Edit: susublue
"Ánh sáng ngọc tinh" được đưa ra vị trí trung tâm của sàn bán đấu giá, tỏa sáng chói mắt giữa hương hoa hồng quyến rũ.
Vô số phóng viên nhanh chóng ấn nút chụp 'Tách tách', 'Tách tách' ánh sáng trắng lóe lên liên tục.
Sức cạnh tranh khốc liệt.
"Chín ngàn chín trăm vạn!"
"Một triệu!"
" Một triệu ba trăm ngàn!"
" Một triệu ba ngàn một trăm vạn!"
...
"Thật sự không muốn sao?" Đôi mắt lợi hại nhìn lướt qua đám người kêu giá đến điên cuồng, Hứa Như Phong tiếp tục hỏi Ức Hâm, "Thật sự không muốn sao?"
"Tên khốn kiếp, anh sờ chỗ nào vậy?" Đôi mắt Ức Hâm có chút ngoan độc.
Hứa Như Phong ngẩn ra, nhưng tâm trạng lại rất tốt, anh thích chinh phục loại phụ nữ khó khăn như vậy, tiếp tục làm càn dán sát lại gần cơ thể mềm mại của cô, "Thiếu dạy dỗ phải không!"
"Đồ khốn, anh cho tôi..." Ức Hâm thật sự không thể nhịn được nữa vừa định mắng nhưng khi cô nhìn thấy bóng người đang đi gần đến chỗ khán đài thì dần không dãy dụa nữa.
"Sao đột nhiên lại hiểu chuyện rồi." Hứa Như Phong nhếch khóe môi lên, chú ý tới ánh mắt của Ức Hâm, anh cũng nhìn về phía sàn đấu giá.
Người chủ trì mặc tây trang màu trắng tiếp tục đứng trên đài thao thao bất tuyệt, " ‘Ánh sáng ngọc tinh' Sức quyến rũ quả nhiên tuyệt vời, bây giờ giá cao nhất là một triệu bốn trăm ngàn! Còn có ai muốn ra giá nữa không?"
Cùng với việc giá của 'Ánh sáng ngọc tinh' dần dần bị nâng lên một con số cao ngất trời, tuy rằng bên dưới vẫn tiếp tục kêu giá như trước, nhưng thời gian cũng càng lúc càng lâu ra. Một triệu bốn trăm ngàn đã gần như cực hạn rồi, hội trường đấu giá dần dần an tĩnh lại, để lấy được 'Ánh sáng ngọc tinh' độc nhất vô nhị thì nhất định phải trả giá cao một chút, vô số phu nhân, tiên sinh thế gia khẽ cắn môi chuẩn bị tiếp tục kêu giá.
Lúc này ——
Một bóng dáng màu xanh lam lưu loát đi vào, vững vàng dừng trên đài của hội đấu giá.
Tóc đen dài tới thắt lưng dính chút nước mưa, hỗn độn mà lại dày, cô bước một bước về phía tấm ngăn của 'Ánh sáng ngọc tinh', ánh mắt lạnh đến cực điểm, cả người giống như vừa đi ra từ một tảng băng vậy, cả người đều tỏa ra khí thế lạnh lẽo đến mức có thể đông lạnh vạn vật.
'A Yên!' Ức Hâm nhanh chóng vươn ngón tay, kích động, hưng phấn rồi sau đó lại trở nên rất nghi hoặc, cô không hiểu vì sao Mộc Yên lại xuất hiện ở đây.
Cả hội trường yên tĩnh, im lặng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của mọi người.
Dưới ánh đèn ngọc, dáng người của cô gái hoàn toàn bại lộ, da thịt trắng nõn giống như ngà voi, khuôn mặt lạnh nhạt, khí thế lạnh lẽo đến thấu xương, giống như là cây thuốc phiện nở rộ vừa mê người lại vừa nguy hiểm.
Người chủ trì sửng sốt, thấy cô dần dần tới gần, anh vốn không biết nên làm thế nào. Chẳng lẽ cô cũng muốn mua 'Ánh sáng ngọc tinh'?
"Cho tôi." Giọng nói trầm thấp như có thể kết thành hoa tuyết trong không khí.
"Rốt cuộc cô là loại người nào, tới nơi này muốn..." Người chủ trì còn chưa hỏi xong thì microphone màu bạc trong tay đã bị một thiếu niên thanh tú cướp đi.
"Thiếu phu nhân." A Cửu đưa microphone Mộc Yên cho cô.
"Các người muốn làm cái gì?" Người chủ trì tiến lên ngăn cản thì bị A Cửu cản đường, thiếu niên ngày thường ôn hòa lúc này lại tỏa ra khí thế nguy hiểm khiếp người.
Mộc Yên nhìn người dưới đài, lạnh lùng tuyên bố, "Thật xin lỗi các vị, 'Ánh sáng ngọc tinh' sẽ không tham dự lần đấu giá này."
Cái gì? Vì sao lại thình lình bùng nổ một tin tức như vậy, toàn hội trường ồ lên!
Mộc Quốc Hồng đứng bật dậy từ chỗ ngồi, hét lên với đám bảo vệ bên cạnh, "Đuổi đứa con gái phá gia kia đi cho tôi!" Vội vàng bước vài bước qua, cầm lấy microphone người bên cạnh đưa, trầm ổn nói, "Các vị tiên sinh tiểu thư, 'Ánh sáng ngọc tinh' tiếp tục đấu giá, người làm loạn buổi bán đấu giá sẽ được chúng tôi nhanh chóng xử lý."
Bởi vì hậu trường nhận được mệnh lệnh tắt âm thanh khuyết đại trên khán đài nên microphone trong tay Mộc Yên cũng mất đi tác dụng.
Cô bước nhanh đến trước mặt Mộc Quốc Hồng, hai người lạnh lùng giằng co.
"Vô liêm sỉ, ai cho mày chạy tới nơi này làm loạn?" Mộc Quốc Hồng áp chế tiếng nói bởi vì chung quanh đột nhiên quá im lặng.
"Hủy bỏ buổi đấu giá!" Mộc Yên nhíu chặt mày, thân hình mảnh khảnh giống như một tảng băng, tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi.
"Mày cho rằng mày là ai, dám nói chuyện với tao như vậy!"
Mộc Yên nghiến răng nghiến lợi, "Mộc Quốc Hồng, di vật người đã chết mà ông cũng muốn bán sao?"
"Mộc Yên, mày thử gọi thẳng tên tao lần nữa coi!" Ngực lạnh lẽo từng đợt, bàn tay cũng bị ông ta nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
"Mộc Quốc Hồng, đó là do mẹ tôi để lại cho tôi, ông có tư cách gì để bán đấu giá?"
Người đàn ông căng cứng cằm, đây là điềm báo của sự tức giận, "Mày cũng không có chút quan hệ nào với Nhà họ Mộc, tài sản Nhà họ Mộc cũng hề liên quan đến mày!"
Sống lưng Mộc Yên cứng đờ, đây chính là người mình đã gọi là ‘Ba’ hơn mười năm sao, người đang đứng cạnh mình lại máu lạnh, dienxdafnleequysdoon không có tính người như vậy.'Ánh sáng ngọc tinh' đặt sau tấm ngăn bằng ngọc Lưu Ly lạnh lẽo, nó nhất định rất lạnh.
"Mày không phải là con gái của tao, mày không hề có chút liên quan đến Nhà họ Mộc."
Gằn từng tiếng, cắt đứt mối quan hệ huyết thống, quả nhiên Mộc Quốc Hồng đủ ác độc! Đôi môi tái nhợt của Mộc Yên bị cắn đến mức xanh tím.
"Mộc Yên tiểu thư, kéo người đến náo loạn sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!" Mộc Quốc Hồng hừ lạnh một tiếng, không hề nhìn cô mà phất tay bảo ra lệnh cho vệ bên cạnh, "Đem cô ta đi cho tôi!"
"Ai dám?" Giọng nói lạnh như băng của Mộc Yên vang lên, mặt mày đầy vẻ khát máu.
A Cửu bảo vệ bên cạnh cô trong mắt cũng có chút ác ý.
Nhóm bảo vệ đều khó xử, một bên là gia chủ của mình, một bên từng là Nhị tiểu thư.
"Các người còn thất thần làm gì? Mau đuổi tiện nhân này đi cho tôi!" Hứa Nhã Như thấy Mộc Quốc Hồng và Mộc Yên đã hoàn toàn náo loạn thì trong lòng cực kỳ đắc ý.
Bảo vệ còn chưa ra tay đã thấy cô gái nãy giờ im lặng vươn tay lên, nặng nề tát vào mặt Hứa Nhã Như trên!
Một tiếng 'Ba!' vang lên, một cái tát tóe lửa, Hứa Nhã Như bị người ta đánh một cái văng xa ra mấy mét, "A!". Sau một tiếng thét chói tai, bà ta té về phía bậc thang, đầu đập vào bậc thang bằng đá cẩm thạch, máu tươi chảy ra. Mùi máu tươi nồng nặc ngập tràn trong không khí, "Giết người! Giết người!" Hứa Nhã Như nhào đến bên chân Mộc Quốc Hồng khóc lóc kể lể, "Lão gia, tiện nhân này muốn giết tôi!"
"Đủ rồi!" Mộc Quốc Hồng nhíu mi, vẻ mặt tức giận, bọn họ không biết đây là chỗ công cộng sao? Còn ngại không đủ dọa người ư!
Hội trường buổi đấu giá bùng nổ, ánh mắt mọi người nhìn cô gái đứng trong đại sảnh, từ khiếp sợ đến khó nói, cuối cùng biến thành chán ghét, cô gái này thật sự rất không có giáo dưỡng, dù thế nào thì ra tay đánh người là không đúng.
"Mộc Yên, không phải cô muốn giết tôi sao? Cô giết tôi đi!" Hứa Nhã Như khóc lóc kể lể, nước mắt cũng chảy ra càng nhiều, "Tôi biết tôi là mẹ kế của cô, nhưng cô không thể đối xử với tôi như vậy?" Hứa Nhã Như khóc như kẻ mít ướt, bà ta run rẩy đứng lên, vung cánh tay muốn tới gần Mộc Yên nhưng lại bị A Cửu ngăn lại.
"Buông!" Hứa Nhã Như liều mạng giãy dụa, trên mặt đầy máu tươi, giống như là nữ quỷ trong Địa ngục, vô cùng dữ tợn. Nhưng bởi vì A Cửu cực độ cưỡng chế nên không giãy được.
"Bà muốn chết sao?" Đôi mắt khát máu trở nên u tối cực hạn, Mộc Yên bảo A Cửu buông Hứa Nhã Như ra, Hứa Nhã Như bị lệ khí trên người Mộc Yên dọa sợ liên tục lui về phía sau, bà hoảng sợ trừng to mắt rồi im bặt.
"Thiếu phu nhân!" A Cửu nhẹ gọi một tiếng, thiếu niên ôn nhã này rút một cây súng lục màu bạc từ trong túi áo ra! Cuối cùng, đặt cây súng vào trong tay Mộc Yên.
Mọi người ở hội trường buổi đấu giá đồng loạt giật mình trụ, rốt cuộc cô gái này là cái gì vậy! Chẳng những đánh phu nhân tập đoàn Mộc thị trước mặt mọi người mà còn lấy súng ống ra để đe dọa.
Hứa Như Phong ở dưới đài cũng cả kinh, anh luôn cực kỳ chán ghét bác anh, nếu không phải vì di ngôn trước khi cha mẹ anh lâm chung để lại thì anh tuyệt đối không muốn để ý đến người đàn bà này.
Súng ống lạnh lẽo đặt ở thái dương Hứa Nhã Như, Mộc Yên lạnh lùng nói: "Hủy bỏ đấu giá, nếu không tôi sẽ giết bà ta!"
Hứa Nhã Như lạnh run, chật vật ôm đùi Mộc Quốc Hồng, cầu xin tha thứ, "Lão gia, ông phải cứu tôi. Tôi không muốn chết!" Sau khi nói xong, liền ngất xỉu.
Mộc Quốc Hồng nhếch môi đầy tức giận, nhưng Hứa Nhã Như là người Nhà họ Hứa, nếu bà ta chết thì kết cục của Nhà họ Mộc nhất định sẽ không chịu nổi.
Khẽ cắn môi, ông thở dài, "Được."
Hứa Nhã Như ngất xỉu bị nâng ra ngoài một cách chật vật, Mộc Yên hừ lạnh một tiếng, đưa súng cho A Cửu. Cô bước qua đó, vừa định tới gần tấm ngăn bằng Lưu Ly thì bị một người đàn ông ngăn cản, "Mộc tiểu thư, tôi nghĩ ngài nhất định đã hiểu sai ý rồi, 'Ánh sáng ngọc tinh' cũng không thuộc quyền sở hữu của Mộc chủ tịch, từ lúc trước nó đã thuộc về tập đoàn Mộc thị rồi." Thành viên trong ban giám đốc Quản lý Trương nhìn trò khôi hài này xong vẫn bình tĩnh bước tới.
"Tài sản của tập đoàn Mộc thị chúng tôi, Mộc tiểu thư không hề có liên quan, cho dù trước kia có liên quan thì cũng đã qua rồi!" Quản lý Vương nói hùa theo.
Mộc Quốc Hồng nghe thấy vậy thì vẻ u ám trên mặt cũng dần dần biến mất, "Ánh sáng ngọc tinh quả thật không phải của một mình tôi, nó vật sở hữu của tập đoàn Mộc thị. Từ lúc trước tôi đã dùng nó để làm tài sản cầm cố ở Mộc thị rồi."
"Mộc Quốc Hồng, ông đê tiện!"
Mộc Quốc Hồng không quan tâm, mặc cho Mộc Yên tức giận trừng mắt nhìn ông, ông ta sửa sang lại quần áo, tiếp tục thản nhiên nhìn di vật của vợ mình bị bán đấu giá.
"Tôi không cho phép!" Sắc mặt Mộc Yên vẫn bình tĩnh như trước nhưng ngực lại phập phồng kịch liệt cho thấy lúc này cô đã hoàn toàn không khống chế được cảm xúc.
"Mộc tiểu thư, hy vọng cô đừng tiếp tục nhiễu loạn trật tự hội trường nữa." Quản lý Trương đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, phất tay ý bảo toàn bộ bảo vệ đều lại đây đuổi cô ra ngoài.
"Ánh sáng ngọc tinh là do mẹ tôi để lại cho tôi, tôi không cho các ngươi dùng cách đê tiện như vậy để bán nó!"
Không khí hội trường cực kỳ căng thẳng, hai bên giương cung bạt kiếm, chỉ cần một bên động thủ trước thì đều sẽ bùng nổ, Ức Hâm ngồi trên ghế nắm chặt đấm tay, toàn thân căng thẳng, diễn dafnlê quysdôn bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tham chiến, cô tuyệt đối không cho phép Mộc Yên bị thương tổn!
Quản lý Vương sắc bén nhìn ra được A Cửu bên cạnh Mộc Yên tuyệt đối không phải người bình thường, nhưng buổi bán đấu giá phải tiến hành, anh nhẹ giọng nói, "Mộc tiểu thư, cô nói ‘Ánh sáng ngọc tinh’ là của cô vậy xin cô đưa ra chứng cớ đi."
Quản lý Trương vì muốn kiếm tiền nên hoàn toàn mất kiên nhẫn, người đàn ông cao lớn vọt tới trước mặt Mộc Yên táo bạo nói, "Đúng vậy, cô đưa ra chứng cớ đi, cô có cái gì chứng minh ‘Ánh sáng ngọc tinh’ chính là của cô? Nếu không thì liền lập tức cút ra ngoài cho tôi! Có bản lĩnh thì mau đưa ra chứng cớ!"
Mộc Yên cắn môi, đôi môi hồng nhạt trở nên trắng bệch. Cô thật không ngờ, Mộc Quốc Hồng lại đê tiện như vậy, sớm đã gộp ‘Ánh sáng ngọc tinh’ vào làm tài sản của tập đoàn Mộc thị. Cho nên người cô đối phó không chỉ đơn giản là người cha máu lạnh vô tình của cô mà là toàn bộ ban giám đốc của tập đoàn Mộc thị.
"Không có chứng cớ thì liền cút đi!"
"Đuổi người náo loạn ra ngoài cho tôi!"
Giọng của quản lý Vương nho nhã lễ độ nhưng lại có khí thế bức nhân "Rốt cuộc cô có chứng cớ gì có thể chứng minh ‘Ánh sáng ngọc tinh’ là của cô không? Xin Mộc tiểu thư cho tôi biết rõ, nếu không có chứng cớ thì xin mời cô rời đi. Hội đấu giá còn phải tiếp tục."
Lưng Mộc Yên cứng đờ, trên mặt tái nhợt, cô quả thật không có chứng cớ, chẳng lẽ cứ để mặc cho di vật của mẹ mình bị đưa ra bán đấu giá như vậy sao? Đáng chết!
"Chứng cứ chính xác các người muốn ở trong này!"
Cửa hội đấu giá vốn đang đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra! Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cánh cửa.
Mộc Quốc Hồng cả kinh, hiển nhiên trong lòng cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.
Mộc Yên quay đầu, hiển nhiên cô không rõ vì sao Cố Minh lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Không phải lúc này anh nên ở Italy với Dung Lạc sao?
Cố Minh và Cố Sùng là anh em sinh đôi, tuy dung mạo giống nhau nhưng khí chất tỏa ra lại khác nhau. Rốt cục hôm nay Mộc Yên đã gặp được người từng âm thầm bảo hộ mình là Cố Sùng, nhưng cô lại không ngờ tới sẽ gặp dưới tình huống như vậy.
Dung Lạc cố ý không để lộ thân phận mình, nhưng mọi người đều biết hai người đàn ông trợ lý bên cạnh anh. Mọi người khiếp sợ, không biết vì sao người Nhà họ Dung nhân lại đột nhiên xuất hiện.
"Thiếu phu nhân thật xin lỗi, chúng tôi đã tới chậm." Cố Minh cung kính đã chứng thực điều này, A Cửu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ném luôn cục diện khó khăn này lại cho hai anh em họ Cố.
"Thiếu phu nhân, mời theo tôi đến đây." Hoàn toàn phớt lờ ban giám đốc của tập đoàn Mộc thị, Cố Sùng đứng sau lưng Mộc Yên tới gần tấm ngăn 'Ánh sáng ngọc tinh'.
"Vô pháp vô thiên, các người muốn làm cái gì, bảo vệ!" Quản lý Trương gầm lên.
Mộc Quốc Hồng tức giận, vừa muốn nói gì đó nhưng lại bị Cố Minh ngăn lại, cười quý phái, dùng lễ tiết của người Nhà họ Dung nói, "Mộc tiên sinh, xin cho tôi chút thời gian, tất cả sẽ rõ ràng."
Cố Minh vẫn duy trì vẻ bình tĩnh xử lý mọi chuyện không chút sợ hãi của nhiều năm qua, anh để người cùng tới đây theo anh phát vài tờ giấy chứng cứ cho hội đồng quản trị của tập đoàn Mộc thị.
"Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?" Tay Mộc Quốc Hồng nắm tờ giấy A4 bắt đầu run run, mặt ông không thể nhận chấp nhận những gì có trên giấy.
Vài cái đang ngồi lúc còn nhỏ cũng liên tiếp nhíu mi.
Mộc Quốc Hồng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, không có khả năng! Ông khó có thể tin!
" Các cổ đông 'Dịch gia' 'Phúc hoa' 'Khải hoàn' và cổ phần của ba mươi lăm gia đình khác của tập đoàn Mộc thị đã bị Dung thị thu mua, tổng cổ phần của các công ty này cộng lại chiếm một nửa tập đoàn, cao hơn cổ phần của Mộc Quốc Hồng tiên sinh. Cho nên tập đoàn Mộc thị đã đổi chủ." Cố Minh mỉm cười tuyên bố với mọi người, " ‘Ánh sáng ngọc tinh’ quả thật thuộc về Mộc Yên tiểu thư, bởi vì cô ấy chính là người cầm giữ cổ phần của công ty, cũng chính là chủ tịch mới của tập đoàn Mộc thị!"
Mọi người khiếp sợ! Cả hội trường ồ lên!