Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 82: Quà tặng




Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Trong lúc nhóm người bên cạnh đang bàn về hôn sự giữa Phó Tranh với Chu Tố Khanh thì nàng ta tới. Chu Tố Khanh mặc áo ngoài dài đính đá quý và thêu hoa bằng chỉ bạc xen lẫn xanh, bên dưới là chiếc váy vàng nhạt; nàng ta xuất hiện như tiên giáng trần.

“Như muội muội,” nàng ta chào rồi đưa quà.

Quà của Chu Tố Khanh là một bức tranh, nàng ta khen ngợi, “Ta biết Như muội muội thích tranh chữ nên không dám tặng mấy món tầm thường như son phấn hay trang sức.”

Mai Như đâu cần nàng ta tâng bốc, nàng cười, “Chu tỷ tỷ khách khí, kỳ thật ta thích mấy món tầm thường đó nhất.”

Chu Tố Khanh đã quen với cái lưỡi móc mỉa của Mai Như, dù nội tâm cực kỳ khó chịu nhưng nàng ta chẳng biểu lộ ra. Nếu không thì cái danh dịu dàng mà nàng ta cố gắng giữ gìn bị Mai Như phá hỏng còn gì? Chu Tố Khanh cười nhạt, “Như muội muội đã nói vậy thì lần sau ta sẽ nhớ kỹ.”

“Chu tỷ tỷ vào trong trò chuyện đi.” Mai Thiến tiến lên để kịp thời ngăn chặn cuộc chiến vừa ngấm ngầm vừa công khai giữa hai người.

Mai Như ngượng ngùng nhìn nhị tỷ tỷ, Mai Thiến nháy mắt đáp trả làm hai tỷ muội nở nụ cười hiếm hoi với nhau.

Hôm nay Mạnh Uẩn Lan đến trễ nhất, Mai Như tò mò hỏi, “Mọi khi ngươi luôn tới sớm nhất, hôm nay gặp chuyện gì thế?”

“Tại ca ca hết!” Mạnh Uẩn Lan oán trách.

“An biểu ca?” Mai Như hiếu kỳ gấp bội.

Mạnh Uẩn Lan giải thích, “Hôm bữa nhị tỷ tỷ nhắc vụ tấm bình phong nên ca ca đến Thất Bảo Trai hỏi thăm, tìm hiểu một hồi mới biết cửa tiệm chỉ có hai bức thôi. Bức thứ nhất được Thập Nhất điện hạ mua, bức còn lại thuộc về một phú thương. Ca ca biết tin liền đi hỏi mua, thuyết phục mãi tới hôm nay mới mua được. Hại ta đến trễ theo.” Dứt lời, nàng sai nha hòa đưa tấm bình phong nhỏ tới tay Tĩnh Cầm rồi đích thân tặng quà cho Mai Như.

Bức bình phong thêu hai mặt này được thuyền ngoại quốc vận chuyển. Nó nhỏ nhưng tinh xảo và sinh động như thật, vừa đặt nó lên bàn là thu hút mọi sự chú ý.

Chu Tố Khanh chậm chạp đến xem, mới liếc sơ qua là nàng ta phát hiện nó giống tấm bình trong tủ đa bảo cách[1] tại thư phòng của Phó Tranh. Tuy Thập Nhất điện hạ là người tặng món quà sinh nhật kia cho Phó Tranh, nhưng hắn nhận món quà giống hệt Mai Như làm nàng ta thiếu thoải mái.

Mai Như là cái gai trong lòng Chu Tố Khanh.

Ngoại trừ việc Mai Như luôn đối đầu với nàng ta, Phó Tranh cũng là một phần nguyên nhân. Nói đến đây, Chu Tố Khanh quen biết Phó Tranh lâu năm nên biết hắn đối đãi mọi người xa cách và lạnh giá. Ấy thế mà nàng ta có thể cảm nhận hắn cư xử hơi khác với Mai Như.

Chu Tố Khanh tỏ vẻ điềm nhiên khi nhìn Mai Như, “Mạnh công tử tốt với Như muội muội thật.”

Mai Như cười khẩy; người này lại chơi xấu, nàng ta nói cứ như có gì mờ ám giữa nàng với An biểu ca! Nàng thản nhiên gật đầu chứ không tránh né, “Chu tỷ tỷ nói chính xác, An biểu ca tốt lắm.” Mai Như dừng nói để giả vờ suy nghĩ, nàng cười cười, “Ta nhớ Yến Vương điện hạ còn tặng quà sinh nhật cho Chu tỷ tỷ, điện hạ đối đãi Chu tỷ tỷ thật hết chỗ chê.”

Tại sao phải đề cập Phó Tranh? Chủ yếu vì Mai Như cảm thấy tình cảnh của hắn thật sự gian nan.

Duyên Xương Đế trách phạt Phó Tranh, đây là thời điểm hắn cần mượn thế lực Hạ phủ. Ai ngờ Hạ phủ bỏ mặc hắn lẫn trì hoãn hôn sự. Thế là Phó Tranh chả có ai giúp đỡ trên triều, hắn mà muốn Đông Sơn tái khởi[2] thì khó khăn chồng chất.

Phó Tranh cứu mạng nàng, còn chống đối thái tử vì nàng, dẫn tới việc hắn không thể an toàn rút lui. Mai Như cố tình thay Phó Tranh nhắc nhở Hạ phủ, nhân tiện khích bác Chu Tố Khanh luôn.

Chu Tố Khanh đỏ mặt trước những lời Mai Như nói.

Hai người họ vốn nên bàn hôn sự sau khi Phó Tranh trở về từ Tây Khương. Song Hạ Thái phó đã dặn trước rằng tạm thời Chu Tố Khanh đừng gần gũi Phó Tranh quá, cứ bình tĩnh xem thế cục để tránh Hạ phủ bị liên lụy. Vì vậy nàng ta chưa gặp Phó Tranh lần nào kể từ hồi hắn về kinh.

Lúc trước Phó Tranh được thánh thượng ưu ái thì ai ai cũng ca ngợi nàng ta. Bây giờ hắn bị thánh thượng ghét bỏ thì nàng ta lại ruồng rẫy hắn.

Lựa chọn hành động theo thế cục là đúng nhưng mấy lời của Mai Như nhắc mọi người nhớ nàng ta với Phó Tranh là quan hệ thân ai nấy lo, và nhấn mạnh nàng ta là ả tiểu nhân nịnh giàu đạp nghèo.

Chu Tố Khanh coi trọng thể diện, nàng ta gượng cười nhưng không tiếp lời.

Mai Như chả thèm quan tâm.

Nàng làm thế này hơi vô liêm sỉ, có điều Phó Tranh chính là kẻ vô liêm sỉ chẳng từ thủ đoạn. Dù Mai Như không nói giùm hắn thì nàng tin Phó Tranh vẫn sẽ nghĩ cách nắm giữ hôn sự kia. Hắn cần thế lực Hạ gia, trừ phi Phó Tranh thật lòng không muốn mưu đồ nghiệp lớn.

Mai Như sẽ thương hại nếu Phó Tranh lợi dụng người khác, song nàng chả hề thương xót Chu Tố Khanh.

Nữ tử nhớ rõ kiếp trước nàng ta cướp đoạt sinh mạng đứa con trong bụng mình thế nào, hiện giờ nhớ lại vẫn khiến nàng phẫn nộ. Mai Như cười lạnh băng, nàng thèm vào mà bận tâm Chu Tố Khanh.

Ăn tiệc xong, cô nương các phủ lần lượt chào tạm biệt. Quyên tỷ nhi và Nghiên tỷ nhi của Hạ phủ ngồi chung chiếc xe ngựa đằng trước, còn Chu Tố Khanh một mình một xe. Mặt nàng ta hơi đỏ khi nghĩ đến lời Mai Như nói lẫn Phó Tranh. Toàn kinh thành biết nàng ta sẽ lấy hắn nhưng nàng ta ngó lơ lúc hắn sa cơ thất thế. Việc này mà truyền ra ngoài thì nàng ta chẳng giữ nổi tiếng thơm.

Cân nhắc một hồi, nàng ta lấy cớ mua tranh chữ để đi Tứ Hỉ Đường.

Ông chủ Tứ Hỉ Đường quen biết Chu Tố Khanh nên vội mời nàng ta lên lầu hai. Chu Tố Khanh ngắm nghía vài bức tranh chữ rồi mới nói mục đích đến, “Ta tới để hỏi thăm sức khỏe điện hạ. Ngoài ra,” nàng ta ngập ngừng bảo, “hôm nay là sinh nhật Mai tam cô nương. Nhị công tử Mạnh phủ tìm mọi cách mua tặng một bức bình phong nhỏ rất đẹp, trông nó khá giống bức trong thư phòng điện hạ. Ta thích lắm nên sắp tới muốn ghé xem, ngươi hỏi điện hạ giúp ta nhé?”

Chủ tiệm nào dám kéo dài việc Chu Tố Khanh nhờ, ông lập tức phái một gã sai vặt lanh lợi đến phủ Yến Vương.

Phủ Yến Vương vốn tịch mịch, Phó Tranh chịu phạt khiến cổng phủ lạnh lẽo và vắng vẻ đến mức thừa sức quăng lưới bắt chim.

Lúc gã sai vặt đến, Phó Tranh đang vẽ vời trong vườn. Vết thương vai phải mãi chưa lành nên hắn cầm bút bằng tay trái. Thời tiết mùng chín tháng sáu nóng hừng hực nhưng hắn vẫn mặc áo ở nhà hơi dày và dùng trâm ngọc vấn tóc; toàn thân hắn giảm vài phần sắc bén, song lại tăng mấy phần ôn hòa của thư sinh.

Phó Tranh liếc người tới một cái rồi lạnh nhạt hỏi, “Có chuyện gì?”

Gã sai vặt trả lời, “Điện hạ, hôm nay Chu cô nương ghé qua.”

Cây bút dưới tay Phó Tranh không ngừng lại, “Nàng ta nói gì?”

Gã sai vặt kể từng câu từng chữ Chu Tố Khanh nhắn nhủ, hắn cũng chả bỏ sót chữ nào khi nói vụ tấm bình phong, “Hôm nay là sinh nhật Mai tam cô nương, nhị công tử Mạnh phủ tìm mọi cách mua tặng một bức bình phong nhỏ rất đẹp…”

Cây bút trong tay Phó Tranh dừng phắt lại, hắn lãnh đạm ngước mắt. Hồi lâu sau, hắn “hừ” một tiếng rồi nở nụ cười vô cảm.

Hắn cúi đầu nhìn bức tranh dang dở trên bàn. Tranh do tay trái hắn vẽ đấy, không quen tay nên bút pháp trúc trắc, quả thật tự chuốc lấy nhục. Đến nàng cũng chê hắn thất thế và muốn giũ bỏ mọi quan hệ. Ngực Phó Tranh bỗng nhói đau, hắn vò nát bức tranh rồi ném vô hồ sen trước mặt. Sau đấy hắn quay sang Thạch Đông, “Đưa bức bình phong kia đi.”

“Điện hạ, đưa đi đâu ạ?” Thạch Đông không chắc lắm nên cẩn thận hỏi.

Ánh mắt giá rét của Phó Tranh xoáy thẳng vào hắn.

Người đàn ông chẳng cần mở miệng mà Thạch Đông đã biết đáp án, hắn hấp tấp cúi đầu và rời đi.

Giờ chỉ còn mình Phó Tranh đứng đối diện hồ sen với bộ mặt lạnh tanh.

Oo———oOo———oΟ

Trưa hôm đó, Mai Như thấy người ta khuân hai giỏ hạnh xanh cùng vài trái dưa lê đến chỗ nàng. Nàng không khỏi thắc mắc, “Đống trái cây này từ đâu ra?”

Ý Thiền đáp, “Ban nãy người gác cổng đưa tới đây, nói là có người tặng đống trái cây này làm quà cho cô nương.”

“Ai tặng?” Mai Như hỏi tiếp.

Ý Thiền nói, “Người tặng không để lại tên tuổi, chỉ bảo tặng quà sinh nhật tam cô nương.”

Hạnh xanh tròn vo, dưa lê xanh bắt mắt, nhìn chúng là thấy mát mẻ giữa mùa hè nóng bức.

Mai Như nếm thử một trái hạnh, nó giòn ngọt và giải khát cực tốt. Nàng đang tính ăn quả thứ hai thì Mạnh Uẩn Lan tỉnh dậy – hôm nay nàng ấy nghỉ trưa tại Mai phủ. Mạnh Uẩn Lan đực mặt lúc thấy mấy giỏ dưa lê lẫn hạnh xanh đầy ụ.

“Món quà đặc biệt thật, ai tặng Tuần Tuần thế?”

Mai Như lắc đầu.

Mạnh Uẩn Lan bật cười, “Nhìn số lượng thì giống điện hạ ngốc tặng.” Điện hạ ngốc ở đây là Thập Nhất điện hạ. Thiếu nữ khoanh tay nhận xét, “Vị điện hạ ấy tặng những bốn vỉ bánh bao, thế này mà tặng hạnh thì chẳng phải sẽ tặng hai giỏ sao?”

Mai Như nhớ lại mấy giỏ hạnh chín sớm ở Tây Khương, nàng gật gù, “Chắc là hắn thật.” Có lẽ lúc rãnh rỗi Phó Chiêu đã sai người đưa về. Nghĩ đến đây, Mai Như ngại mình làm phiền hắn. Nàng rủ rê, “Uẩn Lan cũng ăn đi.” Thiếu nữ không biết mình sẽ ăn hai giỏ hạnh đến ngày tháng năm nào.

Mạnh Uẩn Lan cười giòn giã, “Tuần Tuần, hắn tặng ngươi thì ta ăn làm gì?” Nàng ấy hí hửng liệt kê, “Ngươi ăn bánh bao, thịt khô, bánh sữa của hắn. Giờ ăn cả hạnh nữa thì thành người của hắn mất thôi.”

Mai Như thấy nàng ấy ghẹo mình nên cũng ghẹo lại, “Uẩn Lan, ta với Thập Nhất điện hạ hết sức trong sáng. Nhưng ngươi luôn miệng nói ‘người của hắn’, hay ngươi muốn thành người của hắn?”

Mạnh Uẩn Lan tức tối giậm chân, “Càng ngày càng cãi không lại ngươi.”

“Chúng ta hợp sức cũng chẳng thắng được tam muội muội.” Mai Thiến cất tiếng, nàng ấy vén rèm để vào phòng.

Mạnh Uẩn Lan thấy viện binh đến liền ôm tay Mai Thiến rồi đắc ý chớp mắt với Mai Như.

Mai Thiến tò mò khi thấy núi hạnh cùng dưa lê, “Đâu ra thế này? Đại bá mẫu sai người mua à?”

“Không dám đâu,” Mạnh Uẩn Lan nhanh nhảu tố cáo, “Thập Nhất điện hạ tặng đó.”

Mai Thiến nghe vậy cũng cười vui vẻ, “Thập Nhất điện hạ đúng là hiểu sở thích của tam muội muội, luôn tặng quà hợp ý muội ấy. Ngài ấy đang hành quân đánh giặc mà vẫn chưa quên tam muội muội nhà chúng ta.” Nàng ấy trêu, “Khéo phủ chúng ta sắp có một vương phi.”