Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 11




Edit: Gấu

Chưa beta

- -----------------------------------------------------------Huynh muội Mai Tương, Mai Như sau khi về phủ liền đến chỗ Kiều Thị.

Nha hoàn vén rèm lên, một chân Mai Tương vừa mới bước vào, một chân khác không hiểu sao lại dừng lại. Mai Như ở đằng sau không hiểu liền đẩy một cái:" Ca ca, tại sao huynh không đi tiếp." Vừa nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn bên trong.

Đại tẩu Nguyên Chương đang ở cạnh hầu hạ nương.

Mai Như le lưỡi một cái, không nói gì.

Nghe được âm thanh của Mai Như, Đổng thị lúc này mới thoáng trừng mắt nhìn lên, nhưng lại không thấy hai người đi vào. Rất nhanh, nàng lại cúi đầu, yên tĩnh.

Mai Tương khép rèm lại ho một tiếng, lúc này mới lần nữa đi vào.

Nhìn thấy cái bản mặt đòi nợ này, Kiều Thị giận ghê gớm. Hôm nay Yến vương điện hạ đến phủ, ba ca ca của nhị phòng đều ở đây. Nguyên ca thì có đầu óc về chính trị, Nhuận ca thì cơ trí hiểu chuyện, không thì Kỳ ca một tuổi đặc biệt đáng yêu, còn đứa con trai của bà ngày nào cũng chẳng thấy mặt mũi đâu! Lúc Lão thái gia hỏi, Mai Dần chỉ có thể bịa lý do, nói Mai Tương đi làm việc ở chỗ khác.

Trong tâm của Kiều thị phát hỏa, nhưng vì Mai Như và Đổng thị bên cạnh, sẽ ảnh hưởng đến thể diện, chỉ nghiêm nghị hỏi hắn:" Mấy ngày này đi đâu?"

Mai Tương cười nói:" Bạn con ở thôn trang có việc, con ra khỏi thành giúp một tay, hôm nay mới về. "

Biết con mình dùng lời để dụ dỗ, Kiều Thị hung hăng liếc Mai Tương. Nhìn lại một bên thì ngoan ngoãn vâng lời, một bên một lời cũng không nghe. Kiều Thị thay con mình sửa lại câu nói, lúc này bà nhàn nhạt trách cứ:" Ngươi bên ngoài gấp rút, đi vài ngày cũng không về, không biết nhớ người trong nhà.

" Hài nhi nhớ rồi ạ." Mai Tương nhận sai, Kiều Thị liền cho hắn đi:" Con quay về viện nghỉ ngơi đi."

Nghe thấy lời của mẫu thân, Mai Tương đứng dậy, thuận tiện liếc mắt về phía Đổng thị. Liền thấy phu nhân mình buông thõng đôi mắt, một chút xíu cũng không để lại trên người hắn, giống như hắn chưa hề tồn tại. Thoáng ngẩn ra, Mai Tương chỉ có thể đi ra ngoài.

Kiều Thị uống hớp trà, quay đầu nói với Đổng thị:" Con hôm nay cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, ở đây ta không còn việc gì nữa, con trở về đi, buổi tối cũng không cần tới."

Đổng thị trả lời " Vâng ạ" rồi sau đó rời đi.

Thật ra, tâm tư của Kiều thị nàngđều hiểu, nhưng muốn gắn lại mối quan hệ giữa nàng và Mai Tương, e là hai người kiếp này là sai nhân duyên, còn chỗ nào có thể gắn lại được? Chỉ sợ con người kia vừa về... liền đi tới chỗ hồ mị tử kia, làm cho nàng ngột ngạt, thà không về còn hơn?

Nghĩ đến thế, Đổng thị than một tiếng, chỉ muốn sớm kết thúc mối quan hệ này.

Nàng đi chậm, còn chưa tới sân viện nhỏ bên cạnh, những nha hoàn kia liền vui vẻ bừng bừng đến bẩm báo:" Đại nãi nãi, Đại gia trở về."

Đổng thị hơi chậm lại, chợt gật đầu.

Đi vào trong phủ, Mai Tương đã cởi áo ngoài, hiện tại là màu xanh của trường bào, đứng đó với tư thái thanh nhã, lúc này cầm lên bộ đỏ xanh, đang ngồi dựa ở trên giường.

Thấy hắn như thế, Đổng thị không biết nói gì, liền ngồi trước gương. Nay Thiên bà bà cũng không cần nàng đến hầu hạ, Đổng thị liền gọi Hòa Tuệ vào, nghĩ liền tháo búi tóc cho thoải mái.

Bên ngoài thì Hòa Tuệ mới đẩy rèm bước vào, bên cạnh Mai Tương không ngẩng đầu, chỉ phân phó nói:" Đi đổ chung trà đi."

Hòa Tuệ sững sờ một chút lại khom người ra ngoài

Căn phòng yên tĩnh, Mai Tương quay đầu, bắt chuyện với Đổng thị:" Hôm nay ta đi chọn mấy bức tranh chữ đẹp, thì thấy bức Bích Vũ Hồng Tiêu này là tuyệt nhất, nàng cảm thấy treo ở nơi nào là đẹp nhất? "

Đổng thị không nhìn, thuận miệng đáp lại:" Thư phòng của Đại gia còn chỗ không? "

" Chao ôi, không ổn, không ổn rồi." Mai Tương đi tới:" Trong bức tranh kia đều là thần thái của nữ nhi, treo trong thư phòng sẽ làm cho người ta chê cười."

Hắn còn sợ người ta chê cười?

Đổng thị khẽ cười một tiếng, tiện tay gỡ trâm châu xuống, lần thứ hạ đang muốn đưa tay lấy xuống, Mai Tương đã thay nàng tháo xuống rồi. Đầu ngón tay không cẩn thận đụng vào tay hắn, cảm giác có chút mát, Đổng thị hơi ngẩn ra, lại lúng túng thu tay lại.

Nàng không chuyển động, người kia cũng thế, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

Mai Tương cảm thấy có chút khác, chốc lát, tay của hắn thuận tiện ấn nhẹ đầu vai Đổng thị. Hắn nhìn nàng trong gương, đôi mắt đào hoa như gợi ra làn nước lăn tăn mùa xuân.

Đổng thị không được tự nhiên vì thế mắt khép hờ.

" Ngọc nhi"

Mai Tương nhẹ nhàng gọi nàng.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng người vọng vào:"Đại gia, di nương sức khỏe không thoải mái, không biết có phải động thai hay không? "- đúng là nha hoàn bên cạnh Triệu di nương.

Mai Tương nghe xong, đáp lại:"Đến đây", ánh mắt đi xuống, liền thấy Đổng thị buông thõng đôi mắt, lạnh lùng cười một tiếng. Nàng đứng dậy, đôi bàn tay kia lại ấn nàng ngồi xuống."

" Đại gia, hôm nay chàng muốn làm gì?"

Đổng thị giương mắt, không còn thần sắc như lúc trước.

Mai Tương sững sờ, ngượng ngùng nói:" Ta hôm nay đi mua tranh chữ, trên người không có bạc. "

Không có bạc nên mới tìm đến chỗ nàng?

Lúc trước còn dụ dỗ nàng?

Đổng thị trong lòng đau xót, cười:" Đại gia đã không có tiền, ta làm sao có được? " Lại nói:" Phần ngân lượng mỗi tháng của đại gia, ta đều để lo toan chi phí bên ngoài. Nơi này ta hiện tại cũng chỉ còn bằng này, chàng muốn thì cầm lấy hết đi." Nói, nàng lấy từ đáy hòm một chiếc hộp gấm rồi đưa hắn.

" Đại gia, người cầm những thứ này, rồi đem thư hưu thiếp."

Đổng thị nhìn qua hắn, bình tĩnh nói:" Từ nay về sau, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, cả hai không thiếu nợ nhau."

Mai Tương lại sững sờ.

"Đại gia." Bên ngoài truyền lời nha hoàn thúc gịuc hắn:" Di nương sức khỏe không ổn định."

Mai Tương không biết từ đâu đột nhiên nóng giận, ngạnh cổ nói:" Thúc giục gì mà thúc giục, không khỏe thì đi mời đại phu."

Tiếng quát này, bên ngoài chợt im lặng.

Nắm chặt lấy tay, hắn nhanh vén rèm mà đi.

Trên bàn trang điểm còn đặt vài cây trâm ngọc, lẳng lặng, ánh sáng lung linh.

- ---------

Lưu mụ mụ đem tình hình bên kia nói tóm tắt, Kiều thị vừa nghe nhịn không được thở dài.

Mai Như ở bên cạnh đang chọn điểm tâm ăn cơm, lúc này tò mò hỏi:" Nương, làm sao vậy? "

" Còn không phải là đại ca của con? Liên tiếp mấy ngày kia không thèm trở về, vừa về liền chui vào chỗ hồ mị tử! Cả ngày bên ngoài ăn chơi đông tây... Bị những thứ kia quyến rũ đến hỏng rồi, ta hận không thể cắt đứt chân của hắn." Kiều Thị giận dữ nói.

Nghĩ đến tình huống hiện tại của ca ca, ngày nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, làm sao có thể như thế được?

Mai Như nhíu mày, đột nhiên nhanh trí, nàng nói:" Nương, hay là đưa ca ca đến chỗ của dượng?"

Dượng mà Mai Như nhắc đến đó chính là hôn phu của tiểu Kiều Thị, phụ thân của Mạnh Uẩn Lan, Mạnh Chính, hiện tại đang quản lí tổng binh ở Thiểm Tây.

" Đi đến chỗ đó? " Kiều Thị nhíu mày, lắc đầu nói:" Thân thể ca ca con như thế nào con cũng biết, văn văn yếu đuối, làm sao chịu được khổ sở bên trong quân doanh." Rõ ràng là không được.

"Nương!" Mai Như nghĩ ra tâm tư này, cảm thấy rất hợp lý, nàng khuyên nhủ:" So với để ca ca trong kinh thành nhàn rỗi, không bằng đưa đến chỗ dượng để dượng quản thúc, nói không chừng có thể rèn luyện cho ca ca ngày một tốt lên." Đương nhiên, Mai Như không nói, về sau Phó Tranh dẫn binh ở Tây Bắc, đến lúc đó kiểu gì ca ca cũng có việc làm, không phải là kẻ vô tích sự.

" Này... " Kiều thị như cũ nhíu mày, Mai Như còn muốn nói thêm, lại bị Kiều Thị chuyển đề tài:" Tuần Tuần, hôm nay đến Mạnh phủ như thế nào? "

Nghĩ đến việc của dì, đầu óc Mai Như liền căng ra. Nàng vội vã đem chuyện dì muốn dạy nàng học, cầu khẩn nói:" Nương ơi, con không muốn đi." Nương thân hiểu nàng nhất, cũng hiểu tính tình của dì nhất, chắc sẽ không cam lòng đưa nàng đến chỗ dì chịu tội. Nước đi này quả không sai, Mai Như nhịn không được mà mừng thầm. Sợ Kiều Thị không đáp ứng, nàng vội vàng kéo tay Kiều Thị làm nũng:" Nương thân ơi, con thật sự không muốn đi đâu."

Bỗng nhiên Kiều Thị suy nghĩ một chút, lần này lại nói:" Chủ ý của dì con không sai, Tuần Tuần, ngày mai con đi đi."

Mai Như trở tay không kịp, sửng sốt toàn tập:" Nương???" Nghĩ đến dì lợi hại, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại trắng bạch một phần.

Sờ sờ đầu của nữ nhi, Kiều Thị thở dài nói:" Tuần Tuần, vì ngày thường nương quá chiều chuộng con, đi đến chỗ dì, học vài thứ cũng tốt."

Mai Như hoàn toàn không hiểu, ngày thường hiểu mẹ ruột mình nhất, như thế nào lại cam lòng để nàng đến chỗ dì chịu khổ? "

Kỳ thật, nói đi cũng phải nói lại, chắc là hôm nay Kiều Thị gặp được Phó Tranh.

Nếu bàn về Yến Vương điện hạ thì là một người tiêu sái ổn định, hào sảng tráng kiệt. Nhị phòng bên kia cho rằng hắn không xứng với Thiến tỷ tỷ, Kiều Thị lại cảm thấy vị Phó thất lang này cũng được, nhân phẩm dung mạo khắp nơi đều đứng đầu, đời tư sạch sẽ, chỉ là xuất thân hơi thấp kém, vì thế ít được ưu ái. Nếu đã không được ưu ái, cũng không cần nghĩ đến mấy chuyện kia.

Kiều Thị càng nghĩ, càng cảm thấy Phó thất lang rất tốt, hết lần này đến lần khác bà biết rõ đối phương không thể vừa ý Tuần Tuần.

Bên trong phủ có bốn vị cô nương, Vân tỷ muội tính tình yên tĩnh chững chạc, đọc qua không ít sách, cùng con Bình bá phụ vô cùng xứng đôi. Thiến tỷ dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, xử sự chu đáo, còn được lão tổ tông yêu quý, có thể gả vào một gia đình tốt, đến Bình muội tuổi còn nhỏ, tạm thời không bàn tới, còn sót lại Tuần Tuần, đúng là vấn đề nan giải.

Kiều Thị mặc dù chiều chuộng nữ nhi của mình, nhưng biết rõ nữ nhi của mình có bao nhiêu hiểu biết.

Tuần Tuần dung mạo bình thường, học vấn bình thường, hết lần này đến lần khác tính tình thì không tốt, lại còn hay bắt bẻ.

Suy đi tính lại, Kiều Thị làm sao mà yên tâm cho được.

Đúng lúc nghe được tiểu Kiều Thị nói như vậy, Kiều Thị cảm thấy dường như nữ nhi mình có danh tiếng tốt hơn một ít, cũng là bổn phận

, cũng không vì cái danh hiệu kiêu căng, Tuần Tuần sao có thể gả được vào nhà tốt?

Mai Như không biết Kiều Thị vì nhìn thấy Phó Tranh, tâm tư mới như vậy, nàng mà biết được, nhất định sẽ tức chết!

Hôm sau, Mai Như đi đến chỗ Lão tổ tông thỉnh an, muốn nói đến Mạnh phủ học.

Lão tổ tông không nói gì, chỉ nhắc nhở:" Đi theo dì học một ít quy củ cũng tốt, đừng học linh tinh."

Mai Như cúi đầu, buồn bã ỉu xìu đáp:" Vâng ạ."

Ngồi xe đến Mạnh phủ, mới vừa bước xuống, Mai Như liền nghe phía sau có người gọi nàng:" Như muội muội." Giọng này đánh thẳng vào não nàng, Mai Như nhíu mày, quay đầu nhìn sang.

Quả nhiên là Chu Tố Khanh.

Mai Như cảm thấy hôm nay thật xúi quẩy, nhẹ nhàng nhăn mày nói:" Chu tỷ tỷ, tỷ cũng tới? "

Chu Tố Khanh mỉm cười, bộ dáng hiền thục đoan trang, nàng giải thích nói:" Hôm qua Kiều tiên sinh bảo tỷ dạy muội tập viết, tỷ liền tới."

Sắc mặt Mai Như trầm xuống:" Tỷ dạy muội???? "

Muốn Chu Tố Khanh dạy nàng, thà Mai Như nàng đây chủ động nhảy xuống hố cho rồi.

- -------------

3 rưỡi sáng edit xong up luôn hehe, trường t được nghỉ hết tháng 2, còn mọi người thế nào?