Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Quyển 1 - Chương 87: Lạc Lạc, em chỉ thích một mình anh!




Edit: susublue

"Lạc Lạc?" Cô lại gọi anh một tiếng, rõ ràng cảm thấy được Dung Lạc nằm dưới người mình đang cứng đờ. Xưng hô thân thiết như vậy phát ra từ miệng Mộc Yên chẳng những không hề buồn nôn mà ngược lại còn có chút ấm áp.

"Sau này không được ở cùng một chỗ với đàn ông khác nữa." Giọng điệu ra lệnh lạnh lùng, Dung Lạc nghĩ đến cảnh vừa rồi Tiểu Yên bước xuống xe của một người đàn ông khác, hơn nữa cả cô và Tạ Phong đều ướt đẫm thì anh lại hận không thể giết cái tên đó.

"Lạc Lạc, anh thật sự ghen tị sao?" Mộc Yên cười khanh khách nhìn Dung Lạc ở dưới thân, đôi mắt dính nước đầy tình ý khác bình thường.

Từ đầu đến cuối Dung Lạc đều ngẩng đầu nhìn cô, bởi vì Mộc Yên trêu tức nên mặt anh có chút xấu hổ, "Có nghe thấy không, sau này không cho phép về trễ như vậy, không cho phép quá thân với tên đàn ông khác." Tiểu Yên là của anh, anh tuyệt đối không cho phép người nào khác tiếp cận cô ngoài anh.

Dung Lạc càng nói thì ý cười trên mặt Mộc Yên lại càng nhiều, "Lạc Lạc, bộ dáng anh ghen thật đáng yêu." Cô cười cúi người xuống chủ động chạm môi mình vào một anh, nhưng chỉ chạm nhẹ một chút rồi buông ra.

Khi tách ra, bọn họ vô cùng thân thiết áp trán vào nhau, "Cách Tạ Phong xa một chút cho anh." Bởi vì cô chủ động hôn nên giọng nói của Dung Lạc hơn khàn khàn, nhưng sự bá đạo trong lời nói vẫn không bớt đi chút nào. Thấy Mộc Yên vẫn mỉm cười như trước, Dung Lạc lại nhấn mạnh thêm lần nữa, "Biết chưa?"

Mộc Yên vẫn không nói gì, vươn ngón tay trắng nõn ra, nhẹ vuốt khóe miệng cứng ngắc của anh, ngón tay lướt trên bờ môi của anh. Theo cái nhìn của Mộc Yên thì cô cảm thấy người đàn ông dưới thân này giống như được chạm khắc từ một viên ngọc lạnh lẽo, tinh xảo đến mức không gì sánh nổi. Dung Lạc bị cô đè dưới thân vẫn không nhúc nhích, mặc cho cô tiếp tục.

Ngón tay trắng nõn mềm mại dần dần trượt từ cần cổ thon dài của anh đến cổ áo, cô chơi đùa cởi hai nút áo của anh ra, để lộ xương quai xanh tinh xảo. Học theo cách hôn môi của Dung Lạc lúc trước, Mộc Yên cúi người xuống nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của anh. Cảm giác được Dung Lạc ở dưới người cô cứng người lại, Mộc Yên ngẩng đầu lên, lúc cô vén mái tóc dài qua thì trông vô cùng đẹp và quyến rũ, cô nhìn anh một cách thâm sâu, ánh mắt cực kỳ hấp dẫn, "Lạc Lạc, em chỉ thích một mình anh." Nói xong, cô liền cúi người xuống hôn môi anh.

Mắt Dung Lạc âm trầm, rốt cục anh cũng nghe được câu mà mình muốn nghe nhất, Tiểu Yên của anh chủ động nói ra. Cảm xúc lập tức thay đổi, anh bị cảm giác vui mừng như điên dâng trào kích thích, anh đè đầu cô xuống, hung hăng hôn thật sâu. Mộc Yên vốn định xoa dịu anh một chút rồi rời đi nhưng cô không ngờ anh lại đáp lại mạnh mẽ như vậy. Quyền chủ động nhanh chóng thay đổi, Mộc Yên bị anh hôn đến mức không thở nổi, "Lạc Lạc." Môi răng dây dưa với nhau, mắt cô mê mang, nhẹ giọng gọi anh.

Cánh tay ôm cô trở nên căng thẳng, dùng lực mạnh xoay người lại, tình thế liền đổi thành anh đè trên người cô.

Máu toàn thân đều nóng bỏng sôi trào, mắt bắt đầu mê loạn, trong mắt chỉ có bóng hình của đối phương.

Nụ hôn dài như một thế kỷ, anh rời khỏi môi cô, hai người cấp tốc thở hổn hển, ngực dán vào nhau thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim đập cuồng loạn của nhau. Mộc Yên bị anh đặt ở dưới người, ngửa đầu lên nhìn chằm chằm người ở phía trên, trong mắt có vẻ kỳ lạ mà trước nay chưa từng có. Cô nhìn đôi mắt âm trầm của Dung Lạc chứa đầy tình ý, đôi môi tinh tế ngày xưa của anh lúc này lại sáng bóng đầy nước. Khẽ cắn ngón tay anh đặt ở bên môi mình, Mộc Yên nhịn không được tán thưởng, "Lạc Lạc, anh thật đẹp." Lần đầu tiên Dung Lạc bị người khác khen đẹp, một người đàn ông mà lại được ca ngợi như vậy thì thật không được thích hợp lắm, Dung Lạc nhìn Mộc Yên, chiều chuộng vuốt ve mái tóc dài của cô, "Tiểu Yên, không thể dùng từ đẹp để hình dung đàn ông."

Mộc Yên mỉm cười, cổ tay dùng sức một chút, dùng sức đẩy anh ra, xoay người ngồi lên trên người Dung Lạc. Bởi vì góc nhìn lại thay đổi nên cô càng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt mê lòng người của Dung Lạc, Mộc Yên nhếch khóe môi tiếp tục tán thưởng, " Lạc Lạc của em là đẹp nhất!" Lời khen đầy ý chiếm hữu như vậy lại làm cho Dung Lạc cong môi lên.

"Lạc Lạc, anh chỉ thuộc về một mình em." Cô nhìn anh từ trên cao rồi tuyên bố, đôi mắt đen nhánh mê người có thể khiến người ta hoàn toàn luân hãm.

"Được, anh chỉ thuộc về một mình em." Dung Lạc dung túng nhìn cô, mắt đầy vẻ thâm tình."Tiểu Yên, anh yêu em." Mạnh mẽ ấn đầu cô xuống, anh điên cuồng hôn cô. Mộc Yên cũng bắt đầu đáp lại không chút yếu thế, mạnh mẽ hôn anh. Tiếng thở dốc mờ ám liên tục vang lên, trên giường lớn trong phòng ngủ hai người quấn quýt si mê hôn nhau thật sâu, vứt bỏ mọi điều băn khoăn, bọn họ mạnh mẽ hút lẫn nhau giống như hai cực của nam châm, giống như trúng kịch độc mạnh nhất trên đời, dù có hôn thế nào cũng không đủ.

Rồi sau đó, Dung Lạc để cho Mộc Yên đi tắm nước nóng, thay quần áo mới sạch sẽ rồi hai người mới ngồi ăn với nhau, sau bữa cơm tối, Dung Lạc ôm cô nghe Mộc Yên kể lại rõ ràng chuyện hôm nay đã xảy ra, lúc nghe thấy cô vì muốn tránh đám chó săn mà nhảy xuống biển, Dung Lạc liền rùng mình, cánh tay ôm chặt kéo cô sát vào người của anh, thở hổn hển nói, "Sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa." Mộc Yên lại lơ đễnh cười, "Lạc Lạc, không phải em đã an toàn trở về sao." Cô trấn an hôn lên đôi môi lạnh lẽo vì lo lắng của anh. Anh biết cô rất lợi hại, nhưng Dung Lạc không hiểu rốt cuộc thân thủ lợi hại của Tiểu yên luyện thành bằng cách nào, dien;daffnlle*quysdonn nghĩ đến việc cô nhất định đã phải nếm qua rất nhiều khổ sở thì Dung Lạc lại đau lòng. Rốt cuộc trước kia đã có chuyện gì xảy ra với cô? Anh vẫn không hề mở miệng hỏi, anh tình nguyện chờ tới một ngày cô nói hết mọi chuyện cho anh, nhưng mà hy vọng sẽ không quá lâu.

Mệt mỏi một ngày, lại chạy trốn đám chó săn phóng viên, còn nhảy xuống biển để trốn nên Mộc Yên đã ngủ thiếp đi trong lòng Dung Lạc. Dung Lạc nhìn cô im lặng ngủ, hôn lên khuôn mặt cô, cọ cọ vào hai má mềm mại của cô mà cô vẫn không có chút phản ứng. Dung Lạc nhẹ nhàng cười vì cô ỷ lại vào mình. Cho tới nay anh đều biết Tiểu Yên không thích ỷ lại vào người khác, thậm chí không có lúc nào không cảnh giác. Lúc mới ở chung, chỉ cần anh lật người một cái thì Mộc Yên sẽ lập tức tỉnh lại, hơn nữa đôi mắt đột nhiên cảnh giác, lúc nào cũng làm cho anh cảm giác bi thương. Thật ra anh không hề biết đó là bệnh nghề nghiệp của cô, nếu không đề cao cảnh giác thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị người ta cho một đòn trí mạng, cô không hề có ý nhằm vào anh. Nhưng dù thế nào thì hiện tại Mộc Yên đã lẳng lặng nằm trong lòng anh từ từ nhắm hai mắt lại, dù anh có làm gì thì cô cũng không cảnh giác đề phòng anh nữa, điều này làm cho Dung Lạc rất thỏa mãn.

Gần đêm khuya, Dung đắp lại chăn cho Mộc Yên, nhưng không có ôm cô từ từ chìm vào giấc ngủ như thường ngày, mà là đứng dậy rời khỏi phòng ngủ đi đến phòng làm việc.

Anh vào phòng làm việc lưu loát ấn một dãy số điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói cung kính của Cố Minh, "Thiếu gia, đã trễ thế này ngài có gì dặn dò sao?"

"Lấy ấn bản báo in và tạp chí giải trí của ngày mai rồi mang đến phòng làm việc cho tôi."

"Bây giờ sao?” Cố Minh kinh hãi, đã sắp rạng sáng rồi.

"Có vấn đề sao?" Dung Lạc hỏi lại, giọng nói lạnh lẽo đến mức Cố Minh ở đầu dây bên kia cũng muốn đóng băng.

"Không có, không có." Cố Minh vội vàng phủ nhận, anh không dám khiêu chiến tính nhẫn nại của Dung Lạc.

"Vậy nhanh đi!" Lưu loát cúp điện thoại, Dung Lạc gõ tay xuống mặt bàn.

Nửa tiếng sau, nghe thấy tiếng gõ cửa của Cố Minh ở ngoài phòng làm việc.

"Vào đi."

"Thiếu gia, đây là thứ ngài muốn."

Tờ báo ngày mai quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, tin tức Tạ Phong kéo Mộc Yên chạy trốn bạt mạng trở thành đầu đề. Tạ Phong là một ngôi sao tuyệt đối không nên dính líu đến ở giới truyền thông, chỉ cần có một chút tin tức liên quan đến anh thì đều sẽ trở thành tiêu đề cho bài báo hàng ngày. Tựa đề màu đen in chữ lớn rất bắt mắt "Thần tượng, siêu sao nổi tiếng Tạ Phong hẹn hò với một người phụ nữ thần bí, chạy trốn bạt mạng trên đường khiến người ta bất ngờ nhớ tới bộ phim lãng mạn "Paris điên cuồng." "

Cố Minh cúi đầu, cảm thấy áp lực trong không đè ép anh thở không nổi, rốt cuộc là tin tức gì mà lại khiến cho thiếu gia của anh tức giận như thế.

Ảnh chụp báo có màu sắc rõ nét, tuy rằng chỉ chụp được hai bóng người bỏ chạy nhưng lại đẹp đến khó tin. Mặt trời lặn về phía tây, ánh chiều tà màu quýt chiếu vào hai người đang bỏ chạy, mái tóc bay lên, hai tay đan chặt vào nhau, tất cả đều được thể hiện trên bức ảnh. Tuy rằng chỉ là bóng lưng nhưng anh liếc mắt một cái đã nhận ra người mặc áo caro là Tiểu Yên.

Dung Lạc nhíu mi, mắt nhìn chằm chằm bàn tay nắm chặt của hai người trong bức ảnh, không khí lạnh đến mức có thể đóng băng.

"Cố Minh!" Giọng nói lạnh lẽo làm cho Cố Minh giật mình, vội vàng đáp lại, "Dạ, dạ!"

" Áp chế hết đầu đề ngày mai cho tôi!" Anh vươn tay ném tờ báo vào thùng rác.

"Dạ được, thiếu gia." Cố Minh nhịn không được run lên, chậm rãi lui ra ngoài cửa mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này lòng bàn tay anh cũng lạnh lẽo.

Sáng sớm hôm sau.

Ở khách sạn "Tĩnh Viễn " xa hoa trong trung tâm thành phố A, nơi này luôn là chỗ ở của những người nổi tiếng đầy vinh quang tột đỉnh. Tạ Phong từ chối tất cả lời mời trong hôm nay, lấy một chai rượu vang đỏ Lafite sản xuất năm 82 từ trong tủ lạnh ra. Một tiếng "Bùm" vang lên, nút chai rượu được mở ra, rượu màu đỏ sậm chậm rãi đổ vào ly thủy tinh đế cao tinh xảo, rượu xao động làm xiêu lòng người.

Nhẹ nếm một ngụm rượu ngon, Tạ Phong tựa vào ghế sô pha, từ từ nhắm hai mắt nhớ lại những chuyện ngày hôm qua bọn họ trải qua. Anh kéo tay người anh nhung nhớ bấy lâu, bọn họ dựa sát nhau như vậy, có thể nhìn thấy rõ những sợi tóc của cô bay lên, còn có từng cái nhăn mày và nụ cười của cô. Bọn họ chạy bạt mạng dưới ánh chiều tà, giống như một đôi tình nhân chạy trốn sự xui xẻo vậy. Nghĩ đến đây, đôi môi xinh đẹp nhanh chóng nở nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, Tạ Phong nhịn không được muốn đọc đầu đề của tờ báo hôm nay để xem thử bọn họ sẽ tô điểm cho cuộc gặp gỡ tình cờ này thế nào.

Có người mang báo đến đúng sáu giờ sáng, mở báo ra, khuôn mặt đẹp của Tạ Phong nhăn lại, sao lại không có gì cả, anh đã rất quen thuộc với giới giải trí giới, ngay cả việc anh bị cảm đám phóng viên này cũng đưa lên đầu đề, nhưng chuyện hôm qua lớn như vậy, anh không tin là không có ai viết về tin này. Tất nhiên điều này khiến người ta rất khó tin, nếu không phải do không có ai viết bài thì chỉ có một khả năng, đôi mắt xếch híp lại, không che giấu được sự ghen tị và cuồng nộ bên trong: Nhất định là có người áp chế tin tức xuống, người kia là ai thì anh biết rất rõ ràng.

Nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy suy nghĩ của mình bị rối loạn, rượu ngon biến thành rượu đắng, dù có bỏ thêm hai muỗng đường vào để áp chế hương rượu nồng thì cũng vẫn cảm thấy cay đắng. Cô không nhớ gì về anh cả, ánh mắt thù địch, lạnh lùng như băng của chỉ trở nên dịu dàng khi ở bên người đó. Nhưng anh không cam lòng, anh vì cô mà quay về Trung Quốc, lao lực trăm đắng nghìn cay mới tìm được cô thì cô lại ở trong lòng người khác. Anh mãi mãi không phải là đứa con được ông trời thương yêu, lần nào cũng đau khổ tìm kiếm rồi lần nào cũng buồn bực không vui, tất cả đều có một kết quả là thất bại. Nhưng anh vẫn không muốn buông tay, anh muốn đánh cược một lần, có lẽ cô còn nhớ rõ anh. Nhẹ buông tay ra, ly thủy tinh đế cao rơi khỏi tay anh, một tiếng "Choang!" vang lên, ly rượu vỡ vụn, rượu trong ly văng tung tóe khắp nơi, để lại màu đỏ quyến rũ dưới sàn nhà trắng như tuyết. Lúc này, anh nhất định phải nỗ lực hết sức vì người mình vẫn nhung nhớ trong lòng. Anh tuyệt đối sẽ không tặng cô cho anh ta, cho dù là bạn tốt của mình cũng không được! Anh muốn cô, hơn nữa lúc nào cũng muốn để cô đứng ở bên cạnh anh! Cho dù cô không nhớ rõ anh cũng không sao, anh sẽ để cô từ từ nhớ lại đoạn ký ức đã mất. Không ai có thể cướp cô đi, cho dù là bạn tốt nhất của anh! Bọn họ không thích hợp ở cùng một chỗ, nhất định không thể ở cùng một chỗ! Chỉ có anh mới có thể bảo vệ cô thật tốt! Nghĩ đến đây trên mặt Tạ Phong hiện lên vẻ nghiêm túc.

——

Chuyện Mộc Yên đi tìm việc chấm dứt như vậy. Trên bàn ăn sáng của Nhà họ Dung.

Người không nhạy bén như Dung Ngữ cũng phát hiện hôm nay anh cả và chị dâu nhỏ ngọt ngào khác thường, khi ân ái thì càng lúc càng không kiêng nể gì, quả thực là coi cô và Dung Trạch như người tàng hình mà!

Nhưng cô có thể nói cái gì, chỉ có thể yên lặng cúi đầu ăn cơm.

"Sao lại không ăn nữa?" Dung Lạc nhíu mày nhìn Mộc Yên mới húp có hau muỗng cháo đã buông thìa xuống.

Mộc Yên bĩu môi, "Lạc Lạc, cháo tôm này không ngon như anh nấu." Mộc Yên còn nhớ rõ hương vị cháo lần đó Dung Lạc nấu cho cô ăn ở vườn trà.

"Thật không?" Dung Lạc húp một miếng, mỉm cười nói, "Buổi tối anh nấu cho em ăn."

"Phụt! Khụ khụ khụ... Khụ khụ..." Dung Ngữ kinh sợ đến mức sặc cháo, Lạc Lạc? Chị dâu nhỏ của cô lại gọi anh cả như vậy, còn anh cả cô biết nấu cơm từ khi nào vậy, sao cô lại không biết. Chuyện này có thể hù chết người được chưa?

Dung Trạch cũng khiếp sợ trừng to mắt, nhưng hai người lại làm như không nhìn thấy bọn họ, trong mắt chỉ có đối phương.

Hôm nay là cuối tuần, ăn xong bữa sáng, Mộc Yên đột nhiên nhớ tới điều gì đó, liền hỏi Dung Ngữ và Dung Trạch, "Hôm nay hai người có bận gì không?"

Dung Ngữ và Dung Trạch ăn ý lắc đầu, nhìn thấy mình làm động tác giống nhau thì đều liếc mắt khinh thường rồi một người nghiêng đầu sang trái, một người nghiêng đầu sang phải, cùng "Hừ!" một tiếng. Dù không muốn làm bất cứ điều gì giống đối phương nhưng hai người lại đồng loạt quay đầu nhìn Mộc Yên.

"Anh (Em) bắt chước làm cái gì?" Hai miệng một lời, tốc độ nói chuyện cũng ăn ý giống nhau.

"Ai bắt chước?" Lại cùng nhau lên tiếng.

"Anh ( Em) chỉ đang nói chuyện với chị dâu nhỏ thôi." Tiếp tục ăn ý mở mồm, không chỉ nói một chữ, ngay cả tốc độ nói của từng chữ đều không lệch một giây.

"Ngừng lại!"

Bọn họ càng không muốn nói chuyện giống nhau thì lại càng ăn ý hơn, Mộc Yên nhìn bọn họ trêu tức, "Hai người có muốn nghe tôi nói hay không đây?"

"Đương nhiên nghe, đương nhiên nghe." Lại là hai miệng một lời.

Mộc Yên ngồi bên cạnh Dung Lạc, nói với ba người bọn họ, "Ngày hôm qua tôi lúc tôi ra ngoài ngẫu nhiên lấy được phần thưởng bốn vé xem phim miễn phí áp dụng cho cả ngày, chúng ta cùng đi xem phim đi."

Rút thưởng mà cũng có thể trúng được vé xem phim, còn áp dụng cả ngày nữa!

Dung Ngữ bĩu môi: Chị dâu nhỏ của cô thật quá may mắn mà.

Lấy bốn vé xem phim từ trong túi ra, Mộc Yên đưa cho Dung Ngữ và Dung Trạch hai tấm vé khác nhau, bởi vì áp dụng cho cả ngày nên xem bao nhiêu phim cũng được, mãi cho đến giữa trưa, ăn cơm xong xuôi thì bốn người bọn họ mới ra khỏi cửa.

Hôm nay trời như muốn mưa, giữa trưa mà mặt trời đã ẩn dưới mây không thấy đâu, trời âm u, bên ngoài còn có gió mạnh thổi, cực kỳ u ám.

Dung Trạch ngồi ở ghế lái, Dung Ngữ ngồi ở ghế phụ lái, đằng sau là Dung Lạc và Mộc Yên.

"Lạc Lạc, bên ngoài hình như sắp mưa rồi, trong xe anh có dù không?"

"Có." Dung Lạc lên tiếng trả lời.

Dung Ngữ và Dung Trạch ngồi ở phía trước đồng loạt co rút khóe miệng, bọn họ vẫn không thể chấp nhận cách xưng hô của chị dâu nhỏ đối với anh cả.

Đậu xe ở cạnh rạp chiếu phim, Dung Trạch bước xuống thì phát hiện hôm nay ở ngoài rạp phim rất ít người, chỗ đậu xe còn trống rất nhiều.

Mở cửa xe ra xuống xe, gió lớn thổi mạnh vào mặt làm cho người ta thấy đau. Dung Lạc che chở Mộc Yên trong ngực, bốn người bọn họ chậm rãi đi về phía trước, lại phát hiện ở đây thật sự rất ít người. Cát bay mù mịt làm mờ bóng người thậm chí nhìn không rõ đường.

Trời âm u, gió lớn thổi không ngừng, trên đường cũng ít người hẳn đi.

Cảm giác có cái gì thổi tới dưới chân nên hơi ngứa, Dung Trạch bất đắc dĩ cúi đầu, nhắm mắt lại thuận tay gãi một cái, lúc mở mắt ra anh lại ngây ngẩn cả người, bởi vì anh bắt được một tờ tiền âm phủ! Trị giá ghi trên đó bị nhàu nát, Dung Trạch sợ tới mức vội vàng buông tay ra, lại phát hiện thứ bị gió thổi tới dưới chân anh đều là tiền âm phủ. Người qua lại trên đường rất thưa thớt, dienxxdaffnllequysdo0n bão cát làm mờ bóng người, gió lớn gào thét, tiền giấy bay tán loạn khắp nơi trong gió, thậm chí có tờ còn bị đốt, điều này làm cho Dung Trạch toát mồ hôi lạnh, anh hoảng sợ hét ầm lên. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Nghe thấy âm thanh phía sau, Dung Lạc và Mộc Yên cùng quay đầu lại, Dung Ngữ không lo lắng tiếp tục đi về phía trước.

"Anh hai, anh la làng làm cái gì? Sao lại không thoải mái vậy?" Dung Ngữ nhìn Dung Trạch hoảng sợ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, Dung Trạch chỉ lên đầu Dung Ngữ, cấp tốc thở dốc nói, "Dung Ngữ, trên đầu của em."

"Cái gì?" Dung Ngữ vươn tay sờ lên đầu, lấy được tờ tiền âm phủ, sau đó cô làm theo Dung Trạch nhìn xuống dưới chân, thấy gió thổi toàn là tiền âm phủ bay đến.

"A!" Dung Ngữ thét chói tai, cô không sợ trời không sợ đất nhưng sợ nhất là quỷ!

"Chết tiệt!" Chuyện này rốt cục là sao? Đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, cô kéo tay Dung Trạch chạy về phía rạp chiếu phim, càng chạy càng nhanh, gió lớn vẫn thổi mạnh như trước. Nhưng đã không thấy anh cả và chị dâu nhỏ đâu nữa

Rốt cục cũng đến đựợc cửa rạp chiếu phim, hai người thở hổn hển. Mới vừa đi được hai bước liền ngây người đứng tại chỗ, người ra đón hai người là một lão bà hơn bảy mươi mặc quần áo tả tơi, trên mặt là nụ cười rất quỷ dị, "Hai người cần gì sao?" Bà ta cầm xấp lớn xấp nhỏ tiền âm phủ trong tay.

"A!"

"A!"

Dung Ngữ và Dung Trạch thét chói tai, cô nắm tay anh vội vàng chạy vào rạp chiếu phim.

Nhìn hai người chạy như bay, bà lão kinh ngạc bỏ tiền âm phủ vào rổ, "Lớn tuổi rồi kiếm sống cũng không dễ dàng."

...

Nói xong bà liền đặt mông ngồi ở trên bậc thang ngoài rạp chiếu phim.

Hai người bọn họ chạy vào trong rạp chiếu phim mới thở dài nhẹ nhõm, vất vả lắm mới tìm được anh cả và chị dâu nhỏ đang mua bắp.

Nhìn sắc mặt hai người trắng bệch, Mộc Yên nghi hoặc, "Hai người làm sao vậy?"

Thấy bọn họ không nói gì, Mộc Yên cũng không hỏi nhiều quay đầu lại tán dóc với Dung Lạc, "Thật không ngờ hôm nay là rằm tháng bảy, Lạc Lạc, bên ngoài thiệt nhiều người bán tiền âm phủ! Nhưng gió lớn như vậy, thổi bay hết sợ là sẽ lỗ vốn."

...

Cái gì? Rằm tháng bảy? Bán tiền âm phủ?

Dung Ngữ và Dung Trạch không nói gì, nhớ tới bộ dáng vừa rồi chạy bạt mạng còn nhanh hơn thỏ, trên mặt bọn họ đều đen lại. Thì ra bà lão khiến hai người sợ hãi tới mức điên loạn chính là người bán tiền? Thật là nổi da gà mà.

Khuôn mặt trắng bệch chậm rãi khôi phục một ít máu, sau đó lại biến thành xấu hổ. Lúc này Dung Trạch mới phát hiện tay mình còn bị Dung Ngữ nắm, anh vội vàng đẩy tay cô ra, khôi phục lại sức sống như ngày xưa, nhưng trên vành tai trắng nõn lại hơi đỏ lên.

Sau đó bọn họ mới biết được bốn cái vé xem phim nguyên ngày của Mộc Yên chính là hoạt động đặc biệt của rạp phim ở thành phố A vào rằm tháng bảy, tất cả đều là phim ma.

Rằm tháng bảy là ngày của ma quỷ. Ngày để mọi người đi thăm những người thân đã khuất, nhưng ngày này mà đi xem phim thì chỉ toàn là phim ma, Dung Trạch vừa mới khôi phục lại sức sống thì lúc này mặt lại tiếp tục trắng bệch, điều này đúng là sự dày vò trước nay chưa từng có. Tuy rằng Dung Ngữ cũng sợ ma, nhưng người không tim không phổi như cô lại không có cảm giác gì với phim ảnh.

Chú ý tới khuôn mặt trắng bệch của Dung Trạch, Dung Ngữ trêu tức, “ Anh hai, không phải ngay cả xem phim ma mà anh cũng sợ chứ!"

"Ông, ông đây nói sợ khi nào?" Dung Trạch cứng rắn phản bác.

"Được, vậy bọn em sẽ chờ xem, nhưng đến lúc đó đừng có bị dọa đến mức khóc lóc đi em." Dung Ngữ nhếch mi, đôi mắt đen nhánh có vẻ nghiền ngẫm.

"Muốn chết sao, ai thèm đi tìm em, hừ!"

Trong rạp phim tối đen, chỉ có màn hình thật lớn lóe sáng, ánh đèn huỳnh quang cực kỳ xa hoa, chương trình đặc biệt của rằm tháng bảy vốn là để thương nhân đẩy mạnh lợi nhuận, hôm qua Mộc Yên ra ngoài rút thăm trúng thưởng lấy được vé phim. Bốn chỗ ngồi đều gần sát nhau, nhưng bởi vì ở giữa có lối đi nhỏ nên ngăn cách hai bên ra, Dung Lạc và Mộc Yên ngồi chung, Dung Trạch cũng chỉ có thể ngồi với Dung Ngữ. Bốn ghế đều là chỗ tốt, vừa không quá gần màn hình phải ngẩng cổ lên nhìn, vừa không quá xa mà không nhìn thấy rõ. Hình ảnh rất lớn, âm thanh của phim cũng phong phú khiến cho người ta có cảm giác lạc vào thế giới kỳ lạ. Nhưng đối với người sợ phim ma như Dung Trạch mà nói thì thật sự chính là tai nạn, anh vốn nghĩ rằng chỗ chị dâu nhỏ lấy được nhất định là mấy chỗ ngồi ở phía sau, vào rạp anh chỉ cần ngó lơ sau đó không nhìn màn hình là được. Nhưng vé thưởng thật quá hào phóng mà! Chẳng những không chỉ cho xem một bộ phim mà còn cho bọn họ ghế ngồi tốt nhất, cái này còn chưa tính, vì sao con nhóc Dung Ngữ này lại ngồi ở bên cạnh anh? Vậy chẳng phải là mọi động tác của anh cô đều sẽ nhìn thấy hết sao, nếu thật sự bị dọa thì không phải sẽ bị cô cười nhạo đến chết sao! Dung Trạch hung hăng cắn răng, sợ xem phim kinh dị chính là điều sỉ nhục lớn nhất của anh trong kiếp này!

《 Nhà xác 》, 《 Ma nữ áo đỏ nhảy trong đêm 》, 《 Ma quỷ xuất hiện mười bốn ngày 》... Nghe mấy cái tên phim sắp sửa xem Dung Trạch thật sự muốn đứng chạy vội về nhà, rằm tháng bảy coi việc xem phim ma là trò vui, chị dâu nhỏ của anh có thú vui quá đáng sợ. Nhưng Mộc Yên là vô tội, cô cũng không biết tất cả phim đều là phim ma. Nhưng kết quả này lại khiến cô rất vừa lòng, đối với người luôn không xem TV, chỉ thích đi điều tra kẻ tình nghi như cô thì lại cảm thấy hứng thú với phim ma, nếu là phim ngôn tình thì sợ là một chút hứng thú cũng không có.

Chữ phụ đề màu đỏ rất lớn cùng với âm nhạc quỷ quái mở đầu phim rất hợp, không khí trong rạp chiếu phim tăng lên rất nhiều.

Lúc mua bắp Mộc Yên cũng mua thêm hai ly cà phê, thật ra Dung Lạc luôn không thích mấy loại đồ uống phương Tây này, vốn định mua một chai nước khoáng, nhưng thấy Mộc Yên mua cho anh một ly thì anh cũng không từ chối.

Phim bắt đầu chiếu, cảnh tượng quỷ quái âm u trong phim làm cho cả rạp chiếu phim ngập trong bầu không khí ma quái, lúc máu chảy ra khỏi đầu người thì mấy đôi tình nhân liền ôm nhau run rẩy không ngừng. Dung Lạc nhìn thoáng qua người bên cạnh, mắt cô vẫn bình tĩnh như cũ, sắc mặt điềm nhiên không hề giống như đang xem phim ma. Trong bóng đêm, Dung Lạc nở một nụ cười trêu tức, Tiểu Yên của anh có lá gan khá lớn! Không chỉ như thế, Mộc Yên xem được một nửa còn quay đầu lại nhíu mi nói, "Lạc Lạc, phim này thật giả tạo, nếu nam nhân kia quả thật bị cắt đứt động mạch chủ thì máu tươi tuyệt đối sẽ không phun ra chậm như vậy, mà chắc chắn sẽ phun mạnh như suối."

Người ngồi ở phía trước đồng loạt quay đầu lại, muốn nhìn thử xem là ai mà có thể phát biểu một câu ‘ Oanh liệt’ như thế trong hoàn cảnh đáng sợ này, đáng tiếc ánh sáng quá mờ nên chỉ có thể mơ hồ nhận ra đó là một cô nhóc còn nhỏ tuổi. Nhưng cô thật sự khiến người khác bội phục, cho tới nay mọi người đều vẫn cho rằng bộ phim lừa đảo này là đáng sợ nhất, nhưng cô nhóc này không những không sợ mà còn phân tích cách chảy máu trong trường hợp này. Cô tuyệt đối đáng giá để nhận sự tôn sùng!

Phim tiếp tục chiếu, ánh đèn huỳnh quang trên màn hình trở nên kỳ lạ khi nhân vật tỉnh lại khỏi giấc mơ, nhân vật chính phát hiện dưới giường có một cái đầu người chui ra, bị dọa đến mức mặt không còn chút máu. Chỉ chốc lát sau, trong rạp chiếu phim to lớn liên tục vang lên những tiếng hét chói tai không ngừng, còn có vài cô nhóc nhát gan bị dọa đến khóc. Trong lúc nhất thời rạp phim loạn cả lên, có người kêu sợ, có người nhẹ giọng an ủi, cũng có người thậm chí sợ tới mức nhẹ giọng khóc nức nở. Mộc Yên nhíu mi, cảm thấy không có chút cảm xúc nào, cô bưng ly cà phê vừa rồi mua lên chậm rãi uống. Cùng lúc đó, cô chú ý tới ly cà phê của Dung Lạc vẫn còn đầy.

Mộc Yên buông ly ra hỏi anh, "Lạc Lạc, anh không thích uống cà phê sao?"

“Ừ." Dung Lạc gật đầu, thành thật trả lời.

"Vậy anh có muốn thử một chút hay không?" Biết anh không thích mấy loại đồ uống của châu Âu, nhưng trong rạp chiếu phim chỉ có bán thứ này.

"Không cần..." Còn chưa nói xong, Dung Lạc đã cảm thấy miệng mình bị nhét cái gì đó vào.

Mềm mại âm ấm, còn có chút hương vị cà phê, kèm theo hương trà hoa lài tươi mát.

Đó là ngón tay của Tiểu Yên nhà anh.

Mộc Yên vươn ngón tay dính nước trà hoa lài ra đặt ở bên môi Dung Lạc hỏi, "Lạc Lạc, vị thế nào?" Vẻ xinh đẹp ngả ngớn, động tác này có ý khiêu khích rất đậm, nhất là đôi mắt sáng trưng trong bóng đêm đầy vẻ mê hoặc lòng người.

"Bướng bỉnh." Cầm tay cô đặt ở bên môi, Dung Lạc khẽ cắn hai cái, trên mặt đều là ý cười.

Mộc Yên rút tay về, nhìn anh bĩu môi nói, "Lạc Lạc, đây là giống cà phê Moka mới, nó có hương trà hoa lài."

Đưa ly cà phê cho anh, ý bảo anh nếm thử, thấy anh bắt đầu uống thì Mộc Yên mới quay qua xem phim tiếp. Đã lâu rồi Dung Lạc không uống cà phê, lúc anh từng uống là thời niên thiếu niên, vì bị người hầu Nhà họ Dung phản bội bỏ thêm thuốc mê vào cà phê nên anh mới hôn mê, cuối cùng bị bắt cóc mà không thể phản kháng được. Từ đó về sau, anh không còn uống cà phê nữa. Cái này như là một bóng ma vô hình mà tâm lý anh tự động cự tuyệt, dien&dafnnlle3*quysd0nbác sĩ tâm lý đã nói có lẽ cả đời này anh sẽ không thể uống cà phê nữa. Nhưng Tiểu Yên lại có thể làm cho anh uống cà phê một lần nữa, quả thật là rất nhẹ, nhưng hơi nồng hơn trà một chút, bỏ thêm chút hương trà hoa lài nữa quả thật không tệ.

"Lạc Lạc, anh thích hương vị này không?" Nhìn anh uống hết hơn phân nửa, Mộc Yên quay đầu lại hỏi anh, nhìn môi cô hồng nhuận vì uống cà phê, mắt Dung Lạc u ám, "Thích, rất thích." Nói xong, anh liền ôm cô đang ngồi cách anh một cái tay vịn ghế vào trong ngực, "Lạc Lạc?" Cô ngẩng đầu nhẹ gọi anh.

"Ừ." Hai tay đặt ra sau lưng cô, anh cúi đầu xuống hôn cô thật sâu. Mộc Yên trợn tròn mắt nhìn Dung Lạc khẽ hôn cô, làm cho đầu cô bắt đầu cảm thấy choáng váng. Biểu cảm si mê như vậy, xinh đẹp cực kỳ quyến rũ, làm cho người ta không đành lòng dời mắt.

Lúc này Mộc Yên mới phát hiện, Dung Lạc cũng mở mắt, đôi mắt tối đen hơn cả bóng đêm của anh đầy hình ảnh của cô, nhẹ nhàng cắn môi của cô, giống như muốn trừng phạt cô vì cô không chuyên tâm. Tròng mắt chuyển động, Mộc Yên hiểu ý nên cũng nhắm mắt lại, bắt đầu chậm rãi trả lời anh, Mộc Yên chậm rãi ôm cổ Dung Lạc, vươn người về phía trước, hai người hôn càng sâu hơn, bên trong rạp chiếu phim tối đen làm cho người ta dâng trào cảm xúc.

Đôi tình nhân ngồi ở phía sau xem phim ma đã bị dọa cho khóc, nhìn thấy hai người ngồi ở hàng ghế trước hôn nhau say đắm thì liền khiếp sợ, cũng không phải phim ngôn tình sao lại có lửa nóng như vậy?

Không khí giữa Dung Trạch và Dung Ngữ ở bên kia lại không tuyệt vời như vậy, sắc mặt Dung Trạch đã trắng bệch ngay từ khi phim bắt đầu, thậm chí còn trắng hơn cả ma nữ trên phim.

Trong bộ phim, có một nữ quỷ mặt mũi dữ tợn tóc tai bù xù bò lên khỏi cái giếng cổ ngàn năm. "A!" Có một cô nhóc ngồi ở phía trước sợ hãi kêu lên, sau đó nhào vào trong lòng bạn trai bên cạnh, "Làm em sợ muốn chết, làm em sợ muốn chết." Cô nhóc ngồi ở hàng trước sợ hãi thở dốc, tiếng nói nũng nịu lọt vào tai Dung Ngữ lại thành quái đản. Cô nhịn không được nên co rút khóe miệng, cùng lúc đó Dung Ngữ lại liếc trắng mắt, cô thật sự không biết cái cảnh phim lừa đảo nhàm chán này có gì đáng sợ, nhìn con gái bốn phía kêu sợ hãi, không biết là thật sự sợ hãi hay là muốn làm nũng với bạn trai nữa. Thật ra cô đã quên mất là không phải đứa con gái nào cũng mạnh mẽ thô lỗ giống như cô.

Quay đầu lại cô thấy Dung Trạch đang nắm chặt tay lại, các đốt ngón tay đã trắng bệch, đây đã là bộ phim thứ hai, Dung Trạch có thể chống đỡ đến bây giờ đúng là không dễ gì, cô nghĩ rằng anh chỉ có thể xem được nhiều lắm là một bộ thôi rồi sẽ nói một câu "Ông đây không xem nữa!" rồi tông cửa chạy thoát thân, nhưng anh lại có thể coi được tới bộ thứ hai, hơn nữa đã chiếu được nửa bộ rồi. Nhưng nghĩ lại, Dung Ngữ cảm thấy nguyên nhân anh không đi chủ yếu là muốn cho chị dâu nhỏ mặt mũi, vé xem phim của Mộc Yên dù là cô cũng không dám không xem mà bỏ đi.

"Anh hai." Cô vỗ bả vai anh.

Ai ngờ Dung Trạch lại bị kích thích, "A!" lên một tiếng, nhưng cũng may là Dung Ngữ đã che kín miệng của anh mới không làm anh mất mặt ở trước mọi người, "Anh hai, anh la lớn như vậy thì lát nữa toàn rạp chiếu phim sẽ đều biết anh nhát gan sợ xem phim ma đó!" Dung Ngữ nhìn mặt anh tái nhợt, nhịn không được trêu chọc.

"Ưm..." Bởi vì tay cô còn chưa bỏ ra khỏi miệng Dung Trạch, Dung Trạch bị bịt chặt miệng đến mức nói không được nên chỉ có thể ấm ức.

"Anh kêu cái gì mà kêu, có bản lĩnh thì kêu lớn lên đi!" Dung Ngữ trêu tức bên tai Dung Trạch, vẻ mặt đắc ý dào dạt.

Dung Ngữ vừa mới nói xong thì mặt Dung Trạch liền đen thui. Sau một lúc lâu, Dung Ngữ cũng nhận ra hình như có chút không đúng.

Nhìn mặt Dung Trạch càng lúc càng đen, Dung Ngữ buông tay ra, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cô, Dung Trạch lập tức hung hăng đá vào đùi cô một cái.

"A..." Dung Ngữ bị đau ôm chân nhẹ la lên, trợn trừng mắt, "Anh hai, anh muốn mưu sát sao!"

"Hừ, không biết xấu hổ! Bây giờ ông đây thật muốn vác dao chém chết mày!" Dung Trạch bị tức đến nỗi mặt đỏ bừng, sớm đã quên đi cảm giác sợ hãi vừa rồi. Anh nghiến răng nghiến lợi hận không thể vác con nhóc này ra ngoài rồi đá bay cô đi chỗ khác.

Bởi vì ở trong rạp chiếu phim nên Dung Trạch chỉ có thể thở hổn hển mà không thể dạy dỗ cô được, điều này khiến anh tức giận muốn chết. Cho nên anh cười lạnh một tiếng, nhân lúc Dung Ngữ không kịp phòng bị mà đá cô một cái, đột nhiên vươn tay ra nhéo cánh tay cô một cái, lại còn tức giận đánh thẳng vào lưng cô, Dung Ngữ nhìn thấy như vậy không được, vì thế cô cũng bắt đầu phản kích, hai người bên ngoài thì giả bộ không có gì vẫn ngồi vững vàng như trước, nhưng bọn họ lại chưa hề dừng tấn công đối phương. Chỉ trong một bộ phim thôi mà hai tay hai chân của Dung Ngữ và Dung Trạch đều không hề nhàn rỗi, né tránh rồi duỗi ra, đá chân, xoay cánh tay, vừa đánh, vừa nhéo đủ các loại phương pháp, tóm lại cho dù bọn họ ngồi cũng đánh nhau túi bụi.

Nhưng chỉ cần có đánh nhau thì sẽ có thương tích, dù sao hai người ngồi rất gần, không có khoảng cách, sức lực đầy mình, cả hai đều tấn công đối phương.

Nhưng đánh nhau còn chưa tính, cùng lúc đó, hai người không ngừng phát ra những tiếng kỳ lạ khiến người khác hiểu lầm.

"Ưm... Em..."

"A... Dám đụng đến chỗ đó của anh..."

"Ai nha... mau dừng tay cho ông..."

"A... Đừng..."

Trong quá trình hai người tranh chấp còn có tiếng thở dốc, âm thanh như thế sao có thể không khiến người khác hiểu lầm được.

Cuộc sống là phấn khích như thế, nhất là Dung Trạch, tốt nghiệp chuyên ngành nhân viên phát thanh nên giọng nói rất bắt tai, khiến cho người nghe nhịn không được.

Vì thế, kỳ quái là lúc Dung Ngữ và Dung Trạch đánh nhau túi bụi thì người xung quanh hai người đều im lặng, mấy cô gái ngồi phía sau đều đỏ mặt vùi đầu vào trong lòng bạn trai bên cạnh, một vài cô nhóc khác cũng ửng đỏ, vì thế bầu không khí chung quanh cực kỳ kỳ lạ và mờ ám.

Rốt cục có người chịu không nổi dày vò nữa, một cậu nhóc trẻ tuổi ngồi phía sau vỗ vào ghế của Dung Trạch và Dung Ngữ ở phía trước, "Hai người có thể ra khỏi phòng hay không? Dù sao đây cũng là chỗ công cộng."

Mặt Dung Trạch và Dung Ngữ đen lại, đồng loạt nói, "Cái gì?"

“Hai người không thấy đây là chỗ công cộng sao, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng mọi người xem phim." Cậu nhóc ở phía sau tiếp tục nói.

"Chúng tôi không làm gì cả!" Dung Trạch nói không có, nhưng ánh mắt người chung quanh lại mờ ám làm cho anh cảm thấy dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

"Anh hai, đều tại giọng của anh quá mờ ám. Thấy không, làm người ta hiểu lầm rồi." Dung Ngữ bĩu môi, da mặt dày nói nhỏ vào tai Dung Trạch.

"Mờ ám cái đầu em, nếu không phải ngồi với em thì ông đây cũng không gặp phải chuyện mất mặt như vậy!" Bởi vì sợ ảnh hưởng đến người khác, Dung Trạch chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi bên tai Dung Ngữ.

Dung Ngữ thấy Dung Trạch tức giận mà không thể làm gì, cảm thấy cực kỳ thú vị, vỗ vỗ đầu của anh nhẹ giọng nói, "Ngoan, nghe lời một chút, lát nữa ông đây dẫn cậu đi ăn khuya."

"Ăn cái đầu em!"

Nhìn thấy hai người phía trước lại bắt đầu thân mật kề tai nhau nói nhỏ, cậu nhóc ngồi sau lưng lại bắt đầu đỏ mặt.