Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 112: Đợi hai năm




💋 edit: Phương Moe 💋

Giang Diệu ra ngoài ngắm hoa chỉ là lý do, hôm nay Vệ Bảo Linh tìm đến Trưởng công chúa, chắc chắn không đơn thuần là chỉ nhìn Trưởng công chúa xuất giá, mà là muốn tóm lấy cơ hội này, hy vọng có thể để Cảnh Huệ đế hồi tâm chuyển ý.

Có điều, nếu Vệ Bảo Linh tìm đến Trưởng công chúa thì sợ là ở nơi Cảnh Huệ đế đã chắc như đóng đinh rồi. Cũng đúng thôi, lần này hạ chỉ tứ hôn cũng không phải là trò đùa, nếu Cảnh Huệ đế đem ý chỉ thu hồi, sau đó lại đem Vệ Bảo Linh nhét vào hậu cung, sợ là trong triều đình sẽ nổi lên chê trách.

Giang Diệu cúi đầu nhìn hoa trong vườn nở rộ, có chút xuất thần, chờ đến khi kêu vài tiếng Bảo Cân mà không có động tĩnh, lúc này tâm trạng nàng mới “Lộp độp” một tiếng.

Nàng xoay người, nhìn trước mặt nam tử dáng dấp như ngọc, bèn thở phào nhẹ nhõm, bất mãn tả oán nói:

“Làm sao chàng đến cũng không lên tiếng hả?”

Hơn nữa, hai nha hoàn kia của nàng cũng không biết đi đâu.

Lục Lưu đã để ý thấy nàng từ xa, nhìn nàng lẳng lặng đứng ở trong vườn hoa, hôm nay dự tiệc mừng, nàng mặc một thân xuân sam mềm mại màu đỏ, nơi cổ áo cùng ống tay thêu lá sen tinh xảo, trước ngực cũng thêu đoá hoa mẫu đơn nở rộ.

Nhìn lên búi tóc hôm nay mà nàng chải, Lục Lưu mới ngẩn người.

Sau khi nàng cập kê thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng.

Lúc trước hắn đối với nàng tuy rằng có tâm tư, nhưng mỗi lần nhìn nàng chải lên hai búi tóc nữ đồng, cùng với lúc ôm nàng vào trong ngực vẫn là tiểu thân thể ngây ngô, hắn luôn cảm thấy nàng vẫn còn là con nít.

Hiện tại…

Lục Lưu thoáng rũ mắt, liếc nhìn cái mông đang vểnh lên của tiểu cô nương được váy bao vây, hắn không nhịn được liền tiến lên đem người ôm vào trong lồng ngực, tay lớn vỗ vỗ sống lưng nàng.

Giang Diệu cuống lên, đây chính là trong vườn!

Nàng vội nói:

“Lục Lưu, chàng mau mau buông ta ra!”

Thấy hắn không buông, nàng liền nhanh chóng giẫm lên chân hắn, nhưng nàng vẫn chú ý đến lực đạo của mình, không dám giẫm mạnh vì sợ hắn bị đau.

Lục Lưu chỉ là ôm nàng, đúng là không có làm những chuyện khác, trong miệng cũng nhàn nhạt nói:

“Ta chỉ ôm một cái, không làm cái khác.”

Nàng tin. Cũng tin tưởng năng lực Lục Lưu sẽ không làm thanh danh của nàng bị hao tổn. Hơn nữa, nàng cũng rất nhớ hắn.

Ngày lễ cập kê, nàng biết hắn đến rồi, chỉ là không có cơ hội thấy hắn. Bây giờ nàng trang phục thật xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt của hắn, không phải là hư vinh muốn nhìn thấy kinh diễm trong mắt hắn sao?

Giang Diệu khóe miệng cong cong, đến khi nhận ra được tay nam nhân đang vuốt ve ở sống lưng nàng, thoáng di chuyển xuống dưới, tay to nâng hai quả mông của nàng xoa nắn, nàng mới đỏ mặt đến lợi hại.

Nam nhân này, đúng là háo sắc đến liều mạng.

Rất nhanh sau đó Giang Diệu liền biết Lục Lưu cũng không phải là háo sắc đến liều mạng, mà là hắn đã chuẩn bị trước rồi ôm cây đợi thỏ mà thôi.

Trong vườn này căn bản không có thị vệ canh gác, hiện nay hai nha hoàn thiếp thân của nàng cũng không biết bị hắn dùng cách gì tách ra, vị trí này giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Chóp mũi của nàng chạm vào vạt áo của hắn, hai người đến gần, có thể ngửi thấy được hơi thở của nhau, có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập lẫn nhau. Giống như đang làm chuyện xấu, Giang Diệu có chút chột dạ.

Vốn ôm một cái cũng đã đủ khác người rồi, vậy mà tay hắn còn giở trò xấu, Giang Diệu liền cáu kỉnh lập tức đem hắn đẩy ra.

Được voi đòi tiên, thật là có bản lĩnh lớn, hắn coi nàng là quả hồng mềm dễ nắm đây.

Mặt tiểu cô nương ửng đỏ, nũng nịu giận hờn hô tên của hắn. Lục Lưu nhận sai đúng là nhanh, nụ cười ôn hoà, lập tức nói:

“Được rồi, không động vào nàng vẫn không được sao?”

Nói thật hay, cứ như là nàng cố tình gây sự ý. Giang Diệu lườm hắn một cái, đột nhiên phát hiện hôm nay hắn áo mũ chỉnh tề, ăn mặc so với thường ngày khí thế hơn nhiều.

Cũng đúng, hắn từ nhỏ đã coi Trưởng công chúa là muội muội ruột, mà ngày hôm nay Trưởng công chúa xuất giá, vốn nên chọn một trong các thân huynh để đưa nàng xuất giá, nhưng Trưởng công chúa không chọn thân huynh, mà đem chuyện này giao cho đường ca là Lục Lưu.

Đủ thấy hai người này có tình cảm huynh muội thâm hậu.

Giang Diệu không muốn đơn độc cùng hắn ở một nơi, chỉ chăm chú ngắm hắn một lúc, sau đó nói: “Ta phải trở về.”

Thấy nàng đề phòng chính mình như vậy, Lục Lưu đúng là có chút thất bại. Hắn vốn nghĩ rằng, sau chuyện đêm trừ tịch kia, nàng đối với hắn sẽ thân cận hơn chút, trái lại nàng lại đề phòng hắn. Nàng tuy rằng không nói, nhưng hắn đại thể cũng có chút rõ ràng, hiện nay cũng không lập tức thả nàng đi, chỉ tiến lên hai bước, cúi đầu nhìn nàng:

“Chuyện đêm đó, là ta không đúng. Nàng mắng ta hạ lưu cũng tốt, vô liêm sỉ cũng được, chỉ là đừng tránh ta như thế, được không?”

Giang Diệu sững sờ nhìn hắn, không ngờ Lục Lưu là một đại nam nhân như thế, nhưng lại là người tinh tế như vậy, hơn nữa nàng nhận ra ngữ điệu xưng hô của hắn thay đổi, tâm trạng không khỏi có chút vui vẻ.

Giang Diệu tự nhận mình không phải là người quá cổ hủ, nhưng cô nương gia đối với chuyện như vậy, không có cách nào hào phóng được.

Nàng suy nghĩ một chút, nói:

“Không thể trách chàng… Chỉ là, ta sợ chàng sẽ xem nhẹ ta. Chúng ta… Chúng ta còn chưa có thành thân đâu.”

Chưa thành thân mà đã cùng nằm trên một chiếc giường. Nhưng khi đó nàng chỉ cảm thấy ngọt ngào lại kích thích, làm sao còn nghĩ nhiều như vậy? Có điều, cũng may… Không làm ra chuyện gì quá khác người.

Lục Lưu nắm được trọng điểm, nói:

“Vậy chúng ta liền sớm kết hôn một chút.”

Nghĩ đến đúng là hay nha.

Giang Diệu trợn mắt nhìn hắn một cái, nói:

“Chàng đợi thêm hai năm nữa đi.”

Nói xong, nàng giống như là lo lắng hắn muốn đánh mông nàng, nàng liền mau mau nhanh chân chạy mất.

Lục Lưu bị cử chỉ vô lại của nàng làm cho tức đến nở nụ cười. Nếu nàng chạy chậm một nhịp, thì hắn thật sự muốn đánh mông nàng một trận.

Hai năm….thế mà nàng cũng nói được.

(๑>◡<๑)(๑>◡<๑)

Trên đường trở lại Ngọc Minh cung, Bảo Cân cùng Bảo Lục liền đi ra.

Giang Diệu trách nói:

“Đi chỗ nào? Làm sao đều không nói với ta một tiếng?”

Hai nha hoàn nhìn thấy tiểu thư nhanh như vậy đã trở lại, hiểu được tiểu thư chỉ cùng Tuyên Vương nói mấy câu mà thôi, không có làm cái khác.

Bảo Lục chớp chớp mắt to tròn vo, khuôn mặt nhỏ êm dịu bưng ý cười, nói lầm bầm:

“Gặp phải Lục đại ca, rồi mấy câu nói, nên…”

Lục Hà nhã nhặn tuấn tú, nếu đổi thân xiêm y khác, lấy khí độ và tài ăn nói của hắn thì nói hắn là cậu ấm của quý tộc thế gia, cũng sẽ không có bất luận người nào hoài nghi.

Giang Diệu biết năng lực của Lục Hà, hai nha hoàn này đâu phải là đối thủ của hắn.

Huống hồ, bây giờ nàng cùng Lục Lưu lại định thân nên hai người này càng ngày càng ít lòng phòng bị.

Nghĩ đến mấy lời Lục Lưu mới nói, Giang Diệu cúi đầu nắm ngón tay, nhất thời lông mày nhíu nhíu.

Nàng thật không muốn kết hôn sớm như thế đâu.

(๑>◡<๑)

Tiến vào Ngọc Minh cung, nhìn thấy có cung tỳ Mặc Sinh, Giang Diệu biết đại để là Trang thái phi lại đây, nàng đi vào, quả thực thấy Trang thái phi đoan trang dịu dàng đứng bên cạnh Trưởng công chúa.

Mà bên cạnh Trang thái phi là Trần Ngưng Kiều của Trần phủ.

Thời điểm Trần Ngưng Kiều nhìn thấy Giang Diệu, trong con mắt liền lộ ra căm ghét, mới đầu nàng đối với Giang Diệu có ấn tượng rất tốt, nhưng hiện nay nàng không thể được toại nguyện lên làm Tuyên Vương phi, mà lại để tiểu nha đầu này nhanh chân đến trước, trong lòng Trần Ngưng Kiều tự nhiên không thoải mái.

Chỉ là cho dù không thoải mái như thế nào đi nữa thì cũng hết cách rồi, sau khi Lục Lưu cùng Giang Diệu định thân, Trang thái phi cũng tìm cho Trần Ngưng Kiều một mối hôn nhân tốt.

Trong lòng Trần Ngưng Kiều một ngàn một vạn lần không muốn, nhưng Tuyên Vương người ta đều đã định thân, mà rõ ràng đối với nàng là vô ý, nàng cũng không thể hết lần này đến lần khác bám lấy.

Giang Diệu tiến lên, dịu dàng hướng về Trang thái phi hành lễ.

Đôi mắt Trang thái phi mỉm cười, trên dưới đánh giá một phen, tán dương:

“Cô nương gia cập kê chính là không giống nhau, lúc trước nhìn còn có chút trẻ con, vào lúc này dáng ngọc yêu kiều, dường như là sau một đêm liền lớn lên rồi, Tuyên Vương này thật là có phúc lớn.”

Vào lúc này, Giang Diệu không cần nói, chỉ thoáng cúi đầu, làm ra bộ dáng cô nương gia ngượng ngùng liền được rồi.

Trang thái phi nhìn tiểu cô nương mỹ mạo trước mắt, lại xem xét nhìn người cháu gái này của nàng. Dáng dấp cháu gái xác thực không kém, nhưng nếu muốn so sánh cùng Giang Diệu này thì nhan sắc của cháu gái đúng là không đáng nhìn.

Dù sao, Giang Diệu này cũng là nữ nhi của Giang Chính Mậu cùng Kiều Uyển, cho dù kế thừa những nét bình thường nhất của hai người kia thì dung mạo Giang Diệu cũng không thể kém được, huống chi dung mạo của Giang Diệu còn trò giỏi hơn thầy.

Trưởng công chúa lúc này đang trang điểm mở miệng nói:

“Mẫu phi cũng đừng trêu ghẹo Diệu Diệu, Diệu Diệu da mặt mỏng, lại nói nữa là nàng sẽ ngượng ngùng muốn chết rồi.”

Có Trưởng công chúa che chở Giang Diệu nên Trang thái phi tự nhiên cũng không lại tiếp tục trêu ghẹo.

Giang Diệu thoáng liếc mắt hướng về Trưởng công chúa, nàng biết trong ngày thường Trưởng công chúa không thích son phấn, có lúc tham dự trường hợp trọng yếu, trang phục cũng chỉ long trọng hơn một chút, còn trên mặt thì không buồn trang điểm.

Nhưng hôm nay là ngày xuất giá, tập tục xuất giá của Đại Lương, tân nương tử xưa nay luôn là trang dung diễm lệ tinh xảo, nùng trang diễm mạt (*), phản chiếu qua gương có lúc ngay cả chính bản thân mình cũng đều không nhận ra.

Nhưng hôm nay nhìn trưởng công chúa trang dung rực rỡ, Giang Diệu cảm thấy sáng mắt lên, sinh ra một loại cảm giác kinh diễm.

———

(*) nùng trang diễm mạt: ý nói là khuôn mặt được thoa đậm phấn son.

———-

Nếu như thường ngày Trưởng công chúa có thể hơi tô điểm, tất nhiên cũng là cô nương thiên kiều bá mị (*).

Điều này làm cho Giang Diệu nhớ tới mẫu thân Vinh phi của Trưởng công chú. Có người nói dung mạo cùng tính tình Trưởng công chúa giống Vinh phi, Giang Diệu cũng nghĩ Vinh phi nếu không có nhan sắc khuynh thành thì lúc trước tiên đế cũng không tâm tâm niệm niệm đối với vị nữ tướng quân này, cho dù bẻ đi đôi cánh của Vinh phi, hắn cũng phải đưa nàng nhét vào hậu cung.

Tuy nhiên ý cười của Trang thái phi nhìn thì ôn hoà, thêm nữa tính tình nàng dịu dàng nhu nhược, tự nhiên khiến người ta sinh ra một loại cảm giác thân thiết. Chỉ là nếu nhìn lâu, liền có thể cảm nhận được phần thân thiết này kỳ thực là xa lánh. Giang Diệu nhớ tới lần trước Lục Lưu nói với nàng để cho nàng đề phòng Trang thái phi, hiển nhiên vị Trang thái phi này là người thâm tàng bất lộ (*). Có điều, có thể ở trong hoàng cung này trở thành người thắng cuối cùng, Trang thái phi tự nhiên cũng có bản lĩnh.

——

(*)

+ Thiên kiều bá mị: xinh đẹp quyến rũ.

+ Thâm tàng bất lộ: là chỉ người mưu kế ẩn sâu, có tài nhưng che đậy kỹ, không lộ năng lực ra ngoài cho người khác biết.