Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 18: Tiểu Nương Tử




•edit: Phương Moe

Giang Diệu cảm thấy mình tựa như con gà mang đi hiến tế, dễ dàng liền bị Lục Lưu ôm tới trong xe ngựa.

Có lẽ đã từng có mấy lần tiếp xúc, nên nàng biết được Lục Lưu đối với nàng không có ác ý, nên nàng theo bản năng không có phản kháng hắn, để mặc hắn ôm đi. Chờ tiến vào trong xe ngựa, Giang Diệu mới chớp chớp đôi mắt to tròn quan sát Lục Lưu.

Nàng không hiểu ý tứ của hắn, liền vén rèm bên hông xe ngựa, nhoài người ra quay đầu nhìn lại, giờ khắc này nàng thấy Tam ca đang bị Lục Hà giữ lại, tha thiết mong chờ nhìn về phía xe ngựa đang chở nàng, gấp đến độ nhảy cả lên.

Trong ba ca ca của nàng thì Tam ca nhỏ tuổi nhất, cũng là người đơn thuần dễ kích động nhất, làm sao có thể là đối thủ của Lục Lưu?

Giang Diệu quay đầu nhìn Lục Lưu, thấy hắn yên tĩnh ngồi đó, nàng mới gằn từng chữ nói:

”Ta muốn Tam ca.”

Nàng nỗ lức để giọng điệu mình trở nên kiên quyết cứng rắn, nhưng nàng mới chỉ là cái tiểu nữ oa sáu tuổi, mà hiện nay nhìn người mập mạp trắng ngần, mặt ngây thơ đáng yêu, khi nói chuyện, nửa điểm uy hiếp đều không có, giọng điệu nghe như đang nũng nịu hắn.

Lục Lưu nhẹ nhàng nhìn nàng một cái.

Giang Diệu hơi mím mím phấn môi, tay nhỏ nắm ống tay áo, lông mày cũng nhíu chặt lại. Hắn nhìn nàng, nàng cũng nghiêng đầu nhìn hắn thẳng tắp.

Lục Lưu nhìn tiểu nữ oa đối diện mới sáu tuổi, trong nháy mắt đem người ôm vào trong lòng hắn, giơ tay ra nắm gò má của nàng, cúi đầu đánh giá tỉ mỉ tinh tế. Khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu béo thêm chút thịt, mềm mềm phấn nộn, bị tay Lục Lưu sờ sờ chọc chọc mấy cái, mặt bánh bao nhỏ nhất thời liền bị lún xuống thay đổi hình dạng, thật đáng yêu. Giang Diệu thấy hắn lại cúi đầu nhìn, vẻ mặt có chút vui vẻ, lúc này mới phản ứng được mình đang hé miệng làm hở phần lợi bị rơi răng!

Dù chỉ là tiểu Nữ Oa, nhưng nàng cũng sĩ diện nha, huống hồ bên trong Giang Diệu thiếu nữ mười sáu tuổi, nàng giơ tay che miệng lại, mạnh mẽ trừng Lục Lưu một chút.

Nhìn nàng sinh khí, Lục Lưu cũng không chấp nàng. Đem người đặt ngồi ngay ngắn ở bên cạnh hắn, nói: “Ăn đi.” Hắn chỉ chỉ trước mặt mấy món điểm tâm trên bàn.

Giang Diệu nào có tâm trạng mà ăn?

Nàng hai tay che miệng nói, nói: “Ngươi đem ta mang đi, Tam ca của ta sẽ sốt ruột. Ngày hôm nay ta phải cùng Tam ca của ta đi gặp ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu.” Rắn không được, chỉ có thể dùng mềm. Giang Diệu tiếp tục nói, “Tam ca của ta che chở ta, cho rằng là ngươi hại ta rơi mất răng, cho nên mới tìm đến ngươi gây phiền phức, nhưng Tam ca là quân tử đường đường chính chính, không làm cái chuyện gì không tử tế, ngươi liền không thể...” Giang Diệu muốn tiếp tục nói, bị ánh mắt Lục Lưu nhìn một cái, lời trong miệng liền bị cắt đứt.

Giang Diệu không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.

Lục Lưu nhìn nàng, sau đó dặn dò phu xe khởi hành.

Thấy hắn cho xe ngựa chạy, nàng liền gọi một tiếng ca ca, dường như đang muốn hắn chú ý đến mình.

”Lục ca ca.”

Nghe được âm thanh mềm mại ngọt ngào của tiểu cô nương, Lục Lưu nghe liền thấy thoải mái một chút. Rõ ràng là thiếu niên tuấn tú mười bốn tuổi, nhưng nhất cử nhất động như ông cụ non.

Hắn âm sắc thanh nhuận lành lạnh nói: “Lúc này thả ngươi đi rồi, vậy lần tới còn muốn tiếp tục?”

Ồ?

Giang Diệu mới đầu không hiểu, nhưng đầu nhỏ của nàng suy nghĩ nhanh chóng liền lập tức hiểu rõ ràng. Lục Lưu đã từng cứu nàng, cùng nàng tiếp xúc qua vài lần, tuy hắn không phải một nhân vật đơn giản, nhưng đối với nàng xác thực xác thực là không hề có ác ý. Hôm nay Tam ca nàng hồ đồ, Lục Lưu đưa mang nàng đi, cũng không phải là buồn bực, mà là muốn cho Tam ca một bài học, để hắn nhớ thật kỹ. Hôm nay là Lục Lưu, cho nên nàng không có chuyện gì, nhưng nếu là lần tới không phải Lục Lưu, đổi lại là người bên ngoài, Tam ca nàng làm sao bảo hộ nàng? Tam ca đối với nàng xác thực là thương yêu chiều chuộng, chỉ là tính tình quá mức kích động mà thôi.

Giang Diệu trong lòng thấy thoải mái, đối với thiếu niên bên cạnh cũng nhiều hơn mấy phần hảo cảm. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, luôn cảm thấy đời này Lục Lưu có chút kỳ quái, nhưng đời trước nàng cùng Lục Lưu tiếp xúc quá ít, một chốc cũng không nói lên được là kỳ quái chỗ nào. Nàng nhìn hắn một lúc, hắn dường như là cảm giác được nàng đang nhìn hắn liền nghiêng đầu cũng liếc nhìn nàng một chút.

Giang Diệu có chút chột dạ, nhanh chóng chuyển mắt ra chỗ khác, sau đó nhìn thấy mấy miếng bánh ngọt trên bàn, nàng vươn tay cầm một khối đậu phụ hoàng cắn một miếng.

Đậu phụ hoàng mềm mại thanh mát, hương vị cũng không tệ, nhưng Giang Diệu đã ăn quen bánh ngọt của đầu bếp trong Trấn Quốc Công phủ làm riêng cho nàng, nên đậu phụ hoàng này đúng là có chút không hợp khẩu vị. Giang Diệu xưa nay sẽ không miễn cưỡng mình làm việc mình không thích, nên nàng chỉ cắn một miếng cảm thấy không thích, liền đặt ở một bên không ăn nữa.

Ước chừng quá hai khắc chung, xe ngựa ngừng lại.

Giang Diệu giơ tay lên vén màn lên nhìn nhìn ba chữ lớn “Tửu Bạch lâu”, mới biết nơi này là nơi nào. Tửu Bạch lâu trang hoàng diễm lệ tinh xảo, là một trong những tửu lâu lớn nhất trong kinh thành mà các quan to, quý tộc thường hay lui tới, dù Giang Diệu không thường xuất môn, nhưng cũng đã tới vài lần.

Nhưng mà nếu Lục Lưu hẹn người, vì sao đưa nàng mang đến? Khoảng cách Thập nhất hoàng tử đăng cơ còn có hai năm, Lục Lưu ngày sau quyền khuynh triều chính, bây giờ tuổi như vậy, có một số việc, khẳng định đã bắt tay vào chuẩn bị. Hắn muốn gặp người, không cần thiết đem nàng theo. Tuy nói nàng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã sáu tuổi, hắn liền không sợ nàng nghe xong đi ăn nói linh tinh sao?

Giang Diệu thấy hắn lại muốn động thủ ôm nàng, nàng vội vàng lắc lắc đầu nhỏ nói: “Chính muội có thể đi.”

Tay Lục Lưu đưa ra dừng một chút, không lên tiếng, sau đó xoay người xuống xe ngựa.

Giang Diệu đi tới bên ngoài, thấy Lục Lưu lẳng lặng đứng bên cạnh xe ngựa đợi nàng, nàng cúi đầu nhìn xuống, phía dưới không có mã đắng.

Xe ngựa quá cao, không có mã đắng, nàng nhỏ nhắn chân ngắn, căn bản không có cách nào tự xuống, nàng liếc mắt nhìn Lục Lưu, muốn nhờ hắn giúp mình nhưng mà lại nhớ vừa nãy mình đã nói tự xuống. Sau một hồi rối rắm không biết nên làm thế nào, thì một đôi cánh tay mạnh mẽ vươn ra đem nàng ôm xuống.

Lục Lưu ôm người nhẹ nhàng đem để xuống dưới đất, nắm bàn tay mập mập của nàng tiến vào Bạch Tửu lâu. Dường như đã có người đang đợi, Lục Lưu trực tiếp lên lầu hai, hướng về cuối hành lang, đi đến Nhã gian cuối cũng.

Nhã gian này trang trí trang nhã tinh tế nhưng không kém phần sang trọng, thật xứng với cái tên Nhã gian. Bên trong là hai tiểu thiếu niên chín tuổi đang ngồi cạnh bàn. Một trong số đó là thiếu niên mặc áo choàng xanh biếc cổ tròn, đầu đội ngọc quan, môi hồng răng trắng, đặc biệt nãh nhặn tuấn tú; một người khác lại là một thân cẩm bào màu tín đậm, dung mạo cùng với lục bào thiếu niên giống nhau đến bảy tám phần, nhưng nhìn thanh tú hơn một chút, đây chính là Cửu công chúa Lục Dục Tú giả nam trang, mà lục bào tiểu thiếu niên kia là đệ đệ long phượng thai với Cửu công chúa - Thập nhất hoàng tử Lục Tử Hằng.

Còn trẻ nên thường không có kiên trì, hiện nay đợi hai khắc chung, Thập nhất hoàng tử liền hơi không kiên nhẫn, một tay chống cằm, một tay thưởng thức chén trà trước mặt, còn buồn chán đem bánh đậu xanh trong đĩa xếp trồng lên nhau, trồng lên thật cao như trụ kình thiên, vững vững vàng vàng.

Nghe được âm thanh Lục Lưu tiến vào, Thập nhất hoàng tử liền đứng dậy, sắc mặt cung kính nhìn Lục Lưu, giọng điệu hưng phấn nói: “Đường huynh đã tới.”

Nói xong, hắn mới phát hiện trong tay Lục Lưu đang nắm tay một tiểu nữ oa trắng trẻo ngây ngơ, dáng dáp cực kì xinh đẹp tinh xảo.

Thập nhất hoàng tử cười cười, “Hắc” một tiếng nói:

”Hôm nay huynh còn mang theo tiểu nương tử...”