Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 37: Đến gặp




Hứa ma ma đứng dưới tán cây hóng mát, nhìn trong sân vườn hai tiểu cô nương trắng trẻo mũm mĩm, nhảy nhót tưng bừng, đang cùng nhau chơi diều. Ánh mắt Hứa ma ma rơi vào trên người Giang Diệu thấp bé hơn chút, nhìn tiểu thư nhà mình không giống lúc trước luôn nhu thuận ngoan ngoãn, bây giờ ngây thơ xinh đẹp, hoạt bát thật là khiến người yêu thích.

Hứa ma ma khóe miệng cũng nhếch lên vui vẻ.

Cách đó không xa một thiếu niên thanh tú mặc cẩm bào xanh ngọc đang đi tới. Thiếu niên mặt như bạch ngọc, mâu như điểm mặc, ngũ quan cùng Giang đại gia cực kì giống nhau, chẳng qua công tử còn nhỏ, nên nhìn non nớt chút.

Nhìn thiếu niên mặt không hề cảm xúc, Hứa ma ma vội vàng cúi người hành lễ: “Lão nô gặp qua Nhị thiếu gia.”

Ba bào thai đích tôn của Trấn Quốc Công phủ, mỗi người đều rất xuất sắc, nhưng nếu muốn chọn ra một người nổi bật nhất, không gì bằng Nhị công tử Giang Thừa Hứa. Hứa ma ma liếc mắt nhìn, thấy thiếu niên mím mím môi, giữa hai lông mày lạnh nhạt, chỉ có khi ánh mắt rơi vào trên người tiểu muội chơi đùa cách đó không xa mới lộ ra một chút ôn nhu. Hứa ma ma hiểu được, Nhị công tử tuy rằng lạnh lùng, nhưng trong tâm rất thương yêu muội muội, cùng hai vị công tử còn lại cũng như thế.

Hứa ma ma cười cười, con mắt híp lại, nói: “Hôm nay Tiết tiểu thư đến chơi cùng tiểu thư nhà chúng ta, tiểu thư cười đến là vui vẻ.”

Giang Thừa Hứa nhìn tiểu muội cách đó không xa đanh cười đến xán lạn, khóe miệng hắn cũng không nhịn được mỉm cười.

Gò má Giang Diệu đỏ bừng bừng, nhìn thấy Giang Thừa Hứa, mới đưa diều cho Tiết Kim Nguyệt, chạy đến trước mặt Giang Thừa Hứa, ngửa đầu nói: “Nhị ca.”

Giang Thừa Hứa “Ân” một tiếng, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng trẻo non nớt của muội muội tiết mồ hôi, liền từ trong lồng ngực lấy ra khăn tay giúp nàng xoa xoa. Tiểu Nữ Oa da dẻ phấn nộn, hiện nay khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu đã mập mạp hơn, càng làm gương mặt thêm trắng nõn, dường như chỉ cần nhẹ nhàng chọc một cái liền có thể chảy ra mật đào.

Lau mặt cho muội muội xong, Giang Thừa Hứa mới nói: “Đừng đùa quá lâu.”

Giang Diệu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nghe được phía sau truyền đến âm thanh của Tiết Kim Nguyệt. Nàng quay đầu lại, nhìn tiểu cô nương một thân nhu quần sắc cam đứng dưới tán cây, cầm trong tay dây diều, chăm chú nhìn diều bị mắc trên ngọn cây. Giang Diệu quay lại phía Giang Thừa Hứa nói: “Nhị ca, Nhị ca giúp biểu tỷ đi lấy diều đi.”

Nhị ca nàng công phu lợi hại, leo cây tất nhiên là không làm khó được hắn.

Giang Thừa Hứa không hề do dự, liền dẫn muội muội đi tới, sau đó động tác lưu loát trèo lên cây.

Ánh mặt trời len lỏi qua khe hở của tán lá cây chiếu xuống, nhẹ nhàng rơi vào khuôn mặt như ngọc của thiếu niên. Thiếu niên giơ tay, dễ dàng nắm lấy diều hồ điệp bị mắc trên ngọn cây, hơi rũ mắt, nhìn hai tiểu cô nương ở dưới. Mi mắt hắn dày đặc, một chút ánh mặt trời lạc xuống chiếu vào nhìn giống như hai cánh quạt tinh xảo.

Thiếu niên nhảy xuống, phủi một ít lá cây trên người, đi tới trước mặt tiểu cô nương lớn hơn một chút, đem diều đưa tới cho nàng.

Tiết Kim Nguyệt có chút sửng sốt.

Nàng đưa tay tiếp nhận diều hồ điệp, nhìn Giang Thừa Hứa, âm thanh sợ hãi, nhỏ giọng cảm kích nói: “Cảm ơn Nhị biểu ca.” Tiết Kim Nguyệt nhìn thấy trên bả vai Giang Thừa Hứa còn có một chiếc lá, liền đánh bạo đưa tay ra, nhón chân lên, đem lá cây lấy xuống. Nhớ tới lúc trước những lời Giang Diệu nói cho nàng, vào lúc này Tiết Kim Nguyệt rất tán thành, hiếm thấy ở trước mặt Giang Thừa Hứa lộ ra mỉm cười. Mi tâm của nàng có một nốt ruồi như hạt vừng, cười lên lộ ra hở răng cửa, “... Nhị biểu ca thật là lợi hại.”

Giang Thừa Hứa ừ một tiếng, cũng không có thái độ gì khác.

Giang Diệu tâm trạng rất đắc ý. Kỳ thực Nhị ca cực ưu tú, nếu không phải biểu tỷ quá mức e ngại Nhị ca, thì cũng sẽ phát hiện ưu điểm trên người Nhị ca. Bây giờ tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, nói đến tình yêu nam nữ là hơi sớm, nàng cũng không thể can thiệp quá nhiều, chỉ muốn để biểu tỷ này không e ngại Nhị ca thôi.

Giang Diệu hướng về phía Tiết Kim Nguyệt nháy mắt mấy cái, nói: “Nhị ca muội còn có thể bện châu chấu đây.”

Tiết Kim Nguyệt rất phối hợp lộ ra một vẻ mặt kinh ngạc cùng khâm phục.

Giang Diệu nghiêng đầu nhỏ nhìn Giang Thừa Hứa, nói: “Nhị ca cũng bện cho biểu tỷ một con châu chấu, có được hay không?”

Giang Thừa Hứa không từ chối, gật gật đầu, để bọn sai vặt đi chuẩn bị lá dừa. Giang Thừa Hứa thông minh, học cái gì cũng đều nhanh, loại chuyện nhỏ như bện châu chấu này, tất nhiên không làm khó được hắn. Hắn bện tinh xảo sinh động, không hề có nhất bên trọng nhất bên khinh, cho Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt mỗi người một con.

Tiết Kim Nguyệt nắm trong tay tiểu châu chấu đáng yêu, đối mặt với gương mặt tuấn tú lạnh như băng của Giang Thừa Hứa, khó có thể tưởng tượng châu chấu đáng yêu như thế lại là do hắn bện ra.

Chơi thêm một lúc, sau đó hai tiểu cô nương liền trở về phòng rửa mặt, Tiết Kim Nguyệt cầm tiểu châu chấu sống động, mắt to long lanh nước quay về phía Giang Diệu, âm thanh mềm mại nói: “Ca ca như vậy, tỷ cũng muốn có một người...”

Giang Diệu được Ngọc Trác hầu hạ rửa mặt rửa tay, nghe được Tiết Kim Nguyệt bên cạnh nói, không nhịn được chuyển qua nhìn nàng.

Muốn có ca ca sao? Đừng đùa, nếu có duyên, thì ngày sau chính là tiểu tức phụ của ca ca nàng. Lúc ấy muốn có bao nhiêu châu chấu đều được nha.

Giang Diệu nháy nháy mắt nói: “Vậy ngày sau tỷ phải thường xuyên đến chơi đùa, để Nhị ca muội làm cho tỷ thật nhiều thật nhiều.”

Tiết Kim Nguyệt gật đầu một cái, nhếch miệng cười khúc khích nói: “Nhị biểu ca thật là lợi hại.” Tiết Kim Nguyệt tuy có ca ca là Tiết Đằng, nhưng Tiết Đằng là cái người trăm phần trăm không hơn không kém võ tướng tài năng, cái diều hồ điệp kia chính là ca ca của nàng bỏ ra thời gian rất lâu mới làm xong. Làm cái diều đều đã khó như thế, nếu như muốn ca ca của nàng bện châu chấu, thì đúng là ca ca buồn phiền đến nỗi tóc cũng đều muốn rụng đi. Nhưng vừa nãy Nhị biểu ca, nhanh như vậy liền bện được châu chấu rồi. Tiết Kim Nguyệt càng ngày càng ước ao được như Giang Diệu, ba ca ca đều tốt như vậy, nàng cũng muốn đây.



Tiền sảnh.

Kiều Thị vừa nghe Kiều Nguyên Bảo sang đây thăm nhữ nhi, liền cười tủm tỉm đi ra ngoài đón cháu trai nhỏ. Đến tiền sảnh, nhìn thấy thiếu niên bên cạnh Kiều Nguyên Bảo khiến nàng mới là kinh hãi.

Kiều Thị tiến lên, mặt mỉm cười nói: “Tuyên Thế tử.”

Kiều Nguyên Bảo nhìn thấy cô, vui cười hớn hở tiến lên muốn ôm một cái. Kiều Thị cười nặn nặn mặt béo của Kiều Nguyên Bảo, hướng về thiếu niên trước mặt nhìn một chút.

Sắc mặt Lục Lưu có chút suy nhược, so với hôm qua thì tốt hơn nhiều, nhìn thiếu niên thanh tú chỉ có bộ dáng ngoan ngoãn. Hơn nữa trong ngày thường Lục Lưu đối với người ngoài lạnh lùng, nhưng hôm nay đối với Kiều Thị, lại lộ ra vẻ vãn bối khiêm tốn. Hắn môi mỏng hơi cuộn lên, kêu một tiếng phu nhân, sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn Nguyên Bảo, quay về Kiều Thị nói: “Nguyên bảo muốn đến thăm Diệu Diệu.”

Ý này chính là nói, hôm nay hắn đến, cũng không phải lấy thân phận Thế tử Tuyên Vương phủ, mà là thân phận Đại ca ca và Kiều Nguyên Bảo cùng nhau đi đến mà thôi. Đôi cánh tay mập mạp của Kiều Nguyên Bảo ôm Kiều Thị, khuôn mặt mập mạp êm dịu cực kỳ, có được môi hồng răng trắng, ngửa đầu nói: “Đúng đấy, đúng đấy, Bảo Bảo muốn gặp tiểu biểu tỷ, nhưng mà cũng lo lắng Đại ca ca, nên...”

Nên liền mang theo Đại ca ca cùng đến thăm tiểu biểu tỷ.

Kiều Thị có chút dở khóc dở cười, cũng làm khó cho Tuyên Thế tử người ta phải trông coi hắn như vậy. Lúc trước Kiều Thị suy đoán, vị Tuyên Thế tử này thuở nhỏ tang mẫu, bên người chỉ có Lão vương phi là người duy nhất chân chính quan tâm hắn nên hắn đặc biệt yêu thích tiểu hài tử, bây giờ Kiều Thị thấy Lục Lưu nhân nhượng Kiều Nguyên Bảo như vậy, càng ngày càng khiến nàng chắc chắn suy đoán trong lòng. Kiều Thị dùng một loại ánh mắt “Thật là một hài tử đáng thương” nhìn Lục Lưu, nói: “Vậy ta đi gọi Diệu Diệu đi ra.”

Kiều nguyên bảo hơi nghi hoặc một chút, nháy nháy mắt nói: “Tại sao phải gọi tiểu biểu tỷ đi ra, Bảo Bảo và Đại ca ca cùng đi xem tiểu biểu tỷ không được sao?”

Vốn dĩ Kiều Nguyên Bảo đến Trấn Quốc Công phủ, Kiều Thị tự nhiên phái người trực tiếp đem hắn đến Cẩm Tú viên của Giang Diệu, nhưng hôm nay, Thế tử người ta mặc dù là cùng Kiều Nguyên Bảo đến, cũng coi như là khách quý, nào có thể thật sự coi là hắn đi thăm viếng nữ nhi mình? Nhân gia khách khí, đó là giáo dưỡng của người ta tốt, Trấn Quốc Công phủ bọn họ, nên có lễ đãi mới là đúng đắn.

Lại nghe Lục Lưu nhàn nhạt nói: “Không sao đâu, để tại hạ và Nguyên Bảo cùng đi đi.”

Kiều Thị sững sờ, nhìn vào con mắt của thiếu niên, bên trong tràn đầy chân thành, cũng không phải bởi vì khách khí. Kiều Thị thích nhất người ngoài chân thành, tự nhiên không nhịn được đem Lục Lưu xem là tiểu bối hiểu chuyện mà đối xử, dung nhan kiều diễm liền nhiễm ý cười, gật đầu nói: “Vậy thì được.” Kiều Thị cúi đầu nhìn Kiều Nguyên Bảo, sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, nói, “Nguyên Bảo đã biết đường, vậy con mang Thế tử qua Cẩm Tú viện đi.”

Kiều Nguyên Bảo ưỡn thẳng lưng trả lời, sau đó liền đưa tay ra nắm cánh tay Lục Lưu. Hắn biết được tay phải Lục Lưu bị thương, liền đi vòng qua một bên ôm tay trái của hắn, nhiệt tình nói: “Đại ca ca, cùng Bảo Bảo đi thôi.”

Nhìn một cao một thấp, một gầy một béo hai người đi ra khỏi tiền sảnh, hướng về phía phương hướng Cẩm Tú viên đi. Kiều Thị đứng nhìn trên mặt cũng mang theo ý cười mềm mại. Nhưng nha hoàn Thanh Cúc đứng ở một bên đúng là có chút bị làm cho hồ đồ rồi, Thanh Cúc lầm bầm nói: “Phu nhân, ngài nói vị Tuyên Thế tử này, đến tột cùng là có ý gì?”

Thế tử Vương phủ, lại quan tâm một tiểu Nữ Oa sáu tuổi như vậy, nhìn thế nào cũng cảm giác kỳ quái. Nếu tiểu thư bây giờ mười sáu, vậy còn có thể hiểu được.

Kiều Thị bờ môi uốn cong, nhìn Thanh Cúc, nói: “Có một số việc, đừng nghĩ quá phức tạp, chỉ cần nghĩ đơn giản là thăm viếng...” Nụ cười trên mặt Kiều Thị biến mất, thở dài nói, “Tuyên Thế tử là hài tử đáng thương, nếu là yêu thích Nguyên Bảo cùng Diệu Diệu, ta ngược lại đồng ý cho hắn tiếp xúc nhiều một chút. Đứa nhỏ này, ta nhìn thấy rất hiểu chuyện, không hề kiêu ngạo...”

“... Hơn nữa bộ dáng cũng rất tuấn tú ưa nhìn.” Thanh Mai nói bổ sung. Nàng hầu hạ bên người phu nhân nhiều năm như vậy, tự nhiên hiểu được phu nhân là xem người chỉ xem mặt. Chỉ cần bộ dáng bên ngoài đẹp đẽ thì bên trong có xấu cũng không đáng bận tâm. Có điều Kiều Thị chính là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, phu quân lại là mỹ nam hàng cao cấp, sinh ra bốn hài tử, đều là khuôn mặt tinh xảo như ngọc, nên muốn cho nàng cảm thấy đẹp đẽ, vậy đối phương tất nhiên phải đẹp đẽ nổi bật hơn hẳn người. Thí dụ như là Tuyên Thế tử này.

Kiều Thị cười cười, nói: “Ngươi đúng là lắm lời.”

Kiều Thị phong thái thanh lệ, hương vị uyển chuyển, hiện nay đứng ở giữa sảnh đường, dung nhan sáng như ngọc, ánh mắt lấp lánh như bầu trời sao, đúng là khiến Thanh Mai cùng Thanh Cúc nhìn đến ngây dại.



Giang Diệu ngồi ở trên giường la hán, làn váy phấn hồng tuỳ ý xoè ra tầng tầng lớp lớp, nhìn giống như cánh hoa đang nở. Trên nụ hoa kế là trâm hoa lấp lánh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại, chỉ là trên trán có vết xanh tím, nhìn càng thêm rõ ràng.

Tiểu nữ oa nâng bát nhỏ mạ vàng hoa văn lên, bên trong bát là chè hoa sen thơm ngát. Ngày mùa hè nóng bức, chè hoa sen mát lạnh khiến người ta cảm thấy khoan khoái. Giang Diệu yểu điệu cầm thìa ngọc, cúi đầu, đang chuẩn bị ăn, liền nghe được âm thanh giòn dã của tiểu biểu đệ ở bên ngoài.

Giang Diệu nở nụ cười, đúng là có chút kinh hỉ.

Rất nhanh sau đó là một tiểu mập mạp xanh mượt chạy vào.

“Tiểu biểu tỷ.” Kiều nguyên bảo gọi một tiếng, hắn tiến lên trước, nhìn cái trán Giang Diệu máu ứ đọng, khuôn mặt nhăn lại, hơi nhướng mày, duỗi ra tay nhỏ bụ bẫm nhưng cũng không dám chạm, chỉ là một bộ dáng đau lòng. Kiều Nguyên Bảo hai tay chống cằm, thịt ở cằm nhỏ càng rõ ràng, lẩm bẩm nói, “Tiểu biểu tỷ còn đau không?”

Thấy tiểu biểu đệ có tâm, Giang Diệu cười cười nói: “Không đau.”

Kiều Nguyên Bảo nói: “Vậy thì tốt.” Trò chuyện một chút, mới nhớ tới việc trọng yếu, con mắt hắn trợn trừng lên, vui vẻ nói, “Đại ca ca cũng tới xem tiểu biểu tỷ đây.”

Đại ca ca.

Tay nhỏ của Giang Diệu đang nắm thìa ngọc dừng một chút, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên vừa mới tiến vào, đúng là lấy làm kinh hãi. Hắn không ở quý phủ ngoan ngoãn dưỡng thương đi, như thế nào lại chạy đến chỗ nàng rồi? Giang Diệu thật sự kinh ngạc, nhưng người cũng đã đến rồi, thế nào cũng phải nói cảm ơn.

Giang Diệu ngoan ngoãn ngọt ngào gọi: “Lục ca ca.”

Lục Lưu vào phòng, nhìn bên trong trang sức tinh xảo, trang trí đầy đủ hết, dù là chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng đều cực hiếm thấy, có thể thấy được Giang Diệu ở Trấn Quốc Công phủ là được sủng ái bao nhiêu. Vầng trán Lục Lưu nhu hòa, không nhịn được tinh tế đánh giá một phen, hắn vẫn là lần đầu tiên trong đời đến khuê phòng của cô nương gia.

Có điều, mới chỉ có sáu tuổi thôi, cái gì mà khuê phòng với không khuê phòng.

Lục Lưu nghe Giang Diệu đang gọi hắn, liền gật đầu, sau đó tiến lên, nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng tràn ngập phấn chấn, tâm tình hắn nhất thời tốt đẹp lên.

Chỉ là ——

Ánh mắt Lục Lưu dừng ở trên trán Giang Diệu một chút, ý cười cũng từ từ thu lại.

Giang Diệu yên tĩnh ngồi, bị thiếu niên trước mắt này nhìn tê cả da đầu. Vừa vặn thấy Tiết Kim Nguyệt đi vào, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhiều người ở đây như vậy, Lục Lưu cũng không đối với nàng làm ra cái gì.

Tiết Kim Nguyệt là người hiểu lễ, hướng về phía Lục Lưu chào một câu Đại ca ca, sau đó mới hướng về phía Kiều Nguyên Bảo giơ giơ châu chấu trong tay lên. Kiều Nguyên Bảo là cái đứa nhỏ ba tuổi, thích nhất là đồ chơi nhỏ như này, hiện nay nhìn trên tay Tiết Kim Nguyệt có tiểu châu chấu đáng yêu như thế, thân thể mập mạp vội vàng từ giường la hán bò xuống dưới, hướng về phía Tiết Kim Nguyệt chạy đi, trong miệng ồn ào: “Bảo Bảo cũng muốn.”

Tiết Kim Nguyệt nghịch ngợm, nhấc theo làn váy liền chạy ra ngoài, Kiều nguyên Bảo bụ bẫm như quả cầu, động tác linh hoạt đuổi tới.

Giang Diệu bị hai hài tử này chọc cười, bỗng nhiên phản ứng lại, trong phòng chỉ còn dư lại nàng cùng Lục Lưu.

Giang Diệu vẻ mặt chăm chú nhìn Lục Lưu.

Đã thấy thiếu niên sắc mặt ôn hòa, hướng về phía nàng vẫy vẫy tay, âm sắc ôn nhuận nói: “Diệu Diệu, lại đây.”

Giang Diệu vừa nghe, mông nhỏ liền hơi di chuyển lại gần.