Cuối xuân anh đào nở
rộ, đem những quả anh đào bỏ vào trong chén, dưới một lớp sữa lên, thế
là được một chén anh đào thơm ngào ngạt mùi sữa.
Anh đào trộn sữa,
quả anh đào hồng như mã não, màu sữa sánh lại như tuyết trắng, hương vị
ngọt ngào thanh mát, đủ cả hương lẫn vị.
Nha hoàn mặc áo màu lục
bích, đầu chải hai búi tóc đang bưng điểm tâm vào phòng, chính là nha
hoàn Ngọc Trác hầu hạ Giang Diệu - cháu gái của phủ Trấn Quốc công.
Ngọc Trác đi vào, hướng về phía tiểu nữ nhi đang vùi đầu vào luyện chữ:
” Tiểu thư, nhà bếp đã chuẩn bị xong điểm tâm, tiểu thư nghỉ ngơi một chút rồi hãy luyện chữ, tránh cho tay đỡ nhức mỏi”
Tiểu nữ nhi đang ngồi sau chiếc bàn vuông ước chừng khoảng sáu tuổi, khuôn
mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo, chải hai búi tóc hình nụ hoa, trên tóc nàng
cài chiếc trâm vàng nạm châu, trước ngực là bím tóc nhỏ được tết thật
tinh xảo, đuôi tóc được buộc chuông nhỏ, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Trên cổ nàng còn đeo một chiếc vòng vàng, có hai đầu trạm trổ hoa văn
vẩy cá, phía dưới gắn liền với khoá trường mệnh Phúc Thọ. Mà trang phục
trên người tiểu nữ nhi là một bộ thêu hoa chất vải mềm mại, vô cùng tinh xảo.
Ngọc Trác là nha hoàn thiếp thân bên người Giang Diệu, đã ở bên hầu hạ gần hai năm, biết rằng tiểu thư nhà mình chỉ mặc tuỳ tiện
một bộ váy áo, giá trị cũng đủ cho một gia đình bình thường ăn được mấy
năm, đúng là không nói lên lời —— thực sự quý giá.
Ai cũng biết, phủ
Trấn Quốc Công dương thịnh âm suy, một phòng đều là nam nhân. Tiểu thư
là cháu gái duy nhất của phủ Trấn Quốc Công, vật lấy ít làm quý giá,
huống chi nàng lại là tiểu thư xinh đẹp, trắng nõn đáng yêu, thế nên
trên dưới đều được mọi người coi như bảo bối. Chỉ cần là thứ tiểu thư
yêu thích, không cần nói là quần áo đẹp đẽ, ngay cả nàng muốn mặt trăng
thì mọi người cũng sẽ tìm cách hái xuống cho nàng.
Theo quốc công phu nhân, chính là —— “Có một cháu gái như vậy, nếu mà không cưng chiều
nàng, chẳng lẽ lại đem núi vàng núi bạc đắp trên người mấy tên tiểu tử
thúi kia?”
Đôi tay trắng mịn nhỏ nhắn của Giang Diệu, cầm bút
với tư thế đoan chính, hoàn toàn không giống với tư thế của một tiểu nữ
nhi sáu tuổi. Nàng chính là tự biết thân thể sáu tuổi này quá mức suy
nhược, kém xa khi nàng mười ba tuổi cầm bút viết chữ lưu loát như nước
chảy mây trôi.
Giang Diệu nhìn chữ trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng
cảm thấy có chút ổn. Luyện liên tục suốt một tháng, so với lúc mới đầu
thì hiện tại như này là tốt lắm rồi.
Lúc này nghe được âm thanh của
Ngọc Trác, không giống như những đứa trẻ sáu tuổi khác khi nghe được đồ
ăn là hứng thú vui mừng, Giang Diệu đem bút đặt lên trên giá, sau nó
nàng chỉ thoáng ngẩng đầu, nhìn Ngọc Trác nói: “Để đấy đi”
Để đấy, ý tứ chính là không ăn sao??!!
Ngọc Trác nhíu mày, nhìn khuôn mặt khéo léo tinh xảo của tiểu thư nhà mình
mà thật đau lòng. Bình thường tiểu thư được cả gia đình yêu thương cưng
chiều, tuổi nhỏ như này phải mập mập mạp mạp mới đúng. Nhưng nhìn trước
mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn suy nhược tái nhợt, chỉ duy đôi mắt là to tròn lóng lánh nước, người không biết còn tưởng tiểu thư nhà nàng bị cha mẹ
ngược đãi.
Nhưng Ngọc Trác biết, tiểu thư từ lúc mới sinh ra đã ốm yếu, còn suýt chút nữa là chết non, may mà có phúc lớn nên mới bảo vệ
được cái mạng nhỏ.. Nàng từ trong bụng mẹ đã mang bệnh, vì thế thời
điểm những đứa trẻ khác đều ra ngoài chơi đùa thì nàng lẳng lặng ngồi
trong phòng. Mùa đông lạnh, nàng chỉ có thể cuộn mình trong thật nhiều
đồ không thể ra cửa.
Ngọc Trác đem chiếc khay màu hồng mạ vàng có hoa văn phú quý đặt lên mặt bàn, cẩn thận mang mấy thứ điểm tâm ngọt ra
Ngoại trừ anh đào trộn sữa thì còn hai đĩa bánh ngọt tinh xảo. Bánh ngọt này được làm bởi đầu bếp từ Thịnh Châu được Kiều Thị mời đến, vì nữ nhi nên tự nhiên cũng bỏ ra rất nhiều tâm tư. Bánh ngọt khéo léo đáng yêu, mỗi
lớp trắng nõn như tuyết, được tạo thành hình dáng con thỏ nhỏ, trông
thật sống động. Ở phía bên cạnh là bánh hoa hồng mà buổi sáng hôm nay
Kiều Thị cố ý sai người đi Diệu Vân Phong hái về, nên hương vị đặc biệt
thơm ngon, khi nuốt bánh vẫn còn lưu hương vị..
Giang Diệu nhìn bộ
dáng bị làm khó dễ của Ngọc Trác nên mới nể tình cầm khối bánh ngọt hình thỏ lên. Bánh ngọt mềm mại mà không dính, hương vị không tệ.
Ngọc Trác lúc này mới vui mừng, tiểu thư phải chịu ăn thì mới nhiều thịt,
nhưng rồi nghĩ đến điều gì đấy nên Ngọc Trác nói: “Tiểu thư, Tạ tiểu thư ở bên ngoài đợi nửa canh giờ, cho nàng đi vào sao?!”
Giang Diệu cầm bánh ngọt trong tay cắn một miếng, nói: “Không cần, bảo nàng đi đi”
Ngọc Trác hơi kinh ngạc. Bên ngoài không phải ai khác mà chính là muội muội
Tạ Nhân của Tạ di nương - thiếp của Tam gia phủ Trấn Quốc Công.
Trấn
Quốc Công phủ tổng cộng có Tam Phòng, ba vị gia đều là con vợ cả, đại
gia và nhị gia là phẩm hạnh đoan lương, quân tử khiêm tốn, tam gia xưa
nay công tử bột phong lưu, sớm ngày du sơn ngoạn thuỷ, thời điểm qua
Bình Châu, tình cờ gặp gỡ đại tiểu thư Tạ gia dòng dõi thư hương, nên đã suy nghĩ mọi biện pháp nạp đại tiểu thư Tạ gia vào cửa. Tạ di nương vào cửa sáu năm, cha mẹ ở Bình Châu bị bệnh chết, Tạ di nương đối với muội
muội chính là tuổi còn nhỏ nên đau lòng. Tam gia sủng ái Tạ di nương,
vì muốn Tạ di nương vui vẻ mà liền đem Tạ Nhân vào phủ chăm sóc.
Tạ
di nương tuy được sủng ái, nhưng cũng chỉ là thiếp, thế nên người của
phủ Trấn Quốc Công cũng không để muội muội của nàng ta là Tạ Nhân vào
mắt.
Tạ Nhân vừa vào phủ không lâu liền thành bạn của Giang Diệu
Từ đó, phủ Trấn Quốc Công ai dám nói xấu Tạ Nhân, Giang Diệu đều không
buông tha cho người đó. Đừng nhìn Giang Diệu chỉ là một đứa nhỏ sáu
tuổi, nhưng nàng cực kì thông tuệ, những thứ đã gặp qua sẽ không quên
được. Mặc dù thông tuệ nhưng thân thể lại ốm yếu. Hàng ngày cùng ba ca
ca của nàng luyện khí, nếu không vì thân thể ốm yếu này thì nàng đích
thực trở thành một tiểu Bá Vương.
Chỉ là từ lúc tiểu thư không cẩn
thận bị rơi xuống nước, phải nằm trên giường ròng rã suốt một tháng thì
thái độ đối với Tạ Nhân bỗng nhiên lạnh nhạt lên.
Tâm trạng Ngọc Trác nghi ngờ.
Theo lý thuyết, tiểu thư nhà mình tính tình thẳng thắn, nếu không thích Tạ
tiểu thư thì thời điểm nàng ta đến đã trực tiếp từ chối, chứ không lại
để nàng ta đợi nửa canh giờ rồi mới nói không gặp. Nhất định có nguyên
do.
Ngọc Trác không có hỏi nhiều, chỉ chậm rãi đi ra ngoài.
Ngọc Trác đi tới bên ngoài, thấy một tiểu nữ nhi mặc trang phục màu xanh biếc trông hơi cũ đang ngồi phía đằng kia.
Chính là Tạ Nhân..
Tạ gia là dòng dõi thư hương, Tạ Nhân tuy tuổi còn nhỏ nhưng cử chỉ đoan
trang, rất có phong thái thục nữ. Ngọc Trác nhìn vị Tạ tiểu thư này, hai mắt thật to, da dẻ trắng mịn, hồng hào thủy nộn, từ nhỏ đã là một mỹ
nhân.
Nhưng dù đẹp cũng không bằng tiểu thư nhà nàng. Nghĩ đến đây,
Ngọc Trác có chút tự hào, mẫu thân của tiểu thư là Kiều Thị, không những là hòn ngọc quý trên tay Thái phó mà Kiều Thị còn là mỹ nhân nổi tiếng
khắp kinh thành. Mà phụ thân của tiểu thư là con trưởng đích tôn của phủ Trấn Quốc Công - Giang Chính Mậu, ông cũng nổi tiếng về vẻ tuấn dật
khôi ngô. Có thể nói hôn nhân của hai người họ là được trời đất tác hợp.
Mà tiểu thư lại kế thừa toàn bộ ưu điểm của hai người họ. Sau này khi tiểu thư trưởng thành, thật không biết còn đẹp đến mức nào??!!
Ngọc Trác đem chính lời của tiểu thư nhà mình nói lại với Tạ Nhân.
Vai Tạ Nhân hơi run run.
Tạ Nhân tuy tuổi còn nhỏ, nhưng là hiểu quy củ cùng lễ phép, đối với nha
hoàn bên người Giang Diệu cũng là tôn trọng. Hiện nay nghe Ngọc Trác nói như vậy, nàng cũng chỉ kinh ngạc chứ không dám nói thêm gì. Tỷ tỷ nàng
được sủng ái nhưng bất quá cũng chỉ là thiếp, phía trên có vợ cả là
Thích thị trèn ép, tỷ tỷ nàng dù bị uỷ khuất cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng nàng không nhịn được thế nên mới phải nghĩ cách tạo mối quan hệ
tốt cùng Giang Diệu.
Tuổi nàng và tuổi Giang Diệu xấp xỉ nhau, mà
trong phủ Trấn Quốc Công vừa lúc không có tiểu cô nương nào khác, tất
nhiên đây là cơ hội không thể tốt hơn.
Nhưng hôm nay, Giang Diệu lại không để ý tới nàng..
Tạ Nhân trong lòng ảo não, nhưng cũng không dám đắc tội Giang Diệu, chỉ có thể yên lặng rời đi.
Ngọc Trác thở phào nhẹ nhõm, đi về hướng Giang Diệu bẩm báo: “Tiểu thư, Tạ
tiểu thư đi rồi.” Nàng đem món đồ chơi nhỏ mà trước khi đi Tạ Nhân đưa
đến, nói: “Đây là của Tạ tiểu thư đưa cho tiểu thư.” Là chiếc vòng cổ có hình con thỏ nhỏ cực tinh xảo, đáng yêu.
Giang Diệu không lên tiếng.
Ngọc Trác hiểu ý, liền đem chiếc vòng này cất đi.
Giang Diệu lẳng lặng nhìn Ngọc Trác đi ra ngoài.
Nàng chợt nhớ tới kiếp trước. Nàng đối với Tạ Nhân là chân thành, nhưng đến
cuối cùng chính nàng ta đưa nàng vào chỗ chết, lúc ấy nàng rõ ràng còn
sống mà nàng ta lại xui khiến Lục Hành Chu đem nàng ném vào giếng cạn,
dù chưa chết thì cũng phải chết.
Hồi đó, nàng mới mười sáu, mới vừa
đính hôn không lâu. Sau một tháng là thành thân. Chỉ là, mạng đều không
còn, lấy cái gì thành thân.
Có điều nàng cũng rõ ràng, Tạ Nhân của
hiện tại cũng không phải Tạ Nhân khi lớn lên, nếu nàng tìm Tạ Nhân của
hiện tại mà báo thù thì cũng không chút nào hả giận. Có thể trùng sinh
sống lại đời này, chính là trời cao ban ân, nàng không cần vì những
người không liên quan mà khiến bản thân không thoải mái. Những ngày
tháng này, nàng sẽ sống thật khoẻ mạnh, nhưng nếu Tạ Nhân muốn tới tìm
nàng chọc giận, nàng tất nhiên là cho nàng ta sống không bằng chết. Dù
sao phủ Trấn Quốc Công là địa bản của nàng, nếu chỉ một người nho nhỏ
như Tạ Nhân mà đối phó không được thì đúng là không có tiền đồ.
Chính lúc Giang Diệu đang sững sờ thì bên ngoài truyền đến hàng loạt âm thanh khiến gian phòng nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Sau đó là ba thiếu niên tuấn tú vô song hăng hái tiến vào.
Thiếu niên mặc cẩm bào màu thạch anh, đai lưng đeo ngọc bội cùng túi thơm,
miệng mỉm cười rực rỡ, bước đi như Lưu Tinh vội vã ở phía trước, như sợ
có ai phía sau đoạt mất.
Thiếu niên môi hồng răng trắng tiến về phía
bàn đọc sách của Giang Diệu, mang theo gương mặt tuấn tú cười đến rực
rỡ, giọng điệu hắn sủng nịnh kêu nàng: “Diệu Diệu.”
Nghe được tiếng nói quen thuộc này, vẻ mặt của nàng mới trở nên hồn nhiên vui vẻ như đứa trẻ sáu tuổi nên có.
Giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Diệu tràn đầy ý cười, hai núm đồng tiền hiện rõ trông cực kì đáng yêu.
Nàng khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ngước nhìn ba thiếu niên gương mặt tuấn tú
giống nhau như đúc, âm thanh vừa ngọt ngào mềm mại kêu lên: “ Đại ca,
Nhị ca, Tam ca.”