Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 187: Chuyện đời trước




💋edit: Phương Moe 💋

Ngày hôm sau khi Giang Diệu tỉnh lại, theo bản năng sờ sờ đệm giường bên cạnh thì nam nhân đã không còn ở đó.

Giang Diệu mệt đến nỗi cả người giống như bị vắt khô, nhưng nàng quyết định phải làm một thê tử tốt nên lúc này cũng không tham ngủ nữa mà cắn răng đứng dậy.

Hai chân Giang Diệu như nhũn ra, run lập cập đứng không vững, nàng đành ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc vậy mà mông vừa tiếp xúc với giường thì đau đến chảy nước mắt… Nghĩ đến đêm qua ân ái, Giang Diệu bỗng nhiên cảm thấy oan ức, nam nhân lúc nổi lên nhẫn tâm thì đúng là rất tàn nhẫn… Dùng sức đánh mông nàng như thế khẳng định là bị sưng lên rồi, thế nhưng thuốc mỡ cũng không bôi cho nàng để nàng phải nhớ kỹ lần đau này.

Giang Diệu thở dài một tiếng, cẩn thận từng li từng tý ngồi xuống trước gương.

Nhìn nữ tử trong gương hai mắt sưng đỏ, tóc tai bù xù… Giang Diệu cũng bị doạ cho giật mình, nàng cảm thấy bản thân mình cách bà cô già cũng không còn xa, nàng nhanh chóng gọi Bảo Cân và Mặc Cầm vào hầu hạ nàng tắm rửa.

Ngâm mình trong thùng nước tắm thì Giang Diệu cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Còn hôm qua Bảo Cân và Mặc Cầm chính là đến phiên trực đêm của hai người.

Bọn họ biết nguyên nhân nên thấy Vương gia tức giận cũng là chuyện bình thường. Vương phi bị thương, suýt chút nữa là xảy ra chuyện, Vương gia khẳng định là lo lắng hỏng luôn rồi.

Cũng may Vương phi hiểu chuyện nên đã tự mình hầu hạ Vương gia, bọn họ vốn nghĩ tình cảm hai người vốn tốt nên Vương gia sẽ lập tức nguôi giận. Vậy mà đêm qua hai người ở ngoài nghe được Vương gia đánh Vương phi, hơn nữa còn đánh khóc luôn.

Trong thường ngày tiếng khóc của Vương phi là loại khiến người ta đỏ mặt, nhưng tối hôm qua tiếng khóc kia lại rất thương tâm.

Ngay cả Bảo Cân hầu hạ Vương phi nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy Vương phi khóc như thế…

Hai nha hoàn đang rất lo lắng thì tiếng khóc kia liền dừng lại và thay vào đó là âm thanh ám muội truyền ra.

Nhất thời hai nha hoàn đều có chút nhìn không thấu tình hình của đôi tiểu phu thê này.

Và ngay sau đó động tĩnh kia càng ngày càng lớn…

Hiện tại hai nha hoàn nhớ đến là liền thấy đỏ mặt nha. Dằn vặt suốt cả một đêm như vậy, vào lúc này nhìn thấy bộ dạng túng dục quá độ của Vương phi nhà mình thì hai người cũng không cảm thấy bất ngờ.

Đúng là phu thê đầu giường cãi nhau thì cuối giường hoà giải, hơn nữa Vương gia cũng vì lo lắng cho Vương phi mà thôi, thế nên hai nha hoàn nghĩ có lẽ đôi tiểu phu thê này cũng coi như là hoà giải rồi đi.

Nhưng Giang Diệu không dám nghĩ tốt đẹp như thế, nghĩ đến bộ dáng nhẫn tâm hôm qua của Lục Lưu là nàng liền cảm giác trước đây nàng tự cho mình là thông minh thành quen rồi. Còn cả chuyện của Lục Hành Chu kia nữa, Lục Lưu xưa nay luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, hắn sẽ không thật sự nghĩ nàng cùng Lục Hành Chu có cái gì chứ?

Nàng không muốn hắn nhìn nàng với bộ mặt “hồng hạnh xuất tường” đâu, thế nên hôm nay nàng quyết định bất luận như thế nào thì cũng phải cùng hắn nói rõ ràng—— trong lòng nàng chỉ có hắn, đời trước chưa từng yêu thích Lục Hành Chu, đời này gặp người tốt như hắn mà nàng lại đi yêu thích cái đồ nguỵ quân tử Lục Hành Chu kia thì đúng là nàng mắt mù.

Giang Diệu vừa tắm rửa xong thì liền nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nàng khẳng định Lục Lưu tiến cung trở về, nàng vội vàng hướng về phía Bảo Cân nói:

“Ta lập tức sẽ sửa soạn xong, em nghĩ cách giữ Vương gia lại cho ta.”

Bảo Cân ngẩn người.

Điệu bộ này… là còn chưa hoà giải được sao?

Có điều Bảo Cân cũng không hỏi, nàng nhanh chóng gật đầu rồi đi ra bên ngoài pha trà cho Vương gia.

Giang Diệu cười cười, đem thân thể lau chùi sạch sẽ, từ bên trong tủ quần áo thấy một thân xiêm y đẹp đẽ để mặc, rồi lại tỷ mỉ trang điểm một phen, đến khi nhìn thấy nữ tử long lanh kiều diễm trong gương thì nàng mới thoả mãn ưỡn ngực đi nhanh ra bên ngoài.

Vậy mà vừa đi ra, Giang Diệu nhìn về bốn phía trống trơn, lúc này nụ cười trên môi nàng liền cứng đờ. Bên trong phòng đâu có bóng dáng Lục Lưu?

Giang Diệu giống như quả bóng bị xì hơi, chờ đến khi nhìn thấy khuôn mặt tự trách của Bảo Cân thì nàng mới cười cười, ngữ khí nhẹ nhàng nói:

“Không trách em!”

Giang Diệu tuy rằng thất lạc một trận nhưng ngẫm lại từ sau khi thành thân Lục Lưu luôn đối tốt với nàng là nàng lại bắt đầu lấy lại khí thế.

Dùng đồ ăn sáng xong thì Giang Diệu đi xem nhi tử mập một chút, nhìn nhi tử vẫn dáng vẻ cười ngây ngô nằm trong nôi làm nàng có chút ước ao.

Giang Diệu ôm nhi tử một lúc, sau khi thấy nhi tử ngậm lấy ngón tay say sưa ngủ thì nàng mới bưng tách trà đến thư phòng cho Lục Lưu.

Đến bên ngoài thư phòng thì nàng thấy Lục Hà đang đứng ở nơi đó.

Lục Hà đối với Lục Lưu là trung thành tuyệt đối nên khi đối mặt với vị tiểu Vương phi này thì hắn cũng kính trọng ngang với Vương gia. Vào lúc này thấy Vương phi đến đây, hắn nhanh chóng hướng về phía nàng hành lễ.

Giang Diệu khẽ gật đầu rồi hít sâu một hơi tiến vào trong phòng.

Nhớ tới lần trước nàng cùng Lục Lưu còn ở trong phòng này ân ái hồ đồ một phen, vậy mà mới có mấy ngày đã thành cảnh tượng như hiện tại…

Giang Diệu thoáng nhíu mày, cố gắng trì hoãn bước chân để cân nhắc xem khi gặp Lục Lưu nàng nên nói cái gì.

Mà Lục Lưu đang ngồi phía sau bàn đọc sách thì ngay từ khi thê tử còn ở phía bên ngoài, hắn đã nghe thấy động tĩnh. Hắn dù chưa ngẩng đầu lên nhưng dựa vào độ hiểu rõ của hắn đối với thê tử thì hắn cũng cảm nhận được bộ dáng nàng đang phiền phiền nhiễu nhiễu.

Đến cùng thì hắn vẫn doạ nàng sợ….

Nghĩ đến đêm qua sau khi hồ đồ một phen, nhìn thê tử nức nở trong lồng ngực khiến hắn cảm giác mình đúng là nóng giận mất khôn rồi —— hắn cùng nàng tính toán làm cái gì chứ?

Hắn đã nói muốn bao dung nàng, thế mà đến cùng vẫn không có làm được.

Vừa mới vào phòng đã không thấy nàng trước mặt nên hắn liền chạy trối chết đến thư phòng để bình tĩnh lại tâm tình và suy nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào. Ngồi lâu như vậy mà công văn trong tay một chữ cũng không vào, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh nàng đỏ mắt khóc sướt mướt.

Còn Giang Diệu thì làm sao biết trong lòng Lục Lưu đang suy nghĩ gì? Thấy hắn biết rõ mình đã lại đây mà ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nhìn nàng, nàng còn tưởng hắn vẫn đang rất tức giận.

Giang Diệu lúng túng đem chén trà đặt ở một bên, nàng mím mím môi nhỏ giọng nói:

“Chàng đã đọc lâu như vậy rồi, uống một ngụm trà rồi nghỉ ngơi một chút đi.”

Giang Diệu không dám đứng quá gần, nói xong lời này nàng liền nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên tinh tế đánh giá vẻ mặt Lục Lưu một chút.

Thấy hắn gật đầu “ừm” một tiếng thì trong lòng nàng mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó chính là âm thanh hắn cầm lấy chén trà lên uống.

Giang Diệu liếc nhìn nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, nàng chỉ cảm thấy bộ dáng nam nhân nghiêm túc càng nhìn càng thấy đẹp đẽ. Khoé miệng Giang Diệu cong cong, thấy hắn uống trà xong nàng liền ân cần đưa hai tay ra tiếp nhận chén trà trong tay hắn và săn sóc nói:

“Để thiếp.”

Lục Lưu lúc này mới nhìn nàng một cái.

Đối đầu với ánh mắt lạnh nhạt của nam nhân, Giang Diệu càng nhìn càng cảm thấy khổ sở. Nữ nhân đều thích suy nghĩ lung tung, đặc biệt là biểu hiện hai ngày nay của Lục Lưu khiến nàng cảm giác mình đã thành bà cô già hoa tàn ít bướm.

Chóp mũi Giang Diệu chua sót, nàng không muốn ở trước mặt hắn rơi nước mắt nên vội nói:

“Chàng còn bận bịu, vậy thiếp đi ra ngoài trước…”

Nói xong nàng nhanh chóng xoay người rồi giả vờ bình tĩnh đi ra thư phòng.

Giang Diệu không để nha hoàn theo, dù sao Tuyên Vương phủ to lớn này không có trưởng bối, nàng lại là nữ chủ nhân nên muốn làm sao thì làm.

Vào lúc này nàng chậm rãi đi đến bên hồ sen, nhìn hoa sen đang tàn lụi trong hồ khiến lòng nàng ngày càng thấy chua sót.

Nữ nhân chính là luôn lập dị khác thường như thế, lúc trước rõ ràng nghĩ là do tự mình sai nên phải nhận lỗi với Lục Lưu, lấy tính tình của hắn nhất định sẽ tha thứ cho nàng. Nàng còn lo lắng nếu như nàng nhận sai mà Lục Lưu đối với nàng vẫn lãnh đạm thì khi đó nàng nên làm gì… Nhưng kì thực trong lòng nàng hy vọng nhất là Lục Lưu có thể thân cận với nàng, chủ động mở lòng cùng nàng nói chuyện.

Tuy nhiên nàng cũng rõ mặc dù Lục Lưu để ý nàng thế nhưng cũng không thể mỗi lần xảy ra chuyện thì đều để hắn phải cúi đầu trước.

Giang Diệu giơ tay lên lau nước mắt.

Tình cảm của cha mẹ nàng xưa nay luôn tốt, lại còn là biểu huynh muội thanh mai trúc mã, cha nàng sủng ái đối với mẫu thân thì danh tiếng vang khắp kinh thành, vậy mà nàng không học được chút gì ưu điểm trên người mẫu thân, đã thế so với mẫu thân thì nàng còn càng yếu đuối hơn.

Tâm trạng Giang Diệu thất bại thảm hại, chính lúc nàng đang khổ sở đau lòng thì ngay lập tức đã nghe thấy một tiếng thở dài của nam nhân ở phía sau.

Hô hấp nàng hơi ngưng lại rồi nhanh chóng xoay người.

Sau đó… liền bị nam nhân dùng sức ôm chặt vào trong lồng ngực. Cỗ sức mạnh hung hăng này chính là thứ mà Giang Diệu cần nhất trong giờ khắc này.

Ngăn ngắn trong nháy mắt liền để Giang Diệu trải qua cảm giá đại bi đại hỉ.

Lục Lưu cúi người hôn lên đôi mắt nàng:

“Ngoan, đừng khóc! Nhé?”

Không an ủi còn tốt, đang lúc khổ sở có người an ủi thì nước mắt nàng ào ào như suối không dừng được, càng nghĩ càng cảm thấy mình oan ức. Chính Giang Diệu cũng tự ghét bỏ chính mình, thấy mình đâu có thẳng thắn như lúc trước đã nói?

Giang Diệu đem nước mắt nước mũi chùi lên người nam nhân, chân tay bị gió thổi lạnh lẽo cũng bởi vì nhiệt độ cực nóng của nam nhân mà dần dần khôi phục ấm áp.

Một lát sau Giang Diệu mới khôi phục bình tĩnh, nàng ngẩng đầu nhìn Lục Lưu:

“Lục Lưu, chúng ta cùng nhau nói chuyện đi.”

Giang Diệu tự cho là biểu hiện của mình rất bình tĩnh, nhưng bộ dáng đáng thương này rơi vào trong mắt Lục Lưu thì chính là dáng vẻ oan ức bị hắn bắt nạt.

Lục Lưu gật đầu nói được.

Sau đó hắn liền lôi kéo thê tử khóc lem nhem như con mèo nhỏ đi tới chuồng ngựa.

Hắn dắt một con ngựa ra và xoay người lên ngựa, rồi cánh tay dài vươn ra vững vàng đem tiểu thê tử ôm lên, sau đó trực tiếp đi ra cửa sau của Tuyên Vương phủ.

Giang Diệu nghe tiếng vó ngựa lộc cộc bên tai, còn có cả âm thanh gió thổi vù vù khiến nàng có chút lạnh, nàng liền vùi đầu vào trong lồng ngực Lục Lưu.

Thời khắc này Giang Diệu cảm thấy nếu Lục Lưu mang nàng đi đến chân trời góc biển thì nàng cũng nguyện ý.

Hai tay vững vàng ôm chặt lấy vòng eo hắn, nàng rất yêu hắn, yêu đến chết đi sống lại, đời này đều không có cách nào rời xa nam nhân này.

Đến khi tốc độ dần dần chậm lại thì Giang Diệu mới tự mình thò đầu từ trong lồng ngực Lục Lưu ra, nàng vốn nghĩ hắn đi lung tung không có mục đích nhưng nhìn rừng lá vàng trước mặt, nàng không ngờ hắn lại đưa mình đến Lâm Tử.

Đã cuối mùa thu, cây cối trong rừng đều đã khô vàng, những chiếc lá vàng óng ánh trải đầy trên mặt đất lát thành một tầng thảm dày đặc.

Giang Diệu ngẩng đầu nhìn Lục Lưu một chút, nàng tuỳ ý để hắn đem mình ôm xuống rồi đem ngựa buộc lại, sau đó nàng mới thấy Lục Lưu đem áo choàng trải ở dưới một gốc cây đại thụ và liền ngồi xuống như thế.

Lục Lưu vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Giang Diệu vui vẻ nở nụ cười rồi cũng đặt mông ngồi xuống dựa sát vào hắn. Nghĩ đến chính mình vừa khóc sướt mướt mất hết cả mặt mũi, Giang Diệu ho nhẹ một tiếng và nói:

“Thiếp có chút lạnh.”

Nói xong nàng liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn.

Ý này không thể rõ ràng hơn được nữa.

Cũng may Lục Lưu không ngốc, lúc này hắn liền đem người ôm vào trong lòng.

Giang Diệu lúc này mới có sức lực, hai tay nàng vững vàng ôm chặt lấy hắn, nói:

“Trước khi thành thân thiếp tự tin có thể làm một thê tử tốt của chàng, nghĩ tới sau này nhất định phải là một người hiền thê lương mẫu…. Nhưng hôm nay nghĩ lại thiếp thấy thiếp không hề làm được. Thiếp thật sự rất sợ hãi… Lục Lưu, có một việc thiếp chưa từng nói cùng ai, có thể chàng sẽ cảm thấy rất hoang đường nhưng ngay chính bản thân thiếp cũng không có cách nào giải thích là tại sao.”

Giang Diệu muốn rõ ràng thẳng thắng để trong lòng không còn gánh nặng, nàng liếc mắt nhìn hắn và tiếp tục nói:

“… Chàng còn nhớ khi thiếp còn bé bị rơi xuống nước ở Tuyên Vương phủ rồi được chàng cứu lên không? Khi đó lúc thiếp tỉnh lại thì Giang Diệu đã không phải là Giang Diệu lúc đấy, bên trong thân thể tiểu nữ hài sáu tuổi đã biến thành Giang Diệu năm mười sáu tuổi… thiếp cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại trở lại được năm sáu tuổi. Trong thời gian dài dưỡng bệnh thiếp mới tiếp thu được sự thực này. Nhưng thiếp rất vui mừng vì có thể ở bên cha mẹ cùng các ca ca, thế nên thiếp đã cố gắng tự nuôi mập chính mình để có được một dáng vẻ khoẻ mạnh vui vẻ…”

Ngay cả Lục Lưu cho dù núi Thái Sơn có sụp xuống ở trước mắt cũng không biến sắc thì nghe được chuyện này cũng không nhịn được mà lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó hắn đã khôi phục lại vẻ thong dong bình tĩnh và yên lặng nghe nàng kể mọi chuyện.

Giang Diệu cảm thấy chuyện như vậy Lục Lưu không tin cũng là bình thường, nàng theo bản năng hỏi:

“Chàng tin thiếp không?”

Cái nàng cần vẫn là sự tin tưởng của Lục Lưu.

Lục Lưu nhìn viền mắt hơi đỏ của nàng, hắn không hề do dự liền nói:

“Nàng nói cái gì ta cũng đều tin tưởng!”

Thật tốt! Giang Diệu cười cười nhìn Lục Lưu thì lại nghe được Lục Lưu hỏi:

“Đời trước nàng không gả cho ta?”

Lục Lưu thông minh như vậy, dù nàng chưa nói thì dựa theo giọng nói của nàng hắn cũng có thể đoán ra.

Giang Diệu gật đầu, sau đó nàng đột nhiên tươi cười vui vẻ nhớ tới đời trước người này xa không thể với, vậy mà bây giờ lại là phu quân thân mật nhất của nàng và chân thật ngồi ở bên cạnh nàng, đúng là quá mức không thể tưởng tượng nổi.

Vẻ mặt Lục Lưu cứng lại, tâm trạng hắn đã hiểu rõ, lạnh nhạt hỏi:

“Nàng gả cho Lục Hành Chu?”

Vào lúc này, Giang Diệu thà rằng Lục Lưu đừng thông minh như vậy…

Nàng chuyện gì cũng đều giấu không được hắn. Giang Diệu không dám nhìn vào đôi mắt hắn, rõ ràng đây là chuyện đời trước nhưng nàng luôn cảm giác mình giống như hồng hạnh xuất tường.

Nhận ra được cánh tay nam nhân đang dùng sức nắm thật chặt, Giang Diệu vội vàng nói:

“Thiếp chỉ cùng hắn định thân… khi đó thân thể thiếp ốm yếu nên cha mẹ không để thiếp thành thân sớm.”

Tuy rằng giải thích nhưng sắc mặt Lục Lưu cũng không tốt hơn chỗ nào, hắn nói:

“Thảo nào…”

“Chuyện này thiếp cũng không có cách nào, khi đó thiếp và Lục Hành Chu cùng nhau lớn lên từ nhỏ lên liền thuận lý thành chương mà định thân. Thiếp mặc dù muốn gả cho chàng thì cũng không lọt được vào mắt chàng nha…”

Nói tới chỗ này Giang Diệu còn có chút oan ức đấy. Nghĩ đến dáng vẻ ốm yếu bệnh tật đầy tử khí của mình ở đời trước thì sao có thể lọt được vào mắt Lục Lưu?

“Làm sao nàng biết nàng không lọt vào mắt ta? Đời trước khẳng định là ta cũng không thành thân, đúng hay không?”

Cái này…

Đúng là sự thật.

Giang Diệu nhất thời vô lực phản bác. Mặc dù Lục Lưu không thành thân nhưng nàng và Lục Lưu xác thực không có tiếp xúc gì nên nàng tuyệt đối không tưởng bở nguyên nhân Lục Lưu không thành thân là do nàng.

Giang Diệu cười cười cũng không đi xoắn xuýt chuyện này nữa.

Dù sao đối với nàng Lục Lưu đời trước không thành thân cũng coi như là một chuyện tốt. Nếu không phải vậy thì lúc trước nàng đã không nhanh như vậy mà đáp ứng hắn. Sống lại một đời, nếu kiếp trước Lục Lưu đã có thê tử ân ái vậy nàng tuyệt đối không cho phép bản thân mình động tâm, nếu như thật sự ở bên Lục Lưu thì sợ là trong lòng nàng sẽ khúc mắc chuyện này —— nàng sẽ luôn cảm thấy mình đã chiếm đoạt nhân duyên.

Bởi vậy, lúc này Giang Diệu đúng là có chút hối hận khi chính mình nói trắng ra chuyện đời trước cùng với Lục Hành Chu cho hắn nghe.

Đây đến tột cùng là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây….

Nhưng nhìn biểu hiện của Lục Lưu thì Giang Diệu cảm thấy mình nói cho hắn là không sai, nàng không cần phải dấu diếm hắn bất kỳ chuyện gì.

Nàng lẩm bẩm nói:

“Khi đó thiếp cùng chàng đều không hề nói chuyện thì làm sao chàng có khả năng yêu thích thiếp đây?”

Nàng thừa nhận Lục Lưu đời này cho nàng cảm giác không giống nhau. Nhưng Lục Lưu đời trước chưa bao giờ dùng loại ánh mắt ôn nhu để nhìn nàng…

Đối với nàng mà nói hắn chỉ là một đại nhân vật mà nhóm người trà dư tửu hậu thích đàm luận mà thôi.

Mà nàng cũng chỉ ngồi yên tĩnh nghe những tin đồn này. Hoặc khi gặp Lục Hành Chu mà tình cờ nhìn thấy hắn đi qua từ phía xa xa thì nàng cũng chỉ nhìn thêm một chút rồi tự nhủ: ồ, thì ra đây chính là Tuyên Vương lòng dạ độc ác.

Đem tất cả mọi chuyện nói ra, trong lòng Giang Diệu cảm thấy thoải mái không ít.

Lại nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thì nàng cũng nhiều hơn mấy phần sức lực. Nàng lập tức mở miệng nói:

“Hiện tại thiếp đã đem tất cả mọi chuyện nói hết cho chàng, bí mật gì cũng đều không có. Thiếp không cầu gì khác chỉ mong có thể hạnh phúc bên chàng cả đời. Lục Lưu, trong lòng thiếp chỉ tràn đầy hình bóng chàng nên chàng không cần hoài nghi thiếp và Lục Hành Chu có cái gì. Còn trên phương diện làm việc thì thiếp sẽ từ từ sửa đổi, trước đây thiếp làm cái gì cũng không tốt thì sau này thiếp sẽ cố gắng học hỏi… thiếp sẽ làm một thê tử tốt của chàng.”

Nàng hiểu rõ Lục Lưu cưng chiều nàng, hắn vẫn luôn ghi nhớ tuổi nàng còn nhỏ nên hắn nhân nhượng nàng rất nhiều chuyện. Nhưng nàng không thể ỷ lại vào việc hắn lui một bước nhường nàng mà nàng một mực chỉ biết hưởng thụ hắn đối tốt với nàng.

Có một số việc hắn không nói nhưng nàng không thể không làm. Nếu lại tiếp tục như thế này thì mấy năm sau khi tình cảm yêu đương mãnh liệt qua đi, đến lúc ấy hắn sẽ nghĩ nàng được sủng mà kiêu, ngoài ra không có ưu điểm gì hết.

Nàng cũng muốn ở trước mặt hắn được biểu hiện ưu điểm của mình.

Nhưng mà —— nàng nói nhiều như vậy thế mà Lục Lưu không nói lời nào. Giang Diệu mím môi, mắt to chớp chớp đợi phản ứng của hắn.

Lục Lưu nhấc tay vỗ vỗ mặt nàng, nghe nàng nói ra những lời ấy thì hắn vừa kinh ngạc vừa ấm lòng. Hắn lập tức nâng khuôn mặt nàng lên nhẹ nhàng mổ lên môi nàng, hắn cũng không cần nàng phải thay đổi, dù sao cả đời này hắn vẫn sẽ bao dung nàng, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của nàng thì hắn vẫn hoà hảo nói:

“Tốt!”

Giang Diệu cười vui vẻ, nàng ôm chặt lấy cổ hắn, đem thân thể chính mình tiến sát vào như con mèo con sượt qua sượt lại mấy lần.

Thế nhưng Giang Diệu không hề biết hành động theo bản năng này của mình lại nhất thời dẫn đến hô hấp của nam nhân dồn dập, hắn nắm lấy cánh tay nàng rồi thuận thế đưa nàng áp dưới thân.

Rừng cây yên tĩnh, lá vàng theo gió bay bay làm nổi lên phong cảnh thiên nhiên đầy chất tình. Thế nhưng Giang Diệu thực sự là không có nổi tâm tình này, nàng nhíu mày “ai nha” kêu đau một tiếng.

Lục Lưu đang gặm khuôn mặt non mềm thì nghe âm thanh này của nàng làm hắn nghĩ tới chuyện tối qua, thế là hắn lập tức đem người ôm dậy sau đó để nàng nằm úp sấp lên đùi mình.

Giang Diệu chưa kịp phản ứng thì đã thấy hai chân mình có gió lạnh lùa vào.

Nàng nhất thời đỏ mặt đến lợi hại, tuy nói nàng đã quen thân mật với hắn nhưng hiện nay đang ở ngoài trời nên nàng khó tránh khỏi cảm thấy thẹn thùng, nàng vội vàng chống hai tay muốn ngồi dậy.

Lục Lưu lại giống như ngày thường trêu đùa nhi tử mập, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng rồi lại để nàng nằm xuống lần nữa, sau đó hắn cẩn thận từng ly từng tý một mở tiết khố của nàng ra nhìn nhìn, thấy hai cái bánh màn thầu so với đêm qua còn muốn sưng đỏ hơn, nhớ lại vừa nãy hắn bất cẩn ôm nàng cưỡi ngựa vậy mà người trong ngực hắn nhịn đau không nói tiếng nào, Lục Lưu đau lòng liền tự trách không thôi.

Giang Diệu đỏ mặt không dám cử động, chờ đến khi cảm giác được hắn hôn xuống mông nàng thì mới ngượng ngùng kêu:

“Lục Lưu…”

Cuối cùng Lục Lưu cũng không làm thêm cái gì khác, hắn chỉ sửa sang lại xiêm y cho nàng rồi đỡ nàng từ dưới mặt đất lên.

Lục Lưu giơ tay phủi sạch váy cho nàng, sau đó hắn xoay người đưa lưng về phía nàng và quỳ gối xuống.

Giang Diệu sững sờ nhìn Lục Lưu, đến khi phản ứng lại thì nàng cười khanh khách nhảy lên trên lưng hắn, từ phía sau ôm chặt lấy cổ hắn, thật nhớ đến hồi sinh nhật bảy tuổi nàng được cưỡi lên cổ hắn nha…

Giang Diệu nghiêng đầu nhìn nam nhân, cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ, sau đó ánh mắt nàng nhìn xuống theo vạt áo đang hơi mở rộng ra của hắn, ánh mắt nàng liền sáng lên, vươn tay cầm lấy bùa bình an từ trong lồng ngực hắn.

Giang Diệu nở nụ cười.

Hôm qua nàng vốn muốn mượn tay nhi tử mập để đem bùa bình an này đưa cho Lục Lưu, nhưng không ngờ tiểu tử này lại nhét vào trong ngực mình muốn chiếm làm của riêng. Thời điểm nàng đến chỗ nhi tử mập muốn lấy lại thì phát hiện bùa bình an trong ngực hắn đã không còn.

Nàng ở trong phòng tìm hồi lâu nhưng không thấy nên nàng cho rằng nhi tử mập làm mất rồi, thì ra là….

Mà nhi tử mập của nàng tuy nhỏ nhưng cũng không phải là người dễ lừa gạt, muốn lấy đồ từ trong tay hắn đâu phải là chuyện dễ dàng? Nghĩ đến cảnh tượng này Giang Diệu không nhịn được mà cười ra tiếng và liền nghe thấy nam nhân giả vờ hờ hững nói một câu:

“Không phải đã nói là cho ta sao?”

Nàng cho Lục Lưu mặt mũi, một lần nữa đem bùa bình an thả vào trong ngực hắn, nàng ôm chặt lấy cổ hắn rồi mặt dán mặt thân mật nói:

“Cho phu quân, thiếp tất nhiên là cầu cho phu quân.”