Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 19




Mạnh An thấy Mai Thiến, cũng thấy không tốt hơn trước là bao, gương mặt trắng nõn vân hồng hồng. Càng vì cô nương này quá đẹp, hắn không dám nói quá nhiều, chỉ gọi một tiếng: " Thiến muội." rồi quay đầu sáng chỗ khác.

Mai Thiến sửng sốt che miệng cười.

Mạnh phủ người đến đông đủ, vì thế cùng nhau ra ngoài chơi.

Lúc này trời đã chập tối, bên phó, ngọn cây, đèn ở mái hiên đều đốt sáng lên, nhất thời rực rỡ lung linh, phồn hoa vô cùng. Mai Như từ xa nhìn đến, liền cảm thấy phấn chấn hơn, tựa như Phật đang soi sáng, hội tụ cả người và vật, thật sự đẹp không sao tả được.

Nàng kéo tay Mạnh Uẩn Lan, nói chuyện ríu rít, Mạnh An đi một bên coi chừng.

Phía sau là Mai Thiến cùng Mai Bình, còn có Nguyên Ca và Kỳ Ca. Bởi vì Mai Thiến sinh ra đã là quốc sắc thiên hương, vì thế sợ rằng bị người xấu, vì thế mặc thêm chiếc áo choàng. mai Bình quy củ đi theo Mai Thiến cùng với các ca ca, tròng mắt không ngừng nhìn phía trước, cực kỳ hâm mộ. Nguyên nhân là vì phải đi theo Nhị tỷ nên tuân theo quy củ, toàn thưởng thức thơ ca phú hoa đăng, đâu giống như bên cạnh Tam tỷ tự do tự tại, còn có thể đấu võ mồm...

Mai Bình lặng lẽ thở dài.

Thấy phái trước Mạnh Uẩn Lan kéo Mai Như đến chỗ xiếc ảo thuật: " Tuần Tuần! Tuần Tuần! Mau tới xem."

Chỗ đó đang biểu diễn ảo thuật, bị vây quanh rất nhiều người, Mai Như lười vận động, không nhiều hứng thú, Mạnh Uẩn Lan lại cực kỳ hiếu kỳ, thoáng cái nha hoàn không nhìn thấy Uẩn Lan đâu, vào tận cùng bên trong cũng không thấy người.

Mạnh An kinh sợ, " Lan nhi" Hắn cao giọng gọi một tiếng, vội vội vàng vàng muốn đi tìm Mạnh Uẩn Lan, tiến lên phía trước hai bước, lại ngơ ngẩn dừng lại một chút quay đầu nhìn Mai Như.

Mai Như hiểu ý: " An biểu ca, muội đang ở chỗ này."

Giọng nói nàng mềm mại, lại vang vào ban đêm, giống như đầu lưỡi được bọc bởi kẹo ngọt.

Mạnh An hơi sửng sốt, lại không yên tâm dặn dò nói: " Đừng chạy loạn."

" Đã biết." Mai Như đáp lại giòn vang, ngây thơ cười.

Mạnh An không biết làm sao, mặt lại đỏ lên.

Mai Như đứng ở bên đường, Ý Thiền đứng g sở bên cạnh. KHông biết bên trong đang diễn đến đoạn gì, liền nghe thấy mọi người trầm trồ khen ngợi, Ý Thiền thích xem náo nhiệt vì thế nhịn không được nhón chân, trộm nhìn hai lần, Mai Như chỉ cảm thấy buồn cười, nói với Ý Thiền: " Ngươi đi xem đi."

" Như vậy làm sao được?" Ý Thiền quay đầu lại.

Mai Như nhìn khắp nơi đánh giá, đối diện là một sạp bán hoa sen, không biết tại sao cảm thấy không tốt, quạnh quẽ, không một người nói đến thăm, ở chỗ này liền liếc một cái. Nàng nói" Ta đến xem chỗ đó, ngươi xem xong thì đi đến đây." Ý Thiền còn do dự, Mai Như chỉ vào phía sau, nói: " Nhị tỷ tỷ, Nhị ca ca mọi người còn ở phía sau." Mai Thiến đang cách bọn họ không xa.

Ý Thiền dẫn Mai Như đến chỗ cửa hàng hoa đăng trước, cẩn thận xong, lúc này mới quay lại.

Sạp này thật sự vắng lặng, chủ quán thấy người tới, cũng không đón tiếp mà chỉ cúi đầu đọc sách.

Mai Như cẩn thận quan sát rồi đánh giá hoa đăng, mới biết đều dùng giấy trắng từ tứ phương. Mặt khác trên sạp hoa đăng đều đủ kiểu dáng, hoa nhỏ, hoa sen đèn, hồng, xanh...... Nhưng nơi này trên đèn cũng chẳng có cái gì, thê thê thảm thảm, hoang vắng, bảo sao không thu hút người mua.

Lại thấy chủ sạp hàng mặc bộ quần áo cũ kĩ, nhưng phong thái lại không tầm thường, Mai Như cảm thấy muốn chiếu cố hắn, liền hỏi: " Một chiếc đèn bán như thế nào."

Đầu người nọ cũng không ngẩng lên, chỉ nói: " Không bán."

Mai Như nghi hoặc: " Vì sao không bán."

" Xấu như vậy mà ngươi cũng mua?" Người nọ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Mai Như ngẩn ra, xì một tiếng, nàng trả lời: " Nếu biết là xấu sao còn đem ra bán?"

Người kia nói: " Tuy không bán nhưng ngươi có thể vẽ lên, ngươi vẽ xong nếu có người tới mua, ta cũng kiếm được một chút bạc."

Mai Như nghe xong hỏi: " Ngươi có bán sao?"

Người nọ lắc đầu.

Mai Như nóng lòng muốn thử, nàng nói: " Ta tới vẽ thử xem."

" Vẽ một cái một lượng bạc." NGười nọ bình tĩnh mở miệng, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì.

" Một lượng?" Nàng chỉ vào hoa đăng xấu vô cùng, mí mắt nhảy nhảy: " Cái này?"

Người nọ vẫn như cũ bình tĩnh gật đầu, vẻ mặt lạnh lẽo.

Mai Như chưa bao giò chịu thua, lúc này khôn phục, lập hức ném bạc xuống: " Một lượng thì một lượng, ngươi lấy bút mực tới đi."

Người nọ bĩu môi, ý bảo Mai Như tự lấy.

Bút mặc quả nhiên gác ở một bên, tùy tiện lấy được, nhưng đèn lồng treo ở phía trên, hơn nữa lại cao, Mai Như giơ tay không với tới, mặt nàng có chút hồng hồng: " Ngươi lấy hộ ta cái đèn với."

Người nọ " A" một tiếng, làm như mới phản ứng lại, bĩu môi nói với nàng: " Bên cạnh có chiếc ghế nhỏ."

Mai Như lúc này hoàn toàn đã nổi giận, xoay người muốn đi, phía sau liền có người gọi nàng:" Như muội muội. "

Giọng nói kia dịu dàng đoan trang- lại là Chu Tố Khanh.

Mai Như thầm than một tiếng" Đen đủi." Mai Như lúc này mới thong thả ung dung xoay người, tầm mắt thoáng đảo qua liền thấy hai tỷ muội nhà Hạ gia, Nghiên nhi cùng với Chu Tố Khanh...... Còn có Phó Tranh, Mai Như vội vàng dời mắt, cúi đầu.

Chu Tố Khanh tiến lên hỏi: " Như muội muội, sao muội lại ở đây? Muội đang làm gì thế?"

Mai Như còn chưa kịp đáp, vị chủ quán kia đã nhanh nhảu đáp: " Chu cô nương, vị cô nương này không với tới hoa đăng." Thốt ra lời này, đối diện với ba cô nương được nuôi dạy tốt này Mai Như cực kỳ giận, nàng xoay đầu, liền thấy người nọ đối với Chu Tố Khanh cung kính mà khiêm tốn. Ami Như hận không thể cắn hắn, lại không thể lúc này mà dậm chân, chỉ có thể nuốt tức giận này xuống, tùy bọn họ chê cười.

Chợt, bên cạnh duỗi ra một bàn tay, nhẹ nhàng lấy hoa đăng trên cao xuống.

Phó TRanh đưa cho Mai Như, coi như giúp nàng xóa bỏ sự xấu hổ này.

Hắn hôm nay mặc bộ màu xanh đá thêu hoa văn gấm, tay áo lược khoan, một bàn tay trong đó, ở bên dưới đèn hiện lên vón tay thon dài mà sạch sẽ.

Mai Như mới cao trên eo hắn một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, không tiếp cũng không tính nhận ân tình của hắn.

Phó Tranh giống như cũng không giận, chỉ là đôi mắt nhìn xuống người Mai Như, hắn gọi: " Tam cô nương."

Giọng nói trầm lạnh lùng, mất tự nhiên mà lộ ra một chút áp bách.

Mai Như cả người không được tự nhiên, nàng tiếp nhận, cúi đầu nói: " Đa tạ điện hạ."

Bên kia Mạnh An cùng Mạnh Uẩn Lan từ trong đám người tới, chỉ thấy Ý Thiền đang nhón chân xem, nhưng lại không thấy Mai Như đâu? Hắn không nhịn được mà toát ra tầng mồ hôi lạnh, vội hỏi Ý Thiền: " Cô nương nhà ngươi đâu?" Giọng nói hơi run, hốt hoảng, mới lúc trước Mai Như còn cười nói với hắn An biểu ca, ta sẽ ở chỗ này...

Mạnh An càng thêm nôn nóng, Mạnh Uẩn Lan cũng hoảng sợ, vội vàng tìm khắp nơi.

Ý Thiền sửng sốt, nghiêng người chỉ cho hai người: " Biểu ca, biểu cô nương, cô nương nhà ta ở đằng kia." Nàng vừa xem ảo thuật, vừa nhìn cô nương, chỗ nào dám lơ là.

Mạnh An nhìn theo, thấy MAi Như từ trong tay một người tiếp nhận hoa đăng, nàng cúi đầu, thân hình cương cứng. Lại nhìn nam nhân trước mặt nàng, hình như là Yến Vương điện hạ. Hắn giật mình, vội muốn qua đấy, Mạnh Uẩn Lan bên cạnh đã nhanh chân chạy sang trước. Nàng cầm cánh tay Tuần Tuần tò mò hỏi: " Tuần Tuần ngươi đang làm gì đấy?"

Tuần Tuần?

Phó Tranh trầm mặc, liếc Mai Như một cái, thôi lui một bên.

Mạnh An tiến lên chào hỏi: " Điện hạ."

Phó Tranh gật đầu.

Mai Như đang ở cùng Mạnh Uẩn Lan, MẠnh An nghe được nhìn qua, liền nhận ra người bán đèn chính là người cùng học với hắn-- Chu Hoán Chương. Chu Hoán Chương cũng nhìn thấy hắn: " Mạnh huynh."

Mạnh An đáp lễ: " Vân Thu huynh"

Vị này Chu Hoán Hương cũng có chút ít của cải, nhưng sau khi gia đình sa sút, tới đời hắn thì không chống đỡ được nữa, cũng vì thế xuất đầu lộ diện bán vài thứ, tính tình cực kỳ kiêu ngạo.

Mạnh An thấy thế, đề nghị nói: " Vân Thu huynh, hoa đăng của huynh kiểu gì cũng bán, hay là bán cho ta đi."

Chu Tố Khanh bên cạnh lại nói: " Mạnh công tử, vậy thì còn gì thú vị, không bằng chúng ta vẽ trên hoa đăng, bày ở nơi này bán? Xem ai bán được giá cao nấu, Chu công tử vì thế cũng sẽ kiếm được chút bạc."

Mai Như cùn Mạnh Uẩn Lan nghe vậy, đồng thời khinh thường bĩu môi--- người này đúng là mê tranh đua cao thấp, người khác phải phụ trợ nàng nổi bật, vẽ tranh phải thiên hạ đệ nhất!

Phía sau Mai Thiến cùng BÌnh nhi còn có hai vị ca ca cũng đã tới, nghe thấy đề nghị này, cảm thấy có ý tứ, vì thế cứ định như vậy

Mai Thiến đi vào nhã gian, đưa áo choàng, đêm nay nàng đi khá nhiều, lúc này khuôn mặt đỏ lên, chóp mũi cũng vì thế mà cũng hồng hồng.

Ba tỷ muội ngồi một chỗ, đối với ba hoa đăng mà phát sầu. Bên cạnh hai tỷ muội Hạ gia, Chu Tố Khanh cùng Mạnh Uẩn Lan đều vẽ

Mai Thiến hỏi Mai Như: " Tam muội, muội vẽ gì?"

Mai Như chống cằm nghĩ, lười biếng nói: " Viết " Linh Phi Kinh" đi"

Mai Thiến nghe vậy, nhưng ngẩn ra: " Tam muội viết cái này làm gì?"

Mai Như buông tay nói: " Lười nghĩ nhiều, cái này đơn giản nhất, viết nhanh muội còn muốn đi dạo ở chỗ khác. "

Mai Thiến che miệng cười: " Muội xem người khác đều tốn bao tâm tư, muội lại tùy ý."

" Hoa kia chờ tâm tư làm cái gì?" Mai Như trả lời, trong lòng lại giận, nàng không muốn kiếm bạc cho tên họ Chu kia đâu! Dứt lời hỏi Mai Thiến: " Còn Nhị tỷ."

Mai Thiến hơi trầm ngâm, nói: " Làm một bài thơ viết lên hoa đăng đi."

Cái này thực sự hợp với tính tình của Mai Thiến, Mai Như hỏi: " Còn Bình tỷ nhi."

Mai Bình ở một bên ăn điểm tâm, lúc này đột nhiên bị hỏi chuyện, nàng vội ngồi thẳng, gạt mảnh vụn bánh còn trên miệng nói: " Ta cũng làm thơ."