Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Quyển 1 - Chương 7: Mười ngón tay đan vào nhau




Toilet.

Gương mặt sớm đã không còn tươi cười như ngọc nữa, sắc mặt của cô tái nhợt, ảm đạm đôi mắt thậm chí có chút suy sụp.

Mảnh kí ức đen tối kia điên cuồng ăn mòn đầu óc cô, làm cho tâm tình Mộc Yên cực kỳ phiền não.

“Thật là đáng chết!”

Thấp giọng rủa một tiếng, Mộc Yên điều chỉnh cảm xúc một chút, nhìn vào gương hít sâu một cái mới đi ra ngoài.

Ngoài hành lang ánh đèn sáng rực, nàng cúi đầu chậm rãi đi về phía trước, không hề biết từ lúc nào đã tới cuối dãy.

Ý thức được có người chặn đường mình, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, hình ảnh trước mắt như một thước phim quay chậm, cô có chút kinh ngạc nhìn hắn, lông mi nhẹ nhàng vểnh lên, rất động lòng người.

Dưới ánh đèn là khuôn mặt tuấn dật thanh lãnh quen thuộc.

“Dung tiên sinh! Thật khéo quá.” Im lặng vài giây, cô liền mỉm cười chào hỏi hắn.

Dung Lạc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng giống như muốn đem cô nhìn thấu. Cô gái trước mắt cười đến động lòng người, giống như người vừa rồi khóc đến hốc mắt đỏ ửng, thất hồn lạc phách đến nỗi làm cho người ta đau lòng và cô hoàn toàn là hai người khác nhau.

“Thật đúng là có duyên a, chúng ta lại gặp mặt.” Con ngươi đen nhánh của cô sáng lên, “Anh cũng tới đây ăn cơm sao?” Mộc Yên nghiêng đầu hỏi hắn, vài sợi tóc nhẹ rũ xuống trên trán có vài phần tinh nghịch.

“Cô hát hay lắm.” Thanh âm vẫn như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng, cho dù là tán dương cũng không mang một tia cảm xúc.

Mộc Yên nghi hoặc, sau đó liền hiểu ra được hắn muốn nói cái gì, trong mắt cô hiện lên một tia phức tạp nhưng lại biến mất rất nhanh.

Hai má cô hơi đỏ ửng, ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu, “Dung tiên sinh quá khen.” Không ai có thể nhìn thấy con mắt cô lúc này không một chút ánh sáng.

“Lại đây.” Hắn lên tiếng gọi cô.

Mộc Yên kinh ngạc, giật mình đã thấy cổ tay bị Dung Lạc cầm lấy. Lòng bàn tay hắn có chút lạnh, dán tại lên da thịt cô lại trở nên nóng bừng.

“Dung tiên sinh?” Cô không hiểu quay đầu nhìn Dung Lạc lôi kéo mình đi nhanh về phía trước.

Bước chân anh ta rất lớn, tốc độ cũng rất nhanh, cô mặc váy dài tới cổ chân, đi giày cao gót cũng cực kỳ chật vật để đi vững, bởi vì hơn phân nửa cơ thể cô bị hắn kéo về phía trước.

Có lẽ là do váy dài tới chân, nên lảo đảo đứng không vững, cô suýt nữa ngã về phía trước.

“Cẩn thận dưới chân.” Bàn tay to lộ rõ khớp xương bắt được cánh tay cô.

Tiểu Mộc Yên mượn sức hắn ổn định thân thể sau đó lại bị hắn dắt đi.

“Thật sự cám ơn anh.” Cô cười nhìn sườn mặt Dung Lạc nói cảm ơn, Dung Lạc lại trầm mặc không nhìn cô, chỉ là bước chân theo bản năng đi chậm lại.

Mộc Yên bị hắn lôi kéo đến một góc sáng ở sát cửa sổ mới ngừng lại.

“Anh, vị tiểu thư xinh đẹp này là ai?” Dung Trạch nhìn thấy phía sau anh trai mình là vị tiểu mỹ nữ vừa mới hát xong, kinh ngạc thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

“Mộc Yên, em trai của tôi Dung Trạch.”

Không để ý đến câu hỏi của em trai mình, Dung Lạc trước tiên giới thiệu Dung Trạch cho Mộc Yên làm cô có chút ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên hắn kêu tên cô, giọng nói của anh ta rất êm tai, thời điểm gọi tên cô lộ chút réo rắt.

“Xin chào, gọi tôi là Tiểu Yên được rồi.” Cô gái thanh lệ cười khẽ, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như tranh vẽ, đôi môi hồng nhạt như cánh hoa khẽ giương lên, lộ ra một đôi má lúm.

“ Anh, chuyện này là sao?”

Dung Trạch trừng mắt lớn, băng sơn vạn năm không tan vì cái gì lại đứng chung với một tiểu mỹ nữ khuynh thành như vậy a? Nói là tuấn nam mỹ nữ cũng quá bình thường rồi, chuyện này xảy ra trên người anh trai mình làm hắn cảm thấy thật kinh tâm động phách, cực kỳ kinh hãi? Huống chi tiểu mỹ nữ này tuổi lại còn nhỏ, sợ là chỉ mới mười mấy tuổi thôi!

“Mộc Yên là vị hôn thê của anh.” Nhìn vẻ mặt em trai hoài nghi nhìn mình, Dung Lạc rất nhanh trả lời nghi hoặc của hắn.

“Vị hôn thê?” Nghĩa là tiểu mỹ nữ trước mắt này sắp trở thành chị dâu của hắn? Dung Trạch kinh ngạc hỏi lại, hắn tất nhiên không thể tiếp nhận sự thay đổi chóng mặt như vậy.

Mộc Yên chủ động nắm tay Dung Lạc, mười đầu ngón tay lưu luyến đan vào nhau, hàm ý không cần nói cũng biết.

“Chúng tôi sẽ kết hôn vào tháng sau, đến lúc đó anh Dung Trạch nhất định phải tới nha.” Ánh mắt cô đen mê người như nai con, khóe miệng tươi cười giống như Bạch Liên giáng trần.

Anh Dung Trạch? Đây là bối phận gì?

Mà lúc này Dung Trạch càng để ý hơn là tay hai người nắm chặt nhau, anh hắn cho tới bây giờ ghét nhất là bị người khác đụng chạm, hai người gắt gao nắm tay nhau như vậy, xem ra không phải giả bộ rồi. Nhưng bộ dạng này, nhìn thế nào cũng giống như anh trai nắm tay em gái vậy!

Ba người cùng nhau ngồi xuống, Dung Trạch vui cười hỏi tiểu Mộc Yên rất nhiều vấn đề, biết được chị dâu nhỏ nhà mình vừa từ Seattle trở về, hắn lại hưng trí bừng bừng hỏi một ít về Seattle.

Tiểu Mộc Yên vẫn cười ngọt ngào, giọng nói mềm nhẹ hoàn toàn là bộ dáng dịu dàng của con gái Giang Nam. Cô gái như vậy là người rất thích hợp để chọn làm vợ, nhưng tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ như vậy. Dung Trạch nhiều năm qua, gặp qua vô số người, lấy trực giác của hắn cảm thấy chuyện này nhất định là có vấn đề.

Thời gian trôi qua, Dung Trạch ngồi bên cạnh anh trai hắn, hắn mới ý thức được Dung Lạc từ khi giới thiệu Mộc Yên xong hoàn toàn không hề nói thêm câu nào nữa, ngược lại là chị dâu nhỏ xinh đẹp đáng yêu này tán gẫu cùng hắn.

Dung Lạc dựa ở trên ghế nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, bên ngoài, đèn nê ông chiếu sáng nhiều màu sáng, trên đường buôn bán phồn hoa, người đến người đi. Ánh mắt Dung Lạc vẫn thản nhiên, đường phố phồn hoa giống như cùng hắn không có chút quan hệ nào, ngược lại khí chất của hắn lại càng thêm lạnh lùng.

Mộc Yên cười đến cực kỳ đẹp, cùng vẻ mặt của Dung Lạc hoàn toàn đối lập.

Hai người kia có ở cùng một chỗ được hay không đây?

Tuổi cách xa nhau như thế...

Không biết vì sao, trong tiềm thức Dung Trạch cảm thấy anh hắn cùng vị tiểu thư Mộc Yên này không thích hợp. Anh trai hắn luôn có chủ ý của chính mình, tuy rằng hắn không hiểu Dung Lạc là vì mục đích gì mà lại kết hôn với Mộc Yên, nhưng chấp nhận đám cưới gia tộc tuyệt đối không phải phong cách làm việc của anh ấy.

Còn có, vị Mộc Yên tiểu thư này cũng không hề đơn giản như vậy, vừa mới mười chín tuổi đã có được bằng bác sĩ, sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, đã vậy còn quá nhỏ làm sao có thể nguyện ý đem chung thân đại sự chôn vùi trong đám cưới gia tộc này?

Dung Trạch tuy rằng vẫn cợt nhả, nhưng ở sâu trong nội tâm đã bắt đầu nghi ngờ đủ kiểu.