Edit: susublue
Toàn hội trường nín thở, đây rốt cuộc là tình huống gì thế này? Một cô gái thoạt nhìn chỉ hơn mười mấy tuổi lại trở thành chủ tịch của tập đoàn Mộc thị khổng lồ như thế? Phóng viên ở hội trường đấu giá nhìn thấy tin tức nổ mạnh như thế thì sao có thể bỏ qua được?
Đèn chụp hình điên cuồng lóe lên, thợ chụp hình đều nhanh chóng điều chỉnh lại ống kính, nhắm ngay cô gái đang đứng trên khán đài. Nhưng mà lúc này, dưới sự che chở của Cố Sùng và A Cửu, các phóng viên không có cơ hội chụp được Mộc Yên.
Cố Minh đứng ở dưới ánh sáng của đèn ngọc lớn, đón nhận ánh đèn chụp hình lóe lên, khóe môi mỉm cười, "Thật xin lỗi, 'Ánh sáng ngọc tinh' không thể tiếp tục đấu thầu, nó là vật sở hữu cá nhân của Mộc Yên tiểu thư. Nhưng nếu mọi người đều đã ở đây thì nhân cơ hội này tôi trịnh trọng tuyên bố với mọi người chủ tịch mới của tập đoàn Mộc thị Mộc Yên tiểu thư, cùng lúc đó, Dung thị sẽ ký kết hợp đồng hợp tác trường kỳ với tập đoàn Mộc thị."
Cái gì? Tài chính eo hẹp của tập đoàn Mộc thị mà lại có thể hợp tác với Dung thị sao? Đây quả thực là tin tức có tính bùng nổ hơn cả việc đổi chủ tịch! Từ trước đến giờ Dung thị luôn làm việc độc lập, không hề hợp tác với công ty nào, sao bây giờ lại vậy?
Các tiên sinh phu nhân thế gia dưới đài nghị luận ồn ào, bởi vì tập đoàn Mộc thị gần đây luôn trượt dốc, đã có rất nhiều người bán cổ phần của công ty, nhưng hôm nay tình hình không còn giống vậy nữa tập đoàn, Mộc thị kinh doanh nhiều năm như vậy, nói như thế nào cũng là tập đoàn có sức ảnh hưởng, hơn nữa có Dung thị giúp đỡ, tiền đồ phát triển trong tương lai tuyệt đối sáng lạn.
Cố Minh nhìn hiện trường ồn ào thì oán thầm: Cục diện như vậy quả nhiên không khác gì với dự tính của thiếu gia nhà anh. Tuy rằng gần đây Dung Lạc ở nước ngoài, nhưng thị trường trong nước anh vẫn nắm rõ như trước, hơn nữa còn khống chế được. Bày mưu nghĩ kế sao? Cố Minh cười khẽ, anh quả nhiên đi theo một chủ nhân quá lợi hại, sâu không lường được.
Dựa theo lời của Dung Lạc, Cố Minh nhìn thời cơ đã chín muồi, tiếp tục tung mật ngọt chết ruồi, "Các vị đang ngồi đây nếu có ý đầu tư cổ phần vào Mộc thị thì xin đừng bỏ lỡ cơ hội tốt này."
Dưới đài như điên cuồng vậy, cổ phần của công ty liên quan đến Dung thị sao có thể không mua? Đối với bọn họ mà nói, Mộc thị chính là Dung thị, mua cổ phần Mộc thị thì chẳng khác nào mua cổ phần Dung thị.
Nhìn cảnh tượng mất khống chế được dưới đài, Cố Minh nhíu mi, Dung Lạc tuyệt đối là cố ý, làm cho những người này đầu tư cổ phần vào tập đoàn Mộc thị khi tài chính công ty này đang suy yếu nghiêm trọng, bổ khuyết chỗ trống tài chính nhất định sẽ làm cho những người đi theo cũng bị liên lụy. Sau đó có thể không cần tốn quá nhiều sức để giúp tập đoàn Mộc thị khôi phục tốt và đi vào hoạt động, sau đó Dung thị sẽ triển khai hợp tác với Mộc thị mà không cần phải phiêu lưu, tiền lời nhất định thu được không ít. Buồn cười, Dung Lạc sẽ bị thâm hụt tiền đầu tư sao? Những công ty tranh nhau mua cổ phần của Mộc thị, cuối cùng sẽ chỉ trở thành đá kê chân cho Dung thị thôi. Đúng là đáng thương cho những người đầu tư này, bị người ta bán mà còn vui vẻ ngồi ở đây nghĩ cách bỏ tiền ra, nghĩ rằng mình đã nhặt được một món lời lớn.
Có thể hợp tác với Dung thị thì thành viên ban giám đốc của tập đoàn Mộc thị có ai dám phản đối Mộc Yên lên chức?
Nhìn sắc mặt Mộc Quốc Hồng hoàn toàn tái nhợt, Cố Minh mỉm cười, "Mộc tiên sinh, hình như ngài có gì bất mãn với Mộc Yên tiểu thư sao?"
"Không, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Kêu người đứa con gái phá gia vô liêm sỉ kia trả lại mọi thứ cho tôi, trả lại cho tôi!" Hiển nhiên ông ta không thể tin được mọi thứ vừa xảy ra. Toàn bộ tâm huyết của ông ta đều bị rơi vào tay người khác trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
"Mộc tiên sinh, giấy trắng mực đen, chứng cớ vô cùng xác thực."
Ánh mắt Cố Minh vô cùng nghiêm túc, "Ông có vẻ rất bất mãn với Mộc Yên tiểu thư!" Vừa rồi còn nói thiếu phu nhân nhà anh cút ra khỏi hội trường, quả thực là muốn chết mà.
"A Cửu!"
"Dạ."
"Mang bảo vệ đến đây, đuổi Mộc Quốc Hồng tiên sinh ra ngoài!"
"Mấy người, mấy người muốn làm cái gì?" Nhìn đám đàn ông cao to mặc tây trang đen đi đến kéo tay chân ông, cả đời này Mộc Quốc Hồng chưa hề phải chịu nỗi nhục như thế, "Vô liêm sỉ, mở to mắt chó của mấy người lên mà xem cho rõ, tôi mới là chủ tịch của mấy người!"
Bảo vệ hoàn toàn không để ý tới Mộc Quốc Hồng, ông ta cứ vậy bị kéo ra khỏi đại sảnh hội trường một cách chật vật.
Thấy vậy, quản lý Trương và quản lý Vương vừa rồi còn chống đối Mộc Yên cũng kinh hồn táng đảm, trong lúc khẩn trương vừa vặn nhìn thấy ánh mắt lãnh khốc của Cố Minh, "Tập đoàn Mộc thị không giữ những người bất kính với Mộc Yên tiểu thư."
Lời này có ý hết sức rõ ràng, những lời này có ý là các người đã thất nghiệp, có thể cút về nhà được rồi! Quản lý Trương và quản lý Vương bần thần ngồi xuống vị trí của mình, đầu óc trống rỗng.
Trong phòng nghỉ của tập đoàn Mộc thị, biết Mộc Yên không thích trường hợp này, Cố Sùng dựa theo lời dặn dò của Dung Lạc đã sớm đưa Mộc Yên về phòng nghỉ nghỉ ngơi.
"Thiếu phu nhân, lần đầu gặp mặt, tôi là Cố Sùng." Hiếm khi trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Sùng có chút lúng túng, dù sao anh luôn ở trong chỗ chỗ, rất ít khi gặp mặt trực tiếp.
Mộc Yên nhìn người trước mắt có khuôn mặt không khác Cố Minh là mấy, cười khẽ, "Không phải lần đầu gặp mặt đúng không? Anh theo tôi lâu như vậy rồi. Thân thủ không tệ."
"Thiếu phu nhân khen trật rồi." Cố Sùng nhìn cô gái trước mắt, anh thật sự không dám phỏng đoán thực lực của cô. Nếu không phải thân thủ quá giỏi thì sao cô có thể phát hiện ra mình được?
Khác với thái độ xử sự khéo léo của Cố Minh, trên người Cố Sùng tỏa ra hơi thở ngây ngô bất cần đời, dienxdafnleequysdoon cho dù hai người có cùng khuôn mặt nhưng để phân biệt bọn họ cũng phải tốn quá nhiều công sức. Anh và Mộc Yên cũng không phải người giỏi nói chuyện, nói mấy câu liền im lặng.
Đến khi Cố Minh đẩy cửa vào mới phá vỡ bầu không khí yên lặng.
"Anh, mọi chuyện đều xử lý tốt rồi sao?" Cố Sùng tiến lên từng bước hỏi.
"Ừ, xử lý tốt."
Cố Minh cung kính xoay người về phía Mộc Yên, "Thiếu phu nhân, về sau cô chính là chủ tịch tập đoàn Mộc thị."
Mộc Yên nghi hoặc, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Minh mỉm cười, "Toàn bộ đều là ý của thiếu gia, chúng tôi chỉ phụng mệnh làm việc thôi, cụ thể thế nào thì ngài đi hỏi thiếu gia là được."
Mộc Yên vừa định tiếp tục nói gì đó, chợt nghe thấy di động reo. Là di động của Cố Sùng.
Cố Sùng nhìn thoáng qua, liền vội vàng đưa cho Cố Minh.
"Dạ, đã làm theo lời dặn dò của ngài, tất cả đều đã được xử lý rất tốt."
"Không cần đi đón ngài sao?"
"Được, chúng tôi sẽ lập tức trở về."
...
Tắt điện thoại xong, Cố Minh nhìn Mộc Yên mỉm cười, "Thiếu phu nhân, thiếu gia đã đến sân bay, chúng ta trở về đi."
Mộc Yên giật mình, hơi kinh ngạc rồi lại khôi phục vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn dâng lên cảm giác kích động cuồn cuộn, dù thế nào cũng không khống chế được, hưng phấn, vui sướng, uất ức, các loại cảm xúc phức tạp đan xen với nhau, cuối cùng hội tụ thành năm chữ: Lạc Lạc, đã trở lại!
"Cái này tặng cho anh, cám ơn!" Cố Sùng nghi hoặc nhìn Mộc Yên cởi đôi giày cao gót màu trắng ra đưa cho anh, rồi nhanh chóng đoạt chiếc điện thoại di động từ trong tay anh, mở cửa sổ lầu bốn ra, thả người nhảy xuống.
Cố Sùng kinh hãi, còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì thấy bóng dáng mảnh khảnh nhảy xuống từ cửa sổ lầu bốn đã vững vàng đáp xuống đất rồi. Vì vừa rồi đã tới gần cô nên mùi hoa sơn chi nhàn nhạt trên mái tóc dài của cô gái vẫn còn quanh quẩn quanh người anh, nhưng cả người cô đã biến mất trong bóng đêm dày đặc.
Lợi hại như vậy, cô làm bằng cách nào vậy? Cố Sùng trợn mắt há hốc mồm.
"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên(1)." Cố Minh vỗ bờ vai của anh, an ủi, "Cái này cho cậu.” Đưa đôi giày vừa rồi Mộc Yên cởi ra cho Cố Sùng, "Thiếu phu nhân đưa cho cậu." Cố Minh đột nhiên rất muốn cười, "Thiếu phu nhân thật sự rất công bằng nha! Một đổi một." Mộc Yên mượn di động của Cố Sùng thì lại đưa giầy cho anh.
(1) Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương với câu “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”
"Anh!" Cố Sùng nhíu chặt mày. Sau một lúc lâu mới nhớ tới trọng điểm, "Anh, thiếu phu nhân đi đâu vậy?"
"Sân bay thủ đô." Cố Minh nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt đầy kiên định.
Tám giờ tối, sân bay thủ đô, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, du khách từ mọi nơi trên cả nước đi đi về về.
Qua khu vực kiểm tra, một người đàn ông với dáng người thon dài mặc áo gió màu xám, khuôn mặt thanh nhã anh tuấn, phong thái tuyệt thế làm cho người xung quanh nhịn không được liên tục liếc mắt nhìn.
Ngụy Tĩnh đi theo sau lưng Dung Lạc qua khu vực kiểm tra, anh vốn là quản lý cấp cao của Dung thị được phân bổ về công ty ở Italy, bởi vì Cố Minh về nước trước nên anh liền đi cùng Dung Lạc đến đàm phán với Legge tiên sinh ở Italy.
Nhưng anh không rõ vì sao thiếu gia của anh lại vội vã đáp chuyến bay lần này như vậy. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Dung Lạc đầy vẻ mệt mỏi, Ngụy Tĩnh nhịn không được có chút lo lắng.
"Thiếu gia, xe đón chúng ta sẽ có mặt trong vòng năm phút nữa, ngài có thể nghỉ ngơi một chút trước."
"Được."
“ Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Ngụy Tĩnh đáp lại, "Tám giờ năm phút."
Người đàn ông ngồi trong góc nghỉ ngơi, cho dù có chút ủ rũ nhưng không ngăn được sức quyến rũ kinh tâm động phách.
Anh tựa vào trên ghế, thân hình thon dài hơi nghiêng, ánh mắt mát lạnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ lạnh lùng xa cách.
Đột nhiên, di động của Dung Lạc mà Ngụy Tĩnh cầm rung lên vài cái.
"Thiếu gia, ngài có điện thoại."
"Ai?"
"Cố Sùng."
Mệt mỏi nhắm mắt lại, cuộc gọi được kết nối, Dung Lạc hỏi, "Đưa thiếu phu nhân về nhà chưa?"
"..." Đối phương không có đáp lại, chỉ có hơi thở rất nhỏ, hoàn cảnh có vẻ rất loạn, giữa tiếng mưa rơi sàn sạt còn có thể nghe được tiếng còi ô tô.
Dung Lạc nhíu mi, "Còn ở trên đường sao?"
"..." Vẫn không có ai đáp lại như trước, điện thoại truyền tới tiếng chạy nhanh và hơi thở dồn dập, hơn nữa tần suất thở dốc càng lúc càng nhanh.
Đôi mắt đang nhắm lại đột nhiên mở ra, ánh mắt lập tức trở nên sắc sảo, môi nhếch lên một chút. Nụ cười dịu dàng kia làm cho Ngụy Tĩnh giật mình, anh chưa bao giờ thấy Dung Lạc như vậy, đại thiếu gia luôn có lực uy hiếp đầy người, khí thế mạnh bạo cũng sẽ cười ư? Lại còn cười đến dịu dàng như vậy.
Dung Lạc đứng lên, đi đến một chỗ yên lặng tiếp tục nghe di động, "Nhận được lễ vật rồi sao?" Anh hỏi người ở đầu dây bên kia, hiển nhiên tâm trạng tốt vì đã đoán được đối phương là ai.
Nhưng anh nhất định không đoán được giữa đêm mưa yên tĩnh này có một cô gái đang cố gắng chạy nhanh về phía sân bay, chân cô đạp vào vũng nước làm nước bắn lên tung tóe, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta chậc lưỡi. Tóc dài bay lên, theo động tác chạy nhanh của cô mà trở nên hỗn loạn, nhưng cũng đẹp đến tận cùng, mùi hương hoa Sơn Chi tươi mát trên mái tóc dài của cô cũng thoang thoảng trong đêm mưa. Từ tập đoàn Mộc thị đến sân bay thủ đô cũng không quá xa, nhưng lại làm cho Mộc Yên đang vội vàng muốn nhìn thấy Dung Lạc cảm giác dài đằng đẵng.
Chẳng quan tâm Dung Lạc đang nói chuyện qua điện thoại, cô chạy thật nhanh, trong lòng thầm nghĩ muốn sớm nhìn thấy người ở đầu dây bên kia.
...
Làm sao lại có người thích cô được, Mộc Yên tiểu thư vốn vô tâm ... Cô có từng để ý đến cái gì sao...
Nhỏ như vậy đã cầm súng, giết người như ma, sợ là đã sớm vô cảm đối với mạng người rồi. . . Mộc Yên tiểu thư thật là quá máu lạnh vô tình...
Cô cũng chỉ tham luyến cảm giác ấm áp mà anh cho cô thôi, giết nhiều người như vậy mà còn có thể yêu sao...
...
Tốc độ chạy càng lúc càng nhanh, mồ hôi chảy xuống cái trán trắng nõn. Sao lại không cần chứ? Nói cô giết người như ma, máu lạnh vô tình đều không sao, nhưng sao có thể nói cô không có người trong lòng chứ? Mộc Yên liều mạng chạy thật nhanh, nhựa đường làm chân cô đau, diễn ~ daffn:lê*quysdo0n vội vàng điên cuồng nhớ nhưng như vậy, tất cả đều vì người ở đầu dây bên kia! Đúng vậy, cô tham luyến sự ấm áp của Dung Lạc, nhưng cô càng để ý con người thật của anh hơn. Thật muốn gặp anh, lập tức, ngay lập tức!
Hơi thở càng lúc càng dồn dập xuyên qua loa di động lọt vào tay Dung Lạc, giống như hơi thở của đối phương cũng truyền qua đây vậy, Dung Lạc mỉm cười, "Có phải hôm nay đã mệt chết rồi không? Vậy thì nhất định phải nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ anh, ăn cơm sớm một chút đi, ngoan."
"..." Dù vẫn không có ai đáp lại như trước nhưng Dung Lạc vẫn đang nghe, hơi thở của nhau thông qua di động lọt vào trong tai đối phương, tim của cả hai chậm rãi bắt đầu đập với tần suất hoàn toàn giống nhau.
"Sao lại mệt như vậy?" Mi tâm Dung Lạc nhẹ nhăn lại."Mệt mỏi thì liền nghỉ ngơi sớm đi."
"..." Vẫn không ai lên tiếng trả lời, Dung Lạc cũng không có ảo não, trên mặt đầy ý cười cưng chiều, khi hơi thở dần dần vững vàng lại thì anh đột nhiên hỏi, "Cục cưng có nhớ anh hay không?"
Giọng nói êm tai vang lên, không biết là bởi vì chạy cấp tốc hay là vì giọng nói khiêu gợi của anh mà khuôn mặt trắng nõn của Mộc Yên có chút đỏ ửng.
Dần dần dừng lại, ổn định hơi thở, cô chậm rãi nói, "Không có." GIọng nói rõ ràng đầy ý khiêu khích.
Rốt cục nghe được cô đáp lại, ý cười trên miệng Dung Lạc càng sâu, lại giận dữ nói, "Thật là đau lòng, anh rất nhớ cục cưng, mỗi phút mỗi giây đều nhớ."
Đột nhiên, cuộc trò chuyện bị ngắt ngang, Dung Lạc ngẩn ra rồi dặn dò Ngụy Tĩnh ở phía sau, "Chúng ta có thể trở về."
"Lạc Lạc." Dung Lạc nghe được một tiếng gọi mình, nhưng chỉ mỏng manh không rõ ràng, Dung Lạc cười khổ, nhất định là đi lâu quá, nhớ cô quá mức nên mới vậy, nếu không thì sao lại nghe lầm được, vừa rồi thông qua cuộc điện thoại thì giờ cô hẳn nên ở nhà rồi mới đúng.
Sau khi nghĩ xong thì anh phất tay, ý bảo Ngụy Tĩnh có thể đi rồi. Lúc xoay người lại thì lưng lập tức cứng đờ.
Thân ảnh xinh xắn mà anh ngày nhớ đêm mong chính chậm rãi đi về phía anh từng bước một, nụ cười xinh đẹp bên môi làm cho tất cả mọi người rung động. Mái tóc dài hỗn loạn, váy trên người cũng có chút ẩm ướt, cái trán trắng nõn có chút mồ hôi, khuôn mặt nhìn anh rõ ràng hơi ửng hồng, cùng với hơi thở hỗn loạn, Dung Lạc bừng tỉnh, thì ra trong quá trình cô trò chuyện với anh thì cô vẫn luôn chạy tới đây.
Người đến người đi trong đại sảnh sân bay, anh mỉm cười vươn hai tay về phía cô.
Mộc Yên chạy nhanh chạy tới, nhào vào vòng ôm ấm áp mà cô quyến luyến.
Dung Lạc ôm chặt cô, xa cách nay gặp lại trong vui sướng, còn có hương thơm trên người cô làm cho anh cảm thấy ôm cô giống như có được toàn thế giới vậy.
"Cục cưng, anh đã trở về." Giọng nói trầm thấp nỉ non bên tai cô, nụ hôn dịu dàng triền miên hạ xuống trên cần cổ trắng nõn."Anh rất nhớ em!"
"Lạc Lạc."
"Hả?"
"Không nhớ anh." Cô ôm anh thật chặt, "Mà là, rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh!"