Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 91: Cuộc gặp gỡ bất ngờ




Thái tử bại trận tại sông Hoài, lúc trở về gã không cam tâm nên dốc sức thuyết phục Duyên Xương Đế chinh phạt Bắc Liêu.

Ngoại trừ tinh binh trong đại doanh phương Bắc của triều Ngụy, thái tử còn nắm giữ bộ tộc Hồi Đồ do Phó Tranh thu phục để làm nội ứng. Nhờ vậy tình hình tương đối khả quan vì gã có thể đánh từ hai phía.

Duyên Xương Đế bị thuyết phục, ông sẵn sàng hành động.

Tại Kim Loan Điện, Hạ Thái phó cực lực phản đối cũng như lên án kịch liệt kế hoạch này. Song Duyên Xương Đế bác bỏ mọi lời phản đối. Việc này không thể kéo dài, hoàng đế bắt đầu chuẩn bị lương thảo lẫn binh tướng.

Nếu Bắc phạt thành công, đây sẽ là công lao lớn như trời biển. Không chỉ mỗi thái tử muốn đích thân xuất chinh, Phó Chiêu cũng muốn tham gia giành chiến công. Thời gian qua, thái tử luôn khó chịu với hắn. Phó Chiêu nóng tính chứ chẳng ẩn nhẫn giống thất ca, hễ ai đụng tới là hắn bốc hỏa. Thiếu niên hộc tốc xông vô thư phòng của Phó Tranh để thông báo, “Thất ca! Thất ca! Ta đã tự tiến cử đi lãnh binh với phụ hoàng.”

Phó Tranh khựng lại, hắn chau mày, “Chuyện quan trọng vậy mà sao không bàn trước với ta?”

“Đây là chuyện tốt mà, ai cũng tranh nhau đi thì cần gì bàn bạc?” Phó Chiêu trả lời. “Hơn nữa, từ hồi ta khải hoàn về triều năm ngoái, thái tử luôn ngấm ngầm ngáng chân và hăm he xử lý ta.” Hắn bổ sung khi thấy Phó Tranh có vẻ giận, “Ta biết thất ca khuyên ta phải nhẫn nhịn, nhưng cứ bị chèn ép thế này thì ta không nhịn nổi!”

Phó Tranh vẫn nhíu mày. Rất lâu sau, hắn thở dài rồi nghiêm khắc nói, “Có thể thử tham dự cuộc chiến này, nhưng muốn thắng thì khó lắm.”

Phó Chiêu đâu lo xa thế, hắn nài nỉ, “Dù dễ hay khó thì đến lúc đó thất ca phải làm quân sư cho ta đấy.”

Phó Tranh cười bất đắc dĩ, “Nếu được rời kinh, ta tất nhiên sẽ làm quân sư cho đệ.”

Phó Chiêu không khỏi sốt ruột trước dáng vẻ thản nhiên của hắn, “Thất ca cứ ở trong phủ cả ngày, hết đọc sách rồi vẽ tranh. Rốt cuộc bao giờ thất ca mới đính hôn với Chu tỷ tỷ?”

“Không cần nóng vội,” Phó Tranh đáp gọn lỏn.

“Thất ca không nóng vội nhưng Chu tỷ tỷ chắc nôn nóng lắm đó?” Phó Chiêu lo âu nhắc.

“Nàng ta?” Phó Tranh thoáng im lặng rồi cười khẩy, “Nàng ta sẽ không nôn nóng.” Chu Tố Khanh việc gì phải sốt ruột? Nàng ta vẫn là cháu ngoại Hạ Thái phó và là miếng thịt béo bở. Phó Tranh chẳng những thất thế mà còn bị liệt một tay, hắn mất hơn phân nửa cái danh tài tử; dĩ nhiên giờ đến lượt hắn lấy lòng nàng ta. Hắn không phải đồ ngốc, hắn hiểu hết nhưng tạm thời cứ vậy đã.

Phó Chiêu ngờ nghệch gãi đầu vì không hiểu ý hắn.

Phó Tranh giải thích đơn giản, “Gần đây phụ hoàng bất đồng ý kiến với Hạ Thái phó, chúng ta đừng chọc giận phụ hoàng vào thời điểm này. Dù sao chăng nữa, bản thân ta cũng không vội thành thân.”

Các hoàng tử khác đến tuổi Phó Tranh thì đều thành hôn từ lâu, thậm chí sinh mấy đứa con nối dõi nữa. Mỗi mình hắn thong dong như thể chả bận tâm vấn đề này. Phó Tranh không nhắc thì Dương Xuyên Đế cũng chẳng hỏi han. Song năm ngoái Lý Hoàng hậu từng đề cập hôn sự của Phó Tranh với Duyên Xương Đế, lúc đấy ông chỉ bảo bà ta giúp hắn tìm người phù hợp. Hiện giờ không biết bà ta tìm đến đâu rồi.

Phó Tranh chẳng quan tâm, hắn hơi dừng lại trước lúc hỏi, “Dạo này tam cô nương đi đâu?”

Phó Chiêu nói, “Nghe Mai phủ bảo là đến Tương Tây.” Hắn vừa cau mày vừa lẩm bẩm, “Chả biết bao giờ Tuần Tuần về.”

Phải, không biết khi nào nàng mới về.

Phó Tranh cụp mắt xuống.

Trên bàn là bức tranh tượng Quan Âm dang dở, Phó Tranh vẽ bằng tay trái nên nét cọ rất kỳ cục. Hắn lạnh lùng nhìn tranh và chỉ muốn vò nát tờ giấy.

Oo———oOo———oΟ

Việc xuất binh đến Bắc Liêu đã được quyết định. Tháng hai, thái tử chỉ huy quân đội tại Đại Đồng còn Phó Chiêu phụ trách nơi yên bình hơn là An Châu.

Phó Chiêu rất bất mãn, thái tử rõ ràng bắt nạt và ngăn cản hắn lập công.

Phó Tranh chỉ biết than thở trước bản tính trẻ con của đứa em, hắn khuyên giải, “Trận chiến này khó đánh nên đóng giữ ở An Châu là việc tốt.”

Phó Chiêu bĩu môi khinh thường. Phó Tranh thấy vậy thì chẳng yên tâm, hắn xin Duyên Xương Đế cho phép mình đi tiễn.

Lần này thái tử không gây khó dễ, Hạ Thái phó còn bất ngờ nói đỡ giúp hắn, thành thử Phó Tranh mới được rời kinh.

Trên đường đi, đâu đâu cũng xảy ra nạn lưu dân. Chỉ có An Châu tạm ổn và vẫn vui vẻ phồn vinh.

Phó Chiêu thấy thế liền trề môi khinh khi, “Trấn thủ nơi đây có ích gì?” Hắn cần lập công lớn để tránh cho thái tử hớt tay trên lúc Tuần Tuần về kinh.

Hắn còn quá bộp chộp nên Phó Tranh buộc phải nhắc nhở, “Thập nhất đệ đừng chủ quan, hãy cẩn thận tối đa trong mọi việc.”

Phó Chiêu ngoan ngoãn “ừ” một tiếng, đồng ý xong thì hắn bắt tay chỉnh đốn binh lính tại doanh trại.

Phó Tranh không thể tiếp xúc quân vụ, hắn nhàn rỗi nên mấy ngày nay chỉ dạo phố trong thành An Châu.

Những ngày qua, lưu dân đổ xuống từ phương Bắc mỗi lúc một đông. Các châu các phủ chẳng dám mở cổng thành cho họ vào, riêng tri phủ An Châu mềm lòng mới mở cổng đón lưu dân. Người trong thành ngày càng nhiều, họ là dân vô gia cư nên cuộn tròn ven đường. Cũng có người bố thí cháo nhưng sao đủ chứ? Trời giá rét làm vài người bỏ mạng hằng ngày. Thức ăn thiếu thốn dẫn đến trộm cướp nhiều vô số kể, khiến lòng người hoảng sợ theo.

Phó Tranh ngồi trên tửu quán và lạnh nhạt quan sát người bên dưới.

Bá tánh vĩnh viễn khổ sở nhưng hắn không đủ sức làm gì cho họ.

Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua cảnh vật và ngẫu nhiên bắt gặp một chiếc xe ngựa giản dị. Đường xá đông đúc nên chiếc xe đi chậm, người trong xe lặng lẽ vén màn rồi thò đầu nhìn xung quanh. Phó Tranh chỉ thấy gáy người này, đây là một người búi tóc kiểu cô nương nhà nông chứ chả có gì đặc biệt. Hắn đang định dời mắt thì bất chợt dừng lại.

Dù nhìn từ xa và thấy mỗi cái gáy thôi nhưng Phó Tranh vẫn nhận ra người nọ!

Ngay sau đấy, người nọ nghiêng đầu nhìn khắp nơi. Quả nhiên, hàng mi với đôi mắt kia thì còn ai ngoài Mai Như nữa?

Đồng tử đen kịt điềm nhiên giống cái đầm sâu, thế rồi chúng chậm rãi co lại.

Bé con liều lĩnh này!

Từ tháng tám năm ngoái đến tháng ba năm nay, Phó Tranh cố gắng không hỏi thăm tin tức về nàng suốt tám tháng trời. Thập nhất đệ lẫn người Mai phủ đều nói Mai Như đi phía Nam; nàng tới Giang Nam rồi đổi hành trình sang Cống Bắc, sau đó là đến Tương Tây. Hắn đã vô cùng yên tâm. A, Phó Tranh cười gằn, hắn thật không ngờ Mai Như sẽ xuất hiện ở đây! Bé con lừa tất cả bọn họ!

Nhìn xa cũng thấy nàng gầy, mặt nàng dính đầy bụi đất trông cực kỳ nhếch nhác.

Mặt mũi Phó Tranh sa sầm, hắn đứng dậy rồi đặt thỏi bạc lên bàn và xuống lầu.

Sau khi rời tửu quán, Phó Tranh chạy như bay tới trước xe ngựa để nặng nề gọi, “A Như!”

Mai Như đang ngó nghiêng lung tung, hai chữ kia làm nàng hoảng loạn quay mặt lại. Phó Tranh cao nên nàng vừa quay đầu và ngẩng mặt là đối diện với đôi mắt hắn. Hai con mắt đen như mực nhìn nàng chằm chằm với lửa giận bừng bừng.

“Điện hạ?” Mai Như không tin nổi, nàng vội bảo xe ngựa ngừng lại. “Sao điện hạ lại ở đây?”

Phó Tranh cũng hỏi cùng lúc, “Sao nàng lại ở đây?” Phó Tranh rất xót khi Mai Như bôi trét khuôn mặt nhỏ xinh vì muốn giả dạng con gái nhà nông. Thế mà hắn lại cau mày và tỏ vẻ không vui, “Nàng làm gì mà mặt mũi nhếch nhác thế?”

Câu này nghe như hắn đang ghét bỏ nàng, là cùng một kiểu chán ghét giống hệt kiếp trước. Mai Như ngơ ngác nhìn rồi cúi gằm đầu.

Cảm xúc khi bất ngờ tương phùng tan biến, chỉ để lại sự gượng gạo giữa hai bên.

Phó Tranh ngẩn người.

“Thôi thôi,” Bình Dương tiên sinh nói vọng ra từ trong xe, “chờ chúng ta vào nhà trọ rồi từ từ trò chuyện.”

Phó Tranh vái chào Bình Dương tiên sinh, hắn vừa chào xong là Mai Như dứt khoát thả màn xe xuống. Nam tử cứng đờ người trước tấm mành dày.

Tấm rèm nặng trịch không hề lay động cho tới tận lúc bên trong vang lên tiếng Mai Như bảo xà ích đánh xe.

Phó Tranh trầm mặc mở lời, “Nhà trọ nguy hiểm, tiên sinh và tam cô nương nên nghỉ chân tại quân doanh ngoài thành.”

“Điện hạ không cần nhọc lòng.” Bên kia tấm mành, Mai Như cự tuyệt chẳng hề khách khí.

Ngực Phó Tranh bỗng nhói đau, hắn chua xót đáp, “Có thập nhất đệ thì đương nhiên bản vương không phải nhọc lòng.” Nói rồi hắn quay sang lệnh cho xà ích, “Đi quân doanh ngoài thành.”

Lúc này Phó Chiêu đang chỉnh đốn quân vụ, hắn khoác trên mình bộ giáp uy phong lẫm liệt.

Hắn sửng sốt khi thấy một chiếc xe ngựa tầm thường dừng ngoài doanh trại. Thiếu niên tính mở miệng khiển trách nhưng một cô nương chợt nhảy xuống xe, nàng mặc áo màu nâu và gương mặt lấm lem bụi đất. Phó Chiêu nhăn mặt dữ hơn, hắn đang định sai thuộc hạ đuổi cô nương ra ngoài thì nàng xoay người lại.

Khuôn mặt kia khiến Phó Chiêu vui mừng khôn xiết.

“Tuần Tuần?!” Hắn bỏ quân vụ sang một bên để hưng phấn chào nàng.

Tình cờ gặp lại khiến Mai Như cười rạng rỡ, “Điện hạ.”

Phía sau, Phó Tranh dõi theo màn trùng phùng tràn ngập niềm vui bằng ánh mắt lạnh băng. Hắn ghen tỵ dời mắt và đỡ Bình Dương tiên sinh xuống xe.

Phó Chiêu thi lễ với Bình Dương tiên sinh, hắn nghe thất ca tóm tắt hai bên gặp lại thế nào rồi vội vàng tán đồng, “Ngoài kia loạn lắm, hai người ở lại quân doanh đi.” Hắn hỏi thêm, “Sao Tuần Tuần lại đến đây?”

Hồi nãy Phó Tranh đã hỏi câu này nhưng hắn chẳng thể nói chuyện đàng hoàng với Mai Như. Vì vậy bây giờ hắn đi phía sau và lẳng lặng nghe.

Miệng lưỡi Mai Như lợi hại, nàng chả tốn mấy thời gian để kể rành mạch đầu đuôi câu chuyện. Ban đầu hai người tính đi phía Nam thật, nhưng lúc chứng kiến cảnh thương vong thê thảm ở bến đò Hoàng Hà thì họ chuyển hướng lên phía Bắc.

“Sắp đánh giặc mà hai người lên phía Bắc làm gì? Nguy hiểm lắm.” Phó Chiêu vừa thương nàng vừa thấy khó hiểu.

Mi mắt Mai Như cong lên, “Nguy hiểm nên chúng ta mới cải trang thế này.”

Phó Tranh nhìn thiếu nữ với vẻ mặt lạnh tanh. Hắn rất muốn gõ đầu nàng, nguy hiểm mà còn cười được thì đúng là chán sống rồi!

“Thế bây giờ hai người định đi đâu?” Phó Chiêu hỏi.

Mai Như đáp, “Về kinh.” Hiện tại là tháng ba, Mai Như cập kê vào tháng sáu, cha mẹ sẽ lo sốt vó nếu nàng không về.

Phó Chiêu đề nghị, “Trùng hợp thật, vài ngày nữa thất ca cũng phải về kinh, mọi người đi chung đi.”

Mai Như nhớ đến vẻ ghét bỏ ban nãy của hắn, nàng lãnh đạm từ chối, “Ta không muốn làm phiền điện hạ.”

“Có phiền gì đâu!” Phó Chiêu cười, “Thất ca nể mặt ta nên sẽ hộ tống ngươi với tiên sinh.” Hắn quay lại dò hỏi Phó Tranh, “Đúng không, thất ca?”

Nãy giờ Phó Tranh luôn đứng đằng sau, hắn chắp tay sau lưng và hững hờ gật đầu, “Ừm.”

Mai Như nghỉ ngơi tại An Châu hai ngày, nàng cũng tìm hiểu nguyên do Phó Chiêu đến An Châu: tất cả là vì đánh giặc. Còn tại sao Phó Tranh ở đây thì nàng chẳng có hứng muốn biết; chắc Hạ Thái phó thương Chu Tố Khanh nên tiến cử hắn.

Phó Chiêu không mời mọc Mai Như ở lại. Chiến tranh sắp bùng nổ nên chỗ này rất nguy hiểm, hắn muốn nhanh chóng đưa bọn họ về kinh.

Phó Tranh sẽ đồng hành cùng họ. Sau khi kiểm kê hành lý, hắn nghĩ ngợi giây lát rồi ghé qua chỗ Mai Như để hỏi xem nàng có thiếu gì không. Ai dè vừa đến gần lều là hắn nghe tiếng Chiêu nhi cất lên bên trong. Phó Chiêu hỏi, “Tuần Tuần, lần này gấp quá nên chúng ta chưa hàn huyên được mấy. Ngươi có gì muốn dặn dò ta không?”

Phó Tranh đờ đẫn đứng tại chỗ.

Mai Như trả lời, “Ta cùng tiên sinh đã đi hết phương Bắc. Càng lên phía bắc thì thời tiết càng lạnh, giờ vẫn có nơi đóng băng đấy. Đi lại sẽ khó khăn nên điện hạ phải thận trọng. Hơn nữa hình như đợt này Bắc Liêu chỉ phái ba bộ tộc xuống phía Nam. Thát Đát chưa tung hết sức, điện hạ đừng khinh địch…”

Những lời căn dặn dịu dàng bay ra từ căn lều, từng câu từng chữ quấn lấy trái tim Phó Tranh.

Hắn thờ thẫn nhìn phía trong lều rồi buồn bã rời đi.

Oo———oOo———oΟ

Phó Tranh, Mai Như, và Bình Dương tiên sinh cùng về kinh. Chiến tranh lẫn lưu dân lan tràn khắp nơi, bọn họ đi hơn nửa tháng mới đến kinh thành.

Phó Tranh giữ nguyên bộ mặt trầm trọng suốt quãng đường. Hắn không để ý Mai Như, chỉ nói với Bình Dương tiên sinh khi cần thiết. Mai Như thật sự bất lực, nàng có việc nhờ vả hắn nhưng chẳng tìm thấy cơ hội mở lời. Lúc đoàn người dừng chân tại nhà trọ Trác Châu, Mai Như thấy kinh thành ở ngay trước mặt bèn hạ quyết tâm đi gặp Phó Tranh.

Phó Tranh ở trong phòng còn Thạch Đông đứng canh cửa.

Ý Thiền cúi chào, “Thạch đại ca, tiểu thư của chúng ta có việc muốn nhờ điện hạ.”

Thạch Đông lạnh lùng nói, “Điện hạ đang nghỉ ngơi.”

Mai Như da mặt mỏng, nàng nghe vậy liền bảo, “Vậy thôi, chúng ta về đi.”

Phó Tranh khịt mũi trong phòng, bé con muốn nhờ hắn cái gì? Chẳng qua sắp tới kinh thành mà nàng muốn giấu giếm hành trình của mình nên định nhờ hắn giữ kín chuyện này. Tại sao hắn phải giúp nàng che giấu chứ? Hắn được lợi gì từ nàng? Phó Tranh khịt mũi lần nữa.

Hôm sau, Bình Dương tiên sinh đi cúng tế tại am ni cô nhỏ nằm cạnh Song Tháp Tình Yên – đấy là nơi Mai Như gặp bà lần đầu. Phó Tranh kính trọng Bình Dương tiên sinh nên tất nhiên đi cùng bà, Mai Như cũng theo chân hai người. Sư thái đứng chờ sẵn ở cửa, bà thấy Bình Dương tiên sinh bèn thành thạo dẫn đường. Bình Dương tiên sinh không cần Mai Như hầu hạ, nàng được mời đến phòng nghỉ tại mặt sau am. Phó Tranh đến vườn hoa nhỏ vì hắn là khách nam.

Mai Như nghỉ ngơi trong phòng, nàng có thể thấy vườn hoa nhỏ đằng trước qua cánh cửa sổ. Khu vườn quá nhỏ và chẳng có chỗ ngồi, Phó Tranh đành đứng cạnh núi giả. Khuôn mặt thon gầy của hắn tối tăm, làm bộ dạng hắn âm u gấp bội.

Phó Tranh lẫn núi giả đều khiến Mai Như nhớ mình nhận ân tình từ hắn. Nghĩ đến chuyện cần nhờ, nàng do dự giây lát mới rời phòng nghỉ.

“Điện hạ,” Mai Như thi lễ.

Phó Tranh liếc nàng một cái, lạnh nhạt hỏi, “Tam cô nương có chuyện gì à?”

Giọng hắn luôn lạnh giá như vậy…

Mai Như nói, “Thần nữ muốn nhờ điện hạ một việc.”

“Việc gì?” Phó Tranh lại hỏi.

Mặt Mai Như ửng đỏ, “Lúc về kinh, xin điện hạ đừng kể đã gặp ta ở phương Bắc.”

“Vì sao?” Phó Tranh dửng dưng nói.

Mai Như xấu hổ cúi đầu, “Ta nhắn với trong phủ rằng mình đi phương Nam, nếu cha mẹ biết thì sợ là…”

“A,” Phó Tranh cười gằn, “tại sao bản vương phải giúp nàng?”

Mai Như ngỡ ngàng trước câu đối đáp trên. Hồi lâu sau, nàng bảo, “Nếu điện hạ không muốn thì thôi vậy.” Nàng chào rồi xoay người bỏ đi.

Phó Tranh nhanh nhẹn túm cổ tay nàng.

Mai Như giật mình, Phó Tranh lườm nàng và giậc dữ nhắc, “A Như, nàng nhờ bản vương chứ không phải bản vương nhờ nàng!” Bé con này có biết tỏ thành ý khi nhờ vả không vậy?

Phó Tranh rõ ràng kiếm cớ sàm sỡ nàng, Mai Như bực bội trừng mắt với hắn.

Nàng càng trừng mắt, Phó Tranh càng siết chặt tay làm nàng đau điếng. Cảnh tượng này làm Ý Thiền kinh hãi. Nàng ấy vừa định tiến lên thì Phó Tranh đã liếc một cái sắc lẻm, Ý Thiện gấp gáp ngăn cản, “Điện hạ, tiểu thư…”

Phó Tranh hững hờ uy hiếp, “Ngươi còn muốn giữ thanh danh cho tiểu thư nhà ngươi không?”

Ý Thiền im bặt chỉ với câu nói đó.

Mai Như đã bình tĩnh lại, nàng kiềm chế bản tính hung dữ để vô cảm năn nỉ, “Điện hạ, ta cầu xin ngài.”

Nàng đúng là chỉ nói cho có.

Phó Tranh khịt mũi, hắn cúi xuống nhìn nàng với ánh mắt mơ hồ. Đột nhiên, bờ môi đẹp hút hồn cong lên một cách trêu tức như ám chỉ điều gì.

Hắn đang ám chỉ rằng, Nàng cầu xin bằng miệng thôi à?

Mai Như không phải đồ ngốc, Phó Tranh thấy mặt nàng đỏ bừng còn cố tình chỉ ra, “Sao A Như đỏ mặt thế?”

Mai Như khó thở, nàng nhịn hết nổi mới nói, “Điện hạ, Phật môn thanh tịnh…”

Phó Tranh bật cười.

“Phật môn thanh tịnh,” hắn dài giọng lặp lại, dí dỏm hỏi, “bản vương có chỗ nào không thanh tịnh?”

Mặt Mai Như đỏ rực trước mấy lời này, hắn nói cứ như nàng mới là kẻ không thanh tịnh.

Phó Tranh thấy vậy chỉ cười, hắn buông tay Mai Như rồi ung dung bảo, “A Như nhớ kỹ chuyện này nhé, nàng nợ bản vương.”

Hắn vừa dứt lời thì vị sư thái ban nãy mời hai người dùng cơm chay.

Mặt Mai Như vẫn đỏ, món chay ngon nhưng nàng chỉ ăn vài miếng đã lên xe ngựa. Phó Tranh cố ý trêu, “Đã đến Phật môn thanh tịnh thì tam cô nương có muốn vái lạy không?” Mai Như tức vô cùng, nàng thèm khát cào nát mặt hắn.

Phó Tranh cưỡi ngựa chậm chạp đằng trước. Sau bao ngày, sương giá trên mặt hắn rốt cuộc tan biến phần nào.

Lúc sắp đến kinh thành, Phó Tranh không đi chung với hai người nữa. Hắn chỉ về kinh khi Mai Như đã vào thành cùng Bình Dương tiên sinh. Thanh niên muốn tránh bị người Mai phủ thấy và đoán ra chuyện Mai Như nói dối.

Phó Tranh thở dài.

Mai Như về phủ mới biết nhị tỷ đã đính hôn với An biểu ca vào tháng trước. Tại Xuân Hi Đường, Mai Như chúc mừng liên tục và than thở mình chưa chuẩn bị lễ vật.

Mai Thiến cười thẹn thùng, “Tam muội muội khách sáo quá.”

Mai Như đáp, “Có nhị tỷ tỷ khách sáo ấy. Đến lúc đó, muội muội ta đây nhất định sẽ tặng quà bự.”

Lão thái thái cười giòn giã, bà kéo Mai Như lại gần rồi nhìn nàng từ đầu xuống chân. Bà nghi ngờ hỏi, “Sao con gầy và da dẻ nứt nẻ thế này? Chẳng phải con đi ngao du sơn thủy với ăn toàn đồ ngon sao?”

Mai Như đã nghĩ sẵn cách lấp liếm, “Du ngoạn thì cũng phải dãi nắng dầm mưa, sao sánh bằng trong phủ được ạ.”

Lão thái thái dặn Kiều thị, “Mặt Tuần Tuần làm ta đau lòng quá, nhớ cho nó dùng nhiều phấn với nước ngọc trai đấy.”

Kiều thị đương nhiên cũng xót con. Lúc dẫn Tuần Tuần về viện tử, bà cấp tốc sai người gom đồ dưỡng da. Chưa đầy một canh giờ, tất cả được đưa tới phòng Mai Như. Hiện tại Nguyệt tỷ nhi hai tuổi nên cao hơn kha khá, bé đứng bên tấm rèm để ngó trộm Mai Như; ánh mắt bé như đang nhìn người xa lạ.

Mai Như cười, “Quên cô cô rồi hả?”

Nàng đi biền biệt suốt chín tháng nên cô nhóc quên nàng thật. Song Nguyệt tỷ nhi mau chóng làm quen với nàng, bé lại bám lấy Mai Như mà kêu cô cô miết. Mai Như vuốt đầu cô bé. Hồi ghé qua phương Bắc, Mai Như đã gặp ca ca. Mai Tương lãnh binh trấn thủ An Khang, hắn chịu trách nhiệm canh giữ lẫn tuần tra tường thành, bởi vậy hắn bận tối tăm mặt mũi. Hai huynh muội tán gẫu dăm ba câu – chuyện trong phủ và Nguyệt tỷ nhi – rồi vội vã tạm biệt.

Nghĩ đến ca ca khiến Mai Như nhớ hắn vô cùng.

Lần Bắc phạt này khá gian nan. Mai Như và Bình Dương tiên sinh đi một vòng phương Bắc nên tương đối nắm rõ tình hình. Như nàng đã nói với Thập Nhất điện hạ, Bắc Liêu bao gồm nhiều bộ tộc nhưng chỉ cử ba bộ tộc xuống phía Nam. Bộ tộc lớn nhất là Thát Đát vẫn còn chiêu trò dự phòng. Đối phương dũng mãnh thiện chiến thì đánh sao lại? Huống hồ từ mùa đông năm ngoái, triều Ngụy chinh chiến liên miên; đến quốc khố cũng chả chịu nổi chứ đừng nói bá tánh. Đáng lẽ đây là những năm để nghỉ ngơi phục hồi, triều Ngụy quá khinh suất khi chủ động khơi mào chiến tranh.

Nhờ được mở mang tầm mắt mà Mai Như tiên đoán đúng hết.

Tháng tư, hai nước giao chiến tại sông Liêu. Thái tử chỉ huy mấy vạn binh lính đánh chính diện và bố trí vài đạo quân bên sườn, đồng thời sẽ phối hợp tác chiến với Hồi Đồ từ phía sau. Ai ngờ kế hoạch sớm bị Bắc Liêu phát giác, kỵ binh phe địch nhanh chóng tràn xuống phương Nam rồi đánh cho mấy vạn quân đang kiệt sức của triều Ngụy thua liểng xiểng. Bọn họ vượt qua đồng bằng Hà Sáo lẫn Thái Hành Bát Kính[1], sau đó đến chém giết An Châu. Phó Chiêu tuyệt đối không thể dự đoán quân đội tiền tuyến mau chóng tan rã và dễ dàng để giặc vượt sông như thế. Hắn gấp rút chuẩn bị tiếp chiến song bị đánh trở tay chẳng kịp.

Giây phút tin tức khẩn cấp trở lại kinh thành, toàn bộ triều đình khiếp sợ. Duyên Xương Đế cũng bất ngờ không lên triều.

Đi cùng báo cáo chiến sự là lời thỉnh cầu chi viện từ thái tử. Ngoại trừ thúc giục tiếp viện, gã còn lên án nguyên nhân thất bại chủ yếu nằm ở việc Hồi Đồ đổi ý rồi tiết lộ bí mật quân sự. Gã nhân tiện tố cáo Phó Tranh, và kiến nghị hắn đích thân dọn dẹp cục diện rối mù này.

Cuộc chiến vốn gian nan, với tình trạng nát bấy hiện nay thì có là Đại La Thần Tiên cũng hết cách lật ngược thế cờ.

Phó Tranh biết thái tử chỉ muốn tìm kẻ chịu tội thay. Nhưng nếu hắn nắm bắt thời cơ và chuyển bại thành thắng thì đây chính là cơ hội cho hắn.

Duyên Xương Đế cấp bách triệu tập Phó Tranh vào cung.

Lần này Duyên Xương Đế không chỉ trích hay trách mắng, ông chỉ thở dài, “Thận Trai, trợ giúp ca ca con cũng coi như là lập công chuộc tội.”

Ông chưa điều tra mà đã gán tội cho hắn.

Phó Tranh đứng yên với bộ mặt không cảm xúc, hắn trầm tư một lát rồi đề ra yêu cầu hiếm hoi.

“Yêu cầu gì?” Duyên Xương Đế hỏi.

Phó Tranh bỗng quỳ xuống, nghiêm nghị khẩn cầu, “Nếu hài nhi ra trận thì xin phụ hoàng cho thập nhất đệ về kinh.”

Trận chiến quá dữ dội, chưa kể còn gã thái tử hẹp hòi giống hổ rình mồi. Hai huynh đệ không thể liều mạng vì kẻ như vậy, dù một người xui xẻo chết trận thì chí ít kinh thành vẫn còn một người.

Duyên Xương Đế chăm chú quan sát Phó Tranh thật lâu trước lúc đồng ý. Ông ra lệnh cho hắn khởi hành đến đại doanh Tây Bắc ngay trong ngày.

Phó Tranh mang theo hổ phù rời khỏi cung điện. Hiện giờ là tháng tư – đầu mùa xuân – ngọn gió ấm vuốt ve mặt hắn tựa bàn tay một cô nương, hay sự từ bi của Phật Tổ. Hắn ngẩng đầu và híp mắt nhìn chân trời trong xanh. Không biết nghĩ đến điều gì mà Phó Tranh chớp mắt, chàng trai lên kiệu để tới phủ Bình Dương tiên sinh.