chịu tội, rồi Hoắc Tuyền mới hướng về Giang Thừa Nhượng nói: "Giang đại ca, đại ca liền để ca ca muội ôm Diệu Diệu được rồi."

Đừng nói Giang Thừa Nhượng không chịu đáp ứng, phía sau là hai đệ đệ kia cũng là không chịu. Giang Thừa Nhượng đang muốn từ chối, bỗng nhiên nghĩ đến thái độ vừa rồi của muội muội đối với Hoắc Nghiễn. Hắn hiểu được muội muội đối với người mình không thích, là không dễ dàng thân cận, nhưng thái độ muội muội đối với Hoắc Nghiễn, rõ ràng là yêu thích. Ba huynh đệ bọn họ đem muội muội xem là bảo bối, nhưng Giang Thừa Nhượng dù sao cũng hiểu một chuyện, hiểu được ngày sau muội muội sẽ cùng người khác ở chung, bọn họ muốn bảo hộ, cũng không có thể bảo hộ cả đời. Sáu tuổi trước đây, ba người bọn hắn luôn vây quanh muội muội, muội muội gầy gò nho nhỏ, nhìn thấy bọn họ mặc dù thái độ thân thiết nhưng vẫn rất ít lộ ra nụ cười, mà bây giờ đây, muội muội bắt đầu kết bạn, liền yêu cười yêu nháo. Dù là Giang Thừa Nhượng không muốn thừa nhận nhưng không thừa nhận cũng không được, muội muội so với lúc trước được bọn họ bảo hộ đến nỗi gió cũng không có kẽ để lọt, thì hiện tại thật sự tốt hơn nhiều.

Giang Thừa Nhượng suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tươi rói của muội muội, nói:

"Diệu Diệu?"

Hả?

Giang Diệu hiểu rõ ràng ý tứ của đại ca mình. Nàng tưởng rằng đại ca sẽ một tiếng cự tuyệt, không nghĩ tới lại hỏi nàng. Giang Diệu rũ mắt suy nghĩ một chút, lại đối với con mắt nhiệt tình của Hoắc Nghiễn. Hiện nay bọn họ tuổi còn nhỏ, tiếp xúc gần gũi cũng không sao.

Giang Diệu cười cười, hướng về Hoắc Nghiễn đưa tay ra.

Sắc mặt Giang Thừa Nhượng có chút không dễ nhìn lắm, nhưng cũng không còn cách nào, nhắm mắt đem muội muội đưa cho Hoắc Nghiễn.

Hoắc Nghiễn ôm tiểu muội muội trong lồng ngực có chút kích động. Mà Giang Diệu tuổi còn nhỏ, trên người còn có chút vị ngọt nhàn nhạt, liền làm người yêu thích. Tựa đến gần, Hoắc Nghiễn mới càng rõ ràng nhìn kĩ khuông mặt trắng trẻo non mềm của Giang Diệu, mi mắt chớp chớp như những cánh bướm đang bay, đôi mắt to tròn trong vắt như nước trong khe suối, cái mũi nho nhỏ, bờ môi vừa ăn kẹo hồ lô nên có chút hơi đỏ, như nhuộm một tầng mật ngọt. 

Giang Diệu có chút ý tứ không được tốt. Nhưng là, trước đây Lục Lưu cũng ôm lấy nàng nha. Nàng chỉ là hài tử sáu tuổi mà thôi. Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Diệu xác thực thoải mái ít đi chút. Nàng thấy Hoắc Nghiễn nhìn mình, nghi hoặc nháy mắt một cái, kêu một tiếng "Hoắc ca ca", sau đó cúi đầu ăn kẹo hồ lô.

Tiểu muội muội thật biết điều, Hoắc Nghiễn cười đến là vui vẻ. Hắn nói: "Chúng ta đi đằng trước nhìn."

Giang Diệu gật đầu: "Được."

Hoắc Tuyền là người hào phóng, không giống những tiểu cô nương khác, đối với ca ca là rất muốn độc chiếm, hiện nay thấy ca ca đối với Giang Diệu tốt, nàng cũng hài lòng. Nàng đi ở phía sau, bên người là Hoắc Vi dáng ngọc yêu kiều.

So với Hoắc Tuyền và Giang Diệu là hai tiểu nữ hài thì Hoắc Vi đã mười hai tuổi, hai năm nữa liền đến tuổi cập kê, đi ở trong đám người rõ ràng chói mắt hơn nhiều. Dọc theo con đường này đã có không ít công tử trẻ tuổi liên tiếp quay đầu lại nhìn dung mạo giai nhân.

Lại nhìn Hoắc Vi, vóc người yểu điệu tinh tế, hôm nay mặc một bộ nhu quần màu lam cực bình thường, khoác trên người là áo choàng xanh đen thêu hoa mai, tóc được búi lên đơn giản, đồ trang sức đeo không nhiều, mà giản dị, nhưng mọi thứ đều là tinh phẩm, đủ thấy phong thái nữ nhân Hoắc phủ. Tiểu cô nương như phù dung như vậy, xác thực rất hấp dẫn tâm nam nhân.

Hoắc Vi nghe bên tai Hoắc Tuyền líu ra líu ríu cùng Giang Thừa Ngạn nói chuyện, một bộ thật hợp ý, nhưng nàng lại là điềm tĩnh thanh thản, dáng đi thong dong, đi ở nơi đường phố náo nhiệt phồn hoa, cũng giống như đoá hoa lan đặt lẳng lặng giữa thung lũng. 

Thập nhất hoàng tử cùng Vệ Bảo Linh đi tuốt đằng trước, ngay sau đó là Cửu công chúa và Lục Lưu. Hoắc Vi đã đến tuổi biết mến mộ nam nhân, huống hồ thiếu niên kia lại phong thần tuấn lãng, tư nghi xuất chúng, khiến Hoắc Vi liếc mắt nhìn, không nhịn được lại lén lút nhìn thêm lần nữa. 

Rõ ràng là tự nói với bản thân mình là chỉ xem lần cuối cùng, nhưng vẫn không kìm chế được mà tiếp tục ngắm nhìn.

Cũng khó trách thiếu niên như Lục Lưu sẽ hấp dẫn Hoắc Vi. Bây giờ tuổi như vậy, sinh ra hảo cảm, mặt mũi là xếp ở vị trí thứ nhất, còn cái khác chính là tư thái thong dong như ông cụ non của Lục Lưu.

Nam tử mặt không hề cảm xúc, ít lời thiếu ngữ, tuyệt đối so với nam tử lải nhải ồn ào hấp dẫn người hơn nhiều. Càng là ít nói, càng là khiến người ta đối với hắn tràn ngập cảm giác thần bí, làm nổi lên một chút lòng hiếu kỳ, cuối cùng muốn ngừng mà không được, lòng ngứa ngáy muốn dò xét nội tâm của hắn.

Mà xung quanh đây đều chỉ là hài tử, sẽ không ai nghĩ tới chuyện này nên tự nhiên cũng không có ai chú ý hai gò má Hoắc Vi đang xấu hổ. Chỉ là thời điểm Giang Diệu quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt Hoắc Tuyền xấu hổ.

Giang Diệu không biết chuyện gì về yêu đương, nhưng chưa từng ăn thịt heo cũng đã gặp heo chạy qua.

Đời trước, khởi đầu là Tiết Kim Nguyệt không thích Giang Thừa Hứa, nhưng về sau vẫn là thích, tuy rằng hai vợ chồng tình cảm lạnh nhạt, nhưng Tiết Kim Nguyệt ở trước mặt tiểu cô tử là Giang Diệu đều dành lời hay cho Giang Thừa Hứa. Nói về người mà mình ái mộ thì chính là nét hồng đầy mặt, ánh mắt ngọt ngào.

Giang Diệu nằm nhoài ra bả vai Hoắc Nghiễn, cắn một miếng kẹo hồ lô trong tay, mắt to ở trên mặt Hoắc Vi nhìn nhiều mấy lần.

Nghĩ đến Hoắc Vi thật sự yêu thích Lục Lưu.

Giang Diệu hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn gương mặt tuấn của Hoắc Nghiễn. Nàng đối với Hoắc Nghiễn xác thực có hảo cảm, nhưng cũng không phải là loại cảm giác khiến người ta mặt đỏ tim đập trong tình yêu nam nữ. Giang Diệu nhíu chặt lông mày, chỉ có thể tự nói với mình, đại để là Hoắc Nghiễn còn nhỏ, nàng cũng chưa có lớn lên, cảm tình này mới không phát triển tốt. Chờ lớn rồi, nàng cũng có thể nếm trải mùi vị đó. Tưởng tượng đến chuyện này, Giang Diệu nắm chặt quả đấm nhỏ, một bộ dáng vẻ tràn đầy tự tin.

Đi có chút lâu, Giang Diệu có chút thấy không tiện, mới quay về Hoắc Nghiễn nói: "Hoắc ca ca, huynh thả muội xuống đây đi."

Hoắc Nghiễn tuổi còn nhỏ, thật có chút vất vả, nhưng hắn tính cách hàm hậu, dù cũng đã mệt nhưng vẫn chống đỡ. Bây giờ nghe Giang Diệu nói như vậy, trên mặt càng ngày càng quẫn bách, còn tưởng rằng bị nàng nhìn ra đầu mối, bèn nói: "Không sao, vừa rồi Cửu công chúa mới nói, ở Bạch Tửu lâu có đặt phòng riêng, chúng ta nghỉ ngơi một chút, ăn chút điểm tâm lại trở về. Ta ôm muội qua."

Giang Diệu lắc đầu một cái: "Người ở đây không nhiều, chính muội có thể đi."

Vừa rồi phía trước đoàn người rộn rộn ràng ràng, các ca ca lo lắng nàng sẽ bị tách ra, cho nên mới ôm nàng, vào lúc này người đã ít đi, nàng có hai chân rất tốt, sao không biết ngại ngùng lại để Hoắc Nghiễn ôm nàng suốt?

Hoắc Nghiễn thấy ánh mắt Giang Diệu chân thành, không có nửa phần cười nhạo hắn, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí một thả nàng xuống đất, rồi Hoắc Nghiễn cười tủm tỉm hướng về phía nàng đưa tay ra.

Giang Diệu đúng là không có từ chối, đem tay nhỏ nhét vào lòng bàn tay của hắn.

Phía sau ba huynh đệ họ Giang, gương mặt tuấn tú âm u đến cực điểm giống nhau như đúc.

Đối diện chính là Bạch Tửu lâu.

Thời điểm mấy người muốn đi qua thì bỗng nhiên một chiếc xe ngựa từ đâu vọt ra. Theo lý thuyết hôm nay nhiều người, xe ngựa đi ngang qua nơi đây, nên đi chậm mới đúng, nhưng âm thanh xe chạy như điên vang trên đường rõ rệt, đến khi va chạm vào một cửa hàng, xe ngựa liền không khống chế được mà lao về phía Giang Diệu cùng Hoắc Nghiễn.

Hoắc Nghiễn đang nắm tay Giang Diệu hướng về phía đối diện thì xe ngựa trực tiếp lao tới.

Hoắc Nghiễn bị dọa sợ, nhất thời đã quên cả phản ứng, làm liên đới đến Giang Diệu ở bên cạnh cũng đứng im thẳng tắp.

Ba huynh đệ ở phía sau nhìn, sợ đến nỗi tâm đều muốn nhảy ra, mắt thấy móng trước của con ngựa muốn giẫm xuống muội muội, ba huynh đệ lập tức cùng nhau tiến lên.

Nhưng có người động tác, so với ba huynh đệ càng nhanh hơn một bước.

Giang Diệu có chút bị làm cho khiếp sợ, nàng hầu như nhìn thấy rõ ràng móng ngựa hướng về mặt nàng muốn giẫm xuống, chợt có người từ phía trước lao đến ôm lấy nàng, nhấn đầu của nàng đưa nàng ôm vào trong ngực để bảo hộ, rồi cả người liền ngã ra rìa đường, lăn vài vòng mới dừng lại.

"Diệu Diệu!!!!"

Ba huynh đệ nhanh chóng hướng về phía Giang Diệu đang ngã trên mặt đất chạy đến, đem người ở trong lồng ngực của Lục Lưu kéo ra ngoài, thân thiết lo lắng hỏi: "Diệu Diệu, muội không sao chứ?"

Giang Diệu có chút như nằm mơ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, búi tóc cũng rối loạn. Nàng không trả lời các ca ca, mà là trực tiếp quay đầu nhìn về phía Lục Lưu, mấp máy môi dò hỏi:

"Lục ca ca?" 

Lục Lưu rõ ràng là đi ở phía trước, không nghĩ tới hắn lại phản ứng nhanh chóng cứu nàng. Vừa rồi Lục Lưu đem nàng bảo hộ ở trong lồng ngực, sau đó thuận lợi đẩy Hoắc Nghiễn một cái, tính mạng nàng cùng Hoắc Nghiễn mới không lo.

Hoắc Vi cùng Hoắc Tuyền đã hướng về Hoắc Nghiễn chạy đi.

Hoắc Nghiễn không có chuyện gì, đứng dậy liền chạy tới chỗ Giang Diệu, có chút tự trách, quan tâm hỏi: "Diệu Diệu, muội không sao chứ."

Giang Diệu lắc đầu một cái, lẩm bẩm nói: "Ta không có chuyện gì."

Nhưng ánh mắt thẳng tắp chỉ rơi vào trên mặt Lục Lưu, sau đó nàng thấy Lục Lưu thể hiện một bộ dáng dấp cũng bình yên vô sự.

Chỉ là Giang Diệu rõ ràng nhất, vừa nãy nàng được Lục Lưu bảo hộ vào trong ngực đã nghe được tiếng kêu rên của hắn, rõ ràng là hắn bị thương. Khuôn mặt Giang Diệu căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Lục Lưu, trong mắt là tràn đầy lo lắng.

Người không có chuyện gì, đương nhiên phải đi tính sổ.

Xe ngựa đằng trước đã dừng lại, phía trên đi xuống một thiếu niên mặc một thân tử bào mang kim quan, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, mày rậm mắt to, nhìn trang phục liền biết là công tử gia đình giàu có.

Thiếu niên cũng sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hiện nay thấy đoàn người lông tóc không tổn hại, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: 

"Không có chuyện gì chứ? Lần tới đừng có chắn đường tiểu gia ta." Vừa nói chuyện liền hiển lộ hết phong độ của công tử bột.

Ba huynh đệ lập tức khí thế hùng hổ đi tới.

Thiếu niên nhìn tư thế như thế, có chút lúng túng, ho nhẹ một tiếng, mới từ trong lòng lấy ra một cái túi tiền, ném tới bên chân Giang Thừa Hứa, nói: 

"Không phải là muốn bạc sao? Nơi này có năm mươi hai lượng bạc, tổng đủ chứ?"

Giang Thừa Ngạn đi một bước hướng về phía trước, vẻ mặt trầm trọng rất là đáng sợ, tóm chặt lấy cổ áo công tử bột thiếu niên.

Công tử bột thấy ba người không biết điều, sắc mặt hoang mang la lớn: "Ngươi biết cha ta là ai không?"

Giang Thừa Ngạn hừ lạnh, một đấm hạ xuống, đánh cho công tử bột thiếu niên oa oa khóc lớn, sau đó mới đem hắn ném xuống đất, nói: "Hôm nay Lão tử đánh cho đến lão nương ngươi đều không nhận ra ngươi!"

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Giang Thừa Ngạn một cước hạ xuống, hai huynh đệ theo sát phía sau, đồng loạt đặt chân, quyền đấm cước đá, như một trận mưa đá rào rào rơi xuống, trực tiếp đánh cho công tử bột thiếu niên kia biến thành đầu heo, thật sự cho dù là mẹ ruột cũng đều không nhận ra.

Giang Thừa Ngạn còn chưa hết giận, hướng về bụng công tử bột thiếu niên lại đá một cái.

Đầu bên kia chính là đang tính sổ, còn bên này Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa chính là trên dưới đánh giá Lục Lưu, khi nhìn đến cánh tay Lục Lưu, Cửu công chúa lúc này kinh hô: 

"Chảy máu."

Vầng trán Lục Lưu lành lạnh, hướng về Cửu công chúa nói một tiếng không có chuyện gì. Cửu công chúa không yên tâm, lôi kéo Lục Lưu tiến vào Bạch Tửu lâu, sau đó sai người đi thỉnh đại phu.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả Giang Thừa Ngạn vẫn đối với Lục Lưu có cái nhìn phiến diện, hôm nay tận mắt nhìn cảnh tượng Lục Lưu quên mình lao nhanh như chớp về phía xe ngựa cứu muội muội, hắn liền không tính toán tính tình lạnh nhạt của Lục Lưu nữa mà đối với Lục Lưu là tràn ngập cảm kích.

Công tử bột thiếu niên đã bị người hầu nhấc đi rồi, Giang Thừa Ngạn tức giận còn chưa tiêu được, nhưng vừa nghĩ đến Lục Lưu, gương mặt tuấn tú trẻ con của hắn tràn đầy chăm chú, hướng về phía Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa nói: "Chúng ta đi xem đi. Nếu như không có Tuyên Thế tử, lúc này Diệu Diệu đã có chuyện."

Hoắc Nghiễn nhìn ba huynh đệ dẫn Giang Diệu đi Bạch Tửu lâu, nghĩ mới vừa rồi hắn không có bảo vệ tốt Giang Diệu nên hổ thẹn cực kỳ. Một bên Hoắc Vi vội nói: "A Nghiễn, chuyện này không trách ngươi, ngươi không cần tự trách."

Tuy lời nói như vậy, nhưng Hoắc Nghiễn làm sao có thể không tự trách? Hắn cúi đầu nhìn tay mình, nhíu mày chặt chẽ.

Hoắc Vi lại nói: "Chúng ta vẫn nên đi nhìn Tuyên Thế tử xem thương thế của Tuyên Thế tử có sao không đi." Hoắc Vi lo lắng cực kỳ, lời nói ra khỏi miệng, mới cảm thấy có chút không thích hợp, vội vàng giải thích: "Dù sao người ta cũng cứu mạng ngươi."

"Ừm." Hoắc Nghiễn nặng nề gật đầu.

Phòng riêng tại Bạch Tửu lâu, bên trong đại phu đang cầm máu và bôi dược cho cánh tay của Lục Lưu, Lục Lưu thích yên tĩnh, bên trong chỉ có Cửu công chúa, Thập nhất hoàng tử nguyên bản cũng lo lắng muốn đi vào, nhưng chuyện trước đó khiến Vệ Bảo Linh sợ hãi nên bây giờ hắn đang nhẹ nhàng vỗ sống lưng Vệ Bảo Linh dỗ dành.

Giang Diệu không kiềm chế nổi, quay về ba vị ca ca nói: "Đại ca, Nhị ca, Tam ca, các người ở chỗ này chờ, muội đi vào nhìn một cái."

Giang Thừa Nhượng biết được Lục Lưu đối với muội muội không bình thường, vừa rồi lại xả thân cứu giúp, đủ để chứng minh vấn đề.

Giang Thừa Nhượng giơ tay sờ sờ đầu nhỏ của muội muội, nói: "Được, vậy Diệu Diệu đi vào đi."

Giang Diệu vội vàng bước tiểu chân ngắn "Thịch thịch thịch" chạy vào trong.

Bên trong, Lục Lưu đang ngồi tựa ở trên ghế gỗ lê, đại phu đã giúp hắn băng bó tay cẩn thận. Cửu công chúa dáng vẻ người lớn, đều hỏi đại phu đâu ra đấy, còn nhỏ tuổi, cũng đã có thể nhìn ra ngày sau đại khí thế của trưởng công chúa một mình chống đỡ một phương.

Giang Diệu nhanh chóng bước chân hướng về phía Lục Lưu, lo lắng nhìn cánh tay của Lục Lưu, rồi nàng ngửa đầu nhìn hắn:

"Lục ca ca, tay của huynh thế nào rồi?" 

Không thể không nói, cử chỉ hôm nay của Lục Lưu, thật sự làm nàng đối với hắn nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Lúc trước nàng rơi xuống nước, Lục Lưu cứu nàng, nói là tiện tay mà làm, nhưng hôm nay? Hơi bất cẩn một chút là có thể mất mạng mà. Dù sao Lục Lưu cũng chỉ có mười bốn tuổi.

Tại sao hắn quan tâm nàng như vậy?

Lục Lưu môi mỏng hé mở, cũng giống thường ngày, chỉ lạnh nhạt nói: "Không lo lắng."

Nhưng thái độ, rõ ràng có chút lạnh nhạt với nàng.

Trong phòng có chút yên tĩnh, Giang Diệu mới phát hiện thì ra là Cửu công chúa đưa vị đại phu kia đi ra ngoài, bên trong chỉ còn lại hai người nàng và Lục Lưu. Giang Diệu duỗi tay nhỏ, cẩn thận từng li từng tí một đụng vào cánh tay đang quấn băng vải của Lục Lưu. Nhìn vẻ mặt vừa rồi của Cửu công chúa, có lẽ thương thế trên tay Lục Lưu không nặng.

Giang Diệu thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lục Lưu nói: "Lục ca ca ngày hôm nay không vui?"

Nàng vốn là muốn cùng hắn giữ một khoảng cách, nhưng Lục Lưu cứu nàng có thể đến mức độ như vậy, nếu tâm nàng không có một tí quan tâm nào, thì lương tâm nàng thật sự là bị cẩu ăn. Có thể mẫu thân nói đúng, Lục Lưu chỉ là một thiếu niên thiếu hụt quan tâm, mà do nàng lại đem Lục Lưu lòng dạ độc ác đời trước gắn với hắn hiện tại, cho nên mới thấy rất khó nảy sinh ý muốn thân cận đối với Lục Lưu.

Thấy hắn không trả lời nàng, nàng sờ sờ tay hắn, nhỏ giọng nói: 

"Lục ca ca không muốn thân thiết với Diệu Diệu sao?"

Nàng học theo thần thái cùng giọng điệu của tiểu nữ oa sáu tuổi nên có để nói chuyện cùng hắn.

Quả nhiên, vẻ mặt Lục Lưu thả lỏng một chút, nói: "Không phải." 

Hắn hơi rũ mắt, mi mắt lẳng lặng cụp xuống một chút, đôi mắt như bị bóng tối dày đặc phủ xuống, làm hắn giống như một hài tử yếu đuối.

Giang Diệu biết Lục Lưu yêu thích hài tử, nhưng nàng đến cùng không phải là chân chính sáu tuổi, rất khó cùng người bên ngoài làm nũng. Nhưng hôm nay, nhìn Lục Lưu rầu rĩ, dáng vẻ không vui, Giang Diệu do dự một chút, mới mặt dày, nhìn về phía hắn chớp chớp mắt mấy cái, sau đó nàng kiễng chân lên một chút ngẩng đầu hôn một cái ở trên mặt hắn, thản nhiên nói: 

"Cảm ơn Lục ca ca...!"

Người ta lại cứu nàng một mệnh, nàng làm ngươi ta vui lòng, nên nàng làm nũng với người ta cũng sẽ không thiếu miếng thịt nha.

Hai gò má của hắn có một thứ mềm mại ấm áp chạm vào, Lục Lưu ngẩn ra, sau đó chăm chú nhìn nàng, đôi mắt vốn thâm thuý đen kịt, nhất thời liền rực rỡ sáng bừng như đêm trăng Trung thu.