Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 135: 135: Chương 1311






Hôm nay ở yến tiệc, Mai phủ tới sớm nhất.

Kiều thị rất nhớ con gái mình, mấy hôm trước bà cứ nhắc Tuần Tuần với Mai Thần, hôm nay dậy rất sớm căn bản vì không ngủ được.

Vừa thấy Tuần Tuần, Kiều thị mới hoàn toàn ổn định, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói.

Mai Như cũng vui vẻ, đôi mắt cong thành vầng trăng non.
Đỗ lão thái cùng Kiều thị, tiểu Ngô thị mọi người thỉnh an Mai Như, Mai Như vội vàng miễn lễ mời ngồi, mọi người ngồi xuống nói chuyện.

Bình tỷ nhi không ngồi được, không lâu sau thì đi chỗ khác chơi.

Mấy năm nay Bình tỷ nhi nẩy nở, bộ dáng giống giống Mai Thiến sáu bảy phần rất xinh đẹp.

Chỉ là nàng không như Mai Thiến ốm yếu, ngược lại rất đanh đá.

Hiện giờ Bình tỷ nhi cũng tới tuổi cập kê, nhân lúc nàng không ở, Mai Như dò hỏi việc hôn nhân của nàng, Đỗ lão thái thái trả lời: “Phạm dương Lư gia có Cửu Lang……”
Lão thái thái vừa nói ra, Mai Như đã ngắt lời: “Lão tổ tông hay là chọn tiếp đi.” Kiếp trước Bình tỷ nhi tuy đanh đá, nhưng Lô Cửu lang không phải người tốt, một lời không hợp đã động thủ đánh người, cuối cùng thấy Quốc công phủ xuống dốc thất vọng, thì trực tiếp hưu thê, loại này nhân duyên sao có thể mai mối được ? Mai Như thật sự không ưng người này.
Lão thái thái nghe hiểu ý Mai Như vì vậy gật gật đầu.

Nhớ hai mẹ con nàng đã lâu chưa gặp, lão thái thái và tiểu Ngô thị đi ra đằng sau nghỉ một chút, ngắm cảnh uống trà.
Bên này Kiều thị lôi kéo Mai Như ngó trái ngó phải.

Thấy Tuần Tuần đã hết vẻ ngây thơ, lộ ra vài chút ổn trọng trong lòng bà an tâm.

Chỉ là nghĩ đến chuyện con nối dõi, Kiều thị không khỏi sốt ruột: “Nghe nói con ở bên ngoài nhặt về một đứa trẻ không liên quan?”
Chuyện này mấy ngày trước Lý hoàng hậu đã hỏi qua, Mai Như nhíu mi: “Chỉ là một tiểu nha đầu, sao tất cả mọi người đều biết?”
“Bao nhiêu người nhìn chằm chằm Yến Vương điện hạ?” Phó Tranh ở trong triều càng ngày càng tốt, Yến Vương phủ đương nhiên càng ngày càng là chủ đề nóng, chỉ sợ có người không để ý danh phận, muốn làm di nương thị thiếp gì đó.

Kiều thị vội la lên: “Tuần Tuần con không sinh cũng được nhưng phải cẩn thận.”
Vừa nghe đến chuyện con nối dõi, Mai Như đau đầu, nàng tùy tiện lừa gạt nói: “Biết biết.”
Thấy Mai Như ứng phó chính mình, Kiều thị tức giận: “Thiến tỷ nhi đã mang thai vài tháng, con thì chậm chạp không có động tĩnh, sao nương lại kh thay con sốt ruột?”
Nhìn mẫu thân như vậy, Mai Như chỉ có thể lấy ca ca làm tấm chắn: “Nương, ca ca hiện tại như thế nào?” Nàng hỏi.
Lời này quả nhiên chọc trúng chỗ giận của Kiều thị, hừ một tiếng, Kiều thị bất mãn nói: “Ca ca ngươi cũng không bớt lo, ai cũng nói tốt, nhưng chưa coi trọng ai, nó căn bản là không muốn thành thân, đúng là đang lừa gạt ta!”
Mai Như nhíu mày, hỏi: “Ca ca còn đi chỗ đó sao?” “Chỗ đó” chỉ chính là chỗ Đổng thị.


Bởi vì có ca ca lì lợm, Mai Như tự nghĩ xấu hổ, nàng đã hơn một năm chưa gặp Đổng thị, còn không biết tỷ tỷ sống như thế nào.
Kiều thị lập tức nói: “Nó có chỗ nào nhớ thương người ta? họ Hồ tháng giêng nắm ngoái tìm được đường sống trong chỗ chết trở lại, hiện tại ở kinh thành đại doanh, hai vợ chồng sống rất tốt, hình như lại mang thai lần nữa.” Nói xong lời cuối cùng, Kiều thị lại thở dài một hơi.

Người vợ bị hưu của con mình đã sinh một đứa, trong bụng lại mang một cái, lại nhìn Mai Tương dưới gối mới có một thứ nữ, Kiều thị sao có thể không nóng nảy.
Nghe nói Hồ Tam Bưu không chết, Mai Như rất kinh ngạc: “Thật sự?”
Nhìn nàng, Kiều thị nói: “nương có thể lừa con? Chức ở lại kinh kia đáng lẽ là ca ca con……” Chuyện này Mai Như có ấn tượng, lúc ấy Phó Tranh còn giải thích.

Mai Như không nghĩ tới cư nhiên là Hồ Tam Bưu đã trở lại, Mai Như càng không nghĩ Phó Tranh thế mà giúp ca ca nói dối…… Nàng ở trong tối tự cân nhắc, Kiều thị xụ mặt nói: “Con đừng nghĩ lừa gạt mẫu thân, nhìn xem bụng con, lại nhìn bụng Thiến tỷ nhi……”
Thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, khi nói chuyện về Mạnh lão thái thái, Mai Thiến cùng Mạnh Uẩn Lan đã đến.

—— tiểu Kiều thị đến chỗ Mạnh Chính, cũng không ở kinh thành.
Mai Thiến đã mang thai hơn năm tháng, mặc áo khoác đường viền làm bằng chỉ bạc, cả người phúc hậu, khí sắc cũng hồng hào rất nhiều, chỗ nào giống thân mang bệnh? Thật khiến Kiều thị hâm mộ.

Nhưng thật ra Mạnh Uẩn Lan rầu rĩ, uể oải, rõ ràng có chút không vui vẻ.

Như vậy không giống ngày thường nàng, Mai Như không khỏi tò mò: “Thân thể Lần nhi không thoải mái?”
“Chỗ nào?” Mạnh lão thái thái thở dài, “Nha đầu này hôm nay không muốn tới!”
Mai Như càng thêm nghi hoặc, nhìn Mạnh Uẩn Lan nói: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Mạnh lão thái thái nói: “Nha đầu này định khiến bà già này giận đây.”
Mạnh Uẩn Lan dậm dậm chân, không nói lời nào, chạy tới đằng sau tìm Bình tỷ nhi chơi.
Mạnh lão thái thái lắc đầu, kể khổ cùng Mai Như: “Vương phi, ngài nói với nha đầu đi.

Mấy tháng nay nó đều như vậy, cũng không nói có chuyện gì, bà già này thật sự rất lo lắng, cũng không nói được nó”
Mai Như nghe vậy không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ là là bởi vì Phó Chiêu? Phó Chiêu hôm nay cũng muốn tới, hắn và Uẩn Lan có chuyện gì? Mai Như âm thầm tò mò.

Nhưng chuyện này nàng khó mà nói, càng không tiện hỏi, Mai Như cân nhắc buổi tối nói với Phó Tranh một câu, để hắn đi thăm hỏi chút.
Hôm mạng Phó Chiêu đến rất sớm, đang đứng đằng trước.
Bên cạnh Phó Tranh là Mạnh An đang nói chuyện với nhau, Phó Tranh vừa lúc hỏi hôn sự của Mạnh Uẩn Lan.

Mạnh An hàm hồ cười nói: “Không sai biệt lắm, sắp có thể định ra.”
Phía dưới tay Phó Chiêu ngừng dừng lại, hắn cầm một khối mứt, lặng lẽ nhìn Mạnh An, sau đó rũ mắt, chậm rì rì để vào trong miệng nhấm nuốt.

Mứt rất ngọt, nhưng hắn ăn vào lại hơi chua, như là có thứ gì đó.


Phó Chiêu không ăn, hắn cũng không ngồi nổi vì vậy ra khỏi thính đường.

Nhưng sau khi ra hắn lại không biết đi chỗ nào, chỉ có thể đi đi lại lại, rồi thất thần mà trở về ngồi.
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, Phó Tranh tìm một cơ hội đơn độc hỏi hắn: “Chiêu nhi, vì sao hôm nay tâm trạng đệ lại không yên?”
Phó Chiêu cọ tới cọ lui sau một lúc lâu, mặt đỏ không nói chuyện.
Phó Tranh trực tiếp hỏi: “Chính là bởi vì Mạnh phủ nhị cô nương?” Vừa nghe lời này, mặt Phó Chiêu lập tức đỏ lên.

Phó Tranh chỉ cảm thấy buồn cười, tiếp tục hỏi: “Đên muốn cưới nàng?”
“Không có.” Phó Chiêu vội vàng phủ nhận, dừng một chút, lại nhỏ giọng khó khăn nói: “ Hôn sự của Nhị cô nương không phải định rồi sao?”
“Không phải chưa định sao?” Phó Tranh nhàn nhạt nói.
Phó Chiêu càng quẫn bách, gãi gãi đầu, hắn nói: “Thất ca, đệ cũng không biết mình rốt cuộc có muốn cưới nàng hay không, cũng không biết nàng có ý gì.” Lại nói: “Đệ có nên hỏi trước ý nàng?”
Phó Tranh nghe xong thẳng thở dài: “Chiêu nhi, nếu đệ không rõ lòng mình thì tự hỏi rằng nếu nàng gả cho người khác, đệ vui vẻ hay không, có đồng ý hay không, lúc đó sẽ hiểu ra.” Đối diện Phó Chiêu cứng lại, Phó Tranh tiếp tục nói: “Nếu là đệ muốn cưới, thì cưới luôn, làm gì hỏi ý tứ cô nương nhà người ta? Nếu nàng không muốn gả cho đệ, đệ sẽ không cưới sao?”
Phó Chiêu đơ người.

Hắn muốn cưới Mạnh Uẩn Lan sao, nghĩ đến nàng gả cho người khác sẽ khó chịu sao, Phó Chiêu lúng ta lúng túng, giống như miếng mứt kia lại bắt đầu hơi chua.
……
Sân khấu đang trình diễn, Mai Như yêu cầu một vở diễn, vài vị lão thái thái cũng yêu cầu, vô cùng náo nhiệt.
Mạnh Uẩn Lan ngồi ở bên cạnh Mai Như, vẫn là dáng vẻ ủ rũ.

Mai Như nhìn nàng nói thì thầm: “Chúng ta đi dạo trong vườn một chút?” Mạnh Uẩn Lan gật gật đầu, lại nói: “Ngươi đừng giúp đỡ lão tổ tông nói chuyện, bà ấy đang giục ta thành thân.” Mai Như cười: “Ta lười nói với người.”
Thấy Mai Như xuống lầu, những phu nhân đứng dậy hành lễ, Mai Như miễn lễ, dẫn Mạnh Uẩn Lan ra đằng sau hoa viên giải sầu.
Phía trước Phó Chiêu nghe được một ít động tĩnh, hắn lại ngồi không yên.

Phó Tranh liếc mắt nhìn hắn, nghiêng đầu không biết phân phó người bên cạnh cái gì.
Tháng giêng hoa sen đã khô, hiện giờ trong ao sạch sẽ, chỉ chờ năm mới sẽ sinh sôi nảy nở.

Vòng qua nhà thuỷ, phía đông là rừng hoa mai.

Mặt hồ gợn sóng như đang đánh đàn.

Kiếp trước trong vương phủ không có cái này, lạnh lẽo, một tí pháo hoa cũng không có, khác hẳn kiếp này.


Mai Như ngắm nhìn, để Tĩnh Cầm cắt hai cành hồng mai xuống để mang về phòng.
Mạnh Uẩn Lan vẫn gục đầu xuống, Mai Như nhìn nhìn nàng, nàng cũng nhìn Mai Như.

Than một tiếng, Mạnh Uẩn Lan kề tai nói nhỏ với Mai Như l: “Được rồi Tuần Tuần, Vương gia đối xử với ngươi tốt không?”
Phó Tranh đối xử với ta tốt không?
Mai Như trầm mặc.

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, khuyên tai trân châu nàng nhẹ lay động.

Đời này Phó Tranh đối với nàng rất tốt, hắn vui vẻ bên nàng, không chỉ không khiến nàng cô đơn còn bảo vệ nàng, đến chuyện con nối dõi cũng không làm khó nàng, thay nàng suy nghĩ.

Nghĩ đến bóng dáng trầm tuấn lại có thể dựa vào kia, trong lòng Mai Như l dâng lên một ít ấm áp.

Nàng nói với Mạnh Uẩn Lan thể: “Điện hạ đối xử với ta khá tốt.”
Mạnh Uẩn Lan thở dài: “Nhưng ta nhìn Thiến tỷ tỷ, ta rất sợ thành thân.

Ngươi xem nương ta rất khó đối phó đi, nhưng Thiến tỷ tỷ không có chút nào là không vui, còn dỗ nương ta, trong phủ trên dưới không có ai không khen nàng, lão tổ tông còn định để Thiến tỷ tỷ làm quản sự.

Được rồi Tuần Tuần, ta sao có bản lĩnh này?” Mạnh Uẩn Lan vô cùng uể oải: “Còn có lời này ta không nên nói, nhưng Thiến tỷ tỷ có một mình, năm trước còn tính toán cho nạp thiếp cho ca ta, về sau là ca ta không đồng ý.

Nếu là ta, chỉ nghĩ là cảm thấy phiền lòng, còn tâm trạng gả cho ai?” Nàng lại cảm khái nói: “Nếu là gả cho người mình không thích thì cả đời này miễn miễn cưỡng cưỡng, sẽ không dễ chịu.

Nếu là gả người mình thích, về sau hắn có người khác, chắc chắn càng khó chịu.”
Mai Như ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ, nha đầu này thật là trong sáng.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu là Phó Tranh nạp thiếp, nàng khó chịu sao? Kiếp trước tâm nàng đã chết, sẽ không khó chịu, nàng định đời này nạp thiếp cho Phó Tranh, nhưng hiện tại thì sao? Mai Như không nói chuyện, lại than một tiếng, phía trước có nha hoàn lại đây mời nàng, nói là Vương gia có một số việc muốn cùng Vương phi thương lượng.

Mai Như khó hiểu, Phó Tranh hiện tại có chuyện gì muốn cùng nàng thương lượng? Nàng nhìn Mạnh Uẩn Lan, Mạnh Uẩn Lan nói: “Tuần Tuần ngươi đi đi, ta ngồi trong chốc lát, chờ lát nữa tìm ngươi.” Mai Như gật gật đầu, bảo nha hoàn hãy đi trước.
Mạnh Uẩn Lan ngồi ghế đá thượng chống cằm ngây ngốc, nha hoàn đứng ở bên cạnh hầu hạ.

Không bao lâu phía sau có tiếng bước chân, Mạnh Uẩn Lan cho là Mai Như đã trở lại, nàng nâng má xoay đầu, bỗng chốc lại căm giận quay lại!
Phó Chiêu đứng ở bên cạnh, vò đầu nói: “Ngươi còn giận bổn hoàng tử sao?”
Mạnh Uẩn Lan nói: “Không dám.”
“Là giận rồi?” Phó Chiêu nói, “Ngươi nghĩ muốn cái gì, bổn hoàng tử cho người mua về nhận lỗi.”
Mạnh Uẩn Lan lạnh lùng nói: “Không nhọc phiền điện hạ.”
Bị nàng nói vậy, Phó Chiêu cũng không có dậm chân, chỉ nói: “Ngày mai tết Thượng Nguyên, ngươi đi xem hoa đăng không?”
Mạnh Uẩn Lan nhìn nhìn hắn, Phó Chiêu mặt đỏ đỏ, nói: “Bổn hoàng tử đi, đến lúc đó tìm ngươi.” Dứt lời cũng không đợi người nói thì hắn đã đi mất, để Mạnh Uẩn Lan cùng nha hoàn sững sờ ở chỗ đó.
……
Mai Như bận rộn cả một ngày, rất mệt mỏi, nha hoàn hầu hạ nàng tắm rửa.


Nước trong bể tắm ào ạt cuồn cuộn không dứt, khói lượn lờ không ngừng, tựa như đặt mình trong tiên cảnh Mai Như tùy ý để bọn nha hoàn giúp mình lau người, lại thay quần áo sạch sẽ.
Trong phòng ngủ Mai Như mặc trung y, tóc đen búi lại, đang ngồi ở trước bàn trang điểm, chợt, có người vén rèm đi vào, bước chân nặng nề.
Mai Như nghiêng đầu nhìn qua, thì thấy Phó Tranh đứng ở bên cạnh.

Vóc dáng cao cao, Mai Như không thể không ngẩng mặt, đối diện với hắn.

Phó Tranh còn mặc áo gấm ban ngày, đai ngọc thắt eo, khiến cho dáng hắn càng thon dài.

Mặt mày tinh xảo, ánh mắt đen nhánh, mang vẻ ôn nhu, tựa như đang lạc vào chốn tiên cảnh, đẹp cũng đủ làm người tim đập thình thịch.
Mai Như ngưng lại, Phó Tranh vẫn là nhìn nàng.

Hắn uống một ít rượu, trên người là mùi rượu nhàn nhạt, là mùi thanh mát của hoa Lê.

Cảm giác say quanh quẩn ở bên người, làm người có chút hơi say.
Mai Như đã rửa mặt chải đầu, sạch sẽ giống như đứa trẻ, còn rất mềm mại, khiến người muốn ôm.

Phó Tranh liếc qua bên tai nàng.

Đôi khuyên trân châu không còn nữa.

Phó Tranh cúi người hôn tóc nàng, lại xoa bóp vành tai, nàng hiếu kỳ nói: “Nàng thích trang sức như thế nào?”
Mai Như cười nói: “Khuyên tại trân châu kia rất đẹp.”
“Còn cái khác?” Phó Tranh nói, “Vòng tay ngọc ta đưa cho nàng không đẹp sao? Không thích?”
Nghe lời này, Mai Như chỉ cảm thấy kỳ quái.

Người này hôm nay hỏi hai lần, vẻ mặt tính toán chi li.

Nàng cười nói: “Đã cất đi”
Phó Tranh không nói lời nào chỉ mở tay.

Mai Như hiểu ý.

Nàng không kiên nhẫn được như người này, chỉ có thể lấy ra.
Ban đêm, Phó Tranh bắt được tay nàng, đeo vòng tay cho nàng.

Cổ tay nàng trắng mềm còn ngọc được điêu khắc rất đẹp , khiến nàng càng thêm trắng.

Mai Như đeo trong chốc lát, thoáng có chút ôn nhuận lạnh lẽo, nàng muốn tháo xuống, Phó Tranh lại nắm tay nàng, mười ngón đan nhau.
“Đừng tháo xuống mang theo bên người đi.” Hắn rũ mắt, trầm giọng nói.