Edit: susublue
Đứng dưới nước mưa lạnh như băng, Sở Hoán kinh ngạc nhìn người đàn ông ôm Mộc Yên càng đi càng xa, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ: Hai người bọn họ mới thật sự là người một nhà.
Mưa to trút xuống mạnh mẽ, cây dù rơi trên mặt đất, Sở Hoán đứng ngây người ở trong mưa cả nửa ngày cũng không động đậy.
Bởi vì lúc trước được huấn luyện dài lâu nên thể chất Mộc Yên rất tốt, rất ít khi bệnh thời gian. Có lẽ là vì không ăn bữa sáng và bữa trưa, lại dính mưa lớn cho nên mới tạm thời ngất đi. Nhưng Mộc Yên khôi phục rất nhanh, sau khi Dung Lạc ôm cô vào tắm nước nóng thì cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Dung Lạc thay áo ngủ cho cô, đặt cô nằm xuống, lúc anh định gọi Tạ Thần đến đây thì Mộc Yên kéo tay áo lại.
"Thế nào?" Anh nhẹ giọng hỏi cô.
"Lạc Lạc." Cổ họng của cô hoàn toàn khàn đặc, lúc nói chuyện cổ họng đau như bị xé rách ra.
"Ngoan, anh đi gọi Tạ Thần tới khám cho em."
"Không cần, chỉ bị cảm một chút, sẽ nhanh khỏe lại thôi." Bàn tay kéo ống tay áo anh cũng từ từ siết chặt, cho dù tắm nước nóng xong nhưng tay cô vẫn lạnh lẽo như cũ.
Bàn tay to rõ khớp xương lau trán cô, anh cau mày, "Bắt đầu nóng rần lên rồi, tại sao lại không chịu để bác sĩ đến đây?"
"Chỉ sốt nhẹ chút thôi, không có gì đáng ngại." Thân thể của cô cô biết rất rõ. Nhìn Dung Lạc lại muốn đứng dậy, cô nắm chặt cánh tay anh, khàn giọng nói, "Lạc Lạc, đừng đi."
Dung Lạc nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, chợt đau lòng nói, "Anh không đi, ngoan, nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi."
Mộc Yên lại giùng giằng ngồi dậy, áp vào lồng ngực anh. Vùi đầu vào ngực anh rồi ôm anh thật chặt.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô nhóc này, Dung Lạc khuyên, "Cục cưng, nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe, được không?"
Mộc Yên vẫn bất động như cũ, nhưng mà lại ôm anh chặt hơn.
"Chúng ta nằm cùng nhau được không?" Cảm nhận được Mộc Yên xao động, Dung Lạc mới ôm cô cùng nằm xuống.
Người Mộc Yên rất lạnh, sau khi nằm xuống vẫn rúc vào ngực Dung Lạc, Dung Lạc bất đắc dĩ, nhìn bộ dáng này của cô thì sao có thể nhẫn tâm chất vấn chuyện ngày hôm nay được chứ.
Suốt một buổi chiều có thể nói là Mộc Yên lạnh lùng đến mức sắc mặt vô cảm, ánh mắt của cô rất bình thản, cho dù đối mặt với cái chết hoang đường của Mộc Quốc Hồng cô cũng không hề tỏ thái độ gì trước mặt người khác. Nhưng khi cô dựa gần vào Dung Lạc thì hình như toàn bộ cảm xúc dồn nén đều bộc phát hết ra ngoài, thậm chí còn buông thả không làm gì cả, cô chỉ ôm chặt lấy anh, tuyệt không muốn anh rời đi.
Mộc Yên ngẩng đầu lên, cô nhìn thật sâu vào đôi mắt Dung Lạc, "Mộc Quốc Hồng chết rồi." Giọng điệu bình tĩnh giống như đang nói về một chuyện không liên quan đến mình vậy.
Dung Lạc cau mày rồi sau đó vỗ lưng cô, trấn an, "Nếu đau lòng thì khóc lên đi." Cánh tay ôm thắt lưng cô không ngừng siết chặt, "Ngoan, anh giúp em, ở trước mặt anh em không cần che giấu gì cả."
Mộc Yên giật mình sửng sốt một chút, ngay sau đó siết chặt ống tay áo của Dung Lạc, mãi cho đến khi đốt ngón tay trắng bệch.
"Em sẽ không rơi nước mắt." Điều chỉnh tâm trạng của mình, Mộc Yên không muốn rời khỏi lồng ngực ấm áp của Dung Lạc, "Rõ ràng rất khó chịu nhưng nước mắt lại không thể rơi ra được, giống như máu hoàn toàn đông lại, dù có đâm một dao vào cũng không chảy một giọt nào ra vậy." Cô đã hoàn toàn chết lặng. Mộc yên nhất định không biết cô càng như thế, Dung Lạc càng yêu thương cô.
Mộc Yên thật sự mệt muốn chết, không hề muốn nói đến chuyện Mộc Quốc Hồng, dù ông ta đối xử tốt hay xấu với mình thì cũng không còn ý nghĩa nữa rồi. Là ông ta không muốn cô, hiện tại ông ta đã chết, cô cũng không muốn truy cứu những lời quá đáng Mộc Quốc Hồng nói khi còn sống nữa.
Cô sẽ không cảm kích vì những sự thật ông ta đã làm trước khi chết, cô cũng sẽ không hận ông ta vì những chuyện ông ta đã làm khi còn sống, diễn*dafn~llequysdoon Mộc Yên mệt chết đi được, ngay cả hơi sức để hận cũng không có.
"Lạc Lạc." Mắt của cô ngấn nước.
Dung Lạc ôm cô, lẳng lặng nghe cô nói tiếp.
"Đối với em mà nói, người thân chỉ là một hi vọng xa vời." Mộc Yên tuyệt vọng nhắm mắt lại, “Hết rồi, cũng sẽ không có nữa..." Cô không nói thêm gì nữa, lông mi đen dày càng không ngừng run rẩy.
Đột nhiên cảm nhận được đầu vai mình đau xót, Mộc Yên vội vàng mở mắt ra. Nhìn thấy Dung Lạc để lại một dấu răng trên đầu vai mình thì có chút nghi ngờ nhìn anh.
"Có đau không?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn vết cắn mình để lại.
Mộc Yên lắc đầu một cái, cô đã sớm tê dại, chút đau đớn này chẳng là gì đối với cô.
Thấy vậy Dung Lạc cúi người lại dùng sức cắn một cái vào đầu vai mượt mà của cô, dấu răng mới chồng lên dấu răng cũ, trên da thịt trắng nõn mềm mại rươm rướm máu tươi.
"A... Ừm..." Cô đau đến mức rên lên thành tiếng, sắc mặt tái nhợt.
Nhịn cảm giác đau lòng xuống, Dung Lạc cố chấp hỏi lại một lần nữa, "Bây giờ có đau chưa?"
Cảm nhận được người đang ôm chặt mình đột nhiên tách ra một chút, Mộc Yên hơi hoảng loạn.
Dung Lạc ngồi dậy chấp nhất nhìn cô chằm chằm, "Ở trước mặt anh mà em cũng muốn chịu đựng sao? Như vậy rốt cuộc anh là cái gì đối với em?"
"Không phải vậy." Mộc Yên giùng giằng ngồi dậy, cô vươn tay chạm vào anh, vết thương ở đầu vai nhói đau làm cô hơi cau mày.
"Bây giờ biết khó chịu rồi sao?" Dung Lạc nhìn cô, thật sự không đành lòng đối xử với cô như vậy. Cô khổ sở, anh còn đau lòng gấp cô vạn lần. Những nếu không nhẫn tâm khiến cô nếm thử cảm giác mất mát như vậy thì sao cô có thể cảm nhận được cảm giác của mình.
Mộc Yên giật mình ngồi ngây ra đó, ánh mắt có chút trống rỗng.
Dung Lạc thở dài một tiếng, ôm cơ thể gầy gò của cô vào trong lòng, "Em có biết không, mỗi một lần em xuất hiện trước mặt anh trong tình trạng này anh đều khổ sở hơn em gấp mấy vạn lần. Anh không muốn nhìn em ẩn nhẫn như thế, em nên học cách nói cho anh biết mọi chuyện đi."
Anh ôm cô, cúi đầu nhẹ liếm vết máu rươm rướm trên đầu vai cô, mùi máu thoang thoảng ngập đầy khoang miệng của anh."Cục cưng, anh là người em có thể lệ thuộc vào, dù xảy ra chuyện gì thì nhất định em chỉ có thể nghĩ đến anh trước, chúng ta đã là người một nhà."
Người một nhà! Ba chữ này hằn sâu trong lòng Mộc Yên. Sao cô có thể quên cô không còn một mình nữa, bên cạnh cô vẫn có anh không phải sao?
"Lạc Lạc." Một tiếng kêu đè nén, mang theo đầy sự áy náy, là cô quên mất cảm nhận của anh.
"Ngoan." Dịu dàng hôn lên trán của cô, "Anh biết cảm giác an toàn đối với vẫn một người quen sống một mình như em rất xa xỉ, quá khứ nhiều u ám làm cho em không có cách nào quên được, không dám dễ dàng lệ thuộc vào bất cứ ai." Dung Lạc ôm cô nằm lại trên giường, ánh mắt của anh nhu hòa, "Cục cưng, em phải nhớ kỹ bây giờ dù em gặp phải chuyện gì đều có lệ thuộc vào anh, em không còn một mình nữa. Hãy lựa chọn hoàn toàn tin tưởng anh, lệ thuộc vào anh có được không?"
"Được." Mộc Yên nhẹ giọng đồng ý, cô nhìn Dung Lạc chằm chằm. Mãi cho đến khi nụ hôn của anh rơi xuống thì Mộc Yên mới vội vàng nghiêng đầu qua.
Cô đón nhận ánh mắt sâu thẳm của anh, gương mặt của cô nóng bỏng, có chút lúng túng giải thích, "Em ngã bệnh, sẽ lây bệnh cho anh..."
"Ừm..." Lời còn chưa nói hết đã bị đối phương dùng nụ hôn ngắt lời.
"Ngã bệnh thì anh sẽ bệnh cùng em." Dung Lạc cười khẽ, trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ cưng chìu.
Anh ôm cô ngủ rất an tĩnh.
Một đêm ngon giấc, lúc Mộc Yên tỉnh lại vào sáng sớm, nhìn thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc thì không nhịn được vươn tay sờ mó.
"Tỉnh rồi sao?" Dung Lạc hôn lên đôi môi hơi tái nhợt của anh, vương tay sờ trán cô "Hạ sốt rồi."
"Ừ." Mộc Yên gật đầu một cái, cổ họng vẫn còn rất đau.
Đúng lúc ấy thì tiếng chuông điện thoại làm phiền bầu không khí ấm áp của hai người, Dung Lạc đứng dậy nhìn số điện thoại rồi tắt mắt. Anh trở lại giường.
"Công việc sao?"
Dung Lạc lắc đầu một cái, "Không có chuyện gì quan trọng. Có muốn đi tắm nước nóng trước hay không?"
"Được."
Giúp cô xả nước ấm xong, thử nhiệt độ được rồi thì Dung Lạc mới đi ra ngoài.
Nhiệt độ phòng tắm vừa vặn, hơi nước ấm áp quanh quẩn, vẻ tái nhợt trên mặt Mộc Yên dần trở nên hồng hào nhàn nhạt. Lúc này cô mới nhớ tới nhất định hôm qua điện thoại đã rơi trên xe Sở Hoán rồi cho nên mới không nhận được cuộc gọi nào của Dung Lạc.
Cô nhanh chóng tắm xong rồi đi ra ngoài nhìn thấy Dung Lạc đứng ở ban công gọi điện thoại, ánh nắng sáng sớm chiếu lên người anh rất là ấm áp. Cô không nghe thấy anh nói gì, nhưng khuôn mặt Dung Lạc lạnh như băng, hờ hững xa cách. Rất hiếm Mộc Yên thấy Dung Lạc nghiêm túc như thế, công việc xảy ra vấn đề sao?
Chú ý thấy Mộc Yên đã tắm xong đi ra ngoài, Dung Lạc cúp điện thoại, hỏi cô "Có muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày không?"
Mộc yên bật cười, "Em đã khỏe hẳn rồi, không cần."
Dung Lạc nhẹ vuốt mái tóc dài của cô một cái rồi dặn dò, "Anh đi tắm, em đến phòng ăn ăn sáng đi."
"Được." Cô nhón chân lên hôn lên mặt anh một cái rồi trở lại phòng ngủ thay quần áo.
Mới vừa thay xong quần áo thì Mộc Yên liền nghe thấy tiếng rung của điện thoại di động, dienxdafnleequysdoon cho tới bây giờ cô đều không chủ động nghe điện thoại của Dung Lạc. Bởi vì trước mắt quan hệ của bọn họ vẫn còn bí mật nên Mộc Yên sợ nghe xong thì đối tác của Dung Lạc sẽ nghi ngờ.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ‘Ào ào’.
Mộc Yên suy nghĩ một chút, cô nhìn điện thoại di động đang rung trên bàn không ngừng. Sợ làm trễ nãi công việc của anh nên Mộc Yên cầm điện thoại lên đi về phía phòng tắm.
Nhưng mới vừa đi được hai bước, điện thoại liền ngừng rung. Mộc Yên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đặt lại điện thoại xuống bàn, điện thoại của Dung Lạc luôn có một chức năng phục vụ cho công việc, khi không gọi được thì sẽ chuyển thẳng lời của người gọi đến hộp thư thoại.
"Dung Lạc."
Trong điện thoại vang lên một giọng nữ dịu dàng uyển chuyển làm cho Mộc Yên dừng bước lại, cô dừng lại tiếp tục nghe giọng nói phát ra từ điện thoại "Đừng cố chấp nữa, đã lâu không gặp, ra ngoài gặp mặt một lần đi, anh đừng quên không có ai hiểu rõ anh bằng Tạ Lam tôi."
Tạ Lam? Mộc Yên kinh sợ, thì ra cô không đoán sai, ngay từ lúc nhìn thấy Tạ Lam cô đã cảm thấy người phụ nữ đó nhất định là cô gái trong bức tranh kia.
Cực kỳ dịu dàng, đầy vẻ từng trải, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân của Tạ Lam đều rất quyến rũ. Mộc Yên đánh giá phụ nữ như vậy, đầy vẻ chính nghĩa, tính tình chính trực, cương trực công chính. Không buông thả mà lại khiêm tốn, chỉ thông qua cuộc phỏng vấn lần trước cô đã biết người phụ nữ đó hoàn toàn có thể khiến đàn đông động lòng.
Vậy mà cô lại trái ngược với Tạ Lam, nếu như Tạ Lam thuần khiết khiến người ta cảm thấy vui vẻ, thì cô lại chỉ kéo người ta vào địa ngục đen tối. Dù tắm thế nào thì cũng không rửa sạch được những thứ u ám bẩn thỉu, tội ác máu tươi dính đầy hai tay, vĩnh viễn cũng không được cứu rỗi.
Trong trí nhớ mơ hồ, Mộc Yên nhớ mẹ của cô đã từng dịu dàng nói với cô, "Tiểu Yên của mẹ lớn lên nhất định phải trở thành cô gái tỏa sáng rực rỡ nhất trên đời này." Ánh sáng ngoài trời cũng không tốt bằng còn sống đơn thuần, mỗi người đều có hi vọng như vậy, nhưng thực tế lại quá tàn khốc. Cô thật sự không làm được.
Thật xin lỗi, mẹ, con mãi mãi cũng không làm được.
Mộc Yên khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, hôm nay ánh mặt trời rất rực rỡ, nhưng cô lại cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Cô cũng không hoài nghi Dung Lạc, Mộc Yên tình nguyện tin tưởng anh và Tạ Lam không có gì. Bởi vì cô thật sự không dám nghĩ nhiều, cô rất sợ đến cuối cùng một chút ấm áp còn sót lại trong mạng sống mình cũng sẽ tan biến.
Chắc bọn họ chỉ là bạn thôi. Mộc Yên thở dài một tiếng, trong mắt thoáng có chút yếu ớt, cô lại biến thành cô nhóc lạnh nhạt, nhưng mà so với lúc trước thì ánh mắt của cô lại trống rỗng.
Có vài người không phải là không muốn lệ thuộc vào ai mà là họ sợ hãi. Ở trong cuộc sống của Mộc Yên, cô luôn luôn bị vứt bỏ, bị phản bội, cả người cô đầy thương tổn, máu tươi đầm đìa. Không phải cô không muốn bày tỏ, chẳng qua là đã đau đến chết lặng nên mất đi năng lực bày tỏ. Cô hiểu Dung Lạc nói đến chuyện lệ thuộc là muốn cô giống như một cô gái bình thường, lúc gặp khó liền tìm một người đã nhào vào trong ngực làm nũng, chỉ cần khóc thút thít thì đã có người dỗ dành.
Nhưng cô là Mộc Yên, một Mộc Yên lớn lên trong hoàn cảnh đen tối như vậy. Một cô gái từng bị rắn rết độc cắn cho cả người đầy thương tích, bị tạt nước muối và roi da đánh rách da thịt, bị tiêm vào trên trăm loại thuốc độc, hành hạ đến sống không bằng chết, những lúc đó cô cũng lớn tiếng khóc lóc, nhớ tới toàn bộ những người mà mình có thể lệ thuộc, nhưng đáp lại cô chỉ có những đòn trừng phạt nghiêm khắc hơn. Cho nên cô không dám dễ dàng lệ thuộc vào bất cứ ai nữa, cũng không dám dễ dàng khóc thút thít, bởi vì điều đó vô dụng. Cứ thế nên từ từ thành thói quen, cho dù lúc vết thương thối rữa thì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, cầm con dao lạnh như băng lên cắt từng miếng thịt thối rữa xuống. Cho dù máu chảy thành sông thì cũng phải dũng cảm mà chịu đựng.
Không phải là cô không muốn lệ thuộc mà là thật sự không thể làm được.