Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 93: Cô nương tốt của hắn




Phó Tranh rời kinh được vài ngày thì Duyên Xương Đế gọi Phó Chiêu về kinh thành. Ban đầu Phó Chiêu nghĩ Duyên Xương Đế chắc chắn sẽ giận dữ trách mắng rồi trừng phạt hắn, ai dè hoàng đế chỉ nói dăm ba câu và cho hắn lui xuống. Diễn biến này khiến Phó Chiêu hoang mang, thất ca lại vắng mặt làm hắn chẳng có người để hỏi. Thiếu niên lo âu lẫn sợ hãi, vì vậy hắn lén chuồn ra cung tìm Mai Như.

Lúc ấy Mai Như vừa tặng quà Đoan Ngọ cho Bình Dương tiên sinh và chuẩn bị về phủ. Nàng rất bất ngờ khi thấy Phó Chiêu, “Không phải điện hạ đang ở An Châu sao?”

“Ta bại trận.” Phó Chiêu ủ rũ cúi đầu, hắn thấy quá mất mặt.

Cuộc chiến này thật sự gian nan; nghe đâu mấy ngày trước lại có vô vàn người thương vong, tổn thất về người liên tục tăng cao. Mai Như hoảng hốt thở hắt ra, nàng khuyên nhủ, “Điện hạ đã về kinh thì đừng nghĩ nhiều nữa.”

Phó Chiêu rầu rĩ nói, “Thất ca đi thay ta.” Hắn nhắc tới Phó Tranh làm Mai Như im bặt. Phó Chiêu luôn nhíu mày mỗi lần nghĩ đến cuộc chiến cam go kia, hắn lo lắng thổ lộ, “Tuần Tuần, ta lo cho thất ca lắm.”

Phó Tranh sẽ không sao, Mai Như nghĩ vậy nhưng vẫn trấn an Phó Chiêu, “Yến Vương điện hạ ở hiền gặp lành, ngài ấy nhất định sẽ thắng trận trở về.”

Phó Chiêu nghe nàng nói mà cũng chẳng yên tâm hơn là bao, hắn vừa lo sốt vó vừa nghiến răng nghiến lợi, “Lần này thái tử quyết chơi xấu. Đầu tiên gã tố cáo với phụ hoàng để đổ oan cho thất ca, sau đấy bắt thất ca mang binh đến dọn dẹp đống hổ lốn! Nhưng đảm bảo thái tử vẫn muốn ngáng chân thất ca, tình cảnh hiện tại của thất ca đầy nguy cơ…” Nói đến đây, Phó Chiêu khổ sở than, “Thất ca sẽ chả được tính công nếu thắng trận, nhưng nếu thua thì thất ca sẽ chật vật gấp bội.”

Hắn vừa nói xong là hai người đều lặng thinh.

Phó Chiêu trầm mặc rất lâu mới thở dài thườn thượt, “Tuần Tuần không biết chứ cuộc chiến này khó thắng lắm. Bây giờ ta chẳng cầu mong gì nhiều, chỉ mong thất ca bình an trở về.” Hắn càng nói càng khổ sở.

Sắc mặt Mai Như thoáng đông cứng.

Kỳ thật nàng biết cuộc chiến này khó thắng. Kỵ binh của quân địch nức tiếng dũng mãnh thiện chiến. Ngay cả trong kiếp trước, Phó Tranh phải mất mấy năm để chậm rãi xâm chiếm Bắc Liêu. Hiện nay hành động gấp gáp vậy thì sao đủ thời gian? Song Phó Tranh sẽ không sao. Mai Như biết rõ điều đó. Bất kể tình hình nguy hiểm cỡ nào thì hắn vẫn an toàn quay về, kiếp trước cũng thế còn gì?

Hồi lâu sau, Mai Như thở dài rồi cam đoan, “Yến Vương điện hạ sẽ bình an vô sự.”

Oo———oOo———oΟ

Đúng như Phó Chiêu dự đoán, tình hình thất ca của hắn khá xấu.

Phó Tranh đang đợi trong lều cùng các tướng lĩnh, hôm nay thái tử triệu tập mọi người để thảo luận bước kế tiếp. Sau lần thảm bại ở sông Liêu, Phó Tranh dẫn viện binh lại đây rồi toàn bộ quân Ngụy lui về giữ cửa ải sông Liêu. Bọn họ đóng giữ tại đây suốt nhiều ngày liền và hai bên tạm giữ thế giằng co, tuy không đến mức bị đánh tan tác nhưng cũng chẳng hề có chuyển biến tốt đẹp.

Thái tử vô cùng bất mãn trước cục diện bế tắc trên. Thất bại lần trước khiến gã mất mặt tột độ, gã cần gấp rút đánh thắng một trận.

Thái tử ngồi ở ghế chủ tọa với khuôn mặt đen tối, gã nham hiểm nói, “Chẳng lẽ chúng ta cứ canh giữ cái cửa ải rách nát này mãi? Rồi để người ta cười vào mặt?” Gần đây thái tử ngày càng dữ tợn, tác phong tàn nhẫn hơn hẳn so với quá khứ. Gã nói tiếp, “Đối phương ỷ y rằng chúng ta đã thua một lần nên không dám hành động liều lĩnh. Vì thế chúng ta phải bất ngờ tấn công và giết cho bọn chúng trở tay chẳng kịp!”

Mọi người im miệng không nhận xét gì về đề xuất đó.

Thái tử lạnh lùng liếc phía dưới, gã hỏi Phó Tranh, “Thất đệ có cao kiến gì không?” Bao ngày qua, Phó Tranh luôn phản đối tất cả kế sách từ thái tử. Gã cực kỳ khó chịu và coi hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Chính thế gã mới cố tình hỏi ý Phó Tranh.

Phó Tranh giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh để phản đối ý kiến của gã, hắn cung kính nói, “Hy vọng hoàng huynh suy nghĩ cẩn thận.”

“Cẩn thận?” Thái tử cười quái gở. “Ý thất đệ là bản cung làm việc thiếu suy nghĩ?” Gã cố ý chèn ép, “Hay thất đệ muốn nói bản cung không bằng thất đệ?”

Giọng gã giá rét cùng cực.

“Hoàng đệ không dám.” Phó Tranh cúi đầu.

Thái tử cười lạnh băng, gã phất tay áo rồi bỏ đi. Trong cơn nóng giận, gã thèm khát dùng nắm đấm giấu dưới tay áo để nện vô mặt Phó Tranh!

Phó Tranh thản nhiên đứng tại chỗ, hắn không biểu lộ cảm xúc hay nói gì thêm. Lát sau, hắn cũng cất bước về lều riêng và để mặc những người khác lúng túng nhìn nhau.

Khi quay lại lều, Thạch Đông theo sát hắn nãy giờ nên nhịn không được mà khuyên nhủ, “Điện hạ việc gì phải làm thế?” Trong mắt Thạch Đông, việc này hoàn toàn tốn công vô ích. Phó Tranh vốn ở thế yếu, giờ còn ngày ngày đối chọi với thái tử thì có lợi lộc gì đâu. Trên hết, dù binh tướng bị hao tổn thì cũng tại quyết định của thái tử, điện hạ không cần hành xử cứng rắn như vậy.

Phó Tranh nghe hắn nói bèn giận dữ lườm một cái.

Thạch Đông biết mình lỡ lời nên chẳng nhiều chuyện nữa, chỉ lo lắng hỏi, “Hôm nay điện hạ thấy thế nào?”

Thạch Đông đang hỏi thăm sức khỏe Phó Tranh. Cửa ải sông Liêu nằm trong những dãy núi trùng điệp, với phía bắc là thảo nguyên mênh mông và gần đấy là con sông rộng lớn chảy xiết. Ban ngày ở đây đã rất lạnh, đến tối thì có nơi bị đóng băng nữa; nhiệt độ thấp đến mức vụn băng lấm tấm trên mặt binh lính tuần tra ban đêm. Thương tích của Phó Tranh đã lành, nhưng vai phải gặp lạnh là đau nhức khôn xiết. Hắn cần quân y châm cứu lẫn chườm nóng đúng giờ, nếu không thì hắn chẳng kéo cung nổi chứ nói gì đến chinh chiến sa trường?

Phó Tranh trầm ngâm đáp, “Tàm tạm.”

Hôm sau, thái tử lại gọi mọi người đi thương nghị.

Phó Tranh tiếp tục phản đối. Cái kế hoạch đánh úp quá mạo hiểm, chưa kể vụ này chắc chắn sẽ rơi xuống đầu hắn nên Phó Tranh buộc phải bác bỏ. Song lần này thái tử có vẻ hạ quyết tâm, gã vỗ bàn, “Thất đệ, bản cung mới là người quyết định!” Thái tử phẫn nộ nhìn Phó Tranh cứ như hắn mà nói thêm một câu nữa là gã xử tử hắn ngay.

Lời đe dọa trên khiến tâm trạng Phó Tranh nặng trĩu.

Thái tử nhanh chóng thu xếp mọi chuyện, quả nhiên gã chỉ định Phó Tranh chỉ huy hai vạn tinh binh làm quân tiên phong. Gã ra lệnh cho bọn họ đi trước dụ địch, số lính còn lại sẽ bao vây diệt trừ kẻ thù.

Quân lệnh đã ban xuống thì Phó Tranh chỉ có thể chấp hành.

Bóng đêm dần bao phủ muôn nơi, Phó Tranh lẳng lặng ngồi trong lều với sắc mặt nặng nề. Rất lâu sau, hắn lấy từ trong ngực áo một món đồ nho nhỏ bóng loáng.

Món đồ phát sáng lờ mờ giữa đêm đen.

Đấy là một viên ngọc trai.

Bề mặt ngọc từng có vết xước nhưng nhờ hắn vuốt ve mà mờ dần, hiện giờ rất khó phát hiện vết xước đó. Chỉ mình lòng bàn tay hắn biết một vết xước từng tồn tại.

Phó Tranh dịu dàng ngắm viên ngọc ở đầu ngón tay thật lâu trước lúc cất kỹ món đồ.

Hắn để viên ngọc trai nằm sâu bên trong ngực áo như thể nó và trái tim hắn là một.

Phó Tranh chỉ huy binh lính ra trận vào đúng ngày đã định, đội quân dưới trướng hắn vẫn là quân Tây Bắc. Sau đợt đại doanh phương Bắc thảm bại cũng như khiến lòng quân mất đoàn kết, triều đình vội vã sai hắn dẫn mấy vạn lính Tây Bắc đến chi viện. Ngoài ra kế hoạch hôm nay nguy hiểm quá mức, đại doanh phương Bắc là thân binh của thái tử nên đương nhiên gã đâu dễ dàng phái bọn họ đi.

Khuôn mặt tất cả tướng sĩ đượm vẻ nghiêm trang khi giây phút xuất chinh kề cận.

Hồ Tam Bưu cũng tham gia trận chiến này, hắn đã thành tham tướng. Trước lúc xuất phát, hắn thay quần áo mới do Đổng thị gửi đến. Hắn chẳng nỡ mặc bộ trang phục cất giấu vô số lá thư, vì vậy hắn xếp nó gọn gàng dưới gối. Nhóm binh lính ở chung lều cười nhạo hắn, Hồ Tam Bưu chỉ vui vẻ mắng, “Cút.”

Lúc ấy Mai Tương cũng có mặt, hắn lãnh đạm liếc Hồ Tam Bưu. Ánh mắt hắn lướt qua tay nải dưới gối của Hồ Tam Bưu, hắn khựng lại giây lát rồi quay mặt đi.

Thái tử đưa tiễn bọn họ, trước mặt mỗi người là chén rượu mạnh.

Phó Tranh không uống, hắn ngồi trên lưng ngựa và ngửa mặt nhìn trời.

Mây vùng này dày đặc, chúng che kín ánh mặt trời yếu ớt. Từng đám mây to kéo tới giống những hòn đá đè nặng lòng người. Hôm nay trời còn nổi gió. Cơn gió không ôn hòa, nó thổi qua mặt đau như dao cắt.

Không hiểu sao Phó Tranh bỗng nhớ đến Mai Như.

Cơn gió y hệt cô nương kia, cứng rắn lạnh lẽo và chả có chút mềm mại nào. Thế mà nó đủ sức khiến trái tim hắn rung động, làm hắn đối đầu với cuộc chiến tàn khốc nhưng vẫn còn tâm tư nhớ nhung nàng.

Cô nương tốt của hắn.

Khóe môi Phó Tranh cong lên thành nụ cười nhẹ nhàng.

Hắn mau chóng dời mắt và kiềm chế mọi tình cảm để lãnh đạm nhìn thái tử. Đôi mắt Phó Tranh toát lên vẻ băng giá hiếm thấy trước gã, nó tựa mũi tên bắn thẳng vào người đối diện.

“Mong hoàng huynh đừng chậm trễ và hãy hành sự theo kế hoạch,” Phó Tranh nhắc nhở đúng mực.

“Dĩ nhiên,” thái tử gật gù, “chỉ cần thất đệ bình an trở về thì bản cung sẽ chúc mừng chiến công này.”

Gã đã nói xong, nhưng Phó Tranh vẫn nhìn gã bằng ánh mắt thâm trầm một lúc lâu rồi mới lạnh lùng nhìn sang chỗ khác.

Cuối cùng hắn vẫn uống chén rượu kia để tiếp sức cho bản thân. Sáng nay vai hắn lại đau, quân y buộc phải cắm một cây châm vào đó, thành thử giờ hắn kéo cương ngựa khá vất vả.

Cửa ải chầm chậm mở, Phó Tranh dẫn đầu đội quân.

Hắn lại ngước nhìn bầu trời.

Mây trên trời vừa nhiều vừa trắng xóa, thật giống ngọn núi tuyết kéo dài vô tận. Đấy là sắc màu thuần khiết nhất thế gian, song hắn thấy ẩn trong nó là những sợi dây màu đỏ tươi đan chéo nhau.

Là màu của máu.

Đời này Phó Tranh chưa từng giết nhiều người đến thế.

Hắn vốn cầm binh khí bằng tay phải, sau vì thương tích mà đổi thành tay trái. Người đàn ông nhanh nhẹn vung đao, dòng máu ấm bắn lên người hắn. Mặt mũi lẫn áo giáp màu bạc của Phó Tranh dính đầy vết máu loang lổ, chất lỏng đỏ chảy dọc lông mi rồi nhỏ vào mắt hắn; đấy là sắc màu ma quỷ hắn nhìn thấy trước lúc xuất chinh. Gương mặt Phó Tranh sắc bén với ánh mắt nhuộm máu, hắn chẳng biểu lộ bất kỳ cảm xúc dư thừa nào khi điên cuồng chém giết.

Phó Tranh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: sống sót.

Sống sót về kinh.

Trở về gặp thập nhất đệ và cô nương tốt của hắn.

Thật ra ai tham dự trận chiến này cũng chỉ muốn sống sót về bên người thân. Như Hồ Tam Bưu muốn về gặp cô vợ nhỏ nhà hắn lẫn đứa con sắp chào đời; như Mai Tương muốn về gặp cha mẹ, Tuần Tuần, cùng Nguyệt tỷ nhi.

Nếu chết thì không thể trở về.

Nơi đây là địa ngục tàn sát, không ai phân biệt được âm thanh thê thảm trên chiến trường là tiếng gió hay tiếng người hấp hối.

Phó Tranh giết tới đỏ cả mắt. Giờ giao hẹn đã qua nhưng hắn không thấy quân chi viện nên đành tiếp tục giết. Hắn đã hoàn toàn chết lặng, trước mặt là đội kỵ binh đông nghịt ập tới giống cơn sóng thần; ai nhìn cũng run lẩy bẩy. Từng nhát đao, từng lần đỡ đòn của Phó Tranh đều được điều khiển bởi ý chí sinh tồn.

Thế nhưng khoảnh khắc lưỡi đao kia chém xuống, hình như hắn đã dùng da thịt chống đỡ.

Hắn không biết bị chém trúng chỗ nào, chỉ biết mình tức khắc chẳng thấy hay nghe được bất kỳ thứ gì.

Phó Tranh gục ngã tại chỗ, trên đầu hắn là đám mây dày đặc đã được nhuộm màu đỏ tươi.

Đầu óc hắn choáng váng, hắn sờ ngực theo bản năng. Tay Phó Tranh chỉ sờ trúng dòng máu ấm, không ai biết hắn đang tìm gì. Có con ngựa phóng qua và người cưỡi tiện thể đâm ngực hắn một cái, còn cố thọc cho sâu nữa.

Bị đâm thủng ngực đáng lẽ đau đớn tột cùng, nhưng Phó Tranh chỉ thấy lạnh.

Cơn lạnh hùng hổ kéo đến và thấm vào tận xương, lạnh tới nỗi hắn khao khát ôm cô nương tốt của hắn lẫn hôn lên môi nàng.

Phó Tranh trầm mặc chớp mắt rồi mệt mỏi nhắm nghiền.

Dường như chàng trai cảm nhận được gió ấm ngày xuân, cả ánh nắng tươi đẹp đang dừng bước để mơn trớn mặt hắn. Ánh nắng dịu dàng tựa bàn tay hiền hòa của người mẹ và bờ môi mềm của người con gái.

Đó là những điều hắn lưu luyến nhất.

Oo———oOo———oΟ

Đổng thị hạ sinh một bé trai bụ bẫm. Nàng ấy ở cữ xong thì Mai Như ghé thăm Hồ gia và còn ôm đứa bé trong chốc lát. Thằng nhóc rất nặng, vạm vỡ y chang cha mình.

Mai Như hỏi, “Tỷ tỷ viết thư cho Hồ đại ca chưa?”

Đổng thị gật đầu.

Mai Như cười, “Hồ đại ca mà biết chắc sẽ cười không khép miệng được.”

Đổng thị nghĩ đến gì đấy và cũng khẽ cười, nàng ấy chợt thở dài, “Không biết bao giờ cuộc chiến này mới kết thúc, hay lúc nào Hồ đại ca của muội sẽ về.”

Mai Như thẫn thờ nghe. Đúng vậy, không biết cuộc chiến khi nào mới kết thúc để những người lên chiến trường trở về.

Lúc về phủ, nàng đến viện tử của Kiều thị và chơi với Nguyệt tỷ nhi một lúc rồi uể oải đi nghỉ. Thời tiết nóng lên từng ngày, cả người Mai Như kiệt quệ nên nàng hết sức lười biếng.

Hôm ấy khi nàng tỉnh dậy thì mặt trời đã ngả đằng tây. Nàng nằm trên giường một hồi mới để Ý Thiền hầu hạ mình dậy. Thiếu nữ làm biếng trang điểm, nàng mặc áo ngủ và ngồi trước gương cho Ý Thiền chải tóc.

Tĩnh Cầm đã đến phòng bếp nhỏ vì dạo này ngày nào Mai Như cũng thích ăn trái cây tươi. Nhưng lúc về thì tay cô nha hoàn trống không, nàng ấy hoảng loạn gọi, “Tiểu thư! Tiểu thư!”

Đúng là chuyện lạ có thật, Mai Như cười trêu chọc khi quay đầu lại, “Gì mà ngươi căng thẳng thế?”

Tĩnh Cầm vén rèm bước vào, nàng ấy thở hồng hộc như vừa nghe tin gì đáng sợ lắm.

“Tiểu thư,” Tĩnh Cầm run rẩy với tim đập như trống, nàng ấy hạ thấp giọng, “Yến Vương đã chết.”

Tĩnh Cầm thoáng im lặng rồi lặp lại, “Yến Vương chết trận.”

Mai Như sững sờ và bần thần chớp mắt, chẳng hiểu sao nước mắt nàng bất chợt tuôn rơi.