💋 edit: Phương Moe💋
Đảo mắt một cái liền đến tháng bốn.
Ngày hôm đó Giang Diệu ngồi ở trên giường nhỏ bên cửa sổ đọc thư từ kinh thành gửi đến.
Hứa ma ma nở nụ cười tràn trề bưng đĩa hoa quả mới cắt đem vào, thấy Vương phi nhà mình cười đến hài lòng bèn hỏi:
“Vương phi, kinh thành lại truyền đến tin tức tốt sao?”
Giang Diệu đọc thư, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đẫy đà, nàng gật đầu:
“Đúng vậy, Tam tẩu của ta mang thai.”
“… Vậy thì đúng là chuyện đại hỉ nha.” Hứa ma ma phụ họa nói.
Giang Diệu cười cười. Tam ca nàng và Tam tẩu thành thân cũng được một năm, bởi vì Đại tẩu của nàng sinh được một nhi tử mập mạp, còn Nhị tẩu sinh được một nữ nhi bảo bối nên Tam tẩu mới không cần phải vội vàng sinh con. Nhưng mang thai tóm lại là chuyện vui.
Giang Diệu cầm giấy viết thư trong tay đặt ở một bên, nghiêng đầu nhìn hoa hồng ngoài cửa sổ dưới ánh mặt trời chói chang, nghĩ nghĩ chính mình cùng Lục Lưu thành thân cũng gần một năm rồi… Nàng vừa cười vừa sờ sờ cái bụng của mình, tiểu tử bên trong nghịch ngợm đá mấy lần. Giang Diệu vui vẻ nói:
“Hứa ma ma, nó lại đá ta.”
Hứa ma ma nhìn tiểu Vương phi mặc một thân bối tử rộng rãi màu hồng hoa lựu, những chỗ khác đúng là không mập lên, chỉ có khuôn mặt nhỏ thì đầy đặn hơn, cái bụng thì to lên. Dáng dấp này nhìn vẫn còn có chút tính trẻ con đấy.
Hứa ma ma nói:
“Tiểu Thế tử này nghịch ngợm, sinh ra nhất định là người hoạt bát khỏe mạnh.”
Tiểu Thế tử…
Giang Diệu nhíu nhíu mày lại. Nàng tất nhiên hiểu được gia đình giàu có đa số đều yêu thích nhi tử, hơn nữa Lục Lưu cũng cần có một nhi tử để thừa kế tước vị. Nhưng nàng xuất thân từ Trấn Quốc Công phủ, Trấn Quốc Công phủ không giống như những gia đình giàu có khác, bởi vì nam hài tử quá nhiều nên mọi người đều yêu thích tiểu nữ oa. Ngay cả nàng từ nhỏ đã có kinh nghiệm được cả nhà sủng ái trong lòng bàn tay nên nàng cảm thấy nếu là nữ oa thì có thể nhận được nhiều sủng ái, hơn nữa…. nhìn dáng vẻ Lục Lưu dường như cũng là yêu thích tiểu nữ oa.
Giang Diệu nghĩ một chút, cảm thấy thật do dự giữa nam hài và nữ oa. Nàng thầm thán: thảo nào mọi người đều coi long phượng thai như chân quý, nếu một hơi sinh được long phượng song toàn thì chuyện này đúng là tuyệt vời.
Giang Diệu nâng cái bụng lớn, nếu như nàng có thể sinh được một trai một gái, vậy đến thời điểm xuất môn làm khách thì Lục Lưu ôm một hài tử và nàng ôm một hài tử…. nghĩ đến đã thấy rất oai phong nha.
Bởi vậy Giang Diệu đang ôm bụng liền hỏi Hứa ma ma:
“Tên tiểu tử này nghịch ngợm như thế, Hứa ma ma có cảm thấy… có thể có hai đứa hay không?”
Hai đứa?
Hứa ma ma cười. Bà tuy rằng cũng muốn tiểu Vương phi một hơi sinh hai, nhưng loại chuyện này không phải tùy tùy tiện tiện muốn là có thể sinh? Hứa ma ma nhìn nhìn cái bụng tiểu Vương phi rồi nói:
“Năm đó thời điểm Quốc Công phu nhân mang thai ba vị công tử thì cái bụng kia phải nói là to đến đáng sợ. Vương phi…. bụng Vương phi cũng chỉ gần bằng thời điểm Quốc Công phu nhân mang thai….”
Lời này chính là uyển chuyển nhắc nhở trong bụng Giang Diệu chỉ có một tiểu tử mà thôi.
Giang Diệu bĩu môi. Nương của nàng xác thực lợi hại, một hơi sinh ba nhi tử làm các phu nhân trong kinh thành không biết có bao nhiêu ước ao. Nhưng mẫu thân nàng lợi hại như thế, nàng thân là nữ nhi của mẫu thân thì một hơi sinh hai hài tử là điều có thể chứ?
Bởi vậy Giang Diệu càng ngóng trông mình có thể sinh được hai cái tiểu gia hoả trắng trẻo mập mạp….
Đang nói chuyện thì Giang Diệu nghe nha hoàn báo Lục Lưu đã trở về, nàng liền đứng dậy đi ra bên ngoài.
Lục Lưu đi vào thì đã thấy tiểu thê tử của mình ôm cái bụng lớn đi về phía hắn, thần sắc Lục Lưu lập tức căng thẳng, hắn nhanh chóng tiến lên đem người đỡ lấy rồi ôn nhu trách móc:
“Nàng đi ra đây làm cái gì? Mau mau ngồi xuống.”
Giang Diệu nở nụ cười sang sảng không thèm để ý chút nào, nói:
“Chàng yên tâm đi, sáng nay thiếp còn đi dạo hai vòng sân đấy. Hứa ma ma còn không đi nhanh bằng thiếp đâu…”
Thân thể nàng khoẻ mạnh, mang thai hài tử lại ăn uống thoả đáng nên hiện nay gò má được nuôi đến hồng hào, nhìn cũng chỉ thoáng đẫy đà lên chứ không giống như mấy phụ nhân bình thường đều bị mập mạp khi mang thai.
Nghĩ tới lần trước Nhị tẩu khóc lóc mách với nàng là bị Nhị ca nàng nuôi thành bà mập, sinh xong hài tử vẫn còn không có gầy trở lại nên Nhị tẩu sợ sẽ bị Nhị ca gét bỏ các kiểu… nghĩ đến là nàng lại cảm thấy buồn cười.
Nàng cũng sợ bản thân mình quá béo nên ngày sau sẽ khó giảm cân, thế nên nàng cũng không dám ăn uống thoả thuê, cũng không dám chỉ ngồi một chỗ, hơn nữa đại phu cũng bảo phải thường xuyên hoạt động gân cốt một chút thì mới tốt cho hài tử trong bụng.
Sau đó Giang Diệu đem mấy chuyện được viết trong thư gửi từ kinh thành kể cho Lục Lưu nghe.
Lục Lưu nghe rất là chăm chú. Cuối cùng, Giang Diệu mới vuốt cái bụng to như quả dưa hấu của mình hỏi Lục Lưu là có thể có hai đứa hay không?
Lục Lưu nghe xong cũng chậm rãi nói:
“Làm gì có chuyện đấy.”
Giang Diệu bĩu môi lườm hắn.
Được rồi… nàng không đoán mò nữa.
Rồi Giang Diệu tựa vào người Lục Lưu ngửi một cái, trêu ghẹo:
“Hôm nay Lê tướng quân không rủ chàng đi uống rượu sao?”
Lục Lưu cười cười xoa đầu thê tử:
“Còn tức giận?”
Giang Diệu lầm bầm:
“Thiếp thân mới không dễ giận như vậy đâu. Vương gia nếu yêu thích những ca cơ giỏi ca múa kia thì mời Vương gia cứ việc đi thưởng thức kỹ thuật nhảy múa cao siêu của bọn họ. Ngược lại thiếp thân lại không có sở trường này, sợ là không thoả mãn được Vương gia!!!!”
Xem kìa… vật nhỏ của hắn ngoài miệng thì nói mình không hẹp hòi vậy mà hắn lại ngửi thấy mùi chua bay khắp phòng rồi.
Nhưng Lục Lưu nghe xong lại nở nụ cười ấm áp.
Lần trước Lê Tùng nhất thời cao hứng liền lôi kéo hắn đi uống rượu. Nam tử trong quân doanh đều là ngũ đại tam thô, trong ngày thường ở trên chiến trường chém chém giết giết, tháng ngày rất là gian khổ. Thật vất vả mới có chút thời gian rảnh rỗi nên bọn họ mới muốn hưởng thụ một chút.
Mà Lê Tùng kia cũng không phải là loại háo sắc, nhưng hắn đã hai mươi lăm mà còn chưa cưới vợ nên lúc này cũng chỉ muốn thêm chút thức ăn mặn mà thôi.
Lục Lưu thưởng thức những tướng sĩ này mà hắn đối với Lê Tùng cũng là coi trọng.. Lục Lưu ôm bả vai thê tử nói:
“Đều nói rồi, lần trước ta chỉ đi uống có chút rượu.”
Giang Diệu cảm thấy sau khi mình mang thai thì có chút lo được lo mất. Chỉ là —— mẫu thân nàng mỗi tháng gởi thư đến đây ngoại trừ quan tâm nàng thì cũng vô tình hay cố ý hỏi qua mấy chuyện liên quan đến phương diện kia của Lục Lưu. Nói thật, nàng rõ ràng là thê tử thì không nên để hắn nhịn lâu như thế, nhưng nàng thực sự không có cách nào chia hắn cho nữ nhân khác, một đầu ngón tay cũng không chịu, một sợi tóc cũng càng không.
Hơn nữa trước kia Lục Lưu cũng nói cả đời này chỉ có một nữ nhân, một thê tử là nàng.
Giang Diệu cười hì hì không nói tiếp chuyện này, nàng chỉ sờ sờ cái bụng rồi hướng về phía Lục Lưu mềm giọng nũng nịu:
“Vừa nãy hài tử lại đá thiếp.”
Mặt mày Lục Lưu ôn hoà, giơ tay cẩn thận từng li từng tý xoa cái bụng căng tròn của thê tử, nghĩ đến hài tử bên trong sắp sửa đòi ra khiến trong lòng Lục Lưu càng trở nên mềm mại lên.
“Đến khi tiểu tử này sinh ra, ta sẽ cẩn thận giáo huấn một chút.”
Giang Diệu cười cười nói được. Nhưng hai người đều coi hài tử này như bảo bối, mấy hôm nữa sau khi sinh ra thì sợ là thương yêu còn không kịp, làm sao có thể nỡ lòng giáo huấn đây.
Chợt nhớ ra chuyện gì đo, Giang Diệu “a” một tiếng rồi nói:
“Đúng rồi, vừa nãy có cả thư của Hoàng thượng gửi đến cho chàng…”
Nói xong Giang Diệu liền để Hứa ma ma cầm tới. Nàng đem thư đưa cho Lục Lưu:
“Chàng xem trước đi. Thiếp khát nước, thiếp đi uống nước đã.”
Lục Lưu “Ân” một tiếng, nhìn thê tử được Hứa ma ma đỡ đến phía bàn để uống nước rồi hắn mới tự mình mở phong thư này ra xem.
Sau khi xem xong thì lông mày Lục Lưu quấn chặt mấy phần, đối đầu với ánh mắt ân cần của thê tử thì Lục Lưu mới nhếch miệng lên nói:
“Nàng yên tâm, kinh thành mọi chuyện đều tốt.”
Lục Lưu đã nói tốt vậy mọi chuyện chính là tốt.
Chỉ là ——
Động tác Giang Diệu nâng chén trà liền sững sờ, tâm trạng hơi nhớ nhung mẫu thân của nàng. Có điều… Vào lúc này nàng đang mang thai, sau khi sinh xong thì hài tử vẫn còn nhỏ nên sẽ không chịu nổi bôn ba, sợ là trong một khoảng thời gian ngắn không thể trở lại kinh thành.
Còn Cảnh Huệ đế kia vốn mọi chuyện đều dựa dẫm vào Lục Lưu, hồi đó vừa tới Dân Châu thì thường xuyên gửi thư đến. Còn bây giờ… đúng là dần dần ít hẳn đi.
Giang Diệu chỉ mong Cảnh Huệ đế không phải là người hồ đồ, mà hãy cố gắng làm một Hoàng đế tốt và đối xử tử tế với Tuyền tỷ tỷ cùng tiểu Hoàng tử.
(๑>◡<๑)
Bảo Lục một thân bích lục mới vừa giúp Vương phi nhà mình đi mua mứt hoa quả trở về.
Từ lúc Vương phi mang thai thì rất thích ăn mấy thứ đồ chua ngọt. Mà ở cạnh bến thuyền Lan Cửu có một tiểu điếm bán mứt hoa quả, bề ngoài nhìn tuy đơn giản nhưng có một lần Đường tiểu thư mang mứt hoa quả này đến cho Vương phi, Vương phi ăn xong khen không dứt miệng, sau đó Vương phi thường sai nàng đi đến tiểu điếm đó để mua và hôm nay cũng là như thế.
Bảo Lục là đại nha hoàn bên người Vương phi thế nên hạ nhân trong phủ tự nhiên cũng kính nàng.
Thí dụ như lúc này, nàng đang bước vào cửa thì mấy người thị vệ lưng hùm vai gấu, hung thần ác sát canh giữ ở cửa nhìn thấy nàng cũng cung cung kính kinh gọi một câu:
“Bảo Lục cô nương.”
Bảo Lục gật đầu rồi chuẩn bị đi vào, nàng nghiêng đầu sang bên thì chợt thấy ở phía đầu đường bên kia có một nam tử cao to khôi ngô hướng về phía bên này đi tới, lúc này Bảo Lục liền thu lại ý cười, tức giận đi về phía hắn nói:
“Lê tướng quân, Tuyên Vương phủ chúng ta không hoan nghênh ngươi.”
Đổi lại là một nha hoàn tầm thường thì làm sao dám cùng Lê Tùng hô to gọi nhỏ như vậy? Dù sao Lê Tùng chính là võ tướng hàng tứ phẩm đấy nha.
Nhưng Lê Tùng biết tiểu nha hoàn này không đơn giản. Tuyên Vương phủ này trên danh nghĩa thì là Tuyên Vương làm chủ, nhưng hắn đã thấy qua dáng vẻ Tuyên Vương đối với tiểu tức phụ yểu điệu thật sự là sủng đến mức quá là quá đáng.
Lê Tùng kính nể vị Tuyên Vương này chính là vì Tuyên Vương bị điều đến loại địa phương nhỏ như Dân Châu mà vẫn có thể vui mừng, nửa điểm không oán hận Cảnh Huệ đế quá mức vô tình, hơn nữa cũng không vội vã đem người trở về kinh thành.
Điệu bộ này đâu phải là điều đến nhậm chức? Nói là cho về Dân Châu dưỡng lão còn tạm được.
Mà Lê Tùng thấy Tuyên Vương phi mới kỳ thực là đương gia của Tuyên Vương phủ, vậy hắn càng không thể đắc tội tiểu nha hoàn bên người Vương phi.
Lê Tùng xem xét nhìn vị tiểu nha hoàn này, thấy nàng nhỏ nhắn đẫy đà, gò má tròn tròn hồng hào giống như quả táo chín, ngũ quan tuy không thể nói là rất tinh xảo nhưng đôi mắt kia lại trong veo, linh động sáng ngời. Hiện nay rõ ràng là muốn làm ra vẻ hung thần ác sát mà bộ dáng nàng lại quá nhỏ bé khiến người ta sinh ra mấy phần hứng thú muốn đùa giỡn.
Nhưng vào lúc này Lê Tùng cũng không dám đùa giỡn nàng.
Lê Tùng cười làm lành nói:
“Bảo Lục cô nương, Lê mỗ không biết khi nào thì đã đắc tội cô nương.”
Bảo Lục chống nạnh, nghĩ tới Vương gia nhà nàng luôn giữ mình trong sạch mà lại bị cái vị tướng quân sắc đảm bao thiên (*) này lừa gạt đến loại địa phương đó. May mà Vương gia không có làm cái gì, nếu thật sự có chuyện thì chẳng phải sẽ làm Vương phi thương tâm chết rồi.
————
(*) Sắc đảm bao thiên: nghĩa là háo sắc bằng trời.
————
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn chăm sóc bên cạnh Vương phi, nàng hiểu được mang thai có bao nhiêu cực khổ nên Vương gia cũng không thể làm chuyện gì khiến Vương phi thương tâm.
Còn có trước đây nữa, đang yên đang lành thì bởi vì hắn mà làm Vương gia suýt chút nữa thì mất mạng…. nói như thế nào thì vị Lê Tùng này chính là cái đồ sao chổi.
Giọng điệu Bảo Lục lạnh nhạt nói:
“Vương gia nhà chúng ta mà ở cùng ngươi lâu thì sẽ bị ngươi tiêm nhiễm thói xấu.”
Vương gia nhà nàng là nam nhân tốt như vậy, làm sao có thể để cho vị tướng quân ngũ đại tam thô này bôi xấu đây.
Chuyện này không được!
Lời nói của tiểu nha hoàn này…. làm Lê Tùng nghe xong muốn bật cười, nhưng đứng chắn trước cửa nói chuyện thì cũng kỳ cục, thế là hắn liền trực tiếp lôi kéo nàng tới phía rừng cây ở đằng sau.
Bảo Lục giật mình nhưng cuối cùng vẫn đi theo hắn, đến chỗ rừng cây thì đôi mắt hạnh mới trừng hắn, nói:
“Thả ta ra.”
Lê Tùng cũng không có ý tứ gì khác, hắn chỉ không muốn để cho tiểu nha hoàn vô tri này hiểu lầm mình mà thôi.
Hắn đem người buông ra rồi ôn tồn nói:
“Vương gia nhà ngươi lớn như thế làm sao có khả năng bị ta làm nhiễm thói xấu? Lại nói hồi đó hắn cũng chỉ uống có hai chén rượu thôi, làm gì có chuyện nào khác? Còn cái loại địa phương đó…”
Lê Tùng dừng một chút, nhìn tư thái tiểu nha hoàn trước mặt đúng là có mấy phần mùi vị nữ nhân, hắn nhẹ giọng lại nói:
“Ngươi không phải nam tử thì làm sao biết được sự tình phương diện kia của nam tử… nếu ta mà có tức phụ thì ta còn muốn nữ nhân khác làm gì? Bảo Lục cô nương, ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Nam tử đi ra từ quân doanh tự nhiên da mặt dày hơn so với nam tử bình thường, huống hồ Lê Tùng lại xuất thân hương dã, mấy lời thoại kia vẫn luôn treo ở bên mép, Bảo Lục là tiểu nha hoàn đơn thuần thì sao có thể là đối thủ của hắn?
Lúc này nàng bị nói đến mức mặt đỏ tới mang tai. Nàng tuy chưa gả cho người nhưng ở bên hầu hạ Vương gia và Vương phi nên nàng cũng hiểu được chút chuyện phu thê, vì thế mà nàng rõ ràng lời này của Lê Tùng là có ý gì… nhưng hắn lại dám nói chuyện này với nàng!
Bảo Lục giận dữ và xấu hổ, vốn khuôn mặt hồng hào như trái táo nhỏ thì bây giờ bị tức đến đỏ bừng, nàng nhấc chân mạnh mẽ đạp một cái lên mu bàn chân hắn, mắng:
“Hạ lưu! Chính là không cho phép ngươi tiếp cận Vương gia!”
Đang yên đang lành giải thích, tại sao lại bị nói hạ lưu? Hơn nữa hắn cũng chỉ nhìn mấy ca kĩ kia múa thôi, chứ đâu có làm gì…
Lê Tùng bị dẵm đến đau, thấy nàng không nói lý vậy thì hắn sẽ hạ lưu cho nàng xem, ngay sau đó Lê Tùng liền vươn tay bóp một cái lên cái mông tròn tròn mềm mại của nàng và nói:
“Đây mới gọi là hạ lưu…”
Bảo Lục bị doạ ngây cả người.
Đến khi phản ứng lại thì đôi mắt mới rưng rưng:
“Ngươi ngươi ngươi…”
Ngươi nửa ngày cũng không thành câu, cuối cùng nàng liền ủy khuất:
“Ta đi nói cho Vương phi!”
Dáng vẻ Lê Tùng cà lơ phất phơ, nói:
“Được đó, đến thời điểm đó ta liền cầu Vương phi đem nhà ngươi gả cho ta… Ta đang cần tức phụ đấy, Lê gia chúng ta cưới vợ không xem mặt, không nhìn thân phận. Quan trọng nhất chính là có thể sinh được nhi tử…”
Nói xong hắn liền giơ cái tay vừa sờ mông nàng lên cười cợt tiếp tục nói:
“Mông ngươi rất lớn, sinh cho ta một đống nhi tử mập mạp cũng không thành vấn đề.”
Bảo Lục quả thực ngượng chết rồi, trong lòng đem hắn mắng chửi hàng trăm ngàn lần rồi xoay nhanh chóng trở về Tuyên Vương phủ.
Lê Tùng tiện tay bẻ một cành liễu ngậm ở miệng, trông đúng là dáng dấp một công tử bột chính hiệu.
Hắn nhìn người đang chạy phía xa xa, nghĩ tới tiểu nha hoàn kia mặt đỏ đến mang tai thì cảm thấy rất thích thú.
Thôi, hôm nay hắn không đi vào nữa. Chờ Tuyên Vương sợ vợ kia tự mình đến tìm hắn vậy.
Lê Tùng giơ tay đem cành liễu trong miệng vứt đi, hắn nhìn nhìn bàn tay thô của mình, thầm nghĩ: cái mông nhỏ kia bóp thật mềm.
Có điều…
Tiểu cô nương thời đại này chính là da mặt mỏng nên chắc chắn nghe không hiểu là hắn đang khen nàng đâu.