Edit: susublue
Giống như một thước phim quay chậm, Mộc Yên bị bất ngờ nên không kịp né cái tát kia, cả người Sở Hoán sững sờ tại chỗ. Cảm nhận được cảm giác đau rát của bàn tay, tim anh như tan nát.
Anh đánh cô! Anh lại đánh cô!
"Tiểu Yên anh..." Anh vừa định giải thích đã bị nụ cười lạnh lùng trên mặt cô làm cho chấn động.
Ý lạnh mạnh mẽ đập vào mặt làm cho Sở Hoán lui về phía sau, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy Mộc Yên như vậy.
"Không cần phải nói gì cả."
Ngón tay trắng nõn lướt qua môi, động tác này làm máu tươi lan ra xung quanh, đôi môi đỏ mọng nhiễm máu khiến Mộc Yên thêm quyến rũ hơn.
"Anh đánh tôi." Là câu khẳng định, tựa như đóng băng.
Mộc Yên từ từ tới gần, Sở Hoán lại liên tục lui về phía sau, mắt lạnh lùng như vậy, diễn[D@fn<lle3;quy1d00n sát ý đậm như vậy, dù môi có quyến rũ cỡ nào cũng không thể che lấp được ý thô bạo trong mắt cô. Trong lòng Sở Hoán càng nghi ngờ: Không, đây tuyệt đối không phải là Mộc Yên mà anh biết. Cô xa lạ đến mức làm cho anh sợ hãi.
"Không... Không, dù là nguyên nhân gì, em cũng không thể đối xử với chị em như thế." Tuy rằng Sở Hoán sợ hãi, nhưng tôn nghiêm trong người khiến anh không thể lùi bước được.
"Chị sao?" Mộc Yên cười như yêu nghiệt khiến người ta kinh ngạc.
"Sở Hoán." Cô gọi anh đầy ôn nhu, giống như tình nhân nức nở, "Anh đã quên rồi sao? Tôi ghét nhất là bị người ta đánh!" Ngón tay trắng nõn xoa khuôn mặt anh, nụ cười của cô quyến rũ kỳ cục.
"Em muốn làm gì?" Sở Hoán cứng đờ tại chỗ, muốn động cũng không dám động.
Mộc Yên cười to, càng lúc càng đẹp, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều khiến người khác hồn xiêu phách lạc.
"Mộc Yên em đừng quá đáng." Anh trừng mắt nhìn cô, tuy rằng khí thế yếu hơn không ít.
"Tôi quá đáng sao?" Rồi đột nhiên trong đôi mắt của cô nhuốm màu tối tăm, trên mặt đầy vẻ thô bạo.
"Chát!"
Lúc tất cả mọi người đều không rõ cô ra tay thế nào, chỉ thấy trên mặt Sở Hoán đã sưng đỏ rõ ràng, máu tươi bắt đầu chảy ra khỏi miệng.
"Chát!" Lại một cái tát vang dội.
"Mua một tặng một, có qua có lại." Mộc Yên trêu tức.
Môi đỏ mọng nhẹ nhếch lên, quyến rũ, gợi cảm thậm chí là khí phách tất cả đều được thể hiện trên người cô.
"Em, em..." Ôm khuôn mặt đau rát của mình, ngay cả một câu hoàn chỉnh mà Sở Hoán cũng không nói ra được, cô ta dám làm anh mất mặt mũi trước nhiều người như vậy. Trong cơn giận dữ, chỉ thấy anh lại muốn giơ tay tát Mộc Yên.
"Răng rắc!"
"A!"
Là tiếng xương gãy, vứt bỏ cánh tay trật khớp của Sở Hoán, mắt Mộc Yên cực kỳ tàn bạo: "Cút!"
Nhìn Sở Hoán té xuống đất rên nhẹ, cả người Hứa Nhã Như bị dọa choáng váng, thấy Mộc Yên bước đến gần, bà bỏ lại Mộc Cẩm, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Đôi môi tái nhợt của Mộc Cẩm run run, lý trí đã gần như mơ hồ, "Mẹ, cứu con, cứu đứa bé..." Cô suy yếu giọng nói nỉ non càng ngày càng nhỏ.
Mộc Yên nhìn Hứa Nhã Như bỏ lại cô chạy ra ngoài, châm chọc, "Thật là một người mẹ tốt!"
Đứng lên, liếc nhìn nhân viên bán hàng bị dọa sợ co rúm lại, Mộc Yên cười khẽ, "Tiểu thư, tôi cảm thấy có lẽ nên gọi 120 đi, chậm nữa sẽ là một xác hai mạng đó." Đi được hai bước, cô dừng lại tiếp tục nói: "Nhưng cô cũng có thể không cần để ý tới, dù sao mẹ cô ta cũng không thèm quan tâm sự sống chết của cô ta, cô cần gì phải làm điều thừa thải?"
Rõ ràng chỉ là đứa con gái trẻ tuổi, vì sao mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân lại tỏa ra khí thế mạnh mẽ như vậy?
Một phút đó, cô quyến rũ, gợi cảm, ngang ngược, quả thực khiến người ta giận điên lên! Sở Hoán ngã ngồi, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh táo lại từ hành động vừa rồi của Mộc Yên.
Người vây xem đều đồng loạt nhường đường cho cô, ai cũng không dám nói cô không đúng.
Một người khá đẹp trai đang dựa ở cửa, Dung Ngữ xem đầy đủ tình huống vừa rồi của Mộc Yên. Đôi mi thanh tú ngả ngớn, mặt của cô đã sớm không còn vẻ vui cười ngày thường, diễn[daffn<lle3;""quys/d00n dung mạo của cô che khuất thâm ý trong mắt cô, Dung Ngữ tự nỉ non: "Vốn tưởng rằng là một tiểu bạch thỏ nhu thuận, không ngờ lại là một con mèo hoang nhỏ giương nanh múa vuốt." Không, có lẽ phải nói là một con hổ nhỏ mới đúng, cô không ngờ là một cô gái như vậy lại luôn "Meo Meo” làm nũng với ai đó.
"Có chút thú vị."Môi mỏng nhếch lên, khó phân biệt được thâm ý trên mặt Dung Ngữ. Vừa đỗ xe về tới nơi, vừa đúng lúc cô nhìn thấy Mộc Yên bị đánh, vội vàng muốn đi lên che chở cô, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị khí thế của cô nhóc kia làm chấn động. Vẻ ngoan độc trong nháy mắt, xinh đẹp lại tàn bạo! Cô chỉ biết, anh cả nhà mình sẽ không chọn đại người, một cái bình hoa giống như tiểu bạch thỏ không có thể khiến cho anh ấy hứng thú được.
Nhưng, cô nhóc này cũng ngụy trang quá tốt, ngay cả cô cũng không phát hiện được.
Nhìn Mộc Yên chậm rãi đi ra ngoài, cô đã thu lại vẻ tối tăm và ngoan độc vừa rồi, khôi phục lại bộ dáng em gái nhỏ khôn khéo.
Dung Ngữ nhìn thân hình cô đến càng lúc càng gần, đôi mắt sâu thẳm: Che dấu mình như vậy, rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì?