Edit: susublue
Xuống máy bay, Cố Minh lái xe, Dung Lạc và Mộc Yên ngồi ở phía sau.
Xuyên qua lớp cửa kính trong suốt, Mộc Yên kinh ngạc, "Lạc Lạc, đây là Seattle!" Cô không biết vì sao Dung Lạc lại dẫn cô đến đây.
Dung Lạc gật đầu, cười nhưng không nói.
Chiếc xe Bentley màu đen dừng trước khách sạn Dạ Sắc.
Dung Lạc xuống xe rồi mở cửa ra nắm tay Mộc Yên đi xuống.
"Dung thiếu." Quản lí khách sạn đã đi lên tiếp đón."Những gì ngài dặn dò đều đã chuẩn bị xong rồi."
"Ừ.” Dung Lạc gật đầu.
"Cục cưng, buổi tối có một buổi tiệc rượu, tối nay chúng ta sẽ ở lại đây."
"Được." Đây cũng là nơi quen thuộc của mình, nhưng sao khi đến nơi này cô lại cảm thấy có gì đó khác thường.
Khách sạn Dạ Sắc không hổ là nơi xã hội thượng lưu kết giao, Mộc Yên nhìn những tiểu thư cùng đến bữa tiệc với đàn ông, trang phục hoa lệ phối với trang sức tinh xảo, trông có chút chói mắt. Đã lâu lắm rồi cô không tiếp xúc với trường hợp như vậy, dù sao những gia đình thế gia trong nước cũng có chút chênh lệch so với nơi này.
Biết cô không thích những trường hợp như vậy thì sao Dung Lạc có thể thích được. Nhưng có rất nhiều vụ làm ăn được thực hiện ở đây, tuy nhiên hôm nay phải gặp vài người quen.
"Ngoan, thả lỏng đi." Khẽ vuốt sống lưng cương cứng của cô hai cái, "Chúng ta chỉ đi gặp vài người bạn thôi."
Có lẽ bởi vì quen với không khí ẩm ướt của Seattle nên Mộc Yên lập tức tỏ thái độ cảnh giác cao với mọi thứ xung quanh.
Từ từ bình tĩnh lại, Mộc Yên cũng dần dần phát hiện bữa tiệc này quả thật có rất ít người. Nếu so sánh với những bữa tiệc long trọng trong khách sạn Dạ Sắc mà trước đây cô từng tham gia thì quả thực số lượng người không chỉ giảm bớt một chút.
Dung Lạc còn chưa dẫn Mộc Yên đi đến chỗ ngồi nghỉ ngơi thì đã nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc "Oh my God!" Người đi tới mặc tây trang màu trắng, đôi mắt màu cà phê, tóc màu nâu, tuy rằng Mộc Yên không biết đối phương là ai, nhưng nhìn khí chất trên người thì cũng biết người đàn ông này không tầm thường.
"Mr Dung, sao anh lại dẫn bạn gái đến đây!" Gương mặt Abe có chút kích động.
Anh dùng ánh mắt khó tin nhìn Mộc Yên từ trên xuống dưới, "Thật sự là một vị tiểu thư xinh đẹp, nhưng mà Mr Dung, tôi không dám tin bên cạnh anh sẽ thật sự xuất hiện một người phụ nữ như vậy." Giọng điệu trêu chọc, Abe không đợi Dung Lạc nói chuyện đã tự mình thao thao bất tuyệt, dienxdafn;lê*quýdoon anh rất khá tiếng Trung, nhưng đối với người Trung Quốc, khi nghe người ngoại quốc nói tiếng Hán thì vẫn có chút không quen.
"Abe, We are pleased to see you." Giọng điệu xa cách nhưng lại lễ phép khiêm tốn.
Chú ý thấy Dung Lạc nhấn mạnh chữ 'we', chứ không phải là chỉ một người, Abe biết cô gái bên cạnh anh nhất định không chỉ đơn giản là bạn gái mà thôi.
"Is this beautiful girl your lover (tình nhân)?" Abe là người nhanh mồm nhanh miệng, anh là người mà Nhà họ Dung hợp tác lâu nhất ở nước Mỹ, từ trước tới giờ khi đối diện với Dung Lạc đều có sao nói vậy.
"No." Dung Lạc lắc đầu.
Abe liếc nhìn cánh tay Dung Lạc đặt ở trên lưng Mộc Yên vô cùng thân thiết, rõ ràng không thể chấp nhận lời phủ nhận của anh nên mới phản bác bằng tiếng Trung không quá lưu loát, "Mr Dung, không thể nói dối!"
Dung Lạc mỉm cười giải thích, "She is my wife." Cùng lúc đó anh hạ một nụ hôn xuống trán Mộc Yên.
"Wife?" Abe khiếp sợ, bên cạnh Dung Lạc chưa từng xuất hiện phụ nữ, cô bé hôm nay đi theo đến đây lại là vợ!"Oh my God! I cannot believe it!"
"Abe tiên sinh, đây đúng là sự thật."
"Mr Dung, chúc mừng hai người." Abe thấy nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mộc Yên thú vị hơn là tin tức Dung Lạc đã có vợ, anh cảm thấy khá hứng thú với cô nhóc bên canh Dung Lạc. Rốt cuộc con gái Phương Đông phải thế nào mới có thể nắm được trái tim của người đàn ông này?
"Vị tiểu thư này, thật vui vì hôm nay có thể quen biết cô." Anh nói bằng tiếng Trung làm cho Mộc Yên cũng cười khẽ đáp lại, "Tôi cũng rất vui khi gặp anh."
"Thật đúng là một vị tiểu thư xinh đẹp!"
Nếu vị tiểu thư này đã là vợ của Dung Lạc thì Abe sẽ không dùng lễ nghi phương Tây để chào đón. Dù sao văn hóa phương Đông và phương Tây khác biệt, hơn nữa theo hiểu biết của Abe về Dung Lạc thì anh ta sẽ không muốn mình hôn vợ của anh ta. Tuy rằng ở nước Mỹ đây chỉ là lễ nghi chào hỏi.
Lễ phép chạm ly rượu với nhau, Abe xoay người đi nói chuyện với vài vị khách quý của mình.
"Lạc Lạc, đây là bí mật anh nói sao?" Dẫn cô đến tham gia tiệc ở Seattle, cô có chút mệt mỏi. Lúc trước phải sống trong cái vòng luẩn quẩn bức bách này thì không thể không chịu đựng, nhưng nếu bây giờ đã rời khỏi đó thì cô không muốn làm quen với đám người nổi tiếng, quý tộc này nữa.
"Đương nhiên không phải." Dung Lạc phủ định suy nghĩ của cô. Bữa tiệc này Nhà họ Dung là người tổ chức, mục đích tất nhiên là để phát triển mạnh mẽ ở nước Mỹ hơn trước.
Tuy rằng nơi này có không ít người quen Dung Lạc, nhưng bởi vì cố ý giấu giếm nên bọn họ cũng không biết Dung Lạc chính là gia chủ đứng sau lưng Nhà họ Dung.
Lúc này người phát biểu của buổi tiệc là Cố Minh, anh mặc tây trang chỉnh tề, sức quyến rũ của đàn ông phương Đông không hề thua kém những tên đàn ông to lớn của phương Tây, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều thể hiện sức quyến rũ vô hạn của người Nhà họ Dung.
Cố Minh chủ trì nghiêm túc lại không thiếu phần vui vẻ, làm cho người phương Tây nhìn ra được khí thế bất phàm của Nhà họ Dung thông qua anh. Mộc Yên cũng mơ hồ cảm nhận được Dung Lạc hao tổn tâm cơ mở rộng thế lực cho Nhà họ Dung ở nước Mỹ là có liên quan đến mình.
Bởi vì đa số mọi người không biết gia chủ của Nhà họ Dung đang ở đây nên thiếu có rất nhiều người không thể chào hỏi được, Dung Lạc dẫn theo Mộc Yên đến làm quen với vài người bạn già rồi sau đó liền rời khỏi bữa tiệc.
Cố Minh lấy một ly rồi lại một ly rượu sâm banh từ chỗ bồi bàn, không ngừng chào hỏi người xung quanh, diexxdafnleequysdoon đến khi nhìn thấy Dung Lạc và Mộc Yên ra khỏi hội trường bữa tiệc thì anh mới miễn cưỡng tìm đại lý do nào đó rồi chui vào một góc khuất gọi điện cho Cố Sùng. Kêu anh dẫn theo người, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý anh toàn của Dung Lạc và Mộc Yên.
Dung Lạc mở cửa xe ra, vì anh là người lái nên Mộc Yên rất tự nhiên ngồi ở ghế phụ lái.
Hôm nay hiếm khi Seattle không mưa, trời rất trong xanh, ánh mặt trời cũng rất sáng lạn.
Dung Lạc cài dây an toàn cho Mộc Yên, khởi động xe chuẩn bị xuất phát. Bởi vì đêm qua ngủ đủ giấc nên tinh thần của Mộc Yên cũng rất tốt.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài xe, vừa đúng lúc nhìn thấy một đôi mắt lạnh thấu xương đang nhìn chằm chằm mình sau cửa kính xe đối diện. Cô không thấy rõ đối phương là ai, chủ mẫn cảm nhận thấy biểu cảm kinh ngạc của người nọ khi nhìn thấy mình. Không hiểu sa trong lòng có cảm giác kỳ lạ, cô còn chưa kịp suy ngẫm ra nguyên nhân thì xe đã khởi động, cô nhìn lướt qua người ngồi sau cửa kính của xe đối diện.
Cửa kính xe được hạ xuống một nửa, để lộ mái tóc dài đen nhánh và sườn mặt tinh xảo của cô. Người đối diện vẫn chú ý đến cô, thoáng một cái đã vượt qua.
"Diệp thiếu!" Tài xế thấy người đàn ông đang nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài của sổ xe đã được mười phút rồi mà còn chưa hoàn hồn, ó chút nghi hoặc khó hiểu nhắc nhở anh.
Anh mặc áo sơ mi ca rô của nước Anh, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu đen, người đàn ông ngồi ở trong xe có dáng người cao ngạo, sắc mặt lạnh nhạt, khí chất lạnh lẽo, giống như đang gặp phải một câu đố khó giải vậy, ánh mắt anh đầy hoảng hốt làm cho người ta cảm thấy người như vậy vốn không có khả năng tồn tại trên đời.
"Diệp thiếu?" Tài xế nhìn thấy Thẩm Diệp vừa mới bưng ly rượu lên thì nhịn không được nhíu mi, thiếu gia rất thích những loại rượu mạnh, nhưng sau tai nạn kia thiếu gia không hề thích uống rượu nữa.
Chất lỏng lạnh lẽo chảy vào yết hầu thì lập tức bùng cháy mãnh liệt, Thẩm Diệp nhịn không được nhíu chặt mi, đột nhiên trong mắt anh xuất hiện một cặp mắt đen nhánh giống mưa bụi kia, là ảo giác sao? Vì sao anh lại cảm thấy giống nhau như thế?
"Diệp thiếu, chủ tịch Kane hẹn gặp mặt ngài chắc là đã sắp đến rồi, chúng ta vẫn nên vào trong thôi." Tài xế không ngừng cố gắng nhắc nhở.
Thẩm Diệp xoa thái dương đau nhức rồi oán thầm, chắc là gần đây quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác. Nếu không thì anh cũng sẽ không mơ thấy mẹ mình suốt cả đêm.
Chiếc xe Bentley màu đen dừng ở trước cổng của một căn biệt thự nhỏ.
Hàng rào màu trắng, bên trong có rất nhiều đóa hoa dại lớn không biết tên đang nở rộ.
"Lạc Lạc!" Sau khi xuống xe, Mộc Yên nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, cô có chút vui vẻ nhẹ giọng gọi anh."Sao anh biết nơi này ?"
Rất nhiều năm trước, một mình cô vất vả kiếm sống, sao còn có thể ở lại căn biệt thự mà cô đã từng ở với mẹ mình tại Seattle này chứ. Tuy rằng giao thông nơi này không quá thuận tiện, thậm chí cấu tạo cũng không tốt lắm, nhưng đây là nơi mà mẹ cô và cô từng ở, cô cũng lớn lên ở đây. Đây cũng là nơi duy nhất mà cô có thể tìm được ký ức về mẹ.
Đặt chìa khóa vào trong tay Mộc Yên, Dung Lạc cười khẽ, "Rốt cục thì vật cũng quy về nguyên chủ."
Mộc Yên có chút kích động, cô cũng từng nghĩ tới việc mua lại căn biệt thự đầy hồi ức này nhưng vì nó trải qua quá nhiều đời chủ rồi, nhà đất và một vài giấy tờ liên quan cũng không còn nữa nên cô đành sở hữu nó bằng cách thuê lại. Cô không ngờ Dung Lạc lại có thể mua được nó. Không cần anh nói thì Mộc Yên cũng biết quá trình này phức tạp thế nào.
Dung Lạc hôn lên môi cô, nhẹ giọng nhắc nhở bên tai cô, "Mau mở cửa vào xem đi."
Bởi vì đã qua tay nhiều đời chủ rồi nên sẽ có nhiều chỗ bị thay đổi. Tuy rằng không thể mua lại nó, nhưng thỉnh thoảng Mộc Yên đến Seattle cũng sẽ đến đây xem thử. Nhìn xem coi khi chủ nhà mới vào ở thì đã thay đổi những thứ gì.
"Đây là?" Nhìn gốc cây Sơn Chi, Mộc Yên nghi hoặc, cô nhớ rõ có gia đình nào đó mẫn cảm với hoa Sơn Chi nên đã đốn chặt cây Sơn Chi mà mẹ cô tự tay trồng rồi, sao bây giờ nó vẫn còn được trồng nguyên vẹn ở đây?
Cành lá tươi tốt, chất chứa bao nhiêu hồi ức lúc nhỏ của cô. Nhưng sau đó Mộc Yên lại cười khổ, đây sao có thể là cái cây lúc trước được, đã lâu như vậy rồi, sao cái cây trước kia lại không thay đổi chút nào được chứ?
"Sau khi anh mua lại nơi này đã cho người đưa nó tới." Dung Lạc nhìn cô, anh nhớ rõ ngày đó khi cô nhìn thấy hoa Sơn Chi đã từng nói trong sân nhà trước đây cô ở cũng có một cái cây như vậy. Anh đã cố gắng hết sức để tái hiện lại như cũ, nhưng cũng chỉ có thể được như vậy.
"Lạc Lạc, cám ơn anh."
Cám ơn anh vì vẫn luôn biết em muốn cái gì;
Cám ơn anh vì đã dốc toàn lực giúp em thực hiện nguyện vọng mà kiếp này không thể thực hiện được;
Cám ơn anh vì đã yêu chiều em mà không so đo gì cả.
"Nói gì vậy, cô nhóc ngốc." Nhẹ vỗ về mái tóc dài của cô, Dung Lạc trêu tức, "Em đã bán mình cho anh rồi, anh không thiệt thòi."
Hai người ôm nhau đứng ở công viên nhỏ ngoài biệt thự, có một chiếc xe Rolls-Royce màu đen ngừng lại.
Tài xế không hiểu Thẩm Diệp bỏ một hợp đồng quan trọng để tới nơi này làm gì.