Eidt: susubue
"Lạc Lạc." Cô ôm anh, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Vì sao, vì sao anh không nói cho em biết?" Sao anh lại ngu như vậy.
"Anh muốn em tự mình nhớ lại." Ngón tay thon dài lau nước mắt trên mặt cô, Dung Lạc mỉm cười, cô không nhớ ra cũng không sao, chỉ cần bọn họ ở cùng một chỗ là được rồi, toàn bộ những thứ này đều không quan trọng.
"Mười năm lâu như vậy, vậy anh không sợ em thích người khác sao?" Cô ngẩng mặt, đùa giỡn hỏi anh, nhưng nhìn vào đôi mắt đầy thâm tình của anh. Hơi giật mình.
Anh nắm tay cô đặt bên môi, khẽ cắn, "Tiểu Yên, em là của anh, em chỉ có thể thích một mình anh." Ai dám động đến cô, anh sẽ đưa kẻ đó xuống địa ngục!
Mộc Yên bật cười, cái người đen tối này, bá đạo, cố chấp, thậm chí còn có chút trẻ con, nhưng anh lại cho Mộc Yên toàn bộ sự dịu dàng của anh. Thịnh thế quyến sủng, dien;dafn*lle&quysdo0n không có gì đặc biệt, trong cuộc sống vô tình này, anh cho cô sự ràng buộc chắc chắn nhất, sự trói buộc của vận mệnh đã xâm nhập tới tận cốt tủy, đối với cô mà nói, sợi dây ràng buộc này thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng.
"Lạc Lạc, tuy rằng anh biết nhiều chuyện của em, nhưng nhất định anh vẫn còn chút nghi ngờ đúng không?" Chủ động nghiêng người về phía trước hôn lên môi anh một cái, cô biết nhất định anh rất muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến cô, những thứ khó điều tra kia nhất định luôn khiến anh khó chịu. Anh không mở miệng chất vấn, là vì anh chiều cô. Nhưng sao cô có thể để cho anh lún sâu vào tình cảm với một người mà anh không biết gì được ư?
"Ví dụ như vì sao em làm được những công việc như bảo vệ, còn nữa, lúc em không nhớ gì hết mà lại chủ động tới gần anh, thậm chí còn quyến rũ anh." Nói tới đây, cô ghé sát vào tai anh, hơi thở nóng rực mê hoặc lòng người.
Trái lại Dung Lạc nhanh tay nắm lấy cổ tay cô, xoay người một cái đã đặt cô dưới thân, ánh mắt âm trầm, "Quả thật không biết vì sao, nhưng anh rất tình nguyện." Anh cười khẽ hôn lên cổ cô, cẩn thận để lại từng dấu đỏ nhạt trên da thịt tinh tế như gốm sứ của cô.
"Nhưng rõ ràng lúc ấy anh đối với em rất lạnh nhạt." Mộc Yên giả bộ thẹn quá hóa giận cắn anh một cái. Thật ra cô cũng hiểu được, anh nhất định đã nhìn thấu mọi trò giả dối của cô lúc ấy.
"Không." Dung Lạc lắc đầu, sâu trong đôi mắt đầy vẻ mê hoặc, "Thật ra lúc ấy anh rất muốn hôn em thật sâu." Trái tim bị kinh hoàng, anh cúi người xuống hung hăng hôn lên môi cô, ôm cánh tay cô càng lúc càng chặt, trong không khí đầy tiếng hôn kịch liệt, máu cả người đều sôi trào lên, mắt bắt đầu mê loạn, trong mắt chỉ có bóng hình đối phương. Lời lẽ quấn quýt si mê, cơ thể ma sát với nhau, mờ ám nhưng lại làm say lòng người.
"Lạc Lạc." Đẩy anh ra, cô mê man nhẹ giọng gọi anh. Trong lúc hoảng hốt, nhìn khuôn mặt tinh xảo như ngọc lạnh của anh dần nhiễm vẻ nhu mì.
Nụ hôn nóng bỏng kéo dài xuống chiếc cằm khéo léo, cuối cùng lưu luyến trên cần cổ trắng nõn thon dài của cô. Chiếc váy ngủ rộng thùng thình đã sớm trượt xuống vai, dùng răng cởi mấy cái nút ở cổ áo, Dung Lạc hôn lên xương quai xanh tinh xảo của cô. Đôi môi anh cảm nhận được gì đó khác thường, anh mở to mắt, khiếp sợ phát hiện trên xương quai xanh xinh đẹp của Mộc Yên có một con bướm màu tím, đang vỗ cánh muốn bay, trông rất sống động giống như là thật vậy. Đối với hình xăm rực rỡ này, anh thấy cực kỳ khó hiểu.
Nắm lấy tay anh, Mộc Yên nhìn anh, cười quyến rũ, xoay người ngồi trên người anh.
"Lạc Lạc." Tóc dài tán loạn, vai hơi lộ ra, con bướm tím ở xương quai xanh làm cho cô càng thêm mê hoặc. Bàn tay non mềm cầm lấy ngón tay thon dài của anh, đặt ở trên xương quai xanh, nhẹ nhàng mơn trớn con bướm màu tím đó, toàn bộ quá trình chọc người khác động tâm.
Lấy tay ngăn cản nụ hôn dồn dập của anh đang đi thấp xuống dưới nữa, nhưng Dung Lạc lại cắn một cái vào xương quai xanh của cô, cảm giác tê dại xâm nhập đến khắp tay chân.
"Lạc Lạc." Cô gọi anh.
"Ừ." Anh mút da thịt trắng như ngọc của cô, giọng nói khàn khàn.
"Không phải anh muốn biết mục đích em tiếp cận anh sao? Ừ...." Bị anh cắn một cái ở trên vai, Mộc Yên nhịn không được rên một tiếng.
Vươn tay cuốn mái tóc dài của cô, anh nhìn hai má ửng đỏ như cây anh đào, cười khẽ, "Dù mục đích là gì, anh đều hết sức cảm kích, bởi vì nó đã đưa em về bên anh một lần nữa."
Mộc Yên nhướng mi, trong mắt đầy sự không đứng đắn, cúi đầu hung hăng cắn cổ anh một cái, cô trêu tức, "Nếu vì giết anh thì sao?" Đôi mắt sáng ngời, đôi môi đỏ mọng của cô nhếch lên, đầy ý khiêu khích.
“ Dù vậy anh cũng vui vẻ chịu đựng." Dung Lạc mỉm cười, đôi mắt thâm thúy không thấy đáy.
"Không phải em đang nói giỡn đâu." Cô tức giận trừng anh.
"Anh cũng rất nghiêm túc." Anh ôm chặt cô, trong mắt đầy vẻ thâm tình, "Em muốn gì anh đều có thể cho em, bao gồm cả tính mạng của anh." Tình yêu khắc cốt ghi tâm, ngay cả cái chết cũng không thể ngăn cản tình yêu của anh đối với cô.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, nước mắt cũng không nhịn được tràn ra.
"Anh thật sự là một kẻ ngu ngốc!" Sao lại có người ngu như vậy.
"Ừ."
“ Anh là tên khốn kiếp" Anh vì cô âm thầm làm nhiều chuyện như vậy mà lại không nói gì cả.
"Ừ." Anh cười lên tiếng trả lời, vươn tay lau nước mắt cho cô."Ngoan, đừng khóc."
----- susublue ~ diendanlequydon -----
Mộc Yên nhìn người dưới thân đang cười dịu dàng, bây giờ cô hận không thể lập tức cắn chết anh!
"Có phải ngay cả mục đích em tiếp cận anh anh cũng điều tra ra được đúng không?" Nhìn vẻ mặt anh nhàn nhã, Mộc Yên lớn mật đoán. Dù sao cô cũng không biết quá nhiều về thế lực to lớn sau lưng Nhà họ Dung.
Dung Lạc lắc đầu, hôn môi cô một cái, "Điều này thật ra rất dễ đoán, nếu không phải giết người diệt khẩu thì cũng nhất định là muốn lấy được tài liệu mật phía sau tập đoàn tài chính của Nhà họ Dung." Dù sao nhiều năm như vậy, anh cố gắng chống đỡ Nhà họ Dung đã bị rất nhiều người hận. Người muốn giết anh, có lẽ đếm không hết.
Mộc Yên khiếp sợ, không ngờ lại bị anh đoán được.
Xoay người một cái, cô bị anh đè xuống dưới người. Ngón tay đang cuộn tóc cô đặt lên con bướm tím trên xương quai xanh của cô, Mộc Yên trầm giọng, "Lạc Lạc, đây là hình xăm của các thành viên tổ chức Blackflame ở Seattle, chỉ sau khi uống rượu vào thì nó mới hiện lên." Bây giờ Dung Lạc mới hiểu được vì sao Mộc Yên không thích uống rượu mà đêm nay lại uống hết một ly rượu đỏ của Pháp.
"Blackflame." Dung Lạc nỉ non, giọng nói gợi cảm, hoa lệ. Thì ra Tiểu Yên của anh gia nhập vào một tổ chức khủng bố và lợi hại như vậy ở Seattle. Blackflame, tiếng Trung là “ Đen tối”, người ở trong đó được coi là ngọn lửa đen đến từ Địa ngục."Thật sự là cái tên không tệ." Dung Lạc tán thưởng. Tiếp xúc với thế lực đen tối thì sao anh lại không biết tổ chức này được, Blackflame nổi tiếng với tốc độ tốc chiến tốc thắng, giá cũng cao ngất trời, nhưng chỉ cần hợp đồng có hiệu lực thì bọn họ đều giống như là ác ma đến từ Địa ngục, người bị truy nã chỉ có con đường chết. Nhưng anh không ngờ, Tiểu Yên của anh lại là một thành viên trong đó.
"Có người muốn anh chết." Đôi mắt Mộc Yên trầm tĩnh, cô nghiêm túc nhìn anh, muốn anh hiểu được điều này nghiêm trọng thế nào, nhưng Dung Lạc lại cười như không cười."Thật không?" Anh vén tóc trên trán cô lên, động tác còn hơi khiêu gợi và mê hoặc.
"Anh nhất định phải đề cao cảnh giác." Cô thấy anh không thèm để ý thì mặt lại nghiêm túc, ánh mắt âm trầm.
Cuộn sợi tóc đen thui lên tay, Dung Lạc nhớ lại, "Trước kia tóc em không có dài như lúc này."
"Lạc Lạc." Cô trừng mắt nhìn anh, có chút ảo não, "Tổ chức Blackflame phái người giết anh, sao anh lại không hề lo lắng gì vậy?"
Lo lắng sao? Dung Lạc cười khẽ, người muốn giết anh nhiều lắm, anh đã quen rồi. Đôi mắt đen u ám chuyên chú nhìn cô, "Tiểu Yên, tổ chức Blackflame rất mạnh, không sai, nhưng từ khi nào mà em lại cảm thấy anh yếu rồi hả?"
Hung hăng hôn lên môi của cô, mãi cho đến khi Mộc Yên thở không nổi nữa mới buông cô ra. Đôi mắt Dung Lạc tối đen sâu không thấy đáy, anh cũng không muốn để lại ấn tượng yếu đuối trong lòng Tiểu Yên. Nhà họ Dung giống như một ván cờ, từng quân cờ nên đặt ở đâu, bước tiếp theo nên đi thế nào, anh đều biết rất rõ, giết anh sao, muốn tìm chết thì cứ tới đây. Tất cả đều đã được điều tra và sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, nếu anh dễ dàng bị ám sát như vậy thì có lẽ vị trí gia chủ Nhà họ Dung cũng không tới lượt anh. Tổ chức Blackflame ở Seattle lớn mạnh, nhân tài mà Nhà họ Dung huấn luyện nhiều năm cũng không phải ngồi không. Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, anh sẽ không sợ gì cả.
Nhưng anh thích thấy cô lo lắng cho anh, bởi vì có như vậy anh mới cảm nhận được tình cảm sâu sắc đó, rốt cuộc cô cũng để ý đến anh. Sự xấu xa trong lòng bắt đầu tác quái, anh cứ thích nhìn cô nghiêm túc lo cho anh. Nói xong mọi chuyện nhất định cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cô vẫn lựa chọn nói thật hết toàn bộ cho đối anh biết, bởi vì cô không thể không quan tâm anh. Nghĩ đến đây, tâm trạng của Dung Lạc tốt hơn, khóe miệng cũng nhếch lên, anh ôm cô, ấm áp hôn lên trán cô, "Không cần lo lắng gì cả, an tâm đứng ở bên cạnh anh là được rồi." Anh sẽ bảo vệ cô thật tốt, không cho bất cứ ai uy hiếp cô.
"Lạc Lạc, anh có biết tổ chức Blackflame phái em đến bên cạnh anh là vì sao không?" Mắt đang nhắm bỗng nhiên mở ra, nhìn thẳng vào ánh mắt mênh mông dịu dàng của anh, dienxdànllêquysdôn Mộc Yên vẫn có thể nhìn thấy đáy lòng của anh."Là tài liệu mua bán cơ mật của Nhà họ Dung."
“ Sao?" Thì ra nhiều người chú ý Nhà họ Dung như vậy, Dung Lạc vỗ về mái tóc dài của cô từng chút một, mỉm cười, "Tiểu Yên, vậy em có thể lấy được rất dễ."
"Hả?" Mộc Yên kinh ngạc ngồi dậy, không hiểu ý Dung Lạc.
"Cái tủ bảo hiểm trong phòng làm việc, ở bên cạnh tập tài liệu mà em lấy đọc có thứ em muốn." Anh nói không chút để ý, mặt mày đầy ý cười."Mật mã em đã biết rồi."
Mộc Yên lại kinh sợ, lúc này mới nhớ lại trong cái tủ hôm nay cô mở ra thật sự có một xấp tài liệu dày hơn mấy cái khác một chút, nhưng thật không ngờ anh lại to gan dùng sinh nhật của cô để làm mật mã. Có lẽ mấy người muốn lấy xấp tài liệu cơ mật đó đều sẽ không ngờ đến việc gia chủ Nhà họ Dung sẽ dùng sinh nhật của một người phụ nữ để làm mật mã. Thật đúng là người điên!
"Anh không sợ em đánh cắp hết bảo bối của anh sao."
Cô nhìn mắt anh nhắm lại rồi đột nhiên mở ra rồi dịu dàng mà thâm tình nhìn cô.
"Em là bảo bối duy nhất của anh." Kéo cô qua đặt dưới người, anh cúi người xuống hôn cô thật sâu.