Edit: susublue
Sau giờ cơm trưa.
"Thiếu phu nhân." Vừa buông bát xuống, Mộc Yên đã bị A Cửu gọi lại.
“Sao vậy?"
"Ngoài cửa có người nói là có bưu phẩm cần cô ký nhận."
Mộc Yên nhíu mi, sao lại có người gửi bưu phẩm của cô đến Nhà họ Dung, "Tôi đi lấy." Trả lời A Cửu một câu, cô vội vàng đi ra ngoài cửa.
"Mộc Yên tiểu thư phải không?" Người chuyển phát là một thanh niên đẹp trai.
"Đúng vậy, là tôi." Mộc Yên lên tiếng trả lời.
"Cô mau ký nhận đi." Nói xong, anh ta giao một cái hộp cho cô, nói cám ơn xong liền rời đi. Mộc Yên cầm hộp bưu phẩm cảm thấy nghi hoặc, lưu loát mở hộp ra, dien(dannlle3*quydo0n trong cái hộp đen tinh xảo là hai đóa hoa Mê Điệt Hương màu tím thơm nức, nhưng trên chiếc lá xanh lại nhiễm chút máu khiến cho người ta lạnh người. Màu đỏ quỷ dị lòe loẹt như máu tươi, bên trên còn có chữ viết, "Rosemary tiểu thư, một tuần sau hẹn gặp cô ở giao lộ phía Đông của khách sạn Hilton, hy vọng cô đến đúng giờ hẹn, nếu không cô nhất định sẽ nhận được "Điều bất ngờ ngoài ý muốn"." Uy hiếp trần trụi như vậy khiến cho Mộc Yên rùng mình, chưa từng có ai có can đảm uy hiếp khiêu chiến cô như vậy!
Mê Điệt Hương, là tên tiếng Trung của Rosemary.
*Mê Điệt Hương: Tính hàn, sinh trưởng mạnh trong khí hậu ấm áp, ở những nơi cực nóng thì sẽ phát triển chậm lại, vào mùa đông ở nơi không có dòng khí lạnh thì vẫn thích hợp để nó sinh trưởng.
Một loài hoa thích ấm áp như vậy thật giống cô, không muốn rời xa khỏi sự ấm áp là vì bản thân cô quá lạnh lẽo.
Tĩnh tâm lại, Mộc Yên nhanh chóng lục lọi trí nhớ để tìm xem đó là người nào, trong lòng cô để đoán được đại khái, người có can đảm dám khiêu chiến cô như vậy nhất định không biết thân phận cô ở tổ chức, nếu người đó đã điên cuồng như vậy thì cô phải đi xem thử. Cất kĩ mấy thứ này, cô mới chậm rãi đi vào Nhà họ Dung.
Bất tri bất giác Mộc Yên lại đi tới lầu ba, nhìn thấy cánh cửa khép hờ, giống như là đang đợi cô về, chỉ cần cô không ở trong phòng thì cánh cửa đó sẽ không đóng lại. Do dự một chút, cô vẫn quyết định gõ cửa đi vào.
"Vào đi." Bên trong phòng ngủ vang lên một tiếng nói lạnh lùng.
Lúc cô đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh, anh cầm một ly trà Bích Loa Xuân, đang chời một ván cờ, có hai ba cuốn sách cổ có chút ố vàng được viết bằng chữ phồn thể khó hiểu.
Mộc Yên luôn thấy kinh ngạc với cách sống an nhàn này của Dung Lạc, anh không hề ra khỏi nhà, làm thế nào để điều khiển cả một Nhà họ Dung lớn như vậy?
"Em đã vêf rồi." Dung Lạc kéo cô ngồi xuống bên cạnh, vươn tay đưa một tách trà nguội cho cô.
Mộc Yên không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mắt này rất hiểu cách để tiếp cận người khác. Có đôi khi, anh rất mẫn cảm, khi cô khát nước thì cho cô một ly trà, khi gặp mưa thì cho cô một cây dù, săn sóc tỉ mỉ như vậy thì không có ai tốt hơn được nữa.
Đặt tách sức được khắc hoa tinh xảo qua một bên, cô nhìn anh, ánh mắt rất nghiêm túc, "Tôi cảm thấy..."
"Cảm thấy chúng ta nên ngồi nói chuyện với nhau."
Mộc Yên thấy anh ngắt lời cô thì kinh ngạc, sao anh biết cô muốn nói cái gì.
"Tiểu Yên." Anh bất ngờ dùng sức kéo, cả người cô đều ngã vào trong lòng anh.
Ngoại trừ lúc bị kéo quá đột nhiên thì Mộc Yên cũng không tiếp tục giãy dụa nữa, nghe anh nói tiếp.
"Dù em muốn nói cái gì, thì anh đều sẽ không buông tay." Anh ôm cô, dịu dàng hôn lên lông mi đang run rẩy của cô.
"Dù em có đen tối thế nào, dù em bị ai tổn thương sâu nặng ra sao, anh không cần biết em đã gặp phải hoàn cảnh gì khiến em tuyệt vọng với tình cảm. Từ giờ trở đi xin em hãy thử tin tưởng anh, thử để cho anh giúp em, thử để cho anh yêu em."
Nụ hôn dịu dàng hôn từ trán đến hai má, cuối cùng dừng trên đôi môi tái nhợt. Cứu nhau trong lúc hoạn nạn, sưởi ấm cho nhau, bọn họ giống như những người bị ngạt thở trong nước, cả hai cung cấp không khí cho nhau, giúp nhau sinh tồn, dien;dann[lle3<quydo0n nhất là một trong hai người bỏ đi thì người còn lại chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Dung Lạc cố chấp như vậy cho nên cô mãi mãi không thể rời đi!